Giết Chết Nữ Nhân Xuyên Không Cuối Cùng
Chương 44:
Tâm Toái Kê Đinh
22/12/2024
Khi trong đầu đang xoay chuyển đủ mọi lý do để biện bạch, Thẩm Cầm Ương bất chợt tiến lại gần, nắm lấy tay nàng ta, nói: "Mai này, khi Thư vương đăng cơ, ta cũng sẽ là Hoàng hậu. Bất kể thế nào, ta với cương vị Hoàng hậu, nhất định sẽ bảo vệ ngươi."
Ngọc quý phi thoáng nhếch môi cười gượng: "Ta tin ngươi."
Nếu ngày đó thực sự đến, Thư vương xưng đế, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn sẽ là tuyên cáo thiên hạ, Hạ Thành Diễn không phải huyết mạch hoàng tộc họ Hạ, đính chính mọi việc, đồng thời định tội y là nghịch tặc. Còn phi tần mà Hạ Thành Diễn để lại, liệu có thể sống sót trong cung?
Trong lòng Ngọc quý phi thầm cười nhạo, ai cần một Hoàng hậu ngốc nghếch này làm chỗ dựa? Nàng ta phải trực tiếp thay thế vị trí đó, tự mình làm Hoàng hậu, ngồi lên ngôi cao nhất của thế giới trong sách này.
"Được rồi, những chuyện này để sau hãy tính. Việc cấp bách hiện nay là làm sao để ngươi sớm gặp được Thư vương. Bây giờ tên Hoàng đế cặn bã đã bắt đầu bước vào giai đoạn ‘hối hận và tra tấn chính mình,’ tốt nhất là trước khi hắn chuyển sang ngược đãi ngươi, ngươi phải bám được vào Thư vương. Có nam chính làm chỗ dựa, tên Hoàng đế cặn bã ấy chẳng thể làm gì được chúng ta."
Thẩm Cầm Ương nói: "Nhưng Thư vương là thân vương, bình thường sẽ không thường xuyên vào cung yết kiến, càng không thể rảnh rỗi đến hậu cung. Chúng ta làm sao để gặp được hắn?"
Ngọc quý phi vỗ ngực, ra vẻ chắc chắn: "Thư vương đương nhiên không vô duyên vô cớ vào hậu cung, nhưng chúng ta có thể ra khỏi cung!"
"Ra khỏi cung? Phi tần trong cung có thể tùy tiện xuất cung sao?"
"Không thể, nhưng trong cốt truyện sắp tới lại có thể." Ngọc quý phi nháy mắt đầy bí ẩn, nói:
"Ba tháng sau, săn bắn ở núi Tùng Hương."
Ngọc quý phi rời khỏi Chiêu Thần cung, để lại một mùi hương phấn son thoang thoảng trong phòng.
Sau khi nàng rời đi, căn phòng vẫn vương vấn hương thơm nồng nàn. Trúc Linh bước vào, ngửi thấy hương phấn thì cau mày, rồi thấy Thẩm Cầm Ương đang ngồi trên giường, dáng vẻ suy tư. Nàng ấy tiến lên, rót thêm trà nóng vào chiếc chén nhỏ bên cạnh.
"Ngọc quý phi đi rồi?" Thẩm Cầm Ương hoàn hồn, hỏi một cách bâng quơ.
Trúc Linh gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Thải Bình, nương nương nói vậy."
Câu nói nghe chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Thẩm Cầm Ương dường như đã hiểu rõ trong lòng, không nói gì thêm. Nàng quay sang hỏi: "Bạch Chỉ, Liên Kiều đâu? Gọi họ vào đây."
Hai người vẫn đứng đợi trước cửa, Liên Kiều bước vào trước, còn Bạch Chỉ do dự một hồi lâu, mới bước theo vào trong.
Trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy lo lắng không yên, đêm hôm xảy ra sự cố than hồng, nàng ấy vốn tưởng rằng Thẩm Cầm Ương sẽ gọi nàng ấy đến để chất vấn, hoặc tệ hơn nữa, không cần để nàng ấy giải thích mà tự bỏ mặc nàng ấy. Bạch Chỉ đã nghĩ đến vô số những khả năng xấu nhất, chuẩn bị sẵn vài lý do, nhưng đợi mãi mà vẫn không có kết quả.
Cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra, Liên Kiều vẫn lặng lẽ đứng bên Thẩm Cầm Ương, Thẩm Cầm Ương cũng không truy cứu trách nhiệm của ai, đối xử với nàng ấy vẫn như thường lệ. Điều này làm Bạch Chỉ càng thêm lo lắng, cảm giác như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, rõ ràng biết nó ở đó, nhưng không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Ngọc quý phi thoáng nhếch môi cười gượng: "Ta tin ngươi."
Nếu ngày đó thực sự đến, Thư vương xưng đế, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn sẽ là tuyên cáo thiên hạ, Hạ Thành Diễn không phải huyết mạch hoàng tộc họ Hạ, đính chính mọi việc, đồng thời định tội y là nghịch tặc. Còn phi tần mà Hạ Thành Diễn để lại, liệu có thể sống sót trong cung?
Trong lòng Ngọc quý phi thầm cười nhạo, ai cần một Hoàng hậu ngốc nghếch này làm chỗ dựa? Nàng ta phải trực tiếp thay thế vị trí đó, tự mình làm Hoàng hậu, ngồi lên ngôi cao nhất của thế giới trong sách này.
"Được rồi, những chuyện này để sau hãy tính. Việc cấp bách hiện nay là làm sao để ngươi sớm gặp được Thư vương. Bây giờ tên Hoàng đế cặn bã đã bắt đầu bước vào giai đoạn ‘hối hận và tra tấn chính mình,’ tốt nhất là trước khi hắn chuyển sang ngược đãi ngươi, ngươi phải bám được vào Thư vương. Có nam chính làm chỗ dựa, tên Hoàng đế cặn bã ấy chẳng thể làm gì được chúng ta."
Thẩm Cầm Ương nói: "Nhưng Thư vương là thân vương, bình thường sẽ không thường xuyên vào cung yết kiến, càng không thể rảnh rỗi đến hậu cung. Chúng ta làm sao để gặp được hắn?"
Ngọc quý phi vỗ ngực, ra vẻ chắc chắn: "Thư vương đương nhiên không vô duyên vô cớ vào hậu cung, nhưng chúng ta có thể ra khỏi cung!"
"Ra khỏi cung? Phi tần trong cung có thể tùy tiện xuất cung sao?"
"Không thể, nhưng trong cốt truyện sắp tới lại có thể." Ngọc quý phi nháy mắt đầy bí ẩn, nói:
"Ba tháng sau, săn bắn ở núi Tùng Hương."
Ngọc quý phi rời khỏi Chiêu Thần cung, để lại một mùi hương phấn son thoang thoảng trong phòng.
Sau khi nàng rời đi, căn phòng vẫn vương vấn hương thơm nồng nàn. Trúc Linh bước vào, ngửi thấy hương phấn thì cau mày, rồi thấy Thẩm Cầm Ương đang ngồi trên giường, dáng vẻ suy tư. Nàng ấy tiến lên, rót thêm trà nóng vào chiếc chén nhỏ bên cạnh.
"Ngọc quý phi đi rồi?" Thẩm Cầm Ương hoàn hồn, hỏi một cách bâng quơ.
Trúc Linh gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Thải Bình, nương nương nói vậy."
Câu nói nghe chẳng đầu chẳng đuôi, nhưng Thẩm Cầm Ương dường như đã hiểu rõ trong lòng, không nói gì thêm. Nàng quay sang hỏi: "Bạch Chỉ, Liên Kiều đâu? Gọi họ vào đây."
Hai người vẫn đứng đợi trước cửa, Liên Kiều bước vào trước, còn Bạch Chỉ do dự một hồi lâu, mới bước theo vào trong.
Trong lòng nàng ấy vẫn cảm thấy lo lắng không yên, đêm hôm xảy ra sự cố than hồng, nàng ấy vốn tưởng rằng Thẩm Cầm Ương sẽ gọi nàng ấy đến để chất vấn, hoặc tệ hơn nữa, không cần để nàng ấy giải thích mà tự bỏ mặc nàng ấy. Bạch Chỉ đã nghĩ đến vô số những khả năng xấu nhất, chuẩn bị sẵn vài lý do, nhưng đợi mãi mà vẫn không có kết quả.
Cứ như là chẳng có chuyện gì xảy ra, Liên Kiều vẫn lặng lẽ đứng bên Thẩm Cầm Ương, Thẩm Cầm Ương cũng không truy cứu trách nhiệm của ai, đối xử với nàng ấy vẫn như thường lệ. Điều này làm Bạch Chỉ càng thêm lo lắng, cảm giác như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, rõ ràng biết nó ở đó, nhưng không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.