Chương 36:
Trường Nhiên
12/09/2023
Vẽ hoa văn cho nữ chính xong, cô lại tiếp tục vẽ hoa văn cho một vài thị nữ và một số diễn viên khác.
Phó đạo diễn cầm máy nhắn tin đi ngang qua cô: “Các diễn viên khác vẽ đại là được rồi, không cần quá chi tiết cụ thể, lát nữa có cảnh quay dưới nước phải vẽ bổ sung cho nữ chính nữa.”
Lúc nãy, một số diễn viên trong đoàn vốn rất hào hứng chờ được vẽ, còn bảo vận may mình tốt, được hóa trang chất lượng đến vậy, nhưng khi phó đạo diễn vừa dứt lời, Thẩm Thính Hạ ngước mắt đã thấy vài cô gái trước mặt ủ rũ cụp mắt.
Đúng lúc Phí Lộ đi ngang qua, các cô gái ấy đều nhìn theo đầy hâm mộ.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng có cảm giác mình được trở về mùa hè năm 17 tuổi kia.
Hình như cô cũng hâm mộ người khác như vậy, sau đó có một người đã cho cô thứ mà các nữ sinh xinh đẹp khác cũng có.
Từ ấy, cuộc đời cô đã bắt đầu được viết lại từ chi tiết nhỏ kia.
Khi hoàn hồn lại, cô nghĩ có rất nhiều thứ đều mang ý nghĩa lưu truyền, ví dụ như chiếc ô mà Giang Tố đã che cho cô, sau khi nhận lấy nó, cô cũng che chở cho những người khác như anh đã từng.
Nghĩ thế, cô ngẩng đầu nói với các cô gái kia: “Đừng lo nhé, tôi sẽ vẽ thật đẹp cho các bạn.”
Số lượng hoa văn cần vẽ rất nhiều, cô không hề lười biếng một giây nào. Vẽ đến gần sẩm tối, mắt và tay mỏi nhừ, cả người cũng mệt lã.
Bảo sao mà chi phí cao thế, đúng là mệt thật, cô nghĩ thầm.
Trong nhóm diễn viên xôn xao bàn tán, hình như là nam chính đến. Cô đang nằm tựa ghế nghỉ ngơi, nghe vậy chỉ động đậy ngón tay một cái, cuối cùng vẫn không ngồi dậy góp vui. Cô mơ màng nghĩ, dù sao đến lúc đó sẽ thấy thôi.
Chi bằng ngủ một lúc, mười phút sau lại phải vẽ nữa rồi.
*
Giang Tố bước xuống từ xe bảo mẫu, dù anh đã nói rất nhiều lần rằng không cần ra đón nhưng chỉ cần mỗi lần anh vừa xuống xe là từ xa xa đã thấy phó đạo diễn tiến tới đón.
“Thầy Giang đến rồi à? Đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho anh xong rồi, có cần uống gì không? Cảnh quay đêm tối nay có lẽ phải đến rạng sáng, anh muốn uống nước sơn trà hay cà phê?”
“Không cần đâu.” Nói đoạn, anh lại nói rõ: “Phó đạo diễn lớn hơn tôi, không cần ra đón đâu.”
“Như vậy sao mà được — Chúng ta đã quay nửa tháng nay rồi, thầy Giang lúc nào cũng chuyên nghiệp, tôi còn mong đợi sau này chúng ta có thể hợp tác lần nữa đấy.”
Phó đạo diễn này lần nào cũng luôn mồm vâng dạ, rõ ràng là một người nhìn khách mà bày món. Ở bên kia vừa có một nhóm diễn viên mới quay cảnh rơi xuống nước xong, còn đang đứng đó run lẩy bẩy, vậy mà phó đạo diễn lại đưa tay đẩy họ ra, kéo rèm phòng nghỉ mời anh vào.
Giang Tố nhíu mày.
Anh rất ghét việc có sự khác biệt trong cách đối nhân xử thế.
Sau khi phó đạo diễn kia rời đi, anh đứng dậy kéo rèm cửa ra.
Đúng như dự đoán, nhóm diễn viên nam kia vẫn đang đứng tại chỗ chờ khô người, bị ngó lơ như một lẽ thường tình.
Nhóm diễn viên đã quen với chuyện này, trong giới giải trí này, ai cũng lạy cao đạp thấp, dù quần áo ướt đẫm dán sát vào da, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu nhưng họ cũng chẳng có quyền lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng nghỉ trước mặt vang lên những tiếc bước chân, sau đó họ thấy Giang Tố gật đầu nói: “Vào nghỉ chút đi, trong này có máy sấy.”
*
Máy sấy tóc công suất lớn, âm thanh hơi ồn ào, anh cầm chai nước đi ra ngoài phòng nghỉ. Phim trường hơi náo nhiệt, có lẽ là sắp bắt đầu cảnh quay tiếp theo.
Điện thoại rung lên, Bốc Duệ Thành nhắn tin bảo tuần tới sẽ chiến đấu với tháp Hạc Khê, muốn chứng minh bản lĩnh anh hùng của mình trước mặt bạn gái.
Xung quanh toàn là tiếng ồn, có thể nhận ra thợ trang điểm đã trang điểm lại cho nữ chính hơn mười phút nhưng đến lượt các diễn viên phụ thì rút ngắn thời gian, cứ mười giây lại nhanh chóng kêu đổi người liên tục.
Đoàn làm phim cứ như một vùng biển chết lặp đi lặp lại như vậy, nhưng đột nhiên có một âm thanh vang vọng trên mặt biển.
“Chờ đã, chưa vẽ xong.”
Hai giây sau, một số diễn viên kinh ngạc hỏi: “Cái này không phải chỉ có nhân vật chính mới có sao?”
“Không phải đâu.” Một giọng nói dứt khoát và trong veo.
Anh nghe có người nói — “Không có gì là quyền lợi mà chỉ họ mới có thể có cả, đúng không?”
Anh bất ngờ, cất điện thoại và ngước mắt nhìn lên.
Cách đó không xa, một cô gái đang ngồi trên bục cao, trong tay cầm cây bút lông sói nho nhỏ, dùng màu đỏ cẩn thận vẽ hoa văn.
Vạt váy màu xanh biển nhàn nhạt của cô lay động theo cơn gió thổi.
Giây tiếp theo, cô vẽ xong rụt tay lại, dường như cũng ý thức được gì đó bèn quay đầu nhìn về phía anh.
Phó đạo diễn cầm máy nhắn tin đi ngang qua cô: “Các diễn viên khác vẽ đại là được rồi, không cần quá chi tiết cụ thể, lát nữa có cảnh quay dưới nước phải vẽ bổ sung cho nữ chính nữa.”
Lúc nãy, một số diễn viên trong đoàn vốn rất hào hứng chờ được vẽ, còn bảo vận may mình tốt, được hóa trang chất lượng đến vậy, nhưng khi phó đạo diễn vừa dứt lời, Thẩm Thính Hạ ngước mắt đã thấy vài cô gái trước mặt ủ rũ cụp mắt.
Đúng lúc Phí Lộ đi ngang qua, các cô gái ấy đều nhìn theo đầy hâm mộ.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng có cảm giác mình được trở về mùa hè năm 17 tuổi kia.
Hình như cô cũng hâm mộ người khác như vậy, sau đó có một người đã cho cô thứ mà các nữ sinh xinh đẹp khác cũng có.
Từ ấy, cuộc đời cô đã bắt đầu được viết lại từ chi tiết nhỏ kia.
Khi hoàn hồn lại, cô nghĩ có rất nhiều thứ đều mang ý nghĩa lưu truyền, ví dụ như chiếc ô mà Giang Tố đã che cho cô, sau khi nhận lấy nó, cô cũng che chở cho những người khác như anh đã từng.
Nghĩ thế, cô ngẩng đầu nói với các cô gái kia: “Đừng lo nhé, tôi sẽ vẽ thật đẹp cho các bạn.”
Số lượng hoa văn cần vẽ rất nhiều, cô không hề lười biếng một giây nào. Vẽ đến gần sẩm tối, mắt và tay mỏi nhừ, cả người cũng mệt lã.
Bảo sao mà chi phí cao thế, đúng là mệt thật, cô nghĩ thầm.
Trong nhóm diễn viên xôn xao bàn tán, hình như là nam chính đến. Cô đang nằm tựa ghế nghỉ ngơi, nghe vậy chỉ động đậy ngón tay một cái, cuối cùng vẫn không ngồi dậy góp vui. Cô mơ màng nghĩ, dù sao đến lúc đó sẽ thấy thôi.
Chi bằng ngủ một lúc, mười phút sau lại phải vẽ nữa rồi.
*
Giang Tố bước xuống từ xe bảo mẫu, dù anh đã nói rất nhiều lần rằng không cần ra đón nhưng chỉ cần mỗi lần anh vừa xuống xe là từ xa xa đã thấy phó đạo diễn tiến tới đón.
“Thầy Giang đến rồi à? Đã sắp xếp phòng nghỉ ngơi cho anh xong rồi, có cần uống gì không? Cảnh quay đêm tối nay có lẽ phải đến rạng sáng, anh muốn uống nước sơn trà hay cà phê?”
“Không cần đâu.” Nói đoạn, anh lại nói rõ: “Phó đạo diễn lớn hơn tôi, không cần ra đón đâu.”
“Như vậy sao mà được — Chúng ta đã quay nửa tháng nay rồi, thầy Giang lúc nào cũng chuyên nghiệp, tôi còn mong đợi sau này chúng ta có thể hợp tác lần nữa đấy.”
Phó đạo diễn này lần nào cũng luôn mồm vâng dạ, rõ ràng là một người nhìn khách mà bày món. Ở bên kia vừa có một nhóm diễn viên mới quay cảnh rơi xuống nước xong, còn đang đứng đó run lẩy bẩy, vậy mà phó đạo diễn lại đưa tay đẩy họ ra, kéo rèm phòng nghỉ mời anh vào.
Giang Tố nhíu mày.
Anh rất ghét việc có sự khác biệt trong cách đối nhân xử thế.
Sau khi phó đạo diễn kia rời đi, anh đứng dậy kéo rèm cửa ra.
Đúng như dự đoán, nhóm diễn viên nam kia vẫn đang đứng tại chỗ chờ khô người, bị ngó lơ như một lẽ thường tình.
Nhóm diễn viên đã quen với chuyện này, trong giới giải trí này, ai cũng lạy cao đạp thấp, dù quần áo ướt đẫm dán sát vào da, khó tránh khỏi cảm giác khó chịu nhưng họ cũng chẳng có quyền lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, trong phòng nghỉ trước mặt vang lên những tiếc bước chân, sau đó họ thấy Giang Tố gật đầu nói: “Vào nghỉ chút đi, trong này có máy sấy.”
*
Máy sấy tóc công suất lớn, âm thanh hơi ồn ào, anh cầm chai nước đi ra ngoài phòng nghỉ. Phim trường hơi náo nhiệt, có lẽ là sắp bắt đầu cảnh quay tiếp theo.
Điện thoại rung lên, Bốc Duệ Thành nhắn tin bảo tuần tới sẽ chiến đấu với tháp Hạc Khê, muốn chứng minh bản lĩnh anh hùng của mình trước mặt bạn gái.
Xung quanh toàn là tiếng ồn, có thể nhận ra thợ trang điểm đã trang điểm lại cho nữ chính hơn mười phút nhưng đến lượt các diễn viên phụ thì rút ngắn thời gian, cứ mười giây lại nhanh chóng kêu đổi người liên tục.
Đoàn làm phim cứ như một vùng biển chết lặp đi lặp lại như vậy, nhưng đột nhiên có một âm thanh vang vọng trên mặt biển.
“Chờ đã, chưa vẽ xong.”
Hai giây sau, một số diễn viên kinh ngạc hỏi: “Cái này không phải chỉ có nhân vật chính mới có sao?”
“Không phải đâu.” Một giọng nói dứt khoát và trong veo.
Anh nghe có người nói — “Không có gì là quyền lợi mà chỉ họ mới có thể có cả, đúng không?”
Anh bất ngờ, cất điện thoại và ngước mắt nhìn lên.
Cách đó không xa, một cô gái đang ngồi trên bục cao, trong tay cầm cây bút lông sói nho nhỏ, dùng màu đỏ cẩn thận vẽ hoa văn.
Vạt váy màu xanh biển nhàn nhạt của cô lay động theo cơn gió thổi.
Giây tiếp theo, cô vẽ xong rụt tay lại, dường như cũng ý thức được gì đó bèn quay đầu nhìn về phía anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.