Chương 51: Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh
lonely god
07/10/2024
Hai người ăn cơm tối xong rồi đi dạo bên bờ sông. Bên tay trái có bảng hiệu cửa hàng trang trí đèn đóm sặc sỡ, cho dù đã đi qua, thỉnh thoảng Giang Phong vẫn quay đầu lại nhìn. Thiệu Dịch Chi hỏi: “Đang nhìn gì vậy?”
Giang Phong chỉ ngón tay trước ngực anh, rồi ra vẻ kiềm chế chỉ thẳng vào cửa tiệm kia.
Thiệu Dịch Chi nhìn theo hướng cô chỉ, “Tiệm này à…”
“Dạ, chính là tiệm này.”
Thiệu Dịch Chi mỉm cười sáng tỏ, ghé sát bên tai cô hỏi: “Muốn vào đó? Hàng của bên này còn đầy đủ hơn cả trong nước.”
Giang Phong nhìn anh với ý vị sâu xa: “Anh hiểu biết không ít ha.”
Thiệu tiên sinh sờ sống mũi, “Khụ khụ…”
Chết vì nhiều lời.
Tiệm bán đồ dùng tình thú này có quy mô rất lớn, cạnh tranh đổ máu với các trung tâm mua sắm lớn, chỉ có điều ánh đèn có hơi diêm dúa một chút xíu xiu.
Lần đầu tiên Giang Phong dạo quanh kiểu cửa tiệm như thế, trong sự xấu hổ xen lẫn chút mong đợi, cô nói: “Chỗ này không có ai nhận ra em thật tốt quá!”
Thiệu tiên sinh cười nói: “Vài ngày nữa sẽ nhận ra thôi.”
Giang Phong nhìn thấy viên bi thủy tinh trên kệ hàng, không biết để làm gì, cô hỏi anh: “Cái này để làm gì thế anh?”
Có vết xe đổ trước đó, anh bèn nói: “Anh cũng không rõ.”
Cô không tin, “Thật sự không rõ?”
“…..”
Xem đi, nói cũng không được, không nói cũng không xong.
Giang Phong thấy anh không chịu nói thì mặc kệ anh, còn cô tự mình đi xem, cái nào biết hay cái nào không biết, cô vẫn hào hứng bừng bừng chất đầy cả xe mua hàng.
Thiệu tiên sinh nhìn bóng lưng của cô bỗng muốn nói lại thôi…chỗ đó, là khu chuyên về sm.
Nhưng mà, dù gì cũng do cô tự mình chọn, thôi thuận nước đẩy thuyền vậy…
Sắc mặt của Thiệu Dịch Chi không chút gợn sóng, trong đầu đã giả định sẵn hàng nghìn kiểu tư thế, chỉ đợi con thỏ nhỏ tự mình dâng đến cửa.
…
Thiệu Dịch Chi tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy Giang Phong đang bày biện mấy món đồ chơi nhỏ lên giường.
Giang Phong cầm một cặp còng tay lên, lắc lư khiến nó vang tiếng leng keng.
Mặt cô ngơ ngác hỏi anh, “Thiệu tiên sinh, cái này dùng thế nào vậy?”
Thiệu Dịch Chi cong khóe môi, “Cái này à…”
Anh vươn tay qua định làm mẫu cho cô, nào ngờ cô đột nhiên mở chốt khóa, lạch cạch một tiếng còng tay anh lại.
Trong lúc anh đang giật mình ngạc nhiên, cô dùng sức quật ngã anh xuống giường, mặt anh đập thẳng xuống, té vô cùng thảm. Giang Phong lật người ngồi vắt ngang trên lưng anh, lại đeo thêm cho anh một bộ dây xích chân.
Giang Phong cười khẽ nói: “Thiệu tiên sinh, là anh dạy em, trói người phải trói chặt một tí. Thế nào, chất lượng không tồi nhỉ? Em đã chọn rất lâu đấy.”
“Em, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Anh nói xem?”
Thiệu tiên sinh nghiến răng cắn lợi nói: “Anh đếm đến ba, em tháo ra cho anh.”
Giang Phong không vui vỗ mạnh vào mông anh, “Cầu xin người khác kiểu này không có tác dụng đâu.”
Tiếng vỗ mông giòn giã lại vang dội khiến anh lập tức có chút hốt hoảng, sao anh lại sa ngã đến bước đường này vậy? Phản ứng tư duy căng thẳng trên cơ thể chính là thân thể căng chặt, cứng như tảng đá, nhưng không thể động đậy.
Giang Phong thấy anh không có phản ứng, vì thế cô với lấy một sợi roi da, nhắm vào bờ mông đang căng chặt của anh mạnh mẽ quất xuống một phát.
“Đệt…”
Giang Phong đỡ cằm anh lên, “Kêu cái gì mà kêu, em có cho anh phát ra tiếng chưa?”
Thiệu tiên sinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lấy lòng cô nói: “ A Phong, chúng ta đổi cách chơi khác có được không?”
Cô trách móc nói: “Gọi ai A Phong thế hả, phải gọi chủ nhân, có biết chưa?”
“…….”
Ok, không phải chỉ là chơi cùng thôi sao, thể diện còn có thể lớn hơn bà xã à?
Nhưng nút thắt trong lòng thật sự không phải có thể lập tức vượt qua được.
Giang Phong nhìn anh chăm chú, càng khiến anh cảm thấy da đầu tê dại, vừa hé miệng ra còn chưa lên tiếng đã nuốt ngược trở về.
Giang Phong: “Không chịu gọi chủ nhân?”
Thiệu Dịch Chi: “Anh…” Con mẹ nó thật là một lời khó nói hết.
Giang Phong lục lọi tìm tòi trong đống công cụ, quyết định cướp mất thị giác của anh, dùng miếng bịt mắt che đôi mắt anh lại.
Thiệu Dịch Chi chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, cũng không biết cô lại nhìn trúng món đồ gì.
Bộp, bộp.
Âm thanh vật cứng đánh vào lòng bàn tay người. Cô đang thử cảm giác.
Giang Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ, anh có thể đếm đến ba rồi.”
Giọng nói vừa dứt, thước cuộn bằng thép nhá nhem ánh sáng lạnh lập tức đánh lên bờ mông săn chắc của anh.
Bốp!
“A đệt…” Thứ đồ này còn đau hơn cả roi da. Anh không nhịn được nói: “Em thật sự nỡ xuống tay.”
Cô ung dung nói: “Anh không đếm số vậy không tính số lần nữa nhé.”
Nói xong lại quất thêm một phát.
Bốp!
“Anh chơi chết em…”
Bốp!
Thiệu Dịch Chi ngập ngừng, nuốt ngược nửa câu sau vào bụng.
Giang Phong: “Anh chơi chết ai?”
Thiệu Dịch Chi: “…..chơi chết em.”
Bốp!
Lại thêm một phát thật mạnh.
“Mở mắt ra nhìn cho rõ, bây giờ là lúc anh cứng miệng ra vẻ sao?”
“Không nhìn được.”
Không ngoài dự đoán, lại là một cú đánh không chút nương tay.
Giang Phong: “Nếu cứng miệng nữa, ngày mai mông của anh còn có thể dùng được chắc?”
Thiệu Dịch Chi: “%%%%%%”
Thiệu Dịch Chi hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng nhận thức được tình hình, anh không còn phản kháng nữa, mà dịu giọng mở miệng: “Một.”
Bốp!
“Phải nói cảm ơn chủ nhân.”
“Cảm, ơn, chủ, nhân.”
Bốp!
Sao càng đánh mạnh hơn vậy!
Giang Phong: “Nối liền vào nhau mà nói.”
“…Một, cảm ơn chủ nhân!”
Cô cong khóe môi, “Đấy, như vậy mới đúng nè. Còn hai lần nữa.”
Bốp!
“Hai, cảm ơn chủ nhân!”
Bốp!
“Ba, cảm ơn chủ nhân!”
Thiệu Dịch Chi nhanh chóng nói cho xong, muốn lập tức kết thúc cái trò chơi kỳ lạ này.
Bốp!
“Sao em còn đánh nữa?!”
Giang Phong dùng thước cuộn bằng thép tùy ý cọ qua sống lưng của anh, chọt chọt vào sau gáy anh với ý tứ cảnh cáo.
“Tại em vui thôi. Làm sao, anh không vui à?”
Thiệu Dịch Chi lập tức tiếp lời: “Vui chứ, rất vui.”
Giang Phong vui sướng bật cười, “Thế thì tốt, nếu anh đã thích, vậy thưởng thêm cho anh vài cái.”
Bốp! Bốp! Bốp!
………..
Giang Phong nằm xuống bên cạnh anh, một tay xoa nắn bờ mông đỏ thấu của Thiệu Dịch Chi, một bên hưởng thụ tiết tấu hít thở lúc nhanh lúc chậm của Thiệu tiên sinh…tiếng hít vào và thở ra bị cô thao túng.
“Sướng không?”
Thiệu tiên sinh nặn ra một nụ cười, “Sướng.”
Giang Phong nghe mà hài lòng, cuối cùng cũng buông tha cho anh.
“Anh lật người lại đi.”
“Được.”
Vừa lật người qua, mông bị đè dưới thân, lại là một màu sắc khác.
Thiệu Dịch Chi: “Ôi mẹ ơi…”
Giang Phong: “Ồn muốn chết.”
Anh nghe thấy cô đang cầm lấy một thứ gì đó từ trong đống công cụ, không lâu sau lại bỏ xuống.
Anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng được, ngón tay thon dài sẽ lục tìm những món công cụ có màu sắc khác nhau, hình thù khác nhau. Không, đối với anh của lúc này mà nói, gọi là dụng cụ tra tấn có lẽ càng chính xác hơn.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô giẫm trên chăn nệm…cô đã chọn xong.
“Há miệng.”
“Aaaa…”
Giang Phong giữ chặt khớp hàm của anh, nhét một trái bóng nhỏ vào trong, và thắt sợi dây da đến mức chặt nhất.
“Ư ư ưm…” Thiệu Dịch Chi theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra âm tiết mơ hồ. Nhưng nếu như cho anh quyền được nói chuyện, hỏi anh rốt cuộc muốn nói gì, có lẽ bản thân anh cũng không hề biết. Đó chẳng qua chỉ là bản năng phản kháng sau khi bị bóc lột.
“Ư ư ưm…”
Khóe miệng không thể khép lại bị buộc chảy nước bọt ròng ròng, chảy xuống dưới cằm, nhỏ xuống lồng ngực, phân tán khắp nơi mà không bị trói buộc. Anh đã không còn là trai ngoan nữa, nhưng anh chưa từng bị chơi đùa như thế này.
Đầu ngón tay hơi lạnh dán lên gậy th*t sung huyết của anh, cẩn thận vỗ về mỗi một khe rãnh, động tác nhẹ như lông vũ.
Trời ạ.
Vậy mà cô còn mưu toan cù lét trên gậy th*t của anh.
“Phù phù…”
Nhột. Khó chịu. Trướng.
Cứ như thế, chẳng tốn chút hơi sức nào, cô đã có thể nắm bắt được nơi yếu ớt nhất của anh.
Cuối cùng anh cũng biết, cảm giác nhột sẽ chạy dọc lên trái tim.
Không chịu nổi nữa.
Cái gọi là tôn nghiêm sẽ trở nên nhỏ bé khi ở trước mặt tình dục. Không chỉ là ham muốn hèn mọn nhất, còn có tình cảm cao thượng vô tận. Ham muốn cám dỗ anh, tình cảm làm anh suy yếu. Cho dù có thiếu đi một thứ, anh vẫn còn một tia cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu xen lẫn cả hai thứ….
Anh, chỉ có đầu hàng.
“Ưm a ừ…”
Âm tiết mơ hồ nói ra tình ý rõ ràng nhất:
Em nghe thấy chưa? Người yêu của anh.
Bắt đầu từ bây giờ, em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh.
Đúng, bất cứ chuyện gì.
Giang Phong chỉ ngón tay trước ngực anh, rồi ra vẻ kiềm chế chỉ thẳng vào cửa tiệm kia.
Thiệu Dịch Chi nhìn theo hướng cô chỉ, “Tiệm này à…”
“Dạ, chính là tiệm này.”
Thiệu Dịch Chi mỉm cười sáng tỏ, ghé sát bên tai cô hỏi: “Muốn vào đó? Hàng của bên này còn đầy đủ hơn cả trong nước.”
Giang Phong nhìn anh với ý vị sâu xa: “Anh hiểu biết không ít ha.”
Thiệu tiên sinh sờ sống mũi, “Khụ khụ…”
Chết vì nhiều lời.
Tiệm bán đồ dùng tình thú này có quy mô rất lớn, cạnh tranh đổ máu với các trung tâm mua sắm lớn, chỉ có điều ánh đèn có hơi diêm dúa một chút xíu xiu.
Lần đầu tiên Giang Phong dạo quanh kiểu cửa tiệm như thế, trong sự xấu hổ xen lẫn chút mong đợi, cô nói: “Chỗ này không có ai nhận ra em thật tốt quá!”
Thiệu tiên sinh cười nói: “Vài ngày nữa sẽ nhận ra thôi.”
Giang Phong nhìn thấy viên bi thủy tinh trên kệ hàng, không biết để làm gì, cô hỏi anh: “Cái này để làm gì thế anh?”
Có vết xe đổ trước đó, anh bèn nói: “Anh cũng không rõ.”
Cô không tin, “Thật sự không rõ?”
“…..”
Xem đi, nói cũng không được, không nói cũng không xong.
Giang Phong thấy anh không chịu nói thì mặc kệ anh, còn cô tự mình đi xem, cái nào biết hay cái nào không biết, cô vẫn hào hứng bừng bừng chất đầy cả xe mua hàng.
Thiệu tiên sinh nhìn bóng lưng của cô bỗng muốn nói lại thôi…chỗ đó, là khu chuyên về sm.
Nhưng mà, dù gì cũng do cô tự mình chọn, thôi thuận nước đẩy thuyền vậy…
Sắc mặt của Thiệu Dịch Chi không chút gợn sóng, trong đầu đã giả định sẵn hàng nghìn kiểu tư thế, chỉ đợi con thỏ nhỏ tự mình dâng đến cửa.
…
Thiệu Dịch Chi tắm rửa xong bước ra, nhìn thấy Giang Phong đang bày biện mấy món đồ chơi nhỏ lên giường.
Giang Phong cầm một cặp còng tay lên, lắc lư khiến nó vang tiếng leng keng.
Mặt cô ngơ ngác hỏi anh, “Thiệu tiên sinh, cái này dùng thế nào vậy?”
Thiệu Dịch Chi cong khóe môi, “Cái này à…”
Anh vươn tay qua định làm mẫu cho cô, nào ngờ cô đột nhiên mở chốt khóa, lạch cạch một tiếng còng tay anh lại.
Trong lúc anh đang giật mình ngạc nhiên, cô dùng sức quật ngã anh xuống giường, mặt anh đập thẳng xuống, té vô cùng thảm. Giang Phong lật người ngồi vắt ngang trên lưng anh, lại đeo thêm cho anh một bộ dây xích chân.
Giang Phong cười khẽ nói: “Thiệu tiên sinh, là anh dạy em, trói người phải trói chặt một tí. Thế nào, chất lượng không tồi nhỉ? Em đã chọn rất lâu đấy.”
“Em, rốt cuộc em muốn làm gì?”
“Anh nói xem?”
Thiệu tiên sinh nghiến răng cắn lợi nói: “Anh đếm đến ba, em tháo ra cho anh.”
Giang Phong không vui vỗ mạnh vào mông anh, “Cầu xin người khác kiểu này không có tác dụng đâu.”
Tiếng vỗ mông giòn giã lại vang dội khiến anh lập tức có chút hốt hoảng, sao anh lại sa ngã đến bước đường này vậy? Phản ứng tư duy căng thẳng trên cơ thể chính là thân thể căng chặt, cứng như tảng đá, nhưng không thể động đậy.
Giang Phong thấy anh không có phản ứng, vì thế cô với lấy một sợi roi da, nhắm vào bờ mông đang căng chặt của anh mạnh mẽ quất xuống một phát.
“Đệt…”
Giang Phong đỡ cằm anh lên, “Kêu cái gì mà kêu, em có cho anh phát ra tiếng chưa?”
Thiệu tiên sinh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, lấy lòng cô nói: “ A Phong, chúng ta đổi cách chơi khác có được không?”
Cô trách móc nói: “Gọi ai A Phong thế hả, phải gọi chủ nhân, có biết chưa?”
“…….”
Ok, không phải chỉ là chơi cùng thôi sao, thể diện còn có thể lớn hơn bà xã à?
Nhưng nút thắt trong lòng thật sự không phải có thể lập tức vượt qua được.
Giang Phong nhìn anh chăm chú, càng khiến anh cảm thấy da đầu tê dại, vừa hé miệng ra còn chưa lên tiếng đã nuốt ngược trở về.
Giang Phong: “Không chịu gọi chủ nhân?”
Thiệu Dịch Chi: “Anh…” Con mẹ nó thật là một lời khó nói hết.
Giang Phong lục lọi tìm tòi trong đống công cụ, quyết định cướp mất thị giác của anh, dùng miếng bịt mắt che đôi mắt anh lại.
Thiệu Dịch Chi chỉ nghe thấy sau lưng truyền đến âm thanh sột soạt sột soạt, cũng không biết cô lại nhìn trúng món đồ gì.
Bộp, bộp.
Âm thanh vật cứng đánh vào lòng bàn tay người. Cô đang thử cảm giác.
Giang Phong lạnh lùng nói: “Bây giờ, anh có thể đếm đến ba rồi.”
Giọng nói vừa dứt, thước cuộn bằng thép nhá nhem ánh sáng lạnh lập tức đánh lên bờ mông săn chắc của anh.
Bốp!
“A đệt…” Thứ đồ này còn đau hơn cả roi da. Anh không nhịn được nói: “Em thật sự nỡ xuống tay.”
Cô ung dung nói: “Anh không đếm số vậy không tính số lần nữa nhé.”
Nói xong lại quất thêm một phát.
Bốp!
“Anh chơi chết em…”
Bốp!
Thiệu Dịch Chi ngập ngừng, nuốt ngược nửa câu sau vào bụng.
Giang Phong: “Anh chơi chết ai?”
Thiệu Dịch Chi: “…..chơi chết em.”
Bốp!
Lại thêm một phát thật mạnh.
“Mở mắt ra nhìn cho rõ, bây giờ là lúc anh cứng miệng ra vẻ sao?”
“Không nhìn được.”
Không ngoài dự đoán, lại là một cú đánh không chút nương tay.
Giang Phong: “Nếu cứng miệng nữa, ngày mai mông của anh còn có thể dùng được chắc?”
Thiệu Dịch Chi: “%%%%%%”
Thiệu Dịch Chi hít sâu vài hơi, cuối cùng cũng nhận thức được tình hình, anh không còn phản kháng nữa, mà dịu giọng mở miệng: “Một.”
Bốp!
“Phải nói cảm ơn chủ nhân.”
“Cảm, ơn, chủ, nhân.”
Bốp!
Sao càng đánh mạnh hơn vậy!
Giang Phong: “Nối liền vào nhau mà nói.”
“…Một, cảm ơn chủ nhân!”
Cô cong khóe môi, “Đấy, như vậy mới đúng nè. Còn hai lần nữa.”
Bốp!
“Hai, cảm ơn chủ nhân!”
Bốp!
“Ba, cảm ơn chủ nhân!”
Thiệu Dịch Chi nhanh chóng nói cho xong, muốn lập tức kết thúc cái trò chơi kỳ lạ này.
Bốp!
“Sao em còn đánh nữa?!”
Giang Phong dùng thước cuộn bằng thép tùy ý cọ qua sống lưng của anh, chọt chọt vào sau gáy anh với ý tứ cảnh cáo.
“Tại em vui thôi. Làm sao, anh không vui à?”
Thiệu Dịch Chi lập tức tiếp lời: “Vui chứ, rất vui.”
Giang Phong vui sướng bật cười, “Thế thì tốt, nếu anh đã thích, vậy thưởng thêm cho anh vài cái.”
Bốp! Bốp! Bốp!
………..
Giang Phong nằm xuống bên cạnh anh, một tay xoa nắn bờ mông đỏ thấu của Thiệu Dịch Chi, một bên hưởng thụ tiết tấu hít thở lúc nhanh lúc chậm của Thiệu tiên sinh…tiếng hít vào và thở ra bị cô thao túng.
“Sướng không?”
Thiệu tiên sinh nặn ra một nụ cười, “Sướng.”
Giang Phong nghe mà hài lòng, cuối cùng cũng buông tha cho anh.
“Anh lật người lại đi.”
“Được.”
Vừa lật người qua, mông bị đè dưới thân, lại là một màu sắc khác.
Thiệu Dịch Chi: “Ôi mẹ ơi…”
Giang Phong: “Ồn muốn chết.”
Anh nghe thấy cô đang cầm lấy một thứ gì đó từ trong đống công cụ, không lâu sau lại bỏ xuống.
Anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng được, ngón tay thon dài sẽ lục tìm những món công cụ có màu sắc khác nhau, hình thù khác nhau. Không, đối với anh của lúc này mà nói, gọi là dụng cụ tra tấn có lẽ càng chính xác hơn.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của cô giẫm trên chăn nệm…cô đã chọn xong.
“Há miệng.”
“Aaaa…”
Giang Phong giữ chặt khớp hàm của anh, nhét một trái bóng nhỏ vào trong, và thắt sợi dây da đến mức chặt nhất.
“Ư ư ưm…” Thiệu Dịch Chi theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra âm tiết mơ hồ. Nhưng nếu như cho anh quyền được nói chuyện, hỏi anh rốt cuộc muốn nói gì, có lẽ bản thân anh cũng không hề biết. Đó chẳng qua chỉ là bản năng phản kháng sau khi bị bóc lột.
“Ư ư ưm…”
Khóe miệng không thể khép lại bị buộc chảy nước bọt ròng ròng, chảy xuống dưới cằm, nhỏ xuống lồng ngực, phân tán khắp nơi mà không bị trói buộc. Anh đã không còn là trai ngoan nữa, nhưng anh chưa từng bị chơi đùa như thế này.
Đầu ngón tay hơi lạnh dán lên gậy th*t sung huyết của anh, cẩn thận vỗ về mỗi một khe rãnh, động tác nhẹ như lông vũ.
Trời ạ.
Vậy mà cô còn mưu toan cù lét trên gậy th*t của anh.
“Phù phù…”
Nhột. Khó chịu. Trướng.
Cứ như thế, chẳng tốn chút hơi sức nào, cô đã có thể nắm bắt được nơi yếu ớt nhất của anh.
Cuối cùng anh cũng biết, cảm giác nhột sẽ chạy dọc lên trái tim.
Không chịu nổi nữa.
Cái gọi là tôn nghiêm sẽ trở nên nhỏ bé khi ở trước mặt tình dục. Không chỉ là ham muốn hèn mọn nhất, còn có tình cảm cao thượng vô tận. Ham muốn cám dỗ anh, tình cảm làm anh suy yếu. Cho dù có thiếu đi một thứ, anh vẫn còn một tia cơ hội chiến thắng.
Nhưng nếu xen lẫn cả hai thứ….
Anh, chỉ có đầu hàng.
“Ưm a ừ…”
Âm tiết mơ hồ nói ra tình ý rõ ràng nhất:
Em nghe thấy chưa? Người yêu của anh.
Bắt đầu từ bây giờ, em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh.
Đúng, bất cứ chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.