Chương 3: Lỡ lời
Tân Diệp Cố Chi
06/03/2022
Mười giờ tối sau tiết tự học.Quý Bạch đeo cặp sách đứng ở cầu thang chờ Chu Hàm. Đợi một hồi lâu vẫn không thấy cậu ra nên tới cửa phòng học xem thử.
Thì ra là đang giảng đề cho một bạn nữ.
Quý Bạch quay người, lại ra cầu thang đứng tiếp. Mấy người Lưu Tử Minh xô đẩy nhau ra khỏi phòng học nhìn thấy hắn đứng ở đầu cầu thang, không cần hỏi cũng biết là đang đợi Chu Hàm.
“Quý Bạch, chúng tớ đi trước nhé, các cậu đừng ở lại quá muộn, mỗi cuối tuần dì quản lý đều điểm quân số đấy.” Lưu Tử Minh vỗ vai nhắc nhở hắn.
“Ừ, biết rồi, các cậu về trước đi.” Quý Bạch cười nhìn cậu ta.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, cuối cùng Chu Hàm cũng đi ra.
Có cả bạn nữ kia nữa.
Hai người họ còn cười nói với nhau.
Đi đến đầu cầu thang, Chu Hàm cong môi cười, Quý Bạch mím môi không để ý tới cậu.
Bạn nữ kia thấy Quý Bạch đang đợi Chu Hàm thì mở miệng nói lời tạm biệt, “Chu Hàm à, phiền cậu quá, ngày mai tớ trả ghi chú lại cho cậu nhé. Tớ đi trước đây.”
Còn mượn ghi chú nữa, không phải Chu Hàm không thích cho người ta mượn ghi chú ư.
Quý Bạch cúi đầu thầm nghĩ, không chú ý tới Chu Hàm nắm lấy quai đeo cặp sách của mình kéo hắn đi.
“Đợi lâu rồi nhỉ. Haiz, cuối tiết hôm nay chữa đề, bạn ấy không hiểu câu cuối cùng nên hỏi tớ làm như thế nào.” Chu Hàm đi trước cất lời.
“Ừ, đề kia không phải không khó lắm à? Chỉ là tính toán hơi phức tạp thôi.” Quý Bạch bước theo sau đáp lại.
“Ừ, tớ giảng hai lần mà bạn ấy vẫn không hiểu nên nói với bạn ấy Quý Bạch đang đợi tớ, tớ phải về rồi, tớ hỏi cậu ấy có thể tự xem ghi chú của tớ hay không, còn không hiểu nữa thì mai tớ giảng lại.” Chu Hàm thả chậm bước chân chờ Quý Bạch tiến lên.
Quý Bạch bước tới sánh vai với cậu đi về phía trước.
“Giờ này đi lấy nước thì không còn nước nóng nữa, hôm nay cậu chỉ có thể dùng nước ấm rửa chân thôi.”
Chu Hàm không thích dùng nước lạnh rửa chân. Tuy rằng giờ đã vào xuân nhưng rửa chân bằng nước lạnh vẫn sẽ buốt. Tiết tự học buổi tối ở cấp ba tan muộn, sau mười giờ tối phòng đun nước chỉ làm nóng thêm một lần nữa, lúc này sợ là chỉ còn nước ấm.
Thì ra là lo lắng cậu không có nước ấm rửa chân.
“Không sao cả, nước ấm lại không phải không thể dùng.” Chu Hàm mỉm cười nhìn hắn.
“Chu Hàm, ngày mai có kết quả rồi.” Quý Bạch im lặng một lúc lâu mới mở miệng.
“Ừ, tớ biết. Khẳng định lần này cậu có tiến bộ. Lần trước là thứ tám, tớ dự đoán lần này ít nhất là thứ năm.”
“Thứ năm à, nếu cậu đứng thứ nhất thì tớ cũng chỉ kém bốn bậc.”
“Hahaha, còn muốn vượt qua tớ nữa ư! Vượt qua tớ đâu có dễ nhưng tớ thực sự chờ mong cậu vượt qua đấy.” Chu Hàm quay đầu nhìn Quý Bạch.
Quý Bạch cũng cười.
Thật sự đúng là không phải không muốn vượt qua cậu bởi cảm giác có thể cùng cậu ngày càng tiến bộ thật sự rất tốt.
Lấy nước xong trở về kí túc xá đã hơn mười một giờ.
Bởi lớp chọn trên cơ bản là không có mấy ai trọ ở trường nên nam sinh hai lớp khoa học tự nhiên tổng cộng có năm mống đều ở cùng nhau. Lưu Tử Minh đã nằm trên giường, cậu ta cầm một quyển văn mẫu lên đọc tới hoa mắt chóng mặt.
“Sao giờ các cậu mới về thế. Dì quản lý kiểm tra đến tầng bốn rồi, lát lữa có lẽ dì ấy sẽ dạo qua một vòng, các cậu đừng có chạy đi đâu đấy.” Cậu ta khoanh chân bày ra tư thế đầy uy quyền.
“Còn có chỗ để đi sao, ngoan ngoãn đợi trong phòng ngủ thôi.” Chu Hàm thả cặp sách xuống, vừa lấy đề thi ra vừa trả lời cậu ta.
Quý Bạch bê nước ấm đặt dưới cửa sổ rồi cũng trở về chỗ của mình, lấy đề thi tiếng anh ra chữa bài.
“Ầy, hai cậu còn học à, vị trí đứng đầu hai lớp chọn đều bị hai cậu chiếm, tớ sống cùng các cậu mà thấy thật hổ thẹn.” Lưu Tử Minh buông quyển văn mẫu xuống nằm thẳng cẳng.
“Cậu thôi đi, thời gian cậu thức đêm ôn bài cũng đâu có ít.” Người nói là Tần Vũ lớp Chu Hàm, lúc này đang rửa mặt ở ban công.
“Đúng vậy, đúng vậy, Lưu Tử Minh, cậu nói vậy tớ càng hổ thẹn. Thành tích của tớ mới là kém nhất phòng đấy được chưa.” Triệu Chí Thanh đang nằm cũng phải xen mồm vào.
“Tớ vừa thuận miệng nói mà các cậu đã nhao nhao lên rồi, được rồi được rồi, không nói cái này nữa, người nên ngủ cứ ngủ, người muốn học cứ học, ngủ ngon nha nhóm người sắt.” Lưu Tử Minh đắp chăn ngủ thật.
Trước khi tắt đèn Chu Hàm và Quý Bạch rửa ráy đơn giản một chút rồi tiếp tục ôn tập.
Sắp không giờ, hai ngọn đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, từng người phía dưới ánh đèn chuyên tâm nguyên cứu đề thi và sách vở của mình. Phòng ngủ yên tĩnh, thi thoảng có tiếng lật sách hoặc tiếng bút ghi chép lên giấy sột soạt. Qua không bao lâu, hai ngọn đèn đồng thời tắt ngúm.
Quý Bạch và Chu Hàm lên giường ngủ, giường bọn họ kê sát nhau. Chu Hàm nằm xuống, thì thầm câu ngủ ngon với đầu giường bên cạnh.
Đầu giường bên kia cũng truyền tới giọng nói mỏi mệt của Quý Bạch, “Ngủ ngon, lại giảm một ngày.”
“Ừ, kiên trì thêm một chút, phải cùng nhau đến đích.”
Bên tai truyền tới tiếng hít thở vững vàng của Quý Bạch, Chu Hàm mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Qua mấy chục ngày nữa, chúng ta có thể đi hóng gió. Tớ thích gió thổi sau núi, tớ tin là cậu cũng thích.
Chu Hàm mang theo phần chờ mong này tiến vào mộng đẹp.
…
Đầu tháng năm, lập hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng, quạt trong phòng học thổi vù vù không ngừng, thời gian giải lao vừa tới, phòng học lập tức trống không.
Tuy vừa kết thúc lần thi thử thứ hai nhưng gần đây vẫn còn những kì thi lớn nhỏ khác, đề thi làm chưa xong, trên bục giảng hay bàn trống đều bày đầy đề thi của các khóa trước. Trên bàn mỗi người cũng để đôi ba quyển sách và bài thi, Quý Bạch sắp xếp lại bài thi của mình, chồng lại thành một chồng gọn gàng sau đó cầm cốc tới phòng uống nước, vừa lúc gặp Chu Hàm từ phòng 301 đi ra.
Vẻ mặt Chu Hàm buồn rầu nhìn hắn.
“Quý Bạch ơi, bài thi của tớ loạn tùng phèo rồi, chẳng biết cái nào loạn với cái nào. Vừa nãy lúc tìm bài thi hóa học thầy còn trêu tớ có phải tớ không cần bài thi nữa không. Trời đất chứng giám! Đến khi tớ thấy bài thi hóa lẫn trong đống đề anh thì thầy đã chữa được ba đề rồi.” Chu Hàm theo hắn tới phòng uống nước nhưng không mang cốc theo.
Quý Bạch nghe thấy thế thì cười bảo cậu còn như vậy thì vị trí thứ nhất chẳng giữ nổi nữa đâu.
Gương mặt Chu Hàm tràn đầy lo lắng.
“Không sao cả, tối nay sau tiết tự học tớ sẽ giúp cậu sắp xếp lại, sau lần này mà còn bừa bãi nữa thì tớ mặc kệ cậu đấy.” Quý Bạch vừa xoáy nắp cốc nước vừa đe dọa.
Chu Hàm cười tủm tỉm đáp nhất dịnh không có lần sau.
Sau tiết tự học buổi tối, Chu Hàm dọn ghi chú xong rồi chờ Quý Bạch tới giúp cậu sắp xếp lại bài thi.
Lúc Quý Bạch tiến vào phòng thì học sinh đã rời đi gần hết.
“Lần sau dùng xong thì cậu để ở một chỗ thôi, đừng ném lung tung, thế là sau này sẽ tìm được dễ dàng.” Quý Bạch ngồi bên cạnh giúp Chu Hàm chỉnh lý bài thi, quả thực là loạn tùng phèo.
“Nhưng dùng xong cái là tớ lại quên mình đã vứt ở xó nào cho nên mới càng loạn. Cũng may có cậu làm việc ngăn nắp gọn gàng, nếu không thì tớ cũng chẳng biết phải làm sao.” Chu Hàm ngồi bên cạnh nghiêm túc sắp xếp cùng hắn.
Thực ra một mình cũng có thể làm được nhưng là cậu muốn làm phiền Quý Bạch. Quý Bạch ép bản thân quá gắt gao, tự biến mình thành cái máy. Để hắn sắp xếp bài thi có thể làm hắn tạm thời quên đi những công thức phức tạp hoặc những đề thi chưa hoàn thành kia đồng thời cũng để hắn thả lỏng tâm tình, hơn nữa cậu cũng muốn ở bên hắn trong chốc lát. Thời gian càng ngắn lại thì càng căng thẳng, hai người bọn họ đều bận học tập, thời gian tâm sự ngày càng ít. Giờ đây cùng nhau sắp xếp lại bài thi, thoạt nhìn là lãng phí thời gian nhưng thật ra cũng có ích.
Làm xong thì cũng sắp mười một giờ.
Lúc này trường học rất yên tĩnh, trên đường trở về kí túc xá, bọn họ không nói với nhau câu nào. Ngày hè gió đêm thổi nhè nhẹ, ngọn cây đung đưa xào xạc in bóng xuống mặt đất. Bọn họ cứ im lặng như vậy cùng nhau bước đi.
Hy vọng con đường trở về kí túc xá này dài ra một chút, lại dài ra một chút.
Buổi chiều thứ sáu có kết quả thi thử lần thứ hai.
Ngoài dự đoán, lần này Chu Hàm không xếp thứ nhất. Không những không xếp thứ nhất mà còn rớt khỏi top 5. Xếp thứ nhất là một bạn nữ trước đó vẫn luôn xếp thứ hai thứ ba.
Còn với Quý Bạch, lần kiểm tra này có thể xem là tốt nhất từ trước tới nay, xếp thứ hai toàn khóa.
Tiết tự học buổi tối hôm đó, thầy Hứa – thầy chủ nhiệm lớp 301 gọi Chu Hàm vào văn phòng, không chỉ phân tích từng bài kiểm tra mà còn tập trung vào bài thi môn toán, soát lại cho cậu một lượt từ trên xuống dưới. Môn toán lần này cậu chỉ thi được 117 điểm, dù là mức điểm hay xếp hạng toàn khóa thì đều không xuất sắc.
Hôm ấy Chu Hàm trải qua tiết tự học trong văn phòng. Mấy thầy cô khác cũng tới hỏi cậu làm sao thế, sao lại mất điểm nhiều như vậy.
Chu Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, đáp lại rằng không phát huy tốt.
Thật ra lúc ấy thi xong Chu Hàm cũng dự đoán được kết quả.
Từ năm lớp mười một, thành tích của cậu tiến bộ ngày càng nhanh. Mới đầu chỉ ở trong top cuối sau đó cứ một đường thẳng tiến, tiến lên rồi là chưa từng thụt lùi. Những câu cậu làm sai trong bài thi lần này cậu từng làm qua rồi, nếu nghiêm túc làm khẳng định sẽ không kém. Chỉ là lúc thi không biết cậu đã nghĩ gì mà tô lung tung. Chẳng qua là cậu muốn thấy nếu bản thân làm kém đi một chút thì sẽ thành cái dạng gì. Kết quả mới thử một lần đã trực tiếp rớt mười hạng, quả thật là rớt quá nhiều.
Thành tích của cậu vượt trội nên được các thầy cô đặt kì vọng rất cao. Hơn nữa không phải năm nào trường trung học cấp huyện đều có học sinh đứng đầu toàn tỉnh. Học kì hai năm lớp mười một và học kì một năm lớp mười hai, Chu Hàm đều đạt được danh hiệu này. Mấy kì thi trước đó cậu thi vẫn tốt nên các thầy cô đã tự động xem cậu thành đứng đầu toàn tỉnh mà dạy dỗ, nhất là chủ nhiệm lớp.
Bốn tiết tự học đã tan hồi lâu, cuối cùng Chu Hàm cũng được thả ra. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Quý Bạch đeo cặp sách của cậu đứng chờ ngoài văn phòng.
Cậu cười nhận lấy cặp sách đeo lên vai, Quý Bạch cũng không nói gì thêm, hai người xuống lầu về kí túc xá.
Vẫn là con đường kia, chỉ là đêm nay không có gió.
Chu Hàm nhìn hai cái bóng in trên mặt đất, muốn nói chuyện nhưng không biết mở miệng như thế nào, đang định tìm đề tài đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh thì Quý Bạch đã cất tiếng.
“Ngày mai phải về nhà. Chúng ta bắt xe công cộng tới phía tây rồi đi bộ về nhé.” Giọng điệu của Quý Bạch bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Chu Hàm chỉ có thể trả lời được.
Thật ra cậu không biết nên nói với Quý Bạch thế nào. Quý Bạch chắc chắn biết cậu cố ý thi rớt, ngược lại cậu hy vọng Quý Bạch mắng mình một trận, như vậy bản thân cậu mới không cảm thấy rối rắm nữa.
Trong đầu tựa như có hai con chim đang cãi nhau, ríu ra ríu ríu làm Chu Hàm buồn phiền.
Quý Bạch nhìn chăm chú vào ống quần đồng phục của Chu Hàm, vẫn không nhịn được mà nói.
“Nếu lần này cậu vẫn xếp thứ nhất thì đây chính là lần tớ gần cậu nhất. Thế nhưng tớ đuổi kịp thì cậu lại chạy mất.” Giọng điệu Quý Bạch vẫn bình tĩnh, “Tiểu Hàm, tớ biết cậu có áp lực, cũng biết bản thân cậu gánh vác quá nhiều chờ mong. Lần này thi không tốt cũng không sao hết, xem như cho bản thân thả lỏng một lần. Nhưng lần sau đừng như thế nữa có được không? Nghe người khác bàn luận về thành tích của cậu, lòng tớ cũng không thoải mái.”
Quý Bạch dừng một lát rồi nói tiếp, “Tớ thực sự rất tiếc nuối. Hôm nay thầy báo tớ xếp hạng hai tớ đã rất vui vẻ, cho rằng lần này tên của hai chúng ta sẽ được đứng cạnh nhau nhưng không ngờ người thứ nhất lại không phải cậu. Điều này còn khó chịu hơn là thi không tốt.”
Quý Bạch cứ nói, trong giọng nói lại ẩn chứa một xíu ấm ức. Tâm trạng Chu Hàm càng thêm phức tạp. Quý Bạch không trách cậu, cũng không hỏi cậu tại sao cố ý thi rớt, chỉ là tiếc nuối tên hai bọn họ không được đứng cạnh nhau trên bảng xếp hạng.
Mình đúng là thằng ngốc. Quý Bạch nỗ lực thực hiện hứa hẹn còn cậu lại bởi vì cái gọi là áp lực mà xem cuộc thi như trò đùa. Thật sự là quá hư rồi.
Mấy con chim trong lòng không làm ồn nữa, Chu Hàm dừng lại nhìn bả vai Quý Bạch, mở miệng gọi hắn.
Quý Bạch xoay người nghi hoặc nhìn lại, Chu Hàm trịnh trọng nói, “Quý Bạch thân ái, mong rằng lần sau cậu đừng lùi bước, tớ nhất định sẽ đoạt hạng nhất về tay. Đến lúc đó nếu cậu lùi bước thì tên cũng chẳng có cửa được đứng cạnh nhau đâu.”
Quý Bạch cười, cả ngày hôm nay chưa thấy nụ cười của cậy ấy, cuối cùng cậu ấy cũng cười.
Một cơn gió đêm bất ngờ thổi qua, thổi bay tóc mái của Quý Bạch làm nó dựng đứng lên rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống trán, Quý Bạch cười đáp lại Chu Hàm, “Được.”
Cho đến trước khi ngủ, Quý Bạch vẫn mãi suy nghĩ về hai từ “thân ái” kia. Hắn biết đây chỉ là xưng hô kì quái Chu Hàm bất cẩn hô lên nhưng hắn vẫn vui vẻ.
Có lẽ lần sau tên của bọn họ có thể đứng cạnh nhau trên bảng thành tích. Những gì Chu Hàm nói thì đều sẽ làm được, từ nhỏ đến giờ luôn thế.
Thì ra là đang giảng đề cho một bạn nữ.
Quý Bạch quay người, lại ra cầu thang đứng tiếp. Mấy người Lưu Tử Minh xô đẩy nhau ra khỏi phòng học nhìn thấy hắn đứng ở đầu cầu thang, không cần hỏi cũng biết là đang đợi Chu Hàm.
“Quý Bạch, chúng tớ đi trước nhé, các cậu đừng ở lại quá muộn, mỗi cuối tuần dì quản lý đều điểm quân số đấy.” Lưu Tử Minh vỗ vai nhắc nhở hắn.
“Ừ, biết rồi, các cậu về trước đi.” Quý Bạch cười nhìn cậu ta.
Mười giờ bốn mươi lăm phút, cuối cùng Chu Hàm cũng đi ra.
Có cả bạn nữ kia nữa.
Hai người họ còn cười nói với nhau.
Đi đến đầu cầu thang, Chu Hàm cong môi cười, Quý Bạch mím môi không để ý tới cậu.
Bạn nữ kia thấy Quý Bạch đang đợi Chu Hàm thì mở miệng nói lời tạm biệt, “Chu Hàm à, phiền cậu quá, ngày mai tớ trả ghi chú lại cho cậu nhé. Tớ đi trước đây.”
Còn mượn ghi chú nữa, không phải Chu Hàm không thích cho người ta mượn ghi chú ư.
Quý Bạch cúi đầu thầm nghĩ, không chú ý tới Chu Hàm nắm lấy quai đeo cặp sách của mình kéo hắn đi.
“Đợi lâu rồi nhỉ. Haiz, cuối tiết hôm nay chữa đề, bạn ấy không hiểu câu cuối cùng nên hỏi tớ làm như thế nào.” Chu Hàm đi trước cất lời.
“Ừ, đề kia không phải không khó lắm à? Chỉ là tính toán hơi phức tạp thôi.” Quý Bạch bước theo sau đáp lại.
“Ừ, tớ giảng hai lần mà bạn ấy vẫn không hiểu nên nói với bạn ấy Quý Bạch đang đợi tớ, tớ phải về rồi, tớ hỏi cậu ấy có thể tự xem ghi chú của tớ hay không, còn không hiểu nữa thì mai tớ giảng lại.” Chu Hàm thả chậm bước chân chờ Quý Bạch tiến lên.
Quý Bạch bước tới sánh vai với cậu đi về phía trước.
“Giờ này đi lấy nước thì không còn nước nóng nữa, hôm nay cậu chỉ có thể dùng nước ấm rửa chân thôi.”
Chu Hàm không thích dùng nước lạnh rửa chân. Tuy rằng giờ đã vào xuân nhưng rửa chân bằng nước lạnh vẫn sẽ buốt. Tiết tự học buổi tối ở cấp ba tan muộn, sau mười giờ tối phòng đun nước chỉ làm nóng thêm một lần nữa, lúc này sợ là chỉ còn nước ấm.
Thì ra là lo lắng cậu không có nước ấm rửa chân.
“Không sao cả, nước ấm lại không phải không thể dùng.” Chu Hàm mỉm cười nhìn hắn.
“Chu Hàm, ngày mai có kết quả rồi.” Quý Bạch im lặng một lúc lâu mới mở miệng.
“Ừ, tớ biết. Khẳng định lần này cậu có tiến bộ. Lần trước là thứ tám, tớ dự đoán lần này ít nhất là thứ năm.”
“Thứ năm à, nếu cậu đứng thứ nhất thì tớ cũng chỉ kém bốn bậc.”
“Hahaha, còn muốn vượt qua tớ nữa ư! Vượt qua tớ đâu có dễ nhưng tớ thực sự chờ mong cậu vượt qua đấy.” Chu Hàm quay đầu nhìn Quý Bạch.
Quý Bạch cũng cười.
Thật sự đúng là không phải không muốn vượt qua cậu bởi cảm giác có thể cùng cậu ngày càng tiến bộ thật sự rất tốt.
Lấy nước xong trở về kí túc xá đã hơn mười một giờ.
Bởi lớp chọn trên cơ bản là không có mấy ai trọ ở trường nên nam sinh hai lớp khoa học tự nhiên tổng cộng có năm mống đều ở cùng nhau. Lưu Tử Minh đã nằm trên giường, cậu ta cầm một quyển văn mẫu lên đọc tới hoa mắt chóng mặt.
“Sao giờ các cậu mới về thế. Dì quản lý kiểm tra đến tầng bốn rồi, lát lữa có lẽ dì ấy sẽ dạo qua một vòng, các cậu đừng có chạy đi đâu đấy.” Cậu ta khoanh chân bày ra tư thế đầy uy quyền.
“Còn có chỗ để đi sao, ngoan ngoãn đợi trong phòng ngủ thôi.” Chu Hàm thả cặp sách xuống, vừa lấy đề thi ra vừa trả lời cậu ta.
Quý Bạch bê nước ấm đặt dưới cửa sổ rồi cũng trở về chỗ của mình, lấy đề thi tiếng anh ra chữa bài.
“Ầy, hai cậu còn học à, vị trí đứng đầu hai lớp chọn đều bị hai cậu chiếm, tớ sống cùng các cậu mà thấy thật hổ thẹn.” Lưu Tử Minh buông quyển văn mẫu xuống nằm thẳng cẳng.
“Cậu thôi đi, thời gian cậu thức đêm ôn bài cũng đâu có ít.” Người nói là Tần Vũ lớp Chu Hàm, lúc này đang rửa mặt ở ban công.
“Đúng vậy, đúng vậy, Lưu Tử Minh, cậu nói vậy tớ càng hổ thẹn. Thành tích của tớ mới là kém nhất phòng đấy được chưa.” Triệu Chí Thanh đang nằm cũng phải xen mồm vào.
“Tớ vừa thuận miệng nói mà các cậu đã nhao nhao lên rồi, được rồi được rồi, không nói cái này nữa, người nên ngủ cứ ngủ, người muốn học cứ học, ngủ ngon nha nhóm người sắt.” Lưu Tử Minh đắp chăn ngủ thật.
Trước khi tắt đèn Chu Hàm và Quý Bạch rửa ráy đơn giản một chút rồi tiếp tục ôn tập.
Sắp không giờ, hai ngọn đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, từng người phía dưới ánh đèn chuyên tâm nguyên cứu đề thi và sách vở của mình. Phòng ngủ yên tĩnh, thi thoảng có tiếng lật sách hoặc tiếng bút ghi chép lên giấy sột soạt. Qua không bao lâu, hai ngọn đèn đồng thời tắt ngúm.
Quý Bạch và Chu Hàm lên giường ngủ, giường bọn họ kê sát nhau. Chu Hàm nằm xuống, thì thầm câu ngủ ngon với đầu giường bên cạnh.
Đầu giường bên kia cũng truyền tới giọng nói mỏi mệt của Quý Bạch, “Ngủ ngon, lại giảm một ngày.”
“Ừ, kiên trì thêm một chút, phải cùng nhau đến đích.”
Bên tai truyền tới tiếng hít thở vững vàng của Quý Bạch, Chu Hàm mỉm cười nhắm hai mắt lại.
Qua mấy chục ngày nữa, chúng ta có thể đi hóng gió. Tớ thích gió thổi sau núi, tớ tin là cậu cũng thích.
Chu Hàm mang theo phần chờ mong này tiến vào mộng đẹp.
…
Đầu tháng năm, lập hạ, nhiệt độ không khí càng ngày càng tăng, quạt trong phòng học thổi vù vù không ngừng, thời gian giải lao vừa tới, phòng học lập tức trống không.
Tuy vừa kết thúc lần thi thử thứ hai nhưng gần đây vẫn còn những kì thi lớn nhỏ khác, đề thi làm chưa xong, trên bục giảng hay bàn trống đều bày đầy đề thi của các khóa trước. Trên bàn mỗi người cũng để đôi ba quyển sách và bài thi, Quý Bạch sắp xếp lại bài thi của mình, chồng lại thành một chồng gọn gàng sau đó cầm cốc tới phòng uống nước, vừa lúc gặp Chu Hàm từ phòng 301 đi ra.
Vẻ mặt Chu Hàm buồn rầu nhìn hắn.
“Quý Bạch ơi, bài thi của tớ loạn tùng phèo rồi, chẳng biết cái nào loạn với cái nào. Vừa nãy lúc tìm bài thi hóa học thầy còn trêu tớ có phải tớ không cần bài thi nữa không. Trời đất chứng giám! Đến khi tớ thấy bài thi hóa lẫn trong đống đề anh thì thầy đã chữa được ba đề rồi.” Chu Hàm theo hắn tới phòng uống nước nhưng không mang cốc theo.
Quý Bạch nghe thấy thế thì cười bảo cậu còn như vậy thì vị trí thứ nhất chẳng giữ nổi nữa đâu.
Gương mặt Chu Hàm tràn đầy lo lắng.
“Không sao cả, tối nay sau tiết tự học tớ sẽ giúp cậu sắp xếp lại, sau lần này mà còn bừa bãi nữa thì tớ mặc kệ cậu đấy.” Quý Bạch vừa xoáy nắp cốc nước vừa đe dọa.
Chu Hàm cười tủm tỉm đáp nhất dịnh không có lần sau.
Sau tiết tự học buổi tối, Chu Hàm dọn ghi chú xong rồi chờ Quý Bạch tới giúp cậu sắp xếp lại bài thi.
Lúc Quý Bạch tiến vào phòng thì học sinh đã rời đi gần hết.
“Lần sau dùng xong thì cậu để ở một chỗ thôi, đừng ném lung tung, thế là sau này sẽ tìm được dễ dàng.” Quý Bạch ngồi bên cạnh giúp Chu Hàm chỉnh lý bài thi, quả thực là loạn tùng phèo.
“Nhưng dùng xong cái là tớ lại quên mình đã vứt ở xó nào cho nên mới càng loạn. Cũng may có cậu làm việc ngăn nắp gọn gàng, nếu không thì tớ cũng chẳng biết phải làm sao.” Chu Hàm ngồi bên cạnh nghiêm túc sắp xếp cùng hắn.
Thực ra một mình cũng có thể làm được nhưng là cậu muốn làm phiền Quý Bạch. Quý Bạch ép bản thân quá gắt gao, tự biến mình thành cái máy. Để hắn sắp xếp bài thi có thể làm hắn tạm thời quên đi những công thức phức tạp hoặc những đề thi chưa hoàn thành kia đồng thời cũng để hắn thả lỏng tâm tình, hơn nữa cậu cũng muốn ở bên hắn trong chốc lát. Thời gian càng ngắn lại thì càng căng thẳng, hai người bọn họ đều bận học tập, thời gian tâm sự ngày càng ít. Giờ đây cùng nhau sắp xếp lại bài thi, thoạt nhìn là lãng phí thời gian nhưng thật ra cũng có ích.
Làm xong thì cũng sắp mười một giờ.
Lúc này trường học rất yên tĩnh, trên đường trở về kí túc xá, bọn họ không nói với nhau câu nào. Ngày hè gió đêm thổi nhè nhẹ, ngọn cây đung đưa xào xạc in bóng xuống mặt đất. Bọn họ cứ im lặng như vậy cùng nhau bước đi.
Hy vọng con đường trở về kí túc xá này dài ra một chút, lại dài ra một chút.
Buổi chiều thứ sáu có kết quả thi thử lần thứ hai.
Ngoài dự đoán, lần này Chu Hàm không xếp thứ nhất. Không những không xếp thứ nhất mà còn rớt khỏi top 5. Xếp thứ nhất là một bạn nữ trước đó vẫn luôn xếp thứ hai thứ ba.
Còn với Quý Bạch, lần kiểm tra này có thể xem là tốt nhất từ trước tới nay, xếp thứ hai toàn khóa.
Tiết tự học buổi tối hôm đó, thầy Hứa – thầy chủ nhiệm lớp 301 gọi Chu Hàm vào văn phòng, không chỉ phân tích từng bài kiểm tra mà còn tập trung vào bài thi môn toán, soát lại cho cậu một lượt từ trên xuống dưới. Môn toán lần này cậu chỉ thi được 117 điểm, dù là mức điểm hay xếp hạng toàn khóa thì đều không xuất sắc.
Hôm ấy Chu Hàm trải qua tiết tự học trong văn phòng. Mấy thầy cô khác cũng tới hỏi cậu làm sao thế, sao lại mất điểm nhiều như vậy.
Chu Hàm bất đắc dĩ mỉm cười, đáp lại rằng không phát huy tốt.
Thật ra lúc ấy thi xong Chu Hàm cũng dự đoán được kết quả.
Từ năm lớp mười một, thành tích của cậu tiến bộ ngày càng nhanh. Mới đầu chỉ ở trong top cuối sau đó cứ một đường thẳng tiến, tiến lên rồi là chưa từng thụt lùi. Những câu cậu làm sai trong bài thi lần này cậu từng làm qua rồi, nếu nghiêm túc làm khẳng định sẽ không kém. Chỉ là lúc thi không biết cậu đã nghĩ gì mà tô lung tung. Chẳng qua là cậu muốn thấy nếu bản thân làm kém đi một chút thì sẽ thành cái dạng gì. Kết quả mới thử một lần đã trực tiếp rớt mười hạng, quả thật là rớt quá nhiều.
Thành tích của cậu vượt trội nên được các thầy cô đặt kì vọng rất cao. Hơn nữa không phải năm nào trường trung học cấp huyện đều có học sinh đứng đầu toàn tỉnh. Học kì hai năm lớp mười một và học kì một năm lớp mười hai, Chu Hàm đều đạt được danh hiệu này. Mấy kì thi trước đó cậu thi vẫn tốt nên các thầy cô đã tự động xem cậu thành đứng đầu toàn tỉnh mà dạy dỗ, nhất là chủ nhiệm lớp.
Bốn tiết tự học đã tan hồi lâu, cuối cùng Chu Hàm cũng được thả ra. Vừa ra khỏi cửa đã thấy Quý Bạch đeo cặp sách của cậu đứng chờ ngoài văn phòng.
Cậu cười nhận lấy cặp sách đeo lên vai, Quý Bạch cũng không nói gì thêm, hai người xuống lầu về kí túc xá.
Vẫn là con đường kia, chỉ là đêm nay không có gió.
Chu Hàm nhìn hai cái bóng in trên mặt đất, muốn nói chuyện nhưng không biết mở miệng như thế nào, đang định tìm đề tài đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh thì Quý Bạch đã cất tiếng.
“Ngày mai phải về nhà. Chúng ta bắt xe công cộng tới phía tây rồi đi bộ về nhé.” Giọng điệu của Quý Bạch bình tĩnh, không nghe ra cảm xúc gì.
Chu Hàm chỉ có thể trả lời được.
Thật ra cậu không biết nên nói với Quý Bạch thế nào. Quý Bạch chắc chắn biết cậu cố ý thi rớt, ngược lại cậu hy vọng Quý Bạch mắng mình một trận, như vậy bản thân cậu mới không cảm thấy rối rắm nữa.
Trong đầu tựa như có hai con chim đang cãi nhau, ríu ra ríu ríu làm Chu Hàm buồn phiền.
Quý Bạch nhìn chăm chú vào ống quần đồng phục của Chu Hàm, vẫn không nhịn được mà nói.
“Nếu lần này cậu vẫn xếp thứ nhất thì đây chính là lần tớ gần cậu nhất. Thế nhưng tớ đuổi kịp thì cậu lại chạy mất.” Giọng điệu Quý Bạch vẫn bình tĩnh, “Tiểu Hàm, tớ biết cậu có áp lực, cũng biết bản thân cậu gánh vác quá nhiều chờ mong. Lần này thi không tốt cũng không sao hết, xem như cho bản thân thả lỏng một lần. Nhưng lần sau đừng như thế nữa có được không? Nghe người khác bàn luận về thành tích của cậu, lòng tớ cũng không thoải mái.”
Quý Bạch dừng một lát rồi nói tiếp, “Tớ thực sự rất tiếc nuối. Hôm nay thầy báo tớ xếp hạng hai tớ đã rất vui vẻ, cho rằng lần này tên của hai chúng ta sẽ được đứng cạnh nhau nhưng không ngờ người thứ nhất lại không phải cậu. Điều này còn khó chịu hơn là thi không tốt.”
Quý Bạch cứ nói, trong giọng nói lại ẩn chứa một xíu ấm ức. Tâm trạng Chu Hàm càng thêm phức tạp. Quý Bạch không trách cậu, cũng không hỏi cậu tại sao cố ý thi rớt, chỉ là tiếc nuối tên hai bọn họ không được đứng cạnh nhau trên bảng xếp hạng.
Mình đúng là thằng ngốc. Quý Bạch nỗ lực thực hiện hứa hẹn còn cậu lại bởi vì cái gọi là áp lực mà xem cuộc thi như trò đùa. Thật sự là quá hư rồi.
Mấy con chim trong lòng không làm ồn nữa, Chu Hàm dừng lại nhìn bả vai Quý Bạch, mở miệng gọi hắn.
Quý Bạch xoay người nghi hoặc nhìn lại, Chu Hàm trịnh trọng nói, “Quý Bạch thân ái, mong rằng lần sau cậu đừng lùi bước, tớ nhất định sẽ đoạt hạng nhất về tay. Đến lúc đó nếu cậu lùi bước thì tên cũng chẳng có cửa được đứng cạnh nhau đâu.”
Quý Bạch cười, cả ngày hôm nay chưa thấy nụ cười của cậy ấy, cuối cùng cậu ấy cũng cười.
Một cơn gió đêm bất ngờ thổi qua, thổi bay tóc mái của Quý Bạch làm nó dựng đứng lên rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống trán, Quý Bạch cười đáp lại Chu Hàm, “Được.”
Cho đến trước khi ngủ, Quý Bạch vẫn mãi suy nghĩ về hai từ “thân ái” kia. Hắn biết đây chỉ là xưng hô kì quái Chu Hàm bất cẩn hô lên nhưng hắn vẫn vui vẻ.
Có lẽ lần sau tên của bọn họ có thể đứng cạnh nhau trên bảng thành tích. Những gì Chu Hàm nói thì đều sẽ làm được, từ nhỏ đến giờ luôn thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.