Gió Lạnh Đêm Hè

Chương 16

Quỳnh Dao

26/12/2013

Cô gái láu lém Khang Tiểu Mai dẫn Kiều Lê Vân tới cửa văn phòng của cha, rồi hạ giọng khẽ bảo:

- Vì ba tôi muốn gặp riêng cô, nên tôi không vào.

Nói rồi cô gái đưa tay đẩy cánh cửa vào. Kiều Lê Vân không kịp ngần ngừ do dự, phải bước ngay vào văn phòng. Ông Khang Định Viễn ngửng lên nhìn. Nàng vội chào:

- Thưa bác ạ! Cô Mai nói bác cần gọi cháu tới đây?

ông Viễn đứng dậy trỏ tay:

- Phải. Mời cô ngồi.

- Cám ơn bác.

Kiều Lê Vân nghiêm trang ngồi xuống ghế, bên cạnh bàn giấy.

ông Viễn lại ngồi xuống cái ghế xoay chuyển của mình, và xoay hướng đối diện với cô gái.

- Thưa cô Vân, cô thứ lỗi đã làm phiền cô quá bộ tới đây.

- Thưa, không sao ạ. Chẳng hay bác có điều gì dạy bảo?

- ...

Thong thả rút một điếu thuốc ra khỏi bao, rồi ông Viễn mới êm ái nhỏ nhẹ nói:

- Cô Vân à! Cô thật hiền hậu, tốt bụng, lại xinh đẹp, nên Thu Thủy phải nghiêng lòng mến yêu.

- ...

Nàng nghe nói, lại cảm thấy lo buồn hơn là thích thú. Nhưng nàng cứ tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.

- Thủy hắn đã yêu mến cô đến thế, thì lẽ ra không còn vấn đề gì nữa. Nhưng hiềm nỗi: tính khí má Thủy hơi khó. Trong nhà hơi có một chuyện bất như ý, ấy là bà ấy làm ầm cửa ầm nhà, tưởng có thể một sống một chết.

Đương nhiên, Kiều Lê Vân đã hiểu ông Viễn muốn nói chuyện gì rồi. Nàng vẫn lặng thinh, chờ nghe cho đến hết.

- Cô Vân à! Cô là người thông minh tế nhị, cô nên nghĩ lại và giúp cho gia đình tôi được hòa thuận êm ả như cũ, giúp cho mạng sống của nhà tôi được vững mạnh yên ổn... (giọng ông trở nên trầm trọng hơn). Và điều tối quan trọng vẫn là: vì học vấn, tương lai sự nghiệp của Thu Thủy... tôi khẩn thiết yêu cầu cô dứt bỏ mối liên lạc, từ nay đừng đi lại gặp gỡ hắn nữa.

Thật giống như mũi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim Kiều Lê Vân! Người ta đòi nàng hy sinh thứ gì cũng có thể được. Duy có tình yêu giữa nàng và Khang Thu Thủy thì không thể... Nếu bắt nàng hy sinh, thì thật là điều tàn khốc đến cực diểm...

Nàng cúi đầu, răng cắn vào môi, chịu đựng cơn đau xót mà người ta vô tình đem đến cho nàng.

Thật ra, nàng là cô gái cứng cỏi can đảm. Nếu không, lúc này không òa lên khóc lớn, cũng phải đứng bật dậy, bỏ chạy đi rồi.

ông Viễn lại nói tiếp:

- Cô Vân ơi! Đây quả là chuyện vạn bất đắc dĩ, tôi mong mỏi cô lượng tình hiểu thấu, giúp cho chúng tôi. Và cố nhiên, để đền đáp lại, chúng tôi cũng phải có chút gì tặng cô, gọi là tỏ lòng biết ơn.

Bấy giờ Kiều Lê Vân mới nói:

- Thưa bác, cháu nghĩ rằng ái tình là một cái gì song phương. Dù cháu đáp ứng lời yêu cầu của bác đi nữa, mà...

- Thu Thủy?... Về phần Khang Thu Thủy, thì tôi với má hắn sẽ có cách.

- Được rồi! Nếu vậy, cháu nhận lời.

- Ồ! Cô Vân! Cô thật... cô thật cao cả, đại lượng. Toàn thể gia đình tôi sẽ đều cảm động vì cô.

Nàng ngửng đầu nhìn ông Viễn, rồi đứng dậy:

- Cháu là một đứa con gái có tật. Cháu chịu đựng đau khổ đã quen rồi. Chỉ mong mọi người ở bên nhà cố gắng an ủi anh ấy.

- Nhất định là thế. Chắc chắn chúng tôi phải hết sức.

- Vậy cháu xin cáo biệt.

- Ấy, khoan đã.

ông Viễn lẹ làng rút cái ngăn kéo, lấy ra một tấm chi phiếu đã ký tên sẵn:

- Cô Vân ơi! Tôi đã nói phải đền đáp lại cô chút gì. Vậy cô vui lòng nhận lấy cái này gọi là...

Nàng đảo mắt nhìn lại, thấy ghi một món tiền lớn, thì lòng sôi lên, tức giận vô cùng! Nhưng nàng bỗng sực nhớ lời mẹ dặn khi bước chân ra đi: "Bất luận trong tình thế nào, cũng cứ tạm nhẫn nhịn. Ông ấy là vị trưởng thượng, hơn nữa, còn là cha của Thu Thủy".

Bởi kịp thời nhớ ra lời mẹ dặn, nên nàng nén được cơn giận dữ. Nếu không, nàng dám nhảy lên, vung tay tát mấy tát vào mặt ông ta!



Nghĩ lại một chút, nàng thản nhiên với tay, cầm lấy tấm chi phiếu bỏ vào xách tay, và còn bình tĩnh nói:

- Xin cám ơn!

Nàng bước ra ngoài, ông Viễn còn đi theo sau, luôn miệng cảm ơn nàng, khen nịnh nàng, an ủi nàng bằng những lời hoa mỹ, khách sáo có, cảm động cũng có. Ông tiễn chân nàng ra đầu cầu thanh, nàng bước ra ngoài cửa sở, ông mới trở vào văn phòng.

Ra đến ngoài cổng sở, nàng thấy Khang Tiểu Mai còn đứng đợi ở đấy. Nàng gượng nụ cười thản nhiên cứng cỏi nhìn cô gái. Khang Tiểu Mai cũng tươi cười đáp lại. Cô gái vốn rất tinh khôn láu lém, nên lúc ấy không hề nhắc hỏi chuyện gặp mặt giữa cha cô và Kiều Lê Vân. Khang Tiểu Mai chỉ nói:

- Để tôi đưa cô về!

Như không thèm đếm xỉa đến hảo ý của cô gái, Kiều Lê Vân chỉ giả bộ tươi cười nói:

- Tôi với ba cô nói chuyện thật vui vẻ, hiểu nhau rất mau chóng. Cám ơn cô đã đưa tôi đến, lại đứng đây đợi tôi.

- Có gì đâu! Có như vậy mới phải chứ!

Miệng tuy nói thế, nhưng trong bụng Khang Tiểu Mai rất lấy làm lạ. Cô gái thắc mắc e ngại: Phải chăng cha cô đã ưng chịu chấp nhận Kiều Lê Vân?

Nhưng Kiều Lê Vân lại nói:

- Cô Mai à! Nói thế chứ, để tôi về một mình được rồi. Vì có thể ba cô còn có chuyện cần nói với cô đấy.

- Vâng. Nếu vậy, mời cô về, tôi phải ở lại đây. Chào cô nhé!

Dứt lời, Khang Tiểu Mai quay mình, chạy ngay vào sở làm của chạ Kiều Lê Vân bước từng bước nặng nề thất thểu. Nàng đau đớn thở dài, nhưng nén được niềm đau trong lòng, không để nước mắt ứa ra ngoài mặt. Chỉ khi nào nàng ngồi đối diện Khang Thu Thủy, hoặc nỉ non thỏ thẻ trong vòng tay chàng, thì mới chịu đế nước mắt tuôn trào mà thôi. Có thật nàng đã quyết không gặp lại Khang Thu Thủy nữa? Và Khang Thu Thủy liệu có dứt khoát cắt đứt dây tình?

Hẳn nhiên, đôi thanh niên nam nữ này sắp sửa phải khốn khó vì tình yêu...

o0o

Về đến nhà, Kiều Lê Vân lập tức đổi khác: Nét cương cường kiên nhẫn của nàng tan rã hết cả. Nước mắt tuôn ra đầm đìa đôi má. Nàng giận mình không đủ can đảm lôi tấm chi phiếu trong xách tay ra, xé nát vụn đi cho vơi bớt cơn đau đớn uất ức này. Chẳng cần hỏi, bà Văn cũng đã biết con gái vừa bị uất ức trở về. Bà buồn bã ôm lấy con. Bà nhún động đôi vai, mấp máy cặp môi mấy lần, mà chưa nói ra được tiếng nào. Bà biết nói gì bây giờ đây? Bà không biết an ủi con gái bằng những lời lẽ gì cho đúng và hữu hiệu nữa...

- Má!... Má ơi! Cha hắn đã sỉ nhục lòng tự tôn tự ái của con. Ông ấy trao cho con một tấm chi phiếu lớn.

- Một tấm chi phiếu? Để làm gì chứ?

- Để được con nhận lời: không gặp mặt con trai ông ta nữa.

- Sao có chuyện vô lý như thế được?

Bà Văn tức giận nói tiếp:

- Dễ gì đem tiền bạc ra cân lường tình yêu!

- Má ơi! Con...

- Con à, má...

Kiều Lê Vân nghẹn ngào, cố ngắt ngang lời mẹ:

- Nhưng con đã nhận lấy tấm chi phiếu rồi. Chẳng phải con muốn lấy, mà vì con muốn nhẫn nhịn đến cùng, con không nỡ xúc phạm đến cha anh ấy một lời nào cả.

Bà Văn khen con:

- Người ta gây uất ức cho con đến thế nào, con vẫn lạnh lùng bình tĩnh, rõ ràng là con ứng phó khôn khéo, tỏ ra có suy xét và được giáo dưỡng cẩn thận. Như vậy, mẹ rất an tâm. Con ạ! Nhẫn nhịn và dung thứ cho kẻ khác, lòng mình còn được hả hê hơn là chửi mắng người ta, đánh đập người ta.

- Má à! Vậy con nhận lời ông ta, con không gặp mặt Thu Thủy nữa.

- Cái đó thì... cũng được! à, con ra đi chưa được bao lâu, thì Thủy hắn gọi điện thoại tới, và cho biết hắn đang đọc sách ở Thư Viện.

- Má có cho anh ấy biết rằng con đi gặp ba anh ấy?

- Không, má không nói.

Bà Văn không nói là hay lắm. Kiều Lê Vân thở một hơi dài nhẹ nhõm. Vì nàng nghĩ: hãy để chầm chậm rồi hãy cho Thủy biết vụ này, Thủy sẽ đỡ đau khổ hơn. Bà Văn lại khen:

- Cái thằng Thủy thật có chí có nết. Dù đang đau khổ vì tình yêu, hắn vẫn chăm học. Bình tĩnh được như hắn, thật hiếm có.

- Qua đường dây, anh ấy còn nói gì nữa không?

Bà Văn nhìn đồng hồ:

- Hắn dặn: Sau nửa tiếng đồng hồ nữa, sẽ đợi con ở chân núi. Tính ra lúc này cũng quá năm phút rồi.



Kiều Lê Vân bỗng đổi ý:

- Má à! Con còn có thể gặp anh ấy lần chót?

Bà Văn không nói gì. Mà thật ra, bà còn biết nói gì nữa?

Nhìn con gái lau vội nước mắt, lật đật ra đi rồi, bà mới lau nước mắt của bà. Đáng thương thay, cái lòng thương của các bậc cha mẹ trên đời đối với con cái, nhất là lòng thương của bà Văn đối với Kiều Lê Vân...

Vì đã quá quen thuộc với tầm vóc người và nhất là bước đi lệch mình của Kiều Lê Vân, nên vừa trông thấy bóng dáng một thiếu nữ xuất hiện từ xa, Khang Thu Thủy đã nhận ngay ra nàng, và hắn mừng rỡ như điên, lao mình chạy xuống đón nàng, miệng cất tiếng gọi:

- Vân ơi!... Em ơi!...

Phần nàng, hình bóng hắn cũng đã in sâu trong tâm khảm, nên lúc ấy, tuy bước đi mệt mỏi, nàng cũng liều chạy nhanh về phía hắn. Cả hai cùng chạy nhanh, vì cái đoạn đường tuy ngắn ngủi ấy, đối với họ, vẫn còn dài như trăm dặm cách xa.

Cuối cùng, hai người ôm chầm lấy nhau mà thở hổn hển.

- Vân em!

- Anh Thủy!

Khang Thu Thủy hồi hộp như đã phải xa lìa nàng cả mấy tuần nay rồi. Còn Kiều Lê Vân? nàng chỉ cảm thấy khía cạnh đau đớn của cuộc tái hội.

Hai người lại ngồi dưới bóng cây lớn, không có bộ đồ hội họa, cũng chẳng có cây đàn violon. Hôm nay chỉ có tiếng chim hót và gió thổi đùa lá cây xào xạc. Và bầu không khí hôm nay khác hẳn những ngày đã qua.

Chưa ai nói với ai một câu. Họ cứ ngồi ngẩn ngơ nhìn nhau... Sau, Khang Thu Thủy cảm thấy như ngẹt thở, hắn phải cất tiếng nói trước:

- Kìa Vân, em làm sao thế này?

- Em... em thấy rằng... em cần phải cho anh hay: Lần gặp mặt này là lần cuối cùng của chúng ta.

- Không! Vân ơi!

Khang Thu Thủy hoảng hồn, nắm hai tay nàng mà lắc thật mạnh:

- Không được! Em không thể làm thế được. Anh sẽ phát điên mất!

Quả nhiên, nàng òa lên khóc và... nhào người vào lòng hắn, tiếp tục nức nở, nước mắt tuôn như mưa. Nằm gọn trong vòng tay người yêu mà khóc, nàng mới cảm thấy hết nghẹt cứng ở tim, choáng váng ở óc, lòng nhẹ hẳn đi. Nếu không, nỗi đau đớn cứ tích lũy dồn nén mãi mãi, thì có lẽ tâm linh nàng sẽ nổ tung mất thôi.

Khang Thu Thủy ôm người yêu trong lòng, đưa bàn tay lên nhè nhẹ vuốt mái tóc óng ả của nàng. Hắn tuy có cảm giác êm ái, nhưng vẫn còn chưa hết lo sợ: Người yêu khóc lóc đòi chia lìa khiến trái tim hắn đau như xé.

- Em Vân!

Tiếng gọi trong hơi thở của chàng trai đau khổ, không đủ cho vách núi dội lại thành tiếng vang, cũng không đủ làm cho mấy con chim non trên cành cây phải giật mình, và khung cảnh xanh xanh với bầu không khí dưới chân núi này càng thêm lạnh lẽo tịch mịch.

- Em không chịu nói với anh nữa sao?

Giống như một đứa bé ngây thơ, nàng cọ đôi mắt đẫm lệ vào ngực áo của hắn.

Hắn nâng cằm nàng lên để nhìn mặt, một khuôn mặt khiến ai ai trông thấy cũng phải thương mến hết lòng, tuy có ngấn nước mắt, nhưng vẫn có sức hấp dẫn mê hồn kỳ lạ.

- Anh Thủy ạ, sự thể đã xảy ra như vầy... Sáng nay, em gái anh đột nhiên đến tìm em tại nhà...

- Em gái anh? Nó...

- Cô ấy thật là vị sứ giả xinh đẹp...

Sau khi được nàng kể cho nghe tường tận đầu đuôi câu chuyện, Khang Thu Thủy giật mình nổi nóng đùng đùng:

- Sao lại có thể thế được? Tại sao mọi người có thể đang tâm sỉ nhục em bằng cách ấy! Qúa quắt thật! Anh không thể nào chịu nổi nữa!

- Anh Thủy! Anh Thủy! Hãy bình tĩnh hơn một chút.

- Vân ơi! Anh không thể sống không có em. Nếu quả thật đây là lần gặp nhau cuối cùng, thì thà anh chết ngay cho thoát kiếp.

Nàng vội đưa tay bịt miệng hắn, và lắc đầu can khuyên:

- Anh! Em không cho phép anh nói thế.

Và bàn tay nàng từ từ vuốt xuống ngực hắn. Tâm trạng nàng thật vô cùng mâu thuẫn. Nàng đã khảng khái nhận lời ông Viễn, để rồi lúc này nàng lại hối hận vì hành động khảng khái chốc lát đó. Nàng nói đi nói lại:

- Anh Thủy ạ, em phải xa lìa anh, là để cho gia đình anh hòa thuận yên lành, để má anh khỏi đau ốm nguy hiểm, để anh yên chí lo xây dựng tương lai.

- Anh không cần! Anh không thiết!

- Vì yêu em, anh không thể trả một cái giá quá cao như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Lạnh Đêm Hè

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook