Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta
Chương 10: Sẽ sớm gặp lại thôi
Khuyết Danh
04/01/2024
Hắn đưa ta về tận phòng ở lầu hai của trạm dịch, lại không chịu rời đi.
Ở trong phòng ta dây dưa thêm một lần, khiến tay chân ta đều mềm nhũn, đến tận khi trời sắp sáng mới đẩy cửa đi ra. Vừa mở cửa, Nguy Phi Long trùng hợp đi tới. Nguỵ Phi Long nhìn hắn, lại nhìn ta ở trong phòng.
Nguỵ Phi Long giống như không hề phát hiện ra Triệu Kỳ từ trong phòng ta đi ra, đứng ngoài cửa hành lễ rồi nói: "Chưởng ấn, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta có thể xuất phát rồi ạ."
"Biết rồi." Ta đáp.
Sắc mặt hắn như thường, bình tĩnh xoay người rời đi.
Nhưng bóng lưng đã ít nhiều làm lộ ra sự hoang mang hoảng loạn của hắn.
Ngẫm nghĩ, cũng thật khâm phục hắn.
Xuất thân của Nguỵ Phi Long không tốt, ở Bắc Trấn phủ ti chậm chạp thăng chức, không dễ gì mới leo lên đến vị trí Thiên Hộ. Chưa cần nói đến chuyện vừa rồi đụng hỏng chuyện tốt của ta có thể phải cửu tử nhất sinh, trước đó hắn đi theo Hoàng Đế, cũng đã có không ít lần gặp Hoàng Đế và cha nuôi quấn quýt...
Có thể sống đến bây giờ, quả thật rất không dễ dàng.
*
Ta đã làm lỡ quá nhiều thời gian, không tiện tiếp tục nán lại Cam Châu thêm nữa, ở trong thành nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ba ngày, sau đó lên đường trở về. Lúc tiễn đưa, Triệu Kỳ theo ta rất xa.
Mọi người đều dừng lại ở cách mười dặm ngoài thành Cam Châu.
Chỉ có hắn nói muốn tiếp tục tiễn ta.
Thêm một đoạn rồi lại thêm một đoạn.
Đến khi không thể tiễn thêm nữa.
Ta nói: "Quay về đi, Thế tử."
"... Vì sao người Ngoã Lạt không tấn công đến?" Hắn bỗng không đầu không đuôi nói ra một câu.
Ta còn đang không biết làm thế nào, hắn lại nhìn ta, trên mặt đã hiện lên đau buồn không nỡ rời: "Bắc Xuyên, chúng ta phải chia xa rồi."
Đúng vậy.
Phải chia xa rồi.
Rõ ràng không lâu trước còn làm chuyện thân mật nhất thế gian, vậy mà rất nhanh thôi, sẽ lại phải cách núi nghìn trùng.
Ta an ủi hắn: "Ngươi yên tâm, chúng ta có thể gặp lại nhau sớm thôi."
"Ngươi vẫn coi ta là hài tử mười lăm tuổi dễ lừa sao."
"Ta không coi ngươi là hài tử." Ta nói.
Hắn khẽ lắc đầu, nói với ta: "Ngươi đi đi, ta nhìn ngươi đi."
"Được." Ta không do dự, cũng không nói tạm biệt, bảo Nguỵ Phi Long dẫn đội đi về phía trước, ta theo đội cũng cưỡi ngựa, đi một lúc lâu, qua khe núi ra khỏi địa giới của trấn Cam Châu. Đoàn người đi trên đoạn đường xuống núi, Nguỵ Phi Long nói với ta: "Chưởng ấn, Thế tử vẫn đang nhìn chúng ta."
Ta quay đầu nhìn lên, thấy hắn cưỡi ngựa đứng ở xa xa nhìn theo chúng ta.
Tuy là đã không nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không rời của hắn.
Hắn vẫy tay với ta, khiến ta nhất thời nhớ lại trước đây khi hắn mười lăm tuổi, chúng ta chia ly ở Ngọ Môn. Hắn đã không còn giống đứa nhỏ nhiệt tình biểu đạt tâm trạng của mình, nhưng thứ lưu luyến không rời kia lại không vì dáng vẻ trầm tĩnh này mà biến mất. Ngôn Tình Sắc
Thời buổi này, quan lộ đã kéo dài khắp chốn, trạm dịch dày đặc.
Quân báo khẩn ba trăm dặm năm ngày là đến, quân báo khẩn sáu trăm dặm chỉ cần mười ngày.
Nhưng mới đi năm trăm dặm, trái tim ta đã trống trải vô cùng.
*
Thực ra ta không lừa Triệu Kỳ.
Phụ thân hắn kế vị lên làm Phúc Vương, ta lại đi Cam Châu thăm quân. Đầu xuân năm sau theo lý phía họ phải cho người quay về Kinh thành tạ ơn, vị trí thế tử này của hắn là lựa chọn thích hợp nhất để bày tỏ sự thân thiết.
Theo phỏng đoán của ta, ta vừa rời khỏi Cam Châu là Phúc Vương đã bắt đầu trù tính chuẩn bị cho việc quay về Kinh thành tạ ơn.
Đợi đến Tết là có thể về đến Kinh thành.
Nếu như mơ ước to lớn hơn, thì có lẽ còn có thể cùng nhau đón Tết.
Hai chúng ta chẳng qua chỉ tách ra ba bốn tháng, quả thật có thể tính là rất nhanh sẽ gặp lại.
Không ngờ trời không chiều lòng người, Khả Hãn(*) của Tác-ta bỗng chết không rõ nguyên nhân, nhất thời khiến các bộ lạc phụ thuộc chia năm xẻ bảy, cấu xé tranh giành, con trai của Khả Hãn, còn có các huynh đệ của Khả Hãn đều xông vào cướp đoạt địa bàn.
(*) người đứng đầu của một bộ tộc
Cửa thành cháy, tai hoạ ập đến.
Trời dần chuyển lạnh.
Nhưng mà các bộ của Mông Cổ đang rơi vào hỗn loạn đều chưa có chuẩn bị gì cho mùa đông.
Thế là trong cuộc tranh đấu ác liệt này, những kẻ ấp ủ dã tâm từ lâu nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía Cam Châu chưa rõ sự tình mới bắt đầu phòng bị -- hành lang Hà Tây(*) béo bở, bảo tàng Minh Châu dưới núi Kỳ Liên, không lâu trước đây cũng từng là một phần ốc thổ nhỏ của Thành Cát Tư Hãn bị đánh hạ.
(*) hay còn gọi là hành lang Cam Túc, là một phần của "Con đường tơ lụa"
Chỉ chưa đến mười ngày sau khi ta rời khỏi Cam Châu.
Người Ngoã Lạt một năm chưa từng gây rối ở Cam Châu cuối cùng cũng đến.
Bọn họ liên hợp với A Đặc Lạp Bộ của Tác-ta, vượt qua Gia Dự Quan, băng qua gió tuyết của núi Kỳ Liên, xuất hiện ở phía sau các vệ sở to nhỏ của trấn Cam Châu, ngay trước mặt ngàn mẫu ruộng và bách tính không hề có bất cứ phòng bị nào.
Thời điểm ta còn trên đường hồi kinh, lính truyền tin ba trăm dặm bỗng tăng lên. Bên hông bọn họ đều treo chuông báo khẩn, âm thanh lanh lảnh liên hồi đến gần, lại chẳng mấy đã phóng đi xa, quân mã miệng sùi bọt mép chạy về phía kinh thành.
Ta phỏng đoán Cam Châu xảy ra chuyện lớn, lại không dám quay đầu, chỉ có thể giục Nguỵ Phi Long đi gấp ngày đêm.
Về đến Đại Đồng mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Tộc Mông Cổ dũng mãnh tấn công Bình Xuyên như xông vào nơi không người, khắp nơi máu chảy thành sông. Ngự Sử Cam Châu Quản Hồng Nghĩa tuẫn thành(*), thái giám giám quân Cam Châu Kỷ Liễu chết trận... Không chỉ Cam Châu, Hành Chính Ti của Thiểm Tây cũng bị liên luỵ theo.
(*) chết theo thành mà mình bảo vệ ấy
Không biết Phúc Vương phủ có bình yên không?
Không biết Triệu Kỳ có bình an không?
Lòng ta như lửa đốt, đợi về đến Kinh thành đã cận kề Tết, khung cảnh ca múa thái bình khiến ta nhất thời hoảng hốt. Cam Châu chìm trong chiến hoả tựa như xa tận chân trời, tuy rằng tình hình chiến trận vẫn luôn được báo lên, nhưng người nơi này lại không thể thật sự cảm nhận được.
Bách tính chịu khổ.
Lại làm sao có thể bỏ xuống vướng bận.
Cũng ở một khắc này, ta hiểu ra vì sao Triệu Kỳ cự tuyệt làm Thái Tử.
*
Chiến hoả Cam Châu liên miên không dứt, kéo theo rất nhiều chuyện khác.
Tỷ như Hoàng Đế và cha nuôi sắp ra biển bốn lần.
Lại tỷ như bộ binh và đại đô đốc luôn quay cuồng bận rộn.
Ảnh hưởng lớn nhất chính là người ngoài tiền tuyến. Triệu Kỳ có một đoạn thời gian rất dài không viết thư cho ta, ngẫu nhiên có đôi câu vài lời cũng đều là vội vàng ngắn ngủn, chỉ đề cập đi đến nơi nào, không chịu nói với ta tình hình nơi đó ra sao.
Nhưng ta là chưởng ấn của Ti Lễ Giám, sao có thể không nắm được chiến cuộc thế nào?
Hành vi của Ngoã Lạt và A Đặc Lạp Bộ khiến cho rất nhiều người Tác-ta nảy sinh dã tâm, trong nhất thời khắp vùng biên cương rơi vào bấp bênh. Triều đình hạ thiết mệnh cho tổng binh Cam Châu, cần nhanh chóng kết thúc trận chiến này, đuổi người Mông Cổ ra khỏi quốc thổ.
Tình hình chiến đấu ở Cam Châu ở thế giằng co.
Khi thì đoạt lại một hai thành trấn.
Khi lại mất đi một vùng đất nào đó.
Khi thì tiêu diệt mấy ngàn quân địch.
Khi lại là hàng vạn bách tính bị giết hại.
Ngay trong thế giằng co đó, Phúc Vương không kiêu ngạo không nóng nảy, vững vàng gia nhập, kiên trì đẩy lùi chiến tuyến, ở một phần vạn khả năng đoạt được tia thắng lợi, lấy đầu của A Đặc Lạp Bộ ở Ngọc Môn Quan.
Người Ngoã Lạt yếu ớt chống cự, phá Ngọc Môn Quan mà chạy.
A Đặc Lạp Bộ thua rồi.
Âm mưu của người Ngoã Lạt cũng thất bại.
Tin vui truyền về.
Triều đình hân hoan vui mừng, bộ binh tiến hành luận công thưởng.
Lòng ta nhẹ nhõm, nhịn không được nghĩ, sau trận chiến này hẳn là Triệu Kỳ sẽ về kinh tạ ơn nhỉ?
Đêm hôm đó, một bức quân hàm khẩn tám trăm dặm từ ngoài thành chạy về. Cùng lúc còn có một bức từ Triệu Kỳ đã rất lâu không gửi thư cho ta.
Quân hàm gửi cho bộ binh ngay trong đêm, cũng gửi bản sao cho đô đốc Dương Lăng Tuyết.
Thư của Triệu Kỳ thì đến tay ta.
Bức thư nhăn nhúm, bên trên còn lưu lại vết máu mờ. Lòng ta bất an, mở thư ra, thấy chữ của Triệu Kỳ, lộn xộn viết một câu, chỉ là hơn mười chữ, nhưng lại có thể cảm nhận được sự bi thương tột cùng.
Bắc Xuyên:
Phụ thân bao vây thái sư Nhân Khoát A Đãi của Ngoã Lạt, bị mũi tên độc bắn trúng, hiện đã hoăng thệ(*).
- - Khiếu Lâm
(*) chết
Phúc Vương không cho Nhân Khoát A Đãi cơ hội chạy trốn, dẫn quân đuổi theo đến tận Ngọc Môn Quan, bao vây quân Ngoạ Lạt dưới núi Kỳ Liên. Giống như nửa đời trước tạo ra vô số chiến tích, Phúc Vương một bậc anh tài đuổi giết toàn bộ quân địch ra khỏi đất Cam Châu, treo cổ toàn bộ bọn chúng.
Thế nhưng quân đội của Nhân Khoát A Đãi dũng mãnh dị thường thế nào, giành được chiến thắng này, sao có thể không đổi bằng cái giá lớn?
Sau khi bị mũi tên độc bắn trúng, Phúc Vương không chịu lập tức quay về chữa trị, cho đến khi lấy được đầu Nhân Khoát A Đãi thì đã quá muộn, ông cứ thế mà nặng nề ngã xuống.
*
Triệu Kỳ không hồi kinh tạ ơn.
Là một vị quận vương Cam Châu, đường đệ(*) của hắn quay về.
(*) em họ
Hắn ở Cam Châu một năm tám tháng, nhận được chiếu thụ phong của triều đình, kế vị trở thành Phúc Vương -- từ nay, hắn không có chiếu chỉ thì không thể rời khỏi đất phong, càng không thể quay về kinh thành.
Chúng ta gặp lại một lần nữa đã là năm năm sau, trước sinh nhật hai mươi tám của Triệu Kỳ.
Hoàng Thượng cuối cùng cũng tìm được người kế vị vừa ý.
Ấu tử của Tấn Vương, Triệu Hoàn, tuổi nhỏ đã rất thông minh, tâm tư linh hoạt, nhân cách khoan dung nhân từ, có tài trị quốc, mấu chốt là khi hỏi hắn có muốn làm Thái Tử hay không, hắn không hề chần chừ mà gật đầu đồng ý. So với Triệu Kỳ năm đó được lòng Hoàng Thượng hơn nhiều.
Đây chính là chuyện lớn của Hoàng tộc.
Dĩ nhiên cần có người trong tộc về Kinh thành dự lễ, thế là mùa thu năm đó, Triệu Kỳ từ Cam Châu quay về Kinh thành. Lúc hắn đến Kinh thành, ta đang ở Vương phủ thu xếp cho các vị hoàng tộc, sau đó lại phải quay về Dưỡng Tâm Điện nghe sai bảo.
Không có thời gian đi đón hắn.
Nghe Ngọc Tuyền nói, đội của hắn chỉ có mười người, không có người theo hầu, cũng không có binh lính, chỉ có mấy phó tướng, một đường cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi hạ trại ngoài thành, đợi khi có thánh chỉ cho gọi, hắn mới có thể vào Hoàng Thành.
Trong Hoàng Thành đương nhiên cũng có Phúc Vương phủ.
Ngọc Tuyền sớm đã phái người qua đó dọn dẹp, hắn vào đó ở mà không gặp bất cứ trở ngại gì... Năm năm không gặp, ta vốn cho rằng hắn sẽ gấp khônng chờ được nghĩ cách vào cung gặp ta. Nhưng cho đến tận khi buổi lễ kết thúc, hắn vẫn không tìm đến.
Tuy rằng không lâu trước ta mới nhận được thư của hắn.
Nhưng mà có lẽ bởi thân phận của hắn nay đã khác, không thể để lộ quá rõ ràng trước mặt người khác, dù sao đây cũng không phải chuyện có thể nói công khai ở bên ngoài.
*
Sau khi chiêu cáo tổ tiên ở Thái miếu, Thái Tử chính thức thay đổi tông tộc.
Thái Tử mười hai tuổi chuyển vào Đoan Bản Cung, lạ lẫm với mọi thứ, cực kỳ ỷ lại vào ta.
Hắn hỏi ta: "Phương Kính, ta nghe Phó tiên sinh nói có thể chọn một cung nhân bầu bạn, đi theo ta trong sinh hoạt hàng ngày. Ta có thể chọn ngươi không?"
"Điện hạ, công việc ở Ti Lễ Giám bận rộn, sợ là không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh." Ta nói với hắn, "Nô tài đề cử Ngọc Tuyền, năm nay y hai mươi ba... có thể theo hầu bên cạnh ngài rất lâu. Nếu như ngài không thích, thì còn có một người lớn tuổi hơn tên là Đỗ Lỗi, hiện giờ làm đề đốc trong Nội Cung Giám, cũng có thể dẫn tới cho ngài xem thử."
Thái Tử vô cùng hiểu chuyện.
Hắn thoáng nhìn sang Ngọc Tuyền, gật đầu: " Ngọc Tuyền rất tốt, cứ nghe ngươi đi."
*
Ta từ Đoan Bản Cung đi ra.
Một cơn gió lạnh quét qua.
Cuốn theo những chiếc lá vàng.
Nếu là mười năm trước, người vốn sẽ trở thành Thái Tử kia nói với ta như thế, có lẽ ta sẽ lập tức gật đầu đáp ứng.
Không biết Ngọc Tuyền đứng phía sau ta tự khi nào.
Ta lên tiếng: "Việc gì?"
"Sư phụ, hôm nay người xuất cung ạ?"
Lời của y không đầu không đuôi, ta quay đầu liếc y một cái, trong lòng lại hiểu rõ.
"Kỳ lạ thật." Ta hừ lạnh một tiếng, "Ta là chưởng ấn Ti Lễ Giám, không ở trong cung hầu hạ Hoàng Thượng lại đi Phúc Vương phủ làm cái gì?"
"Sư phụ quả nhiên liệu sự như thần, con còn chưa nói là Phúc Vương phủ mà người đã biết rồi."
Ta trừng y, mạnh miệng nói: "Các vị vương khác vì tị hiềm đã lần lượt rời kinh. Hiện tại Kinh thành chỉ còn lại hắn, ta đã nắm chức chưởng ấn này mười mấy năm, chẳng lẽ chuyện nhỏ đó cũng không đoán được?"
"Sư phụ nói phải. Ngọc Tuyền xin nghe chỉ dạy." Ngọc Tuyền nghiêm túc đáp, "Vậy con đi nói với người truyền tin, để hắn báo lại là chưởng ấn không rảnh."
"Ngươi còn muốn đi đâu." Ta nói, "Ngươi bây giờ đã là người của Thái Tử, không ở cạnh hầu hạ Thái Tử cho tốt còn chạy đi nói cái gì? Để lính gác cửa cung đuổi hắn đi là được."
"Vâng." Y cười, trong nụ cười còn lẫn chút giảo hoạt, "Vậy con cho người bên dưới ra Đông An Môn nói với Phúc Vương, mau chóng cuốn xéo, lão tổ tông của chúng ta không muốn gặp hắn."
Dứt lời liền xoay người muốn đi.
"Đứng lại." Ta quát ngăn y.
Y cười cười, xoay người nhìn ta.
Ta cảm giác da mặt mình sắp bị chọc thủng.
"Sư phụ còn có phân phó gì, con đi làm luôn một lượt, tránh để Phúc Vương lại đến làm lỡ thì giờ của người." Y nói, mũi đã sắp hất lên tận trời.
"Nếu không phải ngươi là người của Thái Tử, ta đã..." Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra phải làm gì y, "Bỏ đi, ngươi quay về với Thái Tử đi. Ta tự đến Đông An Môn."
*
Ta không cho người theo hầu, một mình đi về phía Đông An Môn.
Gió mỗi lúc một lớn.
Lúc sắp đến Đông An Môn còn có tuyết rơi, đậu ở mặt rồi lại nhanh chóng tan ra. Sắc trời dần tối, trước mắt như có sương mù phủ xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên có người ôm lấy ta, một cái áo choàng rất nặng bọc ta kín kẽ, trên đó còn lưu lại hơi ấm nóng hổi.
Sau đó bị kéo đến một góc tường thành.
"Trời lạnh thế này, sao lại mặc ít như thế?" Hắn nói.
Ta đứng trong bóng tối lờ mờ, nhìn khuôn mặt hắn.
Là khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng lại không giống với trong ký ức.
Hắn của mười lăm tuổi, khuôn mặt toát lên sự ương bướng ngây ngô.
Hắn của hai mươi hai, vui tươi lại chân thành.
Mà hắn của tuổi gần hai mươi tám, đã trải qua vô số thử thách chiến hoả, như phượng hoàng một lần nữa sinh ra từ biển máu, sự đơn thuần trong mắt đã biến mất, trở nên thâm trầm hơn, mọi cảm xúc cũng đọng xuống đáy mắt ấy, thậm chí còn có ánh sáng nguy hiểm loé lên, giống như một con báo hoang đang chờ thời cơ nhào tới, ngỗ ngược khó thu phục, kiệt ngạo bất tuân.
"Ta...."
Ta vừa bật ra một chữ, đã bị hắn đè lên tường, hôn xuống.
Ta muốn giãy dụa, lại bị hai cánh tay như gọng kìm sắt của hắn giữ chặt, không thể động đậy.
Nụ hôn của hắn mạnh mẽ không hề kìm nén.
Tham lam đoạt lấy.
Trong sự hoảng hốt ta đã nghĩ... Hoá ra ta đây chính là con mồi đã bị báo hoang nhắm tới.
Qua thật lâu, hắn mới rốt cuộc buông ta ra.
Ta đầu váng mắt hoa, há miệng thở dốc, hơi thở gặp cái lạnh hoá thành khói trắng phiêu diêu.
"Đồ lừa đảo." Hắn thấp giọng nói bên tai ta, giọng nói trở nên trầm thấp, "Ngươi nói dối, ngươi nào có gặp lại ta sớm đâu."
Ta mất một lúc mới nhớ ra câu ta từng dùng để an ủi hắn ở ngoại thành Cam Châu khi đó.
- - Câu nói "Sẽ gặp lại sớm thôi" kia của ta, quả thật đã trở thành lời nói dối lừa gạt hắn.
Ở trong phòng ta dây dưa thêm một lần, khiến tay chân ta đều mềm nhũn, đến tận khi trời sắp sáng mới đẩy cửa đi ra. Vừa mở cửa, Nguy Phi Long trùng hợp đi tới. Nguỵ Phi Long nhìn hắn, lại nhìn ta ở trong phòng.
Nguỵ Phi Long giống như không hề phát hiện ra Triệu Kỳ từ trong phòng ta đi ra, đứng ngoài cửa hành lễ rồi nói: "Chưởng ấn, dưới lầu đã chuẩn bị xong bữa sáng, ăn sáng xong chúng ta có thể xuất phát rồi ạ."
"Biết rồi." Ta đáp.
Sắc mặt hắn như thường, bình tĩnh xoay người rời đi.
Nhưng bóng lưng đã ít nhiều làm lộ ra sự hoang mang hoảng loạn của hắn.
Ngẫm nghĩ, cũng thật khâm phục hắn.
Xuất thân của Nguỵ Phi Long không tốt, ở Bắc Trấn phủ ti chậm chạp thăng chức, không dễ gì mới leo lên đến vị trí Thiên Hộ. Chưa cần nói đến chuyện vừa rồi đụng hỏng chuyện tốt của ta có thể phải cửu tử nhất sinh, trước đó hắn đi theo Hoàng Đế, cũng đã có không ít lần gặp Hoàng Đế và cha nuôi quấn quýt...
Có thể sống đến bây giờ, quả thật rất không dễ dàng.
*
Ta đã làm lỡ quá nhiều thời gian, không tiện tiếp tục nán lại Cam Châu thêm nữa, ở trong thành nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ba ngày, sau đó lên đường trở về. Lúc tiễn đưa, Triệu Kỳ theo ta rất xa.
Mọi người đều dừng lại ở cách mười dặm ngoài thành Cam Châu.
Chỉ có hắn nói muốn tiếp tục tiễn ta.
Thêm một đoạn rồi lại thêm một đoạn.
Đến khi không thể tiễn thêm nữa.
Ta nói: "Quay về đi, Thế tử."
"... Vì sao người Ngoã Lạt không tấn công đến?" Hắn bỗng không đầu không đuôi nói ra một câu.
Ta còn đang không biết làm thế nào, hắn lại nhìn ta, trên mặt đã hiện lên đau buồn không nỡ rời: "Bắc Xuyên, chúng ta phải chia xa rồi."
Đúng vậy.
Phải chia xa rồi.
Rõ ràng không lâu trước còn làm chuyện thân mật nhất thế gian, vậy mà rất nhanh thôi, sẽ lại phải cách núi nghìn trùng.
Ta an ủi hắn: "Ngươi yên tâm, chúng ta có thể gặp lại nhau sớm thôi."
"Ngươi vẫn coi ta là hài tử mười lăm tuổi dễ lừa sao."
"Ta không coi ngươi là hài tử." Ta nói.
Hắn khẽ lắc đầu, nói với ta: "Ngươi đi đi, ta nhìn ngươi đi."
"Được." Ta không do dự, cũng không nói tạm biệt, bảo Nguỵ Phi Long dẫn đội đi về phía trước, ta theo đội cũng cưỡi ngựa, đi một lúc lâu, qua khe núi ra khỏi địa giới của trấn Cam Châu. Đoàn người đi trên đoạn đường xuống núi, Nguỵ Phi Long nói với ta: "Chưởng ấn, Thế tử vẫn đang nhìn chúng ta."
Ta quay đầu nhìn lên, thấy hắn cưỡi ngựa đứng ở xa xa nhìn theo chúng ta.
Tuy là đã không nhìn rõ khuôn mặt hắn.
Nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt không rời của hắn.
Hắn vẫy tay với ta, khiến ta nhất thời nhớ lại trước đây khi hắn mười lăm tuổi, chúng ta chia ly ở Ngọ Môn. Hắn đã không còn giống đứa nhỏ nhiệt tình biểu đạt tâm trạng của mình, nhưng thứ lưu luyến không rời kia lại không vì dáng vẻ trầm tĩnh này mà biến mất. Ngôn Tình Sắc
Thời buổi này, quan lộ đã kéo dài khắp chốn, trạm dịch dày đặc.
Quân báo khẩn ba trăm dặm năm ngày là đến, quân báo khẩn sáu trăm dặm chỉ cần mười ngày.
Nhưng mới đi năm trăm dặm, trái tim ta đã trống trải vô cùng.
*
Thực ra ta không lừa Triệu Kỳ.
Phụ thân hắn kế vị lên làm Phúc Vương, ta lại đi Cam Châu thăm quân. Đầu xuân năm sau theo lý phía họ phải cho người quay về Kinh thành tạ ơn, vị trí thế tử này của hắn là lựa chọn thích hợp nhất để bày tỏ sự thân thiết.
Theo phỏng đoán của ta, ta vừa rời khỏi Cam Châu là Phúc Vương đã bắt đầu trù tính chuẩn bị cho việc quay về Kinh thành tạ ơn.
Đợi đến Tết là có thể về đến Kinh thành.
Nếu như mơ ước to lớn hơn, thì có lẽ còn có thể cùng nhau đón Tết.
Hai chúng ta chẳng qua chỉ tách ra ba bốn tháng, quả thật có thể tính là rất nhanh sẽ gặp lại.
Không ngờ trời không chiều lòng người, Khả Hãn(*) của Tác-ta bỗng chết không rõ nguyên nhân, nhất thời khiến các bộ lạc phụ thuộc chia năm xẻ bảy, cấu xé tranh giành, con trai của Khả Hãn, còn có các huynh đệ của Khả Hãn đều xông vào cướp đoạt địa bàn.
(*) người đứng đầu của một bộ tộc
Cửa thành cháy, tai hoạ ập đến.
Trời dần chuyển lạnh.
Nhưng mà các bộ của Mông Cổ đang rơi vào hỗn loạn đều chưa có chuẩn bị gì cho mùa đông.
Thế là trong cuộc tranh đấu ác liệt này, những kẻ ấp ủ dã tâm từ lâu nhanh chóng chuyển ánh mắt về phía Cam Châu chưa rõ sự tình mới bắt đầu phòng bị -- hành lang Hà Tây(*) béo bở, bảo tàng Minh Châu dưới núi Kỳ Liên, không lâu trước đây cũng từng là một phần ốc thổ nhỏ của Thành Cát Tư Hãn bị đánh hạ.
(*) hay còn gọi là hành lang Cam Túc, là một phần của "Con đường tơ lụa"
Chỉ chưa đến mười ngày sau khi ta rời khỏi Cam Châu.
Người Ngoã Lạt một năm chưa từng gây rối ở Cam Châu cuối cùng cũng đến.
Bọn họ liên hợp với A Đặc Lạp Bộ của Tác-ta, vượt qua Gia Dự Quan, băng qua gió tuyết của núi Kỳ Liên, xuất hiện ở phía sau các vệ sở to nhỏ của trấn Cam Châu, ngay trước mặt ngàn mẫu ruộng và bách tính không hề có bất cứ phòng bị nào.
Thời điểm ta còn trên đường hồi kinh, lính truyền tin ba trăm dặm bỗng tăng lên. Bên hông bọn họ đều treo chuông báo khẩn, âm thanh lanh lảnh liên hồi đến gần, lại chẳng mấy đã phóng đi xa, quân mã miệng sùi bọt mép chạy về phía kinh thành.
Ta phỏng đoán Cam Châu xảy ra chuyện lớn, lại không dám quay đầu, chỉ có thể giục Nguỵ Phi Long đi gấp ngày đêm.
Về đến Đại Đồng mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Tộc Mông Cổ dũng mãnh tấn công Bình Xuyên như xông vào nơi không người, khắp nơi máu chảy thành sông. Ngự Sử Cam Châu Quản Hồng Nghĩa tuẫn thành(*), thái giám giám quân Cam Châu Kỷ Liễu chết trận... Không chỉ Cam Châu, Hành Chính Ti của Thiểm Tây cũng bị liên luỵ theo.
(*) chết theo thành mà mình bảo vệ ấy
Không biết Phúc Vương phủ có bình yên không?
Không biết Triệu Kỳ có bình an không?
Lòng ta như lửa đốt, đợi về đến Kinh thành đã cận kề Tết, khung cảnh ca múa thái bình khiến ta nhất thời hoảng hốt. Cam Châu chìm trong chiến hoả tựa như xa tận chân trời, tuy rằng tình hình chiến trận vẫn luôn được báo lên, nhưng người nơi này lại không thể thật sự cảm nhận được.
Bách tính chịu khổ.
Lại làm sao có thể bỏ xuống vướng bận.
Cũng ở một khắc này, ta hiểu ra vì sao Triệu Kỳ cự tuyệt làm Thái Tử.
*
Chiến hoả Cam Châu liên miên không dứt, kéo theo rất nhiều chuyện khác.
Tỷ như Hoàng Đế và cha nuôi sắp ra biển bốn lần.
Lại tỷ như bộ binh và đại đô đốc luôn quay cuồng bận rộn.
Ảnh hưởng lớn nhất chính là người ngoài tiền tuyến. Triệu Kỳ có một đoạn thời gian rất dài không viết thư cho ta, ngẫu nhiên có đôi câu vài lời cũng đều là vội vàng ngắn ngủn, chỉ đề cập đi đến nơi nào, không chịu nói với ta tình hình nơi đó ra sao.
Nhưng ta là chưởng ấn của Ti Lễ Giám, sao có thể không nắm được chiến cuộc thế nào?
Hành vi của Ngoã Lạt và A Đặc Lạp Bộ khiến cho rất nhiều người Tác-ta nảy sinh dã tâm, trong nhất thời khắp vùng biên cương rơi vào bấp bênh. Triều đình hạ thiết mệnh cho tổng binh Cam Châu, cần nhanh chóng kết thúc trận chiến này, đuổi người Mông Cổ ra khỏi quốc thổ.
Tình hình chiến đấu ở Cam Châu ở thế giằng co.
Khi thì đoạt lại một hai thành trấn.
Khi lại mất đi một vùng đất nào đó.
Khi thì tiêu diệt mấy ngàn quân địch.
Khi lại là hàng vạn bách tính bị giết hại.
Ngay trong thế giằng co đó, Phúc Vương không kiêu ngạo không nóng nảy, vững vàng gia nhập, kiên trì đẩy lùi chiến tuyến, ở một phần vạn khả năng đoạt được tia thắng lợi, lấy đầu của A Đặc Lạp Bộ ở Ngọc Môn Quan.
Người Ngoã Lạt yếu ớt chống cự, phá Ngọc Môn Quan mà chạy.
A Đặc Lạp Bộ thua rồi.
Âm mưu của người Ngoã Lạt cũng thất bại.
Tin vui truyền về.
Triều đình hân hoan vui mừng, bộ binh tiến hành luận công thưởng.
Lòng ta nhẹ nhõm, nhịn không được nghĩ, sau trận chiến này hẳn là Triệu Kỳ sẽ về kinh tạ ơn nhỉ?
Đêm hôm đó, một bức quân hàm khẩn tám trăm dặm từ ngoài thành chạy về. Cùng lúc còn có một bức từ Triệu Kỳ đã rất lâu không gửi thư cho ta.
Quân hàm gửi cho bộ binh ngay trong đêm, cũng gửi bản sao cho đô đốc Dương Lăng Tuyết.
Thư của Triệu Kỳ thì đến tay ta.
Bức thư nhăn nhúm, bên trên còn lưu lại vết máu mờ. Lòng ta bất an, mở thư ra, thấy chữ của Triệu Kỳ, lộn xộn viết một câu, chỉ là hơn mười chữ, nhưng lại có thể cảm nhận được sự bi thương tột cùng.
Bắc Xuyên:
Phụ thân bao vây thái sư Nhân Khoát A Đãi của Ngoã Lạt, bị mũi tên độc bắn trúng, hiện đã hoăng thệ(*).
- - Khiếu Lâm
(*) chết
Phúc Vương không cho Nhân Khoát A Đãi cơ hội chạy trốn, dẫn quân đuổi theo đến tận Ngọc Môn Quan, bao vây quân Ngoạ Lạt dưới núi Kỳ Liên. Giống như nửa đời trước tạo ra vô số chiến tích, Phúc Vương một bậc anh tài đuổi giết toàn bộ quân địch ra khỏi đất Cam Châu, treo cổ toàn bộ bọn chúng.
Thế nhưng quân đội của Nhân Khoát A Đãi dũng mãnh dị thường thế nào, giành được chiến thắng này, sao có thể không đổi bằng cái giá lớn?
Sau khi bị mũi tên độc bắn trúng, Phúc Vương không chịu lập tức quay về chữa trị, cho đến khi lấy được đầu Nhân Khoát A Đãi thì đã quá muộn, ông cứ thế mà nặng nề ngã xuống.
*
Triệu Kỳ không hồi kinh tạ ơn.
Là một vị quận vương Cam Châu, đường đệ(*) của hắn quay về.
(*) em họ
Hắn ở Cam Châu một năm tám tháng, nhận được chiếu thụ phong của triều đình, kế vị trở thành Phúc Vương -- từ nay, hắn không có chiếu chỉ thì không thể rời khỏi đất phong, càng không thể quay về kinh thành.
Chúng ta gặp lại một lần nữa đã là năm năm sau, trước sinh nhật hai mươi tám của Triệu Kỳ.
Hoàng Thượng cuối cùng cũng tìm được người kế vị vừa ý.
Ấu tử của Tấn Vương, Triệu Hoàn, tuổi nhỏ đã rất thông minh, tâm tư linh hoạt, nhân cách khoan dung nhân từ, có tài trị quốc, mấu chốt là khi hỏi hắn có muốn làm Thái Tử hay không, hắn không hề chần chừ mà gật đầu đồng ý. So với Triệu Kỳ năm đó được lòng Hoàng Thượng hơn nhiều.
Đây chính là chuyện lớn của Hoàng tộc.
Dĩ nhiên cần có người trong tộc về Kinh thành dự lễ, thế là mùa thu năm đó, Triệu Kỳ từ Cam Châu quay về Kinh thành. Lúc hắn đến Kinh thành, ta đang ở Vương phủ thu xếp cho các vị hoàng tộc, sau đó lại phải quay về Dưỡng Tâm Điện nghe sai bảo.
Không có thời gian đi đón hắn.
Nghe Ngọc Tuyền nói, đội của hắn chỉ có mười người, không có người theo hầu, cũng không có binh lính, chỉ có mấy phó tướng, một đường cưỡi ngựa, phong trần mệt mỏi hạ trại ngoài thành, đợi khi có thánh chỉ cho gọi, hắn mới có thể vào Hoàng Thành.
Trong Hoàng Thành đương nhiên cũng có Phúc Vương phủ.
Ngọc Tuyền sớm đã phái người qua đó dọn dẹp, hắn vào đó ở mà không gặp bất cứ trở ngại gì... Năm năm không gặp, ta vốn cho rằng hắn sẽ gấp khônng chờ được nghĩ cách vào cung gặp ta. Nhưng cho đến tận khi buổi lễ kết thúc, hắn vẫn không tìm đến.
Tuy rằng không lâu trước ta mới nhận được thư của hắn.
Nhưng mà có lẽ bởi thân phận của hắn nay đã khác, không thể để lộ quá rõ ràng trước mặt người khác, dù sao đây cũng không phải chuyện có thể nói công khai ở bên ngoài.
*
Sau khi chiêu cáo tổ tiên ở Thái miếu, Thái Tử chính thức thay đổi tông tộc.
Thái Tử mười hai tuổi chuyển vào Đoan Bản Cung, lạ lẫm với mọi thứ, cực kỳ ỷ lại vào ta.
Hắn hỏi ta: "Phương Kính, ta nghe Phó tiên sinh nói có thể chọn một cung nhân bầu bạn, đi theo ta trong sinh hoạt hàng ngày. Ta có thể chọn ngươi không?"
"Điện hạ, công việc ở Ti Lễ Giám bận rộn, sợ là không thể thường xuyên làm bạn bên cạnh." Ta nói với hắn, "Nô tài đề cử Ngọc Tuyền, năm nay y hai mươi ba... có thể theo hầu bên cạnh ngài rất lâu. Nếu như ngài không thích, thì còn có một người lớn tuổi hơn tên là Đỗ Lỗi, hiện giờ làm đề đốc trong Nội Cung Giám, cũng có thể dẫn tới cho ngài xem thử."
Thái Tử vô cùng hiểu chuyện.
Hắn thoáng nhìn sang Ngọc Tuyền, gật đầu: " Ngọc Tuyền rất tốt, cứ nghe ngươi đi."
*
Ta từ Đoan Bản Cung đi ra.
Một cơn gió lạnh quét qua.
Cuốn theo những chiếc lá vàng.
Nếu là mười năm trước, người vốn sẽ trở thành Thái Tử kia nói với ta như thế, có lẽ ta sẽ lập tức gật đầu đáp ứng.
Không biết Ngọc Tuyền đứng phía sau ta tự khi nào.
Ta lên tiếng: "Việc gì?"
"Sư phụ, hôm nay người xuất cung ạ?"
Lời của y không đầu không đuôi, ta quay đầu liếc y một cái, trong lòng lại hiểu rõ.
"Kỳ lạ thật." Ta hừ lạnh một tiếng, "Ta là chưởng ấn Ti Lễ Giám, không ở trong cung hầu hạ Hoàng Thượng lại đi Phúc Vương phủ làm cái gì?"
"Sư phụ quả nhiên liệu sự như thần, con còn chưa nói là Phúc Vương phủ mà người đã biết rồi."
Ta trừng y, mạnh miệng nói: "Các vị vương khác vì tị hiềm đã lần lượt rời kinh. Hiện tại Kinh thành chỉ còn lại hắn, ta đã nắm chức chưởng ấn này mười mấy năm, chẳng lẽ chuyện nhỏ đó cũng không đoán được?"
"Sư phụ nói phải. Ngọc Tuyền xin nghe chỉ dạy." Ngọc Tuyền nghiêm túc đáp, "Vậy con đi nói với người truyền tin, để hắn báo lại là chưởng ấn không rảnh."
"Ngươi còn muốn đi đâu." Ta nói, "Ngươi bây giờ đã là người của Thái Tử, không ở cạnh hầu hạ Thái Tử cho tốt còn chạy đi nói cái gì? Để lính gác cửa cung đuổi hắn đi là được."
"Vâng." Y cười, trong nụ cười còn lẫn chút giảo hoạt, "Vậy con cho người bên dưới ra Đông An Môn nói với Phúc Vương, mau chóng cuốn xéo, lão tổ tông của chúng ta không muốn gặp hắn."
Dứt lời liền xoay người muốn đi.
"Đứng lại." Ta quát ngăn y.
Y cười cười, xoay người nhìn ta.
Ta cảm giác da mặt mình sắp bị chọc thủng.
"Sư phụ còn có phân phó gì, con đi làm luôn một lượt, tránh để Phúc Vương lại đến làm lỡ thì giờ của người." Y nói, mũi đã sắp hất lên tận trời.
"Nếu không phải ngươi là người của Thái Tử, ta đã..." Nghĩ nửa ngày không nghĩ ra phải làm gì y, "Bỏ đi, ngươi quay về với Thái Tử đi. Ta tự đến Đông An Môn."
*
Ta không cho người theo hầu, một mình đi về phía Đông An Môn.
Gió mỗi lúc một lớn.
Lúc sắp đến Đông An Môn còn có tuyết rơi, đậu ở mặt rồi lại nhanh chóng tan ra. Sắc trời dần tối, trước mắt như có sương mù phủ xuống, đúng lúc này, bỗng nhiên có người ôm lấy ta, một cái áo choàng rất nặng bọc ta kín kẽ, trên đó còn lưu lại hơi ấm nóng hổi.
Sau đó bị kéo đến một góc tường thành.
"Trời lạnh thế này, sao lại mặc ít như thế?" Hắn nói.
Ta đứng trong bóng tối lờ mờ, nhìn khuôn mặt hắn.
Là khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng lại không giống với trong ký ức.
Hắn của mười lăm tuổi, khuôn mặt toát lên sự ương bướng ngây ngô.
Hắn của hai mươi hai, vui tươi lại chân thành.
Mà hắn của tuổi gần hai mươi tám, đã trải qua vô số thử thách chiến hoả, như phượng hoàng một lần nữa sinh ra từ biển máu, sự đơn thuần trong mắt đã biến mất, trở nên thâm trầm hơn, mọi cảm xúc cũng đọng xuống đáy mắt ấy, thậm chí còn có ánh sáng nguy hiểm loé lên, giống như một con báo hoang đang chờ thời cơ nhào tới, ngỗ ngược khó thu phục, kiệt ngạo bất tuân.
"Ta...."
Ta vừa bật ra một chữ, đã bị hắn đè lên tường, hôn xuống.
Ta muốn giãy dụa, lại bị hai cánh tay như gọng kìm sắt của hắn giữ chặt, không thể động đậy.
Nụ hôn của hắn mạnh mẽ không hề kìm nén.
Tham lam đoạt lấy.
Trong sự hoảng hốt ta đã nghĩ... Hoá ra ta đây chính là con mồi đã bị báo hoang nhắm tới.
Qua thật lâu, hắn mới rốt cuộc buông ta ra.
Ta đầu váng mắt hoa, há miệng thở dốc, hơi thở gặp cái lạnh hoá thành khói trắng phiêu diêu.
"Đồ lừa đảo." Hắn thấp giọng nói bên tai ta, giọng nói trở nên trầm thấp, "Ngươi nói dối, ngươi nào có gặp lại ta sớm đâu."
Ta mất một lúc mới nhớ ra câu ta từng dùng để an ủi hắn ở ngoại thành Cam Châu khi đó.
- - Câu nói "Sẽ gặp lại sớm thôi" kia của ta, quả thật đã trở thành lời nói dối lừa gạt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.