Chương 50: Vô cảm
Nhà văn Trà Bình
05/06/2018
Gần 7 giờ sáng, Thắm và Ngọc tới cổng công ty Lâm Khang. 30 phút sau
chiếc xe hơi mới màu đen bóng loáng từ ngoài chạy vô bên trong cổng công ty, Thành cùng Diễm bước xuống xe, Diễm đưa giỏ xách cho Thành cầm, bộ
đồ và đôi giày Thành mang có lẽ rất mắc tiền…Thấy anh rể và cô gái kia
có vẻ thân thiết, Thắm đứng bên ngoài cổng gọi:
- Anh Ba, anh Ba!
Nghe tiếng Thắm, Thành quay lại nhìn vợ và em dâu với ánh mắt như không hề quen biết rồi cùng Diễm đi vô trong. Ngọc ú ớ không thốt nổi nên lời khi thấy chồng cầm chiếc áo khoác lên vai Diễm. Thắm tới gần nắm tay Ngọc:
- Mình về thôi chị Ba!
Ngọc bần thần như người mất hồn, cô vẫn đứng nhìn theo chồng và cô gái kia đi vô trong, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô thầm nghĩ “có lẽ nào anh đã thay đổi…”.
Trên đường về Ngọc và Thắm ghé vô quán nước mía, ngồi một lát Ngọc trấn tĩnh lại, cô nói với em dâu:
- Thắm, em đừng cho ba má hay chuyện này nha!
- Nhưng mà chị Ba ơi! Sao anh Ba lại như vậy?
- Thắm à, mọi chuyện đều có nguyên do, có lẽ cũng tại chị chưa thể là một người vợ để ảnh hài lòng!
- Bây giờ phải làm sao hả chị Ba?
- Không làm sao hết em, cứ để ảnh muốn gì thì ảnh làm.
- Nhưng mà chị Ba ơi, em thấy lo lo sao đó! Hay là ngày mai chị em mình tới lần nữa!
- Tới đó nữa như kiểu là đi đánh ghen, trong khi chưa rõ mối quan hệ giữa anh Thành và cô gái kia! Mà cho dù có chuyện gì xảy ra thì chị cũng không bao giờ đi đánh ghen, vì chị không làm được việc đó!
- Dạ! Em hiểu rồi chị Ba.
Cả đêm Thắm nói chuyện với chồng về sự việc của chị Ba. Sáng hôm sau, vợ chồng Khánh tiếp tục lên cổng công ty Lâm Khang. Cũng như hôm trước, Thành và Diễm cùng trên chiếc xe hơi màu đen bước xuống với vẻ gần gũi, Khánh bức xúc nhưng anh vẫn bình tĩnh gọi:
- Anh Ba, anh Ba ơi!
Thành bước thật nhanh ra đứng gần cửa cổng!
- Cậu về đi, tới đây làm gì?
Thắm tiếp lời:
- Anh Ba ơi, anh về nhà đi hai đứa trẻ nó nhớ anh lắm!
Diễm vênh mặt đứng bên trong nhìn ra phía cổng, Thành buông lời vô cảm:
- Con tôi tôi biết, 2 người về đi, đừng tới đây nữa!
Khánh nhẫn nhịn nhẹ giọng:
- Anh Ba, có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết, anh đi mấy bữa nay không về nhà, các cháu nó nhớ anh cứ hỏi hoài ba Thành đâu? Ba Thành đâu?
Thành nói lời cay nghiệt:
- Bản thân cậu cũng không ra gì! Cậu ngủ với người ta có bầu mà giờ cậu vô trách nhiệm. Thế nên, đừng tới tìm tôi mà nói lý lẽ…
Cuộc nói chuyện giữa Thành và vợ chồng Khánh từ đầu tới giờ khiến Minh Khang đứng trong phòng bảo vệ chăm chú nghe! Minh Khang hỏi người bảo vệ:
- Anh chị đó là ai?
- Dạ, hình như là em vợ của tài xế Thành, bữa qua cũng thấy cô kia tới.
Minh Khang suy nghĩ: “Chị Hai là kẻ phá vỡ mái ấm gia đình người ta, còn ông Thành cũng vô tâm bạc bẽo với vợ con…”.
Minh Khang từ trong phòng bảo vệ đi ra, Thành thấy Minh Khang tới gần, anh vội đi vô trong mặc kệ vợ chồng Khánh đứng ở bên ngoài cánh cổng.
- Anh Ba, anh Ba!
Nghe tiếng Thắm, Thành quay lại nhìn vợ và em dâu với ánh mắt như không hề quen biết rồi cùng Diễm đi vô trong. Ngọc ú ớ không thốt nổi nên lời khi thấy chồng cầm chiếc áo khoác lên vai Diễm. Thắm tới gần nắm tay Ngọc:
- Mình về thôi chị Ba!
Ngọc bần thần như người mất hồn, cô vẫn đứng nhìn theo chồng và cô gái kia đi vô trong, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, cô thầm nghĩ “có lẽ nào anh đã thay đổi…”.
Trên đường về Ngọc và Thắm ghé vô quán nước mía, ngồi một lát Ngọc trấn tĩnh lại, cô nói với em dâu:
- Thắm, em đừng cho ba má hay chuyện này nha!
- Nhưng mà chị Ba ơi! Sao anh Ba lại như vậy?
- Thắm à, mọi chuyện đều có nguyên do, có lẽ cũng tại chị chưa thể là một người vợ để ảnh hài lòng!
- Bây giờ phải làm sao hả chị Ba?
- Không làm sao hết em, cứ để ảnh muốn gì thì ảnh làm.
- Nhưng mà chị Ba ơi, em thấy lo lo sao đó! Hay là ngày mai chị em mình tới lần nữa!
- Tới đó nữa như kiểu là đi đánh ghen, trong khi chưa rõ mối quan hệ giữa anh Thành và cô gái kia! Mà cho dù có chuyện gì xảy ra thì chị cũng không bao giờ đi đánh ghen, vì chị không làm được việc đó!
- Dạ! Em hiểu rồi chị Ba.
Cả đêm Thắm nói chuyện với chồng về sự việc của chị Ba. Sáng hôm sau, vợ chồng Khánh tiếp tục lên cổng công ty Lâm Khang. Cũng như hôm trước, Thành và Diễm cùng trên chiếc xe hơi màu đen bước xuống với vẻ gần gũi, Khánh bức xúc nhưng anh vẫn bình tĩnh gọi:
- Anh Ba, anh Ba ơi!
Thành bước thật nhanh ra đứng gần cửa cổng!
- Cậu về đi, tới đây làm gì?
Thắm tiếp lời:
- Anh Ba ơi, anh về nhà đi hai đứa trẻ nó nhớ anh lắm!
Diễm vênh mặt đứng bên trong nhìn ra phía cổng, Thành buông lời vô cảm:
- Con tôi tôi biết, 2 người về đi, đừng tới đây nữa!
Khánh nhẫn nhịn nhẹ giọng:
- Anh Ba, có chuyện gì thì cũng từ từ giải quyết, anh đi mấy bữa nay không về nhà, các cháu nó nhớ anh cứ hỏi hoài ba Thành đâu? Ba Thành đâu?
Thành nói lời cay nghiệt:
- Bản thân cậu cũng không ra gì! Cậu ngủ với người ta có bầu mà giờ cậu vô trách nhiệm. Thế nên, đừng tới tìm tôi mà nói lý lẽ…
Cuộc nói chuyện giữa Thành và vợ chồng Khánh từ đầu tới giờ khiến Minh Khang đứng trong phòng bảo vệ chăm chú nghe! Minh Khang hỏi người bảo vệ:
- Anh chị đó là ai?
- Dạ, hình như là em vợ của tài xế Thành, bữa qua cũng thấy cô kia tới.
Minh Khang suy nghĩ: “Chị Hai là kẻ phá vỡ mái ấm gia đình người ta, còn ông Thành cũng vô tâm bạc bẽo với vợ con…”.
Minh Khang từ trong phòng bảo vệ đi ra, Thành thấy Minh Khang tới gần, anh vội đi vô trong mặc kệ vợ chồng Khánh đứng ở bên ngoài cánh cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.