Chương 12
Quỳnh Dao
26/12/2013
Ông Viễn thấy thế hỏi:
- Kìa, Thủy! Con làm sao vậy?
- A, con...
Bấy giờ hắn mới sực tỉnh, bước gần vào giữa, cúi xuống đặt mâm bánh trên mặt bàn, rõ ràng là thái độ ngớ ngẩn. Cha mẹ hắn đều không nén được cười. Kiều Lê Vân không hiểu ông bà Viễn cười cái gì? Nhưng lạ thay: nàng cũng mỉm miệng cười theo.
Bà Viễn ân cần mời cô gái:
- Nào mời cô! Hãy xơi tạm chút điểm tâm. Đừng có làm khách nghe!
- Dạ, cháu cảm ơn hai bác.
Bà Viễn lấy một miếng bánh trứng gà trao cho nàng. Nàng đỡ lấy, chờ bà cầm miếng khác lên ăn, rồi mới ăn theo, với dáng điệu thật lịch sự dễ mến.
ông Viễn, mái tóc đã lốm đốm bạc phân nửa, bấy giờ hạ thấp cặp kính lão xuống phần dưới mũi, giụi tắt điếu thuốc, liếc nhìn ngắm Kiều Lê Vân một lát, rồi tấm tắt ca ngợi:
- Cô Vân à! Thường ngày, Thủy hắn về nhà, cứ ca ngợi cô xinh tươi, đoan trang đáng mến... Nay chúng tôi được nhìn cô tận mắt, mới thấy quả thật Thủy hắn nói không sai.
- ...
Kiều Lê Vân không biết nói sao cho ra lời lẽ khiêm nhún. Nàng chỉ im lặng, thầm cảm tạ Khang Thu Thủy vô cùng. Nàng muốn nhìn vào mắt hắn để ra dấu tạ lòng; nhưng lúc ấy hắn đang săn sóc nàng như kẻ tôi tớ hầu hạ chủ: hắn đứng kè kè ở sau lưng nàng, nên nàng không tiện quay cổ lại nhìn. Im lặng chốc lát, bà Viễn lại cất giọng nói hiền từ phúc hậu bảo con:
- Thủy à! Con cũng nên ngồi xuống đây cùng ăn đi.
Bấy giờ Khang Thu Thủy mới ngồi xuống. Hắn chăm chú tới cách ứng đối của người yêu trước mặt cha mẹ hắn. Thấy nàng ăn nói cử động khéo léo, đúng phép lạ thường, hắn thầm mừng vui và yên lòng.
Đột nhiên, gương mặt Kiều Lê Vân lại thoáng nét lo sợ buồn khổ: Nàng vừa nghĩ lại cái bàn chân có tật của mình. Nàng nghĩ: cha mẹ Khang Thu Thủy sở dĩ hân hoan ra mặt, ca ngợi nàng hết lời, vì hai ông bà thấy gương mặt nàng kiều diễm khả ái. Nhưng nếu lát nữa đây, họ thấy rõ là nàng thọt chân, thì rồi... sự thể sẽ ra sao?
Khang Thu Thủy, qua ánh mắt, đã đoán ra mối lo của người yêu. Hắn bèn cố ý hỏi qua chuyện khác:
- Má ơi! Em con đâu nhỉ?
Bà Viễn khẽ thở dài:
- Nó đi rồi. Em con đâu có hiền hậu, nhu mì như cô Vân! nó bộp chộp, láu táu, cứng đầu cứng cổ, và đi chơi biền biệt cả ngày!
- Tôi nghĩ: Nếu nó được gần gũi với cô Vân luôn, để nó học lấy cái nết của cô, thì còn hơn mời một cô giáo nghiêm khắc về dạy kèm cho nó.
ông Viễn biết rõ tính tình ngổ ngáo của con gái lắm, nhưng vì cưng nuông, không nỡ mắng mỏ con. Nay thấy Kiều Lê Vân nhu mì hiền hậu, phải thành thật thốt ra lời khen ngợi. Thêm nữa, nhan sắc Kiều Lê Vân lại diễm lệ ít có, trông nàng xinh đẹp như nàng tiên "dời gót ngọc" tới nhà chơi, đứng ngồi đường bệ đoan trang, ăn nói lịch thiệp đúng khuôn phép như thế này, thì ông bà Viễn không mến yêu sao được?
Bỗng ông Viễn nhìn xuống đồng hồ tay, rồi đứng dậy nói:
- Xin lỗi, giờ mời cô Vân ở đây chơi lâu lâu nhé. Tôi có việc khẩn, cần phải đi một chút.
Kiều Lê Vân lịch sự đứng dậy theo, sau khi khẽ "dạ" một tiếng. Bà Viễn bảo nàng ngồi xuống; nàng lại "dạ" tiếng nữa, nhưng vẫn đứng nhìn cho tới khi ông Viễn ra khỏi phòng, rồi nàng mới ngồi.
Chuyện trò một hồi nữa, bà Viễn bảo nàng:
- Cô Vân à! Trong nhà hôm nay tuy chẳng có thức gì đặc biệt, nhưng chúng tôi cũng muốn được hân hạnh mời cô xơi bữa cơm trưa thân mật.
Nàng đáp với giọng khách sáo:
- Thưa bác, hãy còn sớm quá. Xin bác cho cháu cảm ơn, để còn phải về.
- Đừng làm khách thế!
Và bà đứng dậy:
- Đế tôi vào bếp dặn qua cho người nhà chút... Thủy ơi, ngồi đây tiếp chuyện cô Vân nhé!
Khang Thu Thủy sung sướng "vâng ạ"; rồi khi thấy mẹ đã vào khuất bên trong, hắn liền nắm lấy tay người yêu, sung sướng khen:
- Vân ơi! Em đã tỏ ra vô cùng xuất sắc. Anh vui sướng quá!
- Hai bác thật tốt!
- Bởi em rất đáng yêu.
- Nhưng rồi...
Bỗng nàng lại sầu muộn băn khoăn ra mặt, khẽ trỏ tay xuống chân.
- Nhưng rồi khi đã biết ra, thì không hiểu... thế nào.
Hắn nói với giọng đầy tin tưởng:
- Không thể có vấn đề ấy! Em đừng lo...
- Em nghĩ anh nên nhân lúc này, đưa em về một cách thầm lặng kín đáo là hơn.
- Sao lại có thể như thế được?
Và hắn khuyến khích nàng thêm nữa:
- Em Vân! Em đã từng đối diện với thực tại không ít. Sao hôm nay em không gắng can đảm lên chút nữa? Em đã vận dụng lòng can để theo anh đến đây, thì em còn ngại gì?
Nàng chăm chú nhìn hắn, có vẻ thương hại, rồi khẽ gật đầu. Nếu chàng trai bên cạnh nàng đây không thật lòng yêu thương tha thiết, thì dù đánh chết nàng đi, nàng cùng không theo đến nhà này. Muốn nàng quên buồn, hắn nói lảng qua chuyện khác:
- Này Vân, tính em có ưa thích hoa cỏ cây cảnh không nhỉ? Chúng mình yêu mến nhau cũng đã lâu, mà anh chưa nghe em nói bàn đến hoa cỏ...
- Em thích lắm! Trước đây, chỉ những lúc đứng trước khóm hoa, em mới cảm thấy cuộc đời có ý nghĩ.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ thì... (Nàng lại e lệ ra mặt) đã có anh thay thế những bông hoa rồi.
- Hay lắm! Em nói thật như mơn trớn trái tim anh vậy!
Và hắn hạ giọng:
- Anh cho em biết điều bí mật này nhé: Má anh rất yêu thích hoa. Cụ hay chăm chút vun trồng ghê lắm. Và nhất là có người ngồi đàm luận về thú chơi hoa, cùng cách trồng hoa với cụ, thì không còn gì sung sướng cho cụ hơn nữa. Muốn lấy lòng cụ, chỉ việc ngồi bàn về "Hoa đạo" với cụ, ấy là hữu hiệu nhất.
- Anh thật là vị giáo sư già dặn.
Hắn nói nho nhỏ, nhưng giọng rất tha thiết chân thành.
- Chỉ vì anh yêu em!... Yêu em... yêu em... yêu em!
Hắn ngồi nhích lại gần nàng, thái độ, cử chỉ giống như khi kề vai đối mặt ở quán cà phê, ở vườn hoa công cộng vậy. Hai người ngồi ở cái ca- na- pê êm ái để nỉ non thủ thỉ với nhau, quên cả cảnh thực là trong gia đình. Họ cứ ngồi âu yếm nhau như vậy, không hiểu đã bao lâu... Cho mãi tới khi nghe tiếng bà Viễn gọi, họ mới như bừng tỉnh khỏi cảnh mộng:
- Thủy ơi! Con đưa cô Vân ra vườn kiểng xem hoa một chút đi!
Vừa bừng tỉnh, cảnh mộng vừa biến đi, Kiều Lê Vân đã giật mình lo sợ trước cảnh thực. Nàng nắm tay Khang Thu Thủy thật chặt, hoảng hốt nói:
- Anh ơi! Em sợ lắm!
- Đừng sợ gì! Anh đi kèm sát bên em mà!
- Toàn thân em run lên bần bật, cơ hồ muốn ngừng thở đây này! Anh không thấy sao? Anh Thủy à, em nghĩ thật đáng trách giận anh: Tại sao anh không nói trước cho hai bác biết rõ về con người em?
- Cứ bình tĩnh! Anh đâu có đưa em ra tòa án để hầu kiện, mà em cứ e ngại sợ sệt thế!
- Còn đáng sợ hơn thế nữa! Anh...
- Em Vân, em chỉ cần biết rằng: dù trời sập đi nữa, anh vẫn yêu em, không đổi lòng, thế là đủ rồi. Nào, em đứng lên. Em đi với anh, em ngửng mặt nhìn lên đàng hoàng, em vận dụng can đảm lên cho anh nhờ.
Nàng dằn lòng, cắn môi, đành liều để cho hắn nắm tay dìu dẫn ra vườn hoa sau nhà. Chỉ đi qua một cái hành lang ngắn ngủi, mà nàng thấy như cả một con đường dài dằng dặc... ánh nắng sáng lạng nhưng êm dịu. Một vườn hoa lộng lẫy đủ màu sắc hiện ra. Nào đóa hồng nở to phô sắc thắm, nào nhụy vàng còn chúm chím hơi sương. Kiều Lê Vân đang bối rối xốn xang, nên mặc dù có muôn hồng ngàn tía trước mặt, nàng cũng không còn đầu óc bụng dạ nào để ngắm nghía thưởng thức. Lúc ấy, nàng chỉ ước mong vườn hoa nứt ra một cái địa đạo, để nàng chui xuống lẩn tránh đi cho yên thân.
Lúc ấy bà Viễn đang cầm bình tưới, phun những tia nước qua mấy khóm cúc. những bông cúc đại hóa nở xòe ra thật lớn, như chào đón nữ chủ nhân. Bà đang tiến từ khóm này tới khóm kia, bỗng nghe có bước chân người tìm ra vườn. Bà liền đặt cái bình tưới xuống đất, tươi cười quay lại, để tỏ thái độ đón mừng cô khách quý mà bà đã thầm nhắm làm con dâu tương lai... Nhưng, đột nhiên nụ cười biến mất trên môi bà! Sắc mặt từ hồng hào đổi qua tái nhợt vì... giật mình kinh ngạc: Thì ra bà đã trông thấy bước đi khập khiễng của Kiều Lê Vân...
Hết tái mặt vì kinh ngạc, bà đổi qua thái độ lạnh lùng chán ngán, đứng trơ trơ ngây người không buồn nói một lời. Ôi! Hoài vọng về con trai của bà đã bị tan biến. ý tự tôn của bà đã bị tổn thương rồi. Bà vẫn thầm cao vọng về cậu con trai cưng của bà. Một cậu sinh viên học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu như Khang Thu Thủy, ắt phải có được cô bạn gái, chẳng những con nhà danh môn khuê tú, mà còn phải xinh như mộng, đẹp như hoa. Thế mà nay con bà dắt về một cô gái què quặt như kia, bà còn mặt mũi nào dẫn đi giới thiệu với họ hàng, thân hữu!
- Má! Má ơi!
Nghe tiếng con gọi, bà Viễn vẫn không buồn đáp lời. Hắn đã phụ lòng thương yêu kỳ vọng của bà rồi. Hắn sẽ làm nhục bà nữa! Công lao bà sinh dưỡng hai mươi mấy năm trời, nay hóa ra công cốc, uổng phí bao nhiêu tâm huyết của bà!
Khang Thu Thủy lại hỏi:
- Kìa má!
Bà vẫn không thèm trả lời. Đợi khi hai người bước tới gần, bà mới lạnh nhạt hỏi Kiều Lê Vân:
- Này cô! Cái chân cô làm sao thế?
Khang Thu Thủy vội đáp thay:
- Má chưa rõ. Chỉ vì...
- Ai hỏi anh, mà anh trả lời?
Bà bực tức gắt gỏng đến độ không tiếc tay, vặn bẻ cả một cành hoa hoàng cúc quý báu mà bà vừa mới tưới bón:
- Thế nào? Cô Vân, cô có thể trả lời cho tôi biết được chăng?
- Cháu... Cháu... Cháu cũng không biết nữa.
Kiều Lê Vân chỉ có thể ấp úng được mấy tiếng như vậy, rồi nàng cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Chung quanh nàng, trời đất như chuyển động quay tròn, đảo lộn hết thảy. Nàng phải cắn chặt răng vào môi. Nếu không, chắc nàng phải òa lên mà khóc như mưa như gió. Và nếu lúc này trong vườn hoa có cái giếng, chắc nàng sẽ không ngần ngại mà lao đầu xuống đó, chết đi cho yên thân.
May có Khang Thu Thủy luôn luôn ở sát bên nàng; hắn đưa tay nắm vững lấy tay nàng, và như truyền sang cho nàng một phần sức mạnh để đương đầu với thực tại phũ phàng. Hắn nhận thấy mẹ hắn giận dữ một cách quá đáng. Và trong khi bà thở lên hồng hộc không nói được nữa, thì hắn lại đau lòng như cắt, khi nhìn lại người yêu. Do đó, hắn bất chấp lúc mẹ đang giận tức, hắn cứ dõng dạc khuyên lơn:
- Má à! Con dám nói rằng: dù má có đi tìm kiếm khắp con gái trên thế giới này, má cũng không kiếm đâu ra một cô gái "thập toàn" mọi vẻ, mười phần vẹn mười!
Bà Viễn giận tái mặt lần nữa, nghiến răng đáp:
- Tôi không yêu cầu anh tìm kiếm một cô gái toàn thiện toàn mỹ! Tôi chỉ cần một cô gái biết đi ngay ngắn trên mặt đường lộ!
Khang Thu Thủy càng gan dạ hơn:
- Không! Vân là một cô gái lý tưởng. Má biết cho: Con yêu Vân rồi. Má hãy bao dung, bỏ qua cho một điểm đó.
Vẫn coi như không hề có Kiều Lê Vân đứng trước mặt, bà Viễn nói những lời tàn nhẫn, khiến nàng có thể tan nát ruột gan:
- Hừm! Mẹ không ngờ cái điểm lý tưởng của con lại là cái "điểm" ấy. Ôi trời! Tức thế này chắc tôi phải chết! Tôi chết mất!
Tuy lòng đau như xé, trái tim như sắp vỡ vụn chảy tan, Kiều Lê Vân vẫn câm lặng tái tê, chẳng biết phải nên hành động ra sao nữa. Nàng cứ cúi mặt, không dám ngửng nhìn mặt bà Viễn. Cũng may, nàng còn chút sức mạnh kiên trì, nên chưa đến nỗi té xỉu. Khang Thu Thủy nói như van lơn:
- Má ơi! Lâu ngày dầy tháng rồi má sẽ thấy mến thích Vân. Vân hiền hậu, Vân đoan trang, Vân xinh đẹp, Vân...
- Thôi, thôi, thôi! Xin đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe đâu.
Lúc ấy bỗng chị Lưu từ trong nhà bước vội như chạy ra vườn, cất tiếng gọi:
- Thưa bà, ông mời bà vào nhà nói chuyện ạ!
- Vào bảo với ông rằng: tôi đang mắc bận.
Chị Lưu càng ngạc nhiên vì thái độ bất thường của bà chủ, bà lại nói thêm:
- Vào đi! Vào mời ông ra đây. Bảo rằng tôi có việc cần nói nhé! Mau lên!
- Dạ.
Chị Lưu cũng lấy làm lạ, đưa mắt tò mò nhìn Khang Thu Thủy, nhìn Kiều Lê Vân, rồi mới quay vào nhà.
Chị thắc mắc, không hiểu chuyện gì đã khiến bà chủ giận tức đến như vậy.
Biết có năn nỉ thêm cũng vô ích, Khang Thu Thủy nói thẳng:
- Thôi, để con đưa Vân về nhà vậy.
Bà Viễn nghiến răng rít lên:
- Hãy khoan! Để ông già ổng ra ổng xem chút, rồi hãy đi. Nếu không thấy tận mắt, ổng sẽ không tin lời tôi!
- Kìa, Thủy! Con làm sao vậy?
- A, con...
Bấy giờ hắn mới sực tỉnh, bước gần vào giữa, cúi xuống đặt mâm bánh trên mặt bàn, rõ ràng là thái độ ngớ ngẩn. Cha mẹ hắn đều không nén được cười. Kiều Lê Vân không hiểu ông bà Viễn cười cái gì? Nhưng lạ thay: nàng cũng mỉm miệng cười theo.
Bà Viễn ân cần mời cô gái:
- Nào mời cô! Hãy xơi tạm chút điểm tâm. Đừng có làm khách nghe!
- Dạ, cháu cảm ơn hai bác.
Bà Viễn lấy một miếng bánh trứng gà trao cho nàng. Nàng đỡ lấy, chờ bà cầm miếng khác lên ăn, rồi mới ăn theo, với dáng điệu thật lịch sự dễ mến.
ông Viễn, mái tóc đã lốm đốm bạc phân nửa, bấy giờ hạ thấp cặp kính lão xuống phần dưới mũi, giụi tắt điếu thuốc, liếc nhìn ngắm Kiều Lê Vân một lát, rồi tấm tắt ca ngợi:
- Cô Vân à! Thường ngày, Thủy hắn về nhà, cứ ca ngợi cô xinh tươi, đoan trang đáng mến... Nay chúng tôi được nhìn cô tận mắt, mới thấy quả thật Thủy hắn nói không sai.
- ...
Kiều Lê Vân không biết nói sao cho ra lời lẽ khiêm nhún. Nàng chỉ im lặng, thầm cảm tạ Khang Thu Thủy vô cùng. Nàng muốn nhìn vào mắt hắn để ra dấu tạ lòng; nhưng lúc ấy hắn đang săn sóc nàng như kẻ tôi tớ hầu hạ chủ: hắn đứng kè kè ở sau lưng nàng, nên nàng không tiện quay cổ lại nhìn. Im lặng chốc lát, bà Viễn lại cất giọng nói hiền từ phúc hậu bảo con:
- Thủy à! Con cũng nên ngồi xuống đây cùng ăn đi.
Bấy giờ Khang Thu Thủy mới ngồi xuống. Hắn chăm chú tới cách ứng đối của người yêu trước mặt cha mẹ hắn. Thấy nàng ăn nói cử động khéo léo, đúng phép lạ thường, hắn thầm mừng vui và yên lòng.
Đột nhiên, gương mặt Kiều Lê Vân lại thoáng nét lo sợ buồn khổ: Nàng vừa nghĩ lại cái bàn chân có tật của mình. Nàng nghĩ: cha mẹ Khang Thu Thủy sở dĩ hân hoan ra mặt, ca ngợi nàng hết lời, vì hai ông bà thấy gương mặt nàng kiều diễm khả ái. Nhưng nếu lát nữa đây, họ thấy rõ là nàng thọt chân, thì rồi... sự thể sẽ ra sao?
Khang Thu Thủy, qua ánh mắt, đã đoán ra mối lo của người yêu. Hắn bèn cố ý hỏi qua chuyện khác:
- Má ơi! Em con đâu nhỉ?
Bà Viễn khẽ thở dài:
- Nó đi rồi. Em con đâu có hiền hậu, nhu mì như cô Vân! nó bộp chộp, láu táu, cứng đầu cứng cổ, và đi chơi biền biệt cả ngày!
- Tôi nghĩ: Nếu nó được gần gũi với cô Vân luôn, để nó học lấy cái nết của cô, thì còn hơn mời một cô giáo nghiêm khắc về dạy kèm cho nó.
ông Viễn biết rõ tính tình ngổ ngáo của con gái lắm, nhưng vì cưng nuông, không nỡ mắng mỏ con. Nay thấy Kiều Lê Vân nhu mì hiền hậu, phải thành thật thốt ra lời khen ngợi. Thêm nữa, nhan sắc Kiều Lê Vân lại diễm lệ ít có, trông nàng xinh đẹp như nàng tiên "dời gót ngọc" tới nhà chơi, đứng ngồi đường bệ đoan trang, ăn nói lịch thiệp đúng khuôn phép như thế này, thì ông bà Viễn không mến yêu sao được?
Bỗng ông Viễn nhìn xuống đồng hồ tay, rồi đứng dậy nói:
- Xin lỗi, giờ mời cô Vân ở đây chơi lâu lâu nhé. Tôi có việc khẩn, cần phải đi một chút.
Kiều Lê Vân lịch sự đứng dậy theo, sau khi khẽ "dạ" một tiếng. Bà Viễn bảo nàng ngồi xuống; nàng lại "dạ" tiếng nữa, nhưng vẫn đứng nhìn cho tới khi ông Viễn ra khỏi phòng, rồi nàng mới ngồi.
Chuyện trò một hồi nữa, bà Viễn bảo nàng:
- Cô Vân à! Trong nhà hôm nay tuy chẳng có thức gì đặc biệt, nhưng chúng tôi cũng muốn được hân hạnh mời cô xơi bữa cơm trưa thân mật.
Nàng đáp với giọng khách sáo:
- Thưa bác, hãy còn sớm quá. Xin bác cho cháu cảm ơn, để còn phải về.
- Đừng làm khách thế!
Và bà đứng dậy:
- Đế tôi vào bếp dặn qua cho người nhà chút... Thủy ơi, ngồi đây tiếp chuyện cô Vân nhé!
Khang Thu Thủy sung sướng "vâng ạ"; rồi khi thấy mẹ đã vào khuất bên trong, hắn liền nắm lấy tay người yêu, sung sướng khen:
- Vân ơi! Em đã tỏ ra vô cùng xuất sắc. Anh vui sướng quá!
- Hai bác thật tốt!
- Bởi em rất đáng yêu.
- Nhưng rồi...
Bỗng nàng lại sầu muộn băn khoăn ra mặt, khẽ trỏ tay xuống chân.
- Nhưng rồi khi đã biết ra, thì không hiểu... thế nào.
Hắn nói với giọng đầy tin tưởng:
- Không thể có vấn đề ấy! Em đừng lo...
- Em nghĩ anh nên nhân lúc này, đưa em về một cách thầm lặng kín đáo là hơn.
- Sao lại có thể như thế được?
Và hắn khuyến khích nàng thêm nữa:
- Em Vân! Em đã từng đối diện với thực tại không ít. Sao hôm nay em không gắng can đảm lên chút nữa? Em đã vận dụng lòng can để theo anh đến đây, thì em còn ngại gì?
Nàng chăm chú nhìn hắn, có vẻ thương hại, rồi khẽ gật đầu. Nếu chàng trai bên cạnh nàng đây không thật lòng yêu thương tha thiết, thì dù đánh chết nàng đi, nàng cùng không theo đến nhà này. Muốn nàng quên buồn, hắn nói lảng qua chuyện khác:
- Này Vân, tính em có ưa thích hoa cỏ cây cảnh không nhỉ? Chúng mình yêu mến nhau cũng đã lâu, mà anh chưa nghe em nói bàn đến hoa cỏ...
- Em thích lắm! Trước đây, chỉ những lúc đứng trước khóm hoa, em mới cảm thấy cuộc đời có ý nghĩ.
- Còn bây giờ?
- Bây giờ thì... (Nàng lại e lệ ra mặt) đã có anh thay thế những bông hoa rồi.
- Hay lắm! Em nói thật như mơn trớn trái tim anh vậy!
Và hắn hạ giọng:
- Anh cho em biết điều bí mật này nhé: Má anh rất yêu thích hoa. Cụ hay chăm chút vun trồng ghê lắm. Và nhất là có người ngồi đàm luận về thú chơi hoa, cùng cách trồng hoa với cụ, thì không còn gì sung sướng cho cụ hơn nữa. Muốn lấy lòng cụ, chỉ việc ngồi bàn về "Hoa đạo" với cụ, ấy là hữu hiệu nhất.
- Anh thật là vị giáo sư già dặn.
Hắn nói nho nhỏ, nhưng giọng rất tha thiết chân thành.
- Chỉ vì anh yêu em!... Yêu em... yêu em... yêu em!
Hắn ngồi nhích lại gần nàng, thái độ, cử chỉ giống như khi kề vai đối mặt ở quán cà phê, ở vườn hoa công cộng vậy. Hai người ngồi ở cái ca- na- pê êm ái để nỉ non thủ thỉ với nhau, quên cả cảnh thực là trong gia đình. Họ cứ ngồi âu yếm nhau như vậy, không hiểu đã bao lâu... Cho mãi tới khi nghe tiếng bà Viễn gọi, họ mới như bừng tỉnh khỏi cảnh mộng:
- Thủy ơi! Con đưa cô Vân ra vườn kiểng xem hoa một chút đi!
Vừa bừng tỉnh, cảnh mộng vừa biến đi, Kiều Lê Vân đã giật mình lo sợ trước cảnh thực. Nàng nắm tay Khang Thu Thủy thật chặt, hoảng hốt nói:
- Anh ơi! Em sợ lắm!
- Đừng sợ gì! Anh đi kèm sát bên em mà!
- Toàn thân em run lên bần bật, cơ hồ muốn ngừng thở đây này! Anh không thấy sao? Anh Thủy à, em nghĩ thật đáng trách giận anh: Tại sao anh không nói trước cho hai bác biết rõ về con người em?
- Cứ bình tĩnh! Anh đâu có đưa em ra tòa án để hầu kiện, mà em cứ e ngại sợ sệt thế!
- Còn đáng sợ hơn thế nữa! Anh...
- Em Vân, em chỉ cần biết rằng: dù trời sập đi nữa, anh vẫn yêu em, không đổi lòng, thế là đủ rồi. Nào, em đứng lên. Em đi với anh, em ngửng mặt nhìn lên đàng hoàng, em vận dụng can đảm lên cho anh nhờ.
Nàng dằn lòng, cắn môi, đành liều để cho hắn nắm tay dìu dẫn ra vườn hoa sau nhà. Chỉ đi qua một cái hành lang ngắn ngủi, mà nàng thấy như cả một con đường dài dằng dặc... ánh nắng sáng lạng nhưng êm dịu. Một vườn hoa lộng lẫy đủ màu sắc hiện ra. Nào đóa hồng nở to phô sắc thắm, nào nhụy vàng còn chúm chím hơi sương. Kiều Lê Vân đang bối rối xốn xang, nên mặc dù có muôn hồng ngàn tía trước mặt, nàng cũng không còn đầu óc bụng dạ nào để ngắm nghía thưởng thức. Lúc ấy, nàng chỉ ước mong vườn hoa nứt ra một cái địa đạo, để nàng chui xuống lẩn tránh đi cho yên thân.
Lúc ấy bà Viễn đang cầm bình tưới, phun những tia nước qua mấy khóm cúc. những bông cúc đại hóa nở xòe ra thật lớn, như chào đón nữ chủ nhân. Bà đang tiến từ khóm này tới khóm kia, bỗng nghe có bước chân người tìm ra vườn. Bà liền đặt cái bình tưới xuống đất, tươi cười quay lại, để tỏ thái độ đón mừng cô khách quý mà bà đã thầm nhắm làm con dâu tương lai... Nhưng, đột nhiên nụ cười biến mất trên môi bà! Sắc mặt từ hồng hào đổi qua tái nhợt vì... giật mình kinh ngạc: Thì ra bà đã trông thấy bước đi khập khiễng của Kiều Lê Vân...
Hết tái mặt vì kinh ngạc, bà đổi qua thái độ lạnh lùng chán ngán, đứng trơ trơ ngây người không buồn nói một lời. Ôi! Hoài vọng về con trai của bà đã bị tan biến. ý tự tôn của bà đã bị tổn thương rồi. Bà vẫn thầm cao vọng về cậu con trai cưng của bà. Một cậu sinh viên học giỏi, đẹp trai, con nhà giàu như Khang Thu Thủy, ắt phải có được cô bạn gái, chẳng những con nhà danh môn khuê tú, mà còn phải xinh như mộng, đẹp như hoa. Thế mà nay con bà dắt về một cô gái què quặt như kia, bà còn mặt mũi nào dẫn đi giới thiệu với họ hàng, thân hữu!
- Má! Má ơi!
Nghe tiếng con gọi, bà Viễn vẫn không buồn đáp lời. Hắn đã phụ lòng thương yêu kỳ vọng của bà rồi. Hắn sẽ làm nhục bà nữa! Công lao bà sinh dưỡng hai mươi mấy năm trời, nay hóa ra công cốc, uổng phí bao nhiêu tâm huyết của bà!
Khang Thu Thủy lại hỏi:
- Kìa má!
Bà vẫn không thèm trả lời. Đợi khi hai người bước tới gần, bà mới lạnh nhạt hỏi Kiều Lê Vân:
- Này cô! Cái chân cô làm sao thế?
Khang Thu Thủy vội đáp thay:
- Má chưa rõ. Chỉ vì...
- Ai hỏi anh, mà anh trả lời?
Bà bực tức gắt gỏng đến độ không tiếc tay, vặn bẻ cả một cành hoa hoàng cúc quý báu mà bà vừa mới tưới bón:
- Thế nào? Cô Vân, cô có thể trả lời cho tôi biết được chăng?
- Cháu... Cháu... Cháu cũng không biết nữa.
Kiều Lê Vân chỉ có thể ấp úng được mấy tiếng như vậy, rồi nàng cúi gầm mặt nhìn xuống đất. Chung quanh nàng, trời đất như chuyển động quay tròn, đảo lộn hết thảy. Nàng phải cắn chặt răng vào môi. Nếu không, chắc nàng phải òa lên mà khóc như mưa như gió. Và nếu lúc này trong vườn hoa có cái giếng, chắc nàng sẽ không ngần ngại mà lao đầu xuống đó, chết đi cho yên thân.
May có Khang Thu Thủy luôn luôn ở sát bên nàng; hắn đưa tay nắm vững lấy tay nàng, và như truyền sang cho nàng một phần sức mạnh để đương đầu với thực tại phũ phàng. Hắn nhận thấy mẹ hắn giận dữ một cách quá đáng. Và trong khi bà thở lên hồng hộc không nói được nữa, thì hắn lại đau lòng như cắt, khi nhìn lại người yêu. Do đó, hắn bất chấp lúc mẹ đang giận tức, hắn cứ dõng dạc khuyên lơn:
- Má à! Con dám nói rằng: dù má có đi tìm kiếm khắp con gái trên thế giới này, má cũng không kiếm đâu ra một cô gái "thập toàn" mọi vẻ, mười phần vẹn mười!
Bà Viễn giận tái mặt lần nữa, nghiến răng đáp:
- Tôi không yêu cầu anh tìm kiếm một cô gái toàn thiện toàn mỹ! Tôi chỉ cần một cô gái biết đi ngay ngắn trên mặt đường lộ!
Khang Thu Thủy càng gan dạ hơn:
- Không! Vân là một cô gái lý tưởng. Má biết cho: Con yêu Vân rồi. Má hãy bao dung, bỏ qua cho một điểm đó.
Vẫn coi như không hề có Kiều Lê Vân đứng trước mặt, bà Viễn nói những lời tàn nhẫn, khiến nàng có thể tan nát ruột gan:
- Hừm! Mẹ không ngờ cái điểm lý tưởng của con lại là cái "điểm" ấy. Ôi trời! Tức thế này chắc tôi phải chết! Tôi chết mất!
Tuy lòng đau như xé, trái tim như sắp vỡ vụn chảy tan, Kiều Lê Vân vẫn câm lặng tái tê, chẳng biết phải nên hành động ra sao nữa. Nàng cứ cúi mặt, không dám ngửng nhìn mặt bà Viễn. Cũng may, nàng còn chút sức mạnh kiên trì, nên chưa đến nỗi té xỉu. Khang Thu Thủy nói như van lơn:
- Má ơi! Lâu ngày dầy tháng rồi má sẽ thấy mến thích Vân. Vân hiền hậu, Vân đoan trang, Vân xinh đẹp, Vân...
- Thôi, thôi, thôi! Xin đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe đâu.
Lúc ấy bỗng chị Lưu từ trong nhà bước vội như chạy ra vườn, cất tiếng gọi:
- Thưa bà, ông mời bà vào nhà nói chuyện ạ!
- Vào bảo với ông rằng: tôi đang mắc bận.
Chị Lưu càng ngạc nhiên vì thái độ bất thường của bà chủ, bà lại nói thêm:
- Vào đi! Vào mời ông ra đây. Bảo rằng tôi có việc cần nói nhé! Mau lên!
- Dạ.
Chị Lưu cũng lấy làm lạ, đưa mắt tò mò nhìn Khang Thu Thủy, nhìn Kiều Lê Vân, rồi mới quay vào nhà.
Chị thắc mắc, không hiểu chuyện gì đã khiến bà chủ giận tức đến như vậy.
Biết có năn nỉ thêm cũng vô ích, Khang Thu Thủy nói thẳng:
- Thôi, để con đưa Vân về nhà vậy.
Bà Viễn nghiến răng rít lên:
- Hãy khoan! Để ông già ổng ra ổng xem chút, rồi hãy đi. Nếu không thấy tận mắt, ổng sẽ không tin lời tôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.