Chương 62: Bóng đêm
Nhà văn Trà Bình
01/07/2018
Sau cơn mưa chiều, bóng đêm dần bao trùm con hẻm vô nhà trọ, Nam và
Khánh ngủ thiếp đi, bỗng cả hai giật mình vì tiếng chửi bới bên ngoài:
- Chó cỏ nhà quê mà tưởng mình là becgie thành phố hả? Lên đây không lo làm mà tính giật chồng tao. Tao nói cho mày biết, tao không phải là loại người như người khác là ưa tạt a xít vô cái mặt dâm loàn của mày, nhưng tao cảnh cáo trước với mày, đừng để tao phải tới lần nữa…
Khánh hỏi Nam:
- Gì vậy?
- Không biết nữa, hình như bà nào tới đánh ghen…
Nam mở cửa phòng, Nam và Khánh nhìn theo người đàn bà vừa lớn tiếng, họ ra về trên khuôn mặt hiện rõ vẻ bực tức. Nam hỏi Thanh phòng bên cạnh:
- Ủa, chị Thanh, cô kia mới la chị hả?
- Không em, bả la con nhỏ mới chuyển tới phòng kia.
- Em tưởng bả la chị! Thấy tiếng bả chửi ngay trước phòng chị mà!
- Em nghĩ gì mà nói bả la chị? Chị không la bả thì thôi, ai dám la chị!
- Chị hiền vậy sao?
Tay Thanh cầm nửa trái dưa hấu đưa cho Nam:
- Dưa hấu ngọt lắm, em và bạn em ăn đi.
- Chị không ăn hả?
- Trái bự làm sao chị ăn hết, hai em ăn đi.
Nam lấy dao cắt một miếng đưa cho Khánh:
- Khánh ăn miếng dưa đi, rồi đi về kẻo ba má lo.
- Ok!
Nam quay đầu xe cho Khánh ra về. Thanh đứng cửa phòng miệng lẩm nhẩm gì đó rồi bước qua đứng trước cửa phòng của Nam:
- Nam à, cậu bạn của em có gia đình chưa? Chắc bạn em ít tuổi hơn em? Nhìn rất trẻ!
- Nam cười đáp:
- Dạ, Khánh có vợ rồi chị! Em và Khánh cùng tuổi.
- Sao em không cưới vợ đi?
- Em chưa có bồ, chị thấy đó, Khánh và em cùng tuổi mà Khánh cưới vợ mấy năm rồi đó chị.
Thanh nghĩ thầm: “Khỏi cần phải khai tuổi nữa, bữa trước chị nhìn thấy chứng minh thư photo của em để ở mặt bàn rồi”.
- Ừa, nhìn Khánh cũng đẹp trai, nhưng mà…
- Nhưng mà sao hả chị?
- Chị nói chuyện này em đừng nghĩ gì nha! Chị cảm thấy Khánh rất thương em.
Nam đỏ mặt về sự thật mà Thanh vừa nói:
- Khánh và em học chung đại học, Khánh giúp đỡ cuộc sống của em rất nhiều, tụi em coi nhau như anh em ruột mà chị.
Thanh cười gượng, suy nghĩ cô thâm độc “Tuy chị hơn tuổi em, chị cũng biết giới tính của em nhưng không hiểu sao chị rất thương em, nhất định chị sẽ làm cho em phải thương chị. Để coi thằng Khánh còn tiếp tục tới ăn nằm ở đây hoài nữa không…”.
Trời về khuya, khói nhang trong phòng của Thanh bay ra làm cho màn đêm trở nên ảm đạm xen lẫn hơi lạnh của cơn mưa chiều còn đọng lại… Mọi người trong khu nhà trọ họ lại xì xào “con Thanh phòng 19 ngày nào cũng cúng bái gì không biết, đêm nào cũng mùi nhang mùi khói”, có người lại nói: “quê con Thanh ở Sóc Trăng, nghe nói nhiều người dưới đó biết làm bùa ngải ghê lắm!”.
Hơn 2 giờ sáng, Nam trằn trọc khó ngủ, Nam cảm thấy khó chịu trong người, bụng nóng như lửa đốt nên anh đã ngồi dậy cầm điện thoại nhắn tin cho Khánh “Sao bữa nay mình khó ngủ quá, thấy khó chịu trong người…”, nhắn tin xong, Nam không dám gửi tin nhắn vì lo vợ của Khánh sẽ vô tình đọc được.
- Chó cỏ nhà quê mà tưởng mình là becgie thành phố hả? Lên đây không lo làm mà tính giật chồng tao. Tao nói cho mày biết, tao không phải là loại người như người khác là ưa tạt a xít vô cái mặt dâm loàn của mày, nhưng tao cảnh cáo trước với mày, đừng để tao phải tới lần nữa…
Khánh hỏi Nam:
- Gì vậy?
- Không biết nữa, hình như bà nào tới đánh ghen…
Nam mở cửa phòng, Nam và Khánh nhìn theo người đàn bà vừa lớn tiếng, họ ra về trên khuôn mặt hiện rõ vẻ bực tức. Nam hỏi Thanh phòng bên cạnh:
- Ủa, chị Thanh, cô kia mới la chị hả?
- Không em, bả la con nhỏ mới chuyển tới phòng kia.
- Em tưởng bả la chị! Thấy tiếng bả chửi ngay trước phòng chị mà!
- Em nghĩ gì mà nói bả la chị? Chị không la bả thì thôi, ai dám la chị!
- Chị hiền vậy sao?
Tay Thanh cầm nửa trái dưa hấu đưa cho Nam:
- Dưa hấu ngọt lắm, em và bạn em ăn đi.
- Chị không ăn hả?
- Trái bự làm sao chị ăn hết, hai em ăn đi.
Nam lấy dao cắt một miếng đưa cho Khánh:
- Khánh ăn miếng dưa đi, rồi đi về kẻo ba má lo.
- Ok!
Nam quay đầu xe cho Khánh ra về. Thanh đứng cửa phòng miệng lẩm nhẩm gì đó rồi bước qua đứng trước cửa phòng của Nam:
- Nam à, cậu bạn của em có gia đình chưa? Chắc bạn em ít tuổi hơn em? Nhìn rất trẻ!
- Nam cười đáp:
- Dạ, Khánh có vợ rồi chị! Em và Khánh cùng tuổi.
- Sao em không cưới vợ đi?
- Em chưa có bồ, chị thấy đó, Khánh và em cùng tuổi mà Khánh cưới vợ mấy năm rồi đó chị.
Thanh nghĩ thầm: “Khỏi cần phải khai tuổi nữa, bữa trước chị nhìn thấy chứng minh thư photo của em để ở mặt bàn rồi”.
- Ừa, nhìn Khánh cũng đẹp trai, nhưng mà…
- Nhưng mà sao hả chị?
- Chị nói chuyện này em đừng nghĩ gì nha! Chị cảm thấy Khánh rất thương em.
Nam đỏ mặt về sự thật mà Thanh vừa nói:
- Khánh và em học chung đại học, Khánh giúp đỡ cuộc sống của em rất nhiều, tụi em coi nhau như anh em ruột mà chị.
Thanh cười gượng, suy nghĩ cô thâm độc “Tuy chị hơn tuổi em, chị cũng biết giới tính của em nhưng không hiểu sao chị rất thương em, nhất định chị sẽ làm cho em phải thương chị. Để coi thằng Khánh còn tiếp tục tới ăn nằm ở đây hoài nữa không…”.
Trời về khuya, khói nhang trong phòng của Thanh bay ra làm cho màn đêm trở nên ảm đạm xen lẫn hơi lạnh của cơn mưa chiều còn đọng lại… Mọi người trong khu nhà trọ họ lại xì xào “con Thanh phòng 19 ngày nào cũng cúng bái gì không biết, đêm nào cũng mùi nhang mùi khói”, có người lại nói: “quê con Thanh ở Sóc Trăng, nghe nói nhiều người dưới đó biết làm bùa ngải ghê lắm!”.
Hơn 2 giờ sáng, Nam trằn trọc khó ngủ, Nam cảm thấy khó chịu trong người, bụng nóng như lửa đốt nên anh đã ngồi dậy cầm điện thoại nhắn tin cho Khánh “Sao bữa nay mình khó ngủ quá, thấy khó chịu trong người…”, nhắn tin xong, Nam không dám gửi tin nhắn vì lo vợ của Khánh sẽ vô tình đọc được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.