Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?
Chương 33: Đóng phim
Phượng A Phượng
26/08/2021
Edit by Trâm
Tuy rằng những diễn viên khác trong đoàn phim có danh tiếng không lớn, nhưng đều dựa vào thực lực để giành được vai diễn, sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn thì rất là khinh thường.
Chỉ có một người chạy đến, ôm vở đưa cho Ngôn Trăn, lắp bắp nói: "Tôi, tôi đã xem qua cô thi đấu, cô thật sự rất lợi hại,có thể ký tên cho tôi được không?"
Ngôn Trăn cười nói: "Tất nhiên có thể."
Cô cầm bút đang muốn ký tên, lại nghe được tiếng hừ lạnh của Triệu Bảo Thương.
Tay Ngôn Trăn run rẩy, nhanh chóng ký cho xong.
Vị diễn viên xin ký tên kia như cũ vẫn chưa rời đi, mà đảo quanh ở xung quanh Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương không nói gì, một lát sau, nhịn không được mới kéo Ngôn Trăn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng còn có một người đàn ông mặc áo khoác đang ngồi.
Triệu Bảo Thương bước chân dừng một chút, nghĩ có nên đổi phòng khác để giáo huấn tiểu fan hay không.
Người đàn ông ngồi bên trong đã phát hiện bọn họ, xoay người lại chào hỏi với Triệu Bảo Thương: "Triệu nhị tiểu thư, tới sớm như vậy sao."
Triệu Bảo Thương gật đầu, chỉ vào người đàn ông trước mắt, giới thiệu với Ngôn Trăn: "Đây là đạo diễn Từ Dương."
Ngôn Trăn khom lưng chào hỏi.
Từ Đạo đứng dậy, đánh giá Ngôn Trăn một lượt, hỏi: "Cô diễn vai Thanh Trúc phải không?"
"Đúng vậy."
" Có xem qua kịch bản chưa?"
Ngôn Trăn gật đầu.
Từ Dương chợt nảy sinh ác độc: "Vậy mà cô còn để mặt mộc tới đây, không có nửa điểm bộ dạng của Thanh Trúc."
Triệu Bảo Thương tức giận nói giúp Ngôn Trăn: "Còn chưa có bắt đầu diễn thì trang điểm làm cái gì."
Từ Dương hừ hừ: "Còn muốn tỏ thái độ."
Ngôn Trăn không còn lời gì để nói.
Triệu Bảo Thương lại mắng Từ Dương vài câu, cuối cùng lấy việc sa thải ra uy hiếp, Từ Dương không dám bức bách nữa, mà càng thêm bất mãn với Ngôn Trăn.
Hắn đã xem phim giáo viên đẹp nhất nông thôn, nên biết Ngôn Trăn có chút kỹ thuật diễn.
Nhưng điều đó thì có ích lợi gì chứ.
Hiện tại Thanh Trúc và mẹ của nữ chính hoàn toàn không cùng một tính cách. Đóng được một bộ phim nổi tiếng, không có nghĩa là bộ này Ngôn Trăn cũng có thể nhập được vai.
Huống chi còn là người đi cửa sau.
Ấn tượng của Từ Đạo đối với Ngôn Trăn cơ hồ đã rơi xuống tận cùng.
Hắn hỏi Ngôn Trăn:" Cô có suy nghĩ gì đối với nhân vật này?"
Ngôn Trăn không nhanh không chậm trả lời: "Đại khái có hai điểm, một là khiêm tốn, hai là ngoan tuyệt."
Từ Đạo đặt hai điểm này vào trong miệng lẩm nhẩm mấy lần.
"Được, vậy theo như cô nói, trước tiên tới thử vai." Hắn quay đầu hỏi Triệu Bảo Thương, "Này không thành vấn đề phải không?"
Triệu Bảo Thương bình đạm, gật đầu.
Từ Dương chỉ một đoạn ngắn.
Là đoạn nữ chủ phối hợp diễn với Thanh Trúc.
Bối cảnh là sau khi nữ chính về nhà biết được chuyện mình bị nhà tan cửa nát thì cực kỳ bi thương. Khi chôn cất người nhà xong, lại quỳ trên mặt đất không nói lời nào, một giọt nước cũng chưa uống, thất thần nghèo túng, lúc tính mạng đang bị đe dọa thì được Thanh Trúc tìm về.
Lúc Thanh Trúc tìm được nữ chính, nữ chính đã quỳ một đêm, trán và đầu gối đều bị thương, còn luôn luôn ngẩn người, trông như một cái xác không hồn.
Nữ chính bị như vậy làm Thanh Trúc đau lòng không thôi, Thanh Trúc lớn tiếng gọi tên nữ chính, nữ chính cũng không trả lời.
Thanh Trúc đành phải đỡ nữ chính lên xe ngựa, thay quần áo giúp cô ấy, chờ sau khi nữ chính thanh tỉnh, mới bình tĩnh khai thông nữ chính, kêu nữ chính phải sống thật tốt, tương lai mới có thể báo thù.
Trong đoạn ngắn này nữ chủ vẫn luôn rơi vào trạng thái trầm mặc.
Có thể khởi động màn ảnh hay không, thì phải xem biểu hiện của Thanh Trúc.
Từ Dương cố ý khó xử Ngôn Trăn, đã nâng cao độ khó: " Tuy ban đầu còn có một vài đạo cụ, nhưng mà bây giờ không tiện đi lấy, cô tạm chấp nhận diễn không đi."
Hắn đưa kịch bản cho Ngôn Trăn.
Chỉ vào Triệu Bảo Thương, kêu Triệu Bảo Thương ngồi ở trên ghế đừng có nhúc nhích.
Còn lại là phần diễn của Ngôn Trăn.
Người quay phim vừa lúc đi tới, Từ Dương chỉ vào người nọ nói: "Đến đây quay thử vai đi."
Người quay phim gật đầu.
Từ Đạo hỏi Ngôn Trăn: "Cô đã sẵn sàng chưa?"
Ngôn Trăn nói: "Tôi đã sẵn sàng."
Khi vừa dứt lời, máy quay lập tức nhắm ngay Ngôn Trăn, mặt kính phản chiếu một tia sáng màu trắng.
Giây kế tiếp, cả người Ngôn Trăn từ ôn nhuận biến thành trạng thái căng thẳng, ánh mắt nhìn như bình tĩnh, nhưng khi nhìn thật kỹ, sẽ thấy bên trong có gió lốc.
Từ Dương và người quay phim đều hơi sửng sốt.
Chỉ có Triệu Bảo Thương là lạnh như băng ngồi ở trên ghế, nhìn Ngôn Trăn, trong mắt có thoang thoảng ý cười.
Nàng biết Ngôn Trăn chắc chắn sẽ diễn thật tốt.
Ai biểu tiểu fan mê luyến mình như vậy chứ, vì muốn diễn chung với mình, tiểu fan nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Đèn đỏ lập loè trên máy quay.
Ngôn Trăn thong thả quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm lấy tay Triệu Bảo Thương, thấp giọng gọi: "Tiểu thư."
Triệu Bảo Thương hơi trợn to mắt.
Câu tiểu thư kia, không biết vì sao lại chất chứa rất nhiều tình cảm, Triệu Bảo Thương cảm giác thật lâu trước kia cũng có người gọi mình như vậy, thời điểm nghe lại lần nữa, thế nhưng có loại xúc động muốn rơi lệ.
Ngôn Trăn bắt đầu thoại lời kịch: "Chuyện đã qua rồi, mong tiểu thư đừng quá đau thương, sớm ngày phấn chấn lên, hậu sự của cha mẹ vẫn cần tiểu thư chăm lo."
Không có ai đáp lại.
Thanh Trúc cũng không nhụt chí, từng lời nói của cô tuy chậm nhưng lại rất hữu lực: "Tiểu thư, hiện giờ kẻ xấu đang muốn hại người, nếu người vẫn chưa gượng dậy, có nghĩa là đã trúng kế của bọn họ."
Nữ chính Ninh An nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn Thanh Trúc, cảm xúc trong mắt bị che đậy, không thấy rõ.
Gió thổi vi vu qua bức màn.
Thanh Trúc đột nhiên siết chặt tay Ninh An: "Tiểu thư, người trả lời tôi đi!"
Ninh An không trả lời, vẫn là bộ dáng không có sức sống.
Tay Thanh Trúc nắm càng ngày càng chặt, giống như muốn véo vào thịt Ninh An.
Cuối cùng Ninh An cũng giật giật mày.
Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, lại gọi một tiếng: "Tiểu thư." Câu tiểu thư này được gọi đến mềm nhẹ lại bất đắc dĩ, tựa như là tình cảm bao dung rộng lớn.
Từ Dương kinh ngạc đến ngây người.
Hắn biết Ngôn Trăn là một diễn viên có thể nắm chắc cảm xúc, nhưng khi chân thật nhìn thấy, mới có thể gần gũi cảm nhận được phần kinh tâm động phách kia.
Người quay phim nhìn vào đoạn diễn trong máy quay, hỏi Từ Dương: " Có muốn xóa bỏ nội dung thử vai không?"
"Xóa, xóa cái rắm!" Từ Dương kích động nói, "Đây có khả năng sẽ trở thành đoạn tuyên truyền cho bộ phim của chúng ta."
Vị quán quân siêu tân tinh kia, vậy mà thật sự rất có bản lĩnh.
Những quán quân trước kia cũng không có lợi hại như vậy, người này quả nhiên là quái vật mà.
Sau khi quay xong đoạn này, Từ Dương và người quay phim cùng nhau đi ra ngoài, hai người thương lượng cắt nối như thế nào để đoạn ngắn này có thể đạt tới mục đích tuyên truyền tốt nhất.
Nhóm diễn viên quần chúng ở bên ngoài đang chuẩn bị ăn cơm trưa, không khí trong hội trường trở nên náo nhiệt.
Triệu Bảo Thương kéo Ngôn Trăn vào phòng thử đồ, hai mắt đỏ lên.
Nàng nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, sau một lát mới nói: "Tình cổ lại phát tác."
Tay của nàng dùng sức siết chặt cánh tay của Ngôn Trăn, mặt hiện lên một mạt đỏ ửng.
"Lúc nãy còn đang rất tốt, bây giờ vì sao lại --" Ngôn Trăn không dám tin tưởng.
"Đều là bởi vì cô." Triệu Bảo Thương nói.
Đều do tiểu fan diễn quá tốt, đôi mắt kia đúng là đang câu dẫn mình mà.
Tiểu fan thật không có tiết tháo.
Triệu Bảo Thương ngồi ở trên ghế, ôm Ngôn Trăn vào trong lòng ngực, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ngôn Trăn, bên trong đều là hình bóng của mình,
điều này làm cho lòng nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Tiếp đó nghĩ đến, lúc trước quay giáo viên đẹp nhất nông thôn, đôi mắt này nhìn người khác, có phải cũng ôn nhu như vậy hay không?
Không được!
Nếu có nhìn, tiểu fan chỉ có thể được nhìn mình!
Triệu Bảo Thương xụ mặt xuống, hung hăng nói: "Về sau chỉ cho đóng phim với tôi."
Ngôn Trăn cười nói: "Được."
Triệu Bảo Thương nghe xong, sắc mặt hoà hoãn, sờ ở sau lưng Ngôn Trăn, sau đó lại lật thân qua để ngăn chặn Ngôn Trăn, lấy cớ khen thưởng mà hôn lên mặt Ngôn Trăn một cái.
Hiện tại còn nửa tháng nữa sẽ đi học.
Ngôn Trăn nói với Từ Dương chuyện mình muốn đi học, Từ Dương đã sắp xếp cho Ngôn Trăn quay trước.
Trước khi bắt đầu quay, Từ Dương chạy tới hỏi Ngôn Trăn: "Cô cảm thấy bộ phim này của chúng ta thế nào, có thể nổi tiếng hay không?"
Ngôn Trăn gật đầu: "Tất nhiên."
Từ Đạo thật sự không tin, nhưng lại cảm thấy an tâm không ít.
Bộ phim chính thức bắt đầu quay.
Trong kịch bản của 《 Thanh Sơn Viễn 》, nữ chính Ninh An ban đầu là một cô gái không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết đối nghịch với ba mẹ, rất thích ăn nhậu chơi bời, bị dưỡng thành một đứa con hư.
Một đêm nọ, gia tộc bị người ta tàn sát, chỉ còn lại Ninh An và nha hoàn Thanh Trúc bởi vì lên núi thám hiểm mà thoát được một kiếp.
Cô ấy suy đoán ra ba đối tượng khả nghi.
Bởi vì tính tình lương thiện, cô ấy không muốn trả thù lầm người, nên mới ở trong Thanh Sơn thăm hỏi người qua đường, tìm kiếm manh mối.
Ông chủ quán trà, bà chủ tiệm may, người ăn xin ven đường...... Tổng cộng có sáu người đã cung cấp một ít manh mối cho cô ấy.
Cô ấy dần dần tạo ra một chân tướng hoàn chỉnh và nhận định được hung thủ.
Nhưng hung thủ quyền cao chức trọng, đều không dễ dàng tiếp cận, nếu cô ấy muốn tiếp cận được, nhất định phải bắt lấy vị trí minh chủ của giới võ lâm.
Vì thế, Ninh An không ngừng bái sư học nghệ
Khi cô ấy cho rằng mình sắp thành công, thì manh mối lại lần nữa xảy ra biến hóa......
Hôm nay phải quay một phân đoạn, là cảnh Thanh Trúc cùng với Ninh An đi vào trong núi để trộm trứng chim.
Hai người sáng sớm đã rời khỏi giường.
Thanh Trúc mặc giúp Ninh An một cái áo ngoài màu xám, buộc chặt đai lưng, giả trang thành bộ dạng của hạ nhân.
"Tiểu thư, buổi sáng tôi sẽ nói với Tước nhi, cửa sau bây giờ đã được mở, tùy thời đều có thể đi."
Ninh An gật đầu: "Làm rất tốt."
Hai người đi vào hậu viện.
Giày vải dẫm lên đường đá có hơi đau, Ninh An đi được hai bước rồi ngồi xuống ghế đá.
Thanh Trúc nửa quỳ trên mặt đất, khẩn trương hỏi: "Tiểu thư, có chỗ nào không được khoẻ sao?"
Mày Ninh An gắt gao nhíu lại: "Đau chân."
Thanh Trúc nâng chân của Ninh An đặt lên đầu gối mình: "Sợ là không phải do giày làm."
Mặt Ninh An tối sầm lại: "Ừ."
Từ Dương cùng phó đạo diễn ở một bên đều sửng sốt.
Phó đạo diễn hỏi: "Kịch bản hình như không phải như thế?"
Từ Đạo trầm tư: "Đúng là không phải như thế."
"Triệu nhị tiểu thư đây là diễn ngẫu hứng phải không?"
Từ Dương nói: "Trước hãy nhìn xem đi."
Bên trong hậu viện.
Thanh Trúc cởi giày của Ninh An ra, nâng cẳng chân của Ninh An lên, xoa xoa ở phía trước, rồi đè lại gan bàn chân, xoa bóp cho cô ấy.
Ninh An cúi đầu nhìn Thanh Trúc, vẻ mặt hoảng hốt, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Thanh Trúc ngẩng đầu đối mắt với Ninh An: "Tiểu thư hôm qua mang chân đất đi chơi, nên gân cốt có khả năng đã bị thương, hay là hôm nay đừng đi ra sau núi nữa."
Ninh An không trả lời.
Thanh Trúc xoa tay đều toan: "Tiểu thư, đổi chân."
Ninh An chinh lăng một lát, cùng Thanh Trúc nói: "Ngươi...... hãy ngẩng đầu nhìn ta."
"Tiểu thư?" Thanh Trúc nghi hoặc ngẩng đầu.
Ninh An nhìn Thanh Trúc, tựa như là đời này cũng chưa nhìn kỹ người này, bây giờ cẩn thận nhìn, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thanh Trúc đang muốn dò hỏi.
Từ Dương đứng lên gào rống:"Dừng!! dừng dừng dừng!"
Triệu Bảo Thương dừng động tác, hơi nghiêng mặt nhìn Từ Dương, vẻ mặt lãnh đạm muốn phát hỏa.
Ngôn Trăn đi qua hỏi Từ Đạo: "Chỉ cần nội dung không bị thay đổi là được phải không? Lát nữa chúng tôi sẽ ra sau núi."
"Được cái rắm!" Từ Dương thiếu chút nữa muốn dựng đứng lên, "Các cô xoa bóp chân đều đã xoa đến mười phút, chút nữa trộm trứng chim chắc phải mất đến một buổi!"
Triệu Bảo Thương nâng mắt nhìn Từ Dương: "Cũng không phải là không được."
Từ Dương tức đến hộc máu, mắng to: "Cô đúng là đồ thần kinh!"
Triệu Bảo Thương vênh váo tự đắc: "Tôi đã mua kịch bản."
Từ Đạo phẫn nộ: "Tôi thật sự đã tin cô là người quái dị!!"
Ngôn Trăn đau lòng cho cổ họng của Từ Dương, đưa cho hắn một viên kẹo.
"Đúng là có hơi lâu, tôi cũng không biết vì sao lại diễn thành thế này." Cô nói xin lỗi với Từ Đạo.
Cổ họng của Từ Đạo bị nghẹn lại một hơi, phát tiết không được.
Hắn nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn qua Triệu Bảo Thương, biết Triệu Bảo Thương mang Ngôn Trăn đến để ra oai, nhưng mà Triệu Bảo Thương đang muốn làm gì đây? Không thể hiểu được mà, thật sự không hiểu được.
"Dựa theo kịch bản mà quay!" Từ Đạo ra lệnh.
Ngôn Trăn đồng ý, Triệu Bảo Thương thấy Ngôn Trăn đồng ý, cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Hai người quay lúc sáng sớm, bởi vì dựa theo kịch bản nên thực lực chỉ dừng đúng mức, rất nhiều phân đoạn cơ hồ chỉ quay được một lần.
"Vẫn là nghiêm túc quay mới tốt." Từ Đạo khen ngợi hai người, "Lát nữa ăn cơm xong phải đi trang điểm lại, buổi chiều còn đi chụp poster."
Tuy rằng những diễn viên khác trong đoàn phim có danh tiếng không lớn, nhưng đều dựa vào thực lực để giành được vai diễn, sau khi nhìn thấy Ngôn Trăn thì rất là khinh thường.
Chỉ có một người chạy đến, ôm vở đưa cho Ngôn Trăn, lắp bắp nói: "Tôi, tôi đã xem qua cô thi đấu, cô thật sự rất lợi hại,có thể ký tên cho tôi được không?"
Ngôn Trăn cười nói: "Tất nhiên có thể."
Cô cầm bút đang muốn ký tên, lại nghe được tiếng hừ lạnh của Triệu Bảo Thương.
Tay Ngôn Trăn run rẩy, nhanh chóng ký cho xong.
Vị diễn viên xin ký tên kia như cũ vẫn chưa rời đi, mà đảo quanh ở xung quanh Ngôn Trăn.
Triệu Bảo Thương không nói gì, một lát sau, nhịn không được mới kéo Ngôn Trăn đi vào phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng còn có một người đàn ông mặc áo khoác đang ngồi.
Triệu Bảo Thương bước chân dừng một chút, nghĩ có nên đổi phòng khác để giáo huấn tiểu fan hay không.
Người đàn ông ngồi bên trong đã phát hiện bọn họ, xoay người lại chào hỏi với Triệu Bảo Thương: "Triệu nhị tiểu thư, tới sớm như vậy sao."
Triệu Bảo Thương gật đầu, chỉ vào người đàn ông trước mắt, giới thiệu với Ngôn Trăn: "Đây là đạo diễn Từ Dương."
Ngôn Trăn khom lưng chào hỏi.
Từ Đạo đứng dậy, đánh giá Ngôn Trăn một lượt, hỏi: "Cô diễn vai Thanh Trúc phải không?"
"Đúng vậy."
" Có xem qua kịch bản chưa?"
Ngôn Trăn gật đầu.
Từ Dương chợt nảy sinh ác độc: "Vậy mà cô còn để mặt mộc tới đây, không có nửa điểm bộ dạng của Thanh Trúc."
Triệu Bảo Thương tức giận nói giúp Ngôn Trăn: "Còn chưa có bắt đầu diễn thì trang điểm làm cái gì."
Từ Dương hừ hừ: "Còn muốn tỏ thái độ."
Ngôn Trăn không còn lời gì để nói.
Triệu Bảo Thương lại mắng Từ Dương vài câu, cuối cùng lấy việc sa thải ra uy hiếp, Từ Dương không dám bức bách nữa, mà càng thêm bất mãn với Ngôn Trăn.
Hắn đã xem phim giáo viên đẹp nhất nông thôn, nên biết Ngôn Trăn có chút kỹ thuật diễn.
Nhưng điều đó thì có ích lợi gì chứ.
Hiện tại Thanh Trúc và mẹ của nữ chính hoàn toàn không cùng một tính cách. Đóng được một bộ phim nổi tiếng, không có nghĩa là bộ này Ngôn Trăn cũng có thể nhập được vai.
Huống chi còn là người đi cửa sau.
Ấn tượng của Từ Đạo đối với Ngôn Trăn cơ hồ đã rơi xuống tận cùng.
Hắn hỏi Ngôn Trăn:" Cô có suy nghĩ gì đối với nhân vật này?"
Ngôn Trăn không nhanh không chậm trả lời: "Đại khái có hai điểm, một là khiêm tốn, hai là ngoan tuyệt."
Từ Đạo đặt hai điểm này vào trong miệng lẩm nhẩm mấy lần.
"Được, vậy theo như cô nói, trước tiên tới thử vai." Hắn quay đầu hỏi Triệu Bảo Thương, "Này không thành vấn đề phải không?"
Triệu Bảo Thương bình đạm, gật đầu.
Từ Dương chỉ một đoạn ngắn.
Là đoạn nữ chủ phối hợp diễn với Thanh Trúc.
Bối cảnh là sau khi nữ chính về nhà biết được chuyện mình bị nhà tan cửa nát thì cực kỳ bi thương. Khi chôn cất người nhà xong, lại quỳ trên mặt đất không nói lời nào, một giọt nước cũng chưa uống, thất thần nghèo túng, lúc tính mạng đang bị đe dọa thì được Thanh Trúc tìm về.
Lúc Thanh Trúc tìm được nữ chính, nữ chính đã quỳ một đêm, trán và đầu gối đều bị thương, còn luôn luôn ngẩn người, trông như một cái xác không hồn.
Nữ chính bị như vậy làm Thanh Trúc đau lòng không thôi, Thanh Trúc lớn tiếng gọi tên nữ chính, nữ chính cũng không trả lời.
Thanh Trúc đành phải đỡ nữ chính lên xe ngựa, thay quần áo giúp cô ấy, chờ sau khi nữ chính thanh tỉnh, mới bình tĩnh khai thông nữ chính, kêu nữ chính phải sống thật tốt, tương lai mới có thể báo thù.
Trong đoạn ngắn này nữ chủ vẫn luôn rơi vào trạng thái trầm mặc.
Có thể khởi động màn ảnh hay không, thì phải xem biểu hiện của Thanh Trúc.
Từ Dương cố ý khó xử Ngôn Trăn, đã nâng cao độ khó: " Tuy ban đầu còn có một vài đạo cụ, nhưng mà bây giờ không tiện đi lấy, cô tạm chấp nhận diễn không đi."
Hắn đưa kịch bản cho Ngôn Trăn.
Chỉ vào Triệu Bảo Thương, kêu Triệu Bảo Thương ngồi ở trên ghế đừng có nhúc nhích.
Còn lại là phần diễn của Ngôn Trăn.
Người quay phim vừa lúc đi tới, Từ Dương chỉ vào người nọ nói: "Đến đây quay thử vai đi."
Người quay phim gật đầu.
Từ Đạo hỏi Ngôn Trăn: "Cô đã sẵn sàng chưa?"
Ngôn Trăn nói: "Tôi đã sẵn sàng."
Khi vừa dứt lời, máy quay lập tức nhắm ngay Ngôn Trăn, mặt kính phản chiếu một tia sáng màu trắng.
Giây kế tiếp, cả người Ngôn Trăn từ ôn nhuận biến thành trạng thái căng thẳng, ánh mắt nhìn như bình tĩnh, nhưng khi nhìn thật kỹ, sẽ thấy bên trong có gió lốc.
Từ Dương và người quay phim đều hơi sửng sốt.
Chỉ có Triệu Bảo Thương là lạnh như băng ngồi ở trên ghế, nhìn Ngôn Trăn, trong mắt có thoang thoảng ý cười.
Nàng biết Ngôn Trăn chắc chắn sẽ diễn thật tốt.
Ai biểu tiểu fan mê luyến mình như vậy chứ, vì muốn diễn chung với mình, tiểu fan nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Đèn đỏ lập loè trên máy quay.
Ngôn Trăn thong thả quỳ trên mặt đất, gắt gao nắm lấy tay Triệu Bảo Thương, thấp giọng gọi: "Tiểu thư."
Triệu Bảo Thương hơi trợn to mắt.
Câu tiểu thư kia, không biết vì sao lại chất chứa rất nhiều tình cảm, Triệu Bảo Thương cảm giác thật lâu trước kia cũng có người gọi mình như vậy, thời điểm nghe lại lần nữa, thế nhưng có loại xúc động muốn rơi lệ.
Ngôn Trăn bắt đầu thoại lời kịch: "Chuyện đã qua rồi, mong tiểu thư đừng quá đau thương, sớm ngày phấn chấn lên, hậu sự của cha mẹ vẫn cần tiểu thư chăm lo."
Không có ai đáp lại.
Thanh Trúc cũng không nhụt chí, từng lời nói của cô tuy chậm nhưng lại rất hữu lực: "Tiểu thư, hiện giờ kẻ xấu đang muốn hại người, nếu người vẫn chưa gượng dậy, có nghĩa là đã trúng kế của bọn họ."
Nữ chính Ninh An nghiêng người tựa lưng vào ghế ngồi, rũ mắt nhìn Thanh Trúc, cảm xúc trong mắt bị che đậy, không thấy rõ.
Gió thổi vi vu qua bức màn.
Thanh Trúc đột nhiên siết chặt tay Ninh An: "Tiểu thư, người trả lời tôi đi!"
Ninh An không trả lời, vẫn là bộ dáng không có sức sống.
Tay Thanh Trúc nắm càng ngày càng chặt, giống như muốn véo vào thịt Ninh An.
Cuối cùng Ninh An cũng giật giật mày.
Thanh Trúc nhẹ nhàng thở ra, lại gọi một tiếng: "Tiểu thư." Câu tiểu thư này được gọi đến mềm nhẹ lại bất đắc dĩ, tựa như là tình cảm bao dung rộng lớn.
Từ Dương kinh ngạc đến ngây người.
Hắn biết Ngôn Trăn là một diễn viên có thể nắm chắc cảm xúc, nhưng khi chân thật nhìn thấy, mới có thể gần gũi cảm nhận được phần kinh tâm động phách kia.
Người quay phim nhìn vào đoạn diễn trong máy quay, hỏi Từ Dương: " Có muốn xóa bỏ nội dung thử vai không?"
"Xóa, xóa cái rắm!" Từ Dương kích động nói, "Đây có khả năng sẽ trở thành đoạn tuyên truyền cho bộ phim của chúng ta."
Vị quán quân siêu tân tinh kia, vậy mà thật sự rất có bản lĩnh.
Những quán quân trước kia cũng không có lợi hại như vậy, người này quả nhiên là quái vật mà.
Sau khi quay xong đoạn này, Từ Dương và người quay phim cùng nhau đi ra ngoài, hai người thương lượng cắt nối như thế nào để đoạn ngắn này có thể đạt tới mục đích tuyên truyền tốt nhất.
Nhóm diễn viên quần chúng ở bên ngoài đang chuẩn bị ăn cơm trưa, không khí trong hội trường trở nên náo nhiệt.
Triệu Bảo Thương kéo Ngôn Trăn vào phòng thử đồ, hai mắt đỏ lên.
Nàng nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, sau một lát mới nói: "Tình cổ lại phát tác."
Tay của nàng dùng sức siết chặt cánh tay của Ngôn Trăn, mặt hiện lên một mạt đỏ ửng.
"Lúc nãy còn đang rất tốt, bây giờ vì sao lại --" Ngôn Trăn không dám tin tưởng.
"Đều là bởi vì cô." Triệu Bảo Thương nói.
Đều do tiểu fan diễn quá tốt, đôi mắt kia đúng là đang câu dẫn mình mà.
Tiểu fan thật không có tiết tháo.
Triệu Bảo Thương ngồi ở trên ghế, ôm Ngôn Trăn vào trong lòng ngực, nhìn đôi mắt sáng long lanh của Ngôn Trăn, bên trong đều là hình bóng của mình,
điều này làm cho lòng nàng cảm thấy rất thỏa mãn.
Tiếp đó nghĩ đến, lúc trước quay giáo viên đẹp nhất nông thôn, đôi mắt này nhìn người khác, có phải cũng ôn nhu như vậy hay không?
Không được!
Nếu có nhìn, tiểu fan chỉ có thể được nhìn mình!
Triệu Bảo Thương xụ mặt xuống, hung hăng nói: "Về sau chỉ cho đóng phim với tôi."
Ngôn Trăn cười nói: "Được."
Triệu Bảo Thương nghe xong, sắc mặt hoà hoãn, sờ ở sau lưng Ngôn Trăn, sau đó lại lật thân qua để ngăn chặn Ngôn Trăn, lấy cớ khen thưởng mà hôn lên mặt Ngôn Trăn một cái.
Hiện tại còn nửa tháng nữa sẽ đi học.
Ngôn Trăn nói với Từ Dương chuyện mình muốn đi học, Từ Dương đã sắp xếp cho Ngôn Trăn quay trước.
Trước khi bắt đầu quay, Từ Dương chạy tới hỏi Ngôn Trăn: "Cô cảm thấy bộ phim này của chúng ta thế nào, có thể nổi tiếng hay không?"
Ngôn Trăn gật đầu: "Tất nhiên."
Từ Đạo thật sự không tin, nhưng lại cảm thấy an tâm không ít.
Bộ phim chính thức bắt đầu quay.
Trong kịch bản của 《 Thanh Sơn Viễn 》, nữ chính Ninh An ban đầu là một cô gái không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết đối nghịch với ba mẹ, rất thích ăn nhậu chơi bời, bị dưỡng thành một đứa con hư.
Một đêm nọ, gia tộc bị người ta tàn sát, chỉ còn lại Ninh An và nha hoàn Thanh Trúc bởi vì lên núi thám hiểm mà thoát được một kiếp.
Cô ấy suy đoán ra ba đối tượng khả nghi.
Bởi vì tính tình lương thiện, cô ấy không muốn trả thù lầm người, nên mới ở trong Thanh Sơn thăm hỏi người qua đường, tìm kiếm manh mối.
Ông chủ quán trà, bà chủ tiệm may, người ăn xin ven đường...... Tổng cộng có sáu người đã cung cấp một ít manh mối cho cô ấy.
Cô ấy dần dần tạo ra một chân tướng hoàn chỉnh và nhận định được hung thủ.
Nhưng hung thủ quyền cao chức trọng, đều không dễ dàng tiếp cận, nếu cô ấy muốn tiếp cận được, nhất định phải bắt lấy vị trí minh chủ của giới võ lâm.
Vì thế, Ninh An không ngừng bái sư học nghệ
Khi cô ấy cho rằng mình sắp thành công, thì manh mối lại lần nữa xảy ra biến hóa......
Hôm nay phải quay một phân đoạn, là cảnh Thanh Trúc cùng với Ninh An đi vào trong núi để trộm trứng chim.
Hai người sáng sớm đã rời khỏi giường.
Thanh Trúc mặc giúp Ninh An một cái áo ngoài màu xám, buộc chặt đai lưng, giả trang thành bộ dạng của hạ nhân.
"Tiểu thư, buổi sáng tôi sẽ nói với Tước nhi, cửa sau bây giờ đã được mở, tùy thời đều có thể đi."
Ninh An gật đầu: "Làm rất tốt."
Hai người đi vào hậu viện.
Giày vải dẫm lên đường đá có hơi đau, Ninh An đi được hai bước rồi ngồi xuống ghế đá.
Thanh Trúc nửa quỳ trên mặt đất, khẩn trương hỏi: "Tiểu thư, có chỗ nào không được khoẻ sao?"
Mày Ninh An gắt gao nhíu lại: "Đau chân."
Thanh Trúc nâng chân của Ninh An đặt lên đầu gối mình: "Sợ là không phải do giày làm."
Mặt Ninh An tối sầm lại: "Ừ."
Từ Dương cùng phó đạo diễn ở một bên đều sửng sốt.
Phó đạo diễn hỏi: "Kịch bản hình như không phải như thế?"
Từ Đạo trầm tư: "Đúng là không phải như thế."
"Triệu nhị tiểu thư đây là diễn ngẫu hứng phải không?"
Từ Dương nói: "Trước hãy nhìn xem đi."
Bên trong hậu viện.
Thanh Trúc cởi giày của Ninh An ra, nâng cẳng chân của Ninh An lên, xoa xoa ở phía trước, rồi đè lại gan bàn chân, xoa bóp cho cô ấy.
Ninh An cúi đầu nhìn Thanh Trúc, vẻ mặt hoảng hốt, giống như đang nhớ lại điều gì đó.
Thanh Trúc ngẩng đầu đối mắt với Ninh An: "Tiểu thư hôm qua mang chân đất đi chơi, nên gân cốt có khả năng đã bị thương, hay là hôm nay đừng đi ra sau núi nữa."
Ninh An không trả lời.
Thanh Trúc xoa tay đều toan: "Tiểu thư, đổi chân."
Ninh An chinh lăng một lát, cùng Thanh Trúc nói: "Ngươi...... hãy ngẩng đầu nhìn ta."
"Tiểu thư?" Thanh Trúc nghi hoặc ngẩng đầu.
Ninh An nhìn Thanh Trúc, tựa như là đời này cũng chưa nhìn kỹ người này, bây giờ cẩn thận nhìn, càng nhìn càng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thanh Trúc đang muốn dò hỏi.
Từ Dương đứng lên gào rống:"Dừng!! dừng dừng dừng!"
Triệu Bảo Thương dừng động tác, hơi nghiêng mặt nhìn Từ Dương, vẻ mặt lãnh đạm muốn phát hỏa.
Ngôn Trăn đi qua hỏi Từ Đạo: "Chỉ cần nội dung không bị thay đổi là được phải không? Lát nữa chúng tôi sẽ ra sau núi."
"Được cái rắm!" Từ Dương thiếu chút nữa muốn dựng đứng lên, "Các cô xoa bóp chân đều đã xoa đến mười phút, chút nữa trộm trứng chim chắc phải mất đến một buổi!"
Triệu Bảo Thương nâng mắt nhìn Từ Dương: "Cũng không phải là không được."
Từ Dương tức đến hộc máu, mắng to: "Cô đúng là đồ thần kinh!"
Triệu Bảo Thương vênh váo tự đắc: "Tôi đã mua kịch bản."
Từ Đạo phẫn nộ: "Tôi thật sự đã tin cô là người quái dị!!"
Ngôn Trăn đau lòng cho cổ họng của Từ Dương, đưa cho hắn một viên kẹo.
"Đúng là có hơi lâu, tôi cũng không biết vì sao lại diễn thành thế này." Cô nói xin lỗi với Từ Đạo.
Cổ họng của Từ Đạo bị nghẹn lại một hơi, phát tiết không được.
Hắn nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn qua Triệu Bảo Thương, biết Triệu Bảo Thương mang Ngôn Trăn đến để ra oai, nhưng mà Triệu Bảo Thương đang muốn làm gì đây? Không thể hiểu được mà, thật sự không hiểu được.
"Dựa theo kịch bản mà quay!" Từ Đạo ra lệnh.
Ngôn Trăn đồng ý, Triệu Bảo Thương thấy Ngôn Trăn đồng ý, cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Hai người quay lúc sáng sớm, bởi vì dựa theo kịch bản nên thực lực chỉ dừng đúng mức, rất nhiều phân đoạn cơ hồ chỉ quay được một lần.
"Vẫn là nghiêm túc quay mới tốt." Từ Đạo khen ngợi hai người, "Lát nữa ăn cơm xong phải đi trang điểm lại, buổi chiều còn đi chụp poster."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.