Chương 1: Chúc mừng năm mới
lonely god
07/10/2024
Giang Phong gặp Thiệu tiên sinh vào đêm giao thừa.
Âm nhạc đồi trụy trong quán bar dai dẳng không dứt, ánh đèn đủ sắc khiến lòng người cũng dậy sóng theo.
Giang Phong buồn chán vô vị nằm bò trên quầy bar, ngáp một cái lấy lại tinh thần.
Không biết nghe ai nói, nếu như đi ngủ vào đêm giao thừa, nguyện vọng sẽ lập tức bị tiêu tan.
Cô độc thân đã lâu, bây giờ đang ngà ngà say nhưng vẫn tâm niệm năm sau chắc chắn phải yêu đương.
Thiệu tiên sinh một thân một mình, ngồi trong góc khuất. Gương mặt của anh góc cạnh tinh tế, nhưng lại khó gần, bày ra vẻ mặt ngọc diện thần sát, đến cả xung quanh cũng lạnh lẽo hơn những chỗ khác.
Giang Phong quyết định đổi một nơi khác dễ chịu hơn, cô lung lay lảo đảo đi đến khu sô pha, chỉ có không gian chỗ của Thiệu tiên sinh là rộng rãi hơn một chút.
Người nọ tay kẹp một điếu thuốc, nghiêng người châm lửa.
Trước giờ cô không thích đàn ông hút thuốc, nhưng giây phút ấy, cô bỗng dưng cảm thấy đến cả dáng vẻ châm lửa tí ta tí tách kia cũng đẹp trai muốn chết.
Vào mười giây trước khi tiếng chuông giao thừa vang lên, cô quyết định sửa đổi nguyện vọng năm mới, muốn đổi đối tượng thành người trước mắt này.
Khoảnh khắc tiếng chuông giao thừa vang lên, cô té ngã vào lòng của Thiệu tiên sinh.
Dựa theo tính cách của anh, vốn nên quẳng mối phiền này ra xa, nhưng đối phương đã động thủ trước, cô nở nụ cười xán lạn, nhìn anh nói: “Chúc mừng năm mới!”
Giao thừa là thời khắc vui vẻ của tất cả mọi người, anh cũng không muốn làm người giết phong cảnh, chỉ hờ hững đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”
Cô vẫn còn cười, trong mắt quét qua tia sáng lấp lánh, hỏi: “Anh là ai thế?”
Câu này đáng lẽ nên là anh hỏi cô mới đúng, vậy mà để cô giành mất cơ hội.
Anh cụp mắt, nổi lên hứng thú, cười trả lời: “Thiệu Dịch Chi.”
Cô áp sát bên tai anh, “Thiệu nào, Chi nào vậy?”
Anh kéo tay cô qua, viết tên mình vào lòng bàn tay cô.
Trong quán bar đang phát bài, thâm tình đến thế, nhưng trong góc khuất lại bắt đầu một cuộc giao dịch tiền và sắc.
Anh kề sát bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “20 vạn?”
Cô ngây ngốc, sau đó kỹ lưỡng đánh giá anh một lần nữa, mới biết anh không phải là đối tượng tốt nhất để yêu đương.
Anh tưởng cô chê giá quá thấp nên tăng đến 30 vạn.
Cô lấy lại tinh thần, nghĩ rằng trên thế giới này quá ít người vừa mắt mình, vừa mắt mà còn đẹp trai lại càng ít, bản thân không chút lỗ lã, nếu như bỏ qua người trước mắt này, có lẽ năm mới sẽ tiếp tục độc thân, cùng lắm để dành tiền mà anh cho, trước khi rời đi trả hết lại cho anh không thiếu một đồng là được, cô cười khẽ nói: “Chốt kèo.”
Thiệu Dịch Chi thì thầm bên tai cô: “Em thì sao? Em là ai?” Rõ ràng chỉ có một giọng nói, nhưng lại sinh động khiến cô nghe ra một dãy âm thanh vang vọng lập thể. [1]
[1] Âm thanh lập thể (tiếng Anh: Stereophonic sound) hay âm lập thể là phương pháp mô phỏng lại âm thanh tạo ra ảo giác giống như tai đang nghe âm đó từ nhiều hướng
Cô cũng bắt chước làm theo, duỗi ngón tay trỏ, viết tên mình lên lòng bàn tay anh.
Giang Phong.
Anh bỗng dưng nhớ đến một bức ảnh vừa nhìn thấy vào vài tháng trước.
Trang bìa của kỳ tạp chí nọ ban đầu vốn là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, kết quả cuộn phim được nộp lên không chút mới mẻ, độ trùng lặp với những tác phẩm trước quá cao, bị anh một hơi bác bỏ.
Trợ lý hoảng loạn nộp lên sự lựa chọn khác, anh lập tức nhìn trúng một bộ ảnh gần như là thuần khiết.
Tuyết trắng bay lả tả, hồ ly trắng chạy nhảy. Trong thế giới trắng tuyết bỗng ngập tràn sức sống.
Anh lật ra mặt sau, có viết hai con chữ.
Giang Phong.
Khi đó anh còn tưởng là một người đàn ông.
Anh nhìn nhìn máy ảnh ở sau lưng cô, sáng tỏ mọi chuyện.
Anh hỏi cô: “Hồ ly có đẹp không?”
Cô sờ đầu, “Sao?”
“Ở Bắc Cực bị đông đến ngốc rồi hả?”
Giang Phong không tưởng tượng nổi, “Làm sao anh biết?”
Thiệu tiên sinh bảo cô đi hỏi Baidu[2].
[2] Baidu: Một công cụ tra cứu tương tự như Google.
Cô tất nhiên không ngốc đến nỗi cầm điện thoại ở trước mặt anh. Bây giờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa cả ba yếu tố hội tụ, không dùng để tình tứ yêu đương chẳng phải quá lãng phí hay sao?
Thiệu tiên sinh đã có người bầu bạn, cũng không muốn ở lại quán bar thêm nữa, anh chở cô về nhà.
Cô không rành về xe hơi, không biết giá cả bao nhiêu, chỉ cảm thấy chiếc siêu xe màu đen này anh tuấn giống hệt con người anh.
Hôm đó bọn họ cả đêm không ngủ.
Nói về hồ ly, gấu Bắc Cực, còn có cực quang.
Trời vừa hửng sáng, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thiệu tiên sinh vốn muốn làm tình một lần, bắn một quả pháo đầu năm, năm mới thành công rực rỡ.
Ngoài ý muốn phát hiện, cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất cũng rất vui.
Thiệu tiên sinh nghĩ, năm mới không bắn pháo, bảo vệ môi trường.
Cứ xem như hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước đi.
Âm nhạc đồi trụy trong quán bar dai dẳng không dứt, ánh đèn đủ sắc khiến lòng người cũng dậy sóng theo.
Giang Phong buồn chán vô vị nằm bò trên quầy bar, ngáp một cái lấy lại tinh thần.
Không biết nghe ai nói, nếu như đi ngủ vào đêm giao thừa, nguyện vọng sẽ lập tức bị tiêu tan.
Cô độc thân đã lâu, bây giờ đang ngà ngà say nhưng vẫn tâm niệm năm sau chắc chắn phải yêu đương.
Thiệu tiên sinh một thân một mình, ngồi trong góc khuất. Gương mặt của anh góc cạnh tinh tế, nhưng lại khó gần, bày ra vẻ mặt ngọc diện thần sát, đến cả xung quanh cũng lạnh lẽo hơn những chỗ khác.
Giang Phong quyết định đổi một nơi khác dễ chịu hơn, cô lung lay lảo đảo đi đến khu sô pha, chỉ có không gian chỗ của Thiệu tiên sinh là rộng rãi hơn một chút.
Người nọ tay kẹp một điếu thuốc, nghiêng người châm lửa.
Trước giờ cô không thích đàn ông hút thuốc, nhưng giây phút ấy, cô bỗng dưng cảm thấy đến cả dáng vẻ châm lửa tí ta tí tách kia cũng đẹp trai muốn chết.
Vào mười giây trước khi tiếng chuông giao thừa vang lên, cô quyết định sửa đổi nguyện vọng năm mới, muốn đổi đối tượng thành người trước mắt này.
Khoảnh khắc tiếng chuông giao thừa vang lên, cô té ngã vào lòng của Thiệu tiên sinh.
Dựa theo tính cách của anh, vốn nên quẳng mối phiền này ra xa, nhưng đối phương đã động thủ trước, cô nở nụ cười xán lạn, nhìn anh nói: “Chúc mừng năm mới!”
Giao thừa là thời khắc vui vẻ của tất cả mọi người, anh cũng không muốn làm người giết phong cảnh, chỉ hờ hững đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”
Cô vẫn còn cười, trong mắt quét qua tia sáng lấp lánh, hỏi: “Anh là ai thế?”
Câu này đáng lẽ nên là anh hỏi cô mới đúng, vậy mà để cô giành mất cơ hội.
Anh cụp mắt, nổi lên hứng thú, cười trả lời: “Thiệu Dịch Chi.”
Cô áp sát bên tai anh, “Thiệu nào, Chi nào vậy?”
Anh kéo tay cô qua, viết tên mình vào lòng bàn tay cô.
Trong quán bar đang phát bài, thâm tình đến thế, nhưng trong góc khuất lại bắt đầu một cuộc giao dịch tiền và sắc.
Anh kề sát bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: “20 vạn?”
Cô ngây ngốc, sau đó kỹ lưỡng đánh giá anh một lần nữa, mới biết anh không phải là đối tượng tốt nhất để yêu đương.
Anh tưởng cô chê giá quá thấp nên tăng đến 30 vạn.
Cô lấy lại tinh thần, nghĩ rằng trên thế giới này quá ít người vừa mắt mình, vừa mắt mà còn đẹp trai lại càng ít, bản thân không chút lỗ lã, nếu như bỏ qua người trước mắt này, có lẽ năm mới sẽ tiếp tục độc thân, cùng lắm để dành tiền mà anh cho, trước khi rời đi trả hết lại cho anh không thiếu một đồng là được, cô cười khẽ nói: “Chốt kèo.”
Thiệu Dịch Chi thì thầm bên tai cô: “Em thì sao? Em là ai?” Rõ ràng chỉ có một giọng nói, nhưng lại sinh động khiến cô nghe ra một dãy âm thanh vang vọng lập thể. [1]
[1] Âm thanh lập thể (tiếng Anh: Stereophonic sound) hay âm lập thể là phương pháp mô phỏng lại âm thanh tạo ra ảo giác giống như tai đang nghe âm đó từ nhiều hướng
Cô cũng bắt chước làm theo, duỗi ngón tay trỏ, viết tên mình lên lòng bàn tay anh.
Giang Phong.
Anh bỗng dưng nhớ đến một bức ảnh vừa nhìn thấy vào vài tháng trước.
Trang bìa của kỳ tạp chí nọ ban đầu vốn là một nhiếp ảnh gia nổi tiếng, kết quả cuộn phim được nộp lên không chút mới mẻ, độ trùng lặp với những tác phẩm trước quá cao, bị anh một hơi bác bỏ.
Trợ lý hoảng loạn nộp lên sự lựa chọn khác, anh lập tức nhìn trúng một bộ ảnh gần như là thuần khiết.
Tuyết trắng bay lả tả, hồ ly trắng chạy nhảy. Trong thế giới trắng tuyết bỗng ngập tràn sức sống.
Anh lật ra mặt sau, có viết hai con chữ.
Giang Phong.
Khi đó anh còn tưởng là một người đàn ông.
Anh nhìn nhìn máy ảnh ở sau lưng cô, sáng tỏ mọi chuyện.
Anh hỏi cô: “Hồ ly có đẹp không?”
Cô sờ đầu, “Sao?”
“Ở Bắc Cực bị đông đến ngốc rồi hả?”
Giang Phong không tưởng tượng nổi, “Làm sao anh biết?”
Thiệu tiên sinh bảo cô đi hỏi Baidu[2].
[2] Baidu: Một công cụ tra cứu tương tự như Google.
Cô tất nhiên không ngốc đến nỗi cầm điện thoại ở trước mặt anh. Bây giờ thiên thời, địa lợi, nhân hòa cả ba yếu tố hội tụ, không dùng để tình tứ yêu đương chẳng phải quá lãng phí hay sao?
Thiệu tiên sinh đã có người bầu bạn, cũng không muốn ở lại quán bar thêm nữa, anh chở cô về nhà.
Cô không rành về xe hơi, không biết giá cả bao nhiêu, chỉ cảm thấy chiếc siêu xe màu đen này anh tuấn giống hệt con người anh.
Hôm đó bọn họ cả đêm không ngủ.
Nói về hồ ly, gấu Bắc Cực, còn có cực quang.
Trời vừa hửng sáng, cô nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Thiệu tiên sinh vốn muốn làm tình một lần, bắn một quả pháo đầu năm, năm mới thành công rực rỡ.
Ngoài ý muốn phát hiện, cùng cô nói chuyện trên trời dưới đất cũng rất vui.
Thiệu tiên sinh nghĩ, năm mới không bắn pháo, bảo vệ môi trường.
Cứ xem như hưởng ứng lời kêu gọi của đất nước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.