Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình
Chương 474: Nhà Họ Tiêu Ở Lâm Thành, Nhà Họ Mặc Ở Hải Thành (3)
Thanh Thanh Thùy Tiếu
19/05/2020
Cho đến khi tầm mắt của cô phát hiện ra thì Mặc Cảnh Thâm cũng đã đến đây từ lúc nào.
Quý Noãn quay mặt qua, vô cảm nhìn Tiêu Lộ Dã: “Bây giờ tôi đi liệu còn kịp không?”
“Đi cái gì? Chồng trước thôi mà, anh ta có thể ăn thịt cô sao?”
“Anh có biết cái gì gọi là tị hiềm không?” Vẻ mặt Quý Noãn lãnh đạm, nhưng giọng nói hơi bực bội.
“Cô không nói, anh ta không nói, tôi không nói, ai mà biết cô từng là bà Mặc? Dù ở đây có vài người biết, nhưng nếu không thấy thái độ rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm thì bọn họ cũng chẳng dám nói bậy bạ. Mặt khác, hôm nay sẽ không có bất kỳ truyền thông nào lẻn vào, cô cứ yên tâm.”
“Hơn một nửa nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Hải Thành đều được các người mời tới, anh nói thử xem bao nhiêu người biết hả? Mặc dù chỉ là một phần, nhưng tóm lại vẫn là không ít.” Quý Noãn phát hiện ánh mắt của những người khác đã nhìn về phía này với vẻ tò mò và soi mói. Buổi tiệc đêm nay không giống với lúc tham gia triển lãm của tỉnh thành phố. Khi đó chỉ toàn là thương nhân lại còn có quy củ nên cũng không cần cẩn thận quá mức.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng đã tới rồi, bây giờ rời đi cũng không hay cho lắm.
Quý Noãn không nói về chuyện đó nữa, chỉ bảo: “Vừa rồi lúc đến tôi vốn định lái xe, bây giờ vẫn mang giày đế bằng. Nếu mang thế này dự tiệc thì có vẻ không phải phép, tôi vào phòng thay đồ đổi giày, lát nữa gặp anh sau.”
Tiêu Lộ Dã gọi người phục vụ tới dẫn Quý Noãn đi tìm phòng thay đồ.
Sau khi đến nơi, Quý Noãn liền bước vào nghỉ một lát, sẵn tiện đổi giày rồi đứng dậy đi thử vài bước trong phòng thay đồ. Giày này mặc dù trông đẹp, nhưng dù sao cũng là giày mới, ngoại trừ lúc mua có mang thử một lần thì sau đó cô vẫn chưa mang lần nào. Hiện giờ cô đi vài bước mới phát hiện gót giày hơi cấn chân.
Quý Noãn xoay người mở cửa, gọi người phục vụ bên ngoài: “Anh giúp tôi tìm hai miếng băng cá nhân mang đến đây, cảm ơn.”
Người phục vụ gật đầu một cái. Quý Noãn thấy còn những người khác muốn vào phòng thay quần áo, cho nên cô bước ra ngoài đợi.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, người phục vụ mang băng cá nhân đến. Quý Noãn cầm lấy, đẩy cửa phòng thay đồ vào, ngồi xuống ghế, chuẩn bị cởi giày. Đột nhiên cô cảm giác dưới mông ươn ướt.
Quý Noãn đứng dậy mới thấy trên ghế đã bị ai đó đổ tương cà lên. Tuy rằng không nhiều, nhưng lại dính hết vào váy cô.
Tại nơi này mà làm đổ tương cà thì không thể là hành động vô tình hoặc trùng hợp của ai đó được. Xem ra trong mười phút cô ra ngoài vừa rồi đã có ai đó cố ý vào đây.
Tuy rằng váy cô màu đỏ, nhưng nơi dính lại là ở phía sau, nhìn xa xa giống như dính máu kinh nguyệt, hết sức chói mắt.
Quý Noãn đứng tại chỗ một lát rồi xoay người mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Quý Mộng Nhiên đang đứng trong đám người, vừa kéo tay Thịnh Dịch Hàn vừa cười tít mắt nói chuyện phiếm với người khác. Quý Noãn lại nhìn đĩa khoai tây chiên và đĩa tương cà đặt trên bàn bày các loại điểm tâm ngọt cách đó không xa. Cô trầm ngâm một lát rồi gọi người phục vụ đến, nhờ mang giúp một cây kéo và vài kim băng màu vàng kim đến đây.
Khoảng mười lăm phút sau, Quý Noãn mang đôi giày không còn cấn chân đi ra, trông cô vẫn sáng chói như cũ, không hề bị ảnh hưởng gì.
Ở đằng xa, thỉnh thoảng ánh mắt Quý Mộng Nhiên cứ liếc về hướng phòng thay đồ. Cô ta nhìn thấy chiếc váy vốn dài đến gót chân của Quý Noãn được vén lên, mắc làn váy lên tận eo, còn kết mấy cái kim băng màu vàng thành hoa văn điểm xuyết rất đặc biệt. Việc này không chỉ thành công che khuất vị trí dính tương cà mà biến chiếc váy dài một tầng thành chiếc váy ngắn hai tầng có cảm giác bồng bềnh. Váy cách đầu gối khoảng hai centimet, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn ngang nhiên lộ ra ngoài, phối thêm đôi giày cao gót hết sức cân xứng. Trong nháy mắt, Quý Noãn từ cô nàng mặc váy dài tao nhã biến thành người đẹp váy ngắn xinh xắn khêu gợi. Những ghim cài màu vàng kia giống như được thiết kế đặc biệt, vô cùng hài hòa.
Trong những người đứng gần phòng thay đồ thấy Quý Noãn đi ngang qua, có không ít ánh mắt đàn ông không kiềm chế được mà liếc về phía Quý Noãn. Hơn nữa lúc này cô đã cởi áo khoác ra, váy đỏ hai dây khiến xương quai xanh và đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn lộ ra trước mặt mọi người, vừa gợi cảm lại không quá lộ liễu.
Quý Mộng Nhiên nhìn thấy cảnh này thì lập tức dời tầm mắt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại âm thầm bực bội.
Sao bây giờ Quý Noãn lại phô trương giống như lúc chưa kết hôn vậy?
Cả Thịnh Dịch Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi của Quý Noãn.
Quan trọng là bây giờ thứ cô ta khoe khoang còn có vốn liếng hơn hồi trước. Quý Noãn hai mươi bốn tuổi đã không còn giống với Quý Noãn mười mấy tuổi nổi tiếng là người đẹp đệ nhất Hải Thành trước khi kết hôn. Khi đó Quý Noãn là khổng tước cao ngạo, bây giờ Quý Noãn là sự kết hợp giữa thành thục và gợi cảm, phô bày tất cả vẻ đẹp của cô, không một chút che giấu, thoải mái hơn xưa rất nhiều.
Cô càng như vậy càng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Sau khi đi ngang qua đám người, Quý Noãn cũng không định đi tìm Tiêu Lộ Dã. Dù gì vừa rồi lúc mới đi ra, cô đã thấy Tiêu Lộ Dã bước ra phía sau, chắc là vào bên trong gặp nhân vật chính đêm nay, cũng chính là ông Tiêu, ba anh ta.
Thấy bên cạnh Quý Noãn không có bạn tiệc đi cùng, một đám đàn ông lúc trước từng xã giao hoặc hợp tác với Quý Noãn thay phiên nhau đến gần chào hỏi cô.
Thỉnh thoảng có người vừa bắt chuyện vừa hỏi: “Quý tổng đến một mình sao? Không có bạn đi cùng à?”
Quý Noãn mỉm cười không đáp, chỉ nhận ly rượu đối phương đưa cho mình rồi cụng ly một cái, uống một hớp, cười đáp: “Có bạn, nhưng đoán chừng do sân rộng quá nên nhất thời lạc nhau.”
“Bạn đi cùng của Quý tổng là bạn trai cô à? Mấy hôm trước gặp cô thì cô vẫn còn độc thân, không biết có tính chuyện yêu đương chưa? Hoặc là kết hôn chưa?” Sau khi nói xong, đối phương lại khách sáo nói: “Không biết tôi hỏi vậy có quá đường đột hay không?”
“Không đâu, chẳng có gì đường đột cả.” Sau đó Quý Noãn nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn thấy một bóng dáng màu đen cao ngất quen thuộc cũng cầm một ly rượu đứng cách đó không xa.
Cô cười tươi với người đàn ông bên cạnh, đáp: “Tôi đã kết hôn, nhưng chồng trước chết rồi.”
Ánh mắt cả đám người trở nên hoảng hốt. Cô khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, lạnh nhạt nói bằng âm lượng đủ để người bên cạnh có thể nghe thấy: “Ba năm trước vừa tham dự lễ tang của anh ta xong thì tôi đã bay thẳng sang Anh.”
“Ha ha, Quý tổng thật thích nói đùa…”
“Quý tổng, trò đùa thế này không thể nói lung tung…”
Những người này đều cho rằng cô đang nói đùa.
Quý Noãn cũng cười giống như thật sự xem đó là một trò đùa. Sau đó cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông rõ ràng nghe thấy lời cô nói nên đánh mắt sang bên này. Quý Noãn giơ ly đế cao trên tay lên, đứng từ xa kính anh một ly. Sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng thấy rõ của anh, cô cười khẩy uống cạn số rượu đỏ còn lại trong ly, sau đó vô cảm đặt ly rượu rỗng xuống, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Quý Noãn quay mặt qua, vô cảm nhìn Tiêu Lộ Dã: “Bây giờ tôi đi liệu còn kịp không?”
“Đi cái gì? Chồng trước thôi mà, anh ta có thể ăn thịt cô sao?”
“Anh có biết cái gì gọi là tị hiềm không?” Vẻ mặt Quý Noãn lãnh đạm, nhưng giọng nói hơi bực bội.
“Cô không nói, anh ta không nói, tôi không nói, ai mà biết cô từng là bà Mặc? Dù ở đây có vài người biết, nhưng nếu không thấy thái độ rõ ràng của Mặc Cảnh Thâm thì bọn họ cũng chẳng dám nói bậy bạ. Mặt khác, hôm nay sẽ không có bất kỳ truyền thông nào lẻn vào, cô cứ yên tâm.”
“Hơn một nửa nhân vật lớn trong giới kinh doanh ở Hải Thành đều được các người mời tới, anh nói thử xem bao nhiêu người biết hả? Mặc dù chỉ là một phần, nhưng tóm lại vẫn là không ít.” Quý Noãn phát hiện ánh mắt của những người khác đã nhìn về phía này với vẻ tò mò và soi mói. Buổi tiệc đêm nay không giống với lúc tham gia triển lãm của tỉnh thành phố. Khi đó chỉ toàn là thương nhân lại còn có quy củ nên cũng không cần cẩn thận quá mức.
Nhưng dù thế nào thì cô cũng đã tới rồi, bây giờ rời đi cũng không hay cho lắm.
Quý Noãn không nói về chuyện đó nữa, chỉ bảo: “Vừa rồi lúc đến tôi vốn định lái xe, bây giờ vẫn mang giày đế bằng. Nếu mang thế này dự tiệc thì có vẻ không phải phép, tôi vào phòng thay đồ đổi giày, lát nữa gặp anh sau.”
Tiêu Lộ Dã gọi người phục vụ tới dẫn Quý Noãn đi tìm phòng thay đồ.
Sau khi đến nơi, Quý Noãn liền bước vào nghỉ một lát, sẵn tiện đổi giày rồi đứng dậy đi thử vài bước trong phòng thay đồ. Giày này mặc dù trông đẹp, nhưng dù sao cũng là giày mới, ngoại trừ lúc mua có mang thử một lần thì sau đó cô vẫn chưa mang lần nào. Hiện giờ cô đi vài bước mới phát hiện gót giày hơi cấn chân.
Quý Noãn xoay người mở cửa, gọi người phục vụ bên ngoài: “Anh giúp tôi tìm hai miếng băng cá nhân mang đến đây, cảm ơn.”
Người phục vụ gật đầu một cái. Quý Noãn thấy còn những người khác muốn vào phòng thay quần áo, cho nên cô bước ra ngoài đợi.
Khoảng chừng mười mấy phút sau, người phục vụ mang băng cá nhân đến. Quý Noãn cầm lấy, đẩy cửa phòng thay đồ vào, ngồi xuống ghế, chuẩn bị cởi giày. Đột nhiên cô cảm giác dưới mông ươn ướt.
Quý Noãn đứng dậy mới thấy trên ghế đã bị ai đó đổ tương cà lên. Tuy rằng không nhiều, nhưng lại dính hết vào váy cô.
Tại nơi này mà làm đổ tương cà thì không thể là hành động vô tình hoặc trùng hợp của ai đó được. Xem ra trong mười phút cô ra ngoài vừa rồi đã có ai đó cố ý vào đây.
Tuy rằng váy cô màu đỏ, nhưng nơi dính lại là ở phía sau, nhìn xa xa giống như dính máu kinh nguyệt, hết sức chói mắt.
Quý Noãn đứng tại chỗ một lát rồi xoay người mở cửa nhìn ra ngoài, thấy Quý Mộng Nhiên đang đứng trong đám người, vừa kéo tay Thịnh Dịch Hàn vừa cười tít mắt nói chuyện phiếm với người khác. Quý Noãn lại nhìn đĩa khoai tây chiên và đĩa tương cà đặt trên bàn bày các loại điểm tâm ngọt cách đó không xa. Cô trầm ngâm một lát rồi gọi người phục vụ đến, nhờ mang giúp một cây kéo và vài kim băng màu vàng kim đến đây.
Khoảng mười lăm phút sau, Quý Noãn mang đôi giày không còn cấn chân đi ra, trông cô vẫn sáng chói như cũ, không hề bị ảnh hưởng gì.
Ở đằng xa, thỉnh thoảng ánh mắt Quý Mộng Nhiên cứ liếc về hướng phòng thay đồ. Cô ta nhìn thấy chiếc váy vốn dài đến gót chân của Quý Noãn được vén lên, mắc làn váy lên tận eo, còn kết mấy cái kim băng màu vàng thành hoa văn điểm xuyết rất đặc biệt. Việc này không chỉ thành công che khuất vị trí dính tương cà mà biến chiếc váy dài một tầng thành chiếc váy ngắn hai tầng có cảm giác bồng bềnh. Váy cách đầu gối khoảng hai centimet, đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn ngang nhiên lộ ra ngoài, phối thêm đôi giày cao gót hết sức cân xứng. Trong nháy mắt, Quý Noãn từ cô nàng mặc váy dài tao nhã biến thành người đẹp váy ngắn xinh xắn khêu gợi. Những ghim cài màu vàng kia giống như được thiết kế đặc biệt, vô cùng hài hòa.
Trong những người đứng gần phòng thay đồ thấy Quý Noãn đi ngang qua, có không ít ánh mắt đàn ông không kiềm chế được mà liếc về phía Quý Noãn. Hơn nữa lúc này cô đã cởi áo khoác ra, váy đỏ hai dây khiến xương quai xanh và đôi chân dài trắng nõn hấp dẫn lộ ra trước mặt mọi người, vừa gợi cảm lại không quá lộ liễu.
Quý Mộng Nhiên nhìn thấy cảnh này thì lập tức dời tầm mắt, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại âm thầm bực bội.
Sao bây giờ Quý Noãn lại phô trương giống như lúc chưa kết hôn vậy?
Cả Thịnh Dịch Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi của Quý Noãn.
Quan trọng là bây giờ thứ cô ta khoe khoang còn có vốn liếng hơn hồi trước. Quý Noãn hai mươi bốn tuổi đã không còn giống với Quý Noãn mười mấy tuổi nổi tiếng là người đẹp đệ nhất Hải Thành trước khi kết hôn. Khi đó Quý Noãn là khổng tước cao ngạo, bây giờ Quý Noãn là sự kết hợp giữa thành thục và gợi cảm, phô bày tất cả vẻ đẹp của cô, không một chút che giấu, thoải mái hơn xưa rất nhiều.
Cô càng như vậy càng hấp dẫn ánh mắt của đàn ông.
Sau khi đi ngang qua đám người, Quý Noãn cũng không định đi tìm Tiêu Lộ Dã. Dù gì vừa rồi lúc mới đi ra, cô đã thấy Tiêu Lộ Dã bước ra phía sau, chắc là vào bên trong gặp nhân vật chính đêm nay, cũng chính là ông Tiêu, ba anh ta.
Thấy bên cạnh Quý Noãn không có bạn tiệc đi cùng, một đám đàn ông lúc trước từng xã giao hoặc hợp tác với Quý Noãn thay phiên nhau đến gần chào hỏi cô.
Thỉnh thoảng có người vừa bắt chuyện vừa hỏi: “Quý tổng đến một mình sao? Không có bạn đi cùng à?”
Quý Noãn mỉm cười không đáp, chỉ nhận ly rượu đối phương đưa cho mình rồi cụng ly một cái, uống một hớp, cười đáp: “Có bạn, nhưng đoán chừng do sân rộng quá nên nhất thời lạc nhau.”
“Bạn đi cùng của Quý tổng là bạn trai cô à? Mấy hôm trước gặp cô thì cô vẫn còn độc thân, không biết có tính chuyện yêu đương chưa? Hoặc là kết hôn chưa?” Sau khi nói xong, đối phương lại khách sáo nói: “Không biết tôi hỏi vậy có quá đường đột hay không?”
“Không đâu, chẳng có gì đường đột cả.” Sau đó Quý Noãn nhấp một ngụm rượu đỏ, nhìn thấy một bóng dáng màu đen cao ngất quen thuộc cũng cầm một ly rượu đứng cách đó không xa.
Cô cười tươi với người đàn ông bên cạnh, đáp: “Tôi đã kết hôn, nhưng chồng trước chết rồi.”
Ánh mắt cả đám người trở nên hoảng hốt. Cô khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, lạnh nhạt nói bằng âm lượng đủ để người bên cạnh có thể nghe thấy: “Ba năm trước vừa tham dự lễ tang của anh ta xong thì tôi đã bay thẳng sang Anh.”
“Ha ha, Quý tổng thật thích nói đùa…”
“Quý tổng, trò đùa thế này không thể nói lung tung…”
Những người này đều cho rằng cô đang nói đùa.
Quý Noãn cũng cười giống như thật sự xem đó là một trò đùa. Sau đó cô ngước mắt lên nhìn về phía người đàn ông rõ ràng nghe thấy lời cô nói nên đánh mắt sang bên này. Quý Noãn giơ ly đế cao trên tay lên, đứng từ xa kính anh một ly. Sau đó dưới ánh mắt lạnh lùng thấy rõ của anh, cô cười khẩy uống cạn số rượu đỏ còn lại trong ly, sau đó vô cảm đặt ly rượu rỗng xuống, xoay người nghênh ngang bỏ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.