Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 505: Em dám kêu như vậy một tiếng nữa thử xem, xem tôi có thể nhịn được không?

Thanh Thanh Thùy Tiếu

19/05/2020

Mặc Cảnh Thâm cúi đầu nhìn vết thương trên cổ Quý Noãn, đồng thời cũng thấy bàn chân cô đang giẫm trên mặt đất lạnh lẽo. Giọng anh thản nhiên lộ ra chút không vui: “Không đi dép? Em ngại thể hàn trong người không đủ nặng sao?”

Quý Noãn rũ mắt nhìn chân mình. Dưới ánh mắt của người đàn ông ấy, ngón chân cô không kiềm được mà co rụt lại.

Không phải cô không đi dép mà là vừa rồi Mặc Bội Lâm đạp lên dép nên không tiện đi lại, thế nên cô mới cởi ra ở cầu thang.

Sau đó cô lại nghe thấy anh cười như không cười, lạnh lùng nói: “Lầu hai của biệt thự có một con đường được dùng phòng khi có hỏa hoạn, dẫn tới cửa sau. Tôi chỉ nói với Mặc Giai Tuyết một câu, nếu tối nay cô ta dám bước vào phòng tôi một bước, thì sau này, sợ rằng cả Hải Thành rộng lớn này cũng không còn đất dung thân cho hai mẹ con bà đâu.”

Lời này của anh là nói với Mặc Bội Lâm.

Quý Noãn lập tức ngước mắt lên thì thấy sắc mặt của Mặc Bội Lâm trắng bệch trong nháy mắt.

“Cháu...” Ánh mắt Mặc Bội Lâm lộ ra sự hoảng hốt. Đúng là biệt thự này không chỉ có một cửa ra. Vừa rồi bà ta giữ ở cửa chính, cho rằng chỉ cần không để người khác xông vào quấy rối là được, lại quên liệu Mặc Giai Tuyết có thể trốn đi từ phía cửa sau hay không.

“Tuy con gái bà không có chủ kiến, nhưng cô ta lại hiểu được thế nào là tốt xấu hơn là bà. So với việc bưng cái bát xông vào cửa của tôi làm cho tôi căm ghét thì tốt xấu gì cô ta còn biết chừng mực.” Giọng nói của Mặc Cảnh Thâm vô cùng thờ ơ.

Tầm mắt của Mặc Bội Lâm đối đầu với ý cười nhàn nhạt đầy lạnh lùng trong mắt anh, bà ta còn muốn nói gì đó nhưng bị nghẹn trở lại.

Không được, bà ta phải tìm Giai Tuyết để hỏi cho rõ ràng!

Trước khi bỏ đi, đột nhiên bà ta nhìn Quý Noãn cười châm biếm: “Không phải hai người đã ly hôn rồi sao?”

Dứt lời, dưới sắc mặt càng thêm cứng đờ của Quý Noãn, bà ta vội vàng bước nhanh về phía cửa sau. Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy bát canh ngân nhĩ bị vỡ nát trên mặt đất, bà ta lập tức nổi giận đến mức cả người run lên.

Con bé chết tiệt kia!

Mà Mặc Bội Lâm vừa đi khỏi thì Quý Noãn đã vội vàng muốn vùng ra khỏi vòng tay của Mặc Cảnh Thâm.

Anh chỉ rũ mắt nhìn vẻ mặt của cô mà không nói gì. Nhưng anh lại bế cả người cô lên, ôm vào bên trong, đóng “sầm” cửa lại.



Bị anh đột ngột ôm vào phòng, hoàn cảnh quen thuộc xung quanh làm cho Quý Noãn rợn cả tóc gáy.

Nơi này không chỉ là phòng riêng của Mặc Cảnh Thâm, mà còn là nơi bọn họ vẫn còn tình cảm thắm thiết sớm tối đi về vào ba năm trước.

Chuyện cũ vẫn còn hiện ra từng chi tiết một trước mắt, cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh vẫn bế cô lên giường. Cơ thể vừa chạm vào giường thì cô đã muốn nhảy bật lên.

“Đừng cử động.” Mặc Cảnh Thâm lại nhìn vết thương trên cổ cô. Anh vừa cầm điện thoại di động lên vừa trầm giọng, lạnh lùng hỏi: “Bị móng tay cào à?”

Quý Noãn không trả lời, cô đưa tay lên định sờ vào vết thương vẫn còn hơi đau trên cổ, nhưng còn chưa chạm vào thì cổ tay đã bị anh nắm chặt lại.

Cô không biết anh đã gọi điện thoại cho ai, nhưng trước khi điện thoại kết nối, anh nói một câu: “Đừng động vào, đợi lát nữa khử trùng trước đã.”

Quý Noãn vừa định vung tay anh ra thì đã nghe thấy anh nói vào điện thoại: “Mang hộp thuốc y tế đến đây.”

Dứt lời, anh ném điện thoại di động sang một bên rồi lại nhìn sang Quý Noãn đang co rút ngón chân rũ ở bên giường bởi tâm trạng căng thẳng. Anh nhìn cô chăm chú một lúc rồi bật cười vì thấy từ đầu đến cuối cô vẫn lạnh lùng tránh né ánh mắt của mình.

Nghe thấy tiếng cười của anh, Quý Noãn bất chợt ngước mắt lên, trừng anh: “Anh cười cái gì?”

“Muộn thế này còn không ngủ, để chân trần chạy tới chỗ tôi, đang quan tâm tới tôi, hả?”

Vẻ mặt Quý Noãn lại càng lạnh lùng hơn: “Đừng có tự mình đa tình! Chỉ là tôi ngẫu nhiên nghe thấy hai mẹ con họ nói chuyện, biết bọn họ có âm mưu gây rối mà thôi. Nơi này là nhà họ Mặc, nếu như thật sự xảy ra chuyện xấu xa gì đó làm người ta thấy ghê tởm thì chắc ngày mai ông nội sẽ tức đến phát bệnh. Coi như não tôi bị úng nước nên mới lo chuyện bao đồng đi.”

“Thật sao?” Anh vẫn cười khẽ.

Vừa rồi Quý Noãn vốn không nghĩ tới quấy rầy chuyện tốt của anh. Nhưng sau đó nhìn thấy cái túi nhỏ màu bạc trong tay Mặc Bội Lâm, cô cảm thấy phương thức của bà ta thật là quá đáng, nên mới xông vào. Lúc này cô lại vô cùng hối hận, nhưng có nói ra những lời này thì cũng giống như mình có tình cảm nhưng cố tình che giấu vậy. Hơn nữa, coi như cô có giải thích thì e rằng càng giải thích lại càng tự bôi đen, nói cái gì cũng vô dụng.

Cô vô cùng ảo não, bực mình vì sự kích động vừa rồi của mình.

Đã qua ba năm, lẽ nào cô đã quên Mặc Cảnh Thâm là loại người gì rồi sao?



Sao anh có thể dễ dàng trúng kế này được.

Thế nhưng không hiểu sao chuyện mà bác Âu nói khi nãy lại làm hình ảnh ông cụ Mặc cầm gậy nện vào lưng anh, mạnh đến mức khiến gậy gãy đôi hiện lên trong đầu cô mãi, khiến cô không thể yên tâm nghỉ ngơi được.

Nói chung đêm nay cô thật sự rất kích động.

Quý Noãn ấm ức trong lòng.

Người giúp việc đến rất nhanh, không tới ba, bốn phút đã mang hộp thuốc y tế trong nhà họ Mặc đến.

Mặc Cảnh Thâm mở cửa, nhận hộp thuốc. Mỗi lần Quý Noãn định xuống giường thì anh đều quăng ra mấy chữ như đang uy hiếp: “Đừng cử động.”

Vào lúc này, anh đang cầm thuốc lấy từ trong hòm thuốc ra, gương mặt không hề lộ ra cảm xúc, duy trì động tác không nhanh không chậm, bình thản, hững hờ, không thể thăm dò được.

Mãi tới tận khi anh cầm thuốc trị thương ra, Quý Noãn nghiêm mặt, đề phòng nhìn thì anh mới ra hiệu cho cô nâng cằm lên. Quý Noãn nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, hơi do dự rồi mới từ từ ngẩng đầu lên. Nước thuốc khử trùng mới được bôi lên cổ thì cô đã đau tới run người, nhưng lại không hề phát ra tiếng gì. Thậm chí cô còn mở mắt, nhìn sang hướng khác chứ không nhìn người đang bôi thuốc giúp cô.

Mặc Cảnh Thâm nhìn vẻ mặt chịu đựng của cô mà không nói gì, chỉ là động tác trên tay đã nhẹ nhàng hơn. Lúc bôi thuốc anh mới phát hiện, vết thương này không phải do bị móng tay cào vào. Anh nhớ tới bình thường Mặc Bội Lâm vẫn thích đeo mấy chiếc nhẫn kim cương, rốt cuộc thì cũng đã biết vết thương từ đâu ra.

“Nếu em không làm bản thân bị thương thì tôi còn có thể cảm kích sự anh hùng của em đêm này. Nhưng tiếc thay, người thì có lòng can đảm nhưng lại không biết tự bảo vệ mình cho tốt.” Anh đưa ra lời đánh giá kèm theo vài phần châm chọc.

Quý Noãn: “...”

Cô vẫn còn đang buồn bực bởi vì chuyện tối nay không nên đến đây, lúc này vốn đang tức mình, chỉ là kiềm chế không bộc phát ra. Nhưng khi nghe thấy lời này, cô bèn muốn đẩy anh ra để đứng lên. Ai ngờ, anh đột nhiên lại sờ lỗ tai của cô. Cảm giác đau đớn mơ hồ và sự mẫn cảm làm cho cô chợt rên lên một tiếng ngắn ngủi. Vừa rồi lúc Mặc Bội Lâm kéo tóc thì móng tay đã từng chạm phải lỗ tai cô, tuy không bị thương nặng nhưng chắc cũng bị rách da.

“Kêu cái gì?” Anh giúp cô bôi thuốc vào chỗ bị rách da trên tai, giọng nói thản nhiên không đoán ra được tâm tình: “Lúc mở cửa cho Mặc Giai Tuyết thì tôi đã ngửi được thứ mùi kia trên người cô ta. Em còn dám kêu như thế nữa thử xem, xem tôi có thể nhịn được không.”

Quý Noãn: “...”

Khi ý thức được dược tính thuốc có thể vẫn còn, thừa dịp Mặc Cảnh Thâm bôi thuốc xong thu tay về thì cô đột ngột đứng bật dậy khỏi giường muốn chạy trốn. Kết quả, cánh tay của anh vẫn có thể quấn lấy cô không tốn chút sức lực nào. Cả người cô mất kiểm soát, trong nháy mắt đã quay về trên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook