Chương 3
Na Chích Hồ Ly
25/04/2014
Nói đến chuyện bất hòa từ xưa đến nay của Nghi Huyên cùng Thương Hàn, thực ra cũng không hẳn là “từ xưa đến nay” đều nghiêm trọng như thế. Bọn họ là đồng môn nhưng không cùng thầy. Mặc dù lớn lên cùng nhau từ bé, nhưng cũng không quen thân. Sư phụ của Thương Hàn là Vân Ẩn Thượng Nhân, ngoài ra Vân Ẩn còn có một nữ đệ tử khác, tên là Phương Thanh. Vân Ẩn thân là Chưởng môn cho nên khá là nghiêm khắc đối với đồ nhi. Thương Hàn cùng Phương Thanh từ nhỏ thường tu luyện cùng nhau, nên tính nết cũng lạnh nhạt giống nhau, bởi vậy nên rất ít khi chơi đùa cùng đệ tử khác. Nhưng cũng vì vậy mà tu vi của Thương Hàn và Phương Thanh hơn xa các đệ tử cùng thế hệ. Nhất là Thương Hàn, kiếm thuật cùng đạo pháp đều nổi bật, và rất được Chưởng môn coi trọng, các đệ tử khác cũng lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó (câu thành ngữ TQ). Còn cô khi đó, số lần chào hỏi với vị sư huynh này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chẳng có chỗ nào gọi là “bất hòa”.
Sự tình bắt đầu từ một năm tổ chức Đại hội đấu kiếm kia. Đại hội được tổ chức vào mùa thu, đệ tử giành chiến thắng sẽ được thăng lên một cấp, ngồi vào chức vị Đàn chủ. Lúc đó, Chưởng môn Vân Ẩn vốn nghĩ chức vị đó sẽ thuộc về Thương Hàn, nên tựa hồ như không hề lo lắng về cuộc tỷ thí này. Nhưng ngoài dự đoán là, sau cùng Thương Hàn lại thua dưới kiếm Phương Thanh. Trong lúc nhất thời, toàn phái xôn xao lên, không ai không sợ hãi. Từ Chưởng môn Vân Ẩn Thượng Nhân, cho tới chúng đệ tử bình thường, ai cũng không thể tin đây là sự thật. Nhưng sự thật chính là sự thật, cuối cùng chức vị Đàn Chủ đã trao tặng cho Phương Thanh.
Chỉ thua nửa chiêu, mà khác nhau một trời một vực. Không lâu sau, Thương Hàn rời khỏi sư môn, không rõ tung tích. Trong phái có lời đồn rằng, trước khi đi hắn đã tìm gặp Phương Thanh, tuyên bố một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại hết thảy.
Nghe đến mấy chuyện này, Nghi Huyên lập tức cảm thấy người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi. Sau đó, có một lần cơ duyên xảo hợp, mà cô và Phương Thanh cùng nhận nuôi một đứa bé bị ma vật làm hại vào sư môn, từ đó hai người dần dần quen thân nhau. Thế mới biết, người sư tỷ lạnh bạc trầm lắng này, chẳng qua chỉ là một cô nương thành thật, không giỏi nói chuyện mà thôi. Càng châm chọc hơn là Phương Thanh không có lòng tranh danh đoạt lợi, nhưng chỉ vì nghe Thương Hàn dặn dò là “Nhất định phải dốc toàn lực đánh một trận, bằng không đó là làm nhục hắn” mà làm theo thôi. Ai có thể ngờ, hắn sẽ bị thua?
Bởi vậy, hình tượng của Thương Hàn ngày càng bị rớt xuống. Mau miệng như Nghi Huyên, lại càng không quên tuyên truyền với các bạn đồng môn: “May mắn mà không để một tên đàn ông hẹp hòi như vậy làm Đàn Chủ.”
Nhưng như vậy vẫn chưa thể tính là “Bất hòa”, phải mãi cho đến mấy năm sau, chính là vào Đại hội đấu kiếm vào giữa mùa Thu, cuối cùng Thương Hàn cũng trở về Dịch Thủy, nhưng lại cắt ngang Đại hội đấu kiếm, còn ép Phương Thanh tỷ thí với hắn. Mà khi đó, tình tỷ muội giữa Nghi Huyên cùng Phương Thanh đã trở nên sâu đậm rồi. Nhìn thấy Phương Thanh bị bắt nạt như thế, cô làm sao có thể làm ngơ! Ra mặt ngay tại trận, tức giận mắng hắn một tràng. Về sau, Thương Hàn vẫn câu nệ thắng thua, cứ theo sát Phương Thanh như cũ. Cô không thích nhìn hắn gây sự, nên trực tiếp rút kiếm đánh một trận với hắn. Tình hình thực tế khi đó, chắc cũng phải hơn mười đệ tử được chứng kiến. Từ lúc đó, chuyện “Nghi Huyên sư thúc bất hòa với Thương Hàn sư bá” không ai không biết.
Cô ghét hắn, ngay cả chính cô cũng cho là như thế. Nhưng về sau, đến khi cô chứng kiến hắn phải liều mạng ra sao để toàn lực cứu chữa Phương Thành thì cô mới hiểu ra, dù hắn câu nệ thắng thua, tâm cao khí ngạo, nhưng hắn vẫn luôn là một người trọng tình. Mặc dù cô bất hòa với hắn, nhưng hắn vẫn nhiều lần ra tay cứu giúp, chỉ bằng những việc này, cô đã không thể nói hắn là kẻ “hẹp hòi” được nữa…
Chuyện cho tới giờ, chính Nghi Huyên cũng không thể nói rõ được, phần “chán ghét” đó rốt cuộc đã biến thành cái gì. Chỉ có một chuyện là cô biết rõ nhất, đó là —— nhất định phải duy trì khoảng cách với hắn.
Thật đáng buồn là, cô bây giờ, không thể cách hắn quá một thước. Lệnh sư phụ như núi, đúng là hại người mà…
Cô ngồi trong “Lăng Vân Xa”, khóc không ra nước mắt.
Xe Lăng Vân này, tên cũng như công dụng, đó là có thể đánh xe bay thẳng lên mây xanh. Đây là vốn là xe của Giáo chủ Hỏa Thần giáo, khi biết cần đưa Thương Hàn đến Vĩnh Thánh Thiên tông, thì đã đặc biệt cho Dịch Thủy mượn xe.
Vì đang chở người bị thương nên đi đường chắc phải rất chậm chạp, nhưng giờ có chiếc xe này nên tốn không nhiều thời gian lắm. Chẳng qua chuyện phải ngồi cùng xe với Thương Hàn khiến Nghi Huyên xoắn xuýt mà thôi.
Bên trong xe, có vài đệ tử: hai nam đệ tử. Một là người Dịch Thủy, tên gọi là Bất Ngôn. Nói về bối phận thì là sư điệt (hàng cháu) của Nghi Huyên, được phái đi cùng để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Thương Hàn. Một người là danh sư của Hỏa Thần giáo, từng chẩn bệnh cho Thương Hàn nên chọn hắn, tên là Nhạc Đình. Và hai nữ đệ tử nữa, đều là người của Thiên Ảnh các, một tên Tịch Lạc, một tên Tịch Hữu, hai người họ là tỷ muội. Nghĩ đến Chưởng môn Thiên Phong Thượng Quân của Thiên Ảnh các thì thấy đây là người có tâm, nói rằng hai đồ nhi này có kiếm thuật xuất chúng, trên đường có thể làm người bảo vệ.
Không cần phải tự mình chăm sóc Thương Hàn, đối với Nghi Huyên mà nói đúng là tốt đến không thể tốt hơn. Chỉ là, những đệ tử này tuổi còn rất trẻ, khó tránh khỏi sự hiếu kỳ. Dọc đường cứ nhìn chằm chằm vào Thương Hàn, lại còn hay hỏi cô những vấn đề quái đản.
Ví như hỏi “Vị sư bá này có nhớ được những chuyện khi bị chiếm thân thể không? “Tướng mạo của vị sư bá này trước khi bị chiếm thân thể cũng giống như bây giờ?” “Để móng tay dài như thế này để làm vũ khí ạ?”…
Vì tình hữu nghị giữa các môn phái nên Nghi Huyên đành đáp qua loa vài câu. Nhưng đám đệ tử này thấy cô đáp, lại càng hỏi nhiều hơn, và câu hỏi cũng quái đản dần lên, ngay khi Nghi Huyên gần như không chống đỡ được nữa, thì Lục Hư Thánh Sơn đã hiện ra trước mắt.
Nghi Huyên vốn tưởng rằng lộ trình lần này ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng, vậy mà cuối cùng chưa đến một ngày đã đến. Đương nhiên, Thương Hàn được chữa càng sớm thì càng tốt, và bản thân mình cũng sẽ thoát càng nhanh, đây đúng là chuyện đáng mừng làm sao. Vì vậy, cô dặn dò các đệ tử chăm nom Thương Hàn, còn mình thì cầm bái thiếp hoan hoan hỉ hỉ đi vào bái kiến Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông.
Đi được một lát, Nghi Huyên bỗng thấy kỳ quái. Vĩnh Thánh Thiên tông này đứng đầu Cửu Nhạc, là môn phái đi đầu, theo lý thuyết thì phải có rất nhiều đệ tử. Nhưng dọc đường đi, chỉ thấy cả núi vắng vẻ yên tĩnh, không có một chút khí người nào. Khi đến trước cửa đại điện, Nghi Huyên quả thật không thể tin được. Nếu nói đường núi không có đệ tử nào thì cô vẫn có thể lý giải là “Tất cả mọi người đang an phận thủ thường đứng ngốc ở trong môn phái”. Nhưng cửa đại điện lại cũng không có đệ tử nào, thật khó có thể tưởng tượng. Lẽ nào cả một môn phái to như vậy, mà ngay cả người canh phòng cũng không có sao?
Lòng cô bỗng thấy lo lắng không yên, không dám tùy tiện đi vào. Bởi vậy đành cất cao giọng gọi vào: “Đệ tử Nghi Huyên của Dịch Thủy đình, xin cầu kiến Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông!”
Thanh âm yếu ớt trôi dạt đi, chỉ chốc lát đã im bặt. Cô đợi một lát, những không thấy có người trả lời. Cô lại gọi thêm mấy lần, nhưng vẫn như cũ, cuối cùng đành phải bất chấp mà đi vào.
Đi vào cửa, càng cảm thấy vắng lặng trống trải hơn. Cung điện của Vĩnh Thánh Thiên tông được xây nên từ bạch ngọc, mặc dù sạch sẽ thanh lịch nhưng lại mang vẻ lạnh lẽo. Cô vừa đi vừa nhìn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy một ai. Chỉ có mây khói lành lạnh bồng bềnh dưới chân, uốn lượn nhẹ nhàng uyển chuyển theo từng bước chân của cô.
Cô không kìm được sự lo lắng của mình. Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra sao?
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng đàn thánh thót, không biết truyền đến từ nơi nào. Tình thần cô lập tức phấn khởi lên, bắt đầu tìm kiếm tiếng đàn. Sau một lát, cô đi đến một đình viện. Trong đình có một cây cầu hình vòm cũng làm bằng bạch ngọc, nhìn xa xa giống như bị phủ một lớp tuyết trắng. Trong viện không có hoa và cây cối nên càng làm tăng thêm vẻ hiu quạnh, khiến cô có ảo giác là mình đang đứng giữa trời đông.
Thật vất vả cô mới tìm được chỗ có tiếng đàn. Chỉ thấy có một người ngồi trong nhà Thủy Tạ, chính là người đang đốt hương gảy đàn. Người nọ cả thân mặc đồ trắng, như hòa mình vào với phong cảnh xung quanh, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không thể tìm ra.
Nghi Huyên thở phào nhẹ nhõm, bay người qua đấy, ôm quyền nói: “Xin quấy rầy, ta là Nghi Huyên đệ tử của Dịch Thủy đình, chẳng hay mọi người trong Vĩnh Thánh Thiên tông đã đi đâu vậy?”
Người nọ nghe vậy, tiếng đàn dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, Nghi Huyên lập tức giật mình. Hóa ra người này chính là người nam tử bạch y mà cô đã gặp ở lòng sông Trường Nguyệt.
Nghi Huyên cũng không biết vai vế của hắn, chỉ nhớ mang máng Lệnh chủ Cức Thiên gọi tên hắn, hình như là “Lạc Kiến Hoài”. Cô mỉm cười, nói: “Thì ra là Lạc công tử là môn đệ của Vĩnh Thánh Thiên tông. Lần trước nhờ ngài ra tay cứu giúp, còn chưa kịp tạ ơn.”
“Kẻ mới nãy hô to gọi nhỏ chính là ngươi?” Lạc Kiến Hoài đứng dậy, lông mày nhíu lại có vẻ không vui.
Hô to gọi nhỏ? Nói vậy là hắn có nghe thấy tiếng cô? Nghe thấy sao không đáp lấy một tiếng?
Nghi Huyên không nói gì, tự dỗ dành chính mình hồi lâu mới nói: “Ta phụng mệnh sư môn, đưa sư huynh Thương Hàn đến đây cầu Chưởng môn quý phái chữa bệnh, không biết Lạc công tử có tiện dẫn ta đến gặp không?”
“Chính là ta.” Lạc Kiến Hoài đáp một cách tùy ý.
Nghi Huyên chết lặng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Tục gia họ Lạc ta, không cho phép gọi lại lần nữa.” Lạc Kiến Hoài nói.
Nghi Huyên vất vả mãi mới phục hồi được tinh thần, sững sờ gật đầu, đang nghĩ xem có nên quỳ xuống hành lễ theo bậc lễ nghi không thì lại nghe Lạc Kiến Hoài nói: “Ngươi vừa mới nói đến đây cầu y?”
Nghi Huyên vội vàng gật đầu, đang muốn nói tình hình cụ thể. Thì Lạc Kiến Hoài cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ta bảo ngươi giết hắn hay sao.”
Lúc này Nghi Huyên mới nhớ lại sự việc trước đó. Câu nói chẳng ra sao của hắn tại lòng sông Trường Nguyệt, cô vốn không nghĩ là thật, nhưng hôm nay không thể không tin. Song chỉ có điều nếu ngay từ đầu đã có thể dự đoán được mọi chuyện, nói vậy tức là có biện pháp để cứu người. Lòng cô bình tĩnh lại, nói: “Chưởng môn nói đùa. Hôm nay đệ tử đã đưa sư huynh tới rồi, mong Chưởng môn hãy cứu giúp. Đây là bái thiếp của gia sư, thỉnh Chưởng môn đọc.” Cô nói rồi lấy bái thiếp trong người ra, cung kính dâng bằng hai tay.
Lạc Kiến Hoài cũng không thèm nhìn mà nói: “Khỏi cần nhiều lời. Ta không có bản lĩnh cứu hắn, mời người đi cho.”
Nghi Huyên không hiểu ra sao, cũng không biết mình có đắc tội ngài Chưởng môn này không. Nghe ngữ khí hắn thật cứng nhắc, cùng thái độ lạnh lùng, tựa hồ là nói thật. Tình hữu nghị của Cửu Nhạc luôn vững chắc, từ trước đến nay luôn hỗ trợ nhau, sao có thể thấy chết mà không cứu? Hơn nữa, hắn là người tu tiên, lòng phải mang từ bi, cho dù không phải là người của Cửu Nhạc cũng không nên như vậy chứ?
Cô suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi quỳ xuống, ôm quyền nói: “Mong Chưởng môn nhớ đến tình hữu nghị của Cửu Nhạc mà ban lòng thương xót.”
“Hắn đã chết từ lâu, chẳng qua các ngươi không chịu thừa nhận mà thôi.” Lạc Kiến Hoài lạnh lùng cười nói, “Lấy lại được thân xác cho hắn thì sao? Thần thức của hắn đã bị chôn vùi, sống không bằng chết. Theo ta thấy, các ngươi chỉ lấy danh cứu người để tự thỏa mãn tâm tư của chính mình mà thôi. Nếu thật sự đối xử tốt với hắn, thì hãy giải thoát cho hắn đi, để kiếp sau hắn lại tu hành.”
Nghi Huyên nghe thế, lòng sinh bất mãn, cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người nam tử không nhiễm một hạt bụi, nói: “Sư huynh ta sẽ không chết. Tốt hay không tốt, cũng không cần ngươi quyết định. Ngươi nói chúng ta có tư tâm, lẽ nào ngươi chính là thiên lý đại đạo? Không cứu người cũng được thôi, hà tất phải đem chuyện cứu người ra nói không ra gì như thế!”
Lạc Kiến Hoài liếc nhìn cô một cái, nói: “Nói xong thì ngươi mau đi đi. Còn cầu ta ra tay nữa thì chẳng khác nào tự vả vào mặt.” Hắn nói xong, ôm cầm xoay người đi.
Nghi Huyên im lặng, hơn nửa ngày mới mệt mỏi phun ra một câu: “Không nói nữa thì không phải là ta, cần thiết phải đi nhanh như thế không…"
Sự tình bắt đầu từ một năm tổ chức Đại hội đấu kiếm kia. Đại hội được tổ chức vào mùa thu, đệ tử giành chiến thắng sẽ được thăng lên một cấp, ngồi vào chức vị Đàn chủ. Lúc đó, Chưởng môn Vân Ẩn vốn nghĩ chức vị đó sẽ thuộc về Thương Hàn, nên tựa hồ như không hề lo lắng về cuộc tỷ thí này. Nhưng ngoài dự đoán là, sau cùng Thương Hàn lại thua dưới kiếm Phương Thanh. Trong lúc nhất thời, toàn phái xôn xao lên, không ai không sợ hãi. Từ Chưởng môn Vân Ẩn Thượng Nhân, cho tới chúng đệ tử bình thường, ai cũng không thể tin đây là sự thật. Nhưng sự thật chính là sự thật, cuối cùng chức vị Đàn Chủ đã trao tặng cho Phương Thanh.
Chỉ thua nửa chiêu, mà khác nhau một trời một vực. Không lâu sau, Thương Hàn rời khỏi sư môn, không rõ tung tích. Trong phái có lời đồn rằng, trước khi đi hắn đã tìm gặp Phương Thanh, tuyên bố một ngày nào đó nhất định sẽ đòi lại hết thảy.
Nghe đến mấy chuyện này, Nghi Huyên lập tức cảm thấy người đàn ông này lòng dạ thật hẹp hòi. Sau đó, có một lần cơ duyên xảo hợp, mà cô và Phương Thanh cùng nhận nuôi một đứa bé bị ma vật làm hại vào sư môn, từ đó hai người dần dần quen thân nhau. Thế mới biết, người sư tỷ lạnh bạc trầm lắng này, chẳng qua chỉ là một cô nương thành thật, không giỏi nói chuyện mà thôi. Càng châm chọc hơn là Phương Thanh không có lòng tranh danh đoạt lợi, nhưng chỉ vì nghe Thương Hàn dặn dò là “Nhất định phải dốc toàn lực đánh một trận, bằng không đó là làm nhục hắn” mà làm theo thôi. Ai có thể ngờ, hắn sẽ bị thua?
Bởi vậy, hình tượng của Thương Hàn ngày càng bị rớt xuống. Mau miệng như Nghi Huyên, lại càng không quên tuyên truyền với các bạn đồng môn: “May mắn mà không để một tên đàn ông hẹp hòi như vậy làm Đàn Chủ.”
Nhưng như vậy vẫn chưa thể tính là “Bất hòa”, phải mãi cho đến mấy năm sau, chính là vào Đại hội đấu kiếm vào giữa mùa Thu, cuối cùng Thương Hàn cũng trở về Dịch Thủy, nhưng lại cắt ngang Đại hội đấu kiếm, còn ép Phương Thanh tỷ thí với hắn. Mà khi đó, tình tỷ muội giữa Nghi Huyên cùng Phương Thanh đã trở nên sâu đậm rồi. Nhìn thấy Phương Thanh bị bắt nạt như thế, cô làm sao có thể làm ngơ! Ra mặt ngay tại trận, tức giận mắng hắn một tràng. Về sau, Thương Hàn vẫn câu nệ thắng thua, cứ theo sát Phương Thanh như cũ. Cô không thích nhìn hắn gây sự, nên trực tiếp rút kiếm đánh một trận với hắn. Tình hình thực tế khi đó, chắc cũng phải hơn mười đệ tử được chứng kiến. Từ lúc đó, chuyện “Nghi Huyên sư thúc bất hòa với Thương Hàn sư bá” không ai không biết.
Cô ghét hắn, ngay cả chính cô cũng cho là như thế. Nhưng về sau, đến khi cô chứng kiến hắn phải liều mạng ra sao để toàn lực cứu chữa Phương Thành thì cô mới hiểu ra, dù hắn câu nệ thắng thua, tâm cao khí ngạo, nhưng hắn vẫn luôn là một người trọng tình. Mặc dù cô bất hòa với hắn, nhưng hắn vẫn nhiều lần ra tay cứu giúp, chỉ bằng những việc này, cô đã không thể nói hắn là kẻ “hẹp hòi” được nữa…
Chuyện cho tới giờ, chính Nghi Huyên cũng không thể nói rõ được, phần “chán ghét” đó rốt cuộc đã biến thành cái gì. Chỉ có một chuyện là cô biết rõ nhất, đó là —— nhất định phải duy trì khoảng cách với hắn.
Thật đáng buồn là, cô bây giờ, không thể cách hắn quá một thước. Lệnh sư phụ như núi, đúng là hại người mà…
Cô ngồi trong “Lăng Vân Xa”, khóc không ra nước mắt.
Xe Lăng Vân này, tên cũng như công dụng, đó là có thể đánh xe bay thẳng lên mây xanh. Đây là vốn là xe của Giáo chủ Hỏa Thần giáo, khi biết cần đưa Thương Hàn đến Vĩnh Thánh Thiên tông, thì đã đặc biệt cho Dịch Thủy mượn xe.
Vì đang chở người bị thương nên đi đường chắc phải rất chậm chạp, nhưng giờ có chiếc xe này nên tốn không nhiều thời gian lắm. Chẳng qua chuyện phải ngồi cùng xe với Thương Hàn khiến Nghi Huyên xoắn xuýt mà thôi.
Bên trong xe, có vài đệ tử: hai nam đệ tử. Một là người Dịch Thủy, tên gọi là Bất Ngôn. Nói về bối phận thì là sư điệt (hàng cháu) của Nghi Huyên, được phái đi cùng để chăm sóc sinh hoạt hàng ngày cho Thương Hàn. Một người là danh sư của Hỏa Thần giáo, từng chẩn bệnh cho Thương Hàn nên chọn hắn, tên là Nhạc Đình. Và hai nữ đệ tử nữa, đều là người của Thiên Ảnh các, một tên Tịch Lạc, một tên Tịch Hữu, hai người họ là tỷ muội. Nghĩ đến Chưởng môn Thiên Phong Thượng Quân của Thiên Ảnh các thì thấy đây là người có tâm, nói rằng hai đồ nhi này có kiếm thuật xuất chúng, trên đường có thể làm người bảo vệ.
Không cần phải tự mình chăm sóc Thương Hàn, đối với Nghi Huyên mà nói đúng là tốt đến không thể tốt hơn. Chỉ là, những đệ tử này tuổi còn rất trẻ, khó tránh khỏi sự hiếu kỳ. Dọc đường cứ nhìn chằm chằm vào Thương Hàn, lại còn hay hỏi cô những vấn đề quái đản.
Ví như hỏi “Vị sư bá này có nhớ được những chuyện khi bị chiếm thân thể không? “Tướng mạo của vị sư bá này trước khi bị chiếm thân thể cũng giống như bây giờ?” “Để móng tay dài như thế này để làm vũ khí ạ?”…
Vì tình hữu nghị giữa các môn phái nên Nghi Huyên đành đáp qua loa vài câu. Nhưng đám đệ tử này thấy cô đáp, lại càng hỏi nhiều hơn, và câu hỏi cũng quái đản dần lên, ngay khi Nghi Huyên gần như không chống đỡ được nữa, thì Lục Hư Thánh Sơn đã hiện ra trước mắt.
Nghi Huyên vốn tưởng rằng lộ trình lần này ít ra cũng phải mười ngày nửa tháng, vậy mà cuối cùng chưa đến một ngày đã đến. Đương nhiên, Thương Hàn được chữa càng sớm thì càng tốt, và bản thân mình cũng sẽ thoát càng nhanh, đây đúng là chuyện đáng mừng làm sao. Vì vậy, cô dặn dò các đệ tử chăm nom Thương Hàn, còn mình thì cầm bái thiếp hoan hoan hỉ hỉ đi vào bái kiến Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông.
Đi được một lát, Nghi Huyên bỗng thấy kỳ quái. Vĩnh Thánh Thiên tông này đứng đầu Cửu Nhạc, là môn phái đi đầu, theo lý thuyết thì phải có rất nhiều đệ tử. Nhưng dọc đường đi, chỉ thấy cả núi vắng vẻ yên tĩnh, không có một chút khí người nào. Khi đến trước cửa đại điện, Nghi Huyên quả thật không thể tin được. Nếu nói đường núi không có đệ tử nào thì cô vẫn có thể lý giải là “Tất cả mọi người đang an phận thủ thường đứng ngốc ở trong môn phái”. Nhưng cửa đại điện lại cũng không có đệ tử nào, thật khó có thể tưởng tượng. Lẽ nào cả một môn phái to như vậy, mà ngay cả người canh phòng cũng không có sao?
Lòng cô bỗng thấy lo lắng không yên, không dám tùy tiện đi vào. Bởi vậy đành cất cao giọng gọi vào: “Đệ tử Nghi Huyên của Dịch Thủy đình, xin cầu kiến Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông!”
Thanh âm yếu ớt trôi dạt đi, chỉ chốc lát đã im bặt. Cô đợi một lát, những không thấy có người trả lời. Cô lại gọi thêm mấy lần, nhưng vẫn như cũ, cuối cùng đành phải bất chấp mà đi vào.
Đi vào cửa, càng cảm thấy vắng lặng trống trải hơn. Cung điện của Vĩnh Thánh Thiên tông được xây nên từ bạch ngọc, mặc dù sạch sẽ thanh lịch nhưng lại mang vẻ lạnh lẽo. Cô vừa đi vừa nhìn, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy một ai. Chỉ có mây khói lành lạnh bồng bềnh dưới chân, uốn lượn nhẹ nhàng uyển chuyển theo từng bước chân của cô.
Cô không kìm được sự lo lắng của mình. Chẳng lẽ có chuyện gì đó đã xảy ra sao?
Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, thì nghe thấy tiếng đàn thánh thót, không biết truyền đến từ nơi nào. Tình thần cô lập tức phấn khởi lên, bắt đầu tìm kiếm tiếng đàn. Sau một lát, cô đi đến một đình viện. Trong đình có một cây cầu hình vòm cũng làm bằng bạch ngọc, nhìn xa xa giống như bị phủ một lớp tuyết trắng. Trong viện không có hoa và cây cối nên càng làm tăng thêm vẻ hiu quạnh, khiến cô có ảo giác là mình đang đứng giữa trời đông.
Thật vất vả cô mới tìm được chỗ có tiếng đàn. Chỉ thấy có một người ngồi trong nhà Thủy Tạ, chính là người đang đốt hương gảy đàn. Người nọ cả thân mặc đồ trắng, như hòa mình vào với phong cảnh xung quanh, nếu không nhìn kỹ, thật đúng là không thể tìm ra.
Nghi Huyên thở phào nhẹ nhõm, bay người qua đấy, ôm quyền nói: “Xin quấy rầy, ta là Nghi Huyên đệ tử của Dịch Thủy đình, chẳng hay mọi người trong Vĩnh Thánh Thiên tông đã đi đâu vậy?”
Người nọ nghe vậy, tiếng đàn dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt hắn, Nghi Huyên lập tức giật mình. Hóa ra người này chính là người nam tử bạch y mà cô đã gặp ở lòng sông Trường Nguyệt.
Nghi Huyên cũng không biết vai vế của hắn, chỉ nhớ mang máng Lệnh chủ Cức Thiên gọi tên hắn, hình như là “Lạc Kiến Hoài”. Cô mỉm cười, nói: “Thì ra là Lạc công tử là môn đệ của Vĩnh Thánh Thiên tông. Lần trước nhờ ngài ra tay cứu giúp, còn chưa kịp tạ ơn.”
“Kẻ mới nãy hô to gọi nhỏ chính là ngươi?” Lạc Kiến Hoài đứng dậy, lông mày nhíu lại có vẻ không vui.
Hô to gọi nhỏ? Nói vậy là hắn có nghe thấy tiếng cô? Nghe thấy sao không đáp lấy một tiếng?
Nghi Huyên không nói gì, tự dỗ dành chính mình hồi lâu mới nói: “Ta phụng mệnh sư môn, đưa sư huynh Thương Hàn đến đây cầu Chưởng môn quý phái chữa bệnh, không biết Lạc công tử có tiện dẫn ta đến gặp không?”
“Chính là ta.” Lạc Kiến Hoài đáp một cách tùy ý.
Nghi Huyên chết lặng, hồi lâu cũng không nói nên lời.
“Tục gia họ Lạc ta, không cho phép gọi lại lần nữa.” Lạc Kiến Hoài nói.
Nghi Huyên vất vả mãi mới phục hồi được tinh thần, sững sờ gật đầu, đang nghĩ xem có nên quỳ xuống hành lễ theo bậc lễ nghi không thì lại nghe Lạc Kiến Hoài nói: “Ngươi vừa mới nói đến đây cầu y?”
Nghi Huyên vội vàng gật đầu, đang muốn nói tình hình cụ thể. Thì Lạc Kiến Hoài cười lạnh một tiếng, nói: “Không phải ta bảo ngươi giết hắn hay sao.”
Lúc này Nghi Huyên mới nhớ lại sự việc trước đó. Câu nói chẳng ra sao của hắn tại lòng sông Trường Nguyệt, cô vốn không nghĩ là thật, nhưng hôm nay không thể không tin. Song chỉ có điều nếu ngay từ đầu đã có thể dự đoán được mọi chuyện, nói vậy tức là có biện pháp để cứu người. Lòng cô bình tĩnh lại, nói: “Chưởng môn nói đùa. Hôm nay đệ tử đã đưa sư huynh tới rồi, mong Chưởng môn hãy cứu giúp. Đây là bái thiếp của gia sư, thỉnh Chưởng môn đọc.” Cô nói rồi lấy bái thiếp trong người ra, cung kính dâng bằng hai tay.
Lạc Kiến Hoài cũng không thèm nhìn mà nói: “Khỏi cần nhiều lời. Ta không có bản lĩnh cứu hắn, mời người đi cho.”
Nghi Huyên không hiểu ra sao, cũng không biết mình có đắc tội ngài Chưởng môn này không. Nghe ngữ khí hắn thật cứng nhắc, cùng thái độ lạnh lùng, tựa hồ là nói thật. Tình hữu nghị của Cửu Nhạc luôn vững chắc, từ trước đến nay luôn hỗ trợ nhau, sao có thể thấy chết mà không cứu? Hơn nữa, hắn là người tu tiên, lòng phải mang từ bi, cho dù không phải là người của Cửu Nhạc cũng không nên như vậy chứ?
Cô suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi quỳ xuống, ôm quyền nói: “Mong Chưởng môn nhớ đến tình hữu nghị của Cửu Nhạc mà ban lòng thương xót.”
“Hắn đã chết từ lâu, chẳng qua các ngươi không chịu thừa nhận mà thôi.” Lạc Kiến Hoài lạnh lùng cười nói, “Lấy lại được thân xác cho hắn thì sao? Thần thức của hắn đã bị chôn vùi, sống không bằng chết. Theo ta thấy, các ngươi chỉ lấy danh cứu người để tự thỏa mãn tâm tư của chính mình mà thôi. Nếu thật sự đối xử tốt với hắn, thì hãy giải thoát cho hắn đi, để kiếp sau hắn lại tu hành.”
Nghi Huyên nghe thế, lòng sinh bất mãn, cô nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người nam tử không nhiễm một hạt bụi, nói: “Sư huynh ta sẽ không chết. Tốt hay không tốt, cũng không cần ngươi quyết định. Ngươi nói chúng ta có tư tâm, lẽ nào ngươi chính là thiên lý đại đạo? Không cứu người cũng được thôi, hà tất phải đem chuyện cứu người ra nói không ra gì như thế!”
Lạc Kiến Hoài liếc nhìn cô một cái, nói: “Nói xong thì ngươi mau đi đi. Còn cầu ta ra tay nữa thì chẳng khác nào tự vả vào mặt.” Hắn nói xong, ôm cầm xoay người đi.
Nghi Huyên im lặng, hơn nửa ngày mới mệt mỏi phun ra một câu: “Không nói nữa thì không phải là ta, cần thiết phải đi nhanh như thế không…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.