Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 176: Cô tưởng cả thế giới quay quanh cô à?
Thanh Thanh Thùy Tiếu
29/01/2020
Editor: Nguyetmai
"Nham hiểm ác độc, cô nói ai vậy? So với cô, tôi làm sao xứng được với mấy từ này? Mua chuộc bác sĩ tâm lý để kê đơn thuốc làm suy nhược tinh thần của chị gái mình, ai có thể nham hiểm hơn cô? Thừa dịp tâm trạng tôi không ổn định mà ngày ngày xúi bẩy tôi ly hôn, thậm chí xúi giục tôi dùng đến cách tự tử để ép Mặc Cảnh Thâm, còn ai có thể độc ác hơn cô?"
Quý Noãn phản bác lại không chút nể nang, lại càng vì Quý Hoằng Văn đã đứng sau lưng Quý Mộng Nhiên từ bao giờ mà nghiến từng chữ, trách mắng cô ta, không giữ gìn chút nào.
Quả nhiên nghe thấy những lời này, mặt Quý Mộng Nhiên trắng bệch nhưng vẫn lập tức hùng hồn: "Chị vô duyên vô cớ sao lại đổ những chuyện này lên đầu tôi? Tôi làm sao biết bác sĩ kê đơn thuốc gì cho chị. Chị mới là người có bệnh, không phải tôi! Ai biết có phải đầu óc chị phát rồ nên mắc bệnh ảo tưởng hay không!"
Quý Mộng Nhiên nổi giận đùng đùng nói tiếp: "Hơn nữa chị có tự tử đâu, tôi xúi giục chị lúc nào? Chị có bằng chứng không? Đều là chuyện chị tự tưởng tượng ra, đừng có vu oan cho tôi!"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ đến kiếp trước mình ngồi trong bồn tắm vì mất quá nhiều máu mà kiệt sức không đứng dậy nổi, Quý Noãn chỉ hận không thể tát một bạt tai nữa lên mặt Quý Mộng Nhiên.
Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng: "Tôi không muốn phí lời với cô. Cút ngay! Chó ngoan không chặn cửa."
"Chị chửi ai đấy?"
"Lần trước ở nhà họ Mặc, vì giữ thể diện cho ba mà tôi không trở mặt với cô ngay trước mặt mọi người. Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cô. Tránh ra!"
Quý Mộng Nhiên đứng chặn trước cửa: "Chị còn muốn ra tay đánh tôi à? Đây là nhà họ Quý, không có Mặc Cảnh Thâm làm chỗ dựa, tôi xem chị có dám đánh…"
"Chát" một tiếng, Quý Noãn không chút do dự dang thẳng tay tát cô ta.
Quý Mộng Nhiên sững sờ một thoáng, trong nháy mắt rúm ró đưa tay muốn túm tóc Quý Noãn. Quý Noãn nghiêng người tránh ra. Nếu không phải tay cô bị thương thì vừa rồi cô còn có thể tát mạnh hơn.
Nhìn thấy Quý Mộng Nhiên như muốn phát điên đánh nhau với Quý Noãn, Quý Hoằng Văn đứng nghe đã lâu chợt lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Trước cửa nhà mà gây sự cái gì?"
Quý Mộng Nhiên chợt cứng đờ, quay lại nhìn thấy ánh mắt Quý Hoằng Văn liền hoảng hốt: "Ba… là Quý Noãn… chị ta…"
Quý Hoằng Văn cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Quý Noãn: "Con vào nhà trước đi."
Sau khi vào nhà rồi Quý Hoằng Văn mới hỏi: "Tóm lại là có chuyện gì? Con và Mộng Nhiên gần đây nóng nảy bất thường. Lần trước chuyện nó làm đúng là quá đáng, nhưng những chuyện con vừa nói là sự thật sao?"
"Ba, là Quý Noãn vu oan cho con. Ba đừng nghe chị ta nói bậy…" Quý Mộng Nhiên cuống quýt giải thích: "Hôm đó con về nhà như thế nào ba cũng nhìn thấy rồi. Con ở bên ngoài bị dính mưa cả đêm, vừa lạnh vừa nhếch nhác, suýt nữa thì chết ngoài đường! Rõ ràng bây giờ chị ta bắt đầu ra tay tàn nhẫn với em gái mình rồi…"
"Con câm miệng lại đi." Quý Hoằng Văn giận dữ lạnh lùng nhìn cô ta, không chịu nổi cái giọng la hét này.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Mộng Nhiên ấm ức nghiến chặt răng, đứng một chỗ trừng Quý Noãn.
Hiển nhiên đêm hôm đó cô ta thật sự bị dọa không hề nhẹ.
Quý Noãn lãnh đạm liếc cô ta một cái: "Cô cũng không cần phải có tật giật mình. Cô đã gây ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ kể chi tiết từng chuyện cho ba nghe. Cô muốn trốn cũng không trốn được đâu."
"Tôi thật sự không làm gì hết! Chị đừng ngậm máu phun người!"
Quý Noãn không tranh cãi thêm với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Ba, hôm nay con về là có chuyện muốn nói với ba. Chuyện của Mộng Nhiên để nói sau, chúng ta bàn chuyện chính trước đã."
Quý Hoằng Văn nhíu mày, thấy nét mặt Quý Noãn nghiêm túc như vậy liền hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba con mình vào phòng sách nói chuyện đi." Quý Noãn nói rồi định đi lên lầu.
"Quý Noãn, có chuyện gì thì chị nói luôn ở đây đi. Chị đừng hòng đẩy tôi ra để nói xấu tôi với ba! Chuyện tôi làm tôi sẽ nhận. Chuyện tôi không làm chị không được vu oan hãm hại tôi!" Quý Mộng Nhiên chợt vươn tay đẩy Quý Noãn.
Hiện giờ Quý Noãn không đặt nặng chuyện của Quý Mộng Nhiên. Cô bị đẩy cũng không lùi lại, còn giơ tay lên túm cổ tay Quý Mộng Nhiên hất văng sang một bên, đảo mắt nhìn cô ta: "Cô cho là cả thế giới quay quanh cô sao? Tôi nói chuyện riêng với ba thì nhất định là nói về cô à? Cô tưởng mình là ai chứ? Dán mấy lớp cao lên mặt thì tưởng mình là da chó thật sao hả?"
Thẩm Hách Như nghe thấy động tĩnh đi từ bên trong ra. Nhìn thấy Quý Noãn bỗng dưng sắc bén như vậy bà ta liền bước đến cười như không cười: "Noãn Noãn, sao cô mới về nhà mà đã nổi cáu như vậy hả? Điện thoại của Mộng Nhiên bị đập hôm trước là do cô sao? Cô làm chị mà chẳng hiểu chuyện gì hết. Cô bây giờ là bà Mặc, thật có bản lĩnh, ngang ngược giở trò với em gái mình, tính khí muốn cáu là cáu. Nếu quả như nhà họ Quý không chứa chấp cô thì cũng không ai cầu cô trở lại. Làm cái gì mà mới về đã cãi nhau đến thế này? Nhà họ Quý bình thường rất yên tĩnh, cô vừa bước vào cửa đã ồn như cái chợ!"
Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến Thẩm Hách Như vẫn cố chấp không biết bây giờ ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu. Cô hờ hững nhìn Quý Mộng Nhiên: "Cái dáng vẻ hiền lành đáng thương này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt trong nhà thôi. Đừng có làm trò ghê tởm trước mặt tôi. Cô còn không rõ vì sao điện thoại của cô bị đập à? Cô lượn hơn nửa thành phố này để theo dõi tôi. Vệ sĩ của tôi làm đúng phận sự của mình, tưởng cô có ý đồ xấu với tôi, chỉ đập điện thoại của cô chứ không đả động gì đến người cô là xem như còn nể cô mang họ Quý. Vậy mà cô còn muốn ở trong nhà làm loạn với tôi à?"
Quý Noãn nói những chuyện này ngay trước mặt Quý Hoằng Văn và Thẩm Hách Như. Trong nháy mắt Quý Mộng Nhiên như gặp phải ma, mắt không giấu được nét hoảng hốt: "Hôm đó tôi chỉ thuận đường thôi, sao chị lại quy kết là tôi theo dõi chị? Rõ ràng chị ngứa mắt với tôi nên mới cố tình cho vệ sĩ đe dọa tôi! Nếu vệ sĩ của chị dám đụng đến người tôi, tôi không kiện cả nhà cô ta thì tôi không phải người họ Quý!"
Quý Noãn cười lạnh: "Xem nét mặt của cô bây giờ đúng là có tật giật mình. Mồm thì la hét nhưng ánh mắt của cô tự bán đứng mình rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Hoằng Văn vẫn không lên tiếng, mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn con gái thứ hai của mình.
Nhận ra ánh mắt của ba, lúc này Quý Mộng Nhiên mới kiềm chế một chút. Đêm hôm đó cô ta thật sự bị Quý Noãn khiêu khích, chỉ hận không giết được cô. Bây giờ nhìn thấy Quý Noãn thì oán hận của cô ta chỉ bốc cao ngút trời không chút suy giảm.
Từ đầu đến giờ Quý Noãn vẫn lạnh nhạt, đến cả nét mặt khách sáo lúc trước cũng không còn. Cô rõ ràng muốn thể hiện lập trường muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
"Ba, ba đừng tin chị ta." Quý Mộng Nhiên hạ thấp giọng xuống.
"Sau chuyện ở nhà họ Mặc lần trước, có phải ba đã cảnh cáo con, hoặc là cút ra nước ngoài học, hoặc là ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm mấy tháng, không được ra khỏi cửa. Vậy mà con không được cho phép đã đến gặp Quý Noãn gây phiền phức! Con xem lời của ba là gió thoảng bên tai có phải không?" Quý Hoằng Văn cầm tách trà Thẩm Hách Như vừa bê tới, bất ngờ đập mạnh tách trà xuống dưới chân Quý Mộng Nhiên.
"Nham hiểm ác độc, cô nói ai vậy? So với cô, tôi làm sao xứng được với mấy từ này? Mua chuộc bác sĩ tâm lý để kê đơn thuốc làm suy nhược tinh thần của chị gái mình, ai có thể nham hiểm hơn cô? Thừa dịp tâm trạng tôi không ổn định mà ngày ngày xúi bẩy tôi ly hôn, thậm chí xúi giục tôi dùng đến cách tự tử để ép Mặc Cảnh Thâm, còn ai có thể độc ác hơn cô?"
Quý Noãn phản bác lại không chút nể nang, lại càng vì Quý Hoằng Văn đã đứng sau lưng Quý Mộng Nhiên từ bao giờ mà nghiến từng chữ, trách mắng cô ta, không giữ gìn chút nào.
Quả nhiên nghe thấy những lời này, mặt Quý Mộng Nhiên trắng bệch nhưng vẫn lập tức hùng hồn: "Chị vô duyên vô cớ sao lại đổ những chuyện này lên đầu tôi? Tôi làm sao biết bác sĩ kê đơn thuốc gì cho chị. Chị mới là người có bệnh, không phải tôi! Ai biết có phải đầu óc chị phát rồ nên mắc bệnh ảo tưởng hay không!"
Quý Mộng Nhiên nổi giận đùng đùng nói tiếp: "Hơn nữa chị có tự tử đâu, tôi xúi giục chị lúc nào? Chị có bằng chứng không? Đều là chuyện chị tự tưởng tượng ra, đừng có vu oan cho tôi!"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhớ đến kiếp trước mình ngồi trong bồn tắm vì mất quá nhiều máu mà kiệt sức không đứng dậy nổi, Quý Noãn chỉ hận không thể tát một bạt tai nữa lên mặt Quý Mộng Nhiên.
Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng: "Tôi không muốn phí lời với cô. Cút ngay! Chó ngoan không chặn cửa."
"Chị chửi ai đấy?"
"Lần trước ở nhà họ Mặc, vì giữ thể diện cho ba mà tôi không trở mặt với cô ngay trước mặt mọi người. Bây giờ tôi không có tâm trạng cãi cọ với cô. Tránh ra!"
Quý Mộng Nhiên đứng chặn trước cửa: "Chị còn muốn ra tay đánh tôi à? Đây là nhà họ Quý, không có Mặc Cảnh Thâm làm chỗ dựa, tôi xem chị có dám đánh…"
"Chát" một tiếng, Quý Noãn không chút do dự dang thẳng tay tát cô ta.
Quý Mộng Nhiên sững sờ một thoáng, trong nháy mắt rúm ró đưa tay muốn túm tóc Quý Noãn. Quý Noãn nghiêng người tránh ra. Nếu không phải tay cô bị thương thì vừa rồi cô còn có thể tát mạnh hơn.
Nhìn thấy Quý Mộng Nhiên như muốn phát điên đánh nhau với Quý Noãn, Quý Hoằng Văn đứng nghe đã lâu chợt lạnh lùng nói: "Đủ rồi! Trước cửa nhà mà gây sự cái gì?"
Quý Mộng Nhiên chợt cứng đờ, quay lại nhìn thấy ánh mắt Quý Hoằng Văn liền hoảng hốt: "Ba… là Quý Noãn… chị ta…"
Quý Hoằng Văn cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Quý Noãn: "Con vào nhà trước đi."
Sau khi vào nhà rồi Quý Hoằng Văn mới hỏi: "Tóm lại là có chuyện gì? Con và Mộng Nhiên gần đây nóng nảy bất thường. Lần trước chuyện nó làm đúng là quá đáng, nhưng những chuyện con vừa nói là sự thật sao?"
"Ba, là Quý Noãn vu oan cho con. Ba đừng nghe chị ta nói bậy…" Quý Mộng Nhiên cuống quýt giải thích: "Hôm đó con về nhà như thế nào ba cũng nhìn thấy rồi. Con ở bên ngoài bị dính mưa cả đêm, vừa lạnh vừa nhếch nhác, suýt nữa thì chết ngoài đường! Rõ ràng bây giờ chị ta bắt đầu ra tay tàn nhẫn với em gái mình rồi…"
"Con câm miệng lại đi." Quý Hoằng Văn giận dữ lạnh lùng nhìn cô ta, không chịu nổi cái giọng la hét này.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Mộng Nhiên ấm ức nghiến chặt răng, đứng một chỗ trừng Quý Noãn.
Hiển nhiên đêm hôm đó cô ta thật sự bị dọa không hề nhẹ.
Quý Noãn lãnh đạm liếc cô ta một cái: "Cô cũng không cần phải có tật giật mình. Cô đã gây ra chuyện gì, tôi thật sự sẽ kể chi tiết từng chuyện cho ba nghe. Cô muốn trốn cũng không trốn được đâu."
"Tôi thật sự không làm gì hết! Chị đừng ngậm máu phun người!"
Quý Noãn không tranh cãi thêm với cô ta, chỉ bình tĩnh nói: "Ba, hôm nay con về là có chuyện muốn nói với ba. Chuyện của Mộng Nhiên để nói sau, chúng ta bàn chuyện chính trước đã."
Quý Hoằng Văn nhíu mày, thấy nét mặt Quý Noãn nghiêm túc như vậy liền hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Ba con mình vào phòng sách nói chuyện đi." Quý Noãn nói rồi định đi lên lầu.
"Quý Noãn, có chuyện gì thì chị nói luôn ở đây đi. Chị đừng hòng đẩy tôi ra để nói xấu tôi với ba! Chuyện tôi làm tôi sẽ nhận. Chuyện tôi không làm chị không được vu oan hãm hại tôi!" Quý Mộng Nhiên chợt vươn tay đẩy Quý Noãn.
Hiện giờ Quý Noãn không đặt nặng chuyện của Quý Mộng Nhiên. Cô bị đẩy cũng không lùi lại, còn giơ tay lên túm cổ tay Quý Mộng Nhiên hất văng sang một bên, đảo mắt nhìn cô ta: "Cô cho là cả thế giới quay quanh cô sao? Tôi nói chuyện riêng với ba thì nhất định là nói về cô à? Cô tưởng mình là ai chứ? Dán mấy lớp cao lên mặt thì tưởng mình là da chó thật sao hả?"
Thẩm Hách Như nghe thấy động tĩnh đi từ bên trong ra. Nhìn thấy Quý Noãn bỗng dưng sắc bén như vậy bà ta liền bước đến cười như không cười: "Noãn Noãn, sao cô mới về nhà mà đã nổi cáu như vậy hả? Điện thoại của Mộng Nhiên bị đập hôm trước là do cô sao? Cô làm chị mà chẳng hiểu chuyện gì hết. Cô bây giờ là bà Mặc, thật có bản lĩnh, ngang ngược giở trò với em gái mình, tính khí muốn cáu là cáu. Nếu quả như nhà họ Quý không chứa chấp cô thì cũng không ai cầu cô trở lại. Làm cái gì mà mới về đã cãi nhau đến thế này? Nhà họ Quý bình thường rất yên tĩnh, cô vừa bước vào cửa đã ồn như cái chợ!"
Ánh mắt Quý Noãn lạnh lùng xa cách, không thèm để ý đến Thẩm Hách Như vẫn cố chấp không biết bây giờ ốc đã không mang nổi mình ốc lại còn làm cọc cho rêu. Cô hờ hững nhìn Quý Mộng Nhiên: "Cái dáng vẻ hiền lành đáng thương này của cô cũng chỉ có thể lừa gạt trong nhà thôi. Đừng có làm trò ghê tởm trước mặt tôi. Cô còn không rõ vì sao điện thoại của cô bị đập à? Cô lượn hơn nửa thành phố này để theo dõi tôi. Vệ sĩ của tôi làm đúng phận sự của mình, tưởng cô có ý đồ xấu với tôi, chỉ đập điện thoại của cô chứ không đả động gì đến người cô là xem như còn nể cô mang họ Quý. Vậy mà cô còn muốn ở trong nhà làm loạn với tôi à?"
Quý Noãn nói những chuyện này ngay trước mặt Quý Hoằng Văn và Thẩm Hách Như. Trong nháy mắt Quý Mộng Nhiên như gặp phải ma, mắt không giấu được nét hoảng hốt: "Hôm đó tôi chỉ thuận đường thôi, sao chị lại quy kết là tôi theo dõi chị? Rõ ràng chị ngứa mắt với tôi nên mới cố tình cho vệ sĩ đe dọa tôi! Nếu vệ sĩ của chị dám đụng đến người tôi, tôi không kiện cả nhà cô ta thì tôi không phải người họ Quý!"
Quý Noãn cười lạnh: "Xem nét mặt của cô bây giờ đúng là có tật giật mình. Mồm thì la hét nhưng ánh mắt của cô tự bán đứng mình rồi."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Hoằng Văn vẫn không lên tiếng, mặt mày nhăn nhó tức giận nhìn con gái thứ hai của mình.
Nhận ra ánh mắt của ba, lúc này Quý Mộng Nhiên mới kiềm chế một chút. Đêm hôm đó cô ta thật sự bị Quý Noãn khiêu khích, chỉ hận không giết được cô. Bây giờ nhìn thấy Quý Noãn thì oán hận của cô ta chỉ bốc cao ngút trời không chút suy giảm.
Từ đầu đến giờ Quý Noãn vẫn lạnh nhạt, đến cả nét mặt khách sáo lúc trước cũng không còn. Cô rõ ràng muốn thể hiện lập trường muốn cắt đứt quan hệ với cô ta.
"Ba, ba đừng tin chị ta." Quý Mộng Nhiên hạ thấp giọng xuống.
"Sau chuyện ở nhà họ Mặc lần trước, có phải ba đã cảnh cáo con, hoặc là cút ra nước ngoài học, hoặc là ở nhà nghiền ngẫm lỗi lầm mấy tháng, không được ra khỏi cửa. Vậy mà con không được cho phép đã đến gặp Quý Noãn gây phiền phức! Con xem lời của ba là gió thoảng bên tai có phải không?" Quý Hoằng Văn cầm tách trà Thẩm Hách Như vừa bê tới, bất ngờ đập mạnh tách trà xuống dưới chân Quý Mộng Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.