Chương 71: Ngả bài, bộc lộ thân phận với bố vợ
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
01/10/2022
Trước cửa khách sạn, mọi người ai về nhà nấy.
Trương Duyệt Nhiên lên xe của chồng sắp cưới, Trịnh Túc đưa bố mẹ vợ về nhà trước, sau đó đang nói chuyện vài câu với Trương Duyệt Nhiên.
“Lấy được cách liên hệ với người kia chưa? Hôm nay để anh ấy phải tiêu tốn rồi, hôm nào chúng ta mời ăn bữa cơm.”
“Ăn cơm gì, anh muốn lôi kéo làm quen với người ta nhưng chắc gì người ta đã có ý đó.”
Cuộc đời Trương Duyệt Nhiên chưa từng rơi vào cảnh lúng túng như thế.
Trước kia mặc dù có người nhìn rõ tâm tư hoặc không thích cô ta, nhưng cũng chưa có ai nói thẳng ra như thế.
Đừng nói mặt mũi, ngay cả lớp bên trong cũng bị người khác đạp lên rồi, nhưng cô ta không dám lên cơn tức với Quý Bắc Chu, chỉ đành quay qua phát cơn giận lên người chồng sắp cưới.
“Cái gì mà lôi kéo làm quen, hôm nay mấy món anh ấy gọi thêm cũng đâu có rẻ, lại còn chúc mừng tiệc đính hôn của chúng ta, anh cảm ơn người ta không phải là điều bình thường hay sao?”
“Hay anh thấy giám đốc khách sạn cũng phải nể mặt anh ta nên muốn nhờ vả bấu víu?”
“Trương Duyệt Nhiên, lời này của em quá đáng lắm rồi đấy.”
“Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.”
Trịnh Túc cũng không ngu, sự xuất hiện của Quý Bắc Chu hôm nay đã khiến cho sắc mặt mấy người nhà họ Trương đều rất khó coi.
Mẹ vợ tương lai tức đến nỗi mặt trắng bệch, anh ta cho rằng Trương Duyệt Nhiên không vui vì chuyện này, nhưng không ngờ lại đổ cơn tức lên người anh ta.
Ai cũng không muốn vô dưng vô cớ hứng cơn tức của người khác .
“Khách sạn này là do nhà cô chọn, nhà tôi nghe theo nhà các người hết, cho nhà cô nở mày nở mặt, chuyện hôm nay trở thành như vậy là tại tôi à? Mà cô cáu lên người tôi.”
“Trịnh Túc, anh để ý lời của anh đi! Anh còn muốn kết hôn nữa hay không?”
“Tôi cưới vợ chứ không phải là buôn bán, càng không phải là để bị khinh bỉ.”
“Anh tưởng tôi muốn gả cho anh à, anh nhìn lại bản thân mình đi.”
…
Hai vợ chồng Lâm Kiến Hà vốn đang ở cách đó không xa, họ nghe được tiếng tranh cãi rồi tưởng rằng con gái bị Trịnh Túc ức hiếp, lại bắt đầu quở trách anh ta.
Bữa tiệc đính hôn vốn đang tốt đẹp lại dẫn đến chuyện tranh cãi, làm cho mấy người hàng xóm nhìn rồi chê cười.
Thậm chí có người còn lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau nên đã gọi cảnh sát.
**
Nhà nghỉ họ Lâm ở bên kia
Quý Bắc Chu ngồi lên xe của Lâm Kiến Nghiệp, rồi đi đến nhà họ Lâm luôn.
Nghe nói anh đi xuống tàu cao tốc rồi qua đó luôn, còn chưa ăn gì cả, Trình Diễm Linh lại đi xuống phòng bếp để nấu cho anh một bát mì.
“Sao cháu chưa ăn gì mà cũng không nói sớm, trong nhà dì chỉ còn mì sợi, dì bỏ thêm hai quả trứng vào, nếu như cháu còn đói thì dì xuống nấu thêm cho.”
Trình Diễm Linh có vẻ không hề để ý đến những lời ông nhà nói, ước gì có thể đối tốt với anh hơn nữa.
Suy nghĩ của bà cũng rất đơn giản:
Đối tốt với con rể tương lai, sau này con rể cũng sẽ đối tốt với con gái bà.
Quý Bắc Chu nhìn một chén mì lớn ở trước mặt rồi cười, “Đủ rồi ạ, cảm ơn dì.”
Anh ngồi ăn mì, còn Lâm Kiến Nghiệp ngồi ở phía đối diện nhìn chằm chằm vào anh.
Mà Trình Diễm Linh thấy anh ăn ngon miệng cũng thấy vui vẻ.
Chỉ có mình Lâm Sơ Thịnh cúi đầu lột vỏ quýt đường, cô vẫn thấy hơi thấp thỏm lo âu, dù sao thì bây giờ Quý Bắc Chu cũng là bạn trai của cô.
Cũng coi như đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai về nhà, mặc dù trước kia đã từng gặp mặt rồi nhưng vẫn thấy hơi thấp thỏm căng thẳng.
Quý Bắc Chu thường không để ý đến ánh mắt quan sát của người khác, nhưng mà bị bố vợ tương lai nhìn chăm chú như vậy cũng thấy không được tự nhiên, anh cười với ông, “Chú ơi, chú có chuyện gì không ạ?”
“Cậu quen với giám đốc khách sạn kia à?”
“Cũng không quá quen, chú ấy quen biết với bố cháu.”
“Thế bố cậu làm nghề gì vậy?”
Trình Diễm Linh đá vào chân ông nhà để ông đừng làm phiền anh ăn cơm, nhưng Lâm Kiến Nghiệp thật sự không nhịn nổi nữa.
Trước đây ông cũng tò mò nhưng không tiện hỏi, bây giờ thì cậu ta cũng đang quen con gái ông rồi, hỏi về điều kiện gia đình cũng đâu quá đáng.
“Làm kinh doanh ạ.”
“Thảo nào, người làm kinh doanh hầu như đều quen biết rất rộng.” Lâm Kiến Nghiệp cắn răng, lại thêm một điểm trùng hợp nữa! “Thế nhà cậu có bao nhiêu người? Cậu là con một à?”
“Không phải, cháu còn một em trai nữa.”
Lâm Sơ Thịnh sửng sốt, anh ấy định…
Nói thẳng ra à!
“Em trai à?” Lâm Kiến Nghiệp cười gượng, lại thêm một điểm phù hợp nữa! “Sao chưa nghe cậu nhắc đến nhỉ.”
“Bố ơi, có em trai là điều bình thường mà, …” nhưng Lâm Sơ Thịnh không ngờ Quý Bắc Chu lại định nói về quan hệ giữa anh với Quý Thành Úc cho bố cô sớm như thế, cô đưa quả quýt đã bóc cho bố cô, “Bố ăn quýt đi!”
“Ăn gì mà ăn!” Lâm Kiến Nghiệp đã không còn bình tĩnh nữa, ông nhìn chằm chằm vào Quý Bắc Chu, “Thế em trai cậu tên là gì?”
Quý Bắc Chu buông chiếc đũa xuống rồi nói thẳng:
“Quý Thành Úc ạ.”
Ba người nhà họ Lâm: “!!!”
Lâm Kiến Nghiệp nghẹn một hơi ở ngực, cậu ta đúng thật là…
Trước kia em trai đến làm phiền con gái ông, bây giờ thì lại đến lượt anh?
Nhà ông nợ gì hai anh em nhà này à!
Ông vừa nôn nóng vừa bực tức, còn thấy hơi chóng mặt, cũng không biết nên nói gì nữa.
Trình Diễm Linh thì có kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng như ông nhà.
Lâm Sơ Thịnh cắn môi, trừng mắt với Quý Bắc Chu, sao anh lại nói thẳng ra thế chứ!
Không sợ bố cô đá anh ra khỏi nhà à.
“Quý Thành Úc, cậu nói em trai cậu là…” Lồng ngực Lâm Kiến Nghiệp phập phồng, ông chỉ thấy choáng váng khó chịu.
“Là cái người chú quen ấy ạ.”
“…”
Lâm Kiến Nghiệp không ngờ anh nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đá anh ra khỏi nhà hay để anh ngồi ăn mì tiếp.
“Cháu là anh cậu ta, tức là anh ruột hả?” Trình Diễm Linh nói với vẻ hoài nghi.
“Vâng ạ.”
“Không có điểm nào giống nhau cả, từ cái cách nói chuyện, rồi khí chất, nhìn không giống anh em ruột nhỉ.”
Quý Bắc Chu cười nói, “Mọi người đều nói thế cả.”
“Lão Lâm, đúng là không giống thật nhỉ.” Trình Diễm Linh nhìn về phía ông nhà.
Lâm Kiến Nghiệp nghẹn cơn tức, bây giờ đâu phải lúc thảo luận vấn đề giống hay không giống!
Năm đó ông luôn quan tâm đến việc học hành của con gái, còn phải đề phòng tên nhóc nào đó dụ dỗ con bé yêu sớm, thế nên từ sau khi biết đến Quý Thành Úc, ông luôn ngày ngày đưa đón Lâm Sơ Thịnh bất kể mưa gió.
Còn bây giờ sự thật lại nói cho ông biết, ông đề phòng được cái tên em rồi, nhưng con gái ông vẫn bị tên anh dụ dỗ đi mất?
Chuyện gì thế này!
Ông nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Con biết quan hệ giữa cậu ta và Quý Thành Úc từ lâu rồi à?”
Lâm Sơ Thịnh cắn môi, “Bây giờ con với Quý Thành Úc vẫn là bạn bè, bố cũng nói chuyện xưa cứ để cho nó trôi đi mà.”
“Bố…”
Chỉ cần Quý Thành Úc không dây dưa với con gái, thì Lâm Kiến Nghiệp đúng là thấy mọi chuyện đã qua thật, nhưng tình huống bây giờ khác rồi.
Tên em chạy đi rồi thì tên anh lại đến!
Hai anh em có chuyện gì à?
Trên đời có hàng nghìn hàng vạn cô gái, sao cứ nhất thiết phải đi nhìn chằm chằm con gái ông vậy.
Đang lúc Lâm Kiến Nghiệp muốn nổi giận thì điện thoại lại vang lên, ông nhìn cái tên gọi đến rồi nhíu mày, đính hôn xong rồi mà, gọi điện cho ông làm gì?
Ông hít sâu một hơi, vẫn nhấn nút nghe, “Kiến Hà à, còn chuyện gì không?”
“Anh, em đang ở đồn công an, anh mau đến đây đi.”
“Cái gì? Đồn công an á?”
“Người nhà tên kia lại muốn đánh em.”
“Chuyện gì đấy?”
Sau đó tiếng nói chuyện ồn ào, Lâm Kiến Nghiệp không nghe rõ, cúp điện thoại rồi vội vàng rời đi, cũng không có thời gian để ý Quý Bắc Chu nữa.
Trình Diễm Linh lo lắng xảy ra chuyện nên cũng đi theo.
Trước khi đi, bà còn không quên dặn dò Quý Bắc Chu, “Cháu ăn xong mì rồi hẵng đi, cứ để bát đũa lại cho Sơ Thịnh rửa, lúc nào có thời gian thì lại đến, dì nấu món khác ngon hơn cho ăn.”
“Cảm ơn dì.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Gì mà để lại bát đũa cho cô rửa chứ.
—
Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp rời đi rồi, Quý Bắc Chu cũng ăn cho hết bát mì.
Lâm Sơ Thịnh có vẻ như bị anh chọc tức, “Sao anh lại ngả bài luôn với bố em như thế.”
“Chú ấy cũng nghi ngờ rồi, nếu như anh còn giấu thì sau này chú ấy càng không vui hơn, chuyện này dù sao cũng phải nói, Tiểu Úc là em trai anh là sự thật, thời gian sớm hay muộn cũng có thay đổi được đâu.”
“Nhưng mà anh…” Lâm Sơ Thịnh cắn môi, “Chắc bố em giận lắm.”
“Không sao đâu, để hôm nào anh dẫn Tiểu Úc đến đây để nói xin lỗi với chú.” Quý Bắc Chu đưa tay ra muốn kéo lấy cô.
“Anh đừng làm thế, nhà em có camera.”
Quý Bắc Chu nhìn theo vị trí của camera rồi lại chẳng hề để ý, ôm lấy eo cô, Lâm Sơ Thịnh muốn tránh đi, dù sao chuyện này cũng dễ bị bố mẹ cô nhìn thấy, nhưng cánh tay trên eo cô càng siết chặt hơn, hơi thở nỏng rực dừng lại trên trán cô.
“Đừng trốn, anh không làm gì cả, chỉ muốn ôm em thôi.”
“Vết thương trên cánh tay anh thế nào rồi?” Lâm Sơ Thịnh để ý đến chuyện anh bị thương nhưng lúc nãy bố mẹ ở đây nên cô không tiện hỏi.
“Không sao cả.”
“Vết súng bắn mà, sao lại không sao được?”
Quý Bắc Chu chợt bật cười, hơi thở nóng bỏng bớt chợt dừng lại trên mặt cô, “Dù sao bố mẹ em cũng không ở đây mà, có muốn anh để em kiểm tra xem một lúc không?”
Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh đỏ lên, cô vừa thẹn vừa giận.
Khi ở khách sạn vẫn còn rất đứng đắn, còn bây giờ thì nghiêm túc không được ba giây.
**
Nhưng mà Quý Bắc Chu cũng không ở lại nhà họ Lâm quá lâu, anh sợ về nhà muộn làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi.
Thế nên chỉ nói với Lâm Sơ Thinh một vài câu rồi rời đi.
Sau khi hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp trở về, Lâm Sơ Thịnh mới biết được nhà cô út với bên phía nhà họ Trịnh lại ồn ào đến mức phải vào đồn cảnh sát.
Có vẻ như nhà họ Trịnh cũng kìm nén lâu rồi, nhà họ thấy nhà họ Trương bắt nạt người khác quá mức, lớn tiếng nói Lâm Kiến Hà muốn bán con gái, còn muốn nhà họ Trương trả lại vàng bạc, nhẫn kim cương và số tiền đã đổ lên trên người Trương Duyệt Nhiên, suýt nữa còn đánh nhau ở đồn công an, cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Lâm Sơ Thịnh chỉ có thể cảm khái:
Người xưa nay sĩ diện nhất cuối cùng cũng bị bẽ mặt không còn gì.
Quý Bắc Chu cũng không biết hành động vô ý của anh lại tạo nên hậu quả như vậy.
Trên đường gọi xe về, anh còn đang suy nghĩ làm sao để lừa được em trai đến nhà họ Lâm để dỗ bố vợ.
Hết chương 71.
Lời của tác giả:
Bố Lâm: Tôi không thoải mái, đầu đau, lưng đau, toàn thân đều đau…
Anh Bắc: Về nhà lừa em trai nào.
Quý Thành Úc: …
Trương Duyệt Nhiên lên xe của chồng sắp cưới, Trịnh Túc đưa bố mẹ vợ về nhà trước, sau đó đang nói chuyện vài câu với Trương Duyệt Nhiên.
“Lấy được cách liên hệ với người kia chưa? Hôm nay để anh ấy phải tiêu tốn rồi, hôm nào chúng ta mời ăn bữa cơm.”
“Ăn cơm gì, anh muốn lôi kéo làm quen với người ta nhưng chắc gì người ta đã có ý đó.”
Cuộc đời Trương Duyệt Nhiên chưa từng rơi vào cảnh lúng túng như thế.
Trước kia mặc dù có người nhìn rõ tâm tư hoặc không thích cô ta, nhưng cũng chưa có ai nói thẳng ra như thế.
Đừng nói mặt mũi, ngay cả lớp bên trong cũng bị người khác đạp lên rồi, nhưng cô ta không dám lên cơn tức với Quý Bắc Chu, chỉ đành quay qua phát cơn giận lên người chồng sắp cưới.
“Cái gì mà lôi kéo làm quen, hôm nay mấy món anh ấy gọi thêm cũng đâu có rẻ, lại còn chúc mừng tiệc đính hôn của chúng ta, anh cảm ơn người ta không phải là điều bình thường hay sao?”
“Hay anh thấy giám đốc khách sạn cũng phải nể mặt anh ta nên muốn nhờ vả bấu víu?”
“Trương Duyệt Nhiên, lời này của em quá đáng lắm rồi đấy.”
“Không muốn nghe thì đừng nghe nữa.”
Trịnh Túc cũng không ngu, sự xuất hiện của Quý Bắc Chu hôm nay đã khiến cho sắc mặt mấy người nhà họ Trương đều rất khó coi.
Mẹ vợ tương lai tức đến nỗi mặt trắng bệch, anh ta cho rằng Trương Duyệt Nhiên không vui vì chuyện này, nhưng không ngờ lại đổ cơn tức lên người anh ta.
Ai cũng không muốn vô dưng vô cớ hứng cơn tức của người khác .
“Khách sạn này là do nhà cô chọn, nhà tôi nghe theo nhà các người hết, cho nhà cô nở mày nở mặt, chuyện hôm nay trở thành như vậy là tại tôi à? Mà cô cáu lên người tôi.”
“Trịnh Túc, anh để ý lời của anh đi! Anh còn muốn kết hôn nữa hay không?”
“Tôi cưới vợ chứ không phải là buôn bán, càng không phải là để bị khinh bỉ.”
“Anh tưởng tôi muốn gả cho anh à, anh nhìn lại bản thân mình đi.”
…
Hai vợ chồng Lâm Kiến Hà vốn đang ở cách đó không xa, họ nghe được tiếng tranh cãi rồi tưởng rằng con gái bị Trịnh Túc ức hiếp, lại bắt đầu quở trách anh ta.
Bữa tiệc đính hôn vốn đang tốt đẹp lại dẫn đến chuyện tranh cãi, làm cho mấy người hàng xóm nhìn rồi chê cười.
Thậm chí có người còn lo lắng bọn họ sẽ đánh nhau nên đã gọi cảnh sát.
**
Nhà nghỉ họ Lâm ở bên kia
Quý Bắc Chu ngồi lên xe của Lâm Kiến Nghiệp, rồi đi đến nhà họ Lâm luôn.
Nghe nói anh đi xuống tàu cao tốc rồi qua đó luôn, còn chưa ăn gì cả, Trình Diễm Linh lại đi xuống phòng bếp để nấu cho anh một bát mì.
“Sao cháu chưa ăn gì mà cũng không nói sớm, trong nhà dì chỉ còn mì sợi, dì bỏ thêm hai quả trứng vào, nếu như cháu còn đói thì dì xuống nấu thêm cho.”
Trình Diễm Linh có vẻ không hề để ý đến những lời ông nhà nói, ước gì có thể đối tốt với anh hơn nữa.
Suy nghĩ của bà cũng rất đơn giản:
Đối tốt với con rể tương lai, sau này con rể cũng sẽ đối tốt với con gái bà.
Quý Bắc Chu nhìn một chén mì lớn ở trước mặt rồi cười, “Đủ rồi ạ, cảm ơn dì.”
Anh ngồi ăn mì, còn Lâm Kiến Nghiệp ngồi ở phía đối diện nhìn chằm chằm vào anh.
Mà Trình Diễm Linh thấy anh ăn ngon miệng cũng thấy vui vẻ.
Chỉ có mình Lâm Sơ Thịnh cúi đầu lột vỏ quýt đường, cô vẫn thấy hơi thấp thỏm lo âu, dù sao thì bây giờ Quý Bắc Chu cũng là bạn trai của cô.
Cũng coi như đây là lần đầu tiên dẫn bạn trai về nhà, mặc dù trước kia đã từng gặp mặt rồi nhưng vẫn thấy hơi thấp thỏm căng thẳng.
Quý Bắc Chu thường không để ý đến ánh mắt quan sát của người khác, nhưng mà bị bố vợ tương lai nhìn chăm chú như vậy cũng thấy không được tự nhiên, anh cười với ông, “Chú ơi, chú có chuyện gì không ạ?”
“Cậu quen với giám đốc khách sạn kia à?”
“Cũng không quá quen, chú ấy quen biết với bố cháu.”
“Thế bố cậu làm nghề gì vậy?”
Trình Diễm Linh đá vào chân ông nhà để ông đừng làm phiền anh ăn cơm, nhưng Lâm Kiến Nghiệp thật sự không nhịn nổi nữa.
Trước đây ông cũng tò mò nhưng không tiện hỏi, bây giờ thì cậu ta cũng đang quen con gái ông rồi, hỏi về điều kiện gia đình cũng đâu quá đáng.
“Làm kinh doanh ạ.”
“Thảo nào, người làm kinh doanh hầu như đều quen biết rất rộng.” Lâm Kiến Nghiệp cắn răng, lại thêm một điểm trùng hợp nữa! “Thế nhà cậu có bao nhiêu người? Cậu là con một à?”
“Không phải, cháu còn một em trai nữa.”
Lâm Sơ Thịnh sửng sốt, anh ấy định…
Nói thẳng ra à!
“Em trai à?” Lâm Kiến Nghiệp cười gượng, lại thêm một điểm phù hợp nữa! “Sao chưa nghe cậu nhắc đến nhỉ.”
“Bố ơi, có em trai là điều bình thường mà, …” nhưng Lâm Sơ Thịnh không ngờ Quý Bắc Chu lại định nói về quan hệ giữa anh với Quý Thành Úc cho bố cô sớm như thế, cô đưa quả quýt đã bóc cho bố cô, “Bố ăn quýt đi!”
“Ăn gì mà ăn!” Lâm Kiến Nghiệp đã không còn bình tĩnh nữa, ông nhìn chằm chằm vào Quý Bắc Chu, “Thế em trai cậu tên là gì?”
Quý Bắc Chu buông chiếc đũa xuống rồi nói thẳng:
“Quý Thành Úc ạ.”
Ba người nhà họ Lâm: “!!!”
Lâm Kiến Nghiệp nghẹn một hơi ở ngực, cậu ta đúng thật là…
Trước kia em trai đến làm phiền con gái ông, bây giờ thì lại đến lượt anh?
Nhà ông nợ gì hai anh em nhà này à!
Ông vừa nôn nóng vừa bực tức, còn thấy hơi chóng mặt, cũng không biết nên nói gì nữa.
Trình Diễm Linh thì có kinh ngạc nhưng cũng không có phản ứng như ông nhà.
Lâm Sơ Thịnh cắn môi, trừng mắt với Quý Bắc Chu, sao anh lại nói thẳng ra thế chứ!
Không sợ bố cô đá anh ra khỏi nhà à.
“Quý Thành Úc, cậu nói em trai cậu là…” Lồng ngực Lâm Kiến Nghiệp phập phồng, ông chỉ thấy choáng váng khó chịu.
“Là cái người chú quen ấy ạ.”
“…”
Lâm Kiến Nghiệp không ngờ anh nói thẳng ra như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên đá anh ra khỏi nhà hay để anh ngồi ăn mì tiếp.
“Cháu là anh cậu ta, tức là anh ruột hả?” Trình Diễm Linh nói với vẻ hoài nghi.
“Vâng ạ.”
“Không có điểm nào giống nhau cả, từ cái cách nói chuyện, rồi khí chất, nhìn không giống anh em ruột nhỉ.”
Quý Bắc Chu cười nói, “Mọi người đều nói thế cả.”
“Lão Lâm, đúng là không giống thật nhỉ.” Trình Diễm Linh nhìn về phía ông nhà.
Lâm Kiến Nghiệp nghẹn cơn tức, bây giờ đâu phải lúc thảo luận vấn đề giống hay không giống!
Năm đó ông luôn quan tâm đến việc học hành của con gái, còn phải đề phòng tên nhóc nào đó dụ dỗ con bé yêu sớm, thế nên từ sau khi biết đến Quý Thành Úc, ông luôn ngày ngày đưa đón Lâm Sơ Thịnh bất kể mưa gió.
Còn bây giờ sự thật lại nói cho ông biết, ông đề phòng được cái tên em rồi, nhưng con gái ông vẫn bị tên anh dụ dỗ đi mất?
Chuyện gì thế này!
Ông nhìn về phía Lâm Sơ Thịnh, “Con biết quan hệ giữa cậu ta và Quý Thành Úc từ lâu rồi à?”
Lâm Sơ Thịnh cắn môi, “Bây giờ con với Quý Thành Úc vẫn là bạn bè, bố cũng nói chuyện xưa cứ để cho nó trôi đi mà.”
“Bố…”
Chỉ cần Quý Thành Úc không dây dưa với con gái, thì Lâm Kiến Nghiệp đúng là thấy mọi chuyện đã qua thật, nhưng tình huống bây giờ khác rồi.
Tên em chạy đi rồi thì tên anh lại đến!
Hai anh em có chuyện gì à?
Trên đời có hàng nghìn hàng vạn cô gái, sao cứ nhất thiết phải đi nhìn chằm chằm con gái ông vậy.
Đang lúc Lâm Kiến Nghiệp muốn nổi giận thì điện thoại lại vang lên, ông nhìn cái tên gọi đến rồi nhíu mày, đính hôn xong rồi mà, gọi điện cho ông làm gì?
Ông hít sâu một hơi, vẫn nhấn nút nghe, “Kiến Hà à, còn chuyện gì không?”
“Anh, em đang ở đồn công an, anh mau đến đây đi.”
“Cái gì? Đồn công an á?”
“Người nhà tên kia lại muốn đánh em.”
“Chuyện gì đấy?”
Sau đó tiếng nói chuyện ồn ào, Lâm Kiến Nghiệp không nghe rõ, cúp điện thoại rồi vội vàng rời đi, cũng không có thời gian để ý Quý Bắc Chu nữa.
Trình Diễm Linh lo lắng xảy ra chuyện nên cũng đi theo.
Trước khi đi, bà còn không quên dặn dò Quý Bắc Chu, “Cháu ăn xong mì rồi hẵng đi, cứ để bát đũa lại cho Sơ Thịnh rửa, lúc nào có thời gian thì lại đến, dì nấu món khác ngon hơn cho ăn.”
“Cảm ơn dì.”
Lâm Sơ Thịnh: “…”
Gì mà để lại bát đũa cho cô rửa chứ.
—
Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp rời đi rồi, Quý Bắc Chu cũng ăn cho hết bát mì.
Lâm Sơ Thịnh có vẻ như bị anh chọc tức, “Sao anh lại ngả bài luôn với bố em như thế.”
“Chú ấy cũng nghi ngờ rồi, nếu như anh còn giấu thì sau này chú ấy càng không vui hơn, chuyện này dù sao cũng phải nói, Tiểu Úc là em trai anh là sự thật, thời gian sớm hay muộn cũng có thay đổi được đâu.”
“Nhưng mà anh…” Lâm Sơ Thịnh cắn môi, “Chắc bố em giận lắm.”
“Không sao đâu, để hôm nào anh dẫn Tiểu Úc đến đây để nói xin lỗi với chú.” Quý Bắc Chu đưa tay ra muốn kéo lấy cô.
“Anh đừng làm thế, nhà em có camera.”
Quý Bắc Chu nhìn theo vị trí của camera rồi lại chẳng hề để ý, ôm lấy eo cô, Lâm Sơ Thịnh muốn tránh đi, dù sao chuyện này cũng dễ bị bố mẹ cô nhìn thấy, nhưng cánh tay trên eo cô càng siết chặt hơn, hơi thở nỏng rực dừng lại trên trán cô.
“Đừng trốn, anh không làm gì cả, chỉ muốn ôm em thôi.”
“Vết thương trên cánh tay anh thế nào rồi?” Lâm Sơ Thịnh để ý đến chuyện anh bị thương nhưng lúc nãy bố mẹ ở đây nên cô không tiện hỏi.
“Không sao cả.”
“Vết súng bắn mà, sao lại không sao được?”
Quý Bắc Chu chợt bật cười, hơi thở nóng bỏng bớt chợt dừng lại trên mặt cô, “Dù sao bố mẹ em cũng không ở đây mà, có muốn anh để em kiểm tra xem một lúc không?”
Khuôn mặt Lâm Sơ Thịnh đỏ lên, cô vừa thẹn vừa giận.
Khi ở khách sạn vẫn còn rất đứng đắn, còn bây giờ thì nghiêm túc không được ba giây.
**
Nhưng mà Quý Bắc Chu cũng không ở lại nhà họ Lâm quá lâu, anh sợ về nhà muộn làm phiền bố mẹ nghỉ ngơi.
Thế nên chỉ nói với Lâm Sơ Thinh một vài câu rồi rời đi.
Sau khi hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp trở về, Lâm Sơ Thịnh mới biết được nhà cô út với bên phía nhà họ Trịnh lại ồn ào đến mức phải vào đồn cảnh sát.
Có vẻ như nhà họ Trịnh cũng kìm nén lâu rồi, nhà họ thấy nhà họ Trương bắt nạt người khác quá mức, lớn tiếng nói Lâm Kiến Hà muốn bán con gái, còn muốn nhà họ Trương trả lại vàng bạc, nhẫn kim cương và số tiền đã đổ lên trên người Trương Duyệt Nhiên, suýt nữa còn đánh nhau ở đồn công an, cảnh tượng cực kỳ khó coi.
Lâm Sơ Thịnh chỉ có thể cảm khái:
Người xưa nay sĩ diện nhất cuối cùng cũng bị bẽ mặt không còn gì.
Quý Bắc Chu cũng không biết hành động vô ý của anh lại tạo nên hậu quả như vậy.
Trên đường gọi xe về, anh còn đang suy nghĩ làm sao để lừa được em trai đến nhà họ Lâm để dỗ bố vợ.
Hết chương 71.
Lời của tác giả:
Bố Lâm: Tôi không thoải mái, đầu đau, lưng đau, toàn thân đều đau…
Anh Bắc: Về nhà lừa em trai nào.
Quý Thành Úc: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.