Gió Mát Trăng Thanh Thường Bạn Quân
Chương 11
Tái Tửu Khách
22/10/2022
Các chương trình học của lớp huấn luyện cơ bản đều sắp xếp vào những
ngày nghỉ hoặc cuối tuần, những kỳ nghỉ vốn có sẽ chậm lại hoặc là được
nghỉ trước. Làm đương sự Chúc Thanh Phong không có bất cứ dị nghị gì về
sự sắp xếp này cả, dù sao những kỳ nghỉ nên có thì đều có hết. Thời gian làm việc trừ bỏ mỗi tuần có một buổi họp ngẫu nhiên cũng chỉ tốn một
hai buổi tối lên lớp dạy thêm, công việc soạn bài linh tinh cũng không
cần chạy theo hình thức của các đơn vị nhà nước mà ở nhà hoàn thành cũng được.
Mà đối với Hạ Lãng Nguyệt thì sắp xếp kì nghỉ như vậy không còn gì tốt hơn, dù sao Chúc Thanh Phong cũng không thích náo nhiệt. Chỉ riêng mỗi lần trong nước nghỉ lễ một đống người oán giận kỳ nghỉ quá đông người cũng vẫn ngăn không được hiện thực có cả biển người chen chúc nhau vào kỳ nghỉ tiếp theo, khả năng thuyết phục được Chúc Thanh Phong ra ngoài du ngoạn vào kỳ nghỉ là con số không.
Tuy rằng tính toán dựa vào bản tính "trạch nam" bình thường của Chúc Thanh Phong rất khó để dụ được người này ra khỏi cửa nhưng mà vẫn còn một chút khả năng đúng không?
Dù cho thoạt nhìn ngày thường Chúc Thanh Phong đối sử với ai cũng đều lạnh nhạt nhưng khi làm việc vẫn luôn có trách nhiệm. Bởi vì là lớp học nhỏ nên tùy theo năng lực để dạy cũng có vẻ được.
Thời gian thử việc Chúc Thanh Phong nhận một lớp tự học buổi tối còn ban ngày thì đi tập huấn. Lý luận tri thức của Chúc Thanh Phong hoàn toàn đủ dùng, nhưng dù sao từ trước tới nay cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những công việc như thế này, cũng không phải xuất thân từ trường sư phạm nên những buổi đi tập huấn đều được dạy chuẩn bị giáo án như thế nào linh tinh.
Hai ngày tập huấn cuối cùng Chúc Thanh Phòng và mấy người đồng nghiệp bắt đầu tập giảng bài, mới bắt đầu còn có chút vấp nhưng làm nhiều vài lần rồi cũng thông thuận. Lúc này nền móng kiến thức của Chúc Thanh Phong được dịp trổ hết tài năng, chẳng qua bản thân Chúc Thanh Phong cũng không cảm thấy mình tốt nghiệp đại học chính quy có gì ưu tú đáng khích lệ hơn những người chỉ có bằng cấp chuyên khoa đại học phổ biến khác. Nhưng mà Hạ Lãng Nguyệt chỉ cần há miệng là tuôn ra mấy câu tâng bốc Chúc Thanh Phong, tuy rằng từ nhỏ đã được thầy cô và bạn học khen ngợi không biết bao nhiêu lần nhưng Chúc Thanh Phong nghe thấy cũng lông tóc dựng đứng, sợ là xem phim kinh dị cũng không có được hiểu quả như vậy.
Sau khóa tập huấn Chúc Thanh Phong được sắp xếp dạy môn toán của hai học sinh lớp 1, chờ hết nghỉ hè lại mang theo một khóa tân sinh lớp 1 mới. Hai học sinh trước đó có thành tích rõ rệt hơn sau khi được Chúc Thanh Phong giảng dạy, dù sao chương trình học lớp 1 phần lớn đều là kiến thức tiểu học, tuy rằng những học sinh cần học thêm phần lớn là học sinh yếu kém nhưng chỉ cần đặt nền móng ngay từ đầu thì dạy toán lớp 1 vẫn vô cùng dễ dàng.
Có lẽ bởi vì trước kia phụ huynh học sinh đã đi tìm không ít lớp dạy thêm nên hiện tại cơ cấu trình độ dạy học đều lẫn lộn tốt xấu, vốn dĩ ôm tâm lý ôm ngựa chết làm như ngựa sống lại không có chút thu hoạch khả quan nào nên ban đầu thấy diện mạo quá mức non nớt của Chúc Thanh Phong mà giấu giếm vài phần không tin tưởng, nay lại đã hoàn toàn biến mất khi thấy thành tích đang dần tăng của con cái. Thậm chí còn chủ động nhắc tới hy vọng Chúc Thanh Phong có thể dạy bổ túc cho các con mình lâu dài.
Chỉ là tất cả giáo viên mới nhậm chức đều chỉ dạy học sinh lớp 1, tuy rằng thành tích công tác của Chúc Thanh Phong vô cùng tốt cũng không thể tùy tiện phá hỏng quy củ.
Kết thúc kì nghỉ hè Chúc Thanh Phong khó có được thời gian nghỉ ngơi không giới hạn, cũng may như vậy có thể dưỡng bệnh được. Chờ tới kì nhập học tiếp theo trừ bỏ có chút ho khan thì những bệnh trạng khác của Chúc Thanh Phong đã gần như không còn nữa.
Trước đó Chúc Thanh Phong nhận hai học sinh còn tính thành thạo, lần khai giảng này cậu sẽ dạy ba học sinh hết học kì này.
Vốn cứ cho rằng lúc này đây cũng có thể thuận lợi được lại không nghĩ xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Từ trước tới nay Hạ Lãng Nguyệt cực kì để bụng tới chuyện của Chúc Thanh Phong, đương nhiên chuyện công việc cũng không ngoại lệ.
Từ cơ bản nhất là tự mình lái xe đón đưa, còn thường xuyên hỏi những việc xảy ra ít người biết trong khi Chúc Thanh Phong làm việc. Giống như một người có nhân thiết cao lãnh, Chúc Thanh Phong rất ít khi chủ động khơi mào đề tài nói chuyện, cũng không có ý định nhiều chuyện lúc này đây lại khó có được lần có dục vọng muốn mở miệng phỉ nhổ.
Lúc đó vừa mới khai giảng chưa được nửa tháng, Hạ Lãng Nguyện đón Chúc Thanh Phong vừa mới kết thúc lớp học thêm về nhà, hai người thu thập thỏa đáng rồi lên giường. Ban ngày Hạ Lãng Nguyệt làm việc cũng không để lại cái gì, bởi vậy chỉ là lười biếng dựa vào đầu giường nhìn như đang chơi di động trên thực tế phân nửa ánh mắt đang hành nghề si hán. Vốn tưởng rằng hôm nay Chúc Thanh Phong cũng sẽ đọc sách chẳng buồn chia cho anh nửa ánh mắt nhưng lại thấy cậu thất thần lật sách một hồi sau đó dứt khoát gập sách lại.
Hạ Lãng Nguyệt phản xạ có điều kiện âm thầm ngồi thẳng người, trong lòng không nhịn được hồi tưởng mấy ngày nay, không có chỗ nào không thích hợp.
"Học sinh bây giờ..." Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lãng Nguyệt thấy Chúc Thanh Phong để lộ biểu tình một lời khó nói hết: "Thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu."
Vừa nghe thấy không phải vấn đề liên quan tới mình Hạ Lãng Nguyệt lại yên lặng thả lỏng, ra vẻ trấn định nói: "Sao, sao vậy?"
"Chỉ... với số âm, trái dấu là âm, mà âm âm là dương, rất khó lý giải hả?" Lông màu Chúc Thanh Phong nhíu lại.
"Dễ hiểu mà?" Hạ Lãng Nguyệt nói hơi chần chờ, theo lý thuyết thì khá là dễ hiểu.
Chúc Thanh Phong nhổm dậy vỗ chăn một cái, trong giọng nói có mang theo chút giận giữ: "Vậy tại sao bọn chúng cứ luôn tính sai kí hiệu chứ!"
"Này còn chưa tính, dù sao cũng do cơ sở bọn nó chưa tốt, số âm tuy đơn giản nhưng cũng là khái niêm mới. Nhưng! Mà!" Chúc Thanh Phong bỗng nhiên đề cao âm lượng: "Em giảng cho học sinh hai số âm là dương kết quả con bé đó không thèm nghĩ ngợi đáp trả em một câu dương dương là âm!"
"Hai số dương là âm?" Hạ Lãng Nguyệt nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó thì cười ầm lên.
Quả thực Chúc Thanh Phong phẫn nộ tới tột đỉnh, túm gối ôm qua đánh lên người cười tới mức người ngã ngựa đổ kia: "Anh còn cười! Học sinh kiểu gì thế này chứ!?"
Mắt thấy móng vuốt sáng lên của mèo con Hạ Lãng Nguyệt mạnh mẽ nín cười, giả vờ ho khan vài tiếng nói: "Lúc này mới vừa khai giảng thôi, bắt đầu từ từ chứ em."
Chúc Thanh Phong trợn trắng mắt dựa lại đầu giường, ôm gối ôm vào trong ngực rồi nói: "Lúc ấy em không biết đáp lại như thế nào!"
Hạ Lãng Nguyệt nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, tay phải vuốt ve cánh tay trơn bóng của Chúc Thanh Phong hỏi: "Vậy lúc sau thế nào?"
"Em còn chưa kịp mở miệng mấy đứa học sinh khác đã cười." Chúc Thanh Phong nói: "Không nghĩ tới mỗi số âm thôi cũng phải bẻ ra xoa nát giảng giải cho mấy đứa nó."
"Ầy, đây đúng là lứa học sinh mà anh thấy kém cỏi nhất." Hạ Lãng Nguyệt thở dài ra vẻ nói.
Chúc Thanh Phong liếc mắt nhìn Hạ Lãng Nguyệt một cái, sau đó bảo: "Có hơi làm ra vẻ."
"Phải vậy không?" Hạ Lãng Nguyệt bày ra biểu tình trang nghiêm lần nữa: "Ầy! Này đúng thật là lứa học sinh kém cỏi nhất mà anh từng thấy!"
"Như vậy thì sao?" Tiếng nói vừa dứt chút đứng đắn mà Hạ Lãng Nguyệt bày ra biến mất không còn một mảnh, cuối cùng càng giống một con Samoyed thành tinh đang liều mạng vẫy đuôi cầu chủ nhân chú ý.
"... Em mệt rồi." Chúc Thanh Phong ném bỏ gối ôm rồi trực tiếp lủi vào trong chăn.
"Chờ một chút thì có làm sao đâu Thanh Thanh —" Hạ Lãng Nguyệt cũng chui vào ngay sau đó.
Chúc Thanh Phong trở tay xốc chăn ụp tất cả lên đầu Hạ Lãng Nguyệt: "Anh nhớ bộ sô pha da kia rồi à?"
"Không không không, sao có thể vậy chứ?" Hạ Lãng Nguyệt vặn vẹo mấy cái cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời, vừa thấy bởi vì Chúc Thanh Phong mới chui vào ổ chăn mà quần áo tóc tai xộc xệch, vòng eo như ẩn như hiện và xương quai xanh tinh xảo, bỗng dưng biểu diễn một màn nhớ ăn không nhớ đánh, liếc mắt quyến rũ với người trước mặt: "Bảo bối, tới một nháy không?"
....
"Không không không, anh sai rồi bảo bối! Thanh — a! Thân ái! Anh biết sai rồi!...."
...
Ngày hôm sau, Hạ Lãng Nguyệt chào buổi sáng ở phòng khách.
Mà đối với Hạ Lãng Nguyệt thì sắp xếp kì nghỉ như vậy không còn gì tốt hơn, dù sao Chúc Thanh Phong cũng không thích náo nhiệt. Chỉ riêng mỗi lần trong nước nghỉ lễ một đống người oán giận kỳ nghỉ quá đông người cũng vẫn ngăn không được hiện thực có cả biển người chen chúc nhau vào kỳ nghỉ tiếp theo, khả năng thuyết phục được Chúc Thanh Phong ra ngoài du ngoạn vào kỳ nghỉ là con số không.
Tuy rằng tính toán dựa vào bản tính "trạch nam" bình thường của Chúc Thanh Phong rất khó để dụ được người này ra khỏi cửa nhưng mà vẫn còn một chút khả năng đúng không?
Dù cho thoạt nhìn ngày thường Chúc Thanh Phong đối sử với ai cũng đều lạnh nhạt nhưng khi làm việc vẫn luôn có trách nhiệm. Bởi vì là lớp học nhỏ nên tùy theo năng lực để dạy cũng có vẻ được.
Thời gian thử việc Chúc Thanh Phong nhận một lớp tự học buổi tối còn ban ngày thì đi tập huấn. Lý luận tri thức của Chúc Thanh Phong hoàn toàn đủ dùng, nhưng dù sao từ trước tới nay cũng chưa bao giờ tiếp xúc với những công việc như thế này, cũng không phải xuất thân từ trường sư phạm nên những buổi đi tập huấn đều được dạy chuẩn bị giáo án như thế nào linh tinh.
Hai ngày tập huấn cuối cùng Chúc Thanh Phòng và mấy người đồng nghiệp bắt đầu tập giảng bài, mới bắt đầu còn có chút vấp nhưng làm nhiều vài lần rồi cũng thông thuận. Lúc này nền móng kiến thức của Chúc Thanh Phong được dịp trổ hết tài năng, chẳng qua bản thân Chúc Thanh Phong cũng không cảm thấy mình tốt nghiệp đại học chính quy có gì ưu tú đáng khích lệ hơn những người chỉ có bằng cấp chuyên khoa đại học phổ biến khác. Nhưng mà Hạ Lãng Nguyệt chỉ cần há miệng là tuôn ra mấy câu tâng bốc Chúc Thanh Phong, tuy rằng từ nhỏ đã được thầy cô và bạn học khen ngợi không biết bao nhiêu lần nhưng Chúc Thanh Phong nghe thấy cũng lông tóc dựng đứng, sợ là xem phim kinh dị cũng không có được hiểu quả như vậy.
Sau khóa tập huấn Chúc Thanh Phong được sắp xếp dạy môn toán của hai học sinh lớp 1, chờ hết nghỉ hè lại mang theo một khóa tân sinh lớp 1 mới. Hai học sinh trước đó có thành tích rõ rệt hơn sau khi được Chúc Thanh Phong giảng dạy, dù sao chương trình học lớp 1 phần lớn đều là kiến thức tiểu học, tuy rằng những học sinh cần học thêm phần lớn là học sinh yếu kém nhưng chỉ cần đặt nền móng ngay từ đầu thì dạy toán lớp 1 vẫn vô cùng dễ dàng.
Có lẽ bởi vì trước kia phụ huynh học sinh đã đi tìm không ít lớp dạy thêm nên hiện tại cơ cấu trình độ dạy học đều lẫn lộn tốt xấu, vốn dĩ ôm tâm lý ôm ngựa chết làm như ngựa sống lại không có chút thu hoạch khả quan nào nên ban đầu thấy diện mạo quá mức non nớt của Chúc Thanh Phong mà giấu giếm vài phần không tin tưởng, nay lại đã hoàn toàn biến mất khi thấy thành tích đang dần tăng của con cái. Thậm chí còn chủ động nhắc tới hy vọng Chúc Thanh Phong có thể dạy bổ túc cho các con mình lâu dài.
Chỉ là tất cả giáo viên mới nhậm chức đều chỉ dạy học sinh lớp 1, tuy rằng thành tích công tác của Chúc Thanh Phong vô cùng tốt cũng không thể tùy tiện phá hỏng quy củ.
Kết thúc kì nghỉ hè Chúc Thanh Phong khó có được thời gian nghỉ ngơi không giới hạn, cũng may như vậy có thể dưỡng bệnh được. Chờ tới kì nhập học tiếp theo trừ bỏ có chút ho khan thì những bệnh trạng khác của Chúc Thanh Phong đã gần như không còn nữa.
Trước đó Chúc Thanh Phong nhận hai học sinh còn tính thành thạo, lần khai giảng này cậu sẽ dạy ba học sinh hết học kì này.
Vốn cứ cho rằng lúc này đây cũng có thể thuận lợi được lại không nghĩ xảy ra rất nhiều chuyện khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Từ trước tới nay Hạ Lãng Nguyệt cực kì để bụng tới chuyện của Chúc Thanh Phong, đương nhiên chuyện công việc cũng không ngoại lệ.
Từ cơ bản nhất là tự mình lái xe đón đưa, còn thường xuyên hỏi những việc xảy ra ít người biết trong khi Chúc Thanh Phong làm việc. Giống như một người có nhân thiết cao lãnh, Chúc Thanh Phong rất ít khi chủ động khơi mào đề tài nói chuyện, cũng không có ý định nhiều chuyện lúc này đây lại khó có được lần có dục vọng muốn mở miệng phỉ nhổ.
Lúc đó vừa mới khai giảng chưa được nửa tháng, Hạ Lãng Nguyện đón Chúc Thanh Phong vừa mới kết thúc lớp học thêm về nhà, hai người thu thập thỏa đáng rồi lên giường. Ban ngày Hạ Lãng Nguyệt làm việc cũng không để lại cái gì, bởi vậy chỉ là lười biếng dựa vào đầu giường nhìn như đang chơi di động trên thực tế phân nửa ánh mắt đang hành nghề si hán. Vốn tưởng rằng hôm nay Chúc Thanh Phong cũng sẽ đọc sách chẳng buồn chia cho anh nửa ánh mắt nhưng lại thấy cậu thất thần lật sách một hồi sau đó dứt khoát gập sách lại.
Hạ Lãng Nguyệt phản xạ có điều kiện âm thầm ngồi thẳng người, trong lòng không nhịn được hồi tưởng mấy ngày nay, không có chỗ nào không thích hợp.
"Học sinh bây giờ..." Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Lãng Nguyệt thấy Chúc Thanh Phong để lộ biểu tình một lời khó nói hết: "Thật khiến người ta cảm thấy khó hiểu."
Vừa nghe thấy không phải vấn đề liên quan tới mình Hạ Lãng Nguyệt lại yên lặng thả lỏng, ra vẻ trấn định nói: "Sao, sao vậy?"
"Chỉ... với số âm, trái dấu là âm, mà âm âm là dương, rất khó lý giải hả?" Lông màu Chúc Thanh Phong nhíu lại.
"Dễ hiểu mà?" Hạ Lãng Nguyệt nói hơi chần chờ, theo lý thuyết thì khá là dễ hiểu.
Chúc Thanh Phong nhổm dậy vỗ chăn một cái, trong giọng nói có mang theo chút giận giữ: "Vậy tại sao bọn chúng cứ luôn tính sai kí hiệu chứ!"
"Này còn chưa tính, dù sao cũng do cơ sở bọn nó chưa tốt, số âm tuy đơn giản nhưng cũng là khái niêm mới. Nhưng! Mà!" Chúc Thanh Phong bỗng nhiên đề cao âm lượng: "Em giảng cho học sinh hai số âm là dương kết quả con bé đó không thèm nghĩ ngợi đáp trả em một câu dương dương là âm!"
"Hai số dương là âm?" Hạ Lãng Nguyệt nghe vậy ngẩn người, ngay sau đó thì cười ầm lên.
Quả thực Chúc Thanh Phong phẫn nộ tới tột đỉnh, túm gối ôm qua đánh lên người cười tới mức người ngã ngựa đổ kia: "Anh còn cười! Học sinh kiểu gì thế này chứ!?"
Mắt thấy móng vuốt sáng lên của mèo con Hạ Lãng Nguyệt mạnh mẽ nín cười, giả vờ ho khan vài tiếng nói: "Lúc này mới vừa khai giảng thôi, bắt đầu từ từ chứ em."
Chúc Thanh Phong trợn trắng mắt dựa lại đầu giường, ôm gối ôm vào trong ngực rồi nói: "Lúc ấy em không biết đáp lại như thế nào!"
Hạ Lãng Nguyệt nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, tay phải vuốt ve cánh tay trơn bóng của Chúc Thanh Phong hỏi: "Vậy lúc sau thế nào?"
"Em còn chưa kịp mở miệng mấy đứa học sinh khác đã cười." Chúc Thanh Phong nói: "Không nghĩ tới mỗi số âm thôi cũng phải bẻ ra xoa nát giảng giải cho mấy đứa nó."
"Ầy, đây đúng là lứa học sinh mà anh thấy kém cỏi nhất." Hạ Lãng Nguyệt thở dài ra vẻ nói.
Chúc Thanh Phong liếc mắt nhìn Hạ Lãng Nguyệt một cái, sau đó bảo: "Có hơi làm ra vẻ."
"Phải vậy không?" Hạ Lãng Nguyệt bày ra biểu tình trang nghiêm lần nữa: "Ầy! Này đúng thật là lứa học sinh kém cỏi nhất mà anh từng thấy!"
"Như vậy thì sao?" Tiếng nói vừa dứt chút đứng đắn mà Hạ Lãng Nguyệt bày ra biến mất không còn một mảnh, cuối cùng càng giống một con Samoyed thành tinh đang liều mạng vẫy đuôi cầu chủ nhân chú ý.
"... Em mệt rồi." Chúc Thanh Phong ném bỏ gối ôm rồi trực tiếp lủi vào trong chăn.
"Chờ một chút thì có làm sao đâu Thanh Thanh —" Hạ Lãng Nguyệt cũng chui vào ngay sau đó.
Chúc Thanh Phong trở tay xốc chăn ụp tất cả lên đầu Hạ Lãng Nguyệt: "Anh nhớ bộ sô pha da kia rồi à?"
"Không không không, sao có thể vậy chứ?" Hạ Lãng Nguyệt vặn vẹo mấy cái cuối cùng cũng được thấy ánh mặt trời, vừa thấy bởi vì Chúc Thanh Phong mới chui vào ổ chăn mà quần áo tóc tai xộc xệch, vòng eo như ẩn như hiện và xương quai xanh tinh xảo, bỗng dưng biểu diễn một màn nhớ ăn không nhớ đánh, liếc mắt quyến rũ với người trước mặt: "Bảo bối, tới một nháy không?"
....
"Không không không, anh sai rồi bảo bối! Thanh — a! Thân ái! Anh biết sai rồi!...."
...
Ngày hôm sau, Hạ Lãng Nguyệt chào buổi sáng ở phòng khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.