Chương 32
Cố Mộ Bạch
07/06/2021
Quan Ninh giơ tay sờ tai cậu, bàn tay khác vỗ về lưng cậu. Cô se sẽ hỏi, “Tối qua mấy giờ ngủ?”
Ngô Duệ lắc đầu.
“Không ngủ hả?”
“Dạ.”
“Vẫn luôn hút thuốc à?”
Ngô Duệ bảo không phải, “Có uống xíu rượu nữa ạ.”
Quan Ninh khẽ đẩy người ra, nhìn vào đôi mắt thâm quầng của Ngô Duệ hôm nay, một mặt cô không đành lòng, mặt khác cô xác định, trốn tránh không phải cách để tránh thương tổn mà phải nói hết ra.
“Tối qua tôi cũng không ngủ được,” Quan Ninh bảo, “Cậu biết tại sao không?”
Ngô Duệ khẽ chạm đôi mắt Quan Ninh, “Tại vì giận em…… Chị có khóc không?”
“Ừm.” Quan Ninh không phủ nhận.
Nghe chính miệng cô thừa nhận, Ngô Duệ đau thắt lòng. Cậu cứ ngỡ một chị gái như Quan Ninh sẽ không dễ khóc, nhưng Quan Ninh thực sự đã khóc vì cậu, điều này cho thấy việc cậu làm quá đáng với chị ấy nhường nào.
“Em xin lỗi, lỗi của em.” Ngô Duệ dịu dàng ôm người trước mặt vào lòng, cúi đầu thủ thỉ bên tai cô, “Chị ơi, là bạn gái của em, chị có thể đòi hỏi rất nhiều điều với em, bất cứ điều gì chị yêu cầu em sẽ làm được tất. Về sau chị đừng ngại tỏ lòng với em, tức giận không tốt cho sức khoẻ.”Quan Ninh ôm eo cậu, gật đầu.
“Ngô Duệ.”
“Ơi?” Ngô Duệ xoay đầu hôn hôn tóc cô.
Tim Quan Ninh lao xao, cô thoáng ngần ngừ rồi bảo, “Đêm qua, thật ra tôi chưa nói hết lời. Tôi nói rằng mình hai mươi tám tuổi lựa chọn cậu là có lý do, nhưng chẳng phải vì những điều cậu đã kể, khi ấy tôi quá khổ sở, lòng kiêu hãnh chỉ cho phép tôi thừa nhận mình chơi đùa cậu, cố tình tổn thương trái tim cậu mà thôi.”
Ngô Duệ khẽ cười, “Em biết.”
“Cậu không biết.” Quan Ninh ôm cậu chặt hơn, “Tôi sống đến từng tuổi này, đã đến Hoàng Hà cũng từng đâm tường nam (*), tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, môn không đăng hộ không đối, không có cậu, tôi có thể chăm chỉ làm việc, độc lập tự do, kiên lòng vững dạ, nhưng có cậu rồi, nhỡ mai này lỡ dở, chắc chắn tinh thần tôi sẽ tổn thương một thời gian, có lẽ trong ba tới năm năm không hồi phục được. Nhưng tôi vẫn muốn ở bên cậu, chẳng phải vì cảm thấy cậu dễ thay lòng, tương lai sẽ không quấn lấy tôi, mà là bởi tôi phải lòng cậu. Ngô Duệ, tôi thích cậu.”
(*) Bên Trung có những câu tục ngữ “不撞南墙不回头 – không đụng tường nam không quay đầu” hay “不到黄河心不死 – không đến Hoàng Hà không cam lòng”, tựu chung chỉ việc quyết tâm cao phải làm cho bằng được, nghĩa tiêu cực nó ẩn dụ cho hành vi cứng đầu không lắng nghe ý kiến của người khác. Câu tương tự bên mình trong một số trường hợp là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” ý. (Theo Baike) Ở đây có thể hiểu ý chị Ninh rằng chị ấy đã từng trải nhiều chuyện, từng cam lòng cũng từng đổ lệ.
Quan Ninh thình lình bày tỏ khiến tai cậu đỏ lựng, tim đập thình thịch vồn vã, thậm chí còn có phần hụt hơi, bình thường miệng lưỡi trơn tru giờ phút này tựa chừng bỗng mất khả năng ngôn ngữ, Ngô Duệ há miệng mấy lần song không thể phát ra âm thanh nào.
Qua rất lâu sau, cậu lí nhí hỏi Quan Ninh, “Thiệt hả? Chị thích em thật hả?”
“Thiệt.” Quan Ninh rời khỏi lồng ngực cậu, vừa dòm thấy mặt cậu là nở nụ cười, “Ngô Duệ, cậu đỏ mặt chi? Chưa từng nghe con gái tỏ tình hả?”
Lần này Ngô Duệ học khôn, ngu sao mà nhắc chuyện cũ, cậu lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, sau đó cậu cúi đầu áp môi hôn trong khi Quan Ninh ngây người nhìn mặt mình.
Một ngày chưa hôn Quan Ninh, tim gan Ngô Duệ đã cồn cào từ lâu.
Cậu mạnh mẽ liếm mút môi cô, ôm lấy Quan Ninh xoay người, đè người lên bồn rửa tay. Nụ hôn lần này không liều lĩnh mà ngang ngạnh, thảng như cậu đang biểu thị quyền sở hữu Quan Ninh. Tay cậu đặt lên eo cô, liên tục oằn người, như sao cũng chưa đủ, truyền cho Quan Ninh khát vọng tràn trề trào ra từ đáy lòng, lưỡi cô bị mút xon xót, cô thoáng cau mày, hai chân nhũn ra bởi cái hôn, trái tim xao xuyến khôn cùng.
Một số phản ứng không thể kiểm soát, Quan Ninh cảm nhận được nên mặt đỏ tía tai, liên tưởng bộ dạng cậu trong tay mình đêm đó, cô thở hổn hển đẩy cậu, “Ngô Duệ……”
Cậu dừng lại, sau đó điềm nhiên bế người lên, Quan Ninh vô thức quặp chặt cậu, được cậu bế từng bước vào phòng ngủ.
Ngô Duệ thả cô lên giường, đôi tay chống ở hai bên người cô, ngắm cô từ đầu tới chân, Quan Ninh biết cậu muốn làm gì, cô hơi kháng cự vì trời còn sáng trưng nhưng thấy hưng phấn bởi việc mới mẻ này, cô híp mắt đẩy cậu ra song chân thì hất rơi giày cao gót.
Tầm mắt Ngô Duệ dừng trên cẳng chân cô, sau đó cậu chậm rãi lùi xuống, xoay đầu hôn bắp chân cô cái chóc. Linh hồn nhỏ bé của Quan Ninh suýt thổi bay bởi chiếc hôn này, cô mắc cỡ cục cựa cơ thể, giây tiếp theo, Ngô Duệ kéo đầu gối cô xuống, nháy mắt khuôn mặt cậu kề sát, cậu gọi từng tiếng “Chị ơi” giữa những cái hôn hạ xuống.
Từ vầng trán đến chóp mũi, đến cánh môi rồi khoảnh cằm, hôn tới tấp mải miết kéo dài vô hạn triền miên, Quan Ninh cầm lòng không đậu câu lấy cổ cậu hệt con cá cạn nước.
Ngô Duệ thấy Quan Ninh không mâu thuẫn với việc mình mạo phạm, bèn mỗi lúc một phình gan, song tới phút chót Quan Ninh ngăn cậu, “Không được, tôi chưa sẵn sàng.” Cô không mặc gì đẹp và Ngô Duệ cũng chẳng bận chiếc áo sơ mi đen cô mê nhất.
“Làm sao vậy?” Ngô Duệ thầm thì hỏi.
“Chúng ta chờ đã,” Quan Ninh vuốt mặt cậu, “Đừng gấp quá.”
“Vâng.” Ngô Duệ nghe lời nằm xuống rồi ôm người vào lòng.
Quan Ninh xoay người ôm lấy cậu, thì thầm hỏi, “Còn ổn không?”
Ngô Duệ thoáng tủi thân nhìn cô, gật đầu.
“Có cần tôi ——”
“Không cần,” Ngô Duệ do dự ngó xuống dưới, sự xấu hổ quay về nên cậu lập tức cự tuyệt, liếc mắt nhác thấy bé mèo con tò mò nghiêng đầu sang đây, cậu lên tiếng hỏi, “Chị ơi, nên đặt tên nào cho mèo đây ạ?
“Bé cưng?”
“Ơi?” Ngô Duệ đáp lời theo bản năng rồi mới sực ngớ, “Không được, nhỡ lúc đó em không biết chị kêu nó hay kêu em thì sao bây giờ?”
Quan Ninh bật cười, “Cậu nghĩ lố quá đấy.”
Ngô Duệ chụt chụt khóe môi cô, “Nghĩ thêm cái khác nào.”
“Nó là mèo đực,” Quan Ninh bảo, “Kêu Thiếu Gia đi.”
Ngô Duệ không phản đối, ôm Quan Ninh nằm một hồi rồi thập thò cùng cô ra ngồi phòng khách, vờ tán dóc nhưng thật chất là để quan sát dáng vẻ Thiếu Gia ăn cơm uống nước.
“Nuôi ở nhà em nha, ban ngày chỗ chị không có ai.”
Quan Ninh nghĩ ngợi, dẫu sao nơi này cũng là phòng mướn, tuy không nói rõ cấm nuôi thú cưng nhưng nuôi đại cũng không thoả đáng, nên ưng theo ý cậu.
Ngô Duệ nhớ tới mấy thứ trên du thuyền, ít nhiều có hơi đáng tiếc. Cậu nghịch tay Quan Ninh đồng thời hỏi, “Chị ơi, muốn ra ngoài không ạ?”
Quan Ninh nhạy bén hỏi ngay, “Cậu có sắp xếp hả?”
“Du thuyền ạ, đi không chị?”
Quan Ninh gật đầu.
“Chẳng qua nó không lớn lắm đâu, đừng chờ mong nhiều quá nha.”
Khi Quan Ninh thấy chiếc du thuyền “không lớn lắm” trong miệng Ngô Duệ, cô vỡ lẽ có khi cậu có vài hiểu lầm về kích thước rồi đó. Cùng bước lên du thuyền, Ngô Duệ đưa cô vào phòng nghỉ thay đồ sang một chiếc váy dài xanh biển, chính cậu chỉ đổi cái áo sơ mi đen, thời điểm Quan Ninh nhìn cậu, cô thấy mình lại bị độ đẹp trai của anh bạn nhà mình đánh quật lần nữa.
Trên du thuyền có nhân viên phục vụ, họ dẫn người vào căn phòng có bày sẵn nến và rượu đỏ trên bàn daì, Ngô Duệ kéo ghế hộ Quan Ninh, sau đó gọi người phục vụ đồ ăn.
Ngô Duệ ngồi ở đầu kia, Quan Ninh cảm thấy trường hợp này hơi long trọng, không giống mừng sinh nhật Ngô Duệ mà như lấy lòng cô vậy.
“Chuẩn bị khi nào thế?” Quan Ninh hỏi.
Ngô Duệ khui bình rượu vang, đi tới rót rượu cho cô, tay chống lưng ghế, “Sáng hôm qua em đã sắp xếp xong.”
Nhớ tới trận hục hặc tối qua suýt chút nữa khiến ngày sinh nhật của đại thiếu gia trở thành một ngày tồi tệ, Quan Ninh choàng vai cậu, nhanh nhảu hôn má cậu cái chóc. Ngô Duệ sửng sốt, toan hôn trả thì người phục vụ đẩy cửa tiến vào, trải đầy bàn các món hải sản.
“Chị muốn ăn gì ạ?” Ngô Duệ hỏi.
“Cua.”
Ngô Duệ mỉm cười chọn con bự nhất. Từ trước đến nay cậu chưa từng tự bóc cua, hôm qua mới dò tìm phương thức, hôm nay thực hành mà động tác trơn tru lưu loát. Quan Ninh lom lom tia hai đùi thẳng tắp, vòng eo thon gọn và cánh tay rắn chắn ấy, cảm thấy cậu làm gì cũng thích mắt, cô hơi hối hận vì không làm xong việc nên làm ở nhà, cô bất giác liếm môi, đúng lúc lọt vào tầm mắt Ngô Duệ.
“Đói rồi ạ?”
Quan Ninh ậm ờ đáp lại, ánh mắt dời về con cua.
Ngô Duệ đi tới, tự mình đút cô.
“Ngon không ạ?” Ngô Duệ hỏi.
“On,” Quan Ninh đáp, “Do cậu đút nên ngon lắm.”
Tai Ngô Duệ đỏ chót, che miệng ho khan rồi hỏi cô muốn ăn gì nữa. Sức ăn hai người không lớn, ăn một lát đã no, Ngô Duệ nắm tay cô lên boong tàu hóng gió biển.
Tóc tai Quan Ninh chẳng mấy chốc bị thổi rối loạn, Ngô Duệ dợm cột lên giúp cô, Quan Ninh khẽ tránh, cô kéo tay cậu ra rồi lắc đầu, “Thôi, cột lên khó coi lắm.”
Hiếm khi nghe thấy giọng điệu nhõng nhẽo của Quan Ninh, Ngô Duệ chợt bật cười.
“Cậu cười cái gì?”
Giơ tay vén sợi tóc dài của cô ra sau vành tai, Ngô Duệ đáp, “Chị thế nào cũng đẹp, không ai đẹp bằng chị hết.”
Hai má Quan Ninh đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhận ra, Ngô Duệ ôm chầm người ta trước khi người ấy lên tiếng, cậu chỉ ra phía Tây, “Chị xem kìa.”
Quan Ninh ngó qua, nhìn thấy một vùng trời rộng lớn ấm áp dưới ánh hoàng hồn, tia sáng phản xạ trên mặt nước lấp lánh dệt nên sao trời, đẹp đẽ huyền ảo, trời cao và biển rộng hoà vào làm một, tạo thành bức tranh sơn dầu thiên nhiên kì vĩ.
Cô ngoái đầu với nét cười hãy vương trên môi, Ngô Duệ cầm di động, ống kính hướng về cô, lưu giữ nụ cười tươi tắn động lòng người một cách tự nhiên nhất.
Mặt trời khuất núi, gió biển lành lạnh, hai người rời khỏi boong tàu.
Ngô Duệ chính thức dẫn cô tham quan các phòng trên du thuyền, đi tới đi lui, Quan Ninh sực nhớ mình quên lấy bánh kem, Ngô Duệ bảo không sao, cậu đã chuẩn bị hết rồi.
Cậu không đích thân chọn bánh nên nó hơi quá lố.
Sinh nhật năm nay Ngô Duệ đã ăn bánh kem mấy lần nên chẳng còn gì bất ngờ, nhưng ăn bánh sinh nhật cùng Quan Ninh vẫn mang ý nghĩa khác hẳn, đặc biệt là khi Quan Ninh nghiêm túc nhìn cậu và hỏi cậu tại sao không ước nguyện.
Ngô Duệ nhắm mắt.
Kì thật cậu chả ước mong chi, từ bé đến lớn muốn gì có nấy, nếu thật sự phải ước, vậy thì ——
Ngô Duệ lẩm nhẩm trong lòng: Hy vọng Quan Ninh mãi mãi thích Ngô Duệ.
Còn lâu mới tới 0 giờ, hai người rúc vào nhau trên sô pha, ăn bánh kem, uống rượu vang, bắt đầu xem phim điện ảnh. Quan Ninh nhủ bụng, may thay Ngô Duệ không lựa bộ《Tam Giác Quỷ》(*) trái ý cảnh mà chọn một bộ phim văn nghệ tình cảm.
(*) Nguyên văn 恐怖游轮, tựa tiếng Anh là Triangle
Phim không có gì đáng xem nhưng nam chính trông khá bảnh.
Quan Ninh ngắm mấy lần bị Ngô Duệ phát hiện, cậu đặt bánh kem xuống, duỗi tay che mắt Quan Ninh.
“Không được nhìn, anh ta đẹp hơn em hả?”
Quan Ninh lắc đầu, thành thật bảo, “Anh ta hơi ngăm, tôi thích trắng trẻo.”
Ngô Duệ nhớ tới Tống Thanh Hoà trắng hếu kia, cậu thả tay, bất mãn hỏi, “Chẳng lẽ em chỉ có mỗi một cái ưu điểm này thôi sao?”
“Cậu trẻ hơn.” Quan Ninh bổ sung.
“Còn gì nữa?”
“Còn nữa là,” Quan Ninh túm cà vạt cậu kéo tới trước, đôi mắt hau háu nhìn hầu kết Ngô Duệ, cô nàng đã váng vất say, cất lời rề rà, “Cậu bận áo sơ mi đen trông vừa thuần thục vừa gợi cảm……”
Ngô Duệ bị cô dòm tới độ nóng người.
Bấy giờ Quan Ninh nâng mắt đối diện với gương mặt quá đỗi tuấn tú, thốt trọn nửa câu còn lại, “Khiến người ta nhìn một cái đã muốn cởi sạch quần áo cậu ra.”
Ngô Duệ lắc đầu.
“Không ngủ hả?”
“Dạ.”
“Vẫn luôn hút thuốc à?”
Ngô Duệ bảo không phải, “Có uống xíu rượu nữa ạ.”
Quan Ninh khẽ đẩy người ra, nhìn vào đôi mắt thâm quầng của Ngô Duệ hôm nay, một mặt cô không đành lòng, mặt khác cô xác định, trốn tránh không phải cách để tránh thương tổn mà phải nói hết ra.
“Tối qua tôi cũng không ngủ được,” Quan Ninh bảo, “Cậu biết tại sao không?”
Ngô Duệ khẽ chạm đôi mắt Quan Ninh, “Tại vì giận em…… Chị có khóc không?”
“Ừm.” Quan Ninh không phủ nhận.
Nghe chính miệng cô thừa nhận, Ngô Duệ đau thắt lòng. Cậu cứ ngỡ một chị gái như Quan Ninh sẽ không dễ khóc, nhưng Quan Ninh thực sự đã khóc vì cậu, điều này cho thấy việc cậu làm quá đáng với chị ấy nhường nào.
“Em xin lỗi, lỗi của em.” Ngô Duệ dịu dàng ôm người trước mặt vào lòng, cúi đầu thủ thỉ bên tai cô, “Chị ơi, là bạn gái của em, chị có thể đòi hỏi rất nhiều điều với em, bất cứ điều gì chị yêu cầu em sẽ làm được tất. Về sau chị đừng ngại tỏ lòng với em, tức giận không tốt cho sức khoẻ.”Quan Ninh ôm eo cậu, gật đầu.
“Ngô Duệ.”
“Ơi?” Ngô Duệ xoay đầu hôn hôn tóc cô.
Tim Quan Ninh lao xao, cô thoáng ngần ngừ rồi bảo, “Đêm qua, thật ra tôi chưa nói hết lời. Tôi nói rằng mình hai mươi tám tuổi lựa chọn cậu là có lý do, nhưng chẳng phải vì những điều cậu đã kể, khi ấy tôi quá khổ sở, lòng kiêu hãnh chỉ cho phép tôi thừa nhận mình chơi đùa cậu, cố tình tổn thương trái tim cậu mà thôi.”
Ngô Duệ khẽ cười, “Em biết.”
“Cậu không biết.” Quan Ninh ôm cậu chặt hơn, “Tôi sống đến từng tuổi này, đã đến Hoàng Hà cũng từng đâm tường nam (*), tuổi tác chúng ta chênh lệch quá lớn, môn không đăng hộ không đối, không có cậu, tôi có thể chăm chỉ làm việc, độc lập tự do, kiên lòng vững dạ, nhưng có cậu rồi, nhỡ mai này lỡ dở, chắc chắn tinh thần tôi sẽ tổn thương một thời gian, có lẽ trong ba tới năm năm không hồi phục được. Nhưng tôi vẫn muốn ở bên cậu, chẳng phải vì cảm thấy cậu dễ thay lòng, tương lai sẽ không quấn lấy tôi, mà là bởi tôi phải lòng cậu. Ngô Duệ, tôi thích cậu.”
(*) Bên Trung có những câu tục ngữ “不撞南墙不回头 – không đụng tường nam không quay đầu” hay “不到黄河心不死 – không đến Hoàng Hà không cam lòng”, tựu chung chỉ việc quyết tâm cao phải làm cho bằng được, nghĩa tiêu cực nó ẩn dụ cho hành vi cứng đầu không lắng nghe ý kiến của người khác. Câu tương tự bên mình trong một số trường hợp là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” ý. (Theo Baike) Ở đây có thể hiểu ý chị Ninh rằng chị ấy đã từng trải nhiều chuyện, từng cam lòng cũng từng đổ lệ.
Quan Ninh thình lình bày tỏ khiến tai cậu đỏ lựng, tim đập thình thịch vồn vã, thậm chí còn có phần hụt hơi, bình thường miệng lưỡi trơn tru giờ phút này tựa chừng bỗng mất khả năng ngôn ngữ, Ngô Duệ há miệng mấy lần song không thể phát ra âm thanh nào.
Qua rất lâu sau, cậu lí nhí hỏi Quan Ninh, “Thiệt hả? Chị thích em thật hả?”
“Thiệt.” Quan Ninh rời khỏi lồng ngực cậu, vừa dòm thấy mặt cậu là nở nụ cười, “Ngô Duệ, cậu đỏ mặt chi? Chưa từng nghe con gái tỏ tình hả?”
Lần này Ngô Duệ học khôn, ngu sao mà nhắc chuyện cũ, cậu lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, sau đó cậu cúi đầu áp môi hôn trong khi Quan Ninh ngây người nhìn mặt mình.
Một ngày chưa hôn Quan Ninh, tim gan Ngô Duệ đã cồn cào từ lâu.
Cậu mạnh mẽ liếm mút môi cô, ôm lấy Quan Ninh xoay người, đè người lên bồn rửa tay. Nụ hôn lần này không liều lĩnh mà ngang ngạnh, thảng như cậu đang biểu thị quyền sở hữu Quan Ninh. Tay cậu đặt lên eo cô, liên tục oằn người, như sao cũng chưa đủ, truyền cho Quan Ninh khát vọng tràn trề trào ra từ đáy lòng, lưỡi cô bị mút xon xót, cô thoáng cau mày, hai chân nhũn ra bởi cái hôn, trái tim xao xuyến khôn cùng.
Một số phản ứng không thể kiểm soát, Quan Ninh cảm nhận được nên mặt đỏ tía tai, liên tưởng bộ dạng cậu trong tay mình đêm đó, cô thở hổn hển đẩy cậu, “Ngô Duệ……”
Cậu dừng lại, sau đó điềm nhiên bế người lên, Quan Ninh vô thức quặp chặt cậu, được cậu bế từng bước vào phòng ngủ.
Ngô Duệ thả cô lên giường, đôi tay chống ở hai bên người cô, ngắm cô từ đầu tới chân, Quan Ninh biết cậu muốn làm gì, cô hơi kháng cự vì trời còn sáng trưng nhưng thấy hưng phấn bởi việc mới mẻ này, cô híp mắt đẩy cậu ra song chân thì hất rơi giày cao gót.
Tầm mắt Ngô Duệ dừng trên cẳng chân cô, sau đó cậu chậm rãi lùi xuống, xoay đầu hôn bắp chân cô cái chóc. Linh hồn nhỏ bé của Quan Ninh suýt thổi bay bởi chiếc hôn này, cô mắc cỡ cục cựa cơ thể, giây tiếp theo, Ngô Duệ kéo đầu gối cô xuống, nháy mắt khuôn mặt cậu kề sát, cậu gọi từng tiếng “Chị ơi” giữa những cái hôn hạ xuống.
Từ vầng trán đến chóp mũi, đến cánh môi rồi khoảnh cằm, hôn tới tấp mải miết kéo dài vô hạn triền miên, Quan Ninh cầm lòng không đậu câu lấy cổ cậu hệt con cá cạn nước.
Ngô Duệ thấy Quan Ninh không mâu thuẫn với việc mình mạo phạm, bèn mỗi lúc một phình gan, song tới phút chót Quan Ninh ngăn cậu, “Không được, tôi chưa sẵn sàng.” Cô không mặc gì đẹp và Ngô Duệ cũng chẳng bận chiếc áo sơ mi đen cô mê nhất.
“Làm sao vậy?” Ngô Duệ thầm thì hỏi.
“Chúng ta chờ đã,” Quan Ninh vuốt mặt cậu, “Đừng gấp quá.”
“Vâng.” Ngô Duệ nghe lời nằm xuống rồi ôm người vào lòng.
Quan Ninh xoay người ôm lấy cậu, thì thầm hỏi, “Còn ổn không?”
Ngô Duệ thoáng tủi thân nhìn cô, gật đầu.
“Có cần tôi ——”
“Không cần,” Ngô Duệ do dự ngó xuống dưới, sự xấu hổ quay về nên cậu lập tức cự tuyệt, liếc mắt nhác thấy bé mèo con tò mò nghiêng đầu sang đây, cậu lên tiếng hỏi, “Chị ơi, nên đặt tên nào cho mèo đây ạ?
“Bé cưng?”
“Ơi?” Ngô Duệ đáp lời theo bản năng rồi mới sực ngớ, “Không được, nhỡ lúc đó em không biết chị kêu nó hay kêu em thì sao bây giờ?”
Quan Ninh bật cười, “Cậu nghĩ lố quá đấy.”
Ngô Duệ chụt chụt khóe môi cô, “Nghĩ thêm cái khác nào.”
“Nó là mèo đực,” Quan Ninh bảo, “Kêu Thiếu Gia đi.”
Ngô Duệ không phản đối, ôm Quan Ninh nằm một hồi rồi thập thò cùng cô ra ngồi phòng khách, vờ tán dóc nhưng thật chất là để quan sát dáng vẻ Thiếu Gia ăn cơm uống nước.
“Nuôi ở nhà em nha, ban ngày chỗ chị không có ai.”
Quan Ninh nghĩ ngợi, dẫu sao nơi này cũng là phòng mướn, tuy không nói rõ cấm nuôi thú cưng nhưng nuôi đại cũng không thoả đáng, nên ưng theo ý cậu.
Ngô Duệ nhớ tới mấy thứ trên du thuyền, ít nhiều có hơi đáng tiếc. Cậu nghịch tay Quan Ninh đồng thời hỏi, “Chị ơi, muốn ra ngoài không ạ?”
Quan Ninh nhạy bén hỏi ngay, “Cậu có sắp xếp hả?”
“Du thuyền ạ, đi không chị?”
Quan Ninh gật đầu.
“Chẳng qua nó không lớn lắm đâu, đừng chờ mong nhiều quá nha.”
Khi Quan Ninh thấy chiếc du thuyền “không lớn lắm” trong miệng Ngô Duệ, cô vỡ lẽ có khi cậu có vài hiểu lầm về kích thước rồi đó. Cùng bước lên du thuyền, Ngô Duệ đưa cô vào phòng nghỉ thay đồ sang một chiếc váy dài xanh biển, chính cậu chỉ đổi cái áo sơ mi đen, thời điểm Quan Ninh nhìn cậu, cô thấy mình lại bị độ đẹp trai của anh bạn nhà mình đánh quật lần nữa.
Trên du thuyền có nhân viên phục vụ, họ dẫn người vào căn phòng có bày sẵn nến và rượu đỏ trên bàn daì, Ngô Duệ kéo ghế hộ Quan Ninh, sau đó gọi người phục vụ đồ ăn.
Ngô Duệ ngồi ở đầu kia, Quan Ninh cảm thấy trường hợp này hơi long trọng, không giống mừng sinh nhật Ngô Duệ mà như lấy lòng cô vậy.
“Chuẩn bị khi nào thế?” Quan Ninh hỏi.
Ngô Duệ khui bình rượu vang, đi tới rót rượu cho cô, tay chống lưng ghế, “Sáng hôm qua em đã sắp xếp xong.”
Nhớ tới trận hục hặc tối qua suýt chút nữa khiến ngày sinh nhật của đại thiếu gia trở thành một ngày tồi tệ, Quan Ninh choàng vai cậu, nhanh nhảu hôn má cậu cái chóc. Ngô Duệ sửng sốt, toan hôn trả thì người phục vụ đẩy cửa tiến vào, trải đầy bàn các món hải sản.
“Chị muốn ăn gì ạ?” Ngô Duệ hỏi.
“Cua.”
Ngô Duệ mỉm cười chọn con bự nhất. Từ trước đến nay cậu chưa từng tự bóc cua, hôm qua mới dò tìm phương thức, hôm nay thực hành mà động tác trơn tru lưu loát. Quan Ninh lom lom tia hai đùi thẳng tắp, vòng eo thon gọn và cánh tay rắn chắn ấy, cảm thấy cậu làm gì cũng thích mắt, cô hơi hối hận vì không làm xong việc nên làm ở nhà, cô bất giác liếm môi, đúng lúc lọt vào tầm mắt Ngô Duệ.
“Đói rồi ạ?”
Quan Ninh ậm ờ đáp lại, ánh mắt dời về con cua.
Ngô Duệ đi tới, tự mình đút cô.
“Ngon không ạ?” Ngô Duệ hỏi.
“On,” Quan Ninh đáp, “Do cậu đút nên ngon lắm.”
Tai Ngô Duệ đỏ chót, che miệng ho khan rồi hỏi cô muốn ăn gì nữa. Sức ăn hai người không lớn, ăn một lát đã no, Ngô Duệ nắm tay cô lên boong tàu hóng gió biển.
Tóc tai Quan Ninh chẳng mấy chốc bị thổi rối loạn, Ngô Duệ dợm cột lên giúp cô, Quan Ninh khẽ tránh, cô kéo tay cậu ra rồi lắc đầu, “Thôi, cột lên khó coi lắm.”
Hiếm khi nghe thấy giọng điệu nhõng nhẽo của Quan Ninh, Ngô Duệ chợt bật cười.
“Cậu cười cái gì?”
Giơ tay vén sợi tóc dài của cô ra sau vành tai, Ngô Duệ đáp, “Chị thế nào cũng đẹp, không ai đẹp bằng chị hết.”
Hai má Quan Ninh đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhận ra, Ngô Duệ ôm chầm người ta trước khi người ấy lên tiếng, cậu chỉ ra phía Tây, “Chị xem kìa.”
Quan Ninh ngó qua, nhìn thấy một vùng trời rộng lớn ấm áp dưới ánh hoàng hồn, tia sáng phản xạ trên mặt nước lấp lánh dệt nên sao trời, đẹp đẽ huyền ảo, trời cao và biển rộng hoà vào làm một, tạo thành bức tranh sơn dầu thiên nhiên kì vĩ.
Cô ngoái đầu với nét cười hãy vương trên môi, Ngô Duệ cầm di động, ống kính hướng về cô, lưu giữ nụ cười tươi tắn động lòng người một cách tự nhiên nhất.
Mặt trời khuất núi, gió biển lành lạnh, hai người rời khỏi boong tàu.
Ngô Duệ chính thức dẫn cô tham quan các phòng trên du thuyền, đi tới đi lui, Quan Ninh sực nhớ mình quên lấy bánh kem, Ngô Duệ bảo không sao, cậu đã chuẩn bị hết rồi.
Cậu không đích thân chọn bánh nên nó hơi quá lố.
Sinh nhật năm nay Ngô Duệ đã ăn bánh kem mấy lần nên chẳng còn gì bất ngờ, nhưng ăn bánh sinh nhật cùng Quan Ninh vẫn mang ý nghĩa khác hẳn, đặc biệt là khi Quan Ninh nghiêm túc nhìn cậu và hỏi cậu tại sao không ước nguyện.
Ngô Duệ nhắm mắt.
Kì thật cậu chả ước mong chi, từ bé đến lớn muốn gì có nấy, nếu thật sự phải ước, vậy thì ——
Ngô Duệ lẩm nhẩm trong lòng: Hy vọng Quan Ninh mãi mãi thích Ngô Duệ.
Còn lâu mới tới 0 giờ, hai người rúc vào nhau trên sô pha, ăn bánh kem, uống rượu vang, bắt đầu xem phim điện ảnh. Quan Ninh nhủ bụng, may thay Ngô Duệ không lựa bộ《Tam Giác Quỷ》(*) trái ý cảnh mà chọn một bộ phim văn nghệ tình cảm.
(*) Nguyên văn 恐怖游轮, tựa tiếng Anh là Triangle
Phim không có gì đáng xem nhưng nam chính trông khá bảnh.
Quan Ninh ngắm mấy lần bị Ngô Duệ phát hiện, cậu đặt bánh kem xuống, duỗi tay che mắt Quan Ninh.
“Không được nhìn, anh ta đẹp hơn em hả?”
Quan Ninh lắc đầu, thành thật bảo, “Anh ta hơi ngăm, tôi thích trắng trẻo.”
Ngô Duệ nhớ tới Tống Thanh Hoà trắng hếu kia, cậu thả tay, bất mãn hỏi, “Chẳng lẽ em chỉ có mỗi một cái ưu điểm này thôi sao?”
“Cậu trẻ hơn.” Quan Ninh bổ sung.
“Còn gì nữa?”
“Còn nữa là,” Quan Ninh túm cà vạt cậu kéo tới trước, đôi mắt hau háu nhìn hầu kết Ngô Duệ, cô nàng đã váng vất say, cất lời rề rà, “Cậu bận áo sơ mi đen trông vừa thuần thục vừa gợi cảm……”
Ngô Duệ bị cô dòm tới độ nóng người.
Bấy giờ Quan Ninh nâng mắt đối diện với gương mặt quá đỗi tuấn tú, thốt trọn nửa câu còn lại, “Khiến người ta nhìn một cái đã muốn cởi sạch quần áo cậu ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.