Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo
Chương 30:
Giang Tiếu Ngữ
23/02/2023
Lý Thư Khanh đỡ trán nói: “Tôi tìm người đưa cậu về nhà, cậu lại đi chơi với bọn tôi đi chơi, chị của cậu nhất định sẽ tìm chúng tôi gây phiền toái.”
Phương Lam cười lạnh: “Sao, ghét bỏ tôi à?”
Lý Thư Khanh nói: “Trở về đi.”
Phương Lam không chịu, muốn đi vào uống rượu nhưng đã bị Lý Thư Khanh chặn lại.
“Tránh ra!”
“Còn tiếp tục quậy nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị gái cậu.”
“Cậu dám.”
“Ừ.” Lý Thư Khanh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số.
Phương Lam vứt điện thoại di động của anh ta.
Lý Thư Khanh lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Nhặt lên.”
Phương Lam giẫm lên nó, nhìn anh ta đầy khiêu khích.
Lý Thư Khanh chẳng những không tức giận mà ngược lại cười nói: “Cậu đó, mặc dù không còn trẻ nhưng tính tiểu thư ngày càng nặng, thời đại này làm gì còn ai muốn ăn bộ dáng này của cậu, mau chóng trở lại nhà họ Phương mà dưỡng lại tính tình đi.” Thấy Phương Lam không nhúc nhích, anh ta nói thêm: “Cậu cho rằng mình có thể đi vào vòng quan hệ này của bọn tôi là bởi vì năng lực của chính mình sao?”
“Ý cậu là gì?”
“Nếu không phải vì chị gái cậu, sẽ không một ai dẫn cậu theo chơi đâu.”
“Cậu im đi!”
“Ai rồi cũng phải tự hiểu chuyện, lúc nhỏ không biết thì có thể tha thứ, nhưng lớn lên rồi thì phải tự mình hiểu, bao nhiêu năm qua đi mà cậu vẫn không hiểu được, còn phải để người khác nói cậu biết.”
Phương Lam nghiến răng đến sắp nứt.
“Cậu để ý lão Vạn bao nhiêu năm, trong lòng cậu hẳn sẽ nhớ rất rõ, vậy lão Vạn đã từng nhìn đến cậu lần nào chưa?”
Phương Lam cảm thấy hốc mắt nóng lên, đưa tay lên sờ một cái, phát hiện mình đang khóc, cô ta vội lau nước mắt.
“Được rồi, trở về đi.” Lý Thư Khanh cúi người nhặt điện thoại di động lên ném vào thùng rác: “Sau này đừng tùy hứng như vậy, làm phiền người khác không tốt đâu.”
Phương Lam cảm thấy như có vạn mũi tên xuyên qua tim, khóc lóc chạy đi.
Lý Thư Khanh quay lại an ủi người bị Phương Lam đánh vào đầu, sau đó gọi điện cho đại tiểu thư nhà họ Phương, giọng nói của người bên kia khàn khàn: “Thư Khanh.”
“Đại tiểu thư Phương, vừa rồi tôi đã dạy dỗ em gái cô một chút, cô ấy bị chọc cho khóc, tôi chuẩn bị báo cáo với cô một tiếng.”
“Làm sao vậy?”
“Cô ấy đánh người ta bị thương, còn ném hỏng điện thoại của tôi.”
“Ừm, biết rồi.”
“Đại tiểu thư, tôi nhắc nhở cô một câu, em gái cô có chút hoang tưởng, nhất định phải theo dõi chặt chẽ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, rất khó giải quyết.”
“Một thời gian nữa tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài, làm phiền cậu lo lắng rồi.”
Sau khi Phương Lam về đến nhà liền bị chị gái Phương Hồng gọi đến dạy dỗ. Chị cả cũng nói thủ tục nhập cảnh đã gần xong, bây giờ đừng chạy đi lung tung, ở nhà thu dọn đồ đạc một chút, sau khi nhận được giấy xác nhận thì lập tức rời khỏi đây.
Phương Lam giận dữ: “Em ở đây chướng mắt chị sao?”
Phương Hồng bình tĩnh nói: “Đây là yêu cầu của mẹ, mẹ hy vọng em ra ngoài học được chút gì đó, là chị giúp đỡ, em phải cám ơn chị.”
“Cảm ơn con mẹ chị!” Phương Lam mắng.
Phương Hồng ném cây cọ trong tay vào mặt cô ta, Phương Lam bị ném trúng, khuôn mặt trắng nõn bị vấy mực đen.
Mùi mực hôi xộc vào mũi, Phương Lam sắp phát điên. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn bị Phương Hồng chèn ép, nếu không có cha ở sau lưng chống đỡ thì cô ta đã bị Phương Hồng giết chết từ lâu rồi. Hiện giờ sức khỏe của cha không tốt, Phương Hồng liền muốn vùng lên.
Mấy năm trước, Phương Hồng biết cô ta thích Vạn Ngọc Sơn nên đã sớm đến cảnh cáo cô ta đừng gây rắc rối cho nhà họ Phương, nhưng cô ta không nghe. Cô ta muốn thích người đàn ông đó, nếu mình không có được thì đừng ai mong có được.
“Con nhỏ vô giáo dục, cút ra ngoài!” Phương Hồng lạnh lùng nói.
Phương Lam buồn rười rượi, nhìn cô ấy: “Chị hãy nhớ kỹ những sỉ nhục đã làm với em ngày hôm nay.”
Phương Hồng cười lạnh: “Nếu em dám gây rắc rối, chị sẽ khiến em sống không bằng chết.”
Phương Lam cười cười, không nói gì mà xoay người đi ra ngoài. Tôi cũng muốn cho các người nhìn xem, đến cuối cùng mới là ai sống không bằng chết, cùng lắm bây giờ vẫn chưa tới lượt chị mà thôi.
Phương Lam cười lạnh: “Sao, ghét bỏ tôi à?”
Lý Thư Khanh nói: “Trở về đi.”
Phương Lam không chịu, muốn đi vào uống rượu nhưng đã bị Lý Thư Khanh chặn lại.
“Tránh ra!”
“Còn tiếp tục quậy nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho chị gái cậu.”
“Cậu dám.”
“Ừ.” Lý Thư Khanh lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số.
Phương Lam vứt điện thoại di động của anh ta.
Lý Thư Khanh lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Nhặt lên.”
Phương Lam giẫm lên nó, nhìn anh ta đầy khiêu khích.
Lý Thư Khanh chẳng những không tức giận mà ngược lại cười nói: “Cậu đó, mặc dù không còn trẻ nhưng tính tiểu thư ngày càng nặng, thời đại này làm gì còn ai muốn ăn bộ dáng này của cậu, mau chóng trở lại nhà họ Phương mà dưỡng lại tính tình đi.” Thấy Phương Lam không nhúc nhích, anh ta nói thêm: “Cậu cho rằng mình có thể đi vào vòng quan hệ này của bọn tôi là bởi vì năng lực của chính mình sao?”
“Ý cậu là gì?”
“Nếu không phải vì chị gái cậu, sẽ không một ai dẫn cậu theo chơi đâu.”
“Cậu im đi!”
“Ai rồi cũng phải tự hiểu chuyện, lúc nhỏ không biết thì có thể tha thứ, nhưng lớn lên rồi thì phải tự mình hiểu, bao nhiêu năm qua đi mà cậu vẫn không hiểu được, còn phải để người khác nói cậu biết.”
Phương Lam nghiến răng đến sắp nứt.
“Cậu để ý lão Vạn bao nhiêu năm, trong lòng cậu hẳn sẽ nhớ rất rõ, vậy lão Vạn đã từng nhìn đến cậu lần nào chưa?”
Phương Lam cảm thấy hốc mắt nóng lên, đưa tay lên sờ một cái, phát hiện mình đang khóc, cô ta vội lau nước mắt.
“Được rồi, trở về đi.” Lý Thư Khanh cúi người nhặt điện thoại di động lên ném vào thùng rác: “Sau này đừng tùy hứng như vậy, làm phiền người khác không tốt đâu.”
Phương Lam cảm thấy như có vạn mũi tên xuyên qua tim, khóc lóc chạy đi.
Lý Thư Khanh quay lại an ủi người bị Phương Lam đánh vào đầu, sau đó gọi điện cho đại tiểu thư nhà họ Phương, giọng nói của người bên kia khàn khàn: “Thư Khanh.”
“Đại tiểu thư Phương, vừa rồi tôi đã dạy dỗ em gái cô một chút, cô ấy bị chọc cho khóc, tôi chuẩn bị báo cáo với cô một tiếng.”
“Làm sao vậy?”
“Cô ấy đánh người ta bị thương, còn ném hỏng điện thoại của tôi.”
“Ừm, biết rồi.”
“Đại tiểu thư, tôi nhắc nhở cô một câu, em gái cô có chút hoang tưởng, nhất định phải theo dõi chặt chẽ, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn, rất khó giải quyết.”
“Một thời gian nữa tôi sẽ đưa con bé ra nước ngoài, làm phiền cậu lo lắng rồi.”
Sau khi Phương Lam về đến nhà liền bị chị gái Phương Hồng gọi đến dạy dỗ. Chị cả cũng nói thủ tục nhập cảnh đã gần xong, bây giờ đừng chạy đi lung tung, ở nhà thu dọn đồ đạc một chút, sau khi nhận được giấy xác nhận thì lập tức rời khỏi đây.
Phương Lam giận dữ: “Em ở đây chướng mắt chị sao?”
Phương Hồng bình tĩnh nói: “Đây là yêu cầu của mẹ, mẹ hy vọng em ra ngoài học được chút gì đó, là chị giúp đỡ, em phải cám ơn chị.”
“Cảm ơn con mẹ chị!” Phương Lam mắng.
Phương Hồng ném cây cọ trong tay vào mặt cô ta, Phương Lam bị ném trúng, khuôn mặt trắng nõn bị vấy mực đen.
Mùi mực hôi xộc vào mũi, Phương Lam sắp phát điên. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn bị Phương Hồng chèn ép, nếu không có cha ở sau lưng chống đỡ thì cô ta đã bị Phương Hồng giết chết từ lâu rồi. Hiện giờ sức khỏe của cha không tốt, Phương Hồng liền muốn vùng lên.
Mấy năm trước, Phương Hồng biết cô ta thích Vạn Ngọc Sơn nên đã sớm đến cảnh cáo cô ta đừng gây rắc rối cho nhà họ Phương, nhưng cô ta không nghe. Cô ta muốn thích người đàn ông đó, nếu mình không có được thì đừng ai mong có được.
“Con nhỏ vô giáo dục, cút ra ngoài!” Phương Hồng lạnh lùng nói.
Phương Lam buồn rười rượi, nhìn cô ấy: “Chị hãy nhớ kỹ những sỉ nhục đã làm với em ngày hôm nay.”
Phương Hồng cười lạnh: “Nếu em dám gây rắc rối, chị sẽ khiến em sống không bằng chết.”
Phương Lam cười cười, không nói gì mà xoay người đi ra ngoài. Tôi cũng muốn cho các người nhìn xem, đến cuối cùng mới là ai sống không bằng chết, cùng lắm bây giờ vẫn chưa tới lượt chị mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.