Chương 93: Trúng kế, trở thành đối tượng bị săn
Nguyệt Sơ Giảo Giảo
01/10/2022
Xe chạy trong rừng mưa, chim thú kinh sợ giải tán, mây lớn che lấp mặt trời, khiến cả khu rừng mưa giống như lồng hấp.
Quý Bắc Chu đặt cánh tay ở trên cửa sổ xe, hút từng điếu từng điếu thuốc một.
“… Lần này nếu như thật sự bắt được nhóm người này, tôi phải xin lãnh đạo mở tiệc chúc mừng.” Hắc Tử phụ trách lái xe, “Nhìn chằm chằm nhóm này cũng lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày kết thúc.”
“Còn tôi sẽ xin lãnh đạo để về nhà sớm.” Vu Bôn cười nói, “Cô ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm.”
“Biến đi, bọn tôi đang nói chuyện công việc, anh lại bắt đầu khoe khoang yêu đương gì đấy.”
“Đúng đấy, Đại Bôn, biết là anh sắp kết hôn, nhưng cũng đâu cần kích thích bọn tôi chứ?”
“Đại Bôn, anh thích trai hay gái đấy?” Có người hỏi.
“Tôi sao cũng được.” Nhắc tới chuyện con cái, Vu Bôn cũng thấy có mấy phần ngại ngùng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Đội trưởng, anh thì sao? Thích trai hay gái?”
Quý Bắc Chu giơ tay đạn gẩy tàn thuốc, rồi nhìn lên bầu trời, “Sắp mưa rồi.”
Hắc Tử cười to:
“Trời sắp mưa rồi, có người sắp gả chồng, chị dâu sắp sinh con, ha ha –”
Mọi người trong xe cười ầm lên, Quý Bắc Chu thì ngồi ở ghế phó lái, nhìn Hắc Tử với ánh mắt sắc lạnh, hờ hững, “Bỗng nhiên nhớ ra thời gian này cứ bận chuyện tuần tra suốt, nên không để ý đến cậu rồi, đợi đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta phải tâm sự lại với nhau rồi.”
Khóe miệng Hắc Tử co rút, “Đội trưởng, em chỉ nói đùa thôi.”
“Thế à?” Quý Bắc Chu hút một hơi thuốc.
“Nhưng mà tôi không nói đùa.”
Vẻ mặt Hắc Tử buồn bực, mấy người trong xe cố gắng để nín cười.
**
Xe chạy đến nơi giáp ranh của khu bảo hộ, mọi người xuống xe, giấu xe đi nơi khác, đi bộ về phía trước để tụ họp với cảnh sát địa phương.
Khi bọn họ đến nơi, cảnh sát đang dặn dò chuyện giao dịch với tên đồng lõa bị bắt được kia.
Người đàn ông đó có màu da đen, đang giao tiếp với cảnh sát bằng tiếng địa phương, mấy người Quý Bắc Chu không hiểu, nhưng xem vẻ mặt của hắn ta, có vẻ như không muốn phối hợp cho lắm.
Quý Bắc Chu đi đến bên cạnh một người cảnh sát mà anh quen biết, hỏi thăm tình hình bằng tiếng Anh lưu loát, “Chuyện gì vậy? Không muốn phối hợp à?”
“Đã đến đây rồi mà tên này còn sợ hãi, nói Diều Hâu là một kẻ tàn nhẫn có thù tất báo, sẽ giết cả nhà hắn.”
Quý Bắc Chu khẽ hừ, “Vậy phải xem gã có cơ hội đó không.”
Người cảnh sát kia cười lên, “Các anh quen thuộc với rừng mưa, nếu xảy ra chuyện gì còn cần các anh phối hợp.”
Càng lúc càng gần đến thời gian giao dịch, tên kia lại không muốn đi về trước, điều này đã chọc giận một người cảnh sát, suýt chút nữa cảnh sát đã lấy súng chĩa vào đầu tên kia.
Cuối cùng có một người khuyên:
“Anh đã đưa cảnh sát tới nơi này thì không thể nào quay đầu được, nếu lúc này lùi bước, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh, Diều Hâu biết được chuyện này thì càng không bỏ qua, chi bằng cứ phối hợp cảnh sát hoàn thành vụ này.”
Tên kia cuối cùng cũng gật đầu bất chấp.
—
Địa điểm giao dịch ở một cánh đồng hoang vu, mấy người Quý Bắc Chu và cảnh sát mai phục ở chỗ cách đó không xa, tên da đen lúc nãy thì đi trước để tiến hành giao dịch.
Khi tên kia lái xe đến, Quý Bắc Chu và những người khác đang dùng ống nhòm để quan sát tình hình xung quanh.
Thời gian giao dịch là hai giờ chiều, nhưng thời gian từng phút trôi qua, đã hai giờ rưỡi mà vẫn không thấy có người lộ diện.
Thời tiết nóng nực, khiến ai nấy đều toát một lớp mồ hôi, ở rừng mưa này còn nhiều muỗi nữa, cảnh sát ra hiệu bọn họ tiếp tục đợi nên cũng chẳng ai dám làm bừa.
Hắc Tử là một người nóng tính, nhìn về phía Quý Bắc Chu với vẻ nôn nóng.
Hắc Tử đến gần, vừa định nói khẽ gì đó, Quý Bắc Chu bỗng nhiên nâng tay, đè đầu hắn lại.
Anh dùng sức khiến hắn suýt nữa đã vùi đầu vào đất, hắn hít sâu một hơi, cố kìm không cho bản thân phát ra tiếng động, bên tai lại có giọng nói truyền đến:
“Có động tĩnh rồi.”
Trời có dấu hiệu mưa to, chim thú đều ẩn núp, rừng mưa hiếm khi mới yên tĩnh như vậy, một tiếng động nhỏ cũng sẽ được khuếch đại hơn, hơn nữa lại là tiếng xe chạy.
Người xuống xe đầu tiên chính là Diều Hâu!
Hôm nay gã ta không mang khẩu trang, cặp mắt sắc lạnh không độ ấm kia có lẽ khiến Quý Bắc Chu cả đời khó quên.
Gã ta có thân hình thiên về người châu Á, vào lúc này xuất hiện trong nhóm người da đen, da trắng kia, có vẻ cũng không mấy hơn người, nhưng vẻ hung ác tàn nhẫn trên người gã thì không sao che giấu được.
Bọn họ lái bốn, năm chiếc xe tới, người tới lần này cũng nhiều hơn, tất cả đều cầm súng, Quý Bắc Chu hơi chau mày.
Hắc Tử rõ ràng cũng nhận thấy sự kỳ lạ, vỗ vỗ lấy anh.
Nhóm trộm săn thường đến để săn giết động vật, nếu chỉ muốn giao dịch, cũng không gọi nhiều người đến như vậy.
Cho dù cần vận chuyển nhiều da lông xương cốt chắc tầm một hai chiếc xe là đủ rồi.
Diều Hâu này xưa nay vẫn luôn nhạy bén nhất.
Quý Bắc Chu giao chiến với nhóm này mấy lần, trừ lần tìm đến chỗ bọn họ ẩn trốn ở Vân Nam, và cái lần bị mai phục ở thị trấn nghèo đó, thì hầu như anh chưa thấy gã ta xuất hiện.
Cảnh sát cũng biết rõ về nhóm này, vậy nên lần này hành động, đầu tiên bắt được cái tên đồng lõa giao dịch với bọn họ, từ đó hỏi ra hang ổ, muốn hành động tiêu diệt nhóm này luôn.
Tình huống lúc này gây bất ngờ.
Không hợp lý lắm.
Quý Bắc Chu nhíu chặt hàng lông mày, khi tất cả mọi người đang mai phục nôn nóng, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến từ khu rừng ở cách đó không xa, mọi người thấy hơi bất ngờ, tưởng mấy người đồng hành không nghe theo lệnh, định ra tay trước.
Nhưng vào lúc này, một đám người đang giao dịch trên cánh đồng hoang vu kia, bỗng nhiên tất cả đều giơ súng, hướng vào cùng một chỗ.
Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết của động vật, ngay lúc tiếng súng vang, Quý Bắc Chu cầm bộ đàm nói lại với bên cảnh sát:
“Không hợp lý rồi, bây giờ lên luôn hay lùi lại!”
Nhưng tiếng súng đã dọa tên da đen nghe lời bọn họ đi lên giao dịch kia sợ hãi, tên kia bỗng nhiên nhảy lên xe chuẩn bị chạy.
Giây tiếp theo, Diều Hâu bỗng nhiên bắt lấy cánh tay tên kia, kéo tên kia từ ghế lái xuống…
“Pằng –” một phát súng vỡ đầu!
Cuối cùng có người không đợi được nữa, xông ra ngoài, trong nháy mắt lại bị nhóm trộm săn kia bắn đến.
Quý Bắc Chu thấy bất ngờ.
Đối phương đã có chuẩn bị, bọn họ có lẽ bị trúng kế rồi!
Nhóm trộm săn dốc hết toàn lực, có lẽ muốn tiến hành đi săn.
Còn đối tượng bị săn…
Chính là bọn họ!
Quý Bắc Chu đặt cánh tay ở trên cửa sổ xe, hút từng điếu từng điếu thuốc một.
“… Lần này nếu như thật sự bắt được nhóm người này, tôi phải xin lãnh đạo mở tiệc chúc mừng.” Hắc Tử phụ trách lái xe, “Nhìn chằm chằm nhóm này cũng lâu lắm rồi, cuối cùng cũng đợi được ngày kết thúc.”
“Còn tôi sẽ xin lãnh đạo để về nhà sớm.” Vu Bôn cười nói, “Cô ấy ở nhà một mình, tôi không yên tâm.”
“Biến đi, bọn tôi đang nói chuyện công việc, anh lại bắt đầu khoe khoang yêu đương gì đấy.”
“Đúng đấy, Đại Bôn, biết là anh sắp kết hôn, nhưng cũng đâu cần kích thích bọn tôi chứ?”
“Đại Bôn, anh thích trai hay gái đấy?” Có người hỏi.
“Tôi sao cũng được.” Nhắc tới chuyện con cái, Vu Bôn cũng thấy có mấy phần ngại ngùng, nghiêng đầu nhìn về phía Quý Bắc Chu, “Đội trưởng, anh thì sao? Thích trai hay gái?”
Quý Bắc Chu giơ tay đạn gẩy tàn thuốc, rồi nhìn lên bầu trời, “Sắp mưa rồi.”
Hắc Tử cười to:
“Trời sắp mưa rồi, có người sắp gả chồng, chị dâu sắp sinh con, ha ha –”
Mọi người trong xe cười ầm lên, Quý Bắc Chu thì ngồi ở ghế phó lái, nhìn Hắc Tử với ánh mắt sắc lạnh, hờ hững, “Bỗng nhiên nhớ ra thời gian này cứ bận chuyện tuần tra suốt, nên không để ý đến cậu rồi, đợi đến khi nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta phải tâm sự lại với nhau rồi.”
Khóe miệng Hắc Tử co rút, “Đội trưởng, em chỉ nói đùa thôi.”
“Thế à?” Quý Bắc Chu hút một hơi thuốc.
“Nhưng mà tôi không nói đùa.”
Vẻ mặt Hắc Tử buồn bực, mấy người trong xe cố gắng để nín cười.
**
Xe chạy đến nơi giáp ranh của khu bảo hộ, mọi người xuống xe, giấu xe đi nơi khác, đi bộ về phía trước để tụ họp với cảnh sát địa phương.
Khi bọn họ đến nơi, cảnh sát đang dặn dò chuyện giao dịch với tên đồng lõa bị bắt được kia.
Người đàn ông đó có màu da đen, đang giao tiếp với cảnh sát bằng tiếng địa phương, mấy người Quý Bắc Chu không hiểu, nhưng xem vẻ mặt của hắn ta, có vẻ như không muốn phối hợp cho lắm.
Quý Bắc Chu đi đến bên cạnh một người cảnh sát mà anh quen biết, hỏi thăm tình hình bằng tiếng Anh lưu loát, “Chuyện gì vậy? Không muốn phối hợp à?”
“Đã đến đây rồi mà tên này còn sợ hãi, nói Diều Hâu là một kẻ tàn nhẫn có thù tất báo, sẽ giết cả nhà hắn.”
Quý Bắc Chu khẽ hừ, “Vậy phải xem gã có cơ hội đó không.”
Người cảnh sát kia cười lên, “Các anh quen thuộc với rừng mưa, nếu xảy ra chuyện gì còn cần các anh phối hợp.”
Càng lúc càng gần đến thời gian giao dịch, tên kia lại không muốn đi về trước, điều này đã chọc giận một người cảnh sát, suýt chút nữa cảnh sát đã lấy súng chĩa vào đầu tên kia.
Cuối cùng có một người khuyên:
“Anh đã đưa cảnh sát tới nơi này thì không thể nào quay đầu được, nếu lúc này lùi bước, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho anh, Diều Hâu biết được chuyện này thì càng không bỏ qua, chi bằng cứ phối hợp cảnh sát hoàn thành vụ này.”
Tên kia cuối cùng cũng gật đầu bất chấp.
—
Địa điểm giao dịch ở một cánh đồng hoang vu, mấy người Quý Bắc Chu và cảnh sát mai phục ở chỗ cách đó không xa, tên da đen lúc nãy thì đi trước để tiến hành giao dịch.
Khi tên kia lái xe đến, Quý Bắc Chu và những người khác đang dùng ống nhòm để quan sát tình hình xung quanh.
Thời gian giao dịch là hai giờ chiều, nhưng thời gian từng phút trôi qua, đã hai giờ rưỡi mà vẫn không thấy có người lộ diện.
Thời tiết nóng nực, khiến ai nấy đều toát một lớp mồ hôi, ở rừng mưa này còn nhiều muỗi nữa, cảnh sát ra hiệu bọn họ tiếp tục đợi nên cũng chẳng ai dám làm bừa.
Hắc Tử là một người nóng tính, nhìn về phía Quý Bắc Chu với vẻ nôn nóng.
Hắc Tử đến gần, vừa định nói khẽ gì đó, Quý Bắc Chu bỗng nhiên nâng tay, đè đầu hắn lại.
Anh dùng sức khiến hắn suýt nữa đã vùi đầu vào đất, hắn hít sâu một hơi, cố kìm không cho bản thân phát ra tiếng động, bên tai lại có giọng nói truyền đến:
“Có động tĩnh rồi.”
Trời có dấu hiệu mưa to, chim thú đều ẩn núp, rừng mưa hiếm khi mới yên tĩnh như vậy, một tiếng động nhỏ cũng sẽ được khuếch đại hơn, hơn nữa lại là tiếng xe chạy.
Người xuống xe đầu tiên chính là Diều Hâu!
Hôm nay gã ta không mang khẩu trang, cặp mắt sắc lạnh không độ ấm kia có lẽ khiến Quý Bắc Chu cả đời khó quên.
Gã ta có thân hình thiên về người châu Á, vào lúc này xuất hiện trong nhóm người da đen, da trắng kia, có vẻ cũng không mấy hơn người, nhưng vẻ hung ác tàn nhẫn trên người gã thì không sao che giấu được.
Bọn họ lái bốn, năm chiếc xe tới, người tới lần này cũng nhiều hơn, tất cả đều cầm súng, Quý Bắc Chu hơi chau mày.
Hắc Tử rõ ràng cũng nhận thấy sự kỳ lạ, vỗ vỗ lấy anh.
Nhóm trộm săn thường đến để săn giết động vật, nếu chỉ muốn giao dịch, cũng không gọi nhiều người đến như vậy.
Cho dù cần vận chuyển nhiều da lông xương cốt chắc tầm một hai chiếc xe là đủ rồi.
Diều Hâu này xưa nay vẫn luôn nhạy bén nhất.
Quý Bắc Chu giao chiến với nhóm này mấy lần, trừ lần tìm đến chỗ bọn họ ẩn trốn ở Vân Nam, và cái lần bị mai phục ở thị trấn nghèo đó, thì hầu như anh chưa thấy gã ta xuất hiện.
Cảnh sát cũng biết rõ về nhóm này, vậy nên lần này hành động, đầu tiên bắt được cái tên đồng lõa giao dịch với bọn họ, từ đó hỏi ra hang ổ, muốn hành động tiêu diệt nhóm này luôn.
Tình huống lúc này gây bất ngờ.
Không hợp lý lắm.
Quý Bắc Chu nhíu chặt hàng lông mày, khi tất cả mọi người đang mai phục nôn nóng, bỗng nhiên có tiếng động truyền đến từ khu rừng ở cách đó không xa, mọi người thấy hơi bất ngờ, tưởng mấy người đồng hành không nghe theo lệnh, định ra tay trước.
Nhưng vào lúc này, một đám người đang giao dịch trên cánh đồng hoang vu kia, bỗng nhiên tất cả đều giơ súng, hướng vào cùng một chỗ.
Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết của động vật, ngay lúc tiếng súng vang, Quý Bắc Chu cầm bộ đàm nói lại với bên cảnh sát:
“Không hợp lý rồi, bây giờ lên luôn hay lùi lại!”
Nhưng tiếng súng đã dọa tên da đen nghe lời bọn họ đi lên giao dịch kia sợ hãi, tên kia bỗng nhiên nhảy lên xe chuẩn bị chạy.
Giây tiếp theo, Diều Hâu bỗng nhiên bắt lấy cánh tay tên kia, kéo tên kia từ ghế lái xuống…
“Pằng –” một phát súng vỡ đầu!
Cuối cùng có người không đợi được nữa, xông ra ngoài, trong nháy mắt lại bị nhóm trộm săn kia bắn đến.
Quý Bắc Chu thấy bất ngờ.
Đối phương đã có chuẩn bị, bọn họ có lẽ bị trúng kế rồi!
Nhóm trộm săn dốc hết toàn lực, có lẽ muốn tiến hành đi săn.
Còn đối tượng bị săn…
Chính là bọn họ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.