Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 28:

Trường Nhiên

12/09/2023

Sau khi mở được cửa, cô bắt đầu leo lên đỉnh tháp.

Cô nghĩ, Giang Tố vẫn chưa tỉnh, có phải vì cô cầu nguyện chưa đủ thành kính không. Sau đó cô sực nhớ đã từng nghe ai nói, dùng một ít thứ đặt cược để trao đổi sẽ giúp lời cầu nguyện linh ứng hơn.

Cô ngửa đầu nhìn tòa tháp cao vút tựa như không thấy được điểm cuối, khó khăn và khổ cực vô cùng, mỗi lần đi vào đó, cô đều nghĩ không cần phải đến đây nữa.

Nhưng tại nơi xa ngút chẳng có chút dấu vết của con người này, cô đã cầu nguyện với thần Phật rằng, nếu Giang Tố tỉnh lại, từ nay cho đến bốn năm sau, 1500 ngày, trước khi tốt nghiệp đại học, mỗi ngày cô sẽ đến đây sửa sang, thờ phụng, quét dọn mỗi một bậc thang ở đây xem như tạ ơn thần Phật.

Cô sẽ thắp nhang khói đầy đủ ở tầng cao nhất, sẽ đến mỗi ngày.

Dù rằng cô rất sợ tối, rất nhát gan, lại ghét vận động nhưng chỉ cần anh tỉnh lại, cô sẽ vượt qua tất cả nỗi sợ này.

Cầu nguyện xong, cô tiếp tục cắn răng leo lên.

Lúc xuống dưới, cô chợt nghe thấy tiếng còi xe, hình như bấm còi rất nhiều lần, cô tưởng mấy tấm ván mình để chặn đường người khác nên vội vội vàng vàng đi xuống nhưng khi này, xung quanh lại tĩnh lặng như tờ, ngay cả bóng xe cũng không có.

Cô nghĩ thầm có lẽ mình nghe nhầm, lúc này, cơn đau ở những vết thương tưởng chừng đã tê dại trên đầu ngón tay bắt đầu lan ra, giống như bị kim châm vậy. Cô dùng nước để rửa sạch vết thương, hướng ra ánh sáng nhổ hết gai trên tay, không kìm được xuýt xoa mãi.

Cô lại nghĩ có lẽ chuyện này thật sự có kỳ tích.

Có phải thần hộ mệnh thật sự nghe thấy tâm nguyện của cô không, cùng ngày ấy sau khi về nhà, cô biết được một số tin tức mới. Họ bảo ở bệnh viện nơi Giang Tố đang điều trị có một bác sĩ phẫu thuật mới đến vô cùng giỏi, anh đã có hy vọng.

Cô ngồi trơ ra đó suốt cả đêm như thể đang canh gác, trong các nhóm ở trường, hầu hết mọi người cũng đang quan tâm đến anh.



Chẳng mấy chốc đã có người gửi một video vào nhóm.

Có lẽ là đang bận đi thăm Giang Tố nên chỉ kịp gửi một video báo bình an cho mọi người.

Trong video, nam sinh đó hỏi Bốc Duệ Thành: “Thế nào rồi, chắc chắn chưa?”

“Chắc chắn, có thể báo cho mọi người biết rồi! Cũng vất vả cho mọi người đã lo lắng bấy lâu nay. Haiz, may mắn, thật sự quá may mắn, cậu biết không, thật ra người giáo sư này không thích bệnh viện trung ương, lần này về nước tuy có người mời đến nhưng chỉ đồng ý ngoài mặt, vốn dĩ không định đến.”

“Nhưng hình như một con đường mòn họ đi bị chặn, cũng hết cách, đành phải đi đường lớn, vừa khéo ngang qua bệnh viện nên đi vào chào hỏi một tiếng. Thấy tình hình của Giang Tố, ông ấy cân nhắc một hồi rồi nhận ngay. Cậu nói xem Bồ Tát nhà ai mà tốt thế, khi không lại chặn con đường kia? Nếu con đường kia không bị chặn thì chiều hôm nay, giáo sư ấy đã phải lên máy bay. Tôi thật sự muốn thắp một cây hương lớn, đúng là phúc cả đời của Giang Tố, tốt thật.”

Xem đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm, những chuyện khác không nghe lọt thêm nữa. Từ giọng nói có phần nhẹ nhàng của Bốc Duệ Thành, cô đoán cuộc phẫu thuật lần này hẳn là rất thành công.

Thời gian sau đó đã có thể chờ anh có chuyển biến tốt hơn đúng không? Dù sao đây cũng là một khởi đầu tốt.

Lát sau, trong video phát ra vài tiếng reo hò. Sau âm thanh náo nhiệt ấy, Bốc Duệ Thành lao thẳng lên cầu thang, kêu lớn: “Chắc chứ? Giang Tố tỉnh rồi sao?!”

Video đến đây thì kết thúc.

__

Lời tác giả:

Hai chương nữa, ngày mai phần vườn trường sẽ kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook