Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?
Chương 45: Chân tướng (2)
Phượng A Phượng
08/09/2021
Ban đêm mát lạnh.
Triệu Bảo Thương an nhiên nhắm hai mắt, chờ sau khi mình hồi phục, sẽ nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nàng nằm một mình không được bao lâu, cái tên quấy rầy người khác lại đến.
Bây giờ trực tiếp ôm nàng lên.
Triệu Bảo Thương nhất thời kinh ngạc, không biết người nọ muốn làm cái gì.
Một lát sau, có một giọng hát mềm nhẹ vang lên, hình như người nọ đang ca một bài đồng dao.
Triệu Bảo Thương nghe thấy, có chút buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ, người nọ lại nói: “Trưởng công chúa, vì sao cả ngày nay ta vẫn không thấy người đi ngoài vậy? đây là bài đồng dao ta học được từ dân gian, người nghe xong thì có cảm giác thế nào?”
Triệu Bảo Thương tức khắc tỉnh ngủ, nỗ lực nâng cánh tay không được linh hoạt của mình lên, dùng sức véo vào thịt người nọ.
Người nọ kêu đau.
Triệu Bảo Thương tức giận hừ một tiếng.
Người nọ vẫn không biết xấu hổ mà đánh giá: “Trưởng công chúa, mười mấy năm nay ta cũng chưa nghe người hừ bao giờ, thật dễ nghe.”
…… Hừ cái gì mà hừ.
Đi chết đi.
Triệu Bảo Thương càng dùng sức véo.
Cả đêm không được thanh tịnh.
Triệu Bảo Thương nghe bài đồng dao xong rốt cuộc cũng vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, Triệu Bảo Thương hoàn toàn cảm nhận được người này dốc lòng chăm sóc mình.
Tuy vậy vẫn ồn ào ầm ĩ như cũ.
Còn thứ màu trắng vẫn luôn lắc lư ở trước mắt mình, đó rốt cuộc là cái gì?
Có một hôm, Triệu Bảo Thương không nhịn được, đưa tay bắt lấy thứ kia rồi kéo nó xuống.
Người nọ đau kêu to: “Cổ của ta, công chúa, cổ của ta a ——”
Triệu Bảo Thương dò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái gì là cái gì.” Giọng nói của người nọ mang theo nức nở.
“Thứ tôi cầm trong tay.” Triệu Bảo Thương nói, nàng dùng sức xuống kéo.
Người nọ khóc thút thít: “Là ngọc bội của ta, người đừng kéo nữa, đây vốn dĩ là người cho ta, nếu người muốn, ta đưa lại cho người là được.”
Vừa dứt lời, đã chặt đứt dây đeo, tháo miếng ngọc bội xuống rồi bỏ vào túi của Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương vuốt ve miếng ngọc bội, lúc thì cảm thấy ấm áp dễ chịu, lúc lại cảm thấy lạnh lẽo như băng, thật kỳ lạ.
Mấy ngày sau, thân thể Triệu Bảo Thương tốt lên không ít, yết hầu của nàng cũng được phục hồi, có thể nói được câu dài.
Triệu Bảo Thương hỏi người nọ: “Công chúa mà cô vẫn luôn nhắc đến là ai?”
“Tất nhiên là người.” Giọng điệu người nọ mang theo ý cười.
Triệu Bảo Thương xụ mặt xuống nói: “Không phải tôi.”
“Nói bậy, người rõ ràng là công chúa.” Người nọ cất cao giọng, đột nhiên lại thấp hèn xuống, “Hôm qua ta xem tinh tượng, mới biết bây giờ là một ngàn năm sau, thời gian dài như thế, cũng khó tránh khỏi công chúa quên mất những chuyện cũ.”
Triệu Bảo Thương không trả lời.
Người nọ lại nói: “Nhưng quên đi cũng là chuyện tốt, trưởng công chúa, người sống ở đây sợ là đã mấy chục năm, vậy có thể kể cho ta nghe những chuyện diễn ra ở nơi này được không?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Không có gì tốt để kể.”
Người nọ nói: “Sao có thể được, nhưng ta tính ra được không ít chuyện nha, tỷ như nhà người tổng cộng có bốn huynh đệ tỷ muội, là từ hai phụ hai mẫu sinh ra. Đây thật sự không thể tin nổi, thời đại bây giờ nữ nhân cũng có thể ly hôn rồi lại cưới thêm lần nữa sao?”
Triệu Bảo Thương đưa tay sờ mặt người nọ.
Người nọ nghi hoặc: “Công chúa người muốn làm gì vậy?”
Triệu Bảo Thương lại đưa tay hướng về trước sờ, đụng phải lỗ tai của người nọ, véo một cái.
Người nọ đau kêu ra tiếng.
Triệu Bảo Thương lạnh lùng hỏi: “Cô đang chơi trò gì vậy? Có tinh lực nói nhiều như thế thì chi bằng nhanh chóng giúp tôi trị khỏi hai mắt đi.”
“Nhưng, nhưng đôi mắt của người chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, không thể tốt lên nhanh như vậy được.”
“Vậy thì nhanh đi tìm thảo dược có hiệu quả cho tôi.” Triệu Bảo Thương ra lệnh.
“Ta, ta đi liền.”
Người nọ lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Triệu Bảo Thương nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài biến mất, lại nghe tiếng bước chân trở về.
Người nọ ngồi xuống trước người nàng, có chất lỏng chảy lên tay Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương đưa tay sờ chân người nọ, lại sờ lên trên, cơ thể người nọ ướt đẫm còn có chất lỏng dính, trong sơn động ngập tràn mùi máu.
Tay Triệu Bảo Thương chậm rãi siết chặt, nàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ trả lời cho có: “Không có việc gì đâu.”
“Trên người của cô sao lại thế này?!”
Người nọ dừng một chút: “Công chúa, bên ngoài có rất nhiều người ăn mặc kỳ quái, nói muốn bắt ai đó……Tôi không nghe rõ, tôi thấy bọn họ không có ý tốt, mới làm cho bọn họ rời đi.”
Triệu Bảo Thương nghe những lời này, lòng chợt căng thẳng.
Người này đang nói dối, vì không để mình lo lắng nên mới nói dối. Người này thật ngốc, chẳng lẽ cho rằng nghĩ ra mấy lời nói dối vụng về này, thì mình sẽ yên tâm sao?
Triệu Bảo Thương siết chặt tay người nọ, vô cùng ghen ghét vị Tầm Mai công chúa kia.
Rốt cuộc là loại người gì, mới có thể có được một fan não tàn như thế, tình nguyện dùng cả mạng sống của mình ra để bảo vệ.
Triệu Bảo Thương vẫn luôn sống trong ngôi nhà đầy rẫy âm mưu tranh đấu.
Các trưởng bối trong nhà đặt kỳ vọng rất cao lên người nàng, hy vọng nàng trở nên nổi bật, và hy vọng nàng có thể sống khỏe mạnh.
Hiện tại gặp được người này, đây là người đối xử tốt với nàng nhất.
Nàng đói bụng, người này sẽ đi kiếm trái cây và nước uống cho nàng.
Nàng véo thịt người này, người này liền cười hì hì nói với nàng một đống chuyện mê sảng, cái gì mà chiến tranh ở Đại Phong rồi các bá tánh khóc thương thảm thiết.
Nàng muốn trị khỏi đôi mắt, người này sẽ ra ngoài tìm thảo dược để trị cho nàng, bị thương cũng không nói một tiếng, ngồi ở một bên, bản thân lại cho phối thuốc cho mình.
Triệu Bảo Thương có thể nghe được tiếng người nọ đau đến hít thở không thông.
Miệng vết thương này đương nhiên rất đau, sao có thể không đau cho được, đám người kia cầm đao thật kiếm thật, mà người nọ, tuy không biết từ đâu tới, nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
“Cô hãy đến đây.” Triệu Bảo Thương nói.
Người nọ cười: “Bây giờ ta rất lười động đậy, lát nữa sẽ qua đó.”
“Cô có lấy viên đạn ra chưa?” Triệu Bảo Thương trầm mặc một lát rồi hỏi.
“Viên đạn gì?”
“Đám người kia chắc đã lấy súng bắn cô, nên trong cơ thể cô hẳn là có viên đạn, nếu không lấy ra, chỗ bị trúng đạn đó sẽ luôn đau.”
“Viên đạn?” Người nọ lẩm nhẩm hai từ này mấy lần, hình như đã biết đó là cái gì, tiếp đó là tiếng sột soạt.
Triệu Bảo Thương nhắm lại mắt.
Người này là nhận lầm người nên mới đối xử tốt với nàng, không biết khi nào tỉnh ngộ, có lẽ sau khi tỉnh ngộ, sẽ lộ ra bản tính đi.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người quan tâm mình như thế. Người này ôn nhu như vậy, thì không thể trách người khác nhớ thương.
Nàng thiếu một người hầu ôn nhu lương thiện.
Triệu Bảo Thương suy nghĩ, người này là thích hợp nhất, nàng đã quyết định, thì chắc chắn sẽ không buông xuôi.
Thương thế của Triệu Bảo Thương ngày càng tốt lên.
Cùng với đó là người nọ càng ngày càng nói nhiều.
Triệu Bảo Thương quen rồi, nên không thấy phiền.
Người nọ vẫn hay hỏi nàng: “Công chúa, người tới nơi này cũng lâu rồi, vậy có gặp được thứ gì tốt không?”
Triệu Bảo Thương trước đó luôn ứng phó cho qua.
Nhưng bị hỏi nhiều lần, nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: “Có, nhưng chỉ mới gặp được gần đây.”
“Là cái gì vậy?”
Triệu Bảo Thương nói: “Chắc đó là cô.”
Người nọ kinh ngạc: “Ta? Tại sao là ta?”
Triệu Bảo Thương không trả lời, mà hỏi người nọ: “Chờ sau khi rời khỏi nơi này, cô có muốn đi chung với tôi không?”
Người nọ ngơ ngác.
“Vào cung sao?”
Triệu Bảo Thương bóp chặt eo người nọ: “Về nhà tôi.”
“Nhà hiện tại của công chúa ở đâu?”
Triệu Bảo Thương lạnh mặt nói: “Chỉ cần cô một khắc rời khỏi tôi, thì cô sẽ biết.”
Đây là điều mà nàng mong muốn.
Nàng hy vọng người này vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Thân thể Triệu Bảo Thương sắp phục hồi, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của vật trước mắt, tay chân cũng không còn mềm nhũn nữa.
Không biết người nọ đã lấy thứ gì lau chùi mặt và thân thể của mình, tiếp đó tiến sát vào tai mình nói: “Công chúa, người đúng là một mỹ nhân.”
Triệu Bảo Thương không vui: “Câm miệng.”
“Người thật sự khuynh quốc khuynh thành.” Người nọ lại nói, “Trước kia ta không dám nói với người, ta rất thích dung mạo của người.”
Triệu Bảo Thương véo thịt người nọ.
“Nhưng ra tay quá độc ác.” Người nọ đau đến hút khí, “Chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, lại cùng nhau phá rất nhiều án, sao người lúc nào cũng thích véo ta thế.”
Triệu Bảo Thương lạnh lùng nói; “Cô không nói lời nào sẽ không ai véo cô.”
Người nọ câm miệng, nhưng chưa được bao lâu, lại bắt đầu nói chuyện: “Công chúa, năm đó hoàng đế muốn người gả cho tân khoa Trạng Nguyên, vì sao người không gả?”
Triệu Bảo Thương không trả lời, người nọ vẫn không ngừng nói.
“Tân khoa Trạng Nguyên kia tuấn tú lịch sự, sau đó trở thành trụ cột nước nhà, cả đời không cưới người khác, hắn nói trong lòng hắn chỉ có một mình Tầm Mai công chúa.”
Triệu Bảo Thương đành phải ứng một câu: “Không thích người đó.”
“Vậy người thích ai?”
“Tôi còn chưa gặp được.” Khi Triệu Bảo Thương nói, bản thân cũng có chút mờ mịt,“Rốt cuộc thích một người là như thế nào?”
Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm lặng.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng người nọ cười khẽ: “Công chúa vẫn còn trẻ, việc này chờ khi gặp được người mình thích, thì sẽ biết thôi.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Vậy cô có người thích sao?”
“Ta tất nhiên có.” Người nọ chậm rãi nói.
“Là Tầm Mai công chúa kia sao?”
Người nọ nghe xong, trầm mặc một hồi, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Thích là luôn muốn được ở bên cạnh người mình thích, vĩnh viễn không xa rời, muốn thấy người cười, nhìn người khóc, muốn cùng người trải qua mọi khó khăn gian khổ, để sau này người ấy có kể về quá khứ, vẫn sẽ mang theo tên mình.”
Triệu Bảo Thương nghe không hiểu, lý giải trong chốc lát, kỳ thật cảm thấy có hơi giống với tâm trạng hiện tại của mình.
Chẳng qua, không cần dùng đầu óc cũng biết, mình đối với người lạ này, tuyệt đối không thể là thích.
Từng ngày yên bình qua đi, Triệu Bảo Thương cũng sắp quên mình là vì sao lưu lạc đến mức này.
Nàng nhắm mắt lại, đột nhiên có tiếng súng bén nhọn vang lên.
“Đùng —— ” một tiếng, cùng với đó là tiếng chim cất cánh bay đi trong rừng mưa.
Có người tới! Triệu Bảo Thương ý thức được điều này, nàng bắt lấy tay người nọ, nghẹn ngào kêu lên: “Chạy mau!”
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Bọn họ chưa kịp rời đi, bên ngoài đã có người đến.
Bùn đất bị dẫm đạp phát ra tiếng bịch bịch.
Triệu Bảo Thương không nhìn thấy, nên cái gì cũng chưa kịp làm, tiếp đó nghe thấy một hồi tiếng súng.
Tiếng súng là hướng về phía mình!
Triệu Bảo Thương muốn tránh, lại không biết trốn đi nơi nào, trước mắt mơ hồ từ tối tăm chuyển sang màu đỏ sậm.
Mùi máu tươi nồng đậm lại lần nữa xông vào mũi nàng.
Nàng từng ngửi qua mùi vị này rất nhiều lần, nên biết đây đại biểu cho chuyện gì, nhất định là có người trúng đạn.
Nhưng mà người bị thương không phải mình.
Bởi vì có một đứa ngốc nhào vào người nàng, dùng thân thể chặn đạn giúp nàng.
Triệu Bảo Thương không dám tin trợn to hai mắt, nàng muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thật đáng buồn là, cho dù có dùng bao nhiêu sức lực, nàng vẫn không có cách nào có thể thấy được.
Hiện tại nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt người nọ, dùng sức hỏi: “Cô đang làm cái gì vậy?!”
Người nọ không trả lời.
Đối diện có tiếng người đàn ông gầm nhẹ: “Con nhỏ chết tiệt, tránh ra coi!”
Tiếp đó là một tiếng súng.
Hai tiếng.
Trên trán Triệu Bảo Thương đổ mồ hôi lạnh, môi phát tím, nàng một chút cũng không đau, một chút cảm giác cũng không có.
Người này luôn gọi nàng là công chúa, vừa ồn vừa phiền.
Huống hồ chỉ là người qua đường bèo nước gặp nhau, chết thì chết đi ——
Không có gì đáng để đau lòng chứ.
Đúng lúc này, người nọ ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Công chúa, lát nữa ta phải ra ngoài một chút, ngươi về cung trước đi, đừng chờ ta.”
Vừa dứt lời.
Một trận gió lớn thổi qua, sau đó, Triệu Bảo Thương cảm giác được có người ôm mình lên, đưa mình tới một chỗ vừa an toàn vừa mát mẻ.
Giọng nói người nọ vang lên bên tai nàng: “Công chúa, chỗ này rất an toàn. Chỉ cần người đừng động đậy, bọn họ sẽ không phát hiện người.”
Triệu Bảo Thương muốn đưa tay nắm lấy tay người nọ.
Nhưng phát giác ra mình không thể động đậy.
“Ta sợ người không cẩn thận sẽ làm ra động tĩnh, nên mới dán bùa vào người, người đừng sợ, chỉ cần qua nửa ngày nữa, sẽ có người tới cứu công chúa.”
“Ta phải đi rồi.” Giọng của người nọ càng ngày càng yếu ớt, “Tầm Mai công chúa, điều làm ta vui nhất trong cuộc đời này, đó là gặp được người.”
Người nọ để lại trên mặt Triệu Bảo Thương một cái hôn.
Triệu Bảo Thương đột nhiên trợn to mắt.
Nội tâm càng lúc càng sợ hãi, nó như muốn cắn nuốt lấy nàng.
Không được!
Không được!!
Không được đi!!
Nàng hò hét trong lòng, muốn người nọ ở lại, nhiệt độ bên người biến mất, tiếng bước chân dần xa.
Người đã đi rồi.
Có lẽ sẽ không trở lại.
Hai mắt Triệu Bảo Thương không có dấu hiệu mà rơi lệ, nàng chợt nhớ tới những ngày trong hang động, người nọ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc mình.
Thì ra thật sự có người ngu ngốc như vậy, sẽ tình nguyện vì mình mà trả giá bằng cả sinh mệnh, dù sắp chết, cũng không oán giận một tiếng.
Nàng rất muốn ở bên người nọ, vĩnh viễn không xa rời, muốn thấy người nọ cười, muốn nhìn người nọ khóc, ôm chặt lấy người nọ.
Đây là thích, hóa ra đây là thích.
Nàng đã thích người vẫn luôn gọi mình là công chúa.
Nhưng người kia tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, khuôn mặt hình hài ra sao, mình hoàn toàn không biết.
Triệu Bảo Thương dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc, tiến lên ôm người nọ vào ngực, nhưng mà nàng một chút cũng không thể động, chỉ có thể nghe tiếng súng vang lên không ngừng.
Có vài tiếng tiếng súng rõ ràng trúng vào thịt người, nhất định là người nọ lại bị thương.
Triệu Bảo Thương sắp không thể thở, lòng nàng đau đớn, nói không được, cử động cũng không, cuối cùng trước mắt biến thành màu đen, trực tiếp ngất đi.
Lúc tỉnh lại, nàng được cứu trợ, hai mắt đã có thể thấy rõ.
Các trưởng bối đều ở bên cạnh nàng.
Triệu Bảo Thương hỏi: “Người kia đâu?!”
Triệu mẹ hỏi: “Người nào? Lúc tìm được cũng chỉ có một mình con.”
Triệu Bảo Thương xốc chăn lên: “Không đúng, có người đã cứu con, cô ấy đang ở đâu?”
“Thật sự không có mà.” Triệu mẹ nói, “Con bị ảo giác có phải không?”
Triệu Bảo Thương không tin, nàng nghĩ tới điều gì đó, tìm kiếm khắp nơi: “Ngọc bội, ngọc bội của con đâu?!”
“Xong rồi, Triệu nhị bị điên rồi.” Triệu Đại ở một bên lạnh nhạt nói.
Triệu Bảo Thương trực tiếp nhào lên đánh Triệu Đại: “Có phải là anh đã trộm ngọc bội của tôi không?”
Triệu Đại đánh trả lại Triệu Bảo Thương: “Cô bị bệnh tâm thần hả, tôi trộm đồ của cô làm cái gì, tôi chỉ giúp cô trả lại cho ——”
Hắn chưa nói xong, Triệu Bảo Thương lại hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ chạy tới kiểm tra, dặn dò: “Miệng vết thương bị nứt ra, vốn dĩ có thể sống sót đó là một kỳ tích, ngàn vạn đừng cử động mạnh.”
Triệu mẹ nhanh chóng gật đầu, đem bác sĩ và Triệu Đại một lượt tiễn đi.
Sau đó lúc Triệu Bảo Thương muốn đi tìm người, Triệu mẹ lại mời tới một vị minh tinh, nói với nàng: “Người này tên Từ Phượng Mai, trước đó là con bé cứu con.”
Triệu Bảo Thương rõ ràng không tin.
Nhưng khi giọng nói của Từ Phượng Mai cất lên, Triệu Bảo Thương lại chảy nước mắt, nàng vừa lãnh đạm vừa hối hận nói: “Có thể tìm được cô, thật sự quá tốt.”
Nàng vì điều đó mà tự lừa dối bản thân tận một năm trời, cho tới hôm nay, nàng mới biết được chân tướng, nhớ lại giọng nói và tính tình ôn nhu lương thiện của người nọ.
Nàng cuối cùng có thể dùng hai mắt sáng ngời của mình, để thấy rõ người cứu mình lúc trước.
Người nọ là Ngôn Trăn.
Người chân chính cứu nàng, là tiểu fan của nàng.
Chẳng qua là trở nên hơi gầy, ngực cũng nhỏ hơn.
Từ trước đến nay, người mình thích cũng chỉ có một mình Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương hận không thể chạy lên sân thượng lăn lộn hai vòng.
Hốc mắt nàng không ngừng lên men, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, rồi dính vào lông mi, nàng hơi động một chút, nước mắt liền rớt xuống.
Nàng đã từng vô tình vô cảm, là Ngôn Trăn cho nàng biết thế nào gọi là thích, là Ngôn Trăn chiếu cố nàng mà không cầu báo đáp, khiến cho nàng động tâm, xa nhau một năm, người mà nàng thích lần thứ hai, vẫn như cũ là Ngôn Trăn.
Nàng tuyệt đối sẽ không thả người này đi.
Nàng sẽ ở bên cạnh người này, vĩnh viễn không xa rời, tựa như lời nói của Ngôn Trăn trước đó vậy.
Triệu Bảo Thương khóc bao lâu, Ngôn Trăn ôm nàng bấy lâu, đến khi có người tan học trở về.
Người vào đầu tiên là Khuông Oánh.
Biểu cảm Khuông Oánh như lâm vào đại nạn, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn Triệu Bảo Thương, tiếp đó cấp tốc lấy điện thoại ra run rẩy chụp một tấm, gửi cho nhóm bạn xem: 【 bạn cùng phòng của tôi khi dễ Triệu ảnh hậu đến khóc, ta sát……】
Ngôn Trăn bị nhìn đến ngượng ngùng, cô vỗ lưng Triệu Bảo Thương: “Nhanh lên.”
Triệu Bảo Thương không chịu ngẩng đầu, cúi người dụi vào áo cô để lau đi nước mắt.
Tiếp đó ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn về phía Khuông Oánh.
Khuông Oánh giống như ếch xanh bị ném vào chảo dầu, nhảy tới cửa, nói với Ngôn Trăn: “Tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước.”
“Ầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Triệu Bảo Thương một lần nữa xem hồi Ngôn Trăn: “Chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Ngôn Trăn sửng sốt, cười nói: “Tôi nhớ ra những chuyện trước đó rồi, thật không nghĩ tới, thì ra năm đó còn có một chuyện như vậy.”
Nếu như không nhìn thấy miếng ngọc bội này, thì chắc cô sẽ mãi không nhớ nổi chuyện này.
Vòng đi vòng lại, hai người sớm đã gặp nhau, hơn nữa mình còn nhận lầm Triệu Bảo Thương thành trưởng công chúa, ở chung tận 10 ngày.
Ngôn Trăn suy nghĩ, nhịn không được nó nụ cười.
Triệu Bảo Thương nhìn thấy Ngôn Trăn tươi cười, đưa tay sờ, nàng sắp không chờ nổi muốn thổ lộ tình cảm với Ngôn Trăn.
Nàng muốn nói cho Ngôn Trăn biết, nàng đã thích Ngôn Trăn lâu rồi, cũng nói muốn nói với Ngôn Trăn, không được gọi mình là công chúa gì đó nữa.
Tầm Mai công chúa kia đến tột cùng là người nào? Có thể khiến cho tiểu fan nhớ mãi không quên như thế.
Triệu Bảo Thương siết chặt tay Ngôn Trăn, đang muốn nói cái gì đó.
Lúc này, Từ Hiểu Nhã cũng trở lại.
Từ Hiểu Nhã đẩy cửa đi vào với tư thế rất lớn, phía sau là một đám nữ sinh vây quanh cô ta để xin ký tên, cô ta cười cự tuyệt sau đó đi vào ký túc xá.
Dùng ánh mắt cao ngạo liếc Ngôn Trăn, rồi nhu tình mà nhìn về phía Triệu Bảo Thương.
Sau đó, cô ta nhìn thấy một miếng ngọc bội màu trắng.
Sắc mặt cô ta chợt biến đổi, không dám tin, không phải mình đã đặt ngọc bội kia ở dưới gối của Triệu Bảo Thương rồi sao? Làm sao có thể ở trong tay bọn họ được?
Hơn nữa tư thế của hai người này sao lại quái dị như thế??
Từ Hiểu Nhã vẻ mặt chấn kinh nhìn hai người, tiếp đó cũng như Khuông Oánh, lập tức đến cạnh cửa, kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.
Giải thích một chút đoạn xưng hô ở đầu chương của 2nv chính:
- Vì người ở cổ đại thường xưng ta-ngươi; hiện đại: tôi-cô/anh
- Lúc Ngôn Trăn xuyên qua vẫn chưa biết mình đang ở hiện đại nên xưng ta- người ("người" là chỉ những người cao quý hơn mình)
- Còn Triệu Bảo Thương là người hiện đại tất nhiên sẽ xưng tôi-cô.
Đoạn đầu xưng hô có hơi lộn xộn một xíu, nếu để TBT cũng xưng ta-ngươi thì hơi kì á!
Triệu Bảo Thương an nhiên nhắm hai mắt, chờ sau khi mình hồi phục, sẽ nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.
Nàng nằm một mình không được bao lâu, cái tên quấy rầy người khác lại đến.
Bây giờ trực tiếp ôm nàng lên.
Triệu Bảo Thương nhất thời kinh ngạc, không biết người nọ muốn làm cái gì.
Một lát sau, có một giọng hát mềm nhẹ vang lên, hình như người nọ đang ca một bài đồng dao.
Triệu Bảo Thương nghe thấy, có chút buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ, người nọ lại nói: “Trưởng công chúa, vì sao cả ngày nay ta vẫn không thấy người đi ngoài vậy? đây là bài đồng dao ta học được từ dân gian, người nghe xong thì có cảm giác thế nào?”
Triệu Bảo Thương tức khắc tỉnh ngủ, nỗ lực nâng cánh tay không được linh hoạt của mình lên, dùng sức véo vào thịt người nọ.
Người nọ kêu đau.
Triệu Bảo Thương tức giận hừ một tiếng.
Người nọ vẫn không biết xấu hổ mà đánh giá: “Trưởng công chúa, mười mấy năm nay ta cũng chưa nghe người hừ bao giờ, thật dễ nghe.”
…… Hừ cái gì mà hừ.
Đi chết đi.
Triệu Bảo Thương càng dùng sức véo.
Cả đêm không được thanh tịnh.
Triệu Bảo Thương nghe bài đồng dao xong rốt cuộc cũng vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay, Triệu Bảo Thương hoàn toàn cảm nhận được người này dốc lòng chăm sóc mình.
Tuy vậy vẫn ồn ào ầm ĩ như cũ.
Còn thứ màu trắng vẫn luôn lắc lư ở trước mắt mình, đó rốt cuộc là cái gì?
Có một hôm, Triệu Bảo Thương không nhịn được, đưa tay bắt lấy thứ kia rồi kéo nó xuống.
Người nọ đau kêu to: “Cổ của ta, công chúa, cổ của ta a ——”
Triệu Bảo Thương dò hỏi: “Đây là cái gì?”
“Cái gì là cái gì.” Giọng nói của người nọ mang theo nức nở.
“Thứ tôi cầm trong tay.” Triệu Bảo Thương nói, nàng dùng sức xuống kéo.
Người nọ khóc thút thít: “Là ngọc bội của ta, người đừng kéo nữa, đây vốn dĩ là người cho ta, nếu người muốn, ta đưa lại cho người là được.”
Vừa dứt lời, đã chặt đứt dây đeo, tháo miếng ngọc bội xuống rồi bỏ vào túi của Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương vuốt ve miếng ngọc bội, lúc thì cảm thấy ấm áp dễ chịu, lúc lại cảm thấy lạnh lẽo như băng, thật kỳ lạ.
Mấy ngày sau, thân thể Triệu Bảo Thương tốt lên không ít, yết hầu của nàng cũng được phục hồi, có thể nói được câu dài.
Triệu Bảo Thương hỏi người nọ: “Công chúa mà cô vẫn luôn nhắc đến là ai?”
“Tất nhiên là người.” Giọng điệu người nọ mang theo ý cười.
Triệu Bảo Thương xụ mặt xuống nói: “Không phải tôi.”
“Nói bậy, người rõ ràng là công chúa.” Người nọ cất cao giọng, đột nhiên lại thấp hèn xuống, “Hôm qua ta xem tinh tượng, mới biết bây giờ là một ngàn năm sau, thời gian dài như thế, cũng khó tránh khỏi công chúa quên mất những chuyện cũ.”
Triệu Bảo Thương không trả lời.
Người nọ lại nói: “Nhưng quên đi cũng là chuyện tốt, trưởng công chúa, người sống ở đây sợ là đã mấy chục năm, vậy có thể kể cho ta nghe những chuyện diễn ra ở nơi này được không?”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Không có gì tốt để kể.”
Người nọ nói: “Sao có thể được, nhưng ta tính ra được không ít chuyện nha, tỷ như nhà người tổng cộng có bốn huynh đệ tỷ muội, là từ hai phụ hai mẫu sinh ra. Đây thật sự không thể tin nổi, thời đại bây giờ nữ nhân cũng có thể ly hôn rồi lại cưới thêm lần nữa sao?”
Triệu Bảo Thương đưa tay sờ mặt người nọ.
Người nọ nghi hoặc: “Công chúa người muốn làm gì vậy?”
Triệu Bảo Thương lại đưa tay hướng về trước sờ, đụng phải lỗ tai của người nọ, véo một cái.
Người nọ đau kêu ra tiếng.
Triệu Bảo Thương lạnh lùng hỏi: “Cô đang chơi trò gì vậy? Có tinh lực nói nhiều như thế thì chi bằng nhanh chóng giúp tôi trị khỏi hai mắt đi.”
“Nhưng, nhưng đôi mắt của người chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng, không thể tốt lên nhanh như vậy được.”
“Vậy thì nhanh đi tìm thảo dược có hiệu quả cho tôi.” Triệu Bảo Thương ra lệnh.
“Ta, ta đi liền.”
Người nọ lảo đảo chạy ra bên ngoài.
Triệu Bảo Thương nghe thấy tiếng bước chân đi ra ngoài biến mất, lại nghe tiếng bước chân trở về.
Người nọ ngồi xuống trước người nàng, có chất lỏng chảy lên tay Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương đưa tay sờ chân người nọ, lại sờ lên trên, cơ thể người nọ ướt đẫm còn có chất lỏng dính, trong sơn động ngập tràn mùi máu.
Tay Triệu Bảo Thương chậm rãi siết chặt, nàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người nọ trả lời cho có: “Không có việc gì đâu.”
“Trên người của cô sao lại thế này?!”
Người nọ dừng một chút: “Công chúa, bên ngoài có rất nhiều người ăn mặc kỳ quái, nói muốn bắt ai đó……Tôi không nghe rõ, tôi thấy bọn họ không có ý tốt, mới làm cho bọn họ rời đi.”
Triệu Bảo Thương nghe những lời này, lòng chợt căng thẳng.
Người này đang nói dối, vì không để mình lo lắng nên mới nói dối. Người này thật ngốc, chẳng lẽ cho rằng nghĩ ra mấy lời nói dối vụng về này, thì mình sẽ yên tâm sao?
Triệu Bảo Thương siết chặt tay người nọ, vô cùng ghen ghét vị Tầm Mai công chúa kia.
Rốt cuộc là loại người gì, mới có thể có được một fan não tàn như thế, tình nguyện dùng cả mạng sống của mình ra để bảo vệ.
Triệu Bảo Thương vẫn luôn sống trong ngôi nhà đầy rẫy âm mưu tranh đấu.
Các trưởng bối trong nhà đặt kỳ vọng rất cao lên người nàng, hy vọng nàng trở nên nổi bật, và hy vọng nàng có thể sống khỏe mạnh.
Hiện tại gặp được người này, đây là người đối xử tốt với nàng nhất.
Nàng đói bụng, người này sẽ đi kiếm trái cây và nước uống cho nàng.
Nàng véo thịt người này, người này liền cười hì hì nói với nàng một đống chuyện mê sảng, cái gì mà chiến tranh ở Đại Phong rồi các bá tánh khóc thương thảm thiết.
Nàng muốn trị khỏi đôi mắt, người này sẽ ra ngoài tìm thảo dược để trị cho nàng, bị thương cũng không nói một tiếng, ngồi ở một bên, bản thân lại cho phối thuốc cho mình.
Triệu Bảo Thương có thể nghe được tiếng người nọ đau đến hít thở không thông.
Miệng vết thương này đương nhiên rất đau, sao có thể không đau cho được, đám người kia cầm đao thật kiếm thật, mà người nọ, tuy không biết từ đâu tới, nhưng cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi.
“Cô hãy đến đây.” Triệu Bảo Thương nói.
Người nọ cười: “Bây giờ ta rất lười động đậy, lát nữa sẽ qua đó.”
“Cô có lấy viên đạn ra chưa?” Triệu Bảo Thương trầm mặc một lát rồi hỏi.
“Viên đạn gì?”
“Đám người kia chắc đã lấy súng bắn cô, nên trong cơ thể cô hẳn là có viên đạn, nếu không lấy ra, chỗ bị trúng đạn đó sẽ luôn đau.”
“Viên đạn?” Người nọ lẩm nhẩm hai từ này mấy lần, hình như đã biết đó là cái gì, tiếp đó là tiếng sột soạt.
Triệu Bảo Thương nhắm lại mắt.
Người này là nhận lầm người nên mới đối xử tốt với nàng, không biết khi nào tỉnh ngộ, có lẽ sau khi tỉnh ngộ, sẽ lộ ra bản tính đi.
Nhưng đây là lần đầu tiên có người quan tâm mình như thế. Người này ôn nhu như vậy, thì không thể trách người khác nhớ thương.
Nàng thiếu một người hầu ôn nhu lương thiện.
Triệu Bảo Thương suy nghĩ, người này là thích hợp nhất, nàng đã quyết định, thì chắc chắn sẽ không buông xuôi.
Thương thế của Triệu Bảo Thương ngày càng tốt lên.
Cùng với đó là người nọ càng ngày càng nói nhiều.
Triệu Bảo Thương quen rồi, nên không thấy phiền.
Người nọ vẫn hay hỏi nàng: “Công chúa, người tới nơi này cũng lâu rồi, vậy có gặp được thứ gì tốt không?”
Triệu Bảo Thương trước đó luôn ứng phó cho qua.
Nhưng bị hỏi nhiều lần, nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng trả lời: “Có, nhưng chỉ mới gặp được gần đây.”
“Là cái gì vậy?”
Triệu Bảo Thương nói: “Chắc đó là cô.”
Người nọ kinh ngạc: “Ta? Tại sao là ta?”
Triệu Bảo Thương không trả lời, mà hỏi người nọ: “Chờ sau khi rời khỏi nơi này, cô có muốn đi chung với tôi không?”
Người nọ ngơ ngác.
“Vào cung sao?”
Triệu Bảo Thương bóp chặt eo người nọ: “Về nhà tôi.”
“Nhà hiện tại của công chúa ở đâu?”
Triệu Bảo Thương lạnh mặt nói: “Chỉ cần cô một khắc rời khỏi tôi, thì cô sẽ biết.”
Đây là điều mà nàng mong muốn.
Nàng hy vọng người này vĩnh viễn ở bên cạnh mình.
Thân thể Triệu Bảo Thương sắp phục hồi, có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của vật trước mắt, tay chân cũng không còn mềm nhũn nữa.
Không biết người nọ đã lấy thứ gì lau chùi mặt và thân thể của mình, tiếp đó tiến sát vào tai mình nói: “Công chúa, người đúng là một mỹ nhân.”
Triệu Bảo Thương không vui: “Câm miệng.”
“Người thật sự khuynh quốc khuynh thành.” Người nọ lại nói, “Trước kia ta không dám nói với người, ta rất thích dung mạo của người.”
Triệu Bảo Thương véo thịt người nọ.
“Nhưng ra tay quá độc ác.” Người nọ đau đến hút khí, “Chúng ta ở cùng nhau nhiều năm như vậy, lại cùng nhau phá rất nhiều án, sao người lúc nào cũng thích véo ta thế.”
Triệu Bảo Thương lạnh lùng nói; “Cô không nói lời nào sẽ không ai véo cô.”
Người nọ câm miệng, nhưng chưa được bao lâu, lại bắt đầu nói chuyện: “Công chúa, năm đó hoàng đế muốn người gả cho tân khoa Trạng Nguyên, vì sao người không gả?”
Triệu Bảo Thương không trả lời, người nọ vẫn không ngừng nói.
“Tân khoa Trạng Nguyên kia tuấn tú lịch sự, sau đó trở thành trụ cột nước nhà, cả đời không cưới người khác, hắn nói trong lòng hắn chỉ có một mình Tầm Mai công chúa.”
Triệu Bảo Thương đành phải ứng một câu: “Không thích người đó.”
“Vậy người thích ai?”
“Tôi còn chưa gặp được.” Khi Triệu Bảo Thương nói, bản thân cũng có chút mờ mịt,“Rốt cuộc thích một người là như thế nào?”
Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm lặng.
Sau đó nàng nghe thấy tiếng người nọ cười khẽ: “Công chúa vẫn còn trẻ, việc này chờ khi gặp được người mình thích, thì sẽ biết thôi.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: “Vậy cô có người thích sao?”
“Ta tất nhiên có.” Người nọ chậm rãi nói.
“Là Tầm Mai công chúa kia sao?”
Người nọ nghe xong, trầm mặc một hồi, sau đó hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Thích là luôn muốn được ở bên cạnh người mình thích, vĩnh viễn không xa rời, muốn thấy người cười, nhìn người khóc, muốn cùng người trải qua mọi khó khăn gian khổ, để sau này người ấy có kể về quá khứ, vẫn sẽ mang theo tên mình.”
Triệu Bảo Thương nghe không hiểu, lý giải trong chốc lát, kỳ thật cảm thấy có hơi giống với tâm trạng hiện tại của mình.
Chẳng qua, không cần dùng đầu óc cũng biết, mình đối với người lạ này, tuyệt đối không thể là thích.
Từng ngày yên bình qua đi, Triệu Bảo Thương cũng sắp quên mình là vì sao lưu lạc đến mức này.
Nàng nhắm mắt lại, đột nhiên có tiếng súng bén nhọn vang lên.
“Đùng —— ” một tiếng, cùng với đó là tiếng chim cất cánh bay đi trong rừng mưa.
Có người tới! Triệu Bảo Thương ý thức được điều này, nàng bắt lấy tay người nọ, nghẹn ngào kêu lên: “Chạy mau!”
Đáng tiếc vẫn chậm một bước.
Bọn họ chưa kịp rời đi, bên ngoài đã có người đến.
Bùn đất bị dẫm đạp phát ra tiếng bịch bịch.
Triệu Bảo Thương không nhìn thấy, nên cái gì cũng chưa kịp làm, tiếp đó nghe thấy một hồi tiếng súng.
Tiếng súng là hướng về phía mình!
Triệu Bảo Thương muốn tránh, lại không biết trốn đi nơi nào, trước mắt mơ hồ từ tối tăm chuyển sang màu đỏ sậm.
Mùi máu tươi nồng đậm lại lần nữa xông vào mũi nàng.
Nàng từng ngửi qua mùi vị này rất nhiều lần, nên biết đây đại biểu cho chuyện gì, nhất định là có người trúng đạn.
Nhưng mà người bị thương không phải mình.
Bởi vì có một đứa ngốc nhào vào người nàng, dùng thân thể chặn đạn giúp nàng.
Triệu Bảo Thương không dám tin trợn to hai mắt, nàng muốn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, thật đáng buồn là, cho dù có dùng bao nhiêu sức lực, nàng vẫn không có cách nào có thể thấy được.
Hiện tại nàng chỉ có thể gắt gao ôm chặt người nọ, dùng sức hỏi: “Cô đang làm cái gì vậy?!”
Người nọ không trả lời.
Đối diện có tiếng người đàn ông gầm nhẹ: “Con nhỏ chết tiệt, tránh ra coi!”
Tiếp đó là một tiếng súng.
Hai tiếng.
Trên trán Triệu Bảo Thương đổ mồ hôi lạnh, môi phát tím, nàng một chút cũng không đau, một chút cảm giác cũng không có.
Người này luôn gọi nàng là công chúa, vừa ồn vừa phiền.
Huống hồ chỉ là người qua đường bèo nước gặp nhau, chết thì chết đi ——
Không có gì đáng để đau lòng chứ.
Đúng lúc này, người nọ ghé sát vào tai nàng, nhẹ nhàng nói: “Công chúa, lát nữa ta phải ra ngoài một chút, ngươi về cung trước đi, đừng chờ ta.”
Vừa dứt lời.
Một trận gió lớn thổi qua, sau đó, Triệu Bảo Thương cảm giác được có người ôm mình lên, đưa mình tới một chỗ vừa an toàn vừa mát mẻ.
Giọng nói người nọ vang lên bên tai nàng: “Công chúa, chỗ này rất an toàn. Chỉ cần người đừng động đậy, bọn họ sẽ không phát hiện người.”
Triệu Bảo Thương muốn đưa tay nắm lấy tay người nọ.
Nhưng phát giác ra mình không thể động đậy.
“Ta sợ người không cẩn thận sẽ làm ra động tĩnh, nên mới dán bùa vào người, người đừng sợ, chỉ cần qua nửa ngày nữa, sẽ có người tới cứu công chúa.”
“Ta phải đi rồi.” Giọng của người nọ càng ngày càng yếu ớt, “Tầm Mai công chúa, điều làm ta vui nhất trong cuộc đời này, đó là gặp được người.”
Người nọ để lại trên mặt Triệu Bảo Thương một cái hôn.
Triệu Bảo Thương đột nhiên trợn to mắt.
Nội tâm càng lúc càng sợ hãi, nó như muốn cắn nuốt lấy nàng.
Không được!
Không được!!
Không được đi!!
Nàng hò hét trong lòng, muốn người nọ ở lại, nhiệt độ bên người biến mất, tiếng bước chân dần xa.
Người đã đi rồi.
Có lẽ sẽ không trở lại.
Hai mắt Triệu Bảo Thương không có dấu hiệu mà rơi lệ, nàng chợt nhớ tới những ngày trong hang động, người nọ luôn cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc mình.
Thì ra thật sự có người ngu ngốc như vậy, sẽ tình nguyện vì mình mà trả giá bằng cả sinh mệnh, dù sắp chết, cũng không oán giận một tiếng.
Nàng rất muốn ở bên người nọ, vĩnh viễn không xa rời, muốn thấy người nọ cười, muốn nhìn người nọ khóc, ôm chặt lấy người nọ.
Đây là thích, hóa ra đây là thích.
Nàng đã thích người vẫn luôn gọi mình là công chúa.
Nhưng người kia tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi, khuôn mặt hình hài ra sao, mình hoàn toàn không biết.
Triệu Bảo Thương dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc, tiến lên ôm người nọ vào ngực, nhưng mà nàng một chút cũng không thể động, chỉ có thể nghe tiếng súng vang lên không ngừng.
Có vài tiếng tiếng súng rõ ràng trúng vào thịt người, nhất định là người nọ lại bị thương.
Triệu Bảo Thương sắp không thể thở, lòng nàng đau đớn, nói không được, cử động cũng không, cuối cùng trước mắt biến thành màu đen, trực tiếp ngất đi.
Lúc tỉnh lại, nàng được cứu trợ, hai mắt đã có thể thấy rõ.
Các trưởng bối đều ở bên cạnh nàng.
Triệu Bảo Thương hỏi: “Người kia đâu?!”
Triệu mẹ hỏi: “Người nào? Lúc tìm được cũng chỉ có một mình con.”
Triệu Bảo Thương xốc chăn lên: “Không đúng, có người đã cứu con, cô ấy đang ở đâu?”
“Thật sự không có mà.” Triệu mẹ nói, “Con bị ảo giác có phải không?”
Triệu Bảo Thương không tin, nàng nghĩ tới điều gì đó, tìm kiếm khắp nơi: “Ngọc bội, ngọc bội của con đâu?!”
“Xong rồi, Triệu nhị bị điên rồi.” Triệu Đại ở một bên lạnh nhạt nói.
Triệu Bảo Thương trực tiếp nhào lên đánh Triệu Đại: “Có phải là anh đã trộm ngọc bội của tôi không?”
Triệu Đại đánh trả lại Triệu Bảo Thương: “Cô bị bệnh tâm thần hả, tôi trộm đồ của cô làm cái gì, tôi chỉ giúp cô trả lại cho ——”
Hắn chưa nói xong, Triệu Bảo Thương lại hôn mê bất tỉnh.
Bác sĩ chạy tới kiểm tra, dặn dò: “Miệng vết thương bị nứt ra, vốn dĩ có thể sống sót đó là một kỳ tích, ngàn vạn đừng cử động mạnh.”
Triệu mẹ nhanh chóng gật đầu, đem bác sĩ và Triệu Đại một lượt tiễn đi.
Sau đó lúc Triệu Bảo Thương muốn đi tìm người, Triệu mẹ lại mời tới một vị minh tinh, nói với nàng: “Người này tên Từ Phượng Mai, trước đó là con bé cứu con.”
Triệu Bảo Thương rõ ràng không tin.
Nhưng khi giọng nói của Từ Phượng Mai cất lên, Triệu Bảo Thương lại chảy nước mắt, nàng vừa lãnh đạm vừa hối hận nói: “Có thể tìm được cô, thật sự quá tốt.”
Nàng vì điều đó mà tự lừa dối bản thân tận một năm trời, cho tới hôm nay, nàng mới biết được chân tướng, nhớ lại giọng nói và tính tình ôn nhu lương thiện của người nọ.
Nàng cuối cùng có thể dùng hai mắt sáng ngời của mình, để thấy rõ người cứu mình lúc trước.
Người nọ là Ngôn Trăn.
Người chân chính cứu nàng, là tiểu fan của nàng.
Chẳng qua là trở nên hơi gầy, ngực cũng nhỏ hơn.
Từ trước đến nay, người mình thích cũng chỉ có một mình Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương hận không thể chạy lên sân thượng lăn lộn hai vòng.
Hốc mắt nàng không ngừng lên men, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, rồi dính vào lông mi, nàng hơi động một chút, nước mắt liền rớt xuống.
Nàng đã từng vô tình vô cảm, là Ngôn Trăn cho nàng biết thế nào gọi là thích, là Ngôn Trăn chiếu cố nàng mà không cầu báo đáp, khiến cho nàng động tâm, xa nhau một năm, người mà nàng thích lần thứ hai, vẫn như cũ là Ngôn Trăn.
Nàng tuyệt đối sẽ không thả người này đi.
Nàng sẽ ở bên cạnh người này, vĩnh viễn không xa rời, tựa như lời nói của Ngôn Trăn trước đó vậy.
Triệu Bảo Thương khóc bao lâu, Ngôn Trăn ôm nàng bấy lâu, đến khi có người tan học trở về.
Người vào đầu tiên là Khuông Oánh.
Biểu cảm Khuông Oánh như lâm vào đại nạn, trợn mắt há hốc mồm nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn Triệu Bảo Thương, tiếp đó cấp tốc lấy điện thoại ra run rẩy chụp một tấm, gửi cho nhóm bạn xem: 【 bạn cùng phòng của tôi khi dễ Triệu ảnh hậu đến khóc, ta sát……】
Ngôn Trăn bị nhìn đến ngượng ngùng, cô vỗ lưng Triệu Bảo Thương: “Nhanh lên.”
Triệu Bảo Thương không chịu ngẩng đầu, cúi người dụi vào áo cô để lau đi nước mắt.
Tiếp đó ngẩng đầu, lạnh như băng nhìn về phía Khuông Oánh.
Khuông Oánh giống như ếch xanh bị ném vào chảo dầu, nhảy tới cửa, nói với Ngôn Trăn: “Tôi nhớ ra tôi còn có việc, tôi đi trước.”
“Ầm” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Triệu Bảo Thương một lần nữa xem hồi Ngôn Trăn: “Chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Ngôn Trăn sửng sốt, cười nói: “Tôi nhớ ra những chuyện trước đó rồi, thật không nghĩ tới, thì ra năm đó còn có một chuyện như vậy.”
Nếu như không nhìn thấy miếng ngọc bội này, thì chắc cô sẽ mãi không nhớ nổi chuyện này.
Vòng đi vòng lại, hai người sớm đã gặp nhau, hơn nữa mình còn nhận lầm Triệu Bảo Thương thành trưởng công chúa, ở chung tận 10 ngày.
Ngôn Trăn suy nghĩ, nhịn không được nó nụ cười.
Triệu Bảo Thương nhìn thấy Ngôn Trăn tươi cười, đưa tay sờ, nàng sắp không chờ nổi muốn thổ lộ tình cảm với Ngôn Trăn.
Nàng muốn nói cho Ngôn Trăn biết, nàng đã thích Ngôn Trăn lâu rồi, cũng nói muốn nói với Ngôn Trăn, không được gọi mình là công chúa gì đó nữa.
Tầm Mai công chúa kia đến tột cùng là người nào? Có thể khiến cho tiểu fan nhớ mãi không quên như thế.
Triệu Bảo Thương siết chặt tay Ngôn Trăn, đang muốn nói cái gì đó.
Lúc này, Từ Hiểu Nhã cũng trở lại.
Từ Hiểu Nhã đẩy cửa đi vào với tư thế rất lớn, phía sau là một đám nữ sinh vây quanh cô ta để xin ký tên, cô ta cười cự tuyệt sau đó đi vào ký túc xá.
Dùng ánh mắt cao ngạo liếc Ngôn Trăn, rồi nhu tình mà nhìn về phía Triệu Bảo Thương.
Sau đó, cô ta nhìn thấy một miếng ngọc bội màu trắng.
Sắc mặt cô ta chợt biến đổi, không dám tin, không phải mình đã đặt ngọc bội kia ở dưới gối của Triệu Bảo Thương rồi sao? Làm sao có thể ở trong tay bọn họ được?
Hơn nữa tư thế của hai người này sao lại quái dị như thế??
Từ Hiểu Nhã vẻ mặt chấn kinh nhìn hai người, tiếp đó cũng như Khuông Oánh, lập tức đến cạnh cửa, kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.
Giải thích một chút đoạn xưng hô ở đầu chương của 2nv chính:
- Vì người ở cổ đại thường xưng ta-ngươi; hiện đại: tôi-cô/anh
- Lúc Ngôn Trăn xuyên qua vẫn chưa biết mình đang ở hiện đại nên xưng ta- người ("người" là chỉ những người cao quý hơn mình)
- Còn Triệu Bảo Thương là người hiện đại tất nhiên sẽ xưng tôi-cô.
Đoạn đầu xưng hô có hơi lộn xộn một xíu, nếu để TBT cũng xưng ta-ngươi thì hơi kì á!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.