Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Chương 40:

Trường Nhiên

12/09/2023

Chiều hôm qua người phụ trách đã nói với cô rằng cô chỉ cần vẽ hoa văn cho các diễn viên nữ, nam chính sẽ có họa sĩ nam phụ trách.

“Họa sĩ kia bị delay chuyến bay hôm nay nên ngày mai mới đến được.” Phó đạo diễn nâng hai tay cô lên: “Cô Thẩm ơi, nể mặt chút nhé, hôm nay cô không vẽ thì không có ai vẽ được hết, thế thì phân cảnh này không quay được.”

Có lẽ đã mất rất nhiều thời gian để tìm được họa sĩ thích hợp nên đoàn làm phim đối xử rất tôn trọng cô.

Cô nghĩ ngợi giây lát, vẽ cho anh cũng như vẽ cho mọi người, không khác biệt gì.

Vì vậy cô gật đầu, đồng ý giúp đỡ.

Mười phút sau, Giang Tố cởi áo, nằm úp người trên giường xếp nhỏ trong phòng nghỉ ngơi.

Cô vốn định bảo không cần phải cởi hết áo ra nhưng lại thay đổi suy nghĩ, hình vẽ sẽ bao phủ toàn bộ phần lưng, hình như không thể vẽ khi anh mặc áo được.

Bầu không khí bỗng trở nên rất lúng túng.

Dĩ nhiên anh không hề để ý, người lúng túng chỉ có mình cô.

Chẳng biết từ lúc nào mà anh đã tập luyện được các cơ bắp tuyệt đẹp như thế này, vóc dáng tam giác ngược khiến chiếc giường dưới người anh trông nhỏ nhắn lạ thường.

Cô gạt những suy nghĩ bậy bạ kia đi — Nhưng một khi bắt đầu vẽ, cô sẽ không ngợi ngợi thứ gì khác.

Đề tài của bộ phim này là phong cách giả tưởng thiên về đồng quê, tô tem sau lưng anh là hoa văn mây và phượng hoàng, nếu muốn vẽ thật sinh động và nghiêm túc thì đúng là tốn rất nhiều tâm tư. Mặc dù đã có bản thảo thiết kế cơ bản nhưng cô vẫn phải dựa vào tình hình thực tế và yêu cầu của đoàn làm phim để điều chỉnh một cách thích hợp nhất.

Bắt đầu với những đường nét trước.

Khi cây cọ lông sói nhỏ vẽ ra nét đầu tiên trên lưng anh, có lẽ vì chưa quen nên vai Giang Tố hơi cử động nhẹ.

Chắc là hơi nhột nhỉ. Cô nghĩ.



Cô bèn tăng thêm tốc độ, sau khi vẽ xong các đường nét thì bắt đầu tô màu, bước này rất quan trọng, quyết định toàn bộ hình dạng của hoa văn. Nếu ban đầu tô không khéo thì việc sửa lại sau đó không chỉ phiền phức mà còn không đủ mượt mà.

Nét cọ của cô nhẹ nhàng tựa như đang quét qua.

Giang Tố giơ tay ra sau lưng.

“Này…” Cô đang tập trung toàn bộ tinh thần, rất sợ ngoại lực có gì đó đột nhiên xuất hiện, vậy nên khoảnh khắc anh giơ tay lên cô đã bắt lấy một cách chuẩn xác và giữ chặt lại: “Không được đụng vào đâu, lem màu đó.”

Lần trước cũng có một diễn viên nữ làm vậy vì thấy nhột, hình vẽ chưa khô hẳn nên bị lem ra, cô phải vẽ bổ sung thêm rất lâu.

Tuy rằng vẫn kịp thời gian nhưng hiệu quả lại không bằng phiên bản đầu tiên.



Hai giây sau, cô bỗng nhận thức được ngón tay mình đang vùi trong lòng bàn tay anh, vội rụt tay về, nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

“Không có gì.” Anh trầm giọng hỏi: “Không được gãi sao?”

“… Không được lắm đâu.” Cô chậm rãi đáp: “Anh nhịn chút nha.”

Sự kiên nhẫn của Giang Tố được biểu hiện qua bắp thịt của anh.

Mỗi lần anh dùng sức thì cơ nơi bả vai lập tức cứng lại và căng ra mà đến cả mắt thường cũng thấy được, sau khi ổn hơn anh lại chậm rãi thả lỏng. Vì điều đó mà bắp thịt ở lưng cũng co lại theo.

Cô nhìn cảnh này thì cảm thấy ngại ngùng vô cùng, cứ như mình đang hành hình anh vậy.

Thế nên cô đã tăng tốc độ, sau khi hoàn thành các mảng màu lớn, thấy màu bắt đầu khô, cô lại chuyển sang vị trí khác. Cô dùng cọ chấm một chút màu, chọc chọc vài cái vào chỗ mà ban nãy anh muốn gãi.



“Thế này có đỡ hơn chút nào không?’

“Ừm, tốt hơn chút.”

Cô tập trung tinh thần, vạch ra phạm vi ánh sáng và bóng tối bằng mặt sau của cây bút thẳng.

Giang Tố chỉ cảm thấy lực cọ trên lưng mình lúc mạnh lúc nhẹ, thỉnh thoảng cô lại chọc vào rồi lại rời cọ đi.

Ban đầu quả thật rất dễ chịu nhưng dần dà về sau, không biết là đã quen hay là chưa quen mà anh bắt đầu cảm thấy cách này càng gãi càng ngứa, anh chau mày.

Cô đang chuyên tâm vẽ bỗng lại thấy một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt, anh gập ngón tay tựa như muốn cầm đồ nhưng cũng không biết muốn cầm cái gì. Ngón tay đẹp đẽ kia động đậy nhẹ trong hư không, sau đó giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên: “Được rồi.”

Cọ của cô di chuyển xuống nét cuối cùng và bắt đầu vẽ.

“À… Được.”

Cô tiếp tục đổi sang chiếc cọ vẽ chi tiết, Giang Tố cúi đầu chợt thấy có một vết màu trên ngón tay cái của mình. Sau khi phân biệt một hồi, anh mới nhớ đây là vết màu vô tình dính phải do nhặt cọ tối hôm qua.

Anh dùng sức cọ cọ mấy cái.

Màu vàng thấm vào chỉ tay, dưới sự ma sát của anh, nó trở nên sặc sỡ và dính chặt hơn trên bụng ngón tay bị cọ cọ đỏ bừng.

Lau mãi không hết.

__

Lời tác giả:

Đầu còn lại của cọ vẽ chọc vào lưng và bắp thịt thật sự rất ngứa ngáy, ai hiểu được không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Mùa Hạ Năm Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook