Chương 7: Nắm lấy tay tôi đi
Hàn Đại Bảo
06/04/2020
Edit: Hinh
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Sở Mạt và Kỷ Tuân đã cùng nhau xuất phát đến hồ Ngân Hồ.
Kỷ Tuân nói là muốn đi đến đó để vẽ tranh, cho nên sau lưng anh có đeo một túi bản vẽ, tay phải xách một cái thùng đựng dụng cụ và màu, tay trái thì cầm cơm trưa của bọn họ và những đồ cần thiết, lớn là ghế đẩu, nhỏ là túi đựng rác, vô cùng đầy đủ.
Sở Mạt nghĩ cô chỉ là khách tham quan, nên chỉ mang theo một cái cặp nhỏ đựng mấy bịch đồ ăn vặt và một cục pin sạc dự phòng.
Trong lúc hai người chia qua sẻ lại một số đồ, Kỷ Tuân cười nói: ”Cục pin sạc dự phòng trong cặp em có khả năng sẽ không cần dùng đến đâu.”
”Tại sao?” Sở Mạt có chút không hiểu, hồ Ngân Hồ cũng chỉ là một cái hồ thôi, cũng không có gì thú vị, hơn nữa bọn họ cũng đâu có ở lại đến quá trưa. Kỷ Tuân còn có thể vẽ tranh để giết thời gian, nhưng với Sở Mạt, trừ chụp ảnh ra cô cũng chỉ có thể chơi game trên điện thoại thôi.
Kỷ Tuân biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng bây giờ anh không muốn giải thích, chỉ nói: ”Khi em đến đó sẽ biết.”
Hồ Ngân Hồ là một hồ nước tự nhiên, hai bên hồ là núi non bao quanh phối hợp với mặt nước xanh biếc, nhìn vô cùng xinh đẹp. Mỗi sáng sớm, lúc mặt trời vừa hơi nhô lên từ phía chân trời, mặt nước của hồ sẽ hơi gợn sóng, nhìn từ xa giống như một dải lụa bạc* kéo dài về phía chân trời. Vì vậy nên hồ này mới có tên là Ngân Hồ.
[*] Lụa bạc: Thật ra cũng không hiểu lắm, nhưng Hinh nghĩ là do mặt nước dưới ánh mặt trời sẽ có màu hơi bạc (thật ra vẫn là màu bình thường, là do mắt của chúng ta thì phải.) chứ thật chất mặt nước vẫn màu xanh nhá.
Sau khi hồ Ngân Hồ trở nên nổi tiếng, rất nhiều du khách nghe danh mà đến, bọn họ đều muốn xem một cảnh tượng xinh đẹp hùng vĩ như vậy.
Trên đường đi, lúc nghe Kỷ Tuân nói đến đây, Sở Mạt liền bày ra vẻ mặt hứng khởi.
”Thật sự có cảnh đẹp như vậy sao? Vậy chúng ta mau đi nhanh một chút, tôi cũng muốn đến hồ Ngân Hồ xem mặt trời mọc.”
Kỷ Tuân cười dỗ dành cô: ”Không cần vội, chúng ta ở gần, muốn nhìn lúc nào cũng được.”
Thôn Ngân Hồ rất gần với hồ Ngân Hồ, nếu đi từ cửa thôn dọc theo hướng mấy dãy núi thì khoảng bốn mươi phút sẽ đến nơi.
Bây giờ bọn họ vừa mới đi được nửa đoạn đường, Sở Mạt đã thấy mệt. Vừa nghe Kỷ Tuân nói vậy, cô không đồng ý ngay, dù sao thì đường núi cũng rất khó đi, còn phải đi tận bốn mươi phút, cô hơi do dự.
Đi tiếp khoảng mười phút nữa, Kỷ Tuân đứng ở ven đường chỉ vào cánh rừng bên cạnh, nói: ”Đi qua cánh rừng này sẽ đến, cố lên, kiên trì một chút nữa.”
Hai má Sở Mạt đỏ ửng, cô thở hổn hển, mệt mỏi thở thêm hai cái nữa mới đứng thẳng người lên, ”Rốt cuộc cũng sắp đến rồi.”
Thể lực của Kỷ Tuân tốt hơn Sở Mạt rất nhiều. Lưng anh vốn đã đeo túi lớn túi nhỏ rồi, bây giờ còn cố ý chuyển đồ qua tay trái hết, sau đó đưa ra cánh tay phải trống không với Sở Mạt, nói: ”Em mệt thì nắm lấy tay tôi đi, tôi dẫn em đi để thoải mái chút.”
Tay của Kỷ Tuân vừa sạch sẽ vừa thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay trắng trẻo được cắt móng tỉa da gọn gàng, hơn nữa làn da còn muốn trắng hơn tay Sở Mạt.
Cô ngẩn người nhìn tay anh một lúc rồi mới nắm lấy.
Tay của anh cũng giống con người anh vậy, ấm áp nhẵn nhụi.
Sở Mạt ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ: ”Cảm ơn anh.”
Nhiệt độ trong rừng rất ẩm thấp, đất dưới chân đều sền sệt ra, Kỷ Tuân cầm tay Sở Mạt, hai người cứ đi như vậy.
Chừng mười phút sau, tầm nhìn của Sở Mạt đột nhiên trống trải hẳn, một mặt nước xanh biếc đập vào mắt cô.
Hôm nay không có mặt trời, những đám mây trên trời tạo thành tầng tầng lớp lớp, ở xa xa hình như còn có một vài đám mây màu khói lượn lờ, sự yên lặng của những dãy núi kết hợp với vẻ đẹp tĩnh mịch của hồ Ngân Hồ, tất cả tạo nên một hình ảnh giống như trên thiên đàng.
Kỷ Tuân kéo Sở Mạt đến gần bên hồ rồi chọn một chỗ để trải thảm ngồi, sau đó anh đưa cho cô đồ ăn và nước uống, định kêu cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng bây giờ Sở Mạt đã bị cảnh đẹp trước mắt này làm rung động rồi, cô không ngồi xuống mà chạy đến bên cạnh hồ điên cuồng chụp ảnh.
“Ở đây đẹp quá!”
”Tôi biết.” Bây giờ Sở Mạt đang cao hứng, những lời Kỷ Tuân nói với cô chỉ là gió thoảng mây bay. Cô vẫn đi dọc bên hồ chụp các góc khác nhau, sau đó gửi vài tấm ảnh cho Tương Vi, mấy phút sau Tương Vi gọi lại.
“Mẹ, mẹ đoán xem bây giờ con đang ở đâu?! Mẹ sống ở đây lâu như vậy vẫn không biết hồ Ngân Hồ á? Hì hì, ở đây rất đẹp đó.”
Nhìn gương mặt vui vẻ tươi cười của Sở Mạt, Kỷ Tuân cũng không nhịn được từ từ cong khóe môi. Anh lấy giấy, cọ và màu ra, bắt đầu vẽ phong cảnh đẹp đẽ của hồ Ngân Hồ.
Sở Mạt nói chuyện điện thoại với Tương Vi hơn mười phút, lúc cô trở về, Kỷ Tuân đã phác xong cảnh sơ bộ.
Cô kinh ngạc trước tốc độ của Kỷ Tuân, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh, hỏi: ”Anh học Đại học ngành Mỹ Thuật sao?”
Kỷ Tuân cười nói: ”Không phải, đây là sở thích của tôi.”
“Oa, chỉ là sở thích thôi mà đã vẽ đẹp đến vậy.” Sở Mạt chống cằm, cười khanh khách nói, ”Tôi thấy nếu anh phát triển theo hướng này, tương lai nhất định có thể trở thành một họa sĩ lớn, là loại họa sĩ mà một bức tranh có thể bán được mười mấy vạn ý.”
Kỷ Tuân lắc đầu: ”Tôi không muốn bán tranh. Vẽ tranh chỉ là sở thích của tôi, nếu sở thích mà dính đến tiền, vậy thì sở thích của tôi sẽ mất đi.”
Sở Mạt nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, ”Cũng giống như tôi thích đọc sách vậy, tôi thích đọc sách nhưng nếu bắt tôi học thuộc, tôi sẽ không thích đọc sách nữa. Có phải là ý này không?”
“Đúng vậy, em rất thông minh.” Kỷ Tuân bỏ cọ xuống rồi xoa xoa đầu Sở Mạt, không hề che dấu sự khen ngợi và dịu dàng trong mắt.
Lúc này hai người, một ngồi ghế một ngồi xổm. Không hiểu sao Sở Mạt lại cảm thấy động tác sờ đầu cô của Kỷ Tuân giống như đang xoa đầu một con chó, khiến cô có chút không được tự nhiên, đành đi đến ngồi xuống trên chiếc thảm bên cạnh, khiến anh không với đến cô nữa.
Kỷ Tuân chuẩn bị rất đầy đủ cho buổi đi chơi này, trên chiếc thảm để đầy đồ ăn nước uống, còn có sandwich anh làm. Sandwich này chắc là làm bằng bánh mì bọn họ mua trên thị trấn hôm qua, còn có chai sốt cà chua…
Nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt Sở Mạt lại bắt đầu đỏ lên, cô lấy đại một cái sandwich, hỏi Kỷ Tuân: ”Tôi có thể ăn không?”
”Đương nhiên, vốn dĩ là chuẩn bị cho em mà.” Kỷ Tuân trả lời xong thì bắt đầu tập trung vẽ tranh, Sở Mạt nhìn gương mặt tập trung cùng với sườn mặt dịu dàng của anh, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.
Ngày hôm sau, vừa sáng sớm Sở Mạt và Kỷ Tuân đã cùng nhau xuất phát đến hồ Ngân Hồ.
Kỷ Tuân nói là muốn đi đến đó để vẽ tranh, cho nên sau lưng anh có đeo một túi bản vẽ, tay phải xách một cái thùng đựng dụng cụ và màu, tay trái thì cầm cơm trưa của bọn họ và những đồ cần thiết, lớn là ghế đẩu, nhỏ là túi đựng rác, vô cùng đầy đủ.
Sở Mạt nghĩ cô chỉ là khách tham quan, nên chỉ mang theo một cái cặp nhỏ đựng mấy bịch đồ ăn vặt và một cục pin sạc dự phòng.
Trong lúc hai người chia qua sẻ lại một số đồ, Kỷ Tuân cười nói: ”Cục pin sạc dự phòng trong cặp em có khả năng sẽ không cần dùng đến đâu.”
”Tại sao?” Sở Mạt có chút không hiểu, hồ Ngân Hồ cũng chỉ là một cái hồ thôi, cũng không có gì thú vị, hơn nữa bọn họ cũng đâu có ở lại đến quá trưa. Kỷ Tuân còn có thể vẽ tranh để giết thời gian, nhưng với Sở Mạt, trừ chụp ảnh ra cô cũng chỉ có thể chơi game trên điện thoại thôi.
Kỷ Tuân biết cô đang nghĩ cái gì, nhưng bây giờ anh không muốn giải thích, chỉ nói: ”Khi em đến đó sẽ biết.”
Hồ Ngân Hồ là một hồ nước tự nhiên, hai bên hồ là núi non bao quanh phối hợp với mặt nước xanh biếc, nhìn vô cùng xinh đẹp. Mỗi sáng sớm, lúc mặt trời vừa hơi nhô lên từ phía chân trời, mặt nước của hồ sẽ hơi gợn sóng, nhìn từ xa giống như một dải lụa bạc* kéo dài về phía chân trời. Vì vậy nên hồ này mới có tên là Ngân Hồ.
[*] Lụa bạc: Thật ra cũng không hiểu lắm, nhưng Hinh nghĩ là do mặt nước dưới ánh mặt trời sẽ có màu hơi bạc (thật ra vẫn là màu bình thường, là do mắt của chúng ta thì phải.) chứ thật chất mặt nước vẫn màu xanh nhá.
Sau khi hồ Ngân Hồ trở nên nổi tiếng, rất nhiều du khách nghe danh mà đến, bọn họ đều muốn xem một cảnh tượng xinh đẹp hùng vĩ như vậy.
Trên đường đi, lúc nghe Kỷ Tuân nói đến đây, Sở Mạt liền bày ra vẻ mặt hứng khởi.
”Thật sự có cảnh đẹp như vậy sao? Vậy chúng ta mau đi nhanh một chút, tôi cũng muốn đến hồ Ngân Hồ xem mặt trời mọc.”
Kỷ Tuân cười dỗ dành cô: ”Không cần vội, chúng ta ở gần, muốn nhìn lúc nào cũng được.”
Thôn Ngân Hồ rất gần với hồ Ngân Hồ, nếu đi từ cửa thôn dọc theo hướng mấy dãy núi thì khoảng bốn mươi phút sẽ đến nơi.
Bây giờ bọn họ vừa mới đi được nửa đoạn đường, Sở Mạt đã thấy mệt. Vừa nghe Kỷ Tuân nói vậy, cô không đồng ý ngay, dù sao thì đường núi cũng rất khó đi, còn phải đi tận bốn mươi phút, cô hơi do dự.
Đi tiếp khoảng mười phút nữa, Kỷ Tuân đứng ở ven đường chỉ vào cánh rừng bên cạnh, nói: ”Đi qua cánh rừng này sẽ đến, cố lên, kiên trì một chút nữa.”
Hai má Sở Mạt đỏ ửng, cô thở hổn hển, mệt mỏi thở thêm hai cái nữa mới đứng thẳng người lên, ”Rốt cuộc cũng sắp đến rồi.”
Thể lực của Kỷ Tuân tốt hơn Sở Mạt rất nhiều. Lưng anh vốn đã đeo túi lớn túi nhỏ rồi, bây giờ còn cố ý chuyển đồ qua tay trái hết, sau đó đưa ra cánh tay phải trống không với Sở Mạt, nói: ”Em mệt thì nắm lấy tay tôi đi, tôi dẫn em đi để thoải mái chút.”
Tay của Kỷ Tuân vừa sạch sẽ vừa thon dài, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay trắng trẻo được cắt móng tỉa da gọn gàng, hơn nữa làn da còn muốn trắng hơn tay Sở Mạt.
Cô ngẩn người nhìn tay anh một lúc rồi mới nắm lấy.
Tay của anh cũng giống con người anh vậy, ấm áp nhẵn nhụi.
Sở Mạt ngẩng đầu nhìn anh, cười khẽ: ”Cảm ơn anh.”
Nhiệt độ trong rừng rất ẩm thấp, đất dưới chân đều sền sệt ra, Kỷ Tuân cầm tay Sở Mạt, hai người cứ đi như vậy.
Chừng mười phút sau, tầm nhìn của Sở Mạt đột nhiên trống trải hẳn, một mặt nước xanh biếc đập vào mắt cô.
Hôm nay không có mặt trời, những đám mây trên trời tạo thành tầng tầng lớp lớp, ở xa xa hình như còn có một vài đám mây màu khói lượn lờ, sự yên lặng của những dãy núi kết hợp với vẻ đẹp tĩnh mịch của hồ Ngân Hồ, tất cả tạo nên một hình ảnh giống như trên thiên đàng.
Kỷ Tuân kéo Sở Mạt đến gần bên hồ rồi chọn một chỗ để trải thảm ngồi, sau đó anh đưa cho cô đồ ăn và nước uống, định kêu cô nghỉ ngơi một chút. Nhưng bây giờ Sở Mạt đã bị cảnh đẹp trước mắt này làm rung động rồi, cô không ngồi xuống mà chạy đến bên cạnh hồ điên cuồng chụp ảnh.
“Ở đây đẹp quá!”
”Tôi biết.” Bây giờ Sở Mạt đang cao hứng, những lời Kỷ Tuân nói với cô chỉ là gió thoảng mây bay. Cô vẫn đi dọc bên hồ chụp các góc khác nhau, sau đó gửi vài tấm ảnh cho Tương Vi, mấy phút sau Tương Vi gọi lại.
“Mẹ, mẹ đoán xem bây giờ con đang ở đâu?! Mẹ sống ở đây lâu như vậy vẫn không biết hồ Ngân Hồ á? Hì hì, ở đây rất đẹp đó.”
Nhìn gương mặt vui vẻ tươi cười của Sở Mạt, Kỷ Tuân cũng không nhịn được từ từ cong khóe môi. Anh lấy giấy, cọ và màu ra, bắt đầu vẽ phong cảnh đẹp đẽ của hồ Ngân Hồ.
Sở Mạt nói chuyện điện thoại với Tương Vi hơn mười phút, lúc cô trở về, Kỷ Tuân đã phác xong cảnh sơ bộ.
Cô kinh ngạc trước tốc độ của Kỷ Tuân, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh anh, hỏi: ”Anh học Đại học ngành Mỹ Thuật sao?”
Kỷ Tuân cười nói: ”Không phải, đây là sở thích của tôi.”
“Oa, chỉ là sở thích thôi mà đã vẽ đẹp đến vậy.” Sở Mạt chống cằm, cười khanh khách nói, ”Tôi thấy nếu anh phát triển theo hướng này, tương lai nhất định có thể trở thành một họa sĩ lớn, là loại họa sĩ mà một bức tranh có thể bán được mười mấy vạn ý.”
Kỷ Tuân lắc đầu: ”Tôi không muốn bán tranh. Vẽ tranh chỉ là sở thích của tôi, nếu sở thích mà dính đến tiền, vậy thì sở thích của tôi sẽ mất đi.”
Sở Mạt nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu, ”Cũng giống như tôi thích đọc sách vậy, tôi thích đọc sách nhưng nếu bắt tôi học thuộc, tôi sẽ không thích đọc sách nữa. Có phải là ý này không?”
“Đúng vậy, em rất thông minh.” Kỷ Tuân bỏ cọ xuống rồi xoa xoa đầu Sở Mạt, không hề che dấu sự khen ngợi và dịu dàng trong mắt.
Lúc này hai người, một ngồi ghế một ngồi xổm. Không hiểu sao Sở Mạt lại cảm thấy động tác sờ đầu cô của Kỷ Tuân giống như đang xoa đầu một con chó, khiến cô có chút không được tự nhiên, đành đi đến ngồi xuống trên chiếc thảm bên cạnh, khiến anh không với đến cô nữa.
Kỷ Tuân chuẩn bị rất đầy đủ cho buổi đi chơi này, trên chiếc thảm để đầy đồ ăn nước uống, còn có sandwich anh làm. Sandwich này chắc là làm bằng bánh mì bọn họ mua trên thị trấn hôm qua, còn có chai sốt cà chua…
Nghĩ đến chuyện hôm qua, mặt Sở Mạt lại bắt đầu đỏ lên, cô lấy đại một cái sandwich, hỏi Kỷ Tuân: ”Tôi có thể ăn không?”
”Đương nhiên, vốn dĩ là chuẩn bị cho em mà.” Kỷ Tuân trả lời xong thì bắt đầu tập trung vẽ tranh, Sở Mạt nhìn gương mặt tập trung cùng với sườn mặt dịu dàng của anh, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.