Chương 73: Cô độc
Nhà văn Trà Bình
23/07/2018
Sau khi hôn nhân đổ vỡ, tưởng chừng Ngọc không còn đủ mạnh mẽ để vượt
qua những biến cố. Nét buồn hiện trên khuôn mặt của ba, nỗi đau sâu thẳm trong lòng má và cái khờ dại của con thơ đang cần lắm nghị lực của
chính cô để có thể tìm lại góc bình yên cho cả gia đình. Thế nên, Ngọc
nén lòng mình và bắt đầu lại mọi thứ, cô mở lại quán bán đồ ăn sáng, làm lụng nhiều việc để lo cho hai đứa con được mạnh giỏi.
- Má ơi! Cậu mợ Út tới! Bé Tấn Lực mừng rỡ gọi.
Bé Kiều My chạy ra:
- A, a, cậu Út!
- Má nhìn thấy cậu mợ rồi! Hai cái đứa này không chào cậu mợ đi, chỉ được cái hô hào thôi à!
- Con chào cậu mợ!
Bé Kiều My làm cả nhà mắc cười:
- Con chào cậu Út, con chào mợ Út cô giáo!
Thắm đưa hộp bánh bông lan cho bé Kiều My:
- Mợ chào hai thiên thần bé nhỏ! Bà ngoại Tư gửi bánh cho hai thiên thần đây!
- Con cảm ơn mợ!
Ngọc hỏi:
- Hai vợ chồng mới ở trên nhà ngoại về hả?
- Dạ! Tụi em mới ở nhà ngoại về!
Khánh nhìn trên mặt bàn có gói quà là mấy hộp bánh hạng sang:
- Chị Ba sắp đi đâu mà chuẩn bị gói quà kia?
- Có đi đâu đâu, cái đó của người ta!
- Của ai mà của người ta?
- Của người ta cho tụi nhỏ, chị không bao giờ muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn nhưng hắn cứ để đó! Thiệt là bực mình.
- Mấy hộp bánh đó của ông Thành hả chị?
- Không! Của tên Tánh, hai đứa có nhớ tên Tánh không?
- À, tên Tánh giang hồ!
- Đúng! Chính là hắn, dạo này hắn hay ăn sáng ở quán chị! Bỗng dưng hôm trước hắn mua bánh đưa cho hai đứa nhỏ, chị nói là không nhận mà hắn cứ cố tính để lại.
Khánh cười:
- Cho thì nhận, chị lo gì mà không nhận?
- Cậu nói hay ghê! Chị không muốn đụng chạm tới loại lưu manh đó! Ngày trước hắn còn đánh lại cả ba má hắn đó! Không những vậy hắn còn kiếm chuyện đánh lộn ở quán cà phê của chị.
Thắm ngạc nhiên:
- Ui, ghê vậy hả chị?
- Ừa, hắn là loại không biết sợ ai! Tránh xa là tốt nhất!
- Dạ!
Khánh cười nói:
- Biết là hắn hư hỏng từ ngày mới lớn, nhưng biết đâu bây giờ hắn khác trước?
- Khác là khác thế nào? Những loại người có cái máu như hắn thì chỉ có lúc chết mới hết thôi!
Mấy chị em Ngọc đang nói về Tánh, thì ngay lúc đó hắn xuất hiện trước quán. Trên chiếc xe hơi mắc tiền hắn bước xuống với vẻ rất bình dị khiến vợ chồng Khánh phải ngạc nhiên. Tánh đi vô mở lời chào nhã nhặn:
- Chào cả nhà! Khánh tới lâu chưa?
- Dạ, em mới tới! Anh Tánh ngồi uống nước!
Ngọc đi vô trong, Thắm chăm chú nhìn chiếc răng nanh heo rừng mà Tánh đeo trên cổ, bỗng bé Tấn Lực hỏi:
- Chú có phải là chú bữa trước cho cháu bánh không?
- Chào con! Nhớ dai ghê ha! Vẫn nhớ mặt chú!
Bé Tấn Lực tò mò hình xăm trên tay của Tánh:
- Ai vẽ cho chú ở tay vậy?
Tánh muốn phì cười:
- Chú tự vẽ đó!
Ngọc cầm giẻ lau lau xấp tô và đũa:
- Lực, đi vô lấy tập ra tập viết lẹ lên.
- Má ơi, con tập viết hồi sáng rồi mà!
- Giờ viết nữa! Tập viết tới khi nào chữ đẹp như chữ mợ Út thì mới được.
- Nhưng mợ Út lớn hơn con mà!
- Lẹ lên, hay là muốn má cho con tập viết cả 10 trang như bữa trước hả?
Tánh cười nói:
- Cháu nó còn nhỏ mà! Phạt cháu nó tập viết 10 trang thì mỏi tay lắm!
Ngọc khó chịu:
- Con tôi, không liên quan tới anh!
Tánh hỏi Khánh:
- Khánh nhậu được không? Bữa nào anh em mình lai rai cho vui!
- Em ít nhậu! Nói ra thì anh cười, thực sự là em không uống được!
- Có sao đâu! Uống nhiều thành ghiền chứ hay ho gì đâu! Tại anh lỡ uống rồi nên giờ không bỏ được!
- Anh Tánh cũng có tuổi rồi, tính chuyện vợ con đi anh Tánh!
- Ai mà dám lấy anh, anh là cái gai trong con mắt người đời mà em!
- Rồi sẽ có người thương anh!
- Từ ngày anh lao vô buôn bán bất động sản, anh suy nghĩ nhiều về những việc làm trước đây! Giờ anh thấy bản thân mình vô cùng khốn nạn. Bữa nay ở đây anh xin lỗi cả nhà vì ngày trước anh điên điên anh lại đi xúi mấy đứa giỡn chị Hai các em ở ngoài cổng chợ! Thỉnh thoảng anh gặp lại bà Chín bán bánh chuối anh lại nhột người vì ngày đó bà Chín la anh quá trời, anh cũng vắt nóc miệng lên chửi lại bà Chín. Đúng là tội lỗi.
Ngọc nói một câu khiến khuôn mặt Tánh buồn hiu:
- Tôi nói thiệt, tôi nghĩ mà thấy tội nghiệp ba má anh!
- Ba má anh mất cả rồi! Giờ anh mới thấy mình cô độc.
- Anh nhiều anh em thì cớ gì mà nói cô độc? Anh gọi một tiếng thì có mà họ kéo tới ào ào!
- Chuyện anh và chúng nó đánh lộn ở quán cà phê nhà em cũng vì bất đắc dĩ thôi!
- Lúc nào anh cũng bất đắc dĩ, câu bất đắc dĩ của anh làm biết bao nhiêu người khốn khổ.
- Thực sự thì anh áy náy khi thấy hoàn cảnh của em sau khi quán cà phê đóng cửa.
- Anh cũng biết áy náy hả? Thôi, anh đi về đi, từ nay về sau đừng tới đây nữa!
- Má ơi! Cậu mợ Út tới! Bé Tấn Lực mừng rỡ gọi.
Bé Kiều My chạy ra:
- A, a, cậu Út!
- Má nhìn thấy cậu mợ rồi! Hai cái đứa này không chào cậu mợ đi, chỉ được cái hô hào thôi à!
- Con chào cậu mợ!
Bé Kiều My làm cả nhà mắc cười:
- Con chào cậu Út, con chào mợ Út cô giáo!
Thắm đưa hộp bánh bông lan cho bé Kiều My:
- Mợ chào hai thiên thần bé nhỏ! Bà ngoại Tư gửi bánh cho hai thiên thần đây!
- Con cảm ơn mợ!
Ngọc hỏi:
- Hai vợ chồng mới ở trên nhà ngoại về hả?
- Dạ! Tụi em mới ở nhà ngoại về!
Khánh nhìn trên mặt bàn có gói quà là mấy hộp bánh hạng sang:
- Chị Ba sắp đi đâu mà chuẩn bị gói quà kia?
- Có đi đâu đâu, cái đó của người ta!
- Của ai mà của người ta?
- Của người ta cho tụi nhỏ, chị không bao giờ muốn nhận bất cứ thứ gì của hắn nhưng hắn cứ để đó! Thiệt là bực mình.
- Mấy hộp bánh đó của ông Thành hả chị?
- Không! Của tên Tánh, hai đứa có nhớ tên Tánh không?
- À, tên Tánh giang hồ!
- Đúng! Chính là hắn, dạo này hắn hay ăn sáng ở quán chị! Bỗng dưng hôm trước hắn mua bánh đưa cho hai đứa nhỏ, chị nói là không nhận mà hắn cứ cố tính để lại.
Khánh cười:
- Cho thì nhận, chị lo gì mà không nhận?
- Cậu nói hay ghê! Chị không muốn đụng chạm tới loại lưu manh đó! Ngày trước hắn còn đánh lại cả ba má hắn đó! Không những vậy hắn còn kiếm chuyện đánh lộn ở quán cà phê của chị.
Thắm ngạc nhiên:
- Ui, ghê vậy hả chị?
- Ừa, hắn là loại không biết sợ ai! Tránh xa là tốt nhất!
- Dạ!
Khánh cười nói:
- Biết là hắn hư hỏng từ ngày mới lớn, nhưng biết đâu bây giờ hắn khác trước?
- Khác là khác thế nào? Những loại người có cái máu như hắn thì chỉ có lúc chết mới hết thôi!
Mấy chị em Ngọc đang nói về Tánh, thì ngay lúc đó hắn xuất hiện trước quán. Trên chiếc xe hơi mắc tiền hắn bước xuống với vẻ rất bình dị khiến vợ chồng Khánh phải ngạc nhiên. Tánh đi vô mở lời chào nhã nhặn:
- Chào cả nhà! Khánh tới lâu chưa?
- Dạ, em mới tới! Anh Tánh ngồi uống nước!
Ngọc đi vô trong, Thắm chăm chú nhìn chiếc răng nanh heo rừng mà Tánh đeo trên cổ, bỗng bé Tấn Lực hỏi:
- Chú có phải là chú bữa trước cho cháu bánh không?
- Chào con! Nhớ dai ghê ha! Vẫn nhớ mặt chú!
Bé Tấn Lực tò mò hình xăm trên tay của Tánh:
- Ai vẽ cho chú ở tay vậy?
Tánh muốn phì cười:
- Chú tự vẽ đó!
Ngọc cầm giẻ lau lau xấp tô và đũa:
- Lực, đi vô lấy tập ra tập viết lẹ lên.
- Má ơi, con tập viết hồi sáng rồi mà!
- Giờ viết nữa! Tập viết tới khi nào chữ đẹp như chữ mợ Út thì mới được.
- Nhưng mợ Út lớn hơn con mà!
- Lẹ lên, hay là muốn má cho con tập viết cả 10 trang như bữa trước hả?
Tánh cười nói:
- Cháu nó còn nhỏ mà! Phạt cháu nó tập viết 10 trang thì mỏi tay lắm!
Ngọc khó chịu:
- Con tôi, không liên quan tới anh!
Tánh hỏi Khánh:
- Khánh nhậu được không? Bữa nào anh em mình lai rai cho vui!
- Em ít nhậu! Nói ra thì anh cười, thực sự là em không uống được!
- Có sao đâu! Uống nhiều thành ghiền chứ hay ho gì đâu! Tại anh lỡ uống rồi nên giờ không bỏ được!
- Anh Tánh cũng có tuổi rồi, tính chuyện vợ con đi anh Tánh!
- Ai mà dám lấy anh, anh là cái gai trong con mắt người đời mà em!
- Rồi sẽ có người thương anh!
- Từ ngày anh lao vô buôn bán bất động sản, anh suy nghĩ nhiều về những việc làm trước đây! Giờ anh thấy bản thân mình vô cùng khốn nạn. Bữa nay ở đây anh xin lỗi cả nhà vì ngày trước anh điên điên anh lại đi xúi mấy đứa giỡn chị Hai các em ở ngoài cổng chợ! Thỉnh thoảng anh gặp lại bà Chín bán bánh chuối anh lại nhột người vì ngày đó bà Chín la anh quá trời, anh cũng vắt nóc miệng lên chửi lại bà Chín. Đúng là tội lỗi.
Ngọc nói một câu khiến khuôn mặt Tánh buồn hiu:
- Tôi nói thiệt, tôi nghĩ mà thấy tội nghiệp ba má anh!
- Ba má anh mất cả rồi! Giờ anh mới thấy mình cô độc.
- Anh nhiều anh em thì cớ gì mà nói cô độc? Anh gọi một tiếng thì có mà họ kéo tới ào ào!
- Chuyện anh và chúng nó đánh lộn ở quán cà phê nhà em cũng vì bất đắc dĩ thôi!
- Lúc nào anh cũng bất đắc dĩ, câu bất đắc dĩ của anh làm biết bao nhiêu người khốn khổ.
- Thực sự thì anh áy náy khi thấy hoàn cảnh của em sau khi quán cà phê đóng cửa.
- Anh cũng biết áy náy hả? Thôi, anh đi về đi, từ nay về sau đừng tới đây nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.