Chương 25:
Trường Nhiên
12/09/2023
Sau khi cúp máy, cô gần như thức trắng cả đêm.
Trái tim như thể bị ai bóp chặt, nghiền nát dưới bánh xe, vỡ tan thành những mảnh hình thoi nhỏ.
Mọi người và cả những bản tin đều nói anh bị thương nặng nhất, hiện đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Công ty quản lý của anh đã kiểm soát tin tức chặt chẽ, mãi đến rạng sáng hôm sau, cô vẫn chưa thấy tin tức tiếp theo.
Năm giờ rưỡi sáng, cô ra ngoài trong trạng thái choáng váng, may mà Lý Yến Văn và Thẩm Dục không bị đánh thức.
Cứ như đang nằm mơ vậy, cô xoa mạnh mặt mình, đầu ngón tay chạm phải giọt nước đọng nơi đuôi mắt. Cô sửng sốt, tỉnh táo lại, đứng ở trạm xe buýt cầm điện thoại, chết lặng lướt tin tức.
Mọi thứ đều là thật, anh vẫn đang được cấp cứu, mà cô vẫn chẳng biết chuyện tiếp sau đó.
Những tiếng ù kéo dài trong đầu hệt như một chiếc tivi hư, không thể chiếu phim mà chỉ phát ra những tạp âm đinh tai nhức óc.
Cô lên chuyến xe buýt sớm nhất, trở thành người đầu tiên đến núi Hạc Khê ngày hôm nay. Cô mua một cây hương loại giá cao trước đó không dám mua, đi đến cửa hông của chùa cung kính vái lạy rất nhiều lần.
Từ hôm ấy cho đến rất nhiều ngày sau vẫn luôn như vậy, ngay cả cụ bà xoát vé vào cổng cũng nhận ra cô, bèn hỏi thăm: “Con gái, sao hôm nào con cũng đến sớm thế?”
Thật ra cô ghét nhất việc thức dậy sớm, nếu được ngủ thoải mái, cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Cô đi sớm như vậy, thậm chí một lần đi đi về về mất hai tiếng, vậy mà lúc về nhà ba mẹ vẫn chưa dậy.
Nhưng cô cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cháu không nhớ từng nghe ai nói, nén hương đầu là linh nhất.”
“Cầu nguyện cho mình à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy là cho người thân rồi nhỉ?”
Cô im lặng một hồi, muốn nói đúng ạ nhưng lại cảm thấy không thể nào định nghĩa được danh phận, sau một hồi không nói gì, cô mới lắc lắc đầu.
“Thế chắc là người rất quan trọng, muốn thắp nén hương đầu phải dậy rất sớm, không phải ai cũng có thể làm được.” Bà cụ đưa tay chỉ về một phía: “Nếu cháu có thời gian thì qua đó đi, tháp Hạc Khê trên đó cầu nguyện linh nhất đấy, nhưng mà khó đi lắm. Hồi trước bà nghe kể có một cô gái lên đó cầu nguyện, bảo bạn trai đang làm phẫu thuật nguy hiểm nên mỗi ngày cô ấy đều đến cầu nguyện, sau đó cuộc phẫu thuật rất thành công, vốn dĩ người yêu cô ấy khó mà giữ được một bên chân, vậy mà cũng giữ lại được đó.”
Cô đứng trơ trơ như trời trồng.
Sau đó bà cụ còn nói: “Nhưng cô gái kia cũng ngốc, dùng mái tóc dài của mình để trao đổi, mái tóc dài nuôi mười mấy năm vậy mà cắt phăng.”
…
Mười phút sau, khi đi đến tháp Hạc Khê, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.
Đây là một tòa tháp cao vút chạm mây, không gian bên trong rất hẹp, lối cầu thang không ở bên ngoài, thật khó tưởng tượng làm cách nào mới có thể leo lên được đỉnh tháp.
Cô rất tệ trong khoản thể dục thể thao, trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, cô suýt thì không đạt môn thể dục, về sau trong kỳ thi đại học, cô cũng phải học bù thể dục rất nhiều ngày. Mỗi khi vận động mạnh, cô sẽ muốn rút lui, có đôi khi chỉ đi một đoạn đường mấy bước mà cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô chưa bao giờ leo núi, ngoại trừ lần đi tìm Giang Tố đó.
Cô thanh toán tiền vé vào cửa, cởi mũ trên đầu xuống và đặt ở bậc thang.
Ở tầng thứ nhất của tháp chỉ có một ngọn đèn rất yếu ớt.
Cầu thang vừa dốc vừa hẹp, mỗi một bậc thang cần sải bước rất rộng, bàn chân phải nghiêng qua. Độ cao của mỗi tầng tháp rất thấp, thành thử phải khom người đi lên, nếu đứng thẳng người đầu sẽ va vào đá.
Người ta bảo tòa tháp này đã được xây dựng từ hàng ngàn năm trước.
Trong tháp có vài tầng rất tối, mỗi khi đi được một đoạn nhỏ, cô gần như phải đứng lại một lúc để lấy can đảm tiếp tục leo, đồng thời còn phải dựa vào trực giác không chính xác để đoán khi nào mình mới lên đến đỉnh tháp và đây đang là tầng thứ mấy.
Trái tim như thể bị ai bóp chặt, nghiền nát dưới bánh xe, vỡ tan thành những mảnh hình thoi nhỏ.
Mọi người và cả những bản tin đều nói anh bị thương nặng nhất, hiện đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật.
Công ty quản lý của anh đã kiểm soát tin tức chặt chẽ, mãi đến rạng sáng hôm sau, cô vẫn chưa thấy tin tức tiếp theo.
Năm giờ rưỡi sáng, cô ra ngoài trong trạng thái choáng váng, may mà Lý Yến Văn và Thẩm Dục không bị đánh thức.
Cứ như đang nằm mơ vậy, cô xoa mạnh mặt mình, đầu ngón tay chạm phải giọt nước đọng nơi đuôi mắt. Cô sửng sốt, tỉnh táo lại, đứng ở trạm xe buýt cầm điện thoại, chết lặng lướt tin tức.
Mọi thứ đều là thật, anh vẫn đang được cấp cứu, mà cô vẫn chẳng biết chuyện tiếp sau đó.
Những tiếng ù kéo dài trong đầu hệt như một chiếc tivi hư, không thể chiếu phim mà chỉ phát ra những tạp âm đinh tai nhức óc.
Cô lên chuyến xe buýt sớm nhất, trở thành người đầu tiên đến núi Hạc Khê ngày hôm nay. Cô mua một cây hương loại giá cao trước đó không dám mua, đi đến cửa hông của chùa cung kính vái lạy rất nhiều lần.
Từ hôm ấy cho đến rất nhiều ngày sau vẫn luôn như vậy, ngay cả cụ bà xoát vé vào cổng cũng nhận ra cô, bèn hỏi thăm: “Con gái, sao hôm nào con cũng đến sớm thế?”
Thật ra cô ghét nhất việc thức dậy sớm, nếu được ngủ thoải mái, cô sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào. Cô đi sớm như vậy, thậm chí một lần đi đi về về mất hai tiếng, vậy mà lúc về nhà ba mẹ vẫn chưa dậy.
Nhưng cô cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cháu không nhớ từng nghe ai nói, nén hương đầu là linh nhất.”
“Cầu nguyện cho mình à?”
Cô lắc đầu.
“Vậy là cho người thân rồi nhỉ?”
Cô im lặng một hồi, muốn nói đúng ạ nhưng lại cảm thấy không thể nào định nghĩa được danh phận, sau một hồi không nói gì, cô mới lắc lắc đầu.
“Thế chắc là người rất quan trọng, muốn thắp nén hương đầu phải dậy rất sớm, không phải ai cũng có thể làm được.” Bà cụ đưa tay chỉ về một phía: “Nếu cháu có thời gian thì qua đó đi, tháp Hạc Khê trên đó cầu nguyện linh nhất đấy, nhưng mà khó đi lắm. Hồi trước bà nghe kể có một cô gái lên đó cầu nguyện, bảo bạn trai đang làm phẫu thuật nguy hiểm nên mỗi ngày cô ấy đều đến cầu nguyện, sau đó cuộc phẫu thuật rất thành công, vốn dĩ người yêu cô ấy khó mà giữ được một bên chân, vậy mà cũng giữ lại được đó.”
Cô đứng trơ trơ như trời trồng.
Sau đó bà cụ còn nói: “Nhưng cô gái kia cũng ngốc, dùng mái tóc dài của mình để trao đổi, mái tóc dài nuôi mười mấy năm vậy mà cắt phăng.”
…
Mười phút sau, khi đi đến tháp Hạc Khê, cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng.
Đây là một tòa tháp cao vút chạm mây, không gian bên trong rất hẹp, lối cầu thang không ở bên ngoài, thật khó tưởng tượng làm cách nào mới có thể leo lên được đỉnh tháp.
Cô rất tệ trong khoản thể dục thể thao, trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông, cô suýt thì không đạt môn thể dục, về sau trong kỳ thi đại học, cô cũng phải học bù thể dục rất nhiều ngày. Mỗi khi vận động mạnh, cô sẽ muốn rút lui, có đôi khi chỉ đi một đoạn đường mấy bước mà cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô chưa bao giờ leo núi, ngoại trừ lần đi tìm Giang Tố đó.
Cô thanh toán tiền vé vào cửa, cởi mũ trên đầu xuống và đặt ở bậc thang.
Ở tầng thứ nhất của tháp chỉ có một ngọn đèn rất yếu ớt.
Cầu thang vừa dốc vừa hẹp, mỗi một bậc thang cần sải bước rất rộng, bàn chân phải nghiêng qua. Độ cao của mỗi tầng tháp rất thấp, thành thử phải khom người đi lên, nếu đứng thẳng người đầu sẽ va vào đá.
Người ta bảo tòa tháp này đã được xây dựng từ hàng ngàn năm trước.
Trong tháp có vài tầng rất tối, mỗi khi đi được một đoạn nhỏ, cô gần như phải đứng lại một lúc để lấy can đảm tiếp tục leo, đồng thời còn phải dựa vào trực giác không chính xác để đoán khi nào mình mới lên đến đỉnh tháp và đây đang là tầng thứ mấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.