Chương 42: Phiên ngoại 2: Cắm trại (Hạ)
Hàn Đại Bảo
01/09/2020
Edit: Hinh
Chưa beta.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang cả ngày, đợi khi mặt trời xuống núi, gió đêm thổi qua hai má mang theo chút nhiệt độ còn sót lại của mặt trời, cũng không quá lạnh.
Kỷ Tuân đeo những đồ để cắm trại phía sau lưng, tay trái cầm giấy vẽ, tay phải nắm Sở Mạt, trang phục thoải mái trên người làm anh thoạt nhìn có cảm giác tuổi trẻ dồi dào. Không giống với lúc anh mặc tây trang nghiêm túc ở Kỷ thị, lúc này anh giống như học trưởng của Sở Mạt hơn, vẻ dịu dàng hiện ra cùng với nụ cười cưng chiều.
Sở Mạt vui vẻ ngâm nga, nhẹ nhàng nhảy lên phía trước hai bước, sôi nổi như một đứa con nít.
Kỷ Tuân sợ cô vấp té, cẩn thận nắm lấy cô, nhắc Sở Mạt nhớ chú ý đá ven đường và bờ ruộng.
Khi đi ngang qua phần ruộng của nhà mình, Sở Mạt lại nhớ đến lần cô ngã ở đây, trên người đều toàn là bùn, còn trùng hợp bị Kỷ Tuân bắt gặp nữa. Nghĩ đến đó, Sở Mạt không nhịn được cười ra tiếng.
Kỷ Tuân nhìn cô đang cười trộm, môi anh khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: ”Ừm… Anh nhớ lúc trước hình như có một bạn nào đó ngã xuống đây nên cả người đều toàn là bùn, sau đó lại còn ngã vào lồng ngực anh nữa. Em có biết người đó là ai không?”
Sở Mạt bĩu môi, giả ngu nói: ”A, cái gì cơ, em không biết.”
Cô nghịch ngợm, Kỷ Tuân cũng nghịch ngợm theo. Anh bất chợt buông tay Sở Mạt ra, cô lại đang nhảy nhót không kịp phòng bị, trọng tâm không vững nên suýt nữa đã té sang bên cạnh. Nhưng cơ thể vừa nghiêng một chút Kỷ Tuân đang giang tay kéo cô về, chặt chẽ ôm vào lòng.
”Anh làm gì vậy!” Sở Mạt sợ hãi, vừa ngẩng đầu đã thấy Kỷ Tuân tươi cười vì trò đùa thành công, cô thở hổn hển cắn quai hàm, ”Sao anh lại xấu xa đến vậy hả!”
”Là do em không thừa nhận đã ngã vào lồng ngực anh trước, anh chỉ là giúp em nhớ lại thôi.” Kỷ Tuân cười, ”Thế nào rồi, còn chưa nhớ à?”
”Anh!” Anh có lý do hợp tình hợp lý, đương nhiên Sở Mạt bị anh làm nghẹn không nói nên lời, nhưng cô cũng không chịu yếu thế. Chẳng qua là, cô chưa chịu động thủ thôi! Nghĩ vậy, Sở Mạt vươn tay chọc đến thắt lưng anh.
Người Kỷ Tuân như bị điện giật, anh buông tay ra, cúi đầu nhìn Sở Mạt với vẻ sững sờ, dường như còn chưa hiểu cô đang làm gì: ”Em… đang làm gì vậy?”
Bộ dạng anh đang che eo lại ngơ ngác nhìn cô đầy khó tin thật sự đáng yêu đến nỗi Sở Mạt muốn tiến lên xoa xoa mặt anh, ”Ha ha, thì ra là anh sợ nhột!;
Sở Mạt nói xong lại cù hai ba cái vào hông Kỷ Tuân, nghe tiếng anh cười, cô vừa chạy vừa quay đầu lại lớn tiếng hô: ”Cho anh xấu xa nè! Ha ha ha, Kỷ Tuân sợ nhột nha!”
Thấy cô chạy đi, Kỷ Tuân sửng sốt một chút, theo bản năng nói: ”Em cẩn thận một chút, chạy chậm thôi!”
”Em mới không chạy chậm!” Sở Mạt quay đầu làm mặt quỷ với anh, ”Chạy chậm sẽ bị anh đuổi kịp mất, đừng hòng lừa em nhé!”
Kỷ Tuân nhìn ra được cô đang rất vui vẻ, thấy cô cười, anh cũng lộ ra nụ cười. Kéo đống đồ cắm trại trên lưng lại, Kỷ Tuân bước nhanh đi theo: ”Anh đến đây!”
”Đến đi đến đi! Ha ha ha!”
Màn đêm dần buông xuống, hôm nay có rất nhiều sao. Dưới bầu trời đêm, tiếng cười ngọt ngào của hai người cùng vang khắp con đường mòn.
Hạnh phúc đôi khi không chỉ là biệt thự xe hơi, không quấn tiền bạc triệu ở eo, chỉ cần hai tâm ý tương thông là được.
Hồ Ngân Hồ vào ban đêm, ánh trăng treo ở trên trời cao sẽ đổ bóng xuống nước, yên tĩnh xinh đẹp biết bao.
Xuyên qua cánh rừng nhỏ rậm rạp, Kỷ Tuân ở một bên hồ tìm nơi đặt lều trại. Gió và nước đều mang theo hơi lạnh của thủy triều, cũng không tính là quá nóng.
Dưới ánh trăng, Kỷ Tuân làm việc, Sở Mạt một bên vui vẻ thong dong.
Kỷ Tuân đeo vòng tay đuổi muỗi cho Sở Mạt rồi dán miếng dán đuổi muỗi lên tay và đùi cô, lúc dựng lều trại còn nhắc Sở Mạt đừng đến gần bờ hồ, tránh trượt chân ngã xuống, chăm sóc chu đáo y như ba ruột.
Sở Mạt được đi chơi nên rất vui vẻ, mấy lời của Kỷ Tuân thì cứ bay từ lổ tai này sang lổ tai kia, cô đi vòng vòng xem một lát, thỉnh thoảng còn đụng vào nước bên bờ hồ, nước rất lạnh làm cái nóng nhanh chóng biến mất.
Chốc sau, lều đã dựng xong, Kỷ Tuân đi đến xách Sở Mạt vào trong lều.
Vì tối hôm nay cắm trại qua đêm ở bên ngoài nên Kỷ Tuân chuẩn bị rất kỹ. Lều, túi ngủ, gối ôm, quạt cầm tay, sạc dự phòng, thuốc chống muỗi, đồ ăn vặt, đồ uống, sách, Ipad đã tải rất nhiều phim, trừ giấy vẽ và đèn bàn của anh, mấy thứ còn lại trong lều đều là vì Sở Mạt mà chuẩn bị.
Lều cũng đủ lớn cho Sở Mạt đi vào, chỉ cần cô trở mình một cái thì muốn lấy gì cũng được.
Trong lều còn có vài cái đèn ngoài trời để chiếu sáng, Sở Mạt cầm quạt điện, uống nước đậu xanh ướp lạnh Kỷ Tuân vừa lấy ra, miếng dưa hấu trong tay còn đang chờ cô ‘sủng hạnh’.
Sở Mạt nhìn lên cửa lều có bóng dáng ánh trăng được vẽ lên, cảm giác hạnh phúc trải dài từ đầu đến chân.
”Kỷ Tuân.”
”Anh đây.”
”Kỷ Tuân.”
”Đây. Đồ ăn vặt đều ở trong balo cả, em ngoan ngoãn chơi đi.”
Sở Mạt nghe vậy, cô mở balo ra liền thấy một túi đồ ăn vặt, cười tủm tỉm bóc ra ăn, tiếp tục kêu: ”Kỷ Tuân.”
”Đến đây.”
Kỷ Tuân buông bàn vẽ, xoay người ngồi xổm ở cửa lều, ”Sao vậy?”
Trong lều, Sở Mạt cười khanh khách ngồi ở giữa, giang tay ra nói với anh: ”Kỷ Tuân, anh ôm em một cái đi.”
Bộ dáng làm nũng dịu dàng này của cô giống như một đóa hoa nhài mới nở vậy, trắng trẻo mềm mại. Kỷ Tuân hơi giật mình, anh tiến vào lều, duỗi cánh tay ra tiếp lấy người nhào vào lồng ngực mình.
Hương thơm trên cơ thể Sở Mạt hòa quyện với mùi hương tự nhiên của đêm đen vô cùng tuyệt vời, có hơi lạnh nhạt nhưng nhẹ nhàng.
Kỷ Tuân nghiêng đầu hôn lên môi cô, anh kéo gối đến cửa lều, dịu dàng dụ dỗ: ”Em ở đây với anh được không?”
”Được.” Sở Mạt cũng hôn lên hai má anh, trong đôi mắt hạnh ngập tràn ý cười.
Một lát sau, Sở Mạt nằm trên gối, đặt quyển sách lên bụng nhưng cô không đọc chữ nào. Cô ngửa đầu nhìn Kỷ Tuân bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống sườn mặt tuyệt đẹp của anh một vầng sáng nhạt, tựa như mơ, nhưng còn hoàn hảo hơn mơ.
Kỷ Tuân nghĩ đến chuyện cắm trại qua đêm ở hồ Ngân Hồ một là do anh đã đồng ý với Sở Mạt sẽ xem mặt trời mọc với cô, hai là vì cả mẹ anh và bà Lâm đều nói với anh rằng, buổi tối ở hồ Ngân Hồ chính là chốn Đào Nguyên trên trần gian.
Còn Sở Mạt là do muốn chứng kiến điều anh đã miêu tả.
Quả nhiên, hồ Ngân Hồ không làm hai người thất vọng.
Cây cọ trong tay Kỷ Tuân không ngừng di chuyển, trên giấy vẽ tranh sơn dầu rất nhanh đã hiện lên cảnh hồ nước xinh đẹp.
Hai người không nói gì, nơi đẹp đẽ này chỉ còn lại tiếng hít thở. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nước nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảnh tượng xinh đẹp trước mắt, cảnh tượng trời đất giao nhau. Ngay tại thời khắc này, thiên nhiên tinh khiết nhất như bày ra trước mắt bọn họ.
Không biết qua bao lâu, bức tranh của Kỷ Tuân đã hoàn thành, Sở Mạt và anh hơi cử động mới phát hiện cổ mình đã cứng ngắc, nhưng cô lại không thấy mệt, vì biểu cảm của Kỷ Tuân rất nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận đặt bức tranh sơn dầu dưới đất, ”Bức tranh này, anh muốn tặng cho bà.”
Nhắc đến bà Lâm, trong mắt anh ngập tràn sự dịu dàng.
Bà Lâm bị ung thư xương, một ngày trước khi Sở Mạt thi Đại học. Bệnh ung thư xương này bà Lâm không nói cho ai cả, chỉ có bệnh viện và bác sĩ trong thôn biết.
Ngay cả Sở Mạt và bà ngoại cô cũng đến khi bà Lâm qua đời mới biết được, trước khi Kỷ Tuân trở về bà Lâm đã phát hiện ra căn bệnh này, nhưng bà không nằm viện, cũng không điều trị, lúc vô cùng đau mới chịu dùng thuốc giảm đau. Khi đó bên cạnh bà ấy không có ai cả, cũng không còn muốn sống nữa, cứ chịu đựng qua một ngày rồi một ngày.
Khi bà ngoại kể cho Sở Mạt chuyện này, cô bất giác nhớ đến ngày Kỷ Tuân được người Kỷ gia đó đi, hẳn là bà ấy đang phát bệnh. Rõ ràng là đã suy yếu như vậy, lại còn kéo tay Sở Mạt không cho cô nói chuyện này với Kỷ Tuân.
Sở Mạt như tỉnh ngộ, nước mắt rơi đầy mặt. Cô chạy sang nhà bà Lâm, Kỷ Tuân đang đọc sách thấy cô giàn giụa nước mắt thì đau lòng kéo cô vào ngực. Anh càng dịu dàng, Sở Mạt lại càng cảm thấy tự trách.
Nghe Sở Mạt kể xong mọi chuyện, biểu cảm của Kỷ Tuân hơi sững lại, sau đó lại càng dịu dàng. Anh ôm lấy Sở Mạt, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói với cô rằng anh không trách cô, khi đó bà ấy đã được chữa khỏi nhờ thuốc và châm cứu rồi.
Bà không muốn anh quay về Kỷ gia, vì Kỷ gia ở Thượng Hải đối với bà mà nói không phải nhà, mà là những con quái vật ăn thịt người. Nó nuốt lấy mẹ Kỷ Tuân, bây giờ đến Kỷ Tuân cũng không tha.
Bà Lâm biết sự do dự trong lòng Kỷ Tuân, bà nghĩ rằng chỉ cần mình còn sống thì Kỷ Tuân sẽ không đến đó. Sự thật đúng là vậy, nhưng bệnh ung thư xương hiểm ác lại không cho bà cơ hội làm điều đó.
Cơ thể bà nhiều năm nay vốn đã bị bệnh ung thư xương ăn đến không còn gì, một hôm đang phơi nắng trong sân, ánh mặt trời rất chói, bà vừa nhắm mắt lại một cái thì đã ”bịch” một tiếng ngã từ trên ghế xuống.
Kỷ Tuân đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ lại đề nghị bà nên về nhà cùng trải qua khoảng thời gian cuối cùng với cháu ngoại.
Sau khi xuất viện ba ngày, bà Lâm qua đời, Kỷ Tuân đến Thượng Hải.
Nhớ đến bà Lâm, lòng Sở Mạt vừa đau vừa chua xót. Cô cẩn thận dựng bức tranh sơn dầu lên, điều chỉnh lại quạt, nỉ non gì đó Kỷ Tuân không nghe rõ.
Anh một lần nữa cầm cọ bắt đầu vẽ tranh, bức này, anh muốn tặng cho mẹ anh. Cả đời này bà ấy đều mong muốn trở về quê hương của mình, trở về hồ Ngân Hồ đẹp như tiên cảnh.
Sở Mạt chui ra khỏi lều, mở ghế xếp ra ngồi bên cạnh Kỷ Tuân. Từ đây nhìn ra xa, mặt hồ yên tĩnh cứ như một bầu trời thứ hai, ánh trăng và sao đều chiếu ngược trên mặt nước, nếu không có gió đêm thổi lên hồ làm gợn nước, sẽ rất khó phân biệt.
Mặt cô đầy ý cười, nhẹ nhàng mở miệng: ”Kỷ Tuân, đợi anh có thời gian, anh đưa em đi gặp mẹ anh được không?”
Cây cọ trên tay Kỷ Tuân dừng lại, anh nhìn cô gái tươi cười mềm mại bên cạnh mình, không tự chủ được mềm lòng.
”Sở Mạt, cảm ơn em.”
”Chuyện này có gì mà cảm ơn… Anh đừng nhìn em như vậy, mau vẽ tranh đi!”
Ánh mắt quá mức thâm tình của Kỷ Tuân làm Sở Mạt hơi xấu hổ, cô cúi đầu, lại bị Kỷ Tuân nâng cằm lên,
Đối mặt với đôi mắt ngập tràn dịu dàng, Sở Mạt giật mình sững sờ.
Kỷ Tuân cong môi, cúi đầu hôn lên môi cô.
”Anh yêu em.”
Có ngọn gió thổi qua, rừng cây phía sau xào xạc rung động, một đàn đom đóm không biết từ đâu bay ra như mang theo vô vàn ánh sao bay theo gió.
”Kỷ Tuân nhìn kìa, có đom đóm! Ưm!”
”Anh chỉ muốn nhìn em.”
”Ưm ưm!”
Đàn đom đóm phía sau như làm mở màn cho đêm của bọn họ, cũng chiếu sáng mỗi một biểu cảm hạnh phúc nhỏ bé của hai người.
Tác giả nói lời muốn nói:
Oa oa oa hôm nay bị ngọt đến cảm động rồi! Kỷ thiếu của chúng ta đúng là mẫu bạn trai hiếm có khó tìm!
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng và bầu chọn cho tôi ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ ”Suger2 cái” đã tặng [Địa lôi].
Cảm ơn tiểu thiên sứ ”Không chịu 10 chai” đã tưới [Dịch dinh dưỡng].
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Chưa beta.
Phơi nắng dưới ánh mặt trời chói chang cả ngày, đợi khi mặt trời xuống núi, gió đêm thổi qua hai má mang theo chút nhiệt độ còn sót lại của mặt trời, cũng không quá lạnh.
Kỷ Tuân đeo những đồ để cắm trại phía sau lưng, tay trái cầm giấy vẽ, tay phải nắm Sở Mạt, trang phục thoải mái trên người làm anh thoạt nhìn có cảm giác tuổi trẻ dồi dào. Không giống với lúc anh mặc tây trang nghiêm túc ở Kỷ thị, lúc này anh giống như học trưởng của Sở Mạt hơn, vẻ dịu dàng hiện ra cùng với nụ cười cưng chiều.
Sở Mạt vui vẻ ngâm nga, nhẹ nhàng nhảy lên phía trước hai bước, sôi nổi như một đứa con nít.
Kỷ Tuân sợ cô vấp té, cẩn thận nắm lấy cô, nhắc Sở Mạt nhớ chú ý đá ven đường và bờ ruộng.
Khi đi ngang qua phần ruộng của nhà mình, Sở Mạt lại nhớ đến lần cô ngã ở đây, trên người đều toàn là bùn, còn trùng hợp bị Kỷ Tuân bắt gặp nữa. Nghĩ đến đó, Sở Mạt không nhịn được cười ra tiếng.
Kỷ Tuân nhìn cô đang cười trộm, môi anh khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: ”Ừm… Anh nhớ lúc trước hình như có một bạn nào đó ngã xuống đây nên cả người đều toàn là bùn, sau đó lại còn ngã vào lồng ngực anh nữa. Em có biết người đó là ai không?”
Sở Mạt bĩu môi, giả ngu nói: ”A, cái gì cơ, em không biết.”
Cô nghịch ngợm, Kỷ Tuân cũng nghịch ngợm theo. Anh bất chợt buông tay Sở Mạt ra, cô lại đang nhảy nhót không kịp phòng bị, trọng tâm không vững nên suýt nữa đã té sang bên cạnh. Nhưng cơ thể vừa nghiêng một chút Kỷ Tuân đang giang tay kéo cô về, chặt chẽ ôm vào lòng.
”Anh làm gì vậy!” Sở Mạt sợ hãi, vừa ngẩng đầu đã thấy Kỷ Tuân tươi cười vì trò đùa thành công, cô thở hổn hển cắn quai hàm, ”Sao anh lại xấu xa đến vậy hả!”
”Là do em không thừa nhận đã ngã vào lồng ngực anh trước, anh chỉ là giúp em nhớ lại thôi.” Kỷ Tuân cười, ”Thế nào rồi, còn chưa nhớ à?”
”Anh!” Anh có lý do hợp tình hợp lý, đương nhiên Sở Mạt bị anh làm nghẹn không nói nên lời, nhưng cô cũng không chịu yếu thế. Chẳng qua là, cô chưa chịu động thủ thôi! Nghĩ vậy, Sở Mạt vươn tay chọc đến thắt lưng anh.
Người Kỷ Tuân như bị điện giật, anh buông tay ra, cúi đầu nhìn Sở Mạt với vẻ sững sờ, dường như còn chưa hiểu cô đang làm gì: ”Em… đang làm gì vậy?”
Bộ dạng anh đang che eo lại ngơ ngác nhìn cô đầy khó tin thật sự đáng yêu đến nỗi Sở Mạt muốn tiến lên xoa xoa mặt anh, ”Ha ha, thì ra là anh sợ nhột!;
Sở Mạt nói xong lại cù hai ba cái vào hông Kỷ Tuân, nghe tiếng anh cười, cô vừa chạy vừa quay đầu lại lớn tiếng hô: ”Cho anh xấu xa nè! Ha ha ha, Kỷ Tuân sợ nhột nha!”
Thấy cô chạy đi, Kỷ Tuân sửng sốt một chút, theo bản năng nói: ”Em cẩn thận một chút, chạy chậm thôi!”
”Em mới không chạy chậm!” Sở Mạt quay đầu làm mặt quỷ với anh, ”Chạy chậm sẽ bị anh đuổi kịp mất, đừng hòng lừa em nhé!”
Kỷ Tuân nhìn ra được cô đang rất vui vẻ, thấy cô cười, anh cũng lộ ra nụ cười. Kéo đống đồ cắm trại trên lưng lại, Kỷ Tuân bước nhanh đi theo: ”Anh đến đây!”
”Đến đi đến đi! Ha ha ha!”
Màn đêm dần buông xuống, hôm nay có rất nhiều sao. Dưới bầu trời đêm, tiếng cười ngọt ngào của hai người cùng vang khắp con đường mòn.
Hạnh phúc đôi khi không chỉ là biệt thự xe hơi, không quấn tiền bạc triệu ở eo, chỉ cần hai tâm ý tương thông là được.
Hồ Ngân Hồ vào ban đêm, ánh trăng treo ở trên trời cao sẽ đổ bóng xuống nước, yên tĩnh xinh đẹp biết bao.
Xuyên qua cánh rừng nhỏ rậm rạp, Kỷ Tuân ở một bên hồ tìm nơi đặt lều trại. Gió và nước đều mang theo hơi lạnh của thủy triều, cũng không tính là quá nóng.
Dưới ánh trăng, Kỷ Tuân làm việc, Sở Mạt một bên vui vẻ thong dong.
Kỷ Tuân đeo vòng tay đuổi muỗi cho Sở Mạt rồi dán miếng dán đuổi muỗi lên tay và đùi cô, lúc dựng lều trại còn nhắc Sở Mạt đừng đến gần bờ hồ, tránh trượt chân ngã xuống, chăm sóc chu đáo y như ba ruột.
Sở Mạt được đi chơi nên rất vui vẻ, mấy lời của Kỷ Tuân thì cứ bay từ lổ tai này sang lổ tai kia, cô đi vòng vòng xem một lát, thỉnh thoảng còn đụng vào nước bên bờ hồ, nước rất lạnh làm cái nóng nhanh chóng biến mất.
Chốc sau, lều đã dựng xong, Kỷ Tuân đi đến xách Sở Mạt vào trong lều.
Vì tối hôm nay cắm trại qua đêm ở bên ngoài nên Kỷ Tuân chuẩn bị rất kỹ. Lều, túi ngủ, gối ôm, quạt cầm tay, sạc dự phòng, thuốc chống muỗi, đồ ăn vặt, đồ uống, sách, Ipad đã tải rất nhiều phim, trừ giấy vẽ và đèn bàn của anh, mấy thứ còn lại trong lều đều là vì Sở Mạt mà chuẩn bị.
Lều cũng đủ lớn cho Sở Mạt đi vào, chỉ cần cô trở mình một cái thì muốn lấy gì cũng được.
Trong lều còn có vài cái đèn ngoài trời để chiếu sáng, Sở Mạt cầm quạt điện, uống nước đậu xanh ướp lạnh Kỷ Tuân vừa lấy ra, miếng dưa hấu trong tay còn đang chờ cô ‘sủng hạnh’.
Sở Mạt nhìn lên cửa lều có bóng dáng ánh trăng được vẽ lên, cảm giác hạnh phúc trải dài từ đầu đến chân.
”Kỷ Tuân.”
”Anh đây.”
”Kỷ Tuân.”
”Đây. Đồ ăn vặt đều ở trong balo cả, em ngoan ngoãn chơi đi.”
Sở Mạt nghe vậy, cô mở balo ra liền thấy một túi đồ ăn vặt, cười tủm tỉm bóc ra ăn, tiếp tục kêu: ”Kỷ Tuân.”
”Đến đây.”
Kỷ Tuân buông bàn vẽ, xoay người ngồi xổm ở cửa lều, ”Sao vậy?”
Trong lều, Sở Mạt cười khanh khách ngồi ở giữa, giang tay ra nói với anh: ”Kỷ Tuân, anh ôm em một cái đi.”
Bộ dáng làm nũng dịu dàng này của cô giống như một đóa hoa nhài mới nở vậy, trắng trẻo mềm mại. Kỷ Tuân hơi giật mình, anh tiến vào lều, duỗi cánh tay ra tiếp lấy người nhào vào lồng ngực mình.
Hương thơm trên cơ thể Sở Mạt hòa quyện với mùi hương tự nhiên của đêm đen vô cùng tuyệt vời, có hơi lạnh nhạt nhưng nhẹ nhàng.
Kỷ Tuân nghiêng đầu hôn lên môi cô, anh kéo gối đến cửa lều, dịu dàng dụ dỗ: ”Em ở đây với anh được không?”
”Được.” Sở Mạt cũng hôn lên hai má anh, trong đôi mắt hạnh ngập tràn ý cười.
Một lát sau, Sở Mạt nằm trên gối, đặt quyển sách lên bụng nhưng cô không đọc chữ nào. Cô ngửa đầu nhìn Kỷ Tuân bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống sườn mặt tuyệt đẹp của anh một vầng sáng nhạt, tựa như mơ, nhưng còn hoàn hảo hơn mơ.
Kỷ Tuân nghĩ đến chuyện cắm trại qua đêm ở hồ Ngân Hồ một là do anh đã đồng ý với Sở Mạt sẽ xem mặt trời mọc với cô, hai là vì cả mẹ anh và bà Lâm đều nói với anh rằng, buổi tối ở hồ Ngân Hồ chính là chốn Đào Nguyên trên trần gian.
Còn Sở Mạt là do muốn chứng kiến điều anh đã miêu tả.
Quả nhiên, hồ Ngân Hồ không làm hai người thất vọng.
Cây cọ trong tay Kỷ Tuân không ngừng di chuyển, trên giấy vẽ tranh sơn dầu rất nhanh đã hiện lên cảnh hồ nước xinh đẹp.
Hai người không nói gì, nơi đẹp đẽ này chỉ còn lại tiếng hít thở. Bên tai thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng nước nhưng cũng không ảnh hưởng đến cảnh tượng xinh đẹp trước mắt, cảnh tượng trời đất giao nhau. Ngay tại thời khắc này, thiên nhiên tinh khiết nhất như bày ra trước mắt bọn họ.
Không biết qua bao lâu, bức tranh của Kỷ Tuân đã hoàn thành, Sở Mạt và anh hơi cử động mới phát hiện cổ mình đã cứng ngắc, nhưng cô lại không thấy mệt, vì biểu cảm của Kỷ Tuân rất nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận đặt bức tranh sơn dầu dưới đất, ”Bức tranh này, anh muốn tặng cho bà.”
Nhắc đến bà Lâm, trong mắt anh ngập tràn sự dịu dàng.
Bà Lâm bị ung thư xương, một ngày trước khi Sở Mạt thi Đại học. Bệnh ung thư xương này bà Lâm không nói cho ai cả, chỉ có bệnh viện và bác sĩ trong thôn biết.
Ngay cả Sở Mạt và bà ngoại cô cũng đến khi bà Lâm qua đời mới biết được, trước khi Kỷ Tuân trở về bà Lâm đã phát hiện ra căn bệnh này, nhưng bà không nằm viện, cũng không điều trị, lúc vô cùng đau mới chịu dùng thuốc giảm đau. Khi đó bên cạnh bà ấy không có ai cả, cũng không còn muốn sống nữa, cứ chịu đựng qua một ngày rồi một ngày.
Khi bà ngoại kể cho Sở Mạt chuyện này, cô bất giác nhớ đến ngày Kỷ Tuân được người Kỷ gia đó đi, hẳn là bà ấy đang phát bệnh. Rõ ràng là đã suy yếu như vậy, lại còn kéo tay Sở Mạt không cho cô nói chuyện này với Kỷ Tuân.
Sở Mạt như tỉnh ngộ, nước mắt rơi đầy mặt. Cô chạy sang nhà bà Lâm, Kỷ Tuân đang đọc sách thấy cô giàn giụa nước mắt thì đau lòng kéo cô vào ngực. Anh càng dịu dàng, Sở Mạt lại càng cảm thấy tự trách.
Nghe Sở Mạt kể xong mọi chuyện, biểu cảm của Kỷ Tuân hơi sững lại, sau đó lại càng dịu dàng. Anh ôm lấy Sở Mạt, vỗ nhẹ lưng cô, dịu dàng nói với cô rằng anh không trách cô, khi đó bà ấy đã được chữa khỏi nhờ thuốc và châm cứu rồi.
Bà không muốn anh quay về Kỷ gia, vì Kỷ gia ở Thượng Hải đối với bà mà nói không phải nhà, mà là những con quái vật ăn thịt người. Nó nuốt lấy mẹ Kỷ Tuân, bây giờ đến Kỷ Tuân cũng không tha.
Bà Lâm biết sự do dự trong lòng Kỷ Tuân, bà nghĩ rằng chỉ cần mình còn sống thì Kỷ Tuân sẽ không đến đó. Sự thật đúng là vậy, nhưng bệnh ung thư xương hiểm ác lại không cho bà cơ hội làm điều đó.
Cơ thể bà nhiều năm nay vốn đã bị bệnh ung thư xương ăn đến không còn gì, một hôm đang phơi nắng trong sân, ánh mặt trời rất chói, bà vừa nhắm mắt lại một cái thì đã ”bịch” một tiếng ngã từ trên ghế xuống.
Kỷ Tuân đưa bà đến bệnh viện, bác sĩ lại đề nghị bà nên về nhà cùng trải qua khoảng thời gian cuối cùng với cháu ngoại.
Sau khi xuất viện ba ngày, bà Lâm qua đời, Kỷ Tuân đến Thượng Hải.
Nhớ đến bà Lâm, lòng Sở Mạt vừa đau vừa chua xót. Cô cẩn thận dựng bức tranh sơn dầu lên, điều chỉnh lại quạt, nỉ non gì đó Kỷ Tuân không nghe rõ.
Anh một lần nữa cầm cọ bắt đầu vẽ tranh, bức này, anh muốn tặng cho mẹ anh. Cả đời này bà ấy đều mong muốn trở về quê hương của mình, trở về hồ Ngân Hồ đẹp như tiên cảnh.
Sở Mạt chui ra khỏi lều, mở ghế xếp ra ngồi bên cạnh Kỷ Tuân. Từ đây nhìn ra xa, mặt hồ yên tĩnh cứ như một bầu trời thứ hai, ánh trăng và sao đều chiếu ngược trên mặt nước, nếu không có gió đêm thổi lên hồ làm gợn nước, sẽ rất khó phân biệt.
Mặt cô đầy ý cười, nhẹ nhàng mở miệng: ”Kỷ Tuân, đợi anh có thời gian, anh đưa em đi gặp mẹ anh được không?”
Cây cọ trên tay Kỷ Tuân dừng lại, anh nhìn cô gái tươi cười mềm mại bên cạnh mình, không tự chủ được mềm lòng.
”Sở Mạt, cảm ơn em.”
”Chuyện này có gì mà cảm ơn… Anh đừng nhìn em như vậy, mau vẽ tranh đi!”
Ánh mắt quá mức thâm tình của Kỷ Tuân làm Sở Mạt hơi xấu hổ, cô cúi đầu, lại bị Kỷ Tuân nâng cằm lên,
Đối mặt với đôi mắt ngập tràn dịu dàng, Sở Mạt giật mình sững sờ.
Kỷ Tuân cong môi, cúi đầu hôn lên môi cô.
”Anh yêu em.”
Có ngọn gió thổi qua, rừng cây phía sau xào xạc rung động, một đàn đom đóm không biết từ đâu bay ra như mang theo vô vàn ánh sao bay theo gió.
”Kỷ Tuân nhìn kìa, có đom đóm! Ưm!”
”Anh chỉ muốn nhìn em.”
”Ưm ưm!”
Đàn đom đóm phía sau như làm mở màn cho đêm của bọn họ, cũng chiếu sáng mỗi một biểu cảm hạnh phúc nhỏ bé của hai người.
Tác giả nói lời muốn nói:
Oa oa oa hôm nay bị ngọt đến cảm động rồi! Kỷ thiếu của chúng ta đúng là mẫu bạn trai hiếm có khó tìm!
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng và bầu chọn cho tôi ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ ”Suger2 cái” đã tặng [Địa lôi].
Cảm ơn tiểu thiên sứ ”Không chịu 10 chai” đã tưới [Dịch dinh dưỡng].
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.