Chương 1: Crush
Phanh
01/03/2023
Tôi đang đứng ở đâu đây?
Ừm, là sân trường, giờ thể dục.
Lớp tôi là lớp tự nhiên, số lượng con trai gấp đôi con gái, và thật chẳng khó để kết bạn với một bạn gái nào trong lớp này. Đơn giản thôi, khi lớp đông gái thì tụi nó sẽ tụ tập nhiều nhiều thành nhóm, và rất khó để tìm cho mình một nơi để xen vô. Nhưng nếu số lượng ít ỏi thì các cá thể buộc phải phụ thuộc vào nhau, nói phụ thuộc vào nhau thì nghe hơi kì nhỉ? Chính xác hơn là khi số lượng ít ỏi thì buộc phải chơi với người mà mình nếu bình thường không tính chủ động chơi.
Tôi đã chán đứng đó một mình và nhồi đi nhồi lại quả bóng rổ, bằng tay thuận rồi lại bằng tay không thuận, hay bằng hai tay. Nhồi cho đến khi nào tay tôi tê hết lên cả.
Ờm, có lẽ tôi là đứa con gái duy nhất thích thú làm việc này khi không bị thầy bắt ép, và cũng là đứa con gái duy nhất đứng một mình, trong khi những bạn nữ khác đang tụ tập vào nhau nói chuyện.
Tôi ôm quả bóng ngang eo, tiến lại gần nghe chung cho đỡ lạc lõng.
Tụi nó đang nói cái quần què gì đó tôi chẳng hiểu.
Ờ...
- Mày nhìn dáng con Linh xem có giống ngồi ẻ không này? - Một đứa nào đó mà tôi cũng chẳng nhớ, chỉ vào con Linh đang vừa ngồi xổm, vừa tay ôm quả bóng.
- Đây là dáng ngồi ẻ trong nhà vệ sinh trường, đây dạng tè he hai cái chân ra thì nó như này. Còn ngồi ẻ ở nhà mình thì đuýt nó như vầy.
Nói rồi Linh nó nhổm đít rồi tạo dáng ngồi lưng chừng, dạng như bạn đang ngồi trên cái bồn cầu tàng hình vậy.
Tôi cười cười, ngồi xổm xuống cùng nó. Tất nhiên là tôi chỉ làm việc đó khi thấy một số đứa khác cũng cười, và tôi một đứa ngồi xổm xuống chung với nó.
- Ê ê có anh đẹp zai này!
- Ều đẹp vãi.
- Đâu đâu trai đẹp đâu? - Tôi chu cái mỏ lại, hùa theo.
- Kia kia.
- Đâu, áo đen hay áo trắng?
- Trời mắ, áo trắng, cái anh mặc bộ đầu bếp - quên không nói, trường tôi đang xây và phải học nhờ bên trường nghề - chứ áo đen trông như mấy thằng đôn chề.
Nói rồi cả lũ cười hí hí. Chúng nó rú réo nhau lại lại gần nhưng vẫn giữ khoảng cách, tay che che miệng lại dù tất cả đang đeo khẩu trang (có tôi thì không, nhưng trách gì tôi được, mọi người cũng nhờn với dịch rồi) kiểu như đang thán phục vẻ đẹp của anh đó lắm.
Thường thì tôi thấy mấy thằng đeo kính cứ giống giống nhau, đã thế lại tóc xoăn làm độ nhận diện chính xác khuôn mặt của tôi giảm đáng kể. Lương tâm tôi tự an ủi: "Ừ thì người ta cũng ưa nhìn".
Tôi không nói gì, hết hứng hùa rồi, chỉ lẽo đẽo đi theo sau xem chúng nó xin in tư anh kia.
- Mày đùa à tao có gay đâu mà xin in tư trai?
- Ừ thì giả gay cũng được có sao đâu!
Trần Ly đang ì èo với một anh hay bạn trường nghề nào đó. Tại sao mọi người lại gọi Ly là Trần Ly trong khi lớp chỉ có một Ly, trong khi con bé tên là Hoàng Trần Mai Ly thì điều đó vẫn đang là một ẩn số. Tên Facebook hay gì đó chẳng hạn?
- Hay mày cứ nói là tao có đứa em gái thấy mày đẹp trai muốn xin in phô mày, đi đi nhá nhá!!
- Ờ nhưng bố không làm không công đâu.
- Tí về chuyển khoản! Mẹ mày!
Chuông reo, và chúng tôi vào lớp.
Cơ mà để so với gu trai của tôi thì còn thua xa. Hmm, không phải simp nhưng Cảnh Du a2 mới là chân ái, tôi chưa bao giờ gặp ai đẹp trai vượt xa cậu ấy cả!
Có một sự thật là tôi đã công khai với chính bản thân là uncrush bạn đó, nhưng mỗi khi động đến gu trai hay gì đó liên quan đến sự hiếu kỳ về con trai, đàn ông, thì tôi đều không bỏ qua việc nhắc đến tên cậu ấy.
Leo 6 tầng, ờm, nghe ít mà đúng không? Nhưng với những đứa học sinh đã học ở đây hơn ba tháng rồi thì dù trải qua chuyện này mỗi ngày thì chúng tôi vẫn chẳng thể coi nó là một chuyện nhẹ nhàng được.
Vào lớp và rồi có gì? Tôi lại thấy bạn crush mới của tôi đang gần gũi với một bạn khác, mọi thứ lặp lại với tôi hệt như hồi cấp 2 vậy.
Bạn crush mới thứ nhất của tôi là Trung, người đầu tiên tôi cảm thấy thích sau khi đã uncrush Du.
Nói sao nhỉ? Tôi có biết Trung hồi cấp 2, Trung học lớp chọn một còn tôi chọn hai, Trung tuyển Anh còn tôi tuyển Sinh. Tôi thì có nghe đến danh Trung qua đứa bạn chung lớp hồi xưa cũng học đội tuyển, còn bằng cách nào Trung biết tôi thì đó thì lại là một ẩn số khác. Chắc do tôi cũng khá nổi chăng?
Hồi cấp 2 Trung không đẹp trai lắm, đợt trước tôi có xem lại ảnh rồi và đúng thật, không đẹp trai. Đã thế hai hốc mắt còn đen sạm, nói chung là không phải gu tôi. Nhưng lên cấp 3 chẳng hiểu sao Trung thay đổi hẳn, trắng trẻo ưa nhìn.
Hồi 19/11 lớp tôi tổ chức Boys'day, Trung bốc trúng tên tôi và tôi lên tặng quà. Nhìn kĩ mặt Trung lúc tháo khẩu trang, ừm, cũng chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn nhưng ít ra đẹp hơn nhiều so với hồi trước.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi sao tôi lại thích Trung.
Hừm, có vẻ như những người con trai khiến tôi thích càng ngày càng giống nhau, sắp trở thành một gu rồi.
Những người ở đây tôi nói thật ra có mỗi Trung và Du thôi, vì ngay sau khi tôi thích Trung thì tôi nhận ra điều ấy. Có lẽ hơi lo xa và hoang tưởng chút.
Trung và Du đều có nhiều điểm giống nhau. Tất nhiên phải kể đến là họ học khá tốt và tốt mấy môn tự nhiên. Tôi không biết nữa nhưng trong số tất cả các crush từ trước đến nay của tôi chưa có ai học kém tôi cả, vậy nên cứ coi như nó là một tiêu chí đi, cho dù tôi vẫn nghĩ mình sẽ cho các bạn học kém một cơ hội nếu tôi lỡ fall in love quá đà với bạn đó.
Thật ra thích thì cứ thích thôi, trước khi thích một ai tôi có bao giờ xem xét kĩ lưỡng người đó như nào đâu.
Cơ mà nhiều khi tôi cũng hay tưởng tượng nếu một ngày Trung mà thích lại tôi, liệu tôi có thực sự sẵn sàng đón nhận nó không nhỉ?
Ừ thì cũng... thú thật là có lẽ tôi chưa dành quá nhiều tình cảm của mình cho Trung để suy tính đến việc ấy, nhưng từ lúc bắt đầu thích Trung, mọi hành động cậu ấy làm đều khiến tôi liên tưởng đến Du, dù lý trí tôi thì không muốn vậy tẹo nào.
"Ủa ủa sao nó lại ở đây? Du với Danh học tuyển Toán cơ mà? Ủa tại sao...
Hai người con trai đang khiêng cái bàn ra giữa nhà cô, một là Danh - nổi tiếng tuyển Toán cấp 2, và một người nữa, một người mà tôi không biết có hoa mắt hay không, mà tôi đã nhìn ra là Du.
Người con trai nghiêng người lại nhìn sang phía tôi, lúc này tôi mới ngớ ra - bạn biết đấy, như tôi đã rào trước sẵn - đó là Trung.
Nếu là Trung thì điều này cũng chẳng bất ngờ, vì tuyển Anh thực sự khắc nghiệt, mà so với thực lực của Trung thì dù tôi đánh giá bạn ấy học tốt, nhưng để mà dành được giải hay không thì có lẽ chỉ là trong mơ"
Du với Trung, thực sự là rất giống, giống nhau từ kiểu tóc, thân hình, điệu bộ và cách ăn nói, thậm chí mặt còn hao hao nhau, khiến nhiều khi tôi muốn hết lú còn không được.
Cơ mà bỏ qua mấy nghi vấn tôi đem Trung ra làm "người thay thế" đi, không có chuyện đó đâu mấy bà ơi, Trung nó thích bạn khác rồi.
Tính ra cái nết tôi cũng ngộ, toàn đâm đầu vào mấy người không thích mình, lại còn nghiện cảm giác yêu thầm nữa chứ. Đúng đùa.
À trùng hợp nữa này, cả hai đều cung Thiên Bình, hai cái rét phờ lác to tổ bố.
Nhưng bù lại thì, Thiên Bình chinh chắn đáng iu mà đúng khum mí bồ, dzị nên một con ngừi có chái chym íu đúi như tui không thể nào bỏ qua được.
Haiz, nết tôi cũng ngộ cái nữa là bằng một lý do nào đấy, tôi lại dẫn dắt câu chiện đang từ chầm kẻm sang nhây nhây nhoi nhoi như này rồi, u là chời.
- Tea Tea, Tờ i Ti Tea Tea ơi, câu 43.
Oạp, cậu bạn Trung này, lại giở trò gì đây? Câu 43 câu 43... ủa dễ vãi quẹc mà nhỉ?
- Mày làm được mà đù má - Cái Trà ngồi cạnh tôi gắt lên rồi cười cười.
- Thì hỏi cho chắc. Cáu's kỉnh's thế's.
Khỏi cần hỏi tôi cũng biết Trung thích Trà. Hmm, cách để nhận ra một đứa Thiên Bình thích ai không khó. Bọn này cái cóc khô khỉ gió gì nó không thể hiện chứ thích ai là mặt nó viết hẳn cái chữ "Thích" hiện rõ trên mặt rồi.
Thấy cảnh đó, tự hỏi tôi có buồn không, thì tôi cũng chỉ có thể tự trả lời: "Tôi quen rồi".
Nghe thì chầm kinh khủng đúng không, nhưng nói thật đấy, lúc nghĩ đến điều này tôi cũng không khóc đâu. Có lẽ tôi là một loài vật sống nhờ quan hệ hội sinh. Tôi luôn phải tìm kiếm một ai đó để yêu thương, dẫu cho người ta chẳng cần đến thứ tình cảm sâu nặng với tôi nhưng rẻ rúng với họ.
"Friday's child is loving and giving," - bài đồng dao trong Wednesday khá đúng đấy chứ.
Ừm, là sân trường, giờ thể dục.
Lớp tôi là lớp tự nhiên, số lượng con trai gấp đôi con gái, và thật chẳng khó để kết bạn với một bạn gái nào trong lớp này. Đơn giản thôi, khi lớp đông gái thì tụi nó sẽ tụ tập nhiều nhiều thành nhóm, và rất khó để tìm cho mình một nơi để xen vô. Nhưng nếu số lượng ít ỏi thì các cá thể buộc phải phụ thuộc vào nhau, nói phụ thuộc vào nhau thì nghe hơi kì nhỉ? Chính xác hơn là khi số lượng ít ỏi thì buộc phải chơi với người mà mình nếu bình thường không tính chủ động chơi.
Tôi đã chán đứng đó một mình và nhồi đi nhồi lại quả bóng rổ, bằng tay thuận rồi lại bằng tay không thuận, hay bằng hai tay. Nhồi cho đến khi nào tay tôi tê hết lên cả.
Ờm, có lẽ tôi là đứa con gái duy nhất thích thú làm việc này khi không bị thầy bắt ép, và cũng là đứa con gái duy nhất đứng một mình, trong khi những bạn nữ khác đang tụ tập vào nhau nói chuyện.
Tôi ôm quả bóng ngang eo, tiến lại gần nghe chung cho đỡ lạc lõng.
Tụi nó đang nói cái quần què gì đó tôi chẳng hiểu.
Ờ...
- Mày nhìn dáng con Linh xem có giống ngồi ẻ không này? - Một đứa nào đó mà tôi cũng chẳng nhớ, chỉ vào con Linh đang vừa ngồi xổm, vừa tay ôm quả bóng.
- Đây là dáng ngồi ẻ trong nhà vệ sinh trường, đây dạng tè he hai cái chân ra thì nó như này. Còn ngồi ẻ ở nhà mình thì đuýt nó như vầy.
Nói rồi Linh nó nhổm đít rồi tạo dáng ngồi lưng chừng, dạng như bạn đang ngồi trên cái bồn cầu tàng hình vậy.
Tôi cười cười, ngồi xổm xuống cùng nó. Tất nhiên là tôi chỉ làm việc đó khi thấy một số đứa khác cũng cười, và tôi một đứa ngồi xổm xuống chung với nó.
- Ê ê có anh đẹp zai này!
- Ều đẹp vãi.
- Đâu đâu trai đẹp đâu? - Tôi chu cái mỏ lại, hùa theo.
- Kia kia.
- Đâu, áo đen hay áo trắng?
- Trời mắ, áo trắng, cái anh mặc bộ đầu bếp - quên không nói, trường tôi đang xây và phải học nhờ bên trường nghề - chứ áo đen trông như mấy thằng đôn chề.
Nói rồi cả lũ cười hí hí. Chúng nó rú réo nhau lại lại gần nhưng vẫn giữ khoảng cách, tay che che miệng lại dù tất cả đang đeo khẩu trang (có tôi thì không, nhưng trách gì tôi được, mọi người cũng nhờn với dịch rồi) kiểu như đang thán phục vẻ đẹp của anh đó lắm.
Thường thì tôi thấy mấy thằng đeo kính cứ giống giống nhau, đã thế lại tóc xoăn làm độ nhận diện chính xác khuôn mặt của tôi giảm đáng kể. Lương tâm tôi tự an ủi: "Ừ thì người ta cũng ưa nhìn".
Tôi không nói gì, hết hứng hùa rồi, chỉ lẽo đẽo đi theo sau xem chúng nó xin in tư anh kia.
- Mày đùa à tao có gay đâu mà xin in tư trai?
- Ừ thì giả gay cũng được có sao đâu!
Trần Ly đang ì èo với một anh hay bạn trường nghề nào đó. Tại sao mọi người lại gọi Ly là Trần Ly trong khi lớp chỉ có một Ly, trong khi con bé tên là Hoàng Trần Mai Ly thì điều đó vẫn đang là một ẩn số. Tên Facebook hay gì đó chẳng hạn?
- Hay mày cứ nói là tao có đứa em gái thấy mày đẹp trai muốn xin in phô mày, đi đi nhá nhá!!
- Ờ nhưng bố không làm không công đâu.
- Tí về chuyển khoản! Mẹ mày!
Chuông reo, và chúng tôi vào lớp.
Cơ mà để so với gu trai của tôi thì còn thua xa. Hmm, không phải simp nhưng Cảnh Du a2 mới là chân ái, tôi chưa bao giờ gặp ai đẹp trai vượt xa cậu ấy cả!
Có một sự thật là tôi đã công khai với chính bản thân là uncrush bạn đó, nhưng mỗi khi động đến gu trai hay gì đó liên quan đến sự hiếu kỳ về con trai, đàn ông, thì tôi đều không bỏ qua việc nhắc đến tên cậu ấy.
Leo 6 tầng, ờm, nghe ít mà đúng không? Nhưng với những đứa học sinh đã học ở đây hơn ba tháng rồi thì dù trải qua chuyện này mỗi ngày thì chúng tôi vẫn chẳng thể coi nó là một chuyện nhẹ nhàng được.
Vào lớp và rồi có gì? Tôi lại thấy bạn crush mới của tôi đang gần gũi với một bạn khác, mọi thứ lặp lại với tôi hệt như hồi cấp 2 vậy.
Bạn crush mới thứ nhất của tôi là Trung, người đầu tiên tôi cảm thấy thích sau khi đã uncrush Du.
Nói sao nhỉ? Tôi có biết Trung hồi cấp 2, Trung học lớp chọn một còn tôi chọn hai, Trung tuyển Anh còn tôi tuyển Sinh. Tôi thì có nghe đến danh Trung qua đứa bạn chung lớp hồi xưa cũng học đội tuyển, còn bằng cách nào Trung biết tôi thì đó thì lại là một ẩn số khác. Chắc do tôi cũng khá nổi chăng?
Hồi cấp 2 Trung không đẹp trai lắm, đợt trước tôi có xem lại ảnh rồi và đúng thật, không đẹp trai. Đã thế hai hốc mắt còn đen sạm, nói chung là không phải gu tôi. Nhưng lên cấp 3 chẳng hiểu sao Trung thay đổi hẳn, trắng trẻo ưa nhìn.
Hồi 19/11 lớp tôi tổ chức Boys'day, Trung bốc trúng tên tôi và tôi lên tặng quà. Nhìn kĩ mặt Trung lúc tháo khẩu trang, ừm, cũng chỉ dừng lại ở mức ưa nhìn nhưng ít ra đẹp hơn nhiều so với hồi trước.
Nhiều lúc tôi cũng tự hỏi sao tôi lại thích Trung.
Hừm, có vẻ như những người con trai khiến tôi thích càng ngày càng giống nhau, sắp trở thành một gu rồi.
Những người ở đây tôi nói thật ra có mỗi Trung và Du thôi, vì ngay sau khi tôi thích Trung thì tôi nhận ra điều ấy. Có lẽ hơi lo xa và hoang tưởng chút.
Trung và Du đều có nhiều điểm giống nhau. Tất nhiên phải kể đến là họ học khá tốt và tốt mấy môn tự nhiên. Tôi không biết nữa nhưng trong số tất cả các crush từ trước đến nay của tôi chưa có ai học kém tôi cả, vậy nên cứ coi như nó là một tiêu chí đi, cho dù tôi vẫn nghĩ mình sẽ cho các bạn học kém một cơ hội nếu tôi lỡ fall in love quá đà với bạn đó.
Thật ra thích thì cứ thích thôi, trước khi thích một ai tôi có bao giờ xem xét kĩ lưỡng người đó như nào đâu.
Cơ mà nhiều khi tôi cũng hay tưởng tượng nếu một ngày Trung mà thích lại tôi, liệu tôi có thực sự sẵn sàng đón nhận nó không nhỉ?
Ừ thì cũng... thú thật là có lẽ tôi chưa dành quá nhiều tình cảm của mình cho Trung để suy tính đến việc ấy, nhưng từ lúc bắt đầu thích Trung, mọi hành động cậu ấy làm đều khiến tôi liên tưởng đến Du, dù lý trí tôi thì không muốn vậy tẹo nào.
"Ủa ủa sao nó lại ở đây? Du với Danh học tuyển Toán cơ mà? Ủa tại sao...
Hai người con trai đang khiêng cái bàn ra giữa nhà cô, một là Danh - nổi tiếng tuyển Toán cấp 2, và một người nữa, một người mà tôi không biết có hoa mắt hay không, mà tôi đã nhìn ra là Du.
Người con trai nghiêng người lại nhìn sang phía tôi, lúc này tôi mới ngớ ra - bạn biết đấy, như tôi đã rào trước sẵn - đó là Trung.
Nếu là Trung thì điều này cũng chẳng bất ngờ, vì tuyển Anh thực sự khắc nghiệt, mà so với thực lực của Trung thì dù tôi đánh giá bạn ấy học tốt, nhưng để mà dành được giải hay không thì có lẽ chỉ là trong mơ"
Du với Trung, thực sự là rất giống, giống nhau từ kiểu tóc, thân hình, điệu bộ và cách ăn nói, thậm chí mặt còn hao hao nhau, khiến nhiều khi tôi muốn hết lú còn không được.
Cơ mà bỏ qua mấy nghi vấn tôi đem Trung ra làm "người thay thế" đi, không có chuyện đó đâu mấy bà ơi, Trung nó thích bạn khác rồi.
Tính ra cái nết tôi cũng ngộ, toàn đâm đầu vào mấy người không thích mình, lại còn nghiện cảm giác yêu thầm nữa chứ. Đúng đùa.
À trùng hợp nữa này, cả hai đều cung Thiên Bình, hai cái rét phờ lác to tổ bố.
Nhưng bù lại thì, Thiên Bình chinh chắn đáng iu mà đúng khum mí bồ, dzị nên một con ngừi có chái chym íu đúi như tui không thể nào bỏ qua được.
Haiz, nết tôi cũng ngộ cái nữa là bằng một lý do nào đấy, tôi lại dẫn dắt câu chiện đang từ chầm kẻm sang nhây nhây nhoi nhoi như này rồi, u là chời.
- Tea Tea, Tờ i Ti Tea Tea ơi, câu 43.
Oạp, cậu bạn Trung này, lại giở trò gì đây? Câu 43 câu 43... ủa dễ vãi quẹc mà nhỉ?
- Mày làm được mà đù má - Cái Trà ngồi cạnh tôi gắt lên rồi cười cười.
- Thì hỏi cho chắc. Cáu's kỉnh's thế's.
Khỏi cần hỏi tôi cũng biết Trung thích Trà. Hmm, cách để nhận ra một đứa Thiên Bình thích ai không khó. Bọn này cái cóc khô khỉ gió gì nó không thể hiện chứ thích ai là mặt nó viết hẳn cái chữ "Thích" hiện rõ trên mặt rồi.
Thấy cảnh đó, tự hỏi tôi có buồn không, thì tôi cũng chỉ có thể tự trả lời: "Tôi quen rồi".
Nghe thì chầm kinh khủng đúng không, nhưng nói thật đấy, lúc nghĩ đến điều này tôi cũng không khóc đâu. Có lẽ tôi là một loài vật sống nhờ quan hệ hội sinh. Tôi luôn phải tìm kiếm một ai đó để yêu thương, dẫu cho người ta chẳng cần đến thứ tình cảm sâu nặng với tôi nhưng rẻ rúng với họ.
"Friday's child is loving and giving," - bài đồng dao trong Wednesday khá đúng đấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.