Chương 78: Ra mắt, hóa thân thành chó hèn nhát
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
01/10/2022
Vào ngày đi ra mắt nhà họ Lâm, trời chợt lạnh hơn mấy độ, gió lạnh thổi vù vù, nhưng lại là một ngày trời đẹp hiếm thấy.
Quý Thành Úc ngồi ở ghế phó lái, giơ tay kéo cà vạt, có cần phải bắt hắn ăn mặc long trọng như thế không?
Hắn dùng ánh mắt lướt qua Quý Bắc Chu-người đang lái xe, rồi lấy điện thoại ra tra mạng:
【 Nhảy từ trên xe xuống sẽ như thế nào? 】
Có cư dân mạng rep lại:
【 Sẽ nhập viện, còn sau thì được về nhà hay về nhà xác, thì phải xem vận may của cậu. 】
【 Thà rằng để chân chạm đất trước rồi ngã gãy chân, chứ đừng để đầu chạm đất trước, chắc chắn chết đấy. 】
【 Chú ý quan sát tốc độ xe ngay lúc đó, cân nhắc tốc độ ma sát với mặt đường, chúc cậu may mắn. 】
…
Quý Thành Úc hoa mắt ù tai, nhảy xuống xe thôi mà, sao mà làm như đang học tiết vật lý thế.
Chiếc xe càng đi đến gần nhà nghỉ nhà họ Lâm hơn, sự bất an nơi đáy lòng hắn dần dần tăng lên, trên đường đi bố mẹ lại gọi hai cuộc điện thoại, họ đều nói những chuyện nghe nhàm cả tai, còn Triệu Thiến thì đăng lên newsfeed:
【 Chồng không ở nhà, đi ăn cơm dạo phố với bạn thân, vui quá. 】
Quý Thành Úc tức giận đến mức cắn răng, hắn không ở nhà mà cô ấy vui vẻ như thế?
—
Khi xe sắp đến nhà họ Lâm, Quý Thành Úc mở cửa sổ cho thoáng khí, hắn cảm thấy trong xe ngột ngạt, sắp nghẹt thở rồi.
“Sao thế? Không thoải mái à?” Quý Bắc Chu liếc hắn một cái.
“Từ khi biết hai người ở bên nhau, em có ngày nào được thoải mái đâu! Hai người làm em tổn thọ quá.”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, cô ấy còn sợ em không chịu nổi kích thích, nên mới nói cho em biết quan hệ của bọn anh trước, nếu như mà là anh thì…” Quý Bắc Chu cong môi, “Nhất định sẽ không nói gì cả, cứ trực tiếp kéo em đến đấy thôi.”
Quý Thành Úc cắn răng, anh đúng là có thể làm ra chuyện như này thật.
“Nhưng mà Tiểu Úc à, em thiếu nhà cô ấy một lời xin lỗi thật.” Quý Bắc Chu nghiêm mặt, “Chuyện gì cũng cần phải giải quyết, trốn tránh cũng vô ích.”
Quý Thành Úc gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại.
Năm đó hắn còn ích kỷ, chưa chín chắn, chỉ nghĩ đến điều mình thích, cảm thấy cả thế giới phải nhường đường cho tình yêu của hắn, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, thậm chí không cảm thấy hắn đã quấy rối cuộc sống của nhà Lâm Sơ Thịnh.
Lúc này nghĩ lại, khi đó hắn đúng là tên khốn nạn, nợ nhà họ Lâm rất nhiều, ít nhất cũng phải nói hai tiếng xin lỗi.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố ý lảng tránh chuyện này, đúng là không ra dáng đàn ông, thế nên tuy rằng hắn thấp thỏm, nhưng vẫn đi cùng Quý Bắc Chu tới đây.
“Anh, anh nghĩ chú Lâm có đánh em hay không?”
Quý Bắc Chu khẽ cười, “Sợ cái gì, còn anh ở đây mà.”
Có anh trai để gửi gắm, Quý Thành Úc bỗng thấy ấm áp.
“Nhưng mà em phải học cách tự mình đối mặt với tất cả trước, cho dù có gặp sợ hãi hoảng loạn, bây giờ em cũng kết hôn rồi, sau này em và em dâu còn có rất nhiều chuyện cần phải trải qua nữa, bất kể đúng hay sai cũng không thể trốn tránh được.”
Tuy nói Quý Thành Úc cũng bắt đầu ra ngoài làm việc rồi, nhưng nói về kinh nghiệm thì Quý Bắc Chu phải nói là phong phú hơn hắn nhiều.
Hắn cười gật đầu, lòng còn thầm nghĩ:
Đây mới là anh ruột chứ.
**
Năm phút sau, ở cửa nhà nghỉ nhà họ Lâm
Lâm Sơ Thịnh nhận được điện thoại, nghe Quý Bắc Chu bảo đã đến rồi, cô vội vàng chạy ra đi đón, thì lại thấy…
Quý Thành Úc và con chó nhà hàng xóm đang đứng sóng đôi nhìn nhau chăm chú.
Dọc đường, Quý Thành Úc vẫn luôn cân nhắc nên nói những gì với bố mẹ Lâm Sơ Thịnh, không ngờ lúc này lại bị một con chó chặn đường.
“Anh, anh…” Quý Thành Úc như sắp khóc rồi.
“Vừa rồi đã nói rồi mà, em phải biết học cách tự mình đối mặt với tất cả.” Tay Quý Bắc Chu để trên thân xe, suýt chút nữa anh đã cười ra tiếng.
“Cái này không được thật.”
Nhìn vào con chó này, hắn cảm thấy chỗ bị nó cắn lại đau lâm râm.
Một lần bị chó cắn, mười năm sợ tiếng chó, đây là vấn đề về mặt sinh lý, thật sự khó mà đối mặt được.
“Nói đã đến rồi mà? Sao lại không vào đi.”
Lâm Kiến Nghiệp chờ đợi sốt ruột, không nhịn được nữa phải mở cửa ra xem tình hình.
Con chó bỗng nhiên sủa về phía Quý Thành Úc hai tiếng, hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh như chớp đến trốn sau lưng Quý Bắc Chu, “Anh, cứu em, chó, chó –”
Người nào đó bị dọa đến mức nói lắp luôn rồi.
“Hao Thiên Khuyển!” Chú hàng xóm nghe được tiếng đi ra, có lẽ chú nhận ra người đang run bần bật kia, dù sao năm đó Quý Thành Úc bị chó cắn, nhà chú còn đưa hắn đến phòng bệnh để tiêm vắc-xin, rồi còn phải đền tiền.
Chú hàng xóm cười với hắn, “Chàng trai, là cậu à, cậu đừng sợ, chắc nó nhận ra cậu nên hơi phấn khích, cậu xem nó luôn vẫy đuôi với cậu kìa, chứng tỏ nó vui khi thấy cậu lắm đấy.”
Quý Thành Úc sắp suy sụp rồi:
Chú đừng nói như thế, càng nói tôi càng sợ hơn.
Hắn vốn đang nghĩ, tuy rằng không dám gặp người nhà họ Lâm, nhưng hắn cũng không thể thể hiện ra ngoài được, mà cần phải để cho chú dì thấy hắn đã trưởng thành, không còn là tên nhóc cả đầu chỉ có chuyện yêu đương kia.
Ai mà ngờ hiện thực lại cho hắn một bạt tai.
Hắn chỉ có thể trốn phía sau lưng Quý Bắc Chu, đi vào nhà họ Lâm cùng anh với vẻ hèn nhát.
Lâm Kiến Nghiệp thì ban đầu còn tính ra oai phủ đầu với hai anh em này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ sợ hãi của người nào đó, ông vừa thấy giận vừa thấy buồn cười.
Đã mấy năm không gặp rồi, mà cái thằng nhóc này vẫn còn ngốc như thế được?
Ngốc đến mức ông không biết phải tức giận như thế nào.
**
Sau khi vào nhà rồi, Trình Diễm Linh đang nấu cơm, Quý Bắc Chu nhất định không chịu ngồi không chờ cơm, anh cởi áo khoác, đi đến phòng bếp để giúp đỡ.
“Cháu đừng đi vào, bẩn quần áo đấy, cứ ngồi đấy đợi ăn cơm thôi.” Trình Diễm Linh cười bảo anh đi ra ngoài.
“Không sao ạ, hai người làm sẽ nhanh hơn, cháu chỉ sợ giúp thêm phiền thôi, dì không ghét bỏ cháu là được ạ.”
“Cháu đã giỏi lắm rồi, con bé Sơ Thịnh kia còn không bằng cháu đâu.”
“Mẹ –” Lâm Sơ Thịnh vừa nghe mẹ cô nói câu này, đã vội vàng chạy vào trong bếp.
Kết quả phòng bếp ồn ào náo nhiệt, còn Quý Thành Úc thì ngây người.
Sao lại để mình hắn lại thế này?
Trong phòng khách, Lâm Kiến Nghiệp và Quý Thành Úc ngồi đối diện nhau, không khí cực kỳ xấu hổ ngại ngùng.
“Hì hì –” Quý Thành Úc cười gượng với Lâm Kiến Nghiệp, “Chú ơi, lâu lắm rồi không gặp chú.”
“Đúng là lâu rồi không gặp.”
Quý Thành Úc hắng lại giọng, “Thật ra cháu cũng nghĩ đến chuyện sẽ đi gặp chú và dì rồi, nhưng không ngờ lại gặp nhau bằng cách này.”
“Tôi cũng không ngờ đấy.” Lâm Kiến Nghiệp cầm cốc lên uống một ngụm trà nóng.
“Chú vẫn trẻ như thế, không thay đổi chút nào cả.” Quý Thành Úc cười nói mấy câu khách sáo.
“Không còn trẻ nữa, mọc không ít tóc bạc rồi.”
“Cháu không nhìn ra đấy.”
“Mấy hôm trước vừa mới nhuộm tóc.”
“…”
Ôi anh ruột của tôi ơi, sao anh lại để mình tôi ở đây thế này, đúng là để tôi đối mặt với sợ hãi à.
Nói sẽ đứng ra làm hậu thuẫn cho tôi mà?
Đúng là chỉ biết lừa người khác.
Quý Thành Úc cười gượng, “Thực ra hai năm nay bố mẹ cháu cũng có không ít tóc bạc rồi, nhìn thấy mà bùi ngùi.”
“Bố mẹ cậu hai năm nay mới có à, còn đầu tôi đã bắt đầu bạc từ lúc Sơ Thịnh học cấp ba kìa.”
Lâm Kiến Nghiệp cười, ngầm ám chỉ: Năm đó tại cái thằng nhóc cậu dây dưa làm phiền con gái tôi, tôi bạc đầu là do bị cậu chọc tức đấy!
“Chú ơi, chuyện năm đó, cháu thực sự rất xin lỗi, cháu chỉ lo bản thân, mà để cho chú và dì thêm không ít phiền phức, cũng khiến Sơ Thịnh gặp nhiều rắc rối, cũng mấy năm rồi mà cháu không dám gặp chú dì, cháu thật sự cảm thấy không có mặt mũi…”
Quý Thành Úc đang dâng trào cảm xúc, chuẩn bị làm một đoạn trữ tình dài tập, thì cửa nhà nghỉ bỗng được đẩy ra.
Cùng với một trận gió lạnh thấu xương, chú hàng xóm kia bưng đồ ăn đi vào, “Biết hôm nay bạn trai Sơ Thịnh tới đây, hôm qua nhà tôi mới kho chân giò, mang cho mọi người nếm thử.”
Con chó kia cũng chen được vào cửa rồi!
Còn phóng nhanh như bay đến chỗ Quý Thành Úc!
Ba người đang ở nấu cơm ở phòng bếp, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu khiếp sợ của người nào đó, vội vàng chạy ra ngoài xem.
Quý Thành Úc đã bị con chó dồn đến một góc sô pha, vẻ mặt hắn trắng bệch, mà chó kia thì ngồi bên chân hắn, ngoe nguẩy cái đuôi cọ vào chân hắn, vẻ mặt lấy lòng, cần vuốt ve.
Quý Thành Úc sắp điên rồi:
Ông trời ơi, kiếp trước tôi nợ con chó này à?
Sớm biết sẽ có hôm nay, sao năm đó mày không cắn chết tao luôn đi.
Quý Bắc Chu dở khóc dở cười, cái tên em trai ngốc nghếch này, anh gọi ba tiếng Hao Thiên Khuyển, chó kia ngoe nguẩy đuôi chạy đến bên người anh.
Vừa nhìn thấy Quý Bắc Chu vuốt ve chó, Quý Thành Úc càng thấy sụp đổ.
Con chó này sao lại thân với anh hắn như thế chứ.
Hết chương 78.
Lời của tác giả:
Hôm nay anh Thành là chó hèn nhát, haha
Quý Thành Úc: Cô ngậm miệng đi.
Anh Bắc: Chú chó này đáng iu thế cơ mà…
Quý Thành Úc: Đấy là anh chưa bị nó cắn thôi!!!
Quý Thành Úc ngồi ở ghế phó lái, giơ tay kéo cà vạt, có cần phải bắt hắn ăn mặc long trọng như thế không?
Hắn dùng ánh mắt lướt qua Quý Bắc Chu-người đang lái xe, rồi lấy điện thoại ra tra mạng:
【 Nhảy từ trên xe xuống sẽ như thế nào? 】
Có cư dân mạng rep lại:
【 Sẽ nhập viện, còn sau thì được về nhà hay về nhà xác, thì phải xem vận may của cậu. 】
【 Thà rằng để chân chạm đất trước rồi ngã gãy chân, chứ đừng để đầu chạm đất trước, chắc chắn chết đấy. 】
【 Chú ý quan sát tốc độ xe ngay lúc đó, cân nhắc tốc độ ma sát với mặt đường, chúc cậu may mắn. 】
…
Quý Thành Úc hoa mắt ù tai, nhảy xuống xe thôi mà, sao mà làm như đang học tiết vật lý thế.
Chiếc xe càng đi đến gần nhà nghỉ nhà họ Lâm hơn, sự bất an nơi đáy lòng hắn dần dần tăng lên, trên đường đi bố mẹ lại gọi hai cuộc điện thoại, họ đều nói những chuyện nghe nhàm cả tai, còn Triệu Thiến thì đăng lên newsfeed:
【 Chồng không ở nhà, đi ăn cơm dạo phố với bạn thân, vui quá. 】
Quý Thành Úc tức giận đến mức cắn răng, hắn không ở nhà mà cô ấy vui vẻ như thế?
—
Khi xe sắp đến nhà họ Lâm, Quý Thành Úc mở cửa sổ cho thoáng khí, hắn cảm thấy trong xe ngột ngạt, sắp nghẹt thở rồi.
“Sao thế? Không thoải mái à?” Quý Bắc Chu liếc hắn một cái.
“Từ khi biết hai người ở bên nhau, em có ngày nào được thoải mái đâu! Hai người làm em tổn thọ quá.”
“Chuyện này không liên quan đến cô ấy, cô ấy còn sợ em không chịu nổi kích thích, nên mới nói cho em biết quan hệ của bọn anh trước, nếu như mà là anh thì…” Quý Bắc Chu cong môi, “Nhất định sẽ không nói gì cả, cứ trực tiếp kéo em đến đấy thôi.”
Quý Thành Úc cắn răng, anh đúng là có thể làm ra chuyện như này thật.
“Nhưng mà Tiểu Úc à, em thiếu nhà cô ấy một lời xin lỗi thật.” Quý Bắc Chu nghiêm mặt, “Chuyện gì cũng cần phải giải quyết, trốn tránh cũng vô ích.”
Quý Thành Úc gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc lại.
Năm đó hắn còn ích kỷ, chưa chín chắn, chỉ nghĩ đến điều mình thích, cảm thấy cả thế giới phải nhường đường cho tình yêu của hắn, không quan tâm đến cảm nhận của người khác, thậm chí không cảm thấy hắn đã quấy rối cuộc sống của nhà Lâm Sơ Thịnh.
Lúc này nghĩ lại, khi đó hắn đúng là tên khốn nạn, nợ nhà họ Lâm rất nhiều, ít nhất cũng phải nói hai tiếng xin lỗi.
Mấy năm nay hắn vẫn luôn cố ý lảng tránh chuyện này, đúng là không ra dáng đàn ông, thế nên tuy rằng hắn thấp thỏm, nhưng vẫn đi cùng Quý Bắc Chu tới đây.
“Anh, anh nghĩ chú Lâm có đánh em hay không?”
Quý Bắc Chu khẽ cười, “Sợ cái gì, còn anh ở đây mà.”
Có anh trai để gửi gắm, Quý Thành Úc bỗng thấy ấm áp.
“Nhưng mà em phải học cách tự mình đối mặt với tất cả trước, cho dù có gặp sợ hãi hoảng loạn, bây giờ em cũng kết hôn rồi, sau này em và em dâu còn có rất nhiều chuyện cần phải trải qua nữa, bất kể đúng hay sai cũng không thể trốn tránh được.”
Tuy nói Quý Thành Úc cũng bắt đầu ra ngoài làm việc rồi, nhưng nói về kinh nghiệm thì Quý Bắc Chu phải nói là phong phú hơn hắn nhiều.
Hắn cười gật đầu, lòng còn thầm nghĩ:
Đây mới là anh ruột chứ.
**
Năm phút sau, ở cửa nhà nghỉ nhà họ Lâm
Lâm Sơ Thịnh nhận được điện thoại, nghe Quý Bắc Chu bảo đã đến rồi, cô vội vàng chạy ra đi đón, thì lại thấy…
Quý Thành Úc và con chó nhà hàng xóm đang đứng sóng đôi nhìn nhau chăm chú.
Dọc đường, Quý Thành Úc vẫn luôn cân nhắc nên nói những gì với bố mẹ Lâm Sơ Thịnh, không ngờ lúc này lại bị một con chó chặn đường.
“Anh, anh…” Quý Thành Úc như sắp khóc rồi.
“Vừa rồi đã nói rồi mà, em phải biết học cách tự mình đối mặt với tất cả.” Tay Quý Bắc Chu để trên thân xe, suýt chút nữa anh đã cười ra tiếng.
“Cái này không được thật.”
Nhìn vào con chó này, hắn cảm thấy chỗ bị nó cắn lại đau lâm râm.
Một lần bị chó cắn, mười năm sợ tiếng chó, đây là vấn đề về mặt sinh lý, thật sự khó mà đối mặt được.
“Nói đã đến rồi mà? Sao lại không vào đi.”
Lâm Kiến Nghiệp chờ đợi sốt ruột, không nhịn được nữa phải mở cửa ra xem tình hình.
Con chó bỗng nhiên sủa về phía Quý Thành Úc hai tiếng, hắn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy nhanh như chớp đến trốn sau lưng Quý Bắc Chu, “Anh, cứu em, chó, chó –”
Người nào đó bị dọa đến mức nói lắp luôn rồi.
“Hao Thiên Khuyển!” Chú hàng xóm nghe được tiếng đi ra, có lẽ chú nhận ra người đang run bần bật kia, dù sao năm đó Quý Thành Úc bị chó cắn, nhà chú còn đưa hắn đến phòng bệnh để tiêm vắc-xin, rồi còn phải đền tiền.
Chú hàng xóm cười với hắn, “Chàng trai, là cậu à, cậu đừng sợ, chắc nó nhận ra cậu nên hơi phấn khích, cậu xem nó luôn vẫy đuôi với cậu kìa, chứng tỏ nó vui khi thấy cậu lắm đấy.”
Quý Thành Úc sắp suy sụp rồi:
Chú đừng nói như thế, càng nói tôi càng sợ hơn.
Hắn vốn đang nghĩ, tuy rằng không dám gặp người nhà họ Lâm, nhưng hắn cũng không thể thể hiện ra ngoài được, mà cần phải để cho chú dì thấy hắn đã trưởng thành, không còn là tên nhóc cả đầu chỉ có chuyện yêu đương kia.
Ai mà ngờ hiện thực lại cho hắn một bạt tai.
Hắn chỉ có thể trốn phía sau lưng Quý Bắc Chu, đi vào nhà họ Lâm cùng anh với vẻ hèn nhát.
Lâm Kiến Nghiệp thì ban đầu còn tính ra oai phủ đầu với hai anh em này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngu ngơ sợ hãi của người nào đó, ông vừa thấy giận vừa thấy buồn cười.
Đã mấy năm không gặp rồi, mà cái thằng nhóc này vẫn còn ngốc như thế được?
Ngốc đến mức ông không biết phải tức giận như thế nào.
**
Sau khi vào nhà rồi, Trình Diễm Linh đang nấu cơm, Quý Bắc Chu nhất định không chịu ngồi không chờ cơm, anh cởi áo khoác, đi đến phòng bếp để giúp đỡ.
“Cháu đừng đi vào, bẩn quần áo đấy, cứ ngồi đấy đợi ăn cơm thôi.” Trình Diễm Linh cười bảo anh đi ra ngoài.
“Không sao ạ, hai người làm sẽ nhanh hơn, cháu chỉ sợ giúp thêm phiền thôi, dì không ghét bỏ cháu là được ạ.”
“Cháu đã giỏi lắm rồi, con bé Sơ Thịnh kia còn không bằng cháu đâu.”
“Mẹ –” Lâm Sơ Thịnh vừa nghe mẹ cô nói câu này, đã vội vàng chạy vào trong bếp.
Kết quả phòng bếp ồn ào náo nhiệt, còn Quý Thành Úc thì ngây người.
Sao lại để mình hắn lại thế này?
Trong phòng khách, Lâm Kiến Nghiệp và Quý Thành Úc ngồi đối diện nhau, không khí cực kỳ xấu hổ ngại ngùng.
“Hì hì –” Quý Thành Úc cười gượng với Lâm Kiến Nghiệp, “Chú ơi, lâu lắm rồi không gặp chú.”
“Đúng là lâu rồi không gặp.”
Quý Thành Úc hắng lại giọng, “Thật ra cháu cũng nghĩ đến chuyện sẽ đi gặp chú và dì rồi, nhưng không ngờ lại gặp nhau bằng cách này.”
“Tôi cũng không ngờ đấy.” Lâm Kiến Nghiệp cầm cốc lên uống một ngụm trà nóng.
“Chú vẫn trẻ như thế, không thay đổi chút nào cả.” Quý Thành Úc cười nói mấy câu khách sáo.
“Không còn trẻ nữa, mọc không ít tóc bạc rồi.”
“Cháu không nhìn ra đấy.”
“Mấy hôm trước vừa mới nhuộm tóc.”
“…”
Ôi anh ruột của tôi ơi, sao anh lại để mình tôi ở đây thế này, đúng là để tôi đối mặt với sợ hãi à.
Nói sẽ đứng ra làm hậu thuẫn cho tôi mà?
Đúng là chỉ biết lừa người khác.
Quý Thành Úc cười gượng, “Thực ra hai năm nay bố mẹ cháu cũng có không ít tóc bạc rồi, nhìn thấy mà bùi ngùi.”
“Bố mẹ cậu hai năm nay mới có à, còn đầu tôi đã bắt đầu bạc từ lúc Sơ Thịnh học cấp ba kìa.”
Lâm Kiến Nghiệp cười, ngầm ám chỉ: Năm đó tại cái thằng nhóc cậu dây dưa làm phiền con gái tôi, tôi bạc đầu là do bị cậu chọc tức đấy!
“Chú ơi, chuyện năm đó, cháu thực sự rất xin lỗi, cháu chỉ lo bản thân, mà để cho chú và dì thêm không ít phiền phức, cũng khiến Sơ Thịnh gặp nhiều rắc rối, cũng mấy năm rồi mà cháu không dám gặp chú dì, cháu thật sự cảm thấy không có mặt mũi…”
Quý Thành Úc đang dâng trào cảm xúc, chuẩn bị làm một đoạn trữ tình dài tập, thì cửa nhà nghỉ bỗng được đẩy ra.
Cùng với một trận gió lạnh thấu xương, chú hàng xóm kia bưng đồ ăn đi vào, “Biết hôm nay bạn trai Sơ Thịnh tới đây, hôm qua nhà tôi mới kho chân giò, mang cho mọi người nếm thử.”
Con chó kia cũng chen được vào cửa rồi!
Còn phóng nhanh như bay đến chỗ Quý Thành Úc!
Ba người đang ở nấu cơm ở phòng bếp, bỗng nhiên nghe được tiếng kêu khiếp sợ của người nào đó, vội vàng chạy ra ngoài xem.
Quý Thành Úc đã bị con chó dồn đến một góc sô pha, vẻ mặt hắn trắng bệch, mà chó kia thì ngồi bên chân hắn, ngoe nguẩy cái đuôi cọ vào chân hắn, vẻ mặt lấy lòng, cần vuốt ve.
Quý Thành Úc sắp điên rồi:
Ông trời ơi, kiếp trước tôi nợ con chó này à?
Sớm biết sẽ có hôm nay, sao năm đó mày không cắn chết tao luôn đi.
Quý Bắc Chu dở khóc dở cười, cái tên em trai ngốc nghếch này, anh gọi ba tiếng Hao Thiên Khuyển, chó kia ngoe nguẩy đuôi chạy đến bên người anh.
Vừa nhìn thấy Quý Bắc Chu vuốt ve chó, Quý Thành Úc càng thấy sụp đổ.
Con chó này sao lại thân với anh hắn như thế chứ.
Hết chương 78.
Lời của tác giả:
Hôm nay anh Thành là chó hèn nhát, haha
Quý Thành Úc: Cô ngậm miệng đi.
Anh Bắc: Chú chó này đáng iu thế cơ mà…
Quý Thành Úc: Đấy là anh chưa bị nó cắn thôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.