Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 797: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (60)
Thanh Thanh Thùy Tiếu
20/07/2020
“Chàng trai trẻ, cậu xem mẹ tôi đã lớn tuổi thế này, hiếm lắm mới gặp được một người trẻ tuổi hợp ý bà.” Tần Thu nhìn theo bóng lưng của Phong Lăng, khéo léo nói: “Chúng ta cùng nhau dùng bữa tối đi, sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, ngay gần đồn cảnh sát thôi, được chứ?”
“Bao năm qua, bà Phong không hề bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Phong, hiếm khi thấy ra ngoài như hôm nay, không ngờ lại là vì mẹ của mình.” Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía cửa chính: “Quả nhiên dù cho bao nhiêu tuổi thì vẫn lấy chữ hiếu làm đầu.”
Tần Thu vừa mới liếc nhìn đã thấy một bóng người cao lớn. Ban đầu bà không nhận ra, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chợt nhớ tới mình đã từng nhìn thấy tấm hình chụp góc nghiêng của người này trong điện thoại con gái lớn.
Lúc này, bà nghi ngờ nhìn anh thêm một lúc, sau đó do dự hỏi: “Cậu là... Lệ...”
“Lệ Nam Hành.” Nam Hành lạnh nhạt nhìn lướt qua bà Phong, chậm rãi thốt ra từng từ.
Bà Phong hơi ngạc nhiên: “Cậu Lệ, sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Nam Hành không giải thích nhiều, thuận tiện nhét tay vào túi quần, nói: “Chàng trai trẻ đứng trước mặt các vị là người của tôi.”
Bà Phong hơi sững ra, lại nhìn người con trai vô cùng anh tuấn kia rồi lại đưa mắt nhìn sang chàng trai trẻ đã đi đến đứng bên cạnh anh… Sau khi nhìn bọn họ một hồi, ánh mắt của bà lại hướng về phía Nam Hành.
Khi ấy, nhà họ Phong đưa Phong Minh Châu đến nhà họ Lệ làm khách, mặc dù bà không đi, nhưng sau đấy được biết rằng, Lệ Nam Hành không đồng ý đính hôn với con gái lớn Phong Minh Châu của bà.
Người lớn nhà họ Lệ và nhà họ Phong đều có suy nghĩ tương đối thoáng. Vốn dĩ khi xưa chỉ thuận miệng định ước, những người lớn tuổi của hai nhà vẫn luôn giữ đúng lời hứa, bên nào cũng không muốn xử sự bất nhân bất nghĩa, việc hôn sự không thành cũng đành thôi.
Nhưng không rõ ông cụ nhà họ Lệ và ông cụ nhà họ Phong đã nói chuyện với nhau thế nào mà cuối cùng lại đưa ra ý kiến rằng, đợi sau vài năm nữa Lệ Nam Hành sẽ đem di vật của đứa con gái thứ hai của bà về nhà họ Lệ. Như thế cũng không tính là bội ước, đồng thời cũng có được lời giải thích hoàn hảo cho đứa con gái chưa đầy tuần tuổi đã rời khỏi thế giới của bà. Ít nhất, làm như vậy thì con gái của bà cũng không đến nỗi chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Quyết định này đã khiến cho bà Phong tức giận trong một thời gian dài. Đứa con gái bà thương yêu nhất chưa kịp đầy tuần tuổi đã ra đi, bà luôn bảo quản cẩn thận từng li từng tí những bộ quần áo mà con mình đã mặc sau khi sinh ra, đem những món đồ ấy gom lại thành di vật để cầu siêu và tưởng nhớ đến đứa bé.
Nhưng chẳng ngờ được, ông cụ của cả hai nhà đều là mấy lão già lẩm cẩm, sao lại có thể gả đứa con gái quý giá đã qua đời của bà bằng cách đưa di vật của đứa trẻ cho người ta chứ!?
Hai năm qua, chuyện này luôn là nút thắt trong lòng bà. Một mặt là do Lệ Nam Hành từ chối cưới đứa con gái lớn, mặt khác, Lệ Nam Hành lại lấy cả đứa con gái đã qua đời nhiều năm của bà.
Từ trước đến giờ, bà vẫn luôn thắc mắc, không biết đứa con độc nhất của nhà họ Lệ là người như thế nào. Nhưng hôm nay gặp được người thật, bà mới phát hiện cậu con trai này không hề giống những gì mà mọi người vẫn hay đồn đại, là kẻ ăn chơi trác táng, không chịu quản thúc, cũng chẳng giống loại cậu ấm ăn chơi sa đọa, chỉ thuận miệng nói đùa muốn cưới đứa con gái thứ hai của bà.
Ngược lại, anh là một người con trai cương trực, lãnh đạm, cơ thể toát ra khí chất của một người học rộng, không giống một cậu ấm nhà giàu ăn xằng làm bậy mà bà từng nghĩ.
Một chàng trai với vẻ ngoài nghiêm túc như vậy đã dùng giọng điệu và tâm trạng thế nào để nói ra câu thà cưới di vật của đứa con gái thứ hai cũng không chịu lấy cô con gái cả nhà bà chứ?
Bà Phong nhìn chằm chằm Lệ Nam Hành. Bởi vì mẹ của bà vẫn luôn dành sự chú ý lên khuôn mặt của Phong Lăng, lúc này lại còn muốn đi đến nắm lấy tay Phong Lăng, thế là bà Phong hoàn hồn lại, đỡ lấy người mẹ đang đứng ở bên cạnh mình, nghĩ ngợi một lát rồi khách sáo nói: “Hóa ra chàng trai trẻ này là người của cậu Lệ, vậy thì cậu ấy cũng là thành viên của căn cứ XI?”
Nhà họ Phong và nhà họ Lệ đã có giao tình nhiều năm, đương nhiên người nhà họ Phong biết rất rõ bối cảnh nhà họ Lệ.
Việc bà Phong biết đến sự tồn tại của căn cứ XI cũng không có gì là kỳ lạ.
Nam Hành đảo mắt, liếc nhìn Phong Lăng đang tỏ rõ ý cô không định nán lại đây lâu, khẽ nhếch mép: “Người này là bà Phong, còn vị đứng bên cạnh chắc là mẹ của bà ấy.”
Nói xong những lời ấy, Nam Hành nói nhỏ chỉ đủ để Phong Lăng nghe thấy: “Thật trùng hợp, cậu cũng họ Phong.”
Phong Lăng không cảm thấy sự trùng hợp này có gì lạ. Mặc dù tại nước Mỹ, người Hoa chỉ chiếm số ít, số người mang họ Phong cũng không nhiều, nhưng đến ba mẹ mình là ai, họ tên thật của mình là gì cô còn chẳng biết. Vậy nên sự trùng hợp này đối với cô mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Lão đại, tôi đã lấy lại túi cho họ rồi, chúng ta đi thôi.” Phong Lăng không thể chống đỡ được ánh mắt kích động và mong đợi cùng với muôn vàn cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của bà cụ. Cô không rõ vì sao trong tim mình cứ cuộn lên từng đợt chua xót, Phong Lăng ngước nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình: “Chỉ là giúp chuyện vặt mà thôi, không nhất thiết phải ở đây nói nhiều với họ.”
“Bây giờ thì thấy phiền phức rồi hả? Vừa rồi tôi thấy động tác đuổi bắt cướp của cậu nhanh lắm cơ mà.” Nam Hành vừa nói vừa vỗ lên đầu cô.
Phong Lăng: “...”
Việc này có thể gộp lại làm một sao? Thường ngày cô chẳng thèm lo chuyện bao đồng như thế này. Nếu không phải vì nhìn thấy dáng vẻ vất vả lại sốt ruột đuổi bắt tên cướp của bà cụ này, bản năng lại xông lên đuổi giúp, thì cô cũng lười xen vào những chuyện này.
Bà Phong đỡ bà cụ đi đến gần bọn họ: “Cậu Lệ, nếu như mọi người đều quen biết nhau, chàng trai trẻ này lại là người của cậu, vậy thì chúng tôi càng nên chân thành báo đáp. Hai người chắc cũng chưa ăn tối đúng không? Chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, chúng tôi mời.”
Nam Hành vẫn đút một tay trong túi quần, cứ như vậy mà nghiêng đầu hờ hững nhìn Phong Lăng: “Muốn ăn không?”
Ngay khi Phong Lăng định nói không muốn thì bà Phong lên tiếng: “Ngoài ra, lần trước, khi nhà họ Phong đến nhà họ Lệ chơi, tôi đã không thể đi cùng, thật đáng tiếc. Hôm nay lại có thể gặp được cậu Lệ ở đây, vậy thì chúng ta ăn cùng nhau một bữa đi.”
Khi nghe thấy giữa Lệ Nam Hành và bà Phong dường như có quen biết, hơn nữa còn là mối quan hệ có ngọn nguồn sâu xa, lời từ chối đột nhiên nghẹn lại trong cuống họng Phong Lăng. Cô đưa mắt nhìn về phía hai người họ, nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì để hỏi về mối quan hệ của họ với Lệ Nam Hành. Hơn nữa khi vừa quay người, đối mặt với ánh mắt nhìn mình chăm chăm từ đầu đến giờ của bà cụ, những lời nói ra đến cửa miệng của Phong Lăng đều bị chặn lại.
Phong Lăng quay người, bờ vai vô tình chạm phải Nam Hành, cô thấp giọng nói: “Lão đại, tôi nghe anh.”
Cặp mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhướng, anh lạnh nhạt liếc nhìn bà Phong.
“Bao năm qua, bà Phong không hề bước ra khỏi cánh cửa nhà họ Phong, hiếm khi thấy ra ngoài như hôm nay, không ngờ lại là vì mẹ của mình.” Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ phía cửa chính: “Quả nhiên dù cho bao nhiêu tuổi thì vẫn lấy chữ hiếu làm đầu.”
Tần Thu vừa mới liếc nhìn đã thấy một bóng người cao lớn. Ban đầu bà không nhận ra, nhưng khi nhìn kỹ lại thì chợt nhớ tới mình đã từng nhìn thấy tấm hình chụp góc nghiêng của người này trong điện thoại con gái lớn.
Lúc này, bà nghi ngờ nhìn anh thêm một lúc, sau đó do dự hỏi: “Cậu là... Lệ...”
“Lệ Nam Hành.” Nam Hành lạnh nhạt nhìn lướt qua bà Phong, chậm rãi thốt ra từng từ.
Bà Phong hơi ngạc nhiên: “Cậu Lệ, sao cậu lại ở đây?”
“Đi ngang qua.” Nam Hành không giải thích nhiều, thuận tiện nhét tay vào túi quần, nói: “Chàng trai trẻ đứng trước mặt các vị là người của tôi.”
Bà Phong hơi sững ra, lại nhìn người con trai vô cùng anh tuấn kia rồi lại đưa mắt nhìn sang chàng trai trẻ đã đi đến đứng bên cạnh anh… Sau khi nhìn bọn họ một hồi, ánh mắt của bà lại hướng về phía Nam Hành.
Khi ấy, nhà họ Phong đưa Phong Minh Châu đến nhà họ Lệ làm khách, mặc dù bà không đi, nhưng sau đấy được biết rằng, Lệ Nam Hành không đồng ý đính hôn với con gái lớn Phong Minh Châu của bà.
Người lớn nhà họ Lệ và nhà họ Phong đều có suy nghĩ tương đối thoáng. Vốn dĩ khi xưa chỉ thuận miệng định ước, những người lớn tuổi của hai nhà vẫn luôn giữ đúng lời hứa, bên nào cũng không muốn xử sự bất nhân bất nghĩa, việc hôn sự không thành cũng đành thôi.
Nhưng không rõ ông cụ nhà họ Lệ và ông cụ nhà họ Phong đã nói chuyện với nhau thế nào mà cuối cùng lại đưa ra ý kiến rằng, đợi sau vài năm nữa Lệ Nam Hành sẽ đem di vật của đứa con gái thứ hai của bà về nhà họ Lệ. Như thế cũng không tính là bội ước, đồng thời cũng có được lời giải thích hoàn hảo cho đứa con gái chưa đầy tuần tuổi đã rời khỏi thế giới của bà. Ít nhất, làm như vậy thì con gái của bà cũng không đến nỗi chưa từng tồn tại trên thế gian này.
Quyết định này đã khiến cho bà Phong tức giận trong một thời gian dài. Đứa con gái bà thương yêu nhất chưa kịp đầy tuần tuổi đã ra đi, bà luôn bảo quản cẩn thận từng li từng tí những bộ quần áo mà con mình đã mặc sau khi sinh ra, đem những món đồ ấy gom lại thành di vật để cầu siêu và tưởng nhớ đến đứa bé.
Nhưng chẳng ngờ được, ông cụ của cả hai nhà đều là mấy lão già lẩm cẩm, sao lại có thể gả đứa con gái quý giá đã qua đời của bà bằng cách đưa di vật của đứa trẻ cho người ta chứ!?
Hai năm qua, chuyện này luôn là nút thắt trong lòng bà. Một mặt là do Lệ Nam Hành từ chối cưới đứa con gái lớn, mặt khác, Lệ Nam Hành lại lấy cả đứa con gái đã qua đời nhiều năm của bà.
Từ trước đến giờ, bà vẫn luôn thắc mắc, không biết đứa con độc nhất của nhà họ Lệ là người như thế nào. Nhưng hôm nay gặp được người thật, bà mới phát hiện cậu con trai này không hề giống những gì mà mọi người vẫn hay đồn đại, là kẻ ăn chơi trác táng, không chịu quản thúc, cũng chẳng giống loại cậu ấm ăn chơi sa đọa, chỉ thuận miệng nói đùa muốn cưới đứa con gái thứ hai của bà.
Ngược lại, anh là một người con trai cương trực, lãnh đạm, cơ thể toát ra khí chất của một người học rộng, không giống một cậu ấm nhà giàu ăn xằng làm bậy mà bà từng nghĩ.
Một chàng trai với vẻ ngoài nghiêm túc như vậy đã dùng giọng điệu và tâm trạng thế nào để nói ra câu thà cưới di vật của đứa con gái thứ hai cũng không chịu lấy cô con gái cả nhà bà chứ?
Bà Phong nhìn chằm chằm Lệ Nam Hành. Bởi vì mẹ của bà vẫn luôn dành sự chú ý lên khuôn mặt của Phong Lăng, lúc này lại còn muốn đi đến nắm lấy tay Phong Lăng, thế là bà Phong hoàn hồn lại, đỡ lấy người mẹ đang đứng ở bên cạnh mình, nghĩ ngợi một lát rồi khách sáo nói: “Hóa ra chàng trai trẻ này là người của cậu Lệ, vậy thì cậu ấy cũng là thành viên của căn cứ XI?”
Nhà họ Phong và nhà họ Lệ đã có giao tình nhiều năm, đương nhiên người nhà họ Phong biết rất rõ bối cảnh nhà họ Lệ.
Việc bà Phong biết đến sự tồn tại của căn cứ XI cũng không có gì là kỳ lạ.
Nam Hành đảo mắt, liếc nhìn Phong Lăng đang tỏ rõ ý cô không định nán lại đây lâu, khẽ nhếch mép: “Người này là bà Phong, còn vị đứng bên cạnh chắc là mẹ của bà ấy.”
Nói xong những lời ấy, Nam Hành nói nhỏ chỉ đủ để Phong Lăng nghe thấy: “Thật trùng hợp, cậu cũng họ Phong.”
Phong Lăng không cảm thấy sự trùng hợp này có gì lạ. Mặc dù tại nước Mỹ, người Hoa chỉ chiếm số ít, số người mang họ Phong cũng không nhiều, nhưng đến ba mẹ mình là ai, họ tên thật của mình là gì cô còn chẳng biết. Vậy nên sự trùng hợp này đối với cô mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.
“Lão đại, tôi đã lấy lại túi cho họ rồi, chúng ta đi thôi.” Phong Lăng không thể chống đỡ được ánh mắt kích động và mong đợi cùng với muôn vàn cảm xúc phức tạp trong đôi mắt của bà cụ. Cô không rõ vì sao trong tim mình cứ cuộn lên từng đợt chua xót, Phong Lăng ngước nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình: “Chỉ là giúp chuyện vặt mà thôi, không nhất thiết phải ở đây nói nhiều với họ.”
“Bây giờ thì thấy phiền phức rồi hả? Vừa rồi tôi thấy động tác đuổi bắt cướp của cậu nhanh lắm cơ mà.” Nam Hành vừa nói vừa vỗ lên đầu cô.
Phong Lăng: “...”
Việc này có thể gộp lại làm một sao? Thường ngày cô chẳng thèm lo chuyện bao đồng như thế này. Nếu không phải vì nhìn thấy dáng vẻ vất vả lại sốt ruột đuổi bắt tên cướp của bà cụ này, bản năng lại xông lên đuổi giúp, thì cô cũng lười xen vào những chuyện này.
Bà Phong đỡ bà cụ đi đến gần bọn họ: “Cậu Lệ, nếu như mọi người đều quen biết nhau, chàng trai trẻ này lại là người của cậu, vậy thì chúng tôi càng nên chân thành báo đáp. Hai người chắc cũng chưa ăn tối đúng không? Chúng ta cùng nhau dùng bữa đi, chúng tôi mời.”
Nam Hành vẫn đút một tay trong túi quần, cứ như vậy mà nghiêng đầu hờ hững nhìn Phong Lăng: “Muốn ăn không?”
Ngay khi Phong Lăng định nói không muốn thì bà Phong lên tiếng: “Ngoài ra, lần trước, khi nhà họ Phong đến nhà họ Lệ chơi, tôi đã không thể đi cùng, thật đáng tiếc. Hôm nay lại có thể gặp được cậu Lệ ở đây, vậy thì chúng ta ăn cùng nhau một bữa đi.”
Khi nghe thấy giữa Lệ Nam Hành và bà Phong dường như có quen biết, hơn nữa còn là mối quan hệ có ngọn nguồn sâu xa, lời từ chối đột nhiên nghẹn lại trong cuống họng Phong Lăng. Cô đưa mắt nhìn về phía hai người họ, nhưng lại cảm thấy bản thân không có tư cách gì để hỏi về mối quan hệ của họ với Lệ Nam Hành. Hơn nữa khi vừa quay người, đối mặt với ánh mắt nhìn mình chăm chăm từ đầu đến giờ của bà cụ, những lời nói ra đến cửa miệng của Phong Lăng đều bị chặn lại.
Phong Lăng quay người, bờ vai vô tình chạm phải Nam Hành, cô thấp giọng nói: “Lão đại, tôi nghe anh.”
Cặp mày lạnh lùng của Lệ Nam Hành khẽ nhướng, anh lạnh nhạt liếc nhìn bà Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.