Chương 10: Buông bỏ tất cả để bên em (2)
Lâm Địch Nhi
09/08/2016
Tôi ném đàn ghitar, nhảy xuống sân khấu, hỏi phục vụ có thấy cô gái mới ngồi ở bàn này đâu không.
Phục vụ nói, khi anh bắt đầu diễn không lâu thì người này đã đi rồi.
Tôi lấy đi động gọi cho Liễu Liễu, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe. Tôi biết Liễu Liễu rất nhạy cảm, Liễu Liễu mà tức giận thì lúc nào cũng chỉ biết im lặng.
Em thấy Lưu Lộ hôn tôi ư?
“SHIT!” Tôi đấm vào thành ghế, nhắm mắt lại, lòng bàn tay đau rát.
“Ngôn Mặc, đi, chúng ta đi uống rượu.” Lão Đỗ ôm Lưu Lộ, tay giơ bình rượu lảo đảo đi đến trước mặt tôi, Lưu Lộ híp mắt, đôi mắt ánh lên tia điên cuồng.
Tôi cầm khăn quàng cổ lên, lắc đầu chạy ra khỏi quán bar, không để ý bản thân còn mặc đồ diễn trên người.
Tuyết bay đầy trời, gió lạnh ù ù thổi qua tai.
Xe giống như bị đóng băng, vặn chìa khóa mấy lần mới khởi động được.
Tôi vừa lái xe vừa nhìn quanh hai bên đường, mong có thể thấy được bóng dáng Liễu Liễu. Cuối cùng khi gần đến nhà trọ Liễu Liễu, tôi thấy em đi giữa trời tuyết lạnh, cổ áo phong phanh, hai tay ôm mình, hoa tuyết nhuộm trắng tóc em, em lắc đầu để tuyết rơi xuống.
“Liễu Liễu…” Tôi sợ làm em giật mình, chạy xe đến gần em, nhẹ nhàng gọi.
Em xoay người lại, đối mắt với tôi, em ngạc nhiên rồi lập tức quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Chúng tôi chỉ cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại như có thứ gì đó đẩy mạnh làm chúng tôi cách xa, thật xa.
Em thà bị lạnh đến run người cũng không quay về quán bar lấy khăn quàng, cũng không nguyện nhìn tôi trên sân khấu.
Trong nháy mắt, niềm vui khi tìm thấy em lại biến thành chán nản, từ ngày quen biết đến yêu nhau, tất cả những chuyện xưa cũ, trong những hồi ức giữa chúng tôi, dù em là người nói tiếng yêu trước, nhưng tôi lại lún sâu vào vũng bùn tình ái nhiều hơn em.
“Lên xe!” Tôi mở cửa xe, mạnh mẽ ôm em ngồi vào trong.
Liễu Liễu mím chặt môi, hờ hững nhìn tôi.
“Xin lỗi, anh đã phá hủy một buổi tối tốt đẹp rồi.” Tôi lấy khăn quàng cổ đưa cho em, mắt nhìn phía trước, tuyết rơi ngày càng nhiều, đường trơn, xe giống như con ốc sên bò chậm chạp: “Nhưng Liễu Liễu này, khi biểu diễn tình cảm mãnh liệt nên xúc động thế thôi, không phải yêu đương gì hết, chuyện đó không có ý nghĩa gì cả.”
“Ngôn Mặc, chúng ta chia tay đi!” Liễu Liễu im lặng một lát, thân thể vì lạnh mà run rẩy, em bỗng nhiên nói.
“Tại sao? Chỉ vì chuyện fan cuồng hôn anh?” Tôi hơi kích động.
“Không, ” Liễu Liễu nói, “Em đi ra trước, không thấy fan hôn anh.”
“Vậy nguyên nhân là gì?”
“Ngôn Mặc, anh không nhận ra chúng ta chẳng có điểm chung nào ư? Anh mặc đồ da bó sát người, đeo đàn ghita điện, thích rock, mê ca nhạc và có nhiều fan hâm mộ. Còn em, suốt ngày vùi đầu vào sách vở, ngày nào cũng đối mặt với môn Trắc lượng học khô khan, không phải ở thư viện hay phòng học thì ở nhà, giống như trạch nữ. Những thứ anh yêu thích em chẳng có hứng thú gì, còn sở thích của em với anh là thứ xa lạ.”
“Thì sao chứ? Chúng ta không phải bạn tri kỉ, cũng không phải đối tác làm ăn, chỉ cần chúng ta yêu nhau là được rồi.”
“Ngôn Mặc, chúng ta không có tiếng nói chung, yêu như thế rất mệt mỏi.”
“Mệt mỏi?” Tôi không thể nào tiếp nhận lí do đó, cảm thấy thật nực cười.
Xe dừng lại trước nhà trọ Liễu Liễu, em buồn bã nhìn tôi, đẩy cửa xe bước xuống. Không có hôn, không có ôm, chợt giống như hai người xa lạ.
Tôi xuống xe, đứng chắn trước mặt em.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn lay cho em tỉnh táo lại, để em rút lại những lời vừa nói. Nhưng, tôi không làm được. Trong ánh mắt người đời, Liễu Liễu vừa trẻ trung xinh đẹp lại xuất thân thư hương môn đệ, là giảng viên đại học, tính tình hiền lành dịu dàng; còn tôi chỉ là một người có quá khứ đau thương, đã gần tuổi trung niên, là một DJ của đài phát thanh, không có gia cảnh tốt đẹp cũng chẳng giàu có, làm sao xứng với Liễu Liễu đây? Đến tự tôn đàn ông tôi cũng chẳng có, bỗng dưng tôi rất hận Liễu Liễu, hận em tự nhiên bước vào cuộc sống của tôi sau đó lại bỏ đi không chút lưu luyến. Những ngọt ngào trước đây chẳng thể bù đắp nổi vết thương lòng.
“Ngoài này tuyết rơi, anh mau vào xe đi.” Liễu Liễu nói nhỏ, nhưng giọng nói rất bình tĩnh.
Tôi im lặng.
“Ngôn Mặc, em chỉ là người bình thường, không xứng được anh yêu.” Em buồn bã ngẩng đầu lên.
Tôi cười khổ, gạt bông tuyết nơi khóe mắt, lòng lạnh lẽo: “Yêu là yêu, không có chuyện xứng hay không xứng.”
Môi Liễu Liễu khẽ run, yếu đuối. Em như thế thật giống con mèo nhỏ lạc đường, khiến tôi không đành lòng.
Tôi vươn tay ôm em vào lòng, muốn dành cho em một chút ấm áp. Ngực trần áp vào khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của em, em dựa vào tôi nức nở.
“Đừng khóc, Liễu Liễu.” Tôi ôm em chặt hơn, nâng mặt em lên, hôn em, không để đầu lưỡi em rời khỏi miệng tôi.
“Xin lỗi.” Liễu Liễu cố sức đẩy tôi ra, vội vã chạy lên lầu, không quay lại nhìn tôi một lần nào nữa.
Tình yêu nhỏ nhoi nhẹ nhàng tới rồi lại nhẹ nhàng đi, nhanh tới mức giống như chưa từng đến.
Tôi không biết mình đã lái xe về như thế nào, suốt cả đêm, tôi đánh đàn ghitar, hát một bài duy nhất lặp đi lặp lại, bài hát đó là tôi viết cho Liễu Liễu, định làm quà mừng năm mới cho em.
Tôi nghĩ, em sẽ chẳng bao giờ nhận nó đâu.
Hôm sau tôi có việc phải đến Đại học Kỹ thuật. Để chuẩn bị đón Giáng sinh và năm mới, ban nhạc của trường chuẩn bị một vài tiết mục, chương trình học tạm thời dừng lại, tôi chỉ huấn luyện riêng cho bọn họ.
Hình như tôi bị cảm lạnh, giọng nói khàn đặc và bị ho, có lẽ vì hôm qua chạy trong tuyết mà không mặc áo khoác.
Tôi chỉ mới nói mấy câu đã ho sù sụ, trán toát mồ hôi, uống thuốc cũng không có tác dụng. Học sinh lấy cho tôi cái ghế, rót nước, tôi ngồi trên ghế xem bọn họ tập luyện.
Khán giả trong hội trường rất nhiều, Từ Giai cầm sách giáo khoa cũng đứng trong đó. Cô ấy chen lên đứng trước mặt tôi.
“Tối qua anh gắng sức quá nhỉ, biến thành cái dạng này hả?” Từ Giai liếc tôi.
Tôi không nói thành tiếng được, đành xua tay.
“Liễu Liễu đâu rồi, đáng ra lúc này bạn gái phải ra vẻ dịu dàng chăm sóc mà lại chạy đi đâu nhỉ, lúc nãy trong trường tôi còn thấy cậu ấy nói chuyện với trưởng khoa Điền nữa kìa.”
Trưởng khoa Điền, là trưởng khoa tên Điền Tử Nhân?
Tôi ho càng thêm kịch liệt, đầu nóng bừng, không thể hỗ trợ ban nhạc tập luyện nữa, phải đi bệnh viện khám mới được. Ra khỏi hội trường, tôi gọi điện cho đài phát thanh bảo bọn họ tìm người thay ca, giọng nói khàn đặc như thế này của tôi không thể đi làm được.
Chỗ dựa của DJ là giọng nói, nếu không có giọng nói thì tôi còn làm được gì nữa?
Tôi lái xe rất chậm trong sân trường, muốn gặp được Liễu Liễu ở nơi em hay tới.
Nhưng tôi thất vọng rồi.
Đành một mình đến bệnh viện.
Ở phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho tôi, 39 độ, lại bảo tôi há miệng, nói bị viêm khí quản, phải truyền penicillin. Tôi mang theo hai chai dịch truyền, liêu xiêu đi vào phòng truyền dịch, hộ sĩ gắn kim truyền cho tôi.
“Ngôn Mặc.”
Có tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên, Loan Chi Thanh mặc áo blouse trắng toát đứng trước mặt – bạn trai cũ của Liễu Liễu.
Phục vụ nói, khi anh bắt đầu diễn không lâu thì người này đã đi rồi.
Tôi lấy đi động gọi cho Liễu Liễu, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe. Tôi biết Liễu Liễu rất nhạy cảm, Liễu Liễu mà tức giận thì lúc nào cũng chỉ biết im lặng.
Em thấy Lưu Lộ hôn tôi ư?
“SHIT!” Tôi đấm vào thành ghế, nhắm mắt lại, lòng bàn tay đau rát.
“Ngôn Mặc, đi, chúng ta đi uống rượu.” Lão Đỗ ôm Lưu Lộ, tay giơ bình rượu lảo đảo đi đến trước mặt tôi, Lưu Lộ híp mắt, đôi mắt ánh lên tia điên cuồng.
Tôi cầm khăn quàng cổ lên, lắc đầu chạy ra khỏi quán bar, không để ý bản thân còn mặc đồ diễn trên người.
Tuyết bay đầy trời, gió lạnh ù ù thổi qua tai.
Xe giống như bị đóng băng, vặn chìa khóa mấy lần mới khởi động được.
Tôi vừa lái xe vừa nhìn quanh hai bên đường, mong có thể thấy được bóng dáng Liễu Liễu. Cuối cùng khi gần đến nhà trọ Liễu Liễu, tôi thấy em đi giữa trời tuyết lạnh, cổ áo phong phanh, hai tay ôm mình, hoa tuyết nhuộm trắng tóc em, em lắc đầu để tuyết rơi xuống.
“Liễu Liễu…” Tôi sợ làm em giật mình, chạy xe đến gần em, nhẹ nhàng gọi.
Em xoay người lại, đối mắt với tôi, em ngạc nhiên rồi lập tức quay đầu, tiếp tục đi về phía trước. Chúng tôi chỉ cách nhau một khoảng ngắn, nhưng lại như có thứ gì đó đẩy mạnh làm chúng tôi cách xa, thật xa.
Em thà bị lạnh đến run người cũng không quay về quán bar lấy khăn quàng, cũng không nguyện nhìn tôi trên sân khấu.
Trong nháy mắt, niềm vui khi tìm thấy em lại biến thành chán nản, từ ngày quen biết đến yêu nhau, tất cả những chuyện xưa cũ, trong những hồi ức giữa chúng tôi, dù em là người nói tiếng yêu trước, nhưng tôi lại lún sâu vào vũng bùn tình ái nhiều hơn em.
“Lên xe!” Tôi mở cửa xe, mạnh mẽ ôm em ngồi vào trong.
Liễu Liễu mím chặt môi, hờ hững nhìn tôi.
“Xin lỗi, anh đã phá hủy một buổi tối tốt đẹp rồi.” Tôi lấy khăn quàng cổ đưa cho em, mắt nhìn phía trước, tuyết rơi ngày càng nhiều, đường trơn, xe giống như con ốc sên bò chậm chạp: “Nhưng Liễu Liễu này, khi biểu diễn tình cảm mãnh liệt nên xúc động thế thôi, không phải yêu đương gì hết, chuyện đó không có ý nghĩa gì cả.”
“Ngôn Mặc, chúng ta chia tay đi!” Liễu Liễu im lặng một lát, thân thể vì lạnh mà run rẩy, em bỗng nhiên nói.
“Tại sao? Chỉ vì chuyện fan cuồng hôn anh?” Tôi hơi kích động.
“Không, ” Liễu Liễu nói, “Em đi ra trước, không thấy fan hôn anh.”
“Vậy nguyên nhân là gì?”
“Ngôn Mặc, anh không nhận ra chúng ta chẳng có điểm chung nào ư? Anh mặc đồ da bó sát người, đeo đàn ghita điện, thích rock, mê ca nhạc và có nhiều fan hâm mộ. Còn em, suốt ngày vùi đầu vào sách vở, ngày nào cũng đối mặt với môn Trắc lượng học khô khan, không phải ở thư viện hay phòng học thì ở nhà, giống như trạch nữ. Những thứ anh yêu thích em chẳng có hứng thú gì, còn sở thích của em với anh là thứ xa lạ.”
“Thì sao chứ? Chúng ta không phải bạn tri kỉ, cũng không phải đối tác làm ăn, chỉ cần chúng ta yêu nhau là được rồi.”
“Ngôn Mặc, chúng ta không có tiếng nói chung, yêu như thế rất mệt mỏi.”
“Mệt mỏi?” Tôi không thể nào tiếp nhận lí do đó, cảm thấy thật nực cười.
Xe dừng lại trước nhà trọ Liễu Liễu, em buồn bã nhìn tôi, đẩy cửa xe bước xuống. Không có hôn, không có ôm, chợt giống như hai người xa lạ.
Tôi xuống xe, đứng chắn trước mặt em.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi rất muốn lay cho em tỉnh táo lại, để em rút lại những lời vừa nói. Nhưng, tôi không làm được. Trong ánh mắt người đời, Liễu Liễu vừa trẻ trung xinh đẹp lại xuất thân thư hương môn đệ, là giảng viên đại học, tính tình hiền lành dịu dàng; còn tôi chỉ là một người có quá khứ đau thương, đã gần tuổi trung niên, là một DJ của đài phát thanh, không có gia cảnh tốt đẹp cũng chẳng giàu có, làm sao xứng với Liễu Liễu đây? Đến tự tôn đàn ông tôi cũng chẳng có, bỗng dưng tôi rất hận Liễu Liễu, hận em tự nhiên bước vào cuộc sống của tôi sau đó lại bỏ đi không chút lưu luyến. Những ngọt ngào trước đây chẳng thể bù đắp nổi vết thương lòng.
“Ngoài này tuyết rơi, anh mau vào xe đi.” Liễu Liễu nói nhỏ, nhưng giọng nói rất bình tĩnh.
Tôi im lặng.
“Ngôn Mặc, em chỉ là người bình thường, không xứng được anh yêu.” Em buồn bã ngẩng đầu lên.
Tôi cười khổ, gạt bông tuyết nơi khóe mắt, lòng lạnh lẽo: “Yêu là yêu, không có chuyện xứng hay không xứng.”
Môi Liễu Liễu khẽ run, yếu đuối. Em như thế thật giống con mèo nhỏ lạc đường, khiến tôi không đành lòng.
Tôi vươn tay ôm em vào lòng, muốn dành cho em một chút ấm áp. Ngực trần áp vào khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của em, em dựa vào tôi nức nở.
“Đừng khóc, Liễu Liễu.” Tôi ôm em chặt hơn, nâng mặt em lên, hôn em, không để đầu lưỡi em rời khỏi miệng tôi.
“Xin lỗi.” Liễu Liễu cố sức đẩy tôi ra, vội vã chạy lên lầu, không quay lại nhìn tôi một lần nào nữa.
Tình yêu nhỏ nhoi nhẹ nhàng tới rồi lại nhẹ nhàng đi, nhanh tới mức giống như chưa từng đến.
Tôi không biết mình đã lái xe về như thế nào, suốt cả đêm, tôi đánh đàn ghitar, hát một bài duy nhất lặp đi lặp lại, bài hát đó là tôi viết cho Liễu Liễu, định làm quà mừng năm mới cho em.
Tôi nghĩ, em sẽ chẳng bao giờ nhận nó đâu.
Hôm sau tôi có việc phải đến Đại học Kỹ thuật. Để chuẩn bị đón Giáng sinh và năm mới, ban nhạc của trường chuẩn bị một vài tiết mục, chương trình học tạm thời dừng lại, tôi chỉ huấn luyện riêng cho bọn họ.
Hình như tôi bị cảm lạnh, giọng nói khàn đặc và bị ho, có lẽ vì hôm qua chạy trong tuyết mà không mặc áo khoác.
Tôi chỉ mới nói mấy câu đã ho sù sụ, trán toát mồ hôi, uống thuốc cũng không có tác dụng. Học sinh lấy cho tôi cái ghế, rót nước, tôi ngồi trên ghế xem bọn họ tập luyện.
Khán giả trong hội trường rất nhiều, Từ Giai cầm sách giáo khoa cũng đứng trong đó. Cô ấy chen lên đứng trước mặt tôi.
“Tối qua anh gắng sức quá nhỉ, biến thành cái dạng này hả?” Từ Giai liếc tôi.
Tôi không nói thành tiếng được, đành xua tay.
“Liễu Liễu đâu rồi, đáng ra lúc này bạn gái phải ra vẻ dịu dàng chăm sóc mà lại chạy đi đâu nhỉ, lúc nãy trong trường tôi còn thấy cậu ấy nói chuyện với trưởng khoa Điền nữa kìa.”
Trưởng khoa Điền, là trưởng khoa tên Điền Tử Nhân?
Tôi ho càng thêm kịch liệt, đầu nóng bừng, không thể hỗ trợ ban nhạc tập luyện nữa, phải đi bệnh viện khám mới được. Ra khỏi hội trường, tôi gọi điện cho đài phát thanh bảo bọn họ tìm người thay ca, giọng nói khàn đặc như thế này của tôi không thể đi làm được.
Chỗ dựa của DJ là giọng nói, nếu không có giọng nói thì tôi còn làm được gì nữa?
Tôi lái xe rất chậm trong sân trường, muốn gặp được Liễu Liễu ở nơi em hay tới.
Nhưng tôi thất vọng rồi.
Đành một mình đến bệnh viện.
Ở phòng cấp cứu bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cho tôi, 39 độ, lại bảo tôi há miệng, nói bị viêm khí quản, phải truyền penicillin. Tôi mang theo hai chai dịch truyền, liêu xiêu đi vào phòng truyền dịch, hộ sĩ gắn kim truyền cho tôi.
“Ngôn Mặc.”
Có tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên, Loan Chi Thanh mặc áo blouse trắng toát đứng trước mặt – bạn trai cũ của Liễu Liễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.