Gió Xuân Cõi Người

Chương 38

Cố Mộ Bạch

13/10/2022

Quan Ninh đút Ngô Duệ kẹo đậu phộng, thừa dịp đợi đèn xanh, cô lấy lòng gãi cằm cậu bạn, sau đó quay đầu, thô lỗ nhét cục kẹo khác vào miệng Quan Trình.

“É ——” Quan Trình giật mình, ấm ức nhìn Quan Ninh.

Song Quan Ninh không nói gì nặng lời, chỉ nhắc nhở cậu phải học cách khống chế cảm xúc, “Em và Ngô Duệ là bạn, có thế nào đi nữa cũng không nên ra tay đánh người, Ngô Duệ không so đo với em, đổi thành người khác, cuối cùng chẳng phải em thua thiệt sao?”

Tủi thân và phẫn nộ trong lòng Quan Trình không cách nào hình dung bằng ngôn từ. Cậu không ngờ hôm qua Ngô Duệ múa mép rõ hay, làm cậu cảm động xiết bao, một khi thấy Quan Ninh đã mách lẻo, thứ tiểu nhân đê tiện! Cậu phụng phịu nhai kẹo đậu phộng rôm rốp, giơ tay xin Quan Ninh, “Chị, em muốn ăn cục nữa.”

Ngô Duệ nhìn cậu qua kính chiếu hậu, không giấu được đắc ý trên mặt.

Quan Trình gườm cái ót cậu ta, nhai kẹo như nhai người.

Tới cổng biệt thự, Ngô Duệ đậu xe xong, cực kì lịch thiệp xách hành lý của Quan Ninh, cậu và cô sóng vai đi đằng trước, tiếng bánh xe nghiền lên đường nhỏ lát sỏi đá, Quan Ninh thì thầm bảo Ngô Duệ, “Ngô Duệ, cậu mặc áo đen trông càng đẹp hơn.”

“Một hồi em lên lầu thay.” Ngô Duệ đang ước chi có lý do lên lầu hai sắp xếp.

Quan Trình đi sau hai người, thấy túi quần Ngô Duệ dôi ra một góc giấy trắng, cậu nhớ hôm qua Ngô Duệ căng thẳng đọc tờ giấy, ý xấu nổi lên, tranh thủ hai người kia không để ý cậu chồm tới trước, rút tờ giấy ra.

Ngô Duệ vào nhà rót hai ly nước, một ly soda cho Quan Ninh, một ly nước nguội đặt lên bàn trà, nhìn Quan Trình, “Đặt đây trước, ông khát thì uống.” Đãi ngộ khác biệt rõ ràng.

Sau đó Ngô Duệ bắn ánh mắt “em đi chút rồi về” gửi Quan Ninh.

Quan Ninh gật đầu.

Ngô Duệ dẫm cầu thang xoắn ốc đến lầu hai.

Nhóm Từ Tri Dã nhón chân mong ngóng, vừa thấy Ngô Duệ là sáp tới hỏi, “Sao rồi? Đón người về rồi hả? Tụi mình bắt đầu được chưa?”

Ngô Duệ gắng bình tĩnh giao việc, “Tao không xuống lầu, thay áo xong tao sẽ mời Quan Ninh đi lên, cùng lúc đó Lộc Phong đi thang máy xuống đó, hỏi Quan Trình lên đây hay chờ bên dưới. Một hồi Quan Ninh đi lên, tụi mày kiếm chỗ nấp, phòng ngủ, phòng bếp, ban công đều giấu người được, di động chỉnh tắt tiếng hết. Tao cầu hôn thành công tụi mày hãy tìm thời cơ thích hợp xuất hiện, nhưng nếu là kết quả khác thì lặng lẽ ngồi thang máy xuống lầu. Có điều thang máy di chuyển có âm thanh, tao để cái thang ngoài ban công, nếu thật sự không ổn thì leo xuống, độ cao này an toàn, không nguy hiểm tính mạng đâu.”

Ba tên Từ Tri Dã lắng nghe giật mình, nếu không phải Ngô Duệ đứng trước mặt họ, miệng nó đang khép mở, bọn họ sẽ hoài nghi đây không phải lời con người có thể nói ra được.

“Nghe hiểu tao nói gì không?” Ngô Duệ xác nhận lần nữa.

Thẩm Ngọc gật đầu trước tiên.

Thẩm Ngọc đã hiểu rốt ráo, khả năng lĩnh hội của hai đứa kia cao hơn nó, chắc không thành vấn đề, do vậy Ngô Duệ vẫy tay, vào phòng phục trang thay sơ mi đen. Cậu ngồi trên ghế con hít vào thở ra mấy hơi, định bụng ôn tập lời cầu hôn, nhưng sờ soạng túi thấy trống không. Cậu rà lại hết túi quần áo trên người, lật thảm chung quanh, song không thu được gì.

Ngô Duệ đâu những thảng thốt, quả thực hoàn toàn rối loạn, thậm chí quên béng luôn lời mở đầu.

“Ngô Duệ?” Từ Tri Dã thậm thụt kêu cậu ngoài cửa.

Ngô Duệ lau mồ hôi lạnh trên trán, yên lặng đi ra.

Từ Tri Dã thấy sắc mặt cậu không ổn, bèn hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” Tay Ngô Duệ cắm trong túi, tránh lây hồi hộp cho mọi người, gây vỡ trận, cậu giơ cằm với Lộc Phong đằng xa, “Bây giờ tao gọi Quan Ninh đi lên, mày tìm Quan Trình.”

Ngô Duệ nói xong thì nhắn WeChat cho Quan Ninh.

“Chị ơi, lên lầu hai xíu nha.”

Quan Ninh tưởng Ngô Duệ bị Quan Trình đánh nên cầu cô an ủi mà không muốn chim chuột dưới mắt em trai, vì vậy nhắn trả “ok”, cô đứng dậy một cách tự nhiên, sửa sang tà váy bó sát màu đỏ, lên lầu hai tìm Ngô Duệ.

Quan Ninh ngửi thấy hương hoa hồng lãng đãng, càng đi lên cao hương thơm càng nồng nàn. Giày cao gót dẫm lên nấc thang gỗ phát ra tiếng vang cộp cộp cộp, giác quan thứ sáu của phụ nữ khiến tim cô nhảy loạn bình bịch. Hệt dự đoán, tại lối ngoặt, Quan Ninh thấy bảng hướng dẫn to chảng trên tay vịn cầu thang.

Chừng nửa đường tới lầu hai, Quan Ninh nhác thấy Ngô Duệ bận áo sơ mi đen quần dài. Bấy giờ cậu đang chắp tay sau lưng, mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Hơi thở gấp gáp, Quan Ninh ghìm chặt con tim chực mất khống chế, đi lên từng bậc một. Trên tấm thảm sáng màu trải vô vàn hoa hồng sâm panh, trần nhà bay đầy bong bóng hồng phấn, bàn trà ngay trung tâm phòng khách đặt một chiếc bánh red velvet xinh xắn.



Bước lên nấc thang cuối cùng, người đàn ông trong mắt Quan Ninh khoan thai đi về phía cô, người ấy hết đỗi lịch thiệp cúi người, chìa một bàn tay. Quan Ninh không có nửa giây ngần ngại, giao tay mình vào tay cậu, Ngô Duệ dắt cô đi đến trung tâm căn phòng, đứng vào giữa trái tim do cánh hồng đỏ tạo thành.

Bàn tay hai người đan nhau sít sao, họ đang run rẩy.

Qua lát sau, Ngô Duệ lặng lẽ thở ra một hơi, buông tay cô, cầm một bó hoa hồng đỏ đưa Quan Ninh.

“Ngô Duệ……” Đôi mắt Quan Ninh chua xót, cảm động nhìn cậu.

Ngô Duệ dám nói ngay thời khắc này, cậu không đảm bảo mình chuẩn bị đủ, càng không nắm chắc sẽ cầu hôn thành công, nhưng cậu vẫn chậm rãi cong người, dùng tư thế thành kính nhất đối mặt với cô gái mình thương.

Cậu đã nhẩm đọc vô số lần kịch bản cầu hôn, song chưa từng diễn tập động tác quỳ một gối đơn giản này, do đó giây tiếp theo cậu ngần ngừ, rốt cuộc đàn ông cầu hôn nên quỳ chân nào nhỉ, chân trái? Hay phải ta? Đương lúc cậu chần chờ, đầu gối cách đất ngày một gần. Chờ cậu quyết định quỳ gối phải thì đã quá trễ, quán tính cơ thể giục hai đầu gối gần như đồng thời chấm đất.

Ngô Duệ khẽ nhắm mắt, đau thốn tim gan, cảm thấy trong tích tắc mình mất sạch thể diện.

Quan Ninh không dám nhìn cậu vài giây, bất giác lùi ra sau nửa bước.

Cô chực cười, nhưng cân nhắc đến lòng tự trọng của anh bạn nhỏ bèn miễn cưỡng nén ý cười. Quan Ninh vươn tay, Ngô Duệ cảm động trước sự săn sóc của cô, nương theo tay cô nhấc đầu gối trái.

Ngoài máy quay phim theo chân hai người họ, không ai thấy màn này, Ngô Duệ tự an ủi lòng mình, lấy ra hộp nhẫn từ trong túi.

“Quan Ninh……” Ngô Duệ mở miệng, phát giác tiếng mình ấm ách tột cùng, cậu hắng giọng, quên sạch kịch bản cầu hôn, lời nói ra hoàn toàn dựa vào bản năng.

“Từ khi chúng ta quen biết đến hiện tại vừa tròn hai tháng, hai tháng trôi qua với em mà nói chỉ là hơn nửa kỳ nghỉ hè mà thôi. Trong giai đoạn này, khẩu vị em không đổi, sở thích cố định, em vẫn là em,” Ngô Duệ thoáng ngập ngừng, “Nhưng hai tháng quen chị đằng đằng như hơn hai năm, mỗi một bước em tới gần chị, quấn lấy chị, phải lòng chị, đến giờ đây, chị xúng xính váy đẹp đứng trước mặt em, em vẫn cảm thấy chưa đủ.”

“Chúng ta từng chơi game chung, từng xem những bộ phim bọn mình thích, chị đã nấu những món ngon cho em, em chứng kiến chị bị tổn thương bởi người khác, cũng từng hơn một lần ngủ trên giường chị, chúng ta từng cãi vã, nhưng hầu hết thời gian rất ngọt ngào. Em mê dáng vẻ chị say xỉn, thích ánh mắt chị đắm đuối nhìn em, em thích chú mèo chị tặng, cũng thích đôi môi và cơ thể chúng ta phù hợp lẫn nhau.”

Nước mắt Quan Ninh tích đầy hốc mắt, nghe câu đó, cô không nhịn được phì cười, những giọt nước mắt lăn xuống, cô đưa tay lau đi. Quan Ninh nhủ thầm, may thay Quan Trình không lên theo, nếu nó nghe câu này, không chừng sẽ xử đẹp Ngô Duệ.

Quả thực Quan Trình định lao ra đập chết Ngô Duệ, nhưng bị ba người khác kẹp chặt, không riêng như thế, Từ Tri Dã còn bưng kín miệng cậu.

Ngô Duệ tiếp tục, “Em muốn làm rất nhiều việc cùng chị, cùng đi khắp mọi miền, mãi mãi kề bên chị, muốn rước chị tan tầm mỗi ngày, muốn ôm chị vào giấc chiêm bao hằng đêm, ngày hôm sau mở mắt là thấy chị. Em không muốn chỉ làm bạn trai chị, em muốn cưới chị. Quan Ninh, chị đồng ý cưới em chứ?”

Ngô Duệ giơ chiếc nhẫn kim cương đẹp đẽ, ánh mắt trong trẻo đong đầy chân thành.

Quan Ninh suýt buột miệng thốt ra câu “đồng ý”, cô tiến về trước nửa bước, bất thình lình hỏi, “Còn hút thuốc nữa không?”

Ngô Duệ lắc đầu, “Không hút nữa.”

“Rượu thì sao?”

“Chỉ uống với chị thôi.”

“Mai này chúng ta cãi nhau thì sao?”

“Giải quyết thế nào thì phải xét theo tình huống, nhưng nhất định em sẽ không to tiếng giành thắng.”

Quan Ninh hỏi tiếp, “Tôi không thích trẻ con, ít nhất trước mắt tôi bài xích con nít, như vậy cậu cũng chấp nhận chứ?”

Ngô Duệ hơi kinh ngạc. Cậu ngỡ Quan Ninh là tuýp phụ nữ thích chăm nom trẻ nhỏ, hai người nhất trí vấn đề này, tất nhiên cậu càng phởn hơn, “Em cũng không thích con nít, nếu chị không muốn thì chúng ta không cần.”

Quan Ninh thôi do dự, cô duỗi tay cho Ngô Duệ, trịnh trọng rằng, “Ngô Duệ, tôi đồng ý.”

Dẫu đã dần đoán được kết quả, song khi nhận đáp án bất ngờ đến vậy, Ngô Duệ vui vẻ đến choáng váng đầu óc, cậu sợ Quan Ninh đổi ý, động tác đeo nhẫn lưu loát hơn rất nhiều so với khi quỳ.

Quan Ninh tươi cười kéo người dậy, Ngô Duệ túm lấy tay cô ôm chầm người yêu vào lòng.

“Chị đồng ý kìa, tuyệt quá.” Ngô Duệ thì thầm vào tai cô.

Quan Ninh ôm cậu, vỗ về lưng cậu vài cái, “Tôi cứ ngỡ cậu sẽ không bao giờ cầu hôn, chung quy cậu trẻ quá, sao có thể nghĩ đến chuyện kết hôn chứ?”

Ngô Duệ nở nụ cười, “Chẳng tại vì sao, em chỉ muốn cưới chị thôi.”



“Cậu không thấy mới hăm hai tuổi bị hôn nhân trói chặt, mất tự do hả?”

Ngô Duệ đối đãi nghiêm túc với chuyện tình cảm đôi khi vượt xa đàn ông hơn cậu mười tuổi, cậu gắt gao ôm Quan Ninh, “Nói gì vậy chứ, mỗi người định nghĩa tự do khác nhau, đối với em, em thấy mình tự do khi ở bên chị. Huống chi, em hãnh diện muốn chết vì sớm cưới được chị.”

Mấy tên nghe trộm trong phòng ngủ muốn đi ra, ăn bánh hóng chuyện đều là thứ yếu, chủ yếu chính là —— bốn thằng đực rựa rúc vào một tụ hơi bị nực, đặc biệt họ còn phải ngăn Quan Trình cố vùng ra gây rối.

Thấy tình huống hòm hòm, Từ Tri Dã gõ ván cửa, hét ra, “Ngô Duệ, tụi tao ra ngoài được chưa?”

Quan Ninh cứng người, chui khỏi ngực Ngô Duệ, chỉ hướng phòng ngủ, “Cậu có nghe thấy tiếng gì không?”

Ngô Duệ lắc đầu chắc nịch, “Không ạ.”

Giây tiếp theo, cửa phòng ngủ mở, bốn đứa con trai đi ra bằng tư thế kiềm chế lẫn nhau một cách quái dị.

“Chị!” Quan Trình kêu Quan Ninh nhưng gườm Ngô Duệ, “Thằng khốn này đã làm gì chị?”

Theo bản năng Quan Ninh chắn trước Ngô Duệ nhưng bị kéo ra sau. Bây giờ có Quan Ninh chống lưng, Ngô Duệ hếch cằm, “Như ông nghĩ đó Quan Trình, nào gọi anh rể cái coi.”

Quan Trình chửi tục, vùng khỏi bọn Từ Tri Dã nhào tới.

Quan Trình muốn đánh Ngô Duệ nhưng đánh không lại, Ngô Duệ không muốn chấp nhặt, nhưng sợ nó bị thương, hai người nháo nhào túi bụi.

Quan Ninh đi đến chỗ họ, mỗi tay kéo một người, miễn cưỡng tách họ ra.

“Ông là đồ cầm thú.” Quan Trình thở hồng hộc mắng mỏ.

Ngô Duệ chỉ vào Quan Trình nói cho Quan Ninh, “Chị ơi, chị nghe nó chửi em kìa.”

“Thôi màaa ——” Quan Ninh bất đắc dĩ dài giọng, cô nghĩ ngợi rồi bảo Quan Trình, “Em nghĩ xấu cho Ngô Duệ quá rồi, thật ra cho tới nay, Ngô Duệ chưa từng làm chuyện gì đáng ăn đòn, cậu ấy săn sóc chị từng li từng tí, chị cũng…… Chị cũng rất thích cậu ấy, nể mặt chị, em từ từ tiếp nhận cậu ấy nhé, được không Quan Trình?”

Đành rằng hồi trước cậu hay hy vọng Quan Ninh có bồ càng sớm càng tốt, chờ khi chị ấy thực sự yêu đương, trong lòng cậu khó chịu chẳng nỡ, chưa kể lần này đối phương là Ngô Duệ, hai người còn sắp kết hôn. Khóe mắt Quan Trình loáng cái ửng đỏ, cậu rất vâng lời Quan Ninh, lòng không đành cách mấy cũng biết chuyện này vô phương thay đổi, vì vậy cậu miễn cưỡng gật đầu, “Em sẽ chấp nhận cậu ta, với điều kiện nó đừng chủ động khiêu khích em.”

Quan Ninh nhìn về phía Ngô Duệ, “Cậu thì sao?”

“Em không bao giờ chủ động kiếm chuyện.”

Quan Ninh mạnh mẽ gộp tay hai chàng trai trẻ, “Vậy bắt tay đi, mai sau xóa bỏ ân oán cũ, tiếp tục làm bạn, không ai đào lại chuyện cũ, làm được không?”

“Ò.” Ngô Duệ và Quan Trình đồng thanh đáp một chữ, bắt tay chiếu lệ.

Biết người ta cầu hôn thành công, chắc chắn có nhiều việc thân mật phải làm, đám Từ Tri Dã mau mắn phân chia bánh kem Ngô Duệ nướng, sau đó choàng vai bá cổ rút lui, Ngô Duệ không chú ý trong đám có người cầm theo máy quay đi.

Quan Trình ăn xong bánh kem không muốn đi, Quan Ninh nhìn cậu rồi nhìn Ngô Duệ, bỗng thả bánh kem xuống, “Quan Trình, em có muốn xuống lầu chơi game không?”

“Tại sao dạ?” Quan Trình vô tội nhìn cô.

“Vì,” Quan Ninh hắng giọng, nói trắng ra, “Chị muốn hôn Ngô Duệ, em ở đây chị ngại.”. Truyện Light Novel

Con tim bé bỏng của Quan Trình trúng đòn, cậu ỉu xìu đứng lên, bịn rịn lê từng bước xuống lầu.

Ngay khi Quan Trình ròi đi, Ngô Duệ đột nhiên bế Quan Ninh lên, đặt cô xuống bể hoa hồng, lờ đi đau đớn trên khóe miệng, cậu cúi đầu hôn môi một cách mãnh liệt.

Mảnh hồng đỏ dưới thân Quan Ninh vô cùng hài hoà với chiếc váy đỏ trên người cô.

Một đại diện cho tình yêu.

Một là người cậu yêu.

( Hoàn)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Xuân Cõi Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook