Chương 43: Đưa đẩy
Nhà văn Trà Bình
23/03/2018
Mấy tháng nay việc kinh doanh quán cà phê của vợ chồng Thành gặp không
ít rắc rối, các băng nhóm bảo kê liên tục làm khó. Thằng Tánh ngày đó,
giờ nó như một con thú dữ. Dạo này, Tánh thường lui tới quán cà phê Ngây Thơ, nó vẫn không cam lòng khi băng nhóm của nó không được bảo kê quán:
- Cho một ly cà phê! Giọng Tánh ngạo nghễ.
Trang là cô gái phụ bán tới hỏi lại:
- Anh gọi cà phê đen hay cà phê sữa?
- Đen đá.
- Anh chờ em một lát nha!
Khi phin cà phê nhiễu hết, Tánh tự bỏ đường vô. Hắn ngụm miếng đầu tiên rồi vội nhả ra:
- Mẹ kiếp, chúng mày cho tao uống nước mắm hả?
Thành bên trong chạy ra:
- Xin lỗi anh, để em làm cho anh ly khác!
Tánh tỏ thái độ hung hăng:
- Chó thiệt, không biết làm ăn thì dẹp đi!
Thành đem ly cà phê vô bên trong, anh nhúng muỗng nếm thử:
- Trang, em pha phin cà phê này kiểu gì mà mùi vị nước mắm không vậy?
Miệng Trang đưa đẩy:
- Em đâu có pha phin cà phê này, chị Ngọc pha mà!
Thành ra phía sau hỏi vợ:
- Ngọc, em pha phin cà phê ở trong sao mà toàn là mùi vị nước mắm vậy?
Ngọc ngạc nhiên:- Em vẫn pha như mọi bữa mà!
Thành khó chịu:
- Bực bội, kiểu này thì phá sản.
Thỉnh thoảng vợ chồng Khánh thường lên quán của anh chị chơi. Biết Khánh đã có vợ nhưng Trang vẫn dùng mọi cách gần gũi anh:
- Anh Khánh nhìn giống anh Hai em ghê luôn đó!
Thắm cười mỉm nói nhỏ với chồng:
- Có người quan tâm anh kìa!
- Quan tâm chứ có làm gì đâu! Kệ đi em.
- Giỡn anh mà!
Đêm khuya! Trang cầm điện thoại ra cổng gọi cho Diễm:
- A lô! Chị Diễm hả?
- Gì vậy mày? Có làm như tao nói không?
- Em cho cả muỗng nước mắm vô phin cà phê của một thằng giang hồ, nó nổi máu lên chị à! Chị mà chứng kiến cảnh đó thì cảm giác không biết vui như thế nào đâu! Anh Thành vô chửi con vợ xối xả.
- Làm gì cũng phải kín kẽ nghe Trang.
- Em biết rồi! À mà chị biết không? Anh Khánh em trai của bà Ngọc, anh ta rất thích em, ảnh hay giúp em mỗi khi đông khách, không như con chị gái nhà quê, lúc nào cũng chỉ lo cho hai đứa con thôi!
- Chúc mừng mày! Nghe nói thằng em trai bà đó đẹp trai lắm mà!
- Dạ, anh Khánh không những đẹp trai mà ảnh rất dễ thương nữa!
- Thôi, vô ngủ đi, nói chuyện nhiều nó theo dõi đó mày
- Cho một ly cà phê! Giọng Tánh ngạo nghễ.
Trang là cô gái phụ bán tới hỏi lại:
- Anh gọi cà phê đen hay cà phê sữa?
- Đen đá.
- Anh chờ em một lát nha!
Khi phin cà phê nhiễu hết, Tánh tự bỏ đường vô. Hắn ngụm miếng đầu tiên rồi vội nhả ra:
- Mẹ kiếp, chúng mày cho tao uống nước mắm hả?
Thành bên trong chạy ra:
- Xin lỗi anh, để em làm cho anh ly khác!
Tánh tỏ thái độ hung hăng:
- Chó thiệt, không biết làm ăn thì dẹp đi!
Thành đem ly cà phê vô bên trong, anh nhúng muỗng nếm thử:
- Trang, em pha phin cà phê này kiểu gì mà mùi vị nước mắm không vậy?
Miệng Trang đưa đẩy:
- Em đâu có pha phin cà phê này, chị Ngọc pha mà!
Thành ra phía sau hỏi vợ:
- Ngọc, em pha phin cà phê ở trong sao mà toàn là mùi vị nước mắm vậy?
Ngọc ngạc nhiên:- Em vẫn pha như mọi bữa mà!
Thành khó chịu:
- Bực bội, kiểu này thì phá sản.
Thỉnh thoảng vợ chồng Khánh thường lên quán của anh chị chơi. Biết Khánh đã có vợ nhưng Trang vẫn dùng mọi cách gần gũi anh:
- Anh Khánh nhìn giống anh Hai em ghê luôn đó!
Thắm cười mỉm nói nhỏ với chồng:
- Có người quan tâm anh kìa!
- Quan tâm chứ có làm gì đâu! Kệ đi em.
- Giỡn anh mà!
Đêm khuya! Trang cầm điện thoại ra cổng gọi cho Diễm:
- A lô! Chị Diễm hả?
- Gì vậy mày? Có làm như tao nói không?
- Em cho cả muỗng nước mắm vô phin cà phê của một thằng giang hồ, nó nổi máu lên chị à! Chị mà chứng kiến cảnh đó thì cảm giác không biết vui như thế nào đâu! Anh Thành vô chửi con vợ xối xả.
- Làm gì cũng phải kín kẽ nghe Trang.
- Em biết rồi! À mà chị biết không? Anh Khánh em trai của bà Ngọc, anh ta rất thích em, ảnh hay giúp em mỗi khi đông khách, không như con chị gái nhà quê, lúc nào cũng chỉ lo cho hai đứa con thôi!
- Chúc mừng mày! Nghe nói thằng em trai bà đó đẹp trai lắm mà!
- Dạ, anh Khánh không những đẹp trai mà ảnh rất dễ thương nữa!
- Thôi, vô ngủ đi, nói chuyện nhiều nó theo dõi đó mày
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.