Chương 6
Tứ Phương Vũ
09/03/2015
Thân ảnh thúc ngựa dưới ánh
trăng, ngoài đón gió, nhưng trong lòng lại không ngừng quanh quẩn những lời của
Phó Diêu Phong.
…Tô Thiếu Sơ ngươi vốn là cố tình, gặp được Chu Dục hắn thì lập tức vòng đường khác mà đi…
Nàng không biết làm sao để trả lời Phó Diêu Phong, ban đầu, nàng vốn có thời cơ rất tốt, nhưng, nàng lại không bước đến một bước đó! Trước kia, dù nàng và Chu Dục có dùng lời lẽ sắc bén với nhau thế nào đi nữa, nhưng nhìn vào cặp mắt hắn chưa từng làm cho nàng rùng mình, nhưng mấy ngày nay, ở Khánh Điển rồi những dịp khác, nhìn thấy cặp mắt Chu Dục, ánh mắt đầy giận ghen kia, là hận không thể xé nàng ra, hận không thể nuốt được nàng, con ngươi tóe lửa, lại lạnh lùng như hàn băng, làm cho nàng lập tức chấn kinh
Ngày hôm ấy, nàng không biết mình nên làm gì, nói gì, chỉ vô ý thức lui về sau một bước, bước được một bước, nàng lại bước về phía sau nhiều bước, bây giờ nhớ lại nàng lại cảm thấy hoang đường, rốt cuộc nàng đang e sợ cái gì?
“Chẳng lẽ tính kế nhiều người quá, bây giờ bị báo ứng sao?”
Chu Dục sinh ra tình cảm cố chấp như thế, cũng nằm ngoài ý liệu của nàng.
“Sớm biết vậy thì ban đầu đã không chơi như vậy.” Chỉ là nếu không ra tay nặng với Chu Dục, sẽ rất khó tiếp tục bày trí cục diện tiếp theo. “Một chữ tình, đúng là làm nhiễu lòng người!”
Còn đang trầm tư thở dài, đã vọt ra khỏi rừng cây, đến sườn núi phía trước, bước vào một con đường lớn đi vào đế đô, nàng kinh hãi nhìn những đèn lồng ngọn lửa đằng trước!
Hơn hai mươi tên võ vệ mặc trang phục màu tím, đứng trước một chiếc xe ngựa hoa lệ, bên cạnh là một chiếc xe có màn che, cao lớn, bên cạnh nữa là mười tên nam nhân mặc trang phục dị tộc.
“Ơ, đại tràng diện!” Nàng thắng ngựa dừng lại.
Trận trượng trước mắt rõ ràng là đang chặn người lại. Ánh mắt của các võ vệ phía sau lấp lánh, uy hiếp bức người, những tên nam nhân dị phục trước mắt cũng hung ác nhìn nàng, toàn bộ tầm mắt đều rơi vào thiếu niên áo trắng đang ngồi trên lưng ngựa.
Tô Thiếu Sơ trừng mắt nhìn, đầu tiên là hắng giọng.
“À ừm, quấy rầy các vị bày trận trượng, không quấy rầy chư vị nữa, tại hạ sẽ đổi đường khác để đi.” Bị chận lại cũng không có gì tốt, nàng cười cười rồi xoay đầu ngựa lại.
“Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi cho rằng bổn hoàng tử có sẽ tiếp tục chịu bị ngươi coi như ‘không ra gì’ sao?”
Từ xe ngựa hoa lệ truyền ra một thanh âm, nhẹ nhàng như không để ý đến, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, không ngừng quanh quẩn dưới bầu trời mênh mông.
“Thì ra là Tam hoàng tử, Thiếu Sơ bái kiến.” Tô Thiếu Sơ lập tức tỏ vẻ “hiểu biết” khoanh tay vái chào với người bên trong xe ngựa. “Mưa làm cho bùn lầy nhiều, thứ cho Thiếu Sơ tạm thời không thể xuống ngựa hành lễ.”
Dù sao đối phương cũng không cần nàng xuống ngựa, nhưng lòng nàng đập nhanh hơn bình thường nhiều, biết rõ, tối nay sẽ có điều không ổn.
“Đã lâu không gặp!” Người bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khe khẽ. “Bổn hoàng tử không thể hảo hảo gặp mặt yêu đệ ngươi một lần, cảm giác đau thương vô cùng nha!”
“Người nói vậy, làm cho Thiếu Sơ cảm thấy thật có lỗi!” Nàng oan ức giơ tay lên, hai ngón tay chỉ lên trời, thề thốt nói: “Những ngày nên vào cung, Thiếu Sơ đều tuân theo quy củ đầy đủ, các quan viên, các cung nữ thị vệ, mọi người đều nhìn thấy Thiếu Sơ, ngay cả phi tần công chúa cùng Thiếu Sơ dạo chơi cũng có thể làm chứng. Tam hoàng tử nói đã lâu không thấy, thật làm cho Tô Thiếu Sơ sợ hãi!”
“Thế Thiếu Sơ yêu đệ lanh mồm lẹ miệng à, kế tiếp ngươi bảo bổn hoàng tử nên làm gì bây giờ?” Chủ nhân bên trong xe ngựa, nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, nghe thấy lời của nàng, bĩu môi khinh thường.
“Kế tiếp?” Nhìn sắc trời, nàng hiểu ra. “À, vào thời gian này, ăn khuya là quá muộn rồi, còn ăn sáng thì quá sớm, trời có lẽ sắp mưa, hoặc sắp có thích khách viếng thăm, Tam hoàng tử người đành phải thấy tiếc cho cuộc ‘vô tình gặp được’ tối nay vậy.”
Bên trong chiếc xe ngựa hoa lệ truyền ra tiếng cười to.
“Bộ dạng vô sự như không có gì xảy ra này của ngươi, thật sự làm cho bổn hoàng tử thấy vui vẻ cực kỳ, nên nói với ngươi, nếu còn tiếp tục chơi với bổn hoàng tử, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
Tô Thiếu Sơ dùng nét mặt vô tội, nghiêm túc hỏi: “Chuyện đó đúng là Thiếu Sơ không đúng, nhưng Thiếu Sơ không hiểu ý mà Tam hoàng tử muốn nói đến là gì?”
“Bổn hoàng tử vẫn chờ ngươi và Minh Lan đàn cổ đến Tam Hoàng phủ, tấu lại một khúc ‘U Lan’.”
“Đây quả là vinh dự của Thiếu Sơ, hôm nào đó, Thiếu Sơ nhất định đến Tam Hoàng phủ thăm người.”
“Nếu bổn hoàng tử muốn tối nay đến thì sao?”
“Minh Lan đàn cổ lúc này không có trong người ta, Tam hoàng tử nói vậy, Thiếu Sơ sợ không làm được.”
“Cầm (đàn) không nằm trên người ngươi, nhưng tâm ở trên thân ngươi, bổn hoàng tử muốn lấy tâm và tình, cùng tất cả của ngươi.” Nụ cười âm u nói toạc ra chuyện mà nàng đang tránh né, thanh âm chuyển sang mạnh mẽ, mang theo một phần cảnh cáo.
“Đừng quên, đã lấy cầm (tình) của bổn hoàng tử, thì ngươi đừng hòng dứt ra.”
“Khụ… Khụ, Thiếu Sơ đã tiếp chiến, làm sao dám dứt ra, Tam hoàng tử chớ hiểu lầm.” Nàng cười cười, không ai quy định tiếp chiến thì phải ra ứng chiến, xấu xa một chút cũng chả hao tổn gì. “Hai ngày nữa, Thiếu Sơ nhất định đến Tam Hoàng phủ, đến lúc đó… mặc cho Tam hoàng tử muốn thế nào, Thiếu Sơ cũng sẽ không từ chối.”
Lời nói đầy tính ẩn dụ, từ ngữ cũng đầy mập mờ, tùy hắn nghĩ thế nào thì nghĩ; dù sao hai ngày nữa, mời Thái tử cùng đến Tam hoàng phủ, đàn chút cho hắn nghe, như vậy đừng hòng nói là nàng lỡ hẹn.
“Ngươi xem bổn hoàng tử là một tiểu cô nương dễ bị lừa sao?” Bên trong xe ngựa phát ra tiếng cười trầm.
“Với thân phận của Tam hoàng tử, có ai dám coi thường người chứ, ít nhất thì…” Nàng “cúi đầu thở dài” vô cùng cung kính. “Thiếu Sơ không dám.”
“Can đảm lắm, nói dối đúng là không chút chớp mắt, aiz! Làm cho bổn hoàng tử muốn tìm lý do tha thứ cho ngươi cũng khó.” Thở dài bất đắc dĩ, nhưng nụ cười lại đầy vẻ đáng sợ. “Cử chỉ đùa bỡn tình cảm này của Thiếu Sơ yêu đệ, làm cho bổn hoàng tử thấy thật bi thương, không trừng phạt ngươi thì là có lỗi với chính bản thân mình!”
Còn cái đạo lý gì nữa chứ, tên dâm tà hoàng tử đùa bỡn vô số nam nữ này, bây giờ lại dám chỉ trích nàng đùa bỡn tình cảm.
“Tam hoàng tử, với khả năng của Thiếu Sơ, không dám chịu trách nhiệm với lời chỉ trích của Thiên gia Hoàng tử.” Nàng hắng giọng hỏi: “Khụ khụ, hơn nữa… định tội cho người khác cũng phải có chứng cứ chứ?” Xin hỏi chứng cứ ở đâu?
“Thiếu Sơ yêu đệ sao không vào xe ngựa, để bổn hoàng tử chỉ cho ngươi biết chứng cứ ở đâu.”
Bây giờ đi vào xe ngựa, rơi vào ma chưởng của Chu Dục hắn, nàng còn có ngày mai sao? Rốt cuộc là ai đang xem ai là tiểu cô nương dễ bị lừa đây? Huống chi, Tô Thiếu Sơ nàng đã sớm qua cái tuổi gọi là tiểu cô nương rồi!
Lúc này, mưa phùn lần nữa lả tả rơi xuống, giống như cảm thấy không khí giằng co lúc này mang theo một chút lạnh lẽo, làm cho cây cỏ trong rừng núi cảm thấy chán ghét, thân thể nhẹ nhàng lay động, tập tễnh bước đến, vô ý thức tìm đến nơi xa phát ra tiếng người.
“Trời… Aiz! Mưa lại rơi, chi bằng… để hôm nào vậy, Thái tử còn có việc vời ta tiến cung.” Thái tử, đành mượn danh người một chút vậy.
“A.” Chiếc xe ngựa có rèm bên cạnh khẽ phát ra tiếng cười nhẹ. “Tam hoàng tử, thật không ngờ, ở Trung Nguyên, dưới địa bàn của người, cũng có một người có khả năng bay khỏi tầm tay của người.”
Khắc La Kỳ Chân một thân tiên lệ di phục đi ra khỏi chiếc xe hoa mỹ, tròng mắt băng lãnh ngắm nhìn Tô Thiếu Sơ.
“Quả là ‘Thiếu niên công tử’, có bề ngoài cùng khí chất rất khá, chẳng những bộ dạng xinh đẹp mê người, mà ngay cả tài ăn nói xảo quyệt cũng làm mê lòng người, trách sao làm cho Tam hoàng tử thần hồn điên đảo.”
“Đông Vực Công Vương Khắc La Kỳ Chân.” Nhìn thấy người đi ra khỏi xe, Tô Thiếu Sơ nhíu mày. “Thiếu Sơ đã ngưỡng mộ công chúa từ lâu. “
“Tô Tứ thiếu nhận ra ta?”
Tô Thiếu Sơ lấy cây tiêu dài từ trên lưng ra, chỉ hướng vào nàng hỏi: “Người nhận ra cây tiêu này không?”
“Cây tiêu này…” Ánh mắt của Khắc La Kỳ Chân biến đổi.
“Ta đang đợi chủ nhân của cây tiêu này xuất hiện, xin người nói cho hắn biết, Quân Nhi ưu sầu và đau thương.” Tô Thiếu Sơ vỗ về cây tiêu dài xanh biếc trong tay. “Hơn nửa năm, ta không tìm được chủ nhân của cây tiêu này, ta nhớ, công chúa và chủ nhân của nó có giao tình khá thân thiết.”
Năm ngoái, trở về Nam Nguyên dưỡng thương, nàng lại đến Đông Vực một chuyến nữa, muốn hoàn thành sự phó thác của Quân Nhi, nhưng, nàng tìm hết các đỉnh núi rồi đến thung lũng đồng bằng, làm thế nào cũng không tìm được Huyền Hồng Địch Thành.
“Kỳ Chân, bổn hoàng tử đưa ngươi đến không phải là để ôn chuyện cũ.” Âm thanh của Chu Dục mang theo lạnh lùng không vui. “Chuyện ngươi nên làm khác chuyện này rất nhiều.”
“Tô Tứ thiếu, xin thứ lỗi cho Kỳ Chân không thể tiếp chuyện với người, kẻo lại làm vỡ bình dấm chua của Tam hoàng tử.” Sau rèm cửa mỏng manh, một nụ cười hoa lệ nảy nở, nàng đưa tay chỉ vào chiếc xe ngựa hoa lệ. “Xin Tứ thiếu hoàn thành cho nguyện vọng của Tam hoàng tử, bước vào xe ngựa đi.”
“Ta từ trước đến nay luôn cố gắng chiều theo ý các mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng với việc hoàn thành nguyện vọng của người khác, Thiếu Sơ tự nhận không có năng lực đó.” Người có thể hoàn thành cho nguyện vọng của Chu Dục, nếu không phải điên thì cũng là chết, hai thứ này nàng đều không muốn.
“Rốt cuộc Thiếu Sơ yêu đệ vẫn muốn khước từ thịnh tình của bổn hoàng tử. “Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh lạnh lùng.
“Ngươi luôn khước từ bổn hoàng tử, mặc kệ hành động đó làm bổn hoàng tử tổn thương bao nhiêu, dám cho bổn hoàng tử nếm phải tư vị bị hành hạ và nhớ nhung này, tội ác tày trời như thế, nếu không chơi thật nhiều trò với thân thể ngươi, tin chắc yêu đệ ngươi dùng phải cả đời để chuộc lại tội lỗi.”
Ngôn từ không giấu diếm vẻ hung ác, Tô Thiếu Sơ nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy phức tạp, tính cách của con người này luôn là khó hiểu như thế, nhưng người nàng khiêu chiến lại là người này.
“Kỳ Chân, muốn bổn hoàng tử dùng Lam Thanh Huyền Hồng cứu sống tên thích khách kia, thì hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi!”
Lam Thanh Huyền Hồng! Tên thích khách? Tên thích khách đêm đó cũng là người của Huyền Hồng tộc. Tô Thiếu Sơ nghe vậy nhíu mày, lại thấy chừng một đám nam nhân mặc dị phục ngoại tộc, phong tỏa vây quanh nàng.
“Nhất cổ nhất mạch môn [3], tiếng trống từ năm người này tỏa ra có thể phong tỏa lại nội lực trong cơ thể con người, Kỳ Chân đảm bảo, sau một khúc, Tam hoàng tử, ngài muốn chim nhạn trên trời, ta đều có thể bắt lại cho người.”
[3] Nhất cổ nhất mạch môn: mỗi tiếng trống thì khóa lại một mạch.
“Tốt lắm, vậy để cho bổn hoàng tử xem xem, tiếng trống của ngươi có thể mang đến bao nhiêu niềm vui thú.”
“Tô Tứ thiếu, thứ cho Kỳ Chân mạo phạm.”
“Tiếng trống khóa mạch!” Đông Vực công chúa Khắc La Kỳ Chân có tiếng trống khóa mạch, Quân Nhi có cầm kỹ chữa bệnh, thì ra hai người này đều giống nhau.
Aiz! Xem ra tối nay nàng trốn không thoát rồi, bùn lầy này cũng phải đạp lên rồi, thân ảnh lập tức nhảy lên, dưới đêm trăng, áo bào tuyết sắc dật nhã bay phất phơ, thân ảnh đột nhiên rơi xuống đất, phảng phất như vừa nãy chỉ là dạo chơi với gió đêm.
Ở một góc nào đó, một hơi thở hấp hối vang lên, ngửa đầu nhìn ngắm ánh trăng, chợt thấy thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, giống như con chim nhan tuyết sắc năm đó.
“Băng Nguyệt… Chi nhạn…”
Thiếu niên kích động đẩy nọc độc trong cơ thể ra, hắn chán nản co quắp lại, máu đen chảy ra từ miệng hắn, Ngọc Thanh độc sắp phát tác, không thể chết được, hắn tuyệt không thể chết, trong số đồng bạn chỉ còn có hắn, hắn chết thì chủ nhân làm sao đây!
Từ sau khi chủ nhân của hắn bị bắt, hắn và đồng bạn phải thực thi vô số nhiệm vụ, chỉ vì đổi lấy con đường sống cho chủ nhân, để Mạnh Diêm Ty có thể tiếp tục cho chủ nhân của hắn thuốc giải, đến Trung Nguyên, chủ nhân từng bảo hắn hãy tìm Băng Nguyệt chi nhạn, đối phương hình như có liên quan đến Hoàng thất, được đồng bạn che chở, hắn chặn đường vô số mệnh quan triều đình, lại không tìm thấy được ai, cuối cùng, Mạnh Diêm Ty muốn bọn họ làm nhiệm vụ cuối cùng, nếu hoàn thành được, sẽ thả cho chủ nhân tự do, nhưng bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Băng Nguyệt chi nhạn là hy vọng duy nhất của chủ nhân…
“Mã Nhi, ngoan, về Tô gia trước đi!”
Biết tiếng trống đang bắt đầu phát huy công lực, Tô Thiếu Sơ dỗ dành vỗ vỗ con ngựa, đưa nó rời khỏi.
“Thỉnh công chúa hạ thủ lưu tình!”
Nhìn thẳng vào Khắc La Kỳ Chân, với một cô gái mà nói, Tô Thiếu Sơ có thể gọi là cao gầy, cho nên mới không có ai nghi ngờ giới tính của nàng, nhưng đối phương còn cao hơn nàng rất nhiều, ở ngoại tộc, thiếu nữ ở Nam Nguyên thì nhỏ nhắn xinh xắn; ở Đông Vực thì ngược lại, nhưng Khắc La Kỳ Chân hiển nhiên còn cao gầy, thon thả hơn những cô gái Đông Vực khác.
“Kỳ Chân, nhớ kỹ. Bổn hoàng tử muốn là một con nhạn tự tay ta có thể phá hủy nó, chứ không phải con nhạn đã chết, không được đả thương nàng.”
“Xin Tam hoàng tử yên tâm, cho dù muốn chặt cánh hay làm đứt chân nó, đều tùy ý người ra tay.”
“Khụ, Tam hoàng tử, muốn phá hủy một con nhạn, Thiếu Sơ có thể cho người cách khác. Vây quanh nó tuyệt đối không phải là một cách tốt.” Tô Thiếu Sơ bị vây quanh, cũng cao giọng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, vẻ mặt hết sức hiến kế. “Nhiều người như vậy, không đả thương con nhạn cũng làm cho nó rụng hết lông, con nhạn mà ngươi nói đến, không kiêu không ngạo, khiêm nhường chính là cách xử sự từ trước đến nay của nàng.”
Nói đùa sao, nhìn mấy tên nam nhân cao lớn đang từ từ bước về phía mình, bước chân nhẹ nhàng không bị lún xuống bùn, vừa nhìn đã biết đều là cao thủ luyện võ, công phu không đơn giản, cho dù không làm nàng bị thương, cũng làm cho da thịt nàng đau đớn.
Những trận trượng đáng nhẽ ra nên gọi cho Phó huynh, hoặc là lão đệ quanh năm đều lạnh như băng của nàng kia. Nàng là người theo chủ nghĩa không bạo lực, cho nên dù có gây họa cũng “nhờ” người khác ra tay giải quyết giúp, nàng chỉ phụ trách những tỷ muội đáng yêu, hoặc cùng tiểu đệ của nàng tự do tự tại khắp nơi, cuộc sống mà, cần gì suốt ngày phải đánh đánh đấm đấm chứ!
“Chậc chậc, bổn hoàng tử nên ca ngợi ngươi gặp họa cũng không biết sợ, hay là đang ương ngạnh vùng vẫy đây!” Chu Dục phát ra tiếng cười nhẹ, tràn đầy hăng hái. “Nhưng nếu yêu đệ đã hiến kế cho thì nhất định là kế hay, chi bằng bây giờ bước lên xe ngựa, để bổn hoàng tử tự tai nghe ngươi nói.”
“Chuyện thận trọng như vậy, nhất định phải để cho hai ngày sau nói, Thiếu Sơ chuẩn bị đại lễ tốt rồi đích thân đến Tam Hoàng phủ, cùng Tam hoàng tử người ngồi xuống, uống một chén cùng hàn huyên.” Nàng làm người vốn là có lễ phép như thế.
“Kỳ Chân, không cần nể mặt bổn hoàng tử nữa, bắt đầu đi!”
Cơ hồ là không có bất kỳ chào hỏi gì, mấy tên nam nhân cao lớn như có quy luật, quay xung quanh nàng, chưởng phong đầu tiên xé gió đánh tới, theo tiếng trống vang lên, đồng thời hướng về Tô Thiếu Sơ!
Tay áo tuyết sắc lưu loát xoay lại, né khỏi chưởng phong kia, một đòn tấn công chân nhanh chóng bay đến, Tô Thiếu Sơ nhanh hơn một bước, né được đối phương, bắt đầu cảm nhận được cảm giác tê dại đang dấy lên từ chân, thân hình nhanh chóng lùi lại về sau mấy bước.
Thấy vũng nước trên đất bùn, giống như có lực lượng vô hình tiến lên, ở trong từng tiếng trống, một đường mở ra vết bùn cát, ở chổ nàng đứng nghiêm, đầm nước bay cao lên, tiếp theo lại rơi xuống tản ra giống không có mục tiêu,
Tiếng trống khóa mạch phải là nàng ra tay mới có thể đuổi theo, đám người kia có trách nhiệm dẫn nàng ra tay, khiến tiếng trống Khắc La Kỳ Chân có thể đuổi theo mạch võ công của nàng, che lại kinh mạch của nàng!
Cái này đúng là phiền toái, hơn nữa, võ công của đám nam nhân này đều xuất ra đồng thời cùng tiếng trống khóa mạch kia.
“Lão đệ, đành phải mượn đỡ kiếm pháp Săn Hồn của ngươi dùng chút vậy!”
Tô Thiếu Sơ cất đi cây tiêu dài trong tay, nâng chân khí trong người lên, cây tiêu dài trong tay bỗng chốc hóa thành một lưỡi kiếm sắc nhọn – -
“Hoành kiếm đương không, hoa khai điểm điểm sương lạc.”
Cây kiếm tỏa ra một ánh hồng, xoay người lại, bay lên không trung, bóng kiếm hồng quang lượn vòng, mấy tên nam nhân cao lớn cũng bay lên đuổi theo, nhưng hai, ba tên bị hồng quang quét trúng, rơi xuống đất đau đớn!
“Thiêu tàn tuyết, hóa kiền sương; phá tật phong, hóa lợi mang.”
Mấy tên nam nhân bay lả tả xuống, từng đợt từng đợt chồng lên nhau, đợi đến khi tiếng trống đuổi theo, nàng lại bay lên lần nữa, đợi tiếng trống mới đuổi theo tới, nàng nhảy phi tái khởi, thanh kiếm trong tay bỗng chốc dài ra, giữa cơn mưa phùn như ép khí từ mũi kiếm phát ra, mang theo uy lực thiêu hủy, như lửa cháy lan ra khỏi cánh đồng, đánh văng đám người bên dưới.
“Kiếm quang như cuồng triều, kiếm ảnh tự bôn lôi, quang thổ hồng đao, ảnh liệp tật hồn.”
Gió thổi vun vút, sét đánh không kịp bưng tai, thân ảnh và cây kiếm lao nhanh không ngờ, thân thủ một đường quét qua, kiếm quang tung bay trong gió, trở thành vô số ảo ảnh!
“Sương bay tứ tung đao được ngàn dặm, hồng mang như tước chấn hồi tràng.”
Hồng quang tiếp nối liền nhau, cuối cùng trở thành một cầu vồng sắc nhọn, tạo ra ranh giới một lạnh một nóng, hướng thẳng vào cổ của Khắc La Kỳ Chân, đối phương nhanh chóng tránh khỏi, nhưng cũng đủ làm cho vài cọng tóc trên mặt rơi lả tả xuống!
Tô Thiếu Sơ định hồi khí tức, nam nhân cao lớn đều ngã xuống đất, tiếng trống cũng im bặt.
“Kiếm pháp của Tứ thiếu dù không mạnh, nhưng lại chuẩn xác, nhắm vào đúng những điểm quan trọng nha!”
“Nói hay lắm.” Nàng cười cười ứng phó.
Nói lực đạo không mạnh cũng đúng, bởi vì kiếm pháp này thật chất chẳng phải của nàng, nàng chỉ mượn chút thôi, nếu là chủ nhân của nó, sợ rằng không có ngọn cây cọng cỏ nào còn nguyên vẹn!
Nàng không có nội lực và kiếm phong mạnh như đệ đệ sinh đôi, nhưng có thể có được ba phần bộ dạng và hai phần nội lực của nó. Trời sinh nàng không thích học võ, nhưng vừa nhìn thấy thì có thể bắt được tinh túy trong đó, ngay cả Nam Nguyên Kiếm Sư cũng kinh ngạc với thiên phú này của nàng, vì vậy, dù nàng không học đến kiếm pháp này, nhưng đùa bỡn một chút với nó cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng có thể bức đuôi được mấy tên này, tránh được tiếng trống kia, nàng có thể thoát thân được.
“Xem ra thanh âm này không thể bắt được Tứ thiếu rồi, xin đắc tội…”
Đôi mắt của Khắc La Kỳ Chân thoáng qua vẻ run sợ, bọn nam nhân mặc dị phục đứng lên, tiếng trống lại khởi lên, tiết tấu nhanh dồn dập như muốn thúc ép lòng người, ánh mắt của bọn nam nhân cũng trở nên sắc bén.
Tiếng trống và thế công bén nhọn lần nữa hướng đến Tô Thiếu Sơ, đột nhiên, một thân hình trong bụi cỏ ngã đập ra.
“Băng Nguyệt… A…”
“Dừng tay!” Kinh ngạc nhìn thân ảnh vừa rơi vào vòng chiến, Tô Thiếu Sơ quát la, nhưng đã không kịp…
Bị tiếng trống bức nhân đập vào người, thân thể vốn đang hấp hối, bị tiếng trống phản lực lại, nặng nề té xuống!
“Công tử… Băng Nguyệt… Công tử, xin, xin người cứu Thiếu chủ…”
Thiếu niên cả người đầy là máu, trên mặt cũng đầy tơ máu đen, có lẽ là bị chút ý thức còn lại xui khiến, nhìn thấy thân ảnh màu trắng trước mặt, hắn thống khổ bò đến…
“Mạnh DiêmTy… Băng Nguyệt… Công tử…”
Cánh tay đầy máu bị đá sỏi cắt vào, với đến trước giầy và áo bảo của Thiếu Sơ, màu máu đỏ nhuỗm lên vạt áo tuyết sắc…
Đôi mắt của thiếu niên đầy vẻ bi ai, nước mắt và máu không ngừng chảy xuống nốt ruồi màu đen bên cạnh.
“Thật xin lỗi, ngươi nhận lầm người rồi.” Tô Thiếu Sơ chậm rãi mở miệng, không chút cảm tình nói.
“Băng Nguyệt… Công tử…”
Tay của thiếu niên rũ xuống, tiếc nuối cuối cùng làm cho hắn khó mà nhắm lại hai mắt được, mang hận chết tha hương.
Hai tròng mắt của Tô Thiếu Sơ thủy chung đều là vẻ lạnh lùng, vẻ mặc cũng không chút biến hóa; từ đằng sau, một bàn tay đầy châu báu đá quý, ấn lên vai phải của nàng.
Từ lúc thế công của Khắc La Kỳ Chân chuyển sang vẻ bén nhọn, thiếu niên xông vào trận chiến, Chu Dục đã bước đến phía sau nàng.
“Tam hoàng tử, đây là người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng.” Khắc La Kỳ Chân thấy dấu hiệu trên mặt thiếu niên, xác nhận nói. “Trên người hắn có Ngọc Thanh độc, có lẽ là tên thích khách mấy hôm trước bỏ trốn được!”
“Thiếu Sơ yêu đệ đúng là đào hoa nha! Người này ám sát bổn hoàng tử, trong người lại có Ngọc Thanh độc, đáng nhẽ phải sớm chết rồi, trừ phi là có người cứu hắn, ngăn chặn độc trong người hắn phát tán.” Chu Dục vòng tay qua ôm nàng, vừa nghiếng răng vừa cười, trêu chọc bên tai nàng. “Chứa chấp thích khách hoàng tộc thì phải tru di cửu tộc, không phải là ngươi cứu hắn chứ?!”
“Thiếu Sơ đã nói, hắn nhận lầm người.” Nàng rũ mắt xuống, thản nhiên nói.
…Tô Thiếu Sơ ngươi vốn là cố tình, gặp được Chu Dục hắn thì lập tức vòng đường khác mà đi…
Nàng không biết làm sao để trả lời Phó Diêu Phong, ban đầu, nàng vốn có thời cơ rất tốt, nhưng, nàng lại không bước đến một bước đó! Trước kia, dù nàng và Chu Dục có dùng lời lẽ sắc bén với nhau thế nào đi nữa, nhưng nhìn vào cặp mắt hắn chưa từng làm cho nàng rùng mình, nhưng mấy ngày nay, ở Khánh Điển rồi những dịp khác, nhìn thấy cặp mắt Chu Dục, ánh mắt đầy giận ghen kia, là hận không thể xé nàng ra, hận không thể nuốt được nàng, con ngươi tóe lửa, lại lạnh lùng như hàn băng, làm cho nàng lập tức chấn kinh
Ngày hôm ấy, nàng không biết mình nên làm gì, nói gì, chỉ vô ý thức lui về sau một bước, bước được một bước, nàng lại bước về phía sau nhiều bước, bây giờ nhớ lại nàng lại cảm thấy hoang đường, rốt cuộc nàng đang e sợ cái gì?
“Chẳng lẽ tính kế nhiều người quá, bây giờ bị báo ứng sao?”
Chu Dục sinh ra tình cảm cố chấp như thế, cũng nằm ngoài ý liệu của nàng.
“Sớm biết vậy thì ban đầu đã không chơi như vậy.” Chỉ là nếu không ra tay nặng với Chu Dục, sẽ rất khó tiếp tục bày trí cục diện tiếp theo. “Một chữ tình, đúng là làm nhiễu lòng người!”
Còn đang trầm tư thở dài, đã vọt ra khỏi rừng cây, đến sườn núi phía trước, bước vào một con đường lớn đi vào đế đô, nàng kinh hãi nhìn những đèn lồng ngọn lửa đằng trước!
Hơn hai mươi tên võ vệ mặc trang phục màu tím, đứng trước một chiếc xe ngựa hoa lệ, bên cạnh là một chiếc xe có màn che, cao lớn, bên cạnh nữa là mười tên nam nhân mặc trang phục dị tộc.
“Ơ, đại tràng diện!” Nàng thắng ngựa dừng lại.
Trận trượng trước mắt rõ ràng là đang chặn người lại. Ánh mắt của các võ vệ phía sau lấp lánh, uy hiếp bức người, những tên nam nhân dị phục trước mắt cũng hung ác nhìn nàng, toàn bộ tầm mắt đều rơi vào thiếu niên áo trắng đang ngồi trên lưng ngựa.
Tô Thiếu Sơ trừng mắt nhìn, đầu tiên là hắng giọng.
“À ừm, quấy rầy các vị bày trận trượng, không quấy rầy chư vị nữa, tại hạ sẽ đổi đường khác để đi.” Bị chận lại cũng không có gì tốt, nàng cười cười rồi xoay đầu ngựa lại.
“Thiếu Sơ yêu đệ, ngươi cho rằng bổn hoàng tử có sẽ tiếp tục chịu bị ngươi coi như ‘không ra gì’ sao?”
Từ xe ngựa hoa lệ truyền ra một thanh âm, nhẹ nhàng như không để ý đến, nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, không ngừng quanh quẩn dưới bầu trời mênh mông.
“Thì ra là Tam hoàng tử, Thiếu Sơ bái kiến.” Tô Thiếu Sơ lập tức tỏ vẻ “hiểu biết” khoanh tay vái chào với người bên trong xe ngựa. “Mưa làm cho bùn lầy nhiều, thứ cho Thiếu Sơ tạm thời không thể xuống ngựa hành lễ.”
Dù sao đối phương cũng không cần nàng xuống ngựa, nhưng lòng nàng đập nhanh hơn bình thường nhiều, biết rõ, tối nay sẽ có điều không ổn.
“Đã lâu không gặp!” Người bên trong xe ngựa truyền ra tiếng cười khe khẽ. “Bổn hoàng tử không thể hảo hảo gặp mặt yêu đệ ngươi một lần, cảm giác đau thương vô cùng nha!”
“Người nói vậy, làm cho Thiếu Sơ cảm thấy thật có lỗi!” Nàng oan ức giơ tay lên, hai ngón tay chỉ lên trời, thề thốt nói: “Những ngày nên vào cung, Thiếu Sơ đều tuân theo quy củ đầy đủ, các quan viên, các cung nữ thị vệ, mọi người đều nhìn thấy Thiếu Sơ, ngay cả phi tần công chúa cùng Thiếu Sơ dạo chơi cũng có thể làm chứng. Tam hoàng tử nói đã lâu không thấy, thật làm cho Tô Thiếu Sơ sợ hãi!”
“Thế Thiếu Sơ yêu đệ lanh mồm lẹ miệng à, kế tiếp ngươi bảo bổn hoàng tử nên làm gì bây giờ?” Chủ nhân bên trong xe ngựa, nhìn chiếc nhẫn hồng ngọc trên tay, nghe thấy lời của nàng, bĩu môi khinh thường.
“Kế tiếp?” Nhìn sắc trời, nàng hiểu ra. “À, vào thời gian này, ăn khuya là quá muộn rồi, còn ăn sáng thì quá sớm, trời có lẽ sắp mưa, hoặc sắp có thích khách viếng thăm, Tam hoàng tử người đành phải thấy tiếc cho cuộc ‘vô tình gặp được’ tối nay vậy.”
Bên trong chiếc xe ngựa hoa lệ truyền ra tiếng cười to.
“Bộ dạng vô sự như không có gì xảy ra này của ngươi, thật sự làm cho bổn hoàng tử thấy vui vẻ cực kỳ, nên nói với ngươi, nếu còn tiếp tục chơi với bổn hoàng tử, nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
Tô Thiếu Sơ dùng nét mặt vô tội, nghiêm túc hỏi: “Chuyện đó đúng là Thiếu Sơ không đúng, nhưng Thiếu Sơ không hiểu ý mà Tam hoàng tử muốn nói đến là gì?”
“Bổn hoàng tử vẫn chờ ngươi và Minh Lan đàn cổ đến Tam Hoàng phủ, tấu lại một khúc ‘U Lan’.”
“Đây quả là vinh dự của Thiếu Sơ, hôm nào đó, Thiếu Sơ nhất định đến Tam Hoàng phủ thăm người.”
“Nếu bổn hoàng tử muốn tối nay đến thì sao?”
“Minh Lan đàn cổ lúc này không có trong người ta, Tam hoàng tử nói vậy, Thiếu Sơ sợ không làm được.”
“Cầm (đàn) không nằm trên người ngươi, nhưng tâm ở trên thân ngươi, bổn hoàng tử muốn lấy tâm và tình, cùng tất cả của ngươi.” Nụ cười âm u nói toạc ra chuyện mà nàng đang tránh né, thanh âm chuyển sang mạnh mẽ, mang theo một phần cảnh cáo.
“Đừng quên, đã lấy cầm (tình) của bổn hoàng tử, thì ngươi đừng hòng dứt ra.”
“Khụ… Khụ, Thiếu Sơ đã tiếp chiến, làm sao dám dứt ra, Tam hoàng tử chớ hiểu lầm.” Nàng cười cười, không ai quy định tiếp chiến thì phải ra ứng chiến, xấu xa một chút cũng chả hao tổn gì. “Hai ngày nữa, Thiếu Sơ nhất định đến Tam Hoàng phủ, đến lúc đó… mặc cho Tam hoàng tử muốn thế nào, Thiếu Sơ cũng sẽ không từ chối.”
Lời nói đầy tính ẩn dụ, từ ngữ cũng đầy mập mờ, tùy hắn nghĩ thế nào thì nghĩ; dù sao hai ngày nữa, mời Thái tử cùng đến Tam hoàng phủ, đàn chút cho hắn nghe, như vậy đừng hòng nói là nàng lỡ hẹn.
“Ngươi xem bổn hoàng tử là một tiểu cô nương dễ bị lừa sao?” Bên trong xe ngựa phát ra tiếng cười trầm.
“Với thân phận của Tam hoàng tử, có ai dám coi thường người chứ, ít nhất thì…” Nàng “cúi đầu thở dài” vô cùng cung kính. “Thiếu Sơ không dám.”
“Can đảm lắm, nói dối đúng là không chút chớp mắt, aiz! Làm cho bổn hoàng tử muốn tìm lý do tha thứ cho ngươi cũng khó.” Thở dài bất đắc dĩ, nhưng nụ cười lại đầy vẻ đáng sợ. “Cử chỉ đùa bỡn tình cảm này của Thiếu Sơ yêu đệ, làm cho bổn hoàng tử thấy thật bi thương, không trừng phạt ngươi thì là có lỗi với chính bản thân mình!”
Còn cái đạo lý gì nữa chứ, tên dâm tà hoàng tử đùa bỡn vô số nam nữ này, bây giờ lại dám chỉ trích nàng đùa bỡn tình cảm.
“Tam hoàng tử, với khả năng của Thiếu Sơ, không dám chịu trách nhiệm với lời chỉ trích của Thiên gia Hoàng tử.” Nàng hắng giọng hỏi: “Khụ khụ, hơn nữa… định tội cho người khác cũng phải có chứng cứ chứ?” Xin hỏi chứng cứ ở đâu?
“Thiếu Sơ yêu đệ sao không vào xe ngựa, để bổn hoàng tử chỉ cho ngươi biết chứng cứ ở đâu.”
Bây giờ đi vào xe ngựa, rơi vào ma chưởng của Chu Dục hắn, nàng còn có ngày mai sao? Rốt cuộc là ai đang xem ai là tiểu cô nương dễ bị lừa đây? Huống chi, Tô Thiếu Sơ nàng đã sớm qua cái tuổi gọi là tiểu cô nương rồi!
Lúc này, mưa phùn lần nữa lả tả rơi xuống, giống như cảm thấy không khí giằng co lúc này mang theo một chút lạnh lẽo, làm cho cây cỏ trong rừng núi cảm thấy chán ghét, thân thể nhẹ nhàng lay động, tập tễnh bước đến, vô ý thức tìm đến nơi xa phát ra tiếng người.
“Trời… Aiz! Mưa lại rơi, chi bằng… để hôm nào vậy, Thái tử còn có việc vời ta tiến cung.” Thái tử, đành mượn danh người một chút vậy.
“A.” Chiếc xe ngựa có rèm bên cạnh khẽ phát ra tiếng cười nhẹ. “Tam hoàng tử, thật không ngờ, ở Trung Nguyên, dưới địa bàn của người, cũng có một người có khả năng bay khỏi tầm tay của người.”
Khắc La Kỳ Chân một thân tiên lệ di phục đi ra khỏi chiếc xe hoa mỹ, tròng mắt băng lãnh ngắm nhìn Tô Thiếu Sơ.
“Quả là ‘Thiếu niên công tử’, có bề ngoài cùng khí chất rất khá, chẳng những bộ dạng xinh đẹp mê người, mà ngay cả tài ăn nói xảo quyệt cũng làm mê lòng người, trách sao làm cho Tam hoàng tử thần hồn điên đảo.”
“Đông Vực Công Vương Khắc La Kỳ Chân.” Nhìn thấy người đi ra khỏi xe, Tô Thiếu Sơ nhíu mày. “Thiếu Sơ đã ngưỡng mộ công chúa từ lâu. “
“Tô Tứ thiếu nhận ra ta?”
Tô Thiếu Sơ lấy cây tiêu dài từ trên lưng ra, chỉ hướng vào nàng hỏi: “Người nhận ra cây tiêu này không?”
“Cây tiêu này…” Ánh mắt của Khắc La Kỳ Chân biến đổi.
“Ta đang đợi chủ nhân của cây tiêu này xuất hiện, xin người nói cho hắn biết, Quân Nhi ưu sầu và đau thương.” Tô Thiếu Sơ vỗ về cây tiêu dài xanh biếc trong tay. “Hơn nửa năm, ta không tìm được chủ nhân của cây tiêu này, ta nhớ, công chúa và chủ nhân của nó có giao tình khá thân thiết.”
Năm ngoái, trở về Nam Nguyên dưỡng thương, nàng lại đến Đông Vực một chuyến nữa, muốn hoàn thành sự phó thác của Quân Nhi, nhưng, nàng tìm hết các đỉnh núi rồi đến thung lũng đồng bằng, làm thế nào cũng không tìm được Huyền Hồng Địch Thành.
“Kỳ Chân, bổn hoàng tử đưa ngươi đến không phải là để ôn chuyện cũ.” Âm thanh của Chu Dục mang theo lạnh lùng không vui. “Chuyện ngươi nên làm khác chuyện này rất nhiều.”
“Tô Tứ thiếu, xin thứ lỗi cho Kỳ Chân không thể tiếp chuyện với người, kẻo lại làm vỡ bình dấm chua của Tam hoàng tử.” Sau rèm cửa mỏng manh, một nụ cười hoa lệ nảy nở, nàng đưa tay chỉ vào chiếc xe ngựa hoa lệ. “Xin Tứ thiếu hoàn thành cho nguyện vọng của Tam hoàng tử, bước vào xe ngựa đi.”
“Ta từ trước đến nay luôn cố gắng chiều theo ý các mỹ nữ tỷ tỷ, nhưng với việc hoàn thành nguyện vọng của người khác, Thiếu Sơ tự nhận không có năng lực đó.” Người có thể hoàn thành cho nguyện vọng của Chu Dục, nếu không phải điên thì cũng là chết, hai thứ này nàng đều không muốn.
“Rốt cuộc Thiếu Sơ yêu đệ vẫn muốn khước từ thịnh tình của bổn hoàng tử. “Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh lạnh lùng.
“Ngươi luôn khước từ bổn hoàng tử, mặc kệ hành động đó làm bổn hoàng tử tổn thương bao nhiêu, dám cho bổn hoàng tử nếm phải tư vị bị hành hạ và nhớ nhung này, tội ác tày trời như thế, nếu không chơi thật nhiều trò với thân thể ngươi, tin chắc yêu đệ ngươi dùng phải cả đời để chuộc lại tội lỗi.”
Ngôn từ không giấu diếm vẻ hung ác, Tô Thiếu Sơ nheo mắt lại, trong lòng cảm thấy phức tạp, tính cách của con người này luôn là khó hiểu như thế, nhưng người nàng khiêu chiến lại là người này.
“Kỳ Chân, muốn bổn hoàng tử dùng Lam Thanh Huyền Hồng cứu sống tên thích khách kia, thì hoàn thành nhiệm vụ của ngươi đi!”
Lam Thanh Huyền Hồng! Tên thích khách? Tên thích khách đêm đó cũng là người của Huyền Hồng tộc. Tô Thiếu Sơ nghe vậy nhíu mày, lại thấy chừng một đám nam nhân mặc dị phục ngoại tộc, phong tỏa vây quanh nàng.
“Nhất cổ nhất mạch môn [3], tiếng trống từ năm người này tỏa ra có thể phong tỏa lại nội lực trong cơ thể con người, Kỳ Chân đảm bảo, sau một khúc, Tam hoàng tử, ngài muốn chim nhạn trên trời, ta đều có thể bắt lại cho người.”
[3] Nhất cổ nhất mạch môn: mỗi tiếng trống thì khóa lại một mạch.
“Tốt lắm, vậy để cho bổn hoàng tử xem xem, tiếng trống của ngươi có thể mang đến bao nhiêu niềm vui thú.”
“Tô Tứ thiếu, thứ cho Kỳ Chân mạo phạm.”
“Tiếng trống khóa mạch!” Đông Vực công chúa Khắc La Kỳ Chân có tiếng trống khóa mạch, Quân Nhi có cầm kỹ chữa bệnh, thì ra hai người này đều giống nhau.
Aiz! Xem ra tối nay nàng trốn không thoát rồi, bùn lầy này cũng phải đạp lên rồi, thân ảnh lập tức nhảy lên, dưới đêm trăng, áo bào tuyết sắc dật nhã bay phất phơ, thân ảnh đột nhiên rơi xuống đất, phảng phất như vừa nãy chỉ là dạo chơi với gió đêm.
Ở một góc nào đó, một hơi thở hấp hối vang lên, ngửa đầu nhìn ngắm ánh trăng, chợt thấy thân ảnh quen thuộc đập vào mắt, giống như con chim nhan tuyết sắc năm đó.
“Băng Nguyệt… Chi nhạn…”
Thiếu niên kích động đẩy nọc độc trong cơ thể ra, hắn chán nản co quắp lại, máu đen chảy ra từ miệng hắn, Ngọc Thanh độc sắp phát tác, không thể chết được, hắn tuyệt không thể chết, trong số đồng bạn chỉ còn có hắn, hắn chết thì chủ nhân làm sao đây!
Từ sau khi chủ nhân của hắn bị bắt, hắn và đồng bạn phải thực thi vô số nhiệm vụ, chỉ vì đổi lấy con đường sống cho chủ nhân, để Mạnh Diêm Ty có thể tiếp tục cho chủ nhân của hắn thuốc giải, đến Trung Nguyên, chủ nhân từng bảo hắn hãy tìm Băng Nguyệt chi nhạn, đối phương hình như có liên quan đến Hoàng thất, được đồng bạn che chở, hắn chặn đường vô số mệnh quan triều đình, lại không tìm thấy được ai, cuối cùng, Mạnh Diêm Ty muốn bọn họ làm nhiệm vụ cuối cùng, nếu hoàn thành được, sẽ thả cho chủ nhân tự do, nhưng bọn họ đã hoàn toàn thất bại.
Băng Nguyệt chi nhạn là hy vọng duy nhất của chủ nhân…
“Mã Nhi, ngoan, về Tô gia trước đi!”
Biết tiếng trống đang bắt đầu phát huy công lực, Tô Thiếu Sơ dỗ dành vỗ vỗ con ngựa, đưa nó rời khỏi.
“Thỉnh công chúa hạ thủ lưu tình!”
Nhìn thẳng vào Khắc La Kỳ Chân, với một cô gái mà nói, Tô Thiếu Sơ có thể gọi là cao gầy, cho nên mới không có ai nghi ngờ giới tính của nàng, nhưng đối phương còn cao hơn nàng rất nhiều, ở ngoại tộc, thiếu nữ ở Nam Nguyên thì nhỏ nhắn xinh xắn; ở Đông Vực thì ngược lại, nhưng Khắc La Kỳ Chân hiển nhiên còn cao gầy, thon thả hơn những cô gái Đông Vực khác.
“Kỳ Chân, nhớ kỹ. Bổn hoàng tử muốn là một con nhạn tự tay ta có thể phá hủy nó, chứ không phải con nhạn đã chết, không được đả thương nàng.”
“Xin Tam hoàng tử yên tâm, cho dù muốn chặt cánh hay làm đứt chân nó, đều tùy ý người ra tay.”
“Khụ, Tam hoàng tử, muốn phá hủy một con nhạn, Thiếu Sơ có thể cho người cách khác. Vây quanh nó tuyệt đối không phải là một cách tốt.” Tô Thiếu Sơ bị vây quanh, cũng cao giọng tham gia vào cuộc nói chuyện của bọn họ, vẻ mặt hết sức hiến kế. “Nhiều người như vậy, không đả thương con nhạn cũng làm cho nó rụng hết lông, con nhạn mà ngươi nói đến, không kiêu không ngạo, khiêm nhường chính là cách xử sự từ trước đến nay của nàng.”
Nói đùa sao, nhìn mấy tên nam nhân cao lớn đang từ từ bước về phía mình, bước chân nhẹ nhàng không bị lún xuống bùn, vừa nhìn đã biết đều là cao thủ luyện võ, công phu không đơn giản, cho dù không làm nàng bị thương, cũng làm cho da thịt nàng đau đớn.
Những trận trượng đáng nhẽ ra nên gọi cho Phó huynh, hoặc là lão đệ quanh năm đều lạnh như băng của nàng kia. Nàng là người theo chủ nghĩa không bạo lực, cho nên dù có gây họa cũng “nhờ” người khác ra tay giải quyết giúp, nàng chỉ phụ trách những tỷ muội đáng yêu, hoặc cùng tiểu đệ của nàng tự do tự tại khắp nơi, cuộc sống mà, cần gì suốt ngày phải đánh đánh đấm đấm chứ!
“Chậc chậc, bổn hoàng tử nên ca ngợi ngươi gặp họa cũng không biết sợ, hay là đang ương ngạnh vùng vẫy đây!” Chu Dục phát ra tiếng cười nhẹ, tràn đầy hăng hái. “Nhưng nếu yêu đệ đã hiến kế cho thì nhất định là kế hay, chi bằng bây giờ bước lên xe ngựa, để bổn hoàng tử tự tai nghe ngươi nói.”
“Chuyện thận trọng như vậy, nhất định phải để cho hai ngày sau nói, Thiếu Sơ chuẩn bị đại lễ tốt rồi đích thân đến Tam Hoàng phủ, cùng Tam hoàng tử người ngồi xuống, uống một chén cùng hàn huyên.” Nàng làm người vốn là có lễ phép như thế.
“Kỳ Chân, không cần nể mặt bổn hoàng tử nữa, bắt đầu đi!”
Cơ hồ là không có bất kỳ chào hỏi gì, mấy tên nam nhân cao lớn như có quy luật, quay xung quanh nàng, chưởng phong đầu tiên xé gió đánh tới, theo tiếng trống vang lên, đồng thời hướng về Tô Thiếu Sơ!
Tay áo tuyết sắc lưu loát xoay lại, né khỏi chưởng phong kia, một đòn tấn công chân nhanh chóng bay đến, Tô Thiếu Sơ nhanh hơn một bước, né được đối phương, bắt đầu cảm nhận được cảm giác tê dại đang dấy lên từ chân, thân hình nhanh chóng lùi lại về sau mấy bước.
Thấy vũng nước trên đất bùn, giống như có lực lượng vô hình tiến lên, ở trong từng tiếng trống, một đường mở ra vết bùn cát, ở chổ nàng đứng nghiêm, đầm nước bay cao lên, tiếp theo lại rơi xuống tản ra giống không có mục tiêu,
Tiếng trống khóa mạch phải là nàng ra tay mới có thể đuổi theo, đám người kia có trách nhiệm dẫn nàng ra tay, khiến tiếng trống Khắc La Kỳ Chân có thể đuổi theo mạch võ công của nàng, che lại kinh mạch của nàng!
Cái này đúng là phiền toái, hơn nữa, võ công của đám nam nhân này đều xuất ra đồng thời cùng tiếng trống khóa mạch kia.
“Lão đệ, đành phải mượn đỡ kiếm pháp Săn Hồn của ngươi dùng chút vậy!”
Tô Thiếu Sơ cất đi cây tiêu dài trong tay, nâng chân khí trong người lên, cây tiêu dài trong tay bỗng chốc hóa thành một lưỡi kiếm sắc nhọn – -
“Hoành kiếm đương không, hoa khai điểm điểm sương lạc.”
Cây kiếm tỏa ra một ánh hồng, xoay người lại, bay lên không trung, bóng kiếm hồng quang lượn vòng, mấy tên nam nhân cao lớn cũng bay lên đuổi theo, nhưng hai, ba tên bị hồng quang quét trúng, rơi xuống đất đau đớn!
“Thiêu tàn tuyết, hóa kiền sương; phá tật phong, hóa lợi mang.”
Mấy tên nam nhân bay lả tả xuống, từng đợt từng đợt chồng lên nhau, đợi đến khi tiếng trống đuổi theo, nàng lại bay lên lần nữa, đợi tiếng trống mới đuổi theo tới, nàng nhảy phi tái khởi, thanh kiếm trong tay bỗng chốc dài ra, giữa cơn mưa phùn như ép khí từ mũi kiếm phát ra, mang theo uy lực thiêu hủy, như lửa cháy lan ra khỏi cánh đồng, đánh văng đám người bên dưới.
“Kiếm quang như cuồng triều, kiếm ảnh tự bôn lôi, quang thổ hồng đao, ảnh liệp tật hồn.”
Gió thổi vun vút, sét đánh không kịp bưng tai, thân ảnh và cây kiếm lao nhanh không ngờ, thân thủ một đường quét qua, kiếm quang tung bay trong gió, trở thành vô số ảo ảnh!
“Sương bay tứ tung đao được ngàn dặm, hồng mang như tước chấn hồi tràng.”
Hồng quang tiếp nối liền nhau, cuối cùng trở thành một cầu vồng sắc nhọn, tạo ra ranh giới một lạnh một nóng, hướng thẳng vào cổ của Khắc La Kỳ Chân, đối phương nhanh chóng tránh khỏi, nhưng cũng đủ làm cho vài cọng tóc trên mặt rơi lả tả xuống!
Tô Thiếu Sơ định hồi khí tức, nam nhân cao lớn đều ngã xuống đất, tiếng trống cũng im bặt.
“Kiếm pháp của Tứ thiếu dù không mạnh, nhưng lại chuẩn xác, nhắm vào đúng những điểm quan trọng nha!”
“Nói hay lắm.” Nàng cười cười ứng phó.
Nói lực đạo không mạnh cũng đúng, bởi vì kiếm pháp này thật chất chẳng phải của nàng, nàng chỉ mượn chút thôi, nếu là chủ nhân của nó, sợ rằng không có ngọn cây cọng cỏ nào còn nguyên vẹn!
Nàng không có nội lực và kiếm phong mạnh như đệ đệ sinh đôi, nhưng có thể có được ba phần bộ dạng và hai phần nội lực của nó. Trời sinh nàng không thích học võ, nhưng vừa nhìn thấy thì có thể bắt được tinh túy trong đó, ngay cả Nam Nguyên Kiếm Sư cũng kinh ngạc với thiên phú này của nàng, vì vậy, dù nàng không học đến kiếm pháp này, nhưng đùa bỡn một chút với nó cũng không thành vấn đề.
Dù sao cũng có thể bức đuôi được mấy tên này, tránh được tiếng trống kia, nàng có thể thoát thân được.
“Xem ra thanh âm này không thể bắt được Tứ thiếu rồi, xin đắc tội…”
Đôi mắt của Khắc La Kỳ Chân thoáng qua vẻ run sợ, bọn nam nhân mặc dị phục đứng lên, tiếng trống lại khởi lên, tiết tấu nhanh dồn dập như muốn thúc ép lòng người, ánh mắt của bọn nam nhân cũng trở nên sắc bén.
Tiếng trống và thế công bén nhọn lần nữa hướng đến Tô Thiếu Sơ, đột nhiên, một thân hình trong bụi cỏ ngã đập ra.
“Băng Nguyệt… A…”
“Dừng tay!” Kinh ngạc nhìn thân ảnh vừa rơi vào vòng chiến, Tô Thiếu Sơ quát la, nhưng đã không kịp…
Bị tiếng trống bức nhân đập vào người, thân thể vốn đang hấp hối, bị tiếng trống phản lực lại, nặng nề té xuống!
“Công tử… Băng Nguyệt… Công tử, xin, xin người cứu Thiếu chủ…”
Thiếu niên cả người đầy là máu, trên mặt cũng đầy tơ máu đen, có lẽ là bị chút ý thức còn lại xui khiến, nhìn thấy thân ảnh màu trắng trước mặt, hắn thống khổ bò đến…
“Mạnh DiêmTy… Băng Nguyệt… Công tử…”
Cánh tay đầy máu bị đá sỏi cắt vào, với đến trước giầy và áo bảo của Thiếu Sơ, màu máu đỏ nhuỗm lên vạt áo tuyết sắc…
Đôi mắt của thiếu niên đầy vẻ bi ai, nước mắt và máu không ngừng chảy xuống nốt ruồi màu đen bên cạnh.
“Thật xin lỗi, ngươi nhận lầm người rồi.” Tô Thiếu Sơ chậm rãi mở miệng, không chút cảm tình nói.
“Băng Nguyệt… Công tử…”
Tay của thiếu niên rũ xuống, tiếc nuối cuối cùng làm cho hắn khó mà nhắm lại hai mắt được, mang hận chết tha hương.
Hai tròng mắt của Tô Thiếu Sơ thủy chung đều là vẻ lạnh lùng, vẻ mặc cũng không chút biến hóa; từ đằng sau, một bàn tay đầy châu báu đá quý, ấn lên vai phải của nàng.
Từ lúc thế công của Khắc La Kỳ Chân chuyển sang vẻ bén nhọn, thiếu niên xông vào trận chiến, Chu Dục đã bước đến phía sau nàng.
“Tam hoàng tử, đây là người của Nhiễm Lưu Huyền Hồng.” Khắc La Kỳ Chân thấy dấu hiệu trên mặt thiếu niên, xác nhận nói. “Trên người hắn có Ngọc Thanh độc, có lẽ là tên thích khách mấy hôm trước bỏ trốn được!”
“Thiếu Sơ yêu đệ đúng là đào hoa nha! Người này ám sát bổn hoàng tử, trong người lại có Ngọc Thanh độc, đáng nhẽ phải sớm chết rồi, trừ phi là có người cứu hắn, ngăn chặn độc trong người hắn phát tán.” Chu Dục vòng tay qua ôm nàng, vừa nghiếng răng vừa cười, trêu chọc bên tai nàng. “Chứa chấp thích khách hoàng tộc thì phải tru di cửu tộc, không phải là ngươi cứu hắn chứ?!”
“Thiếu Sơ đã nói, hắn nhận lầm người.” Nàng rũ mắt xuống, thản nhiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.