Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 321: Hoàn toàn ăn ý
Thanh Thanh Thùy Tiếu
19/05/2020
Đêm khuya thanh vắng, phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm có chuyên gia của căn cứ XI trông coi nên không cần quá nhiều nhân viên y tế đến canh chừng. Vì vậy sau khi Quý Noãn tránh mặt y tá trong khu phòng bệnh của mình thì lặng lẽ rón rén đến khu phòng bệnh của Mặc Cảnh Thâm.
Mặc dù người của căn cứ XI lấy làm lạ khi thấy muộn thế này rồi mà Quý Noãn vẫn còn tới đây, nhưng họ cũng không ngăn cản cô, chỉ khách sáo gật đầu chào rồi để cô đi vào.
Lúc Quý Noãn đẩy cửa phòng bệnh đi vào thì thấy đầu giường của Mặc Cảnh Thâm đã được nâng lên từ lúc nào. Anh mặc quần áo bệnh nhân màu lam nhạt giống cô, mái tóc sạch sẽ vì nằm thường xuyên mà hơi rối hơn ngày thường, nhưng cũng không làm giảm vẻ đẹp của anh. Anh đang đặt chiếc laptop màu bạc 12 inch trên chăn, vừa nhìn cô đã biết là có tài liệu của Mặc thị ở Hải Thành cần anh xem qua.
“Vừa mới làm phẫu thuật một ngày mà anh đã bắt đầu làm việc rồi à?” Quý Noãn nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vào đã leo lên giường anh.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm đã tiêm xong, trên mu bàn tay chỉ có một miếng băng y tế màu trắng trong, nhưng hiển nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu suất làm việc của anh.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn bò lên giường, đang định đưa tay ôm lấy cô vào lòng thì cô đã nhanh tay nhanh mắt đè tay anh xuống: “Đừng ôm, đừng cử động tay lung tung.”
Bây giờ cô rất cẩn thận với từng cử động nhỏ trên người anh. Mặc Cảnh Thâm chẳng ừ hử gì, chỉ cười: “Không còn sớm nữa, đêm nay ngủ ở chỗ anh đi, đừng về, nhé?”
“Ban nãy em mới trốn bác sĩ và y tá lặng lẽ chạy tới đây, bây giờ anh có đuổi thì em cũng không về đâu.” Quý Noãn nói xong liền lấy chăn đắp kín hai người lại, nằm bên cạnh xem tài liệu của công ty trong máy tính anh.
Quãng thời gian trước anh luôn ở Campuchia, mặc dù trong công ty có Phó Tổng Giám đốc, cũng có rất nhiều cán bộ quản lý và trợ lý đáng tin cậy, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần đến quyết sách cuối cùng của anh. Từ số lượng email chưa đọc là cô biết thật sự còn rất nhiều tài liệu tồn đọng.
“Những email này phải đánh máy trả lời đúng không?” Quý Noãn hỏi.
Cô vừa dứt lời thì đúng lúc trông thấy một email cần anh trả lời, còn bàn tay anh đang vuốt tóc cô vừa thu lại đụng phải máy tính nên Quý Noãn bỗng ngồi dậy, lấy máy tính từ trên chăn ở trước mặt anh ra, đặt hai tay ngay ngắn lên bàn phím, sau đó lia mắt qua nhìn anh chăm chăm: “Anh muốn trả lời thế nào? Em làm giúp anh.”
Thấy cô chủ động như thế, Mặc Cảnh Thâm cũng không muốn làm trái ý tốt của cô, bèn ra hiệu cho cô xem một số tài liệu khác đã được trả lời trên màn hình máy tính: “Em viết đồng ý ở đây, đồng thời đánh dấu những hạng mục chính cần chú ý để bọn họ tự sắp xếp.”
Quý Noãn vừa nghe vừa nhanh tay gõ chữ và đánh dấu hạng mục chính.
Nửa tiếng sau, mười mấy trang tài liệu, có trang cần trả lời đồng ý, có trang cần trả lời tạm thời sắp xếp, hoặc là bãi bỏ.
Lúc trước ở phòng giao dịch, dù đôi khi cô cũng phải đối mặt với một số tài liệu của các bộ phận cấp dưới trình lên, nhưng với các tài liệu đa dạng của một công ty lớn như Tập đoàn Mặc thị, cô thật sự có cảm giác như mình là Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, chỉ điểm giang sơn…
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trên màn hình máy tính nhấp nháy đèn trắng khi có email mới được gửi đến.
Hai người họ, một người phê duyệt tài liệu, một người ngồi bên cạnh hướng dẫn trả lời từng kế hoạch và biến động của các bộ phận khác nhau. Mặc dù Quý Noãn đã hiểu biết nhiều hơn về phương diện quyết định sách lược so với trước khi đến thành phố T, nhưng vào giờ phút này, cô cảm thấy việc thương lượng ngầm thế này không hề dễ dàng. Bình thường ở Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm bận đến nỗi gần như cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, bây giờ nhân lúc bị thương nằm bệnh viện, anh mới có thể tận tay chỉ dạy cho cô kỹ năng đối phó trên những phương diện này.
***
Sáng hôm sau, Nam Hành vào phòng bệnh lại trông thấy Quý Noãn ngủ trên giường Mặc Cảnh Thâm. Quá đáng hơn là rõ ràng Quý Noãn đã tới từ đêm qua, vừa nhìn anh ta đã biết cô hoàn toàn không về phòng mình ngủ.
Nam Hành vừa tới là Quý Noãn tỉnh ngay, cô ngượng ngùng chạy ra ngoài, nói muốn về phòng bệnh của mình đánh răng rửa mặt.
Thấy Quý Noãn chạy đi, Nam Hành đi vào, sắc mặt có vẻ như đêm qua không ngủ ngon giấc, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, nói: “Tối qua ông cụ Tô gọi điện cho tôi, nói ba mẹ của Tô Tuyết Ý chạy đến nhà ông ta làm ầm lên, nhờ ông ta năn nỉ cho con gái bọn họ. Bây giờ cậu tắt điện thoại di động, ngày nào cũng ung dung tự tại trong bệnh viện ôm hôn vợ chơi trò lãng mạn. Ông cụ Tô biết quan hệ giữa tôi và cậu, bây giờ tìm thẳng đến tôi. Mấy cuộc gọi vào nửa đêm hôm qua làm hại ông đây cả đêm không ngủ ngon!”
“Tôi đã nói rồi, dù sao ba mẹ Tô Tuyết Ý cũng là nhân vật có máu mặt ở Tập đoàn Suan, bây giờ vì con gái mình mà chạy gần như gãy chân, ông cụ Tô cũng thường xuyên tránh mặt bọn họ. Bọn họ đã ấp ủ cái trò loằng ngoằng này lâu lắm rồi, bây giờ cậu về Mỹ thì tình hình đã chín muồi rồi. Nếu bọn họ không gặp được cậu, đoán chừng sẽ vào thẳng bệnh viện làm loạn.” Nam Hành dựa lưng vào ghế, cầm quả táo trên bàn lên cắn một miếng, “Tôi thấy người nhà họ Tô sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Ba mẹ của Tô Tuyết Ý muốn làm ầm chuyện này, đơn giản là vì bảo vệ con gái bọn họ thôi. Nhưng mà người chưa bao giờ gây chuyện như ông cụ Tô, bây giờ lại đặt chuyện này lên đầu, rõ ràng là có dụng ý khác.” Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói.
Nam Hành suy nghĩ một lát: “Đúng vậy, ông cụ Tô đang nhắm vào cậu. Cậu chèn ép ông ta lâu như vậy, trước đây không lâu còn kiên quyết ra quyết sách gây khó khăn cho nhà họ Tô để hạn chế bọn họ. Kết quả từ đầu đến cuối ông cụ Tô đều không đến gặp mặt cậu. Một lão già đã nhiều năm một mình oai phong trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ chắc chắn sẽ không phục. Chưa kể ông ta còn có một cô cháu gái cưng luôn nhớ cậu mãi không quên.”
“Oai phong một cõi?” Mặc Cảnh Thâm mỉm cười: “Trăm năm qua, trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ không phải đen thì là trắng, thế lực đứng sau sản nghiệp nhà họ Tô là người giới nào cậu cũng biết rõ mà. Ở đây không chỉ có mỗi nhà họ Tô mới có thể đứng vững.”
“Ông cụ Tô nên nhận ra sự khoan dung của cậu đối với bọn họ đang giảm dần. Gần đây ông ta và ba cậu rất thân thiết. Năm đó, người thúc đẩy hôn ước giữa cậu và cháu gái cưng của ông ta không phải đều là Chủ tịch Mặc, ba cậu đấy sao? Tôi thấy bây giờ 80% là ông ta biết mình không đấu lại cậu, nên định mượn sức mạnh của ba cậu để lấy thế cân bằng.” Nam Hành cười như không cười: “Với thủ đoạn quen thuộc của lão già lọc lõi này, hẳn là ông ta đã biết rõ điểm yếu của cậu là Quý Noãn, e rằng ông ta đã bắt đầu điều tra Quý Noãn rồi. Cậu không sợ để Quý Noãn tiếp tục ở lại Mỹ thì một ngày nào đó cậu mất tập trung, cô ấy sẽ bị người nhà họ Tô nuốt chửng sao?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ đến đâu.” Mặc Cảnh Thâm cứ nhìn vào máy tính vẫn chưa đóng lại từ tối qua đến giờ, không ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm, hờ hững nói: “Người của tôi, sợ rằng bọn họ muốn nuốt cũng chưa chắc nuốt được.”
Mặc dù người của căn cứ XI lấy làm lạ khi thấy muộn thế này rồi mà Quý Noãn vẫn còn tới đây, nhưng họ cũng không ngăn cản cô, chỉ khách sáo gật đầu chào rồi để cô đi vào.
Lúc Quý Noãn đẩy cửa phòng bệnh đi vào thì thấy đầu giường của Mặc Cảnh Thâm đã được nâng lên từ lúc nào. Anh mặc quần áo bệnh nhân màu lam nhạt giống cô, mái tóc sạch sẽ vì nằm thường xuyên mà hơi rối hơn ngày thường, nhưng cũng không làm giảm vẻ đẹp của anh. Anh đang đặt chiếc laptop màu bạc 12 inch trên chăn, vừa nhìn cô đã biết là có tài liệu của Mặc thị ở Hải Thành cần anh xem qua.
“Vừa mới làm phẫu thuật một ngày mà anh đã bắt đầu làm việc rồi à?” Quý Noãn nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa đi vào đã leo lên giường anh.
Lúc này Mặc Cảnh Thâm đã tiêm xong, trên mu bàn tay chỉ có một miếng băng y tế màu trắng trong, nhưng hiển nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến hiệu suất làm việc của anh.
Mặc Cảnh Thâm nhìn Quý Noãn bò lên giường, đang định đưa tay ôm lấy cô vào lòng thì cô đã nhanh tay nhanh mắt đè tay anh xuống: “Đừng ôm, đừng cử động tay lung tung.”
Bây giờ cô rất cẩn thận với từng cử động nhỏ trên người anh. Mặc Cảnh Thâm chẳng ừ hử gì, chỉ cười: “Không còn sớm nữa, đêm nay ngủ ở chỗ anh đi, đừng về, nhé?”
“Ban nãy em mới trốn bác sĩ và y tá lặng lẽ chạy tới đây, bây giờ anh có đuổi thì em cũng không về đâu.” Quý Noãn nói xong liền lấy chăn đắp kín hai người lại, nằm bên cạnh xem tài liệu của công ty trong máy tính anh.
Quãng thời gian trước anh luôn ở Campuchia, mặc dù trong công ty có Phó Tổng Giám đốc, cũng có rất nhiều cán bộ quản lý và trợ lý đáng tin cậy, nhưng vẫn có rất nhiều việc cần đến quyết sách cuối cùng của anh. Từ số lượng email chưa đọc là cô biết thật sự còn rất nhiều tài liệu tồn đọng.
“Những email này phải đánh máy trả lời đúng không?” Quý Noãn hỏi.
Cô vừa dứt lời thì đúng lúc trông thấy một email cần anh trả lời, còn bàn tay anh đang vuốt tóc cô vừa thu lại đụng phải máy tính nên Quý Noãn bỗng ngồi dậy, lấy máy tính từ trên chăn ở trước mặt anh ra, đặt hai tay ngay ngắn lên bàn phím, sau đó lia mắt qua nhìn anh chăm chăm: “Anh muốn trả lời thế nào? Em làm giúp anh.”
Thấy cô chủ động như thế, Mặc Cảnh Thâm cũng không muốn làm trái ý tốt của cô, bèn ra hiệu cho cô xem một số tài liệu khác đã được trả lời trên màn hình máy tính: “Em viết đồng ý ở đây, đồng thời đánh dấu những hạng mục chính cần chú ý để bọn họ tự sắp xếp.”
Quý Noãn vừa nghe vừa nhanh tay gõ chữ và đánh dấu hạng mục chính.
Nửa tiếng sau, mười mấy trang tài liệu, có trang cần trả lời đồng ý, có trang cần trả lời tạm thời sắp xếp, hoặc là bãi bỏ.
Lúc trước ở phòng giao dịch, dù đôi khi cô cũng phải đối mặt với một số tài liệu của các bộ phận cấp dưới trình lên, nhưng với các tài liệu đa dạng của một công ty lớn như Tập đoàn Mặc thị, cô thật sự có cảm giác như mình là Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, chỉ điểm giang sơn…
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng trên màn hình máy tính nhấp nháy đèn trắng khi có email mới được gửi đến.
Hai người họ, một người phê duyệt tài liệu, một người ngồi bên cạnh hướng dẫn trả lời từng kế hoạch và biến động của các bộ phận khác nhau. Mặc dù Quý Noãn đã hiểu biết nhiều hơn về phương diện quyết định sách lược so với trước khi đến thành phố T, nhưng vào giờ phút này, cô cảm thấy việc thương lượng ngầm thế này không hề dễ dàng. Bình thường ở Hải Thành, Mặc Cảnh Thâm bận đến nỗi gần như cuối tuần cũng không nghỉ ngơi, bây giờ nhân lúc bị thương nằm bệnh viện, anh mới có thể tận tay chỉ dạy cho cô kỹ năng đối phó trên những phương diện này.
***
Sáng hôm sau, Nam Hành vào phòng bệnh lại trông thấy Quý Noãn ngủ trên giường Mặc Cảnh Thâm. Quá đáng hơn là rõ ràng Quý Noãn đã tới từ đêm qua, vừa nhìn anh ta đã biết cô hoàn toàn không về phòng mình ngủ.
Nam Hành vừa tới là Quý Noãn tỉnh ngay, cô ngượng ngùng chạy ra ngoài, nói muốn về phòng bệnh của mình đánh răng rửa mặt.
Thấy Quý Noãn chạy đi, Nam Hành đi vào, sắc mặt có vẻ như đêm qua không ngủ ngon giấc, kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, nói: “Tối qua ông cụ Tô gọi điện cho tôi, nói ba mẹ của Tô Tuyết Ý chạy đến nhà ông ta làm ầm lên, nhờ ông ta năn nỉ cho con gái bọn họ. Bây giờ cậu tắt điện thoại di động, ngày nào cũng ung dung tự tại trong bệnh viện ôm hôn vợ chơi trò lãng mạn. Ông cụ Tô biết quan hệ giữa tôi và cậu, bây giờ tìm thẳng đến tôi. Mấy cuộc gọi vào nửa đêm hôm qua làm hại ông đây cả đêm không ngủ ngon!”
“Tôi đã nói rồi, dù sao ba mẹ Tô Tuyết Ý cũng là nhân vật có máu mặt ở Tập đoàn Suan, bây giờ vì con gái mình mà chạy gần như gãy chân, ông cụ Tô cũng thường xuyên tránh mặt bọn họ. Bọn họ đã ấp ủ cái trò loằng ngoằng này lâu lắm rồi, bây giờ cậu về Mỹ thì tình hình đã chín muồi rồi. Nếu bọn họ không gặp được cậu, đoán chừng sẽ vào thẳng bệnh viện làm loạn.” Nam Hành dựa lưng vào ghế, cầm quả táo trên bàn lên cắn một miếng, “Tôi thấy người nhà họ Tô sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”
“Ba mẹ của Tô Tuyết Ý muốn làm ầm chuyện này, đơn giản là vì bảo vệ con gái bọn họ thôi. Nhưng mà người chưa bao giờ gây chuyện như ông cụ Tô, bây giờ lại đặt chuyện này lên đầu, rõ ràng là có dụng ý khác.” Mặc Cảnh Thâm thản nhiên nói.
Nam Hành suy nghĩ một lát: “Đúng vậy, ông cụ Tô đang nhắm vào cậu. Cậu chèn ép ông ta lâu như vậy, trước đây không lâu còn kiên quyết ra quyết sách gây khó khăn cho nhà họ Tô để hạn chế bọn họ. Kết quả từ đầu đến cuối ông cụ Tô đều không đến gặp mặt cậu. Một lão già đã nhiều năm một mình oai phong trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ chắc chắn sẽ không phục. Chưa kể ông ta còn có một cô cháu gái cưng luôn nhớ cậu mãi không quên.”
“Oai phong một cõi?” Mặc Cảnh Thâm mỉm cười: “Trăm năm qua, trong giới thương nghiệp người Hoa ở Mỹ không phải đen thì là trắng, thế lực đứng sau sản nghiệp nhà họ Tô là người giới nào cậu cũng biết rõ mà. Ở đây không chỉ có mỗi nhà họ Tô mới có thể đứng vững.”
“Ông cụ Tô nên nhận ra sự khoan dung của cậu đối với bọn họ đang giảm dần. Gần đây ông ta và ba cậu rất thân thiết. Năm đó, người thúc đẩy hôn ước giữa cậu và cháu gái cưng của ông ta không phải đều là Chủ tịch Mặc, ba cậu đấy sao? Tôi thấy bây giờ 80% là ông ta biết mình không đấu lại cậu, nên định mượn sức mạnh của ba cậu để lấy thế cân bằng.” Nam Hành cười như không cười: “Với thủ đoạn quen thuộc của lão già lọc lõi này, hẳn là ông ta đã biết rõ điểm yếu của cậu là Quý Noãn, e rằng ông ta đã bắt đầu điều tra Quý Noãn rồi. Cậu không sợ để Quý Noãn tiếp tục ở lại Mỹ thì một ngày nào đó cậu mất tập trung, cô ấy sẽ bị người nhà họ Tô nuốt chửng sao?”
“Vậy phải xem bản lĩnh của bọn họ đến đâu.” Mặc Cảnh Thâm cứ nhìn vào máy tính vẫn chưa đóng lại từ tối qua đến giờ, không ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm, hờ hững nói: “Người của tôi, sợ rằng bọn họ muốn nuốt cũng chưa chắc nuốt được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.