Chương 29: Lão Đại , Tệ Thật Đấy!
Hnyuq_hna
11/08/2023
Bác sĩ đến , tiêm cho Tư Sở một mũi hạ sốt , cô lúc này mới có thể yên giấc trên giường.
- Tôi thật khâm phục cô ấy , lúc anh bị sốt đến co giật , vì sợ anh cắn lưỡi mình nên đã không ngần ngại đưa tay vào miệng mặc cho răng anh ngấu nghiến tạo thành vết thương sâu như dao cắt . Bây giờ lại bị sốt đến mê sảng nhưng ý chí sinh tồn vẫn còn rất cao!
Nói đến đây , Âu Thành Đông liền giật mình đến ngẩn người . Anh hất mặt lên nhìn vị bác sĩ kia , ánh mắt kinh ngạc , lời nói vừa rồi anh nghe rất rõ . Vậy cho nên , cô mới không cho anh động vào vết thương sao?
- Cậu nói sao? Tôi cắn cô ấy?
Vị bác sĩ kia lần nữa gật đầu , ánh mắt nghi hoặc nhìn anh , hỏi ngược lại.
- Đừng nói là anh không biết gì nhé? Tệ thật đấy lão đại.
Vị bác sĩ trẻ tuổi dọn dẹp đồ nghề , bước đến ngồi xuống đối diện với Âu Thành Đông , thoải mái thưởng thức tách trà nóng thơm phức mùi hoa cúc.
- Chị dâu không cho anh biết sao?
Âu Thành Đông nghe câu hỏi của người gọi mình một tiếng lão đại liền lắc đầu , ánh mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh nhỏ trên giường.
- Đợt đấy tôi băng bó , nhìn vết thương còn tự cảm giác đau dùm . Thật nể phục chị dâu!?
Anh ta nói xong , ánh mắt lại lướt qua bàn tay của Âu Thành Đông.
- Bị thương rồi.
- Ừ
Âu Thành Đông ừ một tiếng , ngã đầu ra phía sau , nhắm mắt hít một hơi thật sâu . Như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
- Trương Nhất!?
- Hửm?
Trương Nhất là tên của vị bác sĩ kia , anh ta lúc 13 tuổi được Âu Thành Đông nhặt về nuôi , một lòng trung thành với anh , còn được gọi là bác sĩ riêng của Âu Thành Đông . Anh ta trên cương vị như một cánh tay phải đắc lực nhiều năm , nhiều vụ trong thế giới ngầm . Cũng một tay anh ta đứng ra thay Âu Thành Đông giải quyết.
- Cậu đi theo tôi lâu như vậy , cảm thấy tôi là người như thế nào?
Đối với loại câu hỏi nào , Trương Nhất cũng từng gặp qua , nhưng đây là câu hỏi khó nhất trong đời anh ta . Âu Thành Đông là một thứ gì đó rất khó miêu tả , chỉ cần lệch một chút liền sẽ có hậu quả đi phía sau.
Anh ta rít một tiếng dài , sau đó thở hắc ra một hơi . Có chút căng thẳng trả lời.
- Lão đại à , tôi nghĩ... Anh nên thay đổi một chút , chẳng hạn đối xử nhẹ nhàng với chị dâu nhiều hơn . Tâm tình đừng có lúc nào cũng khó chịu , anh nắng mưa thất thường khó có ai đỡ được!? Tác phong làm việc không cần nói tới , anh ngoài cái đẹp trai nhiều tiền , là tiêu chuẩn của các cô gái . Thì tính tình rất kì quặc , cứng nhắc...!
Trương Nhất say sưa nói , không để ý đến sắc mặt đối phương . Cho đến khi nhận ra , thì có chút muộn?
- Cậu có muốn , đi Châu Phi làm việc một tháng không? Ha
Âu Thành Đông chống tay lên xương hàm , lộ ra vẻ mặt bất cần đời nhìn anh ta , trầm giọng hỏi.
Hai chữ "Châu Phi" khiến Trương Nhất tái xanh mặt như tàu lá chuối , vội đứng dậy gom góp đồ nghề sau đó cong chân chạy mất.
- Haha lão đại , anh rất tốt bụng , ân huệ này tiểu tử không dám nhận . Xin cáo lui!?
Nói xong , anh ta liền biến mất dạng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Âu Thành Đông chán ghét nhìn bộ dạng khóm đóm của anh ta , đứng dậy đi đến bên giường . Bàn tay to lớn nhẹ nhàng cầm thấy cổ tay đang băng bó của cô xem xét , khẽ vuốt ve.
Vén mái tóc tán loạn của cô ra phía sau rai , khuôn mặt nhợt nhạt lộ rõ , thân thể đều là những vết xanh bầm tím mờ nhạt đầy rẫy khiến tâm tư của anh trở nên hỗn loạn.
Gương mặt an tĩnh trên giường , khác xa với vẻ mặt khó nhằn thường ngày của cô . Âu Thành Đông khẽ đặt lên trán Tư Sở một nụ hôn nhẹ.
...
Sáng sớm , Tư Nhiên thức dậy vô cùng tỉnh táo , nhớ rõ mọi việc tối hôm qua , không thấy bóng dáng của Cẩn Vương ở đâu . Đoán chừng là anh ta đã đi làm , cô thong thả đến nổi từng giây từng phút đều làm mọi việc nhẹ nhàng như lông tơ.
Xuống phòng ăn , thứ khiến cô giật nảy mình chính là bóng dáng Cẩn Vương đang thong dong ngồi dùng bữa . Tâm trí đột nhiên bấn loạn , đầu óc nhảy vô số các tình huống khó đỡ , Tư Nhiên cẩn trọng kéo ghế ngồi xuống.
- Tỉnh hẳn chưa?
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên , Tư Nhiên ngó nhìn xung quanh , sau đó lại đặt câu hỏi.
- Anh hỏi tôi sao?
Cẩn Vương hạ máy tính bảng xuống nhìn cô , hàng chân mày khẽ chau lại.
- Không lẽ tôi nói chuyện với vong?
Câu nói mang theo sự không vui vẻ gì mấy . Ánh mắt anh ta tiếp tục dán chặt vào các tin tức trên màn hình máy tính bảng.
Tư Nhiên nhất thời câm nín , cặm cụi ăn phần ăn của mình , trong lòng đang thấp thỏm lo sợ . Giọng nói trầm khàn vang lên , mang ý cảnh cáo rất cao.
- Nếu lần sau còn để tôi thấy cô lạm dụng chất cồn quậy phá , thì đừng trách tôi?
- Không..không có , chỉ là tôi ở nhà buồn chán.. nên..nên mới uống chút ít!?
Cô cẩn trọng đưa ra lời giải thích , chỉ cần câu trả lời lệch một tí thì tất cả xem như đổ sông đổ biển.
- Tôi cảnh cáo nhẹ nhàng không nghe , đừng để đến lúc tôi điên lên thì cô xác định đi.
Cẩn Vương nói xong , liền ném cho Tư Nhiên ánh mắt chết chóc , bản thân cũng đứng dậy rời bàn ăn . Mục đích chủ yếu của anh giờ này còn ở nhà chính là đợi Tư Nhiên dậy sau đó cho cô một màn cảnh cáo bằng lời nói.
- Tôi thật khâm phục cô ấy , lúc anh bị sốt đến co giật , vì sợ anh cắn lưỡi mình nên đã không ngần ngại đưa tay vào miệng mặc cho răng anh ngấu nghiến tạo thành vết thương sâu như dao cắt . Bây giờ lại bị sốt đến mê sảng nhưng ý chí sinh tồn vẫn còn rất cao!
Nói đến đây , Âu Thành Đông liền giật mình đến ngẩn người . Anh hất mặt lên nhìn vị bác sĩ kia , ánh mắt kinh ngạc , lời nói vừa rồi anh nghe rất rõ . Vậy cho nên , cô mới không cho anh động vào vết thương sao?
- Cậu nói sao? Tôi cắn cô ấy?
Vị bác sĩ kia lần nữa gật đầu , ánh mắt nghi hoặc nhìn anh , hỏi ngược lại.
- Đừng nói là anh không biết gì nhé? Tệ thật đấy lão đại.
Vị bác sĩ trẻ tuổi dọn dẹp đồ nghề , bước đến ngồi xuống đối diện với Âu Thành Đông , thoải mái thưởng thức tách trà nóng thơm phức mùi hoa cúc.
- Chị dâu không cho anh biết sao?
Âu Thành Đông nghe câu hỏi của người gọi mình một tiếng lão đại liền lắc đầu , ánh mắt vẫn dán chặt vào thân ảnh nhỏ trên giường.
- Đợt đấy tôi băng bó , nhìn vết thương còn tự cảm giác đau dùm . Thật nể phục chị dâu!?
Anh ta nói xong , ánh mắt lại lướt qua bàn tay của Âu Thành Đông.
- Bị thương rồi.
- Ừ
Âu Thành Đông ừ một tiếng , ngã đầu ra phía sau , nhắm mắt hít một hơi thật sâu . Như đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
- Trương Nhất!?
- Hửm?
Trương Nhất là tên của vị bác sĩ kia , anh ta lúc 13 tuổi được Âu Thành Đông nhặt về nuôi , một lòng trung thành với anh , còn được gọi là bác sĩ riêng của Âu Thành Đông . Anh ta trên cương vị như một cánh tay phải đắc lực nhiều năm , nhiều vụ trong thế giới ngầm . Cũng một tay anh ta đứng ra thay Âu Thành Đông giải quyết.
- Cậu đi theo tôi lâu như vậy , cảm thấy tôi là người như thế nào?
Đối với loại câu hỏi nào , Trương Nhất cũng từng gặp qua , nhưng đây là câu hỏi khó nhất trong đời anh ta . Âu Thành Đông là một thứ gì đó rất khó miêu tả , chỉ cần lệch một chút liền sẽ có hậu quả đi phía sau.
Anh ta rít một tiếng dài , sau đó thở hắc ra một hơi . Có chút căng thẳng trả lời.
- Lão đại à , tôi nghĩ... Anh nên thay đổi một chút , chẳng hạn đối xử nhẹ nhàng với chị dâu nhiều hơn . Tâm tình đừng có lúc nào cũng khó chịu , anh nắng mưa thất thường khó có ai đỡ được!? Tác phong làm việc không cần nói tới , anh ngoài cái đẹp trai nhiều tiền , là tiêu chuẩn của các cô gái . Thì tính tình rất kì quặc , cứng nhắc...!
Trương Nhất say sưa nói , không để ý đến sắc mặt đối phương . Cho đến khi nhận ra , thì có chút muộn?
- Cậu có muốn , đi Châu Phi làm việc một tháng không? Ha
Âu Thành Đông chống tay lên xương hàm , lộ ra vẻ mặt bất cần đời nhìn anh ta , trầm giọng hỏi.
Hai chữ "Châu Phi" khiến Trương Nhất tái xanh mặt như tàu lá chuối , vội đứng dậy gom góp đồ nghề sau đó cong chân chạy mất.
- Haha lão đại , anh rất tốt bụng , ân huệ này tiểu tử không dám nhận . Xin cáo lui!?
Nói xong , anh ta liền biến mất dạng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Âu Thành Đông chán ghét nhìn bộ dạng khóm đóm của anh ta , đứng dậy đi đến bên giường . Bàn tay to lớn nhẹ nhàng cầm thấy cổ tay đang băng bó của cô xem xét , khẽ vuốt ve.
Vén mái tóc tán loạn của cô ra phía sau rai , khuôn mặt nhợt nhạt lộ rõ , thân thể đều là những vết xanh bầm tím mờ nhạt đầy rẫy khiến tâm tư của anh trở nên hỗn loạn.
Gương mặt an tĩnh trên giường , khác xa với vẻ mặt khó nhằn thường ngày của cô . Âu Thành Đông khẽ đặt lên trán Tư Sở một nụ hôn nhẹ.
...
Sáng sớm , Tư Nhiên thức dậy vô cùng tỉnh táo , nhớ rõ mọi việc tối hôm qua , không thấy bóng dáng của Cẩn Vương ở đâu . Đoán chừng là anh ta đã đi làm , cô thong thả đến nổi từng giây từng phút đều làm mọi việc nhẹ nhàng như lông tơ.
Xuống phòng ăn , thứ khiến cô giật nảy mình chính là bóng dáng Cẩn Vương đang thong dong ngồi dùng bữa . Tâm trí đột nhiên bấn loạn , đầu óc nhảy vô số các tình huống khó đỡ , Tư Nhiên cẩn trọng kéo ghế ngồi xuống.
- Tỉnh hẳn chưa?
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên , Tư Nhiên ngó nhìn xung quanh , sau đó lại đặt câu hỏi.
- Anh hỏi tôi sao?
Cẩn Vương hạ máy tính bảng xuống nhìn cô , hàng chân mày khẽ chau lại.
- Không lẽ tôi nói chuyện với vong?
Câu nói mang theo sự không vui vẻ gì mấy . Ánh mắt anh ta tiếp tục dán chặt vào các tin tức trên màn hình máy tính bảng.
Tư Nhiên nhất thời câm nín , cặm cụi ăn phần ăn của mình , trong lòng đang thấp thỏm lo sợ . Giọng nói trầm khàn vang lên , mang ý cảnh cáo rất cao.
- Nếu lần sau còn để tôi thấy cô lạm dụng chất cồn quậy phá , thì đừng trách tôi?
- Không..không có , chỉ là tôi ở nhà buồn chán.. nên..nên mới uống chút ít!?
Cô cẩn trọng đưa ra lời giải thích , chỉ cần câu trả lời lệch một tí thì tất cả xem như đổ sông đổ biển.
- Tôi cảnh cáo nhẹ nhàng không nghe , đừng để đến lúc tôi điên lên thì cô xác định đi.
Cẩn Vương nói xong , liền ném cho Tư Nhiên ánh mắt chết chóc , bản thân cũng đứng dậy rời bàn ăn . Mục đích chủ yếu của anh giờ này còn ở nhà chính là đợi Tư Nhiên dậy sau đó cho cô một màn cảnh cáo bằng lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.