Chương 2
Không Rõ
14/09/2022
Ta và sư phụ bị ép lên xe ngựa, hắn ngồi giữa xe, nhắm mắt nhàn nhã nghe con hát đánh đàn, trong miệng ngân nga theo giai điệu không trọn vẹn của lời bài hát.
Con hát quỳ dưới chân hắn, khăn trùm kín mặt, hết khúc, y khuỵu xuống, hắn nâng cằm y, dùng ngón tay vén mạng che mặt lên, lộ ra sống mũi cao cao, lúc này ta mới để ý rằng đó là một nam nhân rất tuấn tú.
Trong nháy mắt, bọn họ hôn nhau, hắn ta kéo con hát lên, ngồi trên đùi hắn, hai người như keo sơn, nhưng hắn lại nhướng mắt nhìn qua ta.
Trong lòng không nhịn được sự ghê tởm, sư phụ cầm tập sách trên tay, không buồn liếc mắt, tựa hồ không để hành vi của bọn họ vào mắt.
Người để ý thấy sự chán ghét của ta, nghiêng đầu nhìn qua ta nói: “Đừng quan tâm, hắn từ trước đến nay đều như vậy.”
Ta khẽ hỏi sư phụ: “Mình đang đi đâu?”
Quyển sách trong tay nàng bẻ ra một nếp gấp, âu yếm vuốt nó, đôi môi nàng khẽ mấp máy, lời còn chưa ra thì hắn ta đã nhanh chóng thốt lên.
“Lăng gia kinh thành, có từng nghe qua Ý Quý phi một mình thống trị hậu cung không? Nàng ấy chính là Trưởng nữ của Lăng gia”
Hắn khẽ nhếch môi, con hát bên cạnh vừa chỉnh lại quần áo, vừa cười thầm, như đang chế nhạo ta một kẻ không biết trời đất.
“Bám váy đàn bà, ngươi còn có mặt mũi nói những lời như thế à?”
Sư phụ cười nhạt một tiếng, lật sang trang khác.
“Chẳng vì gì, chỉ vì vui thú mà thôi, Lăng gia sớm muộn gì cũng sụp đổ. Ngày tỷ tỷ thất sủng không còn xa nữa.”
Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại cười nhạt: “Phải chăng vì lẽ đó nên phụ thân mới giao cho ta đi tìm muội muội? Luận tướng mạo, ngươi và tỷ tỷ một chín một mười, luận tài nghệ, tỷ tỷ có phần không bằng ngươi, chỉ cần muội muội tiến cung, Lăng gia có vị quý phi thứ hai như vậy, chẳng sợ gì gian khó nữa.”
Hắn vừa nói vừa luồn tay vào trong quần áo của con hát, tùy ý sờ soạng, con hát phát ra những âm thanh rên rỉ. “Phụ thân đã cho ngươi đủ mặt mũi, cho ngươi sống bên ngoài sáu năm, ngươi còn chưa hài lòng hay sao?”
“Rốt cuộc vì sao bằng lòng để ta sống bên ngoài, ngươi cần ta phải nói rõ ra không?”
Sư phụ xoa xoa thái dương, gấp sách lại, lạnh lùng nhìn qua, đối diện với cảnh dâm loàn trước mắt, mặt không đổi sắc: “Các người có nghĩ đến, tỷ tỷ chịu ơn mưa móc chỉ được có sáu năm?”
Con hát đột nhiên hét lên một tiếng, hắn ta rút tay về, thâm trầm nhìn sư phụ, bất chợt mỉm cười: “Điều này không quan trọng, chẳng phải muội muội đã trở về rồi hay sao?”
“Thật vậy không?”
Khóe môi của sư phụ vẽ thành một đường cong, nụ cười của hắn ta dần dần cứng đờ.
Ta không hiểu nổi giữa bọn họ đang tính toán những gì, trong lúc nghỉ ngơi trên đường, sư phụ đột nhiên tiến vào phòng ta, cởi từng lớp y phục trước mặt ta.
Khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có biểu cảm nào, từng bước từng bước tiến về phía ta đang ngẩn người.
“Ngọc Trần, chúng ta sinh con đi.”
Vòng tay ấm áp của nàng choàng qua cổ ta, bộ ngực đầy đặn của nàng áp sát vào ngực ta.
Ta luôn nghĩ về chuyện này, chuyện mà ta ngày nhớ đêm mong lại đột nhiên xảy ra trước mắt ta.
Nàng nở rộ dưới thân ta, khuôn mặt đầy cảm xúc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, ta có thể cảm nhận được nàng đang thổn thức.
Vì vậy ta đã ngừng lại, nàng bối rối mở mắt, ta cúi đầu từng chút từng chút hôn những giọt lệ của nàng.
“Sư phụ, đừng khóc.”
Nàng chớp chớp mắt, hé môi, chạm vào lông mày của ta, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, làm mờ đi cả đôi mắt.
Tim ta thắt lại, nàng đang nhìn ta nhưng nhìn cũng như không.
Thôi Phủ, ta thật ngưỡng mộ ngươi.
Ngươi có thể làm cho sư phụ yêu ngươi sâu đậm như vậy.
Đầu giường có chiếc khăn tay, ta dùng nó bịt mắt sư phụ, để nàng có thể tự lừa mình dối người, còn ta không nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng có thể tự lừa dối chính mình.
Người nàng ấy nghĩ đến là ta.
Sư phụ rốt cuộc kìm không nổi phát ra một tiếng đứt quãng, ta cúi đầu ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta là Ngọc Trần”.
Nàng ấy lặp lại theo ta một cách vô thức: “Ngọc Trần”.
Thanh âm nỉ non, thút thít đã kích thích da đầu ta tê dại, động tác ngày càng nhanh, có lẽ sư phụ hơi khó chịu, nàng đẩy đẩy ta, ta nhẹ nhàng ôm đỉnh đầu nàng, hôn nàng, và dồn hết những cảm xúc của ta vào nàng.
Thật tốt biết bao, nếu ta là Thôi Phủ...
Con hát quỳ dưới chân hắn, khăn trùm kín mặt, hết khúc, y khuỵu xuống, hắn nâng cằm y, dùng ngón tay vén mạng che mặt lên, lộ ra sống mũi cao cao, lúc này ta mới để ý rằng đó là một nam nhân rất tuấn tú.
Trong nháy mắt, bọn họ hôn nhau, hắn ta kéo con hát lên, ngồi trên đùi hắn, hai người như keo sơn, nhưng hắn lại nhướng mắt nhìn qua ta.
Trong lòng không nhịn được sự ghê tởm, sư phụ cầm tập sách trên tay, không buồn liếc mắt, tựa hồ không để hành vi của bọn họ vào mắt.
Người để ý thấy sự chán ghét của ta, nghiêng đầu nhìn qua ta nói: “Đừng quan tâm, hắn từ trước đến nay đều như vậy.”
Ta khẽ hỏi sư phụ: “Mình đang đi đâu?”
Quyển sách trong tay nàng bẻ ra một nếp gấp, âu yếm vuốt nó, đôi môi nàng khẽ mấp máy, lời còn chưa ra thì hắn ta đã nhanh chóng thốt lên.
“Lăng gia kinh thành, có từng nghe qua Ý Quý phi một mình thống trị hậu cung không? Nàng ấy chính là Trưởng nữ của Lăng gia”
Hắn khẽ nhếch môi, con hát bên cạnh vừa chỉnh lại quần áo, vừa cười thầm, như đang chế nhạo ta một kẻ không biết trời đất.
“Bám váy đàn bà, ngươi còn có mặt mũi nói những lời như thế à?”
Sư phụ cười nhạt một tiếng, lật sang trang khác.
“Chẳng vì gì, chỉ vì vui thú mà thôi, Lăng gia sớm muộn gì cũng sụp đổ. Ngày tỷ tỷ thất sủng không còn xa nữa.”
Khuôn mặt hắn trở nên lạnh lùng, nhưng rất nhanh lại cười nhạt: “Phải chăng vì lẽ đó nên phụ thân mới giao cho ta đi tìm muội muội? Luận tướng mạo, ngươi và tỷ tỷ một chín một mười, luận tài nghệ, tỷ tỷ có phần không bằng ngươi, chỉ cần muội muội tiến cung, Lăng gia có vị quý phi thứ hai như vậy, chẳng sợ gì gian khó nữa.”
Hắn vừa nói vừa luồn tay vào trong quần áo của con hát, tùy ý sờ soạng, con hát phát ra những âm thanh rên rỉ. “Phụ thân đã cho ngươi đủ mặt mũi, cho ngươi sống bên ngoài sáu năm, ngươi còn chưa hài lòng hay sao?”
“Rốt cuộc vì sao bằng lòng để ta sống bên ngoài, ngươi cần ta phải nói rõ ra không?”
Sư phụ xoa xoa thái dương, gấp sách lại, lạnh lùng nhìn qua, đối diện với cảnh dâm loàn trước mắt, mặt không đổi sắc: “Các người có nghĩ đến, tỷ tỷ chịu ơn mưa móc chỉ được có sáu năm?”
Con hát đột nhiên hét lên một tiếng, hắn ta rút tay về, thâm trầm nhìn sư phụ, bất chợt mỉm cười: “Điều này không quan trọng, chẳng phải muội muội đã trở về rồi hay sao?”
“Thật vậy không?”
Khóe môi của sư phụ vẽ thành một đường cong, nụ cười của hắn ta dần dần cứng đờ.
Ta không hiểu nổi giữa bọn họ đang tính toán những gì, trong lúc nghỉ ngơi trên đường, sư phụ đột nhiên tiến vào phòng ta, cởi từng lớp y phục trước mặt ta.
Khuôn mặt vẫn lạnh lùng, không có biểu cảm nào, từng bước từng bước tiến về phía ta đang ngẩn người.
“Ngọc Trần, chúng ta sinh con đi.”
Vòng tay ấm áp của nàng choàng qua cổ ta, bộ ngực đầy đặn của nàng áp sát vào ngực ta.
Ta luôn nghĩ về chuyện này, chuyện mà ta ngày nhớ đêm mong lại đột nhiên xảy ra trước mắt ta.
Nàng nở rộ dưới thân ta, khuôn mặt đầy cảm xúc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt, ta có thể cảm nhận được nàng đang thổn thức.
Vì vậy ta đã ngừng lại, nàng bối rối mở mắt, ta cúi đầu từng chút từng chút hôn những giọt lệ của nàng.
“Sư phụ, đừng khóc.”
Nàng chớp chớp mắt, hé môi, chạm vào lông mày của ta, nước mắt tuôn ra nhiều hơn, làm mờ đi cả đôi mắt.
Tim ta thắt lại, nàng đang nhìn ta nhưng nhìn cũng như không.
Thôi Phủ, ta thật ngưỡng mộ ngươi.
Ngươi có thể làm cho sư phụ yêu ngươi sâu đậm như vậy.
Đầu giường có chiếc khăn tay, ta dùng nó bịt mắt sư phụ, để nàng có thể tự lừa mình dối người, còn ta không nhìn vào ánh mắt của nàng, cũng có thể tự lừa dối chính mình.
Người nàng ấy nghĩ đến là ta.
Sư phụ rốt cuộc kìm không nổi phát ra một tiếng đứt quãng, ta cúi đầu ghé vào tai nàng nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ta là Ngọc Trần”.
Nàng ấy lặp lại theo ta một cách vô thức: “Ngọc Trần”.
Thanh âm nỉ non, thút thít đã kích thích da đầu ta tê dại, động tác ngày càng nhanh, có lẽ sư phụ hơi khó chịu, nàng đẩy đẩy ta, ta nhẹ nhàng ôm đỉnh đầu nàng, hôn nàng, và dồn hết những cảm xúc của ta vào nàng.
Thật tốt biết bao, nếu ta là Thôi Phủ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.