Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 208: Mặc Cảnh Thâm chưa bao giờ thật sự nổi giận với cô, hôm nay là lần đầu tiên
Thanh Thanh Thùy Tiếu
01/03/2020
Editor: Nguyetmai
Tuy rằng giọng nói Quý Noãn bình tĩnh, nhưng rõ ràng ẩn chứa mấy phần cứng rắn.
Dứt lời, cô thản nhiên tiếp tục cúi đầu lật sách. Sau khi lật xong một tờ, cô lại bình thản nói tiếp: "Nếu không thì anh đặt vé máy bay về Hải Thành đi, em và anh cùng về. Em không học nữa, sau khi vết thương lành, mỗi ngày em làm bà chủ giàu có ăn chơi trác táng. Anh cũng đâu thiếu tiền, cho dù mỗi ngày em cầm thẻ quẹt lung tung, hay mù quáng đầu tư trăm triệu trăm tỷ, sau đó mỗi ngày bù lỗ cả trăm triệu, phá của như vậy, anh vẫn nuôi được em mà đúng không?"
"Nếu em muốn phá thì cứ phá, anh nuôi được." Mặc Cảnh Thâm không ngại lời châm chọc của cô, ngược lại anh còn khiến cô như có cảm giác vừa đấm vào bông, vừa nghẹn tức, vừa bực bội.
"Ừ." Quý Noãn cứng rắn nặn ra một tiếng ừ lạnh lùng.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn bên mặt vẫn còn sưng đỏ của cô, tuy rằng đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn cần một ngày mới tiêu hết được.
Anh đoạt lấy sách trong tay cô, lúc Quý Noãn ngước mắt lên nhìn thì Mặc Cảnh Thâm dỗ dành: "Ngoan, em đừng giận, nếu sáng mai trên mặt hết sưng, anh sẽ cho em về Đại học T."
Lúc nói chuyện, anh xoa nhẹ lên mặt cô, nhìn nửa bên sưng đỏ mà đáy mắt xẹt qua một tia lạnh thấu xương.
Quý Noãn xoay mặt đi, không cho anh chạm vào, kéo chăn đắp lên đùi, ra vẻ như muốn nằm xuống: "Vậy em đi ngủ, ngủ nhiều sẽ giúp tiêu sưng."
Nhưng người còn chưa nằm xuống đã bị cánh tay anh kéo lại. Quý Noãn vừa giãy giụa đã bị anh ôm ngay vào lòng.
"Em muốn nghe cái gì?" Anh ôm cô, không để cô giãy ra. Quý Noãn ngước mắt lên trừng đôi mắt đen thẳm của anh. "Về những chuyện xảy ra lúc anh ở Mỹ? Hay là về vị hôn thê ở Los Angeles mà em nghe nói? Em nghĩ anh không thành thật với em sao? Hay là anh có nói câu nào chạm đến ranh giới cuối cùng của em, chọc em giận?"
Quý Noãn cảm thấy bản thân không có tư cách yêu cầu anh phải kể tất tần tật với cô, huống chi những chuyện đó đều xảy ra trước khi kết hôn. Cô vẫn hiểu rất rõ hiện tại anh đối xử với cô thế nào.
Trước kia cô từng thề son sắt, nói gì mà cho dù Mặc Cảnh Thâm từng có bao nhiêu người phụ nữ, trong mắt cô, tất cả bọn họ đều là kẻ bại tướng.
Nhưng đến lúc đi sâu tìm hiểu, cô phát hiện bản thân mình là người phụ nữ hẹp hòi đến nực cười.
Anh nói anh không để người phụ nữ nào ở trong lòng, nhưng có hay không có để trong lòng chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng là thật sự đã có sự tồn tại của một người phụ nữ như thế ở Los Angeles.
Quý Noãn rất rõ thái độ của Mặc Cảnh Thâm, cho nên cô so đo những thứ này là vô nghĩa.
Còn cô thì sao, cô có lưu lại vết tích nào trong lòng anh không?
Hay chẳng qua cô chỉ là một người vợ trong cuộc hôn nhân ở nơi này của anh. Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu kết hôn, anh đã vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô, tất cả đều như lẽ tự nhiên phải thế.
Vết tích này, là cô để lại sao?
Người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm, bình thường trông có vẻ ôn hòa, nhưng Quý Noãn rất rõ, anh vô cùng sắt đá với những người khác, không ai có thể ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định và sự lựa chọn nào của anh. Cho dù là đối thủ trên thương trường hay là những người phụ nữ cố gắng gần gũi anh, tất cả đều như lấy trứng chọi đá.
Quý Noãn cảm giác bản thân được anh che chở dưới đôi cánh đến nỗi chẳng thể phân rõ phương hướng. Cô ở dưới đôi cánh của anh, nhưng bản thân cô cũng không biết vị trí đó cách trái tim anh bao xa?
Thật ra cô vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, ép mình đứng ở một góc độ rộng hơn để nhìn nhận chuyện tình cảm. Nếu không, một khi cô quá lún sâu, đó mới là thứ đáng sợ nhất.
Quý Noãn im lặng thật lâu, không nói lời nào, đôi mắt như vô thức nhìn vào vị trí trái tim trên ngực anh. Mặc Cảnh Thâm miết mạnh cằm cô, nhắc cô tập trung: "Quý Noãn, nói chuyện."
Quý Noãn sực tỉnh, ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn kiên nhẫn nhìn mình chằm chằm.
"Anh phải làm thế nào em mới hết giận, hửm?" Anh nhỏ giọng dỗ dành.
Quý Noãn cũng nghĩ, rốt cuộc cô giận cái gì.
Vốn dĩ bây giờ cô muốn hỏi lúc trước ở Mỹ, tại sao anh lại đính hôn với người phụ nữ kia, rồi tại sao lại rời Mỹ. Vì lý do gì mà trở về Hải Thành chưa được bao lâu đã cưới cô.
Nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành: "Nếu như mấy tháng trước em không yêu cầu anh trở về Ngự Viên, không nói muốn sống bên cạnh anh, thậm chí mỗi ngày đều làm trời làm đất để được ly hôn, còn nghe lời Quý Mộng Nhiên cắt cổ tay tự sát… Nếu thật sự đi đến mức đó, anh sẽ đồng ý ly hôn với em phải không?"
Vừa nghe giả thiết cô đặt ra, đôi mắt Mặc Cảnh Thâm đen thẫm như mực, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo sắc bén.
"Sau khi ly hôn, có lẽ anh sẽ trở về Mỹ, bên cạnh chắc không thiếu những người phụ nữ như An Thư Ngôn và Quý Mộng Nhiên, còn có cô gái đã từng là vị hôn thê của anh ở Los Angeles nữa. Giả như nếu không có em, anh sẽ chọn ai để sống chung?"
Cô biết rõ một khi nói ra những lời này cho Mặc Cảnh Thâm nghe thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn hỏi.
Nước Mỹ, hai chữ này vẫn luôn gắn liền với dây thần kinh mẫn cảm nhất trong cả hai kiếp của cô. Quý Noãn không muốn chạm vào, nhưng không thể nào nhịn được.
Ánh mắt anh nhìn cô tối tăm nặng nề như biển sâu thăm thẳm không thấy bến bờ, nhưng lại trong suốt rõ ràng như gió biển.
Anh bất ngờ buông lỏng cánh tay Quý Noãn, đẩy cô ra khỏi ngực mình.
Quý Noãn còn chưa phản ứng kịp thì Mặc Cảnh Thâm đã đặt cô xuống giường, mặt vô cảm, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Anh đi lấy túi đá chườm, tối nay em chườm lạnh nhiều một chút, sáng mai bảo Phong Lăng đi với em đến Đại học T."
Dứt lời, anh lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Quý Noãn nghệt mặt ra.
Đây là ý gì?
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, chợt nhận ra hình như anh tức giận.
Không phải người nổi giận là cô sao? Sao đột nhiên biến thành anh rồi?
Bất chợt trong lòng Quý Noãn hơi hoảng hốt.
Cô ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm đã lâu, ngoại trừ lúc làm việc anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, còn lại bình thường vẫn hết sức dịu dàng dung túng cô. Giữa hai người có thể hình dung bằng cụm từ vô cùng hòa hợp. Thỉnh thoảng anh mới nghiêm khắc với cô một lần, nhưng tất cả cảnh cáo chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Anh luôn nhường nhịn cô, đối xử với cô hoàn toàn khác những người khác. Khi nói chuyện, anh cũng chưa từng nói nặng với cô một câu.
Trước giờ Mặc Cảnh Thâm chưa bao giờ thật sự nổi giận với cô, hôm nay là lần đầu tiên.
Cô thậm chí không thể nào khẳng định trong những chuyện mình vừa nêu ra, anh nắm bắt chi tiết nào để dẫn đến hoài nghi, hay là giả thiết cô và anh ly hôn, anh ở Mỹ sẽ chọn ai đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh?
Chắc không đến nỗi… anh bỗng dưng nổi giận thật chứ…
Quý Noãn ngồi trên giường, mặt mày mờ mịt. Cô từ một người vừa được ôm ấp, nhẫn nại dỗ dành, bây giờ trở thành một người khó xử không biết có nên ra ngoài dỗ ngọt anh một chút không…
Tuy rằng giọng nói Quý Noãn bình tĩnh, nhưng rõ ràng ẩn chứa mấy phần cứng rắn.
Dứt lời, cô thản nhiên tiếp tục cúi đầu lật sách. Sau khi lật xong một tờ, cô lại bình thản nói tiếp: "Nếu không thì anh đặt vé máy bay về Hải Thành đi, em và anh cùng về. Em không học nữa, sau khi vết thương lành, mỗi ngày em làm bà chủ giàu có ăn chơi trác táng. Anh cũng đâu thiếu tiền, cho dù mỗi ngày em cầm thẻ quẹt lung tung, hay mù quáng đầu tư trăm triệu trăm tỷ, sau đó mỗi ngày bù lỗ cả trăm triệu, phá của như vậy, anh vẫn nuôi được em mà đúng không?"
"Nếu em muốn phá thì cứ phá, anh nuôi được." Mặc Cảnh Thâm không ngại lời châm chọc của cô, ngược lại anh còn khiến cô như có cảm giác vừa đấm vào bông, vừa nghẹn tức, vừa bực bội.
"Ừ." Quý Noãn cứng rắn nặn ra một tiếng ừ lạnh lùng.
Mặc Cảnh Thâm rũ mắt nhìn bên mặt vẫn còn sưng đỏ của cô, tuy rằng đã giảm sưng không ít, nhưng vẫn cần một ngày mới tiêu hết được.
Anh đoạt lấy sách trong tay cô, lúc Quý Noãn ngước mắt lên nhìn thì Mặc Cảnh Thâm dỗ dành: "Ngoan, em đừng giận, nếu sáng mai trên mặt hết sưng, anh sẽ cho em về Đại học T."
Lúc nói chuyện, anh xoa nhẹ lên mặt cô, nhìn nửa bên sưng đỏ mà đáy mắt xẹt qua một tia lạnh thấu xương.
Quý Noãn xoay mặt đi, không cho anh chạm vào, kéo chăn đắp lên đùi, ra vẻ như muốn nằm xuống: "Vậy em đi ngủ, ngủ nhiều sẽ giúp tiêu sưng."
Nhưng người còn chưa nằm xuống đã bị cánh tay anh kéo lại. Quý Noãn vừa giãy giụa đã bị anh ôm ngay vào lòng.
"Em muốn nghe cái gì?" Anh ôm cô, không để cô giãy ra. Quý Noãn ngước mắt lên trừng đôi mắt đen thẳm của anh. "Về những chuyện xảy ra lúc anh ở Mỹ? Hay là về vị hôn thê ở Los Angeles mà em nghe nói? Em nghĩ anh không thành thật với em sao? Hay là anh có nói câu nào chạm đến ranh giới cuối cùng của em, chọc em giận?"
Quý Noãn cảm thấy bản thân không có tư cách yêu cầu anh phải kể tất tần tật với cô, huống chi những chuyện đó đều xảy ra trước khi kết hôn. Cô vẫn hiểu rất rõ hiện tại anh đối xử với cô thế nào.
Trước kia cô từng thề son sắt, nói gì mà cho dù Mặc Cảnh Thâm từng có bao nhiêu người phụ nữ, trong mắt cô, tất cả bọn họ đều là kẻ bại tướng.
Nhưng đến lúc đi sâu tìm hiểu, cô phát hiện bản thân mình là người phụ nữ hẹp hòi đến nực cười.
Anh nói anh không để người phụ nữ nào ở trong lòng, nhưng có hay không có để trong lòng chỉ là thứ yếu. Điều quan trọng là thật sự đã có sự tồn tại của một người phụ nữ như thế ở Los Angeles.
Quý Noãn rất rõ thái độ của Mặc Cảnh Thâm, cho nên cô so đo những thứ này là vô nghĩa.
Còn cô thì sao, cô có lưu lại vết tích nào trong lòng anh không?
Hay chẳng qua cô chỉ là một người vợ trong cuộc hôn nhân ở nơi này của anh. Ngay từ ngày đầu tiên bắt đầu kết hôn, anh đã vô cùng yêu thương và chiều chuộng cô, tất cả đều như lẽ tự nhiên phải thế.
Vết tích này, là cô để lại sao?
Người đàn ông như Mặc Cảnh Thâm, bình thường trông có vẻ ôn hòa, nhưng Quý Noãn rất rõ, anh vô cùng sắt đá với những người khác, không ai có thể ảnh hưởng đến bất kỳ quyết định và sự lựa chọn nào của anh. Cho dù là đối thủ trên thương trường hay là những người phụ nữ cố gắng gần gũi anh, tất cả đều như lấy trứng chọi đá.
Quý Noãn cảm giác bản thân được anh che chở dưới đôi cánh đến nỗi chẳng thể phân rõ phương hướng. Cô ở dưới đôi cánh của anh, nhưng bản thân cô cũng không biết vị trí đó cách trái tim anh bao xa?
Thật ra cô vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo, ép mình đứng ở một góc độ rộng hơn để nhìn nhận chuyện tình cảm. Nếu không, một khi cô quá lún sâu, đó mới là thứ đáng sợ nhất.
Quý Noãn im lặng thật lâu, không nói lời nào, đôi mắt như vô thức nhìn vào vị trí trái tim trên ngực anh. Mặc Cảnh Thâm miết mạnh cằm cô, nhắc cô tập trung: "Quý Noãn, nói chuyện."
Quý Noãn sực tỉnh, ngước mắt nhìn người đàn ông vẫn kiên nhẫn nhìn mình chằm chằm.
"Anh phải làm thế nào em mới hết giận, hửm?" Anh nhỏ giọng dỗ dành.
Quý Noãn cũng nghĩ, rốt cuộc cô giận cái gì.
Vốn dĩ bây giờ cô muốn hỏi lúc trước ở Mỹ, tại sao anh lại đính hôn với người phụ nữ kia, rồi tại sao lại rời Mỹ. Vì lý do gì mà trở về Hải Thành chưa được bao lâu đã cưới cô.
Nhưng lời đến cửa miệng lại biến thành: "Nếu như mấy tháng trước em không yêu cầu anh trở về Ngự Viên, không nói muốn sống bên cạnh anh, thậm chí mỗi ngày đều làm trời làm đất để được ly hôn, còn nghe lời Quý Mộng Nhiên cắt cổ tay tự sát… Nếu thật sự đi đến mức đó, anh sẽ đồng ý ly hôn với em phải không?"
Vừa nghe giả thiết cô đặt ra, đôi mắt Mặc Cảnh Thâm đen thẫm như mực, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo sắc bén.
"Sau khi ly hôn, có lẽ anh sẽ trở về Mỹ, bên cạnh chắc không thiếu những người phụ nữ như An Thư Ngôn và Quý Mộng Nhiên, còn có cô gái đã từng là vị hôn thê của anh ở Los Angeles nữa. Giả như nếu không có em, anh sẽ chọn ai để sống chung?"
Cô biết rõ một khi nói ra những lời này cho Mặc Cảnh Thâm nghe thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn hỏi.
Nước Mỹ, hai chữ này vẫn luôn gắn liền với dây thần kinh mẫn cảm nhất trong cả hai kiếp của cô. Quý Noãn không muốn chạm vào, nhưng không thể nào nhịn được.
Ánh mắt anh nhìn cô tối tăm nặng nề như biển sâu thăm thẳm không thấy bến bờ, nhưng lại trong suốt rõ ràng như gió biển.
Anh bất ngờ buông lỏng cánh tay Quý Noãn, đẩy cô ra khỏi ngực mình.
Quý Noãn còn chưa phản ứng kịp thì Mặc Cảnh Thâm đã đặt cô xuống giường, mặt vô cảm, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Anh đi lấy túi đá chườm, tối nay em chườm lạnh nhiều một chút, sáng mai bảo Phong Lăng đi với em đến Đại học T."
Dứt lời, anh lập tức xoay người rời khỏi phòng ngủ.
Quý Noãn nghệt mặt ra.
Đây là ý gì?
Cô ngồi trên giường suy nghĩ một lát, chợt nhận ra hình như anh tức giận.
Không phải người nổi giận là cô sao? Sao đột nhiên biến thành anh rồi?
Bất chợt trong lòng Quý Noãn hơi hoảng hốt.
Cô ở bên cạnh Mặc Cảnh Thâm đã lâu, ngoại trừ lúc làm việc anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ, còn lại bình thường vẫn hết sức dịu dàng dung túng cô. Giữa hai người có thể hình dung bằng cụm từ vô cùng hòa hợp. Thỉnh thoảng anh mới nghiêm khắc với cô một lần, nhưng tất cả cảnh cáo chỉ như chuồn chuồn lướt nước. Anh luôn nhường nhịn cô, đối xử với cô hoàn toàn khác những người khác. Khi nói chuyện, anh cũng chưa từng nói nặng với cô một câu.
Trước giờ Mặc Cảnh Thâm chưa bao giờ thật sự nổi giận với cô, hôm nay là lần đầu tiên.
Cô thậm chí không thể nào khẳng định trong những chuyện mình vừa nêu ra, anh nắm bắt chi tiết nào để dẫn đến hoài nghi, hay là giả thiết cô và anh ly hôn, anh ở Mỹ sẽ chọn ai đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh?
Chắc không đến nỗi… anh bỗng dưng nổi giận thật chứ…
Quý Noãn ngồi trên giường, mặt mày mờ mịt. Cô từ một người vừa được ôm ấp, nhẫn nại dỗ dành, bây giờ trở thành một người khó xử không biết có nên ra ngoài dỗ ngọt anh một chút không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.