Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 330: Đồ Ngọt gì đó đủ ngọt là tốt rồi

Thanh Thanh Thùy Tiếu

19/05/2020

Quý Noãn vốn đang tưởng Tô Tri Lam định tiếp tục chơi trò giằng co loanh quanh với mình một lúc, cô còn ghét bỏ hành động của cô Tô này thật gàn dở, không đủ trực tiếp và quyết đoán.

Quả nhiên, những người quen được nuông chiều từ nhỏ có một tật chung là thiếu nhẫn nại.

“Về việc tôi có phải là ngoại lệ hay không, e rằng cô Tô cũng không có tư cách nói ra.” Quý Noãn nở nụ cười châm biếm, nhưng trong đáy mắt không hiện ra ý cười: “Có điều chiếc nhẫn hôm đó, tôi đã nhân tiện tra cứu trên mạng một chút. Đó là kiệt tác của một nhà thiết kế trang sức, giá trị thật sự không thấp. Nhưng tôi nghe nói, chiếc nhẫn đó do nhà họ Tô đấu giá được ở một buổi tiệc từ thiện trước đây, về sau cô Tô mới cho người khắc hai chữ cái S* và M vào phía trong chiếc nhẫn, tượng trưng cho cô và Mặc Cảnh Thâm, nhưng cũng không phải là nhẫn đính hôn thật sự.”

Quý Noãn hơi nghiêng đầu, cất giọng rất hờ hững: “Là một phụ nữ, nhìn thấy một người phụ nữ khác cố chấp yêu chồng mình, thậm chí khư khư cất giữ một chiếc nhẫn không có ý nghĩa gì ngoài một chữ M khắc trên đó như là một báu vật khiến tôi hiểu được một điều, bất kể là nhiều năm trước hay là nhiều năm sau, chồng tôi vẫn rất phong độ và giàu sức hút.”

(*) Phiên âm tiếng Anh của họ Tô là “Su”, họ Mặc là “Mo”

Ngừng lại vài giây, cô tiếp tục nói: “Nhưng kết hôn là kết hôn. Cho dù cô Tô đã từng yêu anh ấy mãnh liệt đến thế nào thì cũng đã là quá khứ, cần gì cứ phải đuổi theo một cái bóng mà mình hoàn toàn không thể nắm bắt?”

Trong nháy mắt, vẻ mặt Tô Tri Lam lập tức trở nên khó coi. Cô ta xem chiếc nhẫn như một cái gai có thể làm trái tim Quý Noãn rớm máu, trong lòng vốn đang tự đắc, vậy mà trong phút chốc lại mất mặt đến nhục nhã.

Khuôn mặt trang điểm khéo léo của cô ta thoáng lộ nét cười lạnh lẽo giễu cợt: “Người quá tự tin, đến một mức độ nhất định nào đó, sẽ không còn tỉnh táo nữa! Cô nói xem, cô là một người mà ngay cả cha ruột của mình là ai cũng không biết, lại chiếm lấy danh phận tiểu thư nhà họ Quý, cuối cùng thì… cô có bao nhiêu của cải để có thể đứng bên cạnh Mặc Cảnh Thâm? Hừ, với cái danh nghĩa bà Mặc kia, hiện giờ cô cứ việc tùy ý thể hiện sự tự tin của mình, nhưng cô khẳng định là một người như Cảnh Thâm có thể đánh giá cao cô sao? Nếu không có lý do khác, làm sao anh ấy có thể quay về Hải Thành cưới cô?”

Quý Noãn vẫn khẽ mỉm cười, khiến người khác không sao đoán được cô đang nghĩ gì.

Tô Tri Lam nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lộ rõ vẻ khiêu khích: “Trước khi tôi và Mặc Cảnh Thâm đến với nhau, anh ấy chưa từng gặp gỡ thân mật với bất cứ phụ nữ nào khác, mà tôi mới là người phụ nữ lấy đi lần đầu tiên của anh ấy! Còn cô, cô chỉ may mắn nhặt được một cơ hội tốt kết hôn với anh ấy mà thôi! Tôi lặp lại câu nói kia, nếu vợ anh ấy là bất cứ người phụ nữ nào khác, anh ấy cũng đều đối tốt với cô ta, cô cũng chẳng có gì đặc biệt cả! Bởi vậy cô đừng nên quá tự tin, dù sao trong tim Mặc Cảnh Thâm có bóng hình của một người phụ nữ, mà người phụ nữ kia đương nhiên không phải là cô!”



Quý Noãn nhướng mày, giọng trong trẻo: “Đứng trước mặt tôi - người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, mà cô đi rao giảng về tình cảm, về quá khứ của mình và anh ấy ư? Rốt cuộc cô đã rơi vào tình trạng cùng đường mạt lộ gì mà phải sử dụng cách này để đối phó tôi?”

Trước thái độ vững vàng không lay chuyển của Quý Noãn, Tô Tri Lam lạnh lùng quắc mắt lên: “Đây là tôi đang nhắc nhở cô, để cô biết thế nào là phải trái!”

Nghe vậy, Quý Noãn vừa định cười nhạt thì đã nghe Tô Tri Lam lạnh lùng nói: “Nhiều năm trước Cảnh Thâm từng bị thương, tôi đã ở trong bệnh viện chăm sóc anh ấy một thời gian dài, tình cảm chúng tôi luôn rất khăng khít. Bây giờ cô theo anh ấy ngày đêm trong bệnh viện như vậy, cô có nghĩ tới biết đâu anh ấy chỉ xem cô là cái bóng của tôi?”

Nghe câu này, Quý Noãn bỗng mỉm cười: “Tôi là cái bóng của một người mà ngay cả phòng bệnh của anh ấy cũng không vào được ư? Xem ra cái bóng hình đó của cô quá mờ nhạt rồi.”

Tô Tri Lam vừa thấy Quý Noãn cười như vậy, cả người liền khó chịu, gằn từng tiếng một như muốn đâm xuyên vào trái tim cô: “Anh ấy đặt nặng trách nhiệm hôn nhân, sau khi cưới cô sẽ không tiếp xúc nhiều với bất cứ phụ nữ nào khác, về điểm này, tôi rất hiểu anh ấy. Mặc Cảnh Thâm là một người rất nguyên tắc và kỷ luật. Tính cách khắc khổ của anh ấy, không phải người đàn ông tầm thường nào cũng có thể bì kịp. Đối với anh ấy, hôn nhân là một loại xiềng xích, một khi đã tự bước qua cánh cửa tù ngục đó, anh ấy sẽ gánh hết trách nhiệm trên vai mình. Thế nhưng, từ trong thâm tâm, rốt cuộc anh ấy có cam tâm tình nguyện làm như vậy hay không, cô cũng hoàn toàn không đoán ra được, không phải sao?”

“Tôi không cần đoán.” Quý Noãn hoàn toàn dửng dưng trước lời lẽ của cô ta, dáng vẻ rất vô tâm và thờ ơ, mỉm cười nói: “Trong thế giới quan của tôi, đồ ngọt gì đó đủ ngọt là tốt rồi, không cần phải đi lo lắng rằng thêm nhiều đường hóa học thì có thể sẽ bị đắng. Cái kiểu tự rước lấy buồn lo, phiền phức vô cớ ấy, thường là cách suy nghĩ bệnh hoạn. Suy nghĩ của tôi rất giản đơn, không ai có thể truyền bá, tiêm nhiễm bất cứ điều tiêu cực nào vào trong đầu óc của của tôi. Cô Tô, tôi vẫn muốn khuyên cô từ bỏ ý định thể hiện bản lĩnh của mình ở đây đi! Thay vì lãng phí thời gian ở đây, chi bằng cô nghĩ cách nhờ A K dàn xếp một chút, cho cô vào nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô có thể vào được cái đã.”

Tô Tri Lam nhìn Quý Noãn chằm chằm, ngón tay thọc trong túi, càng lúc càng nắm chặt.

Quý Noãn nhìn ra được cô ta thật sự rất nôn nóng, muốn nhân dịp hai người quay về Los Angeles mà vội vã làm điều gì đó, hoặc để lại cái gì đó trong cuộc đời của Mặc Cảnh Thâm vốn không liên quan gì tới cô ta. 

Để lại cái gì đây?

Tô Tri Lam có ý định từng bước trở thành một vướng mắc trong lòng Quý Noãn, sau đó giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn lên, cô ta sẽ thành một thực thể không thể bỏ qua.



Bởi chỉ cần Quý Noãn tự lựa chọn rời đi, Mặc Cảnh Thâm sẽ không còn bị xiềng xích hôn nhân trói buộc nữa, mà đối với cô ta, tất cả mọi việc sẽ trở nên rất tốt đẹp.

Đáng tiếc là cho tới bây giờ, Mặc Cảnh Thâm chưa từng để cho trong lòng Quý Noãn dù chỉ một chút manh nha ý niệm buồn chán nào. Anh chưa bao giờ cho phép bất cứ bất trắc hoặc hiểu lầm nào xuất hiện. Những gì nên nói, nên giải thích, anh đều nói ra, trước sau anh luôn rất thẳng thắn và trung thực.

“Theo tôi được biết, hiện nay địa vị nhà họ Quý của cô ở Hải Thành đã không còn được như trước kia rồi?” Tô Tri Lam đứng lên, vừa như hờ hững bước đi trong phòng, vừa liếc nhìn Quý Noãn: “Trong tình thế này, nếu nhà họ Tô muốn nhà họ Quý phá sản, thì cũng dễ dàng như giết một con kiến. Hiện nay, phần lớn ngành nghề trong nước đều có sự trùng lặp, muốn lật đổ vị thế của cơ sở nào đó cũng không mất bao nhiêu thời gian. Vậy thì cần phải lật đổ cái gì đây? Chẳng hạn như là mấy trung tâm bách hóa thoạt nhìn có triển vọng không tốt, chẳng hạn một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán đang rơi vào tình trạng khó khăn về tài chính, chẳng hạn…”

“Chẳng hạn cái gì?”

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp lãnh đạm vang lên trước cửa phòng bệnh.

Nghe giọng nói này, Tô Tri Lam vốn đang đứng bên giường đối diện Quý Noãn liền khựng lại, vội quay đầu lại nhìn về phía Mặc Cảnh Thâm không biết đã xuất hiện từ lúc nào rồi.

Quý Noãn cũng không ngờ Mặc Cảnh Thâm sẽ đến. Với vết thương của mình, anh hoàn toàn không thể tùy tiện rời khỏi phòng bệnh đi lại, hơn nữa vừa rồi chẳng phải anh còn đang được truyền dịch sao?

Sao anh lại tới đây?

Sau khi bước vào, A K không dám hé răng đứng ở phía sau lưng Mặc Cảnh Thâm.

Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lạnh như băng, trong thoáng chốc, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống đến mức thấp nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook