Chương 47:
Trường Nhiên
12/09/2023
Khi Giang Tố về khách sạn, đêm đã khuya.
Bốc Duệ Thành không về phòng mình mà chạy đến phòng anh. Về phòng, anh vừa mở đèn đã thấy một vật thể lạ chạy tới chạy lui lung tung, còn tưởng có trộm đột nhập.
Anh cau mày: “Chưa ngủ à?”
“Đi chơi ai lại ngủ sớm.” Bốc Duệ Thành chỉ chỉ cái thùng dưới bàn của anh: “Sao lại mang theo cái này? Muốn vứt à?”
“Cái gì.”
Anh đưa mắt nhìn sang: “Căn phòng kia phải sửa chữa lần nữa, tớ sợ họ mang thùng này đi vứt.”
Bốc Duệ Thành ngồi xếp bằng, mở chiếc hộp quen thuộc đã nhuốm màu thời gian kia, cảm thán: “Cậu đúng thật là, dù không thích cũng không hề phủi bỏ tâm huyết của người khác.”
Bốc Duệ Thành biết trong chiếc hộp này là những món đồ mà năm ấy khi Giang Tố rời khỏi trường trung học trực thuộc, các cô gái kia đã tặng anh, có đủ các loại quà, nhiều nhất vẫn là đồ trang trí và thư.
Những năm gần đây, Giang Tố luôn nhận hết thư do fan hâm mộ viết, tất cả đều được sắp xếp gọn cất trong một căn phòng riêng. Sau đó chuyển sang nhà mới, anh đã lên kế hoạch chia ra một khu vực riêng chuyên để thư của fan.
Bốc Duệ Thành hỏi: “Cậu xem qua hết chưa?”
Giang Tố nói: “Xem rồi.”
Mỗi lần cảm thấy vất vả, anh đều sẽ mở ra xem.
Bốc Duệ Thành gật đầu. Anh ấy ngồi ở một góc khá lạ, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn đưa tay gỡ tờ giấy ghi chú dán ở mặt bên thùng ra.
“Ơ? Sao còn có tờ giấy ghi chú ở đây, cậu dán à?”
“Không phải.”
Giang Tố cũng khựng một lúc, sau đó cất bước đi đến.
Bốc Duệ Thành nhìn lướt qua nội dung trên giấy, cười tủm tỉm đưa cho anh.
Giang Tố cụp mắt đọc, chỉ có hai hàng chữ với nét bút thanh tú —
Biết rằng thiếu niên ôm hoài bão lớn, cưỡi chiến mã lướt trên non sông.
Không ký tên.
“Ai đây nhỉ, có vẻ rất hiểu cậu.” Bốc Duệ Thành nghiêng ngả dựa ra ghế: “Lúc trước cậu có phát hiện ra không?”
Anh vẫn đang đọc kỹ tờ ghi chú: “Không.”
“Không ký tên à?”
“Không có.”
“Vậy thì lạ phết, ai viết thư cho cậu cũng ký tên cả, tại sao cái này không có?” Bốc Duệ Thành giật lại đồ, tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt, ở trung tâm có một vòng tròn xanh đậm và chuyển nhạt dần cho đến màu trắng ở bốn góc, “Tiếc quá đi tiếc quá đi, một cô gái hiểu cậu thế mà lại không ký tên.”
Bốc Duệ Thành: “Có câu nói thế nào nhỉ? Ừm, đời người gặp được tình yêu hay tình dục không hiếm, gặp được thấu hiểu mới là hiếm.”
“Đáng tiếc là cậu không gặp được gì hết.”
“…”
Bốc Duệ Thành: “Sao nào, có muốn tớ hỏi xem đây là ai giúp cậu không? Cậu có chỉ tiêu kết hôn cơ mà, người anh em này không quên đâu.”
“Không cần.” Anh lấy lại tờ giấy ghi chú, nhìn một cái rồi dán lại mặt bên của thùng, sau đó hỏi Bốc Duệ Thành: “Sao cậu biết tớ không gặp?”
Bốc Duệ Thành nhích đến gần: “Vậy cậu gặp rồi à? Ai thế?”
Trước mặt như có gì đó thoáng qua, Giang Tố hoàn hồn, bình thản nhìn Bốc Duệ Thành: “Sau này bớt đến thăm đoàn đi.”
“…”
“Hồi trước tớ đến thăm đoàn cậu vui lắm cơ mà.” Bốc Duệ Thành nheo mắt: “Hôm nay là sao? Lúc trước cậu đâu bạc bẽo vô tình thế này.”
“Vì lúc trước cậu không nói nhiều như hôm nay.”
Bốc Duệ Thành: “…”
*
Bốc Duệ Thành không về phòng mình mà chạy đến phòng anh. Về phòng, anh vừa mở đèn đã thấy một vật thể lạ chạy tới chạy lui lung tung, còn tưởng có trộm đột nhập.
Anh cau mày: “Chưa ngủ à?”
“Đi chơi ai lại ngủ sớm.” Bốc Duệ Thành chỉ chỉ cái thùng dưới bàn của anh: “Sao lại mang theo cái này? Muốn vứt à?”
“Cái gì.”
Anh đưa mắt nhìn sang: “Căn phòng kia phải sửa chữa lần nữa, tớ sợ họ mang thùng này đi vứt.”
Bốc Duệ Thành ngồi xếp bằng, mở chiếc hộp quen thuộc đã nhuốm màu thời gian kia, cảm thán: “Cậu đúng thật là, dù không thích cũng không hề phủi bỏ tâm huyết của người khác.”
Bốc Duệ Thành biết trong chiếc hộp này là những món đồ mà năm ấy khi Giang Tố rời khỏi trường trung học trực thuộc, các cô gái kia đã tặng anh, có đủ các loại quà, nhiều nhất vẫn là đồ trang trí và thư.
Những năm gần đây, Giang Tố luôn nhận hết thư do fan hâm mộ viết, tất cả đều được sắp xếp gọn cất trong một căn phòng riêng. Sau đó chuyển sang nhà mới, anh đã lên kế hoạch chia ra một khu vực riêng chuyên để thư của fan.
Bốc Duệ Thành hỏi: “Cậu xem qua hết chưa?”
Giang Tố nói: “Xem rồi.”
Mỗi lần cảm thấy vất vả, anh đều sẽ mở ra xem.
Bốc Duệ Thành gật đầu. Anh ấy ngồi ở một góc khá lạ, đột nhiên nhìn thấy gì đó bèn đưa tay gỡ tờ giấy ghi chú dán ở mặt bên thùng ra.
“Ơ? Sao còn có tờ giấy ghi chú ở đây, cậu dán à?”
“Không phải.”
Giang Tố cũng khựng một lúc, sau đó cất bước đi đến.
Bốc Duệ Thành nhìn lướt qua nội dung trên giấy, cười tủm tỉm đưa cho anh.
Giang Tố cụp mắt đọc, chỉ có hai hàng chữ với nét bút thanh tú —
Biết rằng thiếu niên ôm hoài bão lớn, cưỡi chiến mã lướt trên non sông.
Không ký tên.
“Ai đây nhỉ, có vẻ rất hiểu cậu.” Bốc Duệ Thành nghiêng ngả dựa ra ghế: “Lúc trước cậu có phát hiện ra không?”
Anh vẫn đang đọc kỹ tờ ghi chú: “Không.”
“Không ký tên à?”
“Không có.”
“Vậy thì lạ phết, ai viết thư cho cậu cũng ký tên cả, tại sao cái này không có?” Bốc Duệ Thành giật lại đồ, tờ giấy ghi chú màu xanh nhạt, ở trung tâm có một vòng tròn xanh đậm và chuyển nhạt dần cho đến màu trắng ở bốn góc, “Tiếc quá đi tiếc quá đi, một cô gái hiểu cậu thế mà lại không ký tên.”
Bốc Duệ Thành: “Có câu nói thế nào nhỉ? Ừm, đời người gặp được tình yêu hay tình dục không hiếm, gặp được thấu hiểu mới là hiếm.”
“Đáng tiếc là cậu không gặp được gì hết.”
“…”
Bốc Duệ Thành: “Sao nào, có muốn tớ hỏi xem đây là ai giúp cậu không? Cậu có chỉ tiêu kết hôn cơ mà, người anh em này không quên đâu.”
“Không cần.” Anh lấy lại tờ giấy ghi chú, nhìn một cái rồi dán lại mặt bên của thùng, sau đó hỏi Bốc Duệ Thành: “Sao cậu biết tớ không gặp?”
Bốc Duệ Thành nhích đến gần: “Vậy cậu gặp rồi à? Ai thế?”
Trước mặt như có gì đó thoáng qua, Giang Tố hoàn hồn, bình thản nhìn Bốc Duệ Thành: “Sau này bớt đến thăm đoàn đi.”
“…”
“Hồi trước tớ đến thăm đoàn cậu vui lắm cơ mà.” Bốc Duệ Thành nheo mắt: “Hôm nay là sao? Lúc trước cậu đâu bạc bẽo vô tình thế này.”
“Vì lúc trước cậu không nói nhiều như hôm nay.”
Bốc Duệ Thành: “…”
*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.