Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 446: Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của mặc cảnh thâm (1)
Thanh Thanh Thùy Tiếu
19/05/2020
Từ rất xa, Thẩm Mục nhìn thấy Quý Noãn ngồi trên sân thượng, liền mỉm cười giơ xiên thịt trên tay chào Quý Noãn, lại ra hiệu mời cô xuống tham gia cùng mọi người.
Quý Noãn mỉm cười xua tay. Thẩm Mục lại vẫy cô, thậm chí còn nói vài câu với mấy người bên cạnh. Sau đó mấy người kia đưa tay vẫy Quý Noãn, liên tục gọi cô xuống ăn và tham gia với mọi người cho vui.
Vốn Quý Noãn muốn nói mình vừa mới tắm xong, xuống ăn món nướng thì cả người sẽ đầy mùi thịt nướng, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình. Cô vừa về nước, đang cần lui tới giao thiệp với mọi người, không thể quá cô độc, cũng không thể không hòa hợp với mọi người. Suy nghĩ một chút, cô xoay người cầm chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.
Thời tiết rất nóng nực, gió biển ban đêm mát mẻ mang theo một chút mùi tanh của biển. Quý Noãn vừa tới đã được nhét vào tay một xiên thịt lớn. Sau khi chào hỏi mọi người, Quý Noãn ngồi trên ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với người kế bên.
Thẩm Mục tới gần, ngồi cạnh Quý Noãn, đưa một lon bia vừa mở cho cô: “Uống bia không?”
“Mấy năm nay tôi rất ít khi uống đồ lạnh.”
Thẩm Mục gật đầu, cũng không ép. Cậu ta đưa lon bia lên hớp một ngụm, sau đó vừa ăn vừa nhìn mặt biển mênh mông vô bờ trong đêm đen, cất giọng xa xôi: “Thời gian qua nhanh thật, thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Tôi thật sự không nghĩ rằng bà…” Cậu ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thật không nghĩ tới Quý tổng bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cuộc gặp mặt trên chuyến bay về nước lần trước còn khiến tôi tưởng rằng tất cả đã trở lại với thời gian ba năm trước đây, không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây tôi phải thừa nhận là cô đã thật sự thay đổi rất nhiều.”
Vừa rồi trong lúc đang nói cậu ngừng lại một chút, vì theo thói quen định gọi Quý Noãn là “bà Mặc”, nhưng sực nhớ ra, nên sửa lại là “Quý tổng.”
Dường như không nhận ra sự ngập ngừng của Thẩm Mục, Quý Noãn chỉ cười cầm xiên thịt lớn trong tay đưa cho cậu ta: “Tôi không ăn được nhiều như thế này, cậu ăn giúp tôi đi.”
Thẩm Mục mỉm cười nhận lấy, nhưng không ăn mà đặt trên tờ giấy dầu màu trắng sạch sẽ bên cạnh ghế dựa, rồi vừa uống bia vừa nhích lại gần Quý Noãn một chút.
Quý Noãn cũng không tránh né, dù sao Thẩm Mục cũng là người quen cũ, cậu ta càng biết cư xử đúng mực.
Đến khi nhích lại gần đủ để nói chỉ một mình cô nghe được, Thẩm Mục mới cất tiếng: “Cô thật sự không định nối lại quan hệ với Tổng Giám đốc Mặc sao?”
Quý Noãn mỉm cười, không trả lời, chỉ xin một lon bia không ướp lạnh từ một người đi ngang qua, khui ra “cụng” với Thẩm Mục, uống một ngụm rồi thản nhiên nói: “Tôi đã ăn cơm tối, bây giờ ăn không được nhiều nữa, vậy thì ngồi đây chơi một lát. Có muốn tôi đối ẩm với anh vài lon không?”
Thẩm Mục cũng nâng lon bia lên cụng với Quý Noãn. Thấy thái độ Quý Noãn quả quyết như vậy, cậu ta cũng không nhắc tới chủ đề cũ nữa. Hai người uống xong một lon bia, Quý Noãn cũng không ăn gì, chỉ ngồi hóng gió, ngắm nhìn đám người đang cười nói bên lò nướng.
Thỉnh thoảng có người quản lý của một công ty bất động sản nào đó ở Hải Thành tới ngồi bắt chuyện với cô, Quý Noãn cười nói chuyện trò đến gần chín giờ tối mới quay về.
Khi cô quay về, vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi cũng đi chung đường với cô. Hai người cùng đi về phía biệt thự nghỉ dưỡng, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi sắp đến biệt thự, Quý Noãn sơ ý giẫm phải một viên đá cuội trên mặt đất không biết từ đâu lăn tới, suýt nữa bị ngã. Người bên cạnh đưa tay đỡ cô, Quý Noãn cảm ơn xong liền rút tay lại.
Hai người đối đáp qua lại vài câu khách sáo, lòng bàn tay người kia dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại trên cổ tay trắng nõn của Quý Noãn. Dưới ánh đèn đêm trong khu nghỉ mát, người kia nhìn thấy cho dù chỉ một nụ cười rất nhẹ của Quý Noãn, cũng rất xán lạn, đầu chợt nóng lên, đột nhiên hỏi: “Tuy là hỏi tuổi phụ nữ thì không được tế nhị cho lắm, nhưng hẳn là Quý tổng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi chứ?”
Mặt Quý Noãn không đổi sắc, cô nói: “Thật không? Chẳng phải hiện nay rất nhiều phụ nữ qua ba mươi tuổi cũng không dự định kết hôn sao? Hiện nay với độ tuổi của tôi, cũng đâu tính là đến tuổi kết hôn?”
“Ha ha, ý tôi là, không nghe nói Quý tổng đang hẹn hò gặp gỡ bạn trai, không biết là vì Quý tổng quá kín tiếng nên không công khai chuyện tình cảm, hay là thật sự vẫn còn độc thân?”
Quý Noãn mỉm cười giơ một ngón tay lên khẽ lắc qua lắc lại, ý bảo giữ bí mật: “Không thể nói, không thể nói!”
“Chẳng lẽ cô thật sự đã có người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng? Chẳng lẽ người đó không ở trong giới doanh nhân, không tiện giới thiệu?”
Vẻ mặt thần bí của Quý Noãn khiến người kia cũng không tiện mở miệng hỏi tiếp. Biết rất có thể cô không phải độc thân, nên người kia cũng không nói gì thêm, chỉ có thể chúc mừng với vẻ khách khí và tiếc nuối. Khi đưa Quý Noãn về tới trước cửa biệt thự, người kia cáo từ rồi xoay người đi về phía ngôi biệt thự nghỉ dưỡng gần nhất.
Thấy người đàn ông kia đã đi, Quý Noãn nhíu mày, cởi áo khoác mỏng đẫm mùi tanh của gió biển xuống, cầm trên tay, ung dung xoay người định đi vào biệt thự.
Nhưng vừa đi tới trước cửa, cô chợt trông thấy một bóng người đang đứng ở đó. Cô đưa mắt nhìn liền chạm phải ánh mắt thâm trầm vừa quen thuộc vừa xa lạ của Mặc Cảnh Thâm.
Bước chân của Quý Noãn liền khựng lại, lúc nãy đi tới cô cũng không chú ý Mặc Cảnh Thâm vậy mà lại ở chỗ này.
Khu nghỉ mát này có rất nhiều biệt thự, trong mỗi biệt thự đều có khá nhiều người. Thật ra cô cũng không biết Mặc Cảnh Thâm ở biệt thự nào, dù sao tối hôm qua anh cũng không ở chỗ này. Tuy tối nay vừa gặp Thẩm Mục, nhưng theo tiềm thức hoặc bản năng, cô tưởng Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi.
Nhưng anh lại đang đứng ở kia.
Hiển nhiên là anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người đàn ông kia.
Quý Noãn chỉ ngẩn người một lát rồi liền bình tĩnh trở lại. Nghĩ là tình cờ đi qua vừa vặn chạm mặt anh, cô chỉ khách sáo và xa cách gật đầu chào, cũng không gọi mấy tiếng “Tổng Giám đốc Mặc”, càng không gọi tên anh.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở đó, không có bất cứ động tác nào đáp lại cái gật đầu của cô.
Quý Noãn thoáng nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh. Tuy điếu thuốc đã được châm lửa nhưng anh không vội hút, làn khói thuốc trắng đục lượn lờ trước người. Qua màn khói thuốc, anh lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt trong sáng.
Trong ký ức của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm có hút thuốc, nhưng rất ít khi. Từng ở chung với anh lâu như vậy, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc bao giờ.
Không ngờ giờ đây anh lại mang thuốc lá theo người.
Hôm nay, trong lúc phóng phi tiêu, cô ngửi được mùi thuốc lá rất nhẹ trên người anh, nhưng lúc đó cô cũng không quá chú ý.
Quý Noãn mỉm cười xua tay. Thẩm Mục lại vẫy cô, thậm chí còn nói vài câu với mấy người bên cạnh. Sau đó mấy người kia đưa tay vẫy Quý Noãn, liên tục gọi cô xuống ăn và tham gia với mọi người cho vui.
Vốn Quý Noãn muốn nói mình vừa mới tắm xong, xuống ăn món nướng thì cả người sẽ đầy mùi thịt nướng, nhưng mọi người đều rất nhiệt tình. Cô vừa về nước, đang cần lui tới giao thiệp với mọi người, không thể quá cô độc, cũng không thể không hòa hợp với mọi người. Suy nghĩ một chút, cô xoay người cầm chiếc áo khoác mỏng rồi đi ra ngoài.
Thời tiết rất nóng nực, gió biển ban đêm mát mẻ mang theo một chút mùi tanh của biển. Quý Noãn vừa tới đã được nhét vào tay một xiên thịt lớn. Sau khi chào hỏi mọi người, Quý Noãn ngồi trên ghế dài bên cạnh, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với người kế bên.
Thẩm Mục tới gần, ngồi cạnh Quý Noãn, đưa một lon bia vừa mở cho cô: “Uống bia không?”
“Mấy năm nay tôi rất ít khi uống đồ lạnh.”
Thẩm Mục gật đầu, cũng không ép. Cậu ta đưa lon bia lên hớp một ngụm, sau đó vừa ăn vừa nhìn mặt biển mênh mông vô bờ trong đêm đen, cất giọng xa xôi: “Thời gian qua nhanh thật, thấm thoắt đã ba năm trôi qua. Tôi thật sự không nghĩ rằng bà…” Cậu ta dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Thật không nghĩ tới Quý tổng bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Cuộc gặp mặt trên chuyến bay về nước lần trước còn khiến tôi tưởng rằng tất cả đã trở lại với thời gian ba năm trước đây, không có gì thay đổi. Nhưng giờ đây tôi phải thừa nhận là cô đã thật sự thay đổi rất nhiều.”
Vừa rồi trong lúc đang nói cậu ngừng lại một chút, vì theo thói quen định gọi Quý Noãn là “bà Mặc”, nhưng sực nhớ ra, nên sửa lại là “Quý tổng.”
Dường như không nhận ra sự ngập ngừng của Thẩm Mục, Quý Noãn chỉ cười cầm xiên thịt lớn trong tay đưa cho cậu ta: “Tôi không ăn được nhiều như thế này, cậu ăn giúp tôi đi.”
Thẩm Mục mỉm cười nhận lấy, nhưng không ăn mà đặt trên tờ giấy dầu màu trắng sạch sẽ bên cạnh ghế dựa, rồi vừa uống bia vừa nhích lại gần Quý Noãn một chút.
Quý Noãn cũng không tránh né, dù sao Thẩm Mục cũng là người quen cũ, cậu ta càng biết cư xử đúng mực.
Đến khi nhích lại gần đủ để nói chỉ một mình cô nghe được, Thẩm Mục mới cất tiếng: “Cô thật sự không định nối lại quan hệ với Tổng Giám đốc Mặc sao?”
Quý Noãn mỉm cười, không trả lời, chỉ xin một lon bia không ướp lạnh từ một người đi ngang qua, khui ra “cụng” với Thẩm Mục, uống một ngụm rồi thản nhiên nói: “Tôi đã ăn cơm tối, bây giờ ăn không được nhiều nữa, vậy thì ngồi đây chơi một lát. Có muốn tôi đối ẩm với anh vài lon không?”
Thẩm Mục cũng nâng lon bia lên cụng với Quý Noãn. Thấy thái độ Quý Noãn quả quyết như vậy, cậu ta cũng không nhắc tới chủ đề cũ nữa. Hai người uống xong một lon bia, Quý Noãn cũng không ăn gì, chỉ ngồi hóng gió, ngắm nhìn đám người đang cười nói bên lò nướng.
Thỉnh thoảng có người quản lý của một công ty bất động sản nào đó ở Hải Thành tới ngồi bắt chuyện với cô, Quý Noãn cười nói chuyện trò đến gần chín giờ tối mới quay về.
Khi cô quay về, vừa vặn có một người đàn ông trẻ tuổi cũng đi chung đường với cô. Hai người cùng đi về phía biệt thự nghỉ dưỡng, vừa đi vừa trò chuyện.
Khi sắp đến biệt thự, Quý Noãn sơ ý giẫm phải một viên đá cuội trên mặt đất không biết từ đâu lăn tới, suýt nữa bị ngã. Người bên cạnh đưa tay đỡ cô, Quý Noãn cảm ơn xong liền rút tay lại.
Hai người đối đáp qua lại vài câu khách sáo, lòng bàn tay người kia dường như còn lưu lại cảm giác mềm mại trên cổ tay trắng nõn của Quý Noãn. Dưới ánh đèn đêm trong khu nghỉ mát, người kia nhìn thấy cho dù chỉ một nụ cười rất nhẹ của Quý Noãn, cũng rất xán lạn, đầu chợt nóng lên, đột nhiên hỏi: “Tuy là hỏi tuổi phụ nữ thì không được tế nhị cho lắm, nhưng hẳn là Quý tổng cũng đã đến tuổi kết hôn rồi chứ?”
Mặt Quý Noãn không đổi sắc, cô nói: “Thật không? Chẳng phải hiện nay rất nhiều phụ nữ qua ba mươi tuổi cũng không dự định kết hôn sao? Hiện nay với độ tuổi của tôi, cũng đâu tính là đến tuổi kết hôn?”
“Ha ha, ý tôi là, không nghe nói Quý tổng đang hẹn hò gặp gỡ bạn trai, không biết là vì Quý tổng quá kín tiếng nên không công khai chuyện tình cảm, hay là thật sự vẫn còn độc thân?”
Quý Noãn mỉm cười giơ một ngón tay lên khẽ lắc qua lắc lại, ý bảo giữ bí mật: “Không thể nói, không thể nói!”
“Chẳng lẽ cô thật sự đã có người đàn ông mình ngưỡng mộ trong lòng? Chẳng lẽ người đó không ở trong giới doanh nhân, không tiện giới thiệu?”
Vẻ mặt thần bí của Quý Noãn khiến người kia cũng không tiện mở miệng hỏi tiếp. Biết rất có thể cô không phải độc thân, nên người kia cũng không nói gì thêm, chỉ có thể chúc mừng với vẻ khách khí và tiếc nuối. Khi đưa Quý Noãn về tới trước cửa biệt thự, người kia cáo từ rồi xoay người đi về phía ngôi biệt thự nghỉ dưỡng gần nhất.
Thấy người đàn ông kia đã đi, Quý Noãn nhíu mày, cởi áo khoác mỏng đẫm mùi tanh của gió biển xuống, cầm trên tay, ung dung xoay người định đi vào biệt thự.
Nhưng vừa đi tới trước cửa, cô chợt trông thấy một bóng người đang đứng ở đó. Cô đưa mắt nhìn liền chạm phải ánh mắt thâm trầm vừa quen thuộc vừa xa lạ của Mặc Cảnh Thâm.
Bước chân của Quý Noãn liền khựng lại, lúc nãy đi tới cô cũng không chú ý Mặc Cảnh Thâm vậy mà lại ở chỗ này.
Khu nghỉ mát này có rất nhiều biệt thự, trong mỗi biệt thự đều có khá nhiều người. Thật ra cô cũng không biết Mặc Cảnh Thâm ở biệt thự nào, dù sao tối hôm qua anh cũng không ở chỗ này. Tuy tối nay vừa gặp Thẩm Mục, nhưng theo tiềm thức hoặc bản năng, cô tưởng Mặc Cảnh Thâm đã đi rồi.
Nhưng anh lại đang đứng ở kia.
Hiển nhiên là anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và người đàn ông kia.
Quý Noãn chỉ ngẩn người một lát rồi liền bình tĩnh trở lại. Nghĩ là tình cờ đi qua vừa vặn chạm mặt anh, cô chỉ khách sáo và xa cách gật đầu chào, cũng không gọi mấy tiếng “Tổng Giám đốc Mặc”, càng không gọi tên anh.
Mặc Cảnh Thâm đứng ở đó, không có bất cứ động tác nào đáp lại cái gật đầu của cô.
Quý Noãn thoáng nhìn điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay anh. Tuy điếu thuốc đã được châm lửa nhưng anh không vội hút, làn khói thuốc trắng đục lượn lờ trước người. Qua màn khói thuốc, anh lãnh đạm nhìn cô, ánh mắt trong sáng.
Trong ký ức của Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm có hút thuốc, nhưng rất ít khi. Từng ở chung với anh lâu như vậy, nhưng cô chưa từng nhìn thấy anh hút thuốc bao giờ.
Không ngờ giờ đây anh lại mang thuốc lá theo người.
Hôm nay, trong lúc phóng phi tiêu, cô ngửi được mùi thuốc lá rất nhẹ trên người anh, nhưng lúc đó cô cũng không quá chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.