Chương 3:
Vu Nhi
07/10/2024
Cầm kết quả trên tay, tôi bước vào nhà. Âm thanh của Nhất Hạ vang lên: "Em có sao không? Ngoan, vết thương sẽ nhanh lành thôi." Giọng nói của anh ấm áp, nhưng khi tôi đi vào, cảnh tượng hiện ra khiến lòng tôi chao đảo. Anh đang băng bó tay cho cô ấy—cô gái xinh đẹp với nụ cười tươi tắn. Có vẻ như cô ấy đã bị đứt tay khi nghịch dao. Trong khoảnh khắc điên rồ, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: nếu tôi để anh biết về căn bệnh này, liệu anh có quan tâm hơn không? Cảm giác vừa mong chờ vừa sợ hãi khiến tôi không hiểu nổi chính mình. Sao tôi lại khao khát sự chú ý từ một người đàn ông đã cho tôi quá nhiều tổn thương như vậy?
Nửa đêm, cơn ho kéo đến. Khó thở tái phát khiến tôi chẳng tài nào ngủ được. Tôi trằn trọc qua từng giây phút, cảm giác nặng nề trong lồng ngực cứ đè nén. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi quyết định lên sân thượng để hóng gió. Đã lâu rồi tôi không lên đây, nơi mà những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn còn lưu giữ. Cảm giác mát lạnh của đêm đen khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Thật trùng hợp, Nhất Hạ cũng ở đây.
Có vẻ như anh không chịu được khi hít chung bầu không khí với "cô bệnh" như tôi, nên hẫng giọng hỏi: "Cô lên đây làm gì?" Tôi không thể không cảm thấy chua chát trước cách gọi ấy.
"Em mất ngủ, anh cũng vậy," tôi đáp lại, cố giữ giọng bình tĩnh.
"Ừ," anh chỉ nói vỏn vẹn như vậy, nhưng tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt trong lời nói.
"Anh ơi," tôi gọi, lòng trĩu nặng.
"Hửm?" Nhất Hạ quay lại nhìn tôi. Gió đêm hiu hiu thổi, làm làn tóc đen của anh bay trong không gian, đôi hàng mi hơi cong của anh tạo thành những bóng đổ mờ ảo trên gương mặt. Ánh sao tỏa sáng chiếu xuống người anh, khiến Nhất Hạ càng trở nên long lanh giữa bầu trời đêm êm dịu. Tôi không thể không cảm thấy một chút xao xuyến, như thể những ký ức đẹp đẽ từ xa xưa đang quay về. Lòng tôi như hững lại một nhịp, trái tim gợn sóng, nhưng nỗi đau vẫn hiện hữu.
Anh ta không đủ kiên nhẫn, hẫng giọng nói: "Có chuyện gì nói nhanh đi."
Tôi hít một hơi sâu, tâm trí bỗng chốc rối bời. Rồi tôi cất tiếng: "Nếu em biến mất, anh có buồn không?" Lời hỏi ấy như một mũi dao đâm vào chính lòng tôi. Tôi lẳng lặng chờ đợi câu trả lời, cảm giác hồi hộp và lo lắng dâng trào.
Một khoảnh khắc trôi qua, anh kiệm lời: "Ngược lại." Giọng anh lạnh lùng, nhưng cũng mang theo chút gì đó khó nói. Tôi cảm thấy như bị đẩy xuống vực thẳm, gió đêm lặng im, khiến tiếng nói của anh trở nên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Một nỗi buồn tê tái lan tỏa trong lòng tôi. Tôi không biết mình nên phản ứng ra sao, nên chỉ đứng im lặng, để cho những suy nghĩ và cảm xúc vây quanh. "Có lẽ, mình thật sự chỉ là một phần thừa thãi trong cuộc sống của anh ấy," tôi tự nhủ.Nhưng lòng vẫn không thể chấp nhận
Nửa đêm, cơn ho kéo đến. Khó thở tái phát khiến tôi chẳng tài nào ngủ được. Tôi trằn trọc qua từng giây phút, cảm giác nặng nề trong lồng ngực cứ đè nén. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, tôi quyết định lên sân thượng để hóng gió. Đã lâu rồi tôi không lên đây, nơi mà những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn còn lưu giữ. Cảm giác mát lạnh của đêm đen khiến tôi cảm thấy nhẹ lòng hơn một chút. Thật trùng hợp, Nhất Hạ cũng ở đây.
Có vẻ như anh không chịu được khi hít chung bầu không khí với "cô bệnh" như tôi, nên hẫng giọng hỏi: "Cô lên đây làm gì?" Tôi không thể không cảm thấy chua chát trước cách gọi ấy.
"Em mất ngủ, anh cũng vậy," tôi đáp lại, cố giữ giọng bình tĩnh.
"Ừ," anh chỉ nói vỏn vẹn như vậy, nhưng tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt trong lời nói.
"Anh ơi," tôi gọi, lòng trĩu nặng.
"Hửm?" Nhất Hạ quay lại nhìn tôi. Gió đêm hiu hiu thổi, làm làn tóc đen của anh bay trong không gian, đôi hàng mi hơi cong của anh tạo thành những bóng đổ mờ ảo trên gương mặt. Ánh sao tỏa sáng chiếu xuống người anh, khiến Nhất Hạ càng trở nên long lanh giữa bầu trời đêm êm dịu. Tôi không thể không cảm thấy một chút xao xuyến, như thể những ký ức đẹp đẽ từ xa xưa đang quay về. Lòng tôi như hững lại một nhịp, trái tim gợn sóng, nhưng nỗi đau vẫn hiện hữu.
Anh ta không đủ kiên nhẫn, hẫng giọng nói: "Có chuyện gì nói nhanh đi."
Tôi hít một hơi sâu, tâm trí bỗng chốc rối bời. Rồi tôi cất tiếng: "Nếu em biến mất, anh có buồn không?" Lời hỏi ấy như một mũi dao đâm vào chính lòng tôi. Tôi lẳng lặng chờ đợi câu trả lời, cảm giác hồi hộp và lo lắng dâng trào.
Một khoảnh khắc trôi qua, anh kiệm lời: "Ngược lại." Giọng anh lạnh lùng, nhưng cũng mang theo chút gì đó khó nói. Tôi cảm thấy như bị đẩy xuống vực thẳm, gió đêm lặng im, khiến tiếng nói của anh trở nên rõ mồn một trong không gian tĩnh lặng.
Một nỗi buồn tê tái lan tỏa trong lòng tôi. Tôi không biết mình nên phản ứng ra sao, nên chỉ đứng im lặng, để cho những suy nghĩ và cảm xúc vây quanh. "Có lẽ, mình thật sự chỉ là một phần thừa thãi trong cuộc sống của anh ấy," tôi tự nhủ.Nhưng lòng vẫn không thể chấp nhận
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.