Giới Giải Trí Còn Có Loại Thao Tác Này Sao?
Chương 48: Về nhà
Phượng A Phượng
19/09/2021
Ngôn Trăn cũng không ngại tắm cùng người khác, vì khi còn trong cung, thường xuyên có cung nữ giúp cô tắm rửa, giúp cô chà lưng.
Nhưng mà Triệu Bảo Thương nói "Quan hệ" đến tột cùng là gì?
Ngôn Trăn cảm thấy mình và Triệu Bảo Thương không có quan hệ bí ẩn gì đáng để người ta suy nghĩ.
Thật lâu trước kia, cô là quốc sư, Triệu Bảo Thương là trưởng công chúa, luan về địa vị, cô là thuộc hạ của trưởng công chúa, về học thức, cô là học sinh của trưởng công chúa.
Bất luận là về phương diện gì, mình đều so ra kém trưởng công chúa.
Ngôn Trăn thở dài, lười ngẫm nghĩ, kéo Triệu Bảo Thương vào phòng tắm, đưa tay lên cổ áo Triệu Bảo Thương, giúp Triệu Bảo Thương mở nút áo.
Triệu Bảo Thương ngây người, tiếp đó giống như bị sấm sét đánh tới mà lui về sau: "Cô sao -- sao có thể mở nút áo của tôi?!"
"Không mở nút áo thì sao mà tắm?"
Mặt Triệu Bảo Thương đỏ ửng: "Vậy cũng phải là tôi giúp cô mở nút áo, cô mạnh động làm gì?" Nàng chỉ bên trong, "Nhanh cởi ra đi, nằm vào trong đó."
Ngôn Trăn nhìn thấy bồn tắm đã chứa đầy nước ấm, nước chảy xôn xao, hơi nóng không ngừng phiêu về phía trước.
Cô kiểm tra độ nóng vừa đủ.
Trực tiếp cởi sạch quần áo sau đó ngồi xuống, sương mù tản ra khắp phòng tắm làm che đi cơ thể trần như nhộng của cô, chỉ để lộ ra xương quai xanh và bả vai.
Triệu Bảo Thương mặt đỏ như quả gấc.
Nàng từng xem qua không ít truyện tranh bách hợp(18+), hơn nữa khoảng thời gian trước trải qua sự việc còn táo bạo hơn, nhưng khi thấy Ngôn Trăn để lộ da thịt, nàng lại không biết làm sao.
Đây là người mình thích, là người mình thương nhớ một năm trời.
Hiện tại, người này trần trụi ngồi ở trước mặt mình, câu dẫn mình.
Triệu Bảo Thương cảm thấy không khí quá nóng, trước mắt có chút choáng váng.
Bên môi ẩm ướt, nàng đưa tay sờ, sờ đến một màu đỏ tươi.
......Mình thế mà lại chảy máu mũi khi nhìn cơ thể tiểu fan???
Hai tay Triệu Bảo Thương phát run, đầu càng thêm choáng, nhanh chóng lui về sau mấy bước, mở cửa, chạy ra ngoài.
Tiếng của Ngôn Trăn ở bên trong vọng ra: "Mau vào tắm đi."
Triệu Bảo Thương che lỗ tai lại để không nghe thấy âm thanh câu người này.
Nàng lấy khăn giấy trên bàn ra bịt mũi, trầm tĩnh ngồi trên ghế, sau một lúc lâu, vẻ mặt nàng âm u, như là bị điều gì đó kích thích đến.
Ngôn Trăn tắm rửa xong, lau khô thân thể mới đi ra.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Triệu Bảo Thương, cười hỏi: " Nghiêm trọng vậy sao? Sao còn chưa tốt lên? Hơn nữa gần đây đều là tôi chọn thực đơn, hẳn sẽ không nóng trong người mới đúng chứ."( Editor: chỗ này chắc bà Trăn nghĩ bà Thương ăn cái gì bị nóng trong người nên mới chảy máu mũi nè! Tui thường bị chảy máu mũi nên má tui cũng hay la tui vụ này á:v)
Triệu Bảo Thương nghe xong câu này càng thêm muốn đánh người.
Nàng xoay đầu lại ủy khuất nhìn Ngôn Trăn, rồi lại quay đầu đi.
Ngôn Trăn an ủi: "Được rồi mau tắm đi, cô xem trên quần áo đều bị dính máu kìa."
Cả người Triệu Bảo Thương cứng đơ, sau đó không để ý tới.
Ngôn Trăn nói: "Chỉ là chảy máu mũi thôi, tôi sẽ không chê cười cô đâu."
Triệu Bảo Thương đứng thẳng người: "Ai chảy máu mũi chứ!! Tôi không có!"
Ngôn Trăn: "......"
Triệu Bảo Thương lập tức chạy vào phòng tắm.
Chạy được một nửa lại đi ra, nhìn Ngôn Trăn một lát, hôn lên mặt cô một cái, hung tợn nói: "Hôm nay không tắm chung, ngày mai bổ sung!"
Sau khi nói xong mới chạy vào phòng tắm.
Ngôn Trăn bật cười.
Triệu Bảo Thương thoạt nhìn y như trẻ con, còn vì chảy máu mũi mà tức giận.
Nhớ năm đó cô cùng trưởng công chúa từng vào chiến trường, cả người và sau lưng đều bị thương đến lộ ra một mảng lớn vết máu.
Ngôn Trăn hoàn toàn không ý thức được tính chất của hai chuyện đổ máu này là bất đồng.
Cô đứng ngây ra một lát, rồi đến bên cửa sổ xem ngôi sao.
Cả biển sao trời lớn như thế, nhưng lại rất ảm đạm, cô phải dùng rất nhiều công phu mới có thể thấy rõ xu thế của các sao.
Ngôn Trăn quan sát thấy ngôi sao của Triệu Bảo Thương sáng đến loá mắt mới yên tâm, tiếp đó lại nhìn đến xung quanh, thấy ngôi sao của mình.
Cô là người của thời không khác xâm nhập vào, ở chung quanh của Triệu Bảo Thương có vẻ không hợp lắm, giống như chỉ cần một trận gió ập đến, ngôi sao của cô lập tức bị thổi đi.
Có lẽ nhiệm vụ của mình chỉ là giúp Triệu Bảo Thương vượt qua tử kiếp.
Ngôn Trăn đóng cửa sổ lại, lên giường nằm vào trong chăn.
Triệu Bảo Thương tắm rửa xong mới đi ra, thấy bộ dáng phát ngốc của Ngôn Trăn, lập tức nhảy lên giường đè lên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn bị ép tới kêu ra tiếng.
Triệu Bảo Thương tiếp tục đè nặng xuống, hôn lên môi Ngôn Trăn.
"Mới tắm xong, cô không sợ đổ mồ hôi sao." Ngôn Trăn đẩy người ra.
Triệu Bảo Thương nói: "Chỉ hôn môi có một xíu thôi, sao lại ra mồ hôi?"
Ngôn Trăn sững sờ, vậy là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hôn xong, Triệu Bảo Thương vén áo ngủ của Ngôn Trăn lên, tay mò vào trong, sờ đến đôi gò bồng nhô lên, cùng với nhũ hoa trên đó.
Triệu Bảo Thương nở nụ cười, nàng muốn áp dụng theo nội dung truyện tranh để làm hành động thực tế, động tác ở tay thoáng dùng sức, chuẩn bị vạch áo ngực xuống.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị mở ra.
Khuông Oánh từ ngoài đi vào, nói thầm: "Hình như ký túc xá không có ai, nhưng sao lại bật đèn lên." Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người trên giường.
Khuông Oánh: "...... Ây da! Tôi hình như quên lấy sách, tôi đi lấy đây!"
Cô ấy lập tức chạy đi, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Triệu Bảo Thương đen mặt: "Cô ấy thật phiền." Chỉ Khuông Oánh.
Ngôn Trăn nói: "Cô ấy vốn dĩ ở trong ký túc xá này."
Triệu Bảo Thương vùi đầu vào cổ Ngôn Trăn cắn một cái: "Cô dọn đến biệt thự của tôi ở đi."
Ngôn Trăn thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn chân thành cự tuyệt: "Nhưng đi học không thuận tiện, tôi cảm thấy ở ký túc xá cũng tốt."
Triệu Bảo Thương không vui, tiếp tục đè nặng Ngôn Trăn không cho cô lên, hầm hừ mà véo nhũ hoa của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn kêu lên một tiếng, đẩy Triệu Bảo Thương ra: "Cô cầm tinh con chó sao."
Cô thoát ra từ người Triệu Bảo Thương, nói với Khuông Oánh một tiếng đã có thể trở về.
Lúc này Khuông Oánh mới hậu tri hậu giác* hỏi: 【 sao các cô lại ngủ chung vậy? Trước đó trên Weibo hai ngươi hôn nhau chẳng lẽ không phải giả sao? 】
(*)Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận biết đến hiểu rõ xảy ra quá chậm(chậm tiêu).
Ngôn Trăn suy nghĩ, lựa chọn đóng WeChat, không trả lời vấn đề này.
Triệu Bảo Thương đến đối diễn với Ngôn Trăn: "Ngày mai tôi còn phải tiếp tục đóng phim."
Ngôn Trăn hỏi: "Thanh Sơn Viễn sao?"
Triệu Bảo Thương nói: "Bằng không cô tưởng phim gì, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi sẽ trộm đóng phim mới sao?"
"Không phải đâu, tôi chỉ không nghĩ tới lâu như vậy rồi mà Thanh Sơn Viễn còn chưa quay xong."
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: "Còn không phải vì cô sao, hiện tại quay xong rồi, chỉ còn phần diễn của cô thôi."
Ngôn Trăn cười: "Tôi biết rồi."
Triệu Bảo Thương lại cường điệu: "Chuyện này là tôi xin Từ Dương."
Ngôn Trăn vội vàng lấy ra hai gói kẹo, lột cho Triệu Bảo Thương một viên, mình một viên.
Miệng Triệu Bảo Thương tràn đầy vị ngọt, mơ hồ nói: "Đừng tưởng rằng cô là ân nhân cứu mạng của tôi thì có thể làm xằng làm bậy, chuyện này cô phải nhớ cho kỹ, sau này phải báo đáp tôi thật tốt."
Ngôn Trăn nói: "Được được."
Triệu Bảo Thương lấy kịch bản ra, lật tới phân đoạn tuyết rơi.
【 Ở nơi tuyết rơi, Ninh An và Thanh Trúc cùng nhau vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất, và cũng chính nơi đó, hai người chia xa nhau.
Kể từ đó, Thanh Trúc không một lần nào rời khỏi núi tuyết, hồi ức cuối cùng của cô ấy, là cảnh tượng tiểu thư thân thương của mình đón gió tuyết rời đi. 】
Hai người đối diễn chốc lát.
Triệu Bảo Thương chợt nói: "Nếu tôi là Ninh An, tôi nhất định sẽ không rời bỏ Thanh Trúc, cô ấy và Thanh Trúc cùng vào sinh ra tử, còn lúc bên nam chính chẳng qua chỉ là vui cười đùa giỡn thôi, tôi thật không hiểu biên kịch đang suy nghĩ cái gì."
Ngôn Trăn nói: "Tuy nữ chính và nam chính thoạt nhìn cảm tình nhạt nhẽo, nhưng nếu sự lựa chọn cuối cùng là nam chính, thì đó là nhân duyên, loại nhân duyên này rất mơ hồ, ai cũng tưởng được."
Triệu Bảo Thương nói: "Dù sao Ninh An này thật đáng ghét, tôi không muốn diễn."
Ngôn Trăn: "......"
"Tôi kêu Từ Dương sửa lại kịch bản."
Ngôn Trăn ngăn cản: "Đừng mà, đều diễn gần xong rồi, hơn nữa có thể kiên trì đóng xong một bộ phim, cô không cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?"
"Không cảm thấy." Triệu Bảo Thương khẩu thị tâm phi nói.
"Huống hồ gì phân cảnh cuối cùng vẫn rất cao siêu, yêu cầu của người quay phim cùng diễn viên đều rất cao, nếu diễn không tốt, thì sẽ thành trống trơn, phải diễn thật tốt, mới có thể bày ra loại cảm xúc sinh ly tử biệt."
Triệu Bảo Thương đập bàn: "Tôi muốn sinh ly tử biệt làm gì chứ?!" . Truyện Thám Hiểm
Ngôn Trăn ngẩn người: "Cô không cảm thấy như thế mới tương đối có bầu không khí sao?"
Triệu Bảo Thương cầm lấy kịch bản không nói lời nào.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, điện thoại Triệu Bảo Thương reo lên, nàng nhấc máy, sau khi nghe xong mới nói với Ngôn Trăn: "Gia gia kêu tôi trở về."
"Đột ngột như vậy sao?" Ngôn Trăn có chút tò mò.
"Chắc là có chuyện gì đó đi." Triệu Bảo Thương cũng cảm thấy không lớn thích hợp, nhanh chóng thu thập đồ vật rồi chuẩn bị trở về.
Trước khi đi, nàng do dự một lát, tính gọi tiểu fan đi cùng.
"Buổi tối nên chú ý an toàn." Ngôn Trăn không biết từ đâu lấy ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho Triệu Bảo Thương, "Bùa hộ mệnh lần trước còn đó không?"
Triệu Bảo Thương lấy ra một chiếc túi, mở túi ra, bên trong lộ ra sáu bảy lá bùa hộ mệnh, còn có một ngọc trụy khắc Hải Đường tiên tử.
Nàng nhanh chóng đem lấy ngọc trụy kia cất vào trong.
Ngôn Trăn cười nói: "Cô vẫn còn giữ, thật sự quá tốt, tôi còn tưởng rằng cô dùng xong chắc chắn sẽ ném đi."
Cô kiểm tra lại mấy lá bùa hộ mệnh, phát hiện không thể dùng được nữa, chuẩn bị lấy lại.
Triệu Bảo Thương nhanh tay đoạt về: "Làm gì thế, nó đều là của tôi!"
Ngôn Trăn nói: "Lần sau tôi lại đưa cho cô, mấy lá bùa này hỏng hết rồi."
"Dù có tổn hại thì cũng là của tôi." Triệu Bảo Thương bỏ đồ vật lại vào túi, dặn dò một câu "Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi về tắm rửa." Sau đó, chạy về nhà chính của Triệu gia.
Bên ngoài, bụi bay tán loạn, Triệu Bảo Thương dọc theo đường đi ôm túi bùa hộ mệnh kia, gương mặt nàng hiện ra một nụ cười hiếm thấy.
Sau khi ngồi lên xe, tài xế nhìn nàng từ kính chiếu hậu một cái.
Triệu Bảo Thương nhạy bén nhận ra được, hỏi tài xế: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Tài xế do dự một lát: "Nhị tiểu thư, cô trở về sẽ biết."
Sắc mặt Triệu Bảo Thương trầm xuống, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, cũng không nói nữa.
Sau khi về đến nhà, Triệu Bảo Thương vào trong phòng khách, thấy lão Triệu đang nhìn vào điện thoại.
Người đứng trước lão Triệu là Triệu Đại.
Triệu Đại cười hì hì chào hỏi Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương nội tâm có suy đoán, nhưng nàng không nói thăng ra, mà đi tới trước mặt gia gia, hỏi: "Gia gia ngài gọi con trở về là có chuyện gì?"
Lão Triệu xú mặt, nếp nhăn trên mặt vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn.
Quăng điện thoại xuống trước mặt Triệu Bảo Thương, điện thoại phát ra tiếng vang lớn, từ sàn nhà bắn ngược ra, rơi trúng cẳng chân Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương mày đều không nhíu một cái.
Lão Triệu nói: "Con nhặt điện thoại lên."
Triệu Bảo Thương khom lưng nhặt điện thoại lên, đưa cho lão Triệu.
Lão Triệu nổi giận hỏi: "Đây là cái gì?!"
Triệu Bảo Thương liếc mắt: "Có vấn đề gì không?"
"Ta hỏi con, chuyện này là thế nào, người trong bức ảnh đó là ai?!"
Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh, ảnh chụp có chút âm u, nhưng trước đó nàng đã nhìn thấy một lần, lập tức nhận ra, đây là lúc nàng cùng Ngôn Trăn hôn môi bị chụp lén.
Bức ảnh này không là gì trong mắt Triệu Bảo Thương, phát hiện thì phát hiện đi.
Nhưng ở trong mắt lão Triệu, đây tuyệt đối là bức ảnh chụp trái với luân thường đạo lý.
Chưa nói đến Triệu Bảo Thương là người mệnh số không tốt, nếu không qua được tử kiếp, thì chỉ là đứa con gái hố người, cho dù vượt qua tử kiếp, càng không thể ở bên một cô gái, nàng cần phải gánh vác nhiệm vụ gầy dựng gia tộc, sao có thể đi học người khác nói chuyện yêu đương.
"Ta thấy con đây là đóng phim đến choáng váng." Lão Triệu ngày thường xem đến khai, ở điểm này lại có chút cố chấp.
"Con có thể chơi đùa, có thể cùng ăn cùng ngủ với cô gái đó, nhưng không thể tiến thêm một bước!" Lão Triệu nói, "Nghe nói bức ảnh này là con bày mưu đặt kế phải không? Con đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Bảo Thương trấn định nói thẳng: "Con nhất định phải ở bên cô ấy."
Lão Triệu giận sắp nổ tung: "Sao con còn mặt mũi nói ra những lời này!"
"Con là hiếu thuận mới có thể nói chuyện này với ngài." Triệu Bảo Thương nói, " Người cứu con vào một năm trước là Ngôn Trăn, mà không phải Từ Phượng Mai kia, con cùng Ngôn Trăn ở bên nhau, coi như là báo ân."
Lão Triệu trừng lớn mắt: "Con nói cái gì? -- thì ra là Ngôn nha đầu." Lão cảm thán một tiếng, tiếp đó lại nói, "Dù là con bé cũng không được! Hai nữ nhân ở bên nhau còn ra thể thống gì."
Triệu Bảo Thương nghe xong câu này, mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Tại sao chúng con không thể ở bên nhau? Trừ cô ấy ra, ai con cũng đều chướng mắt, đời này không được ở bên cô ấy, con sẽ không vượt tử kiếp!"
Lão Triệu mắng: "Con nói thế là có ý gì!"
"Con dù sao chính là nghĩ như vậy, hơn nữa chuyện nên làm đều đã làm, con phải chịu trách nhiệm với cô ấy!"
Lão Triệu nổi lửa: "Cmn! Con cưỡng bách con gái nhà người ta làm cái gì?!"
Triệu Bảo Thương cũng giận: "Chính là những chuyện như ngài nghĩ, cái gì cũng đều làm!"
Lão Triệu giận đến thở không nổi, sắp bối quá khứ bộ dáng, chạy nhanh rung chuông làm trong nhà đám người hầu lại đây.
Bên cạnh, Triệu Đại đồng dạng khiếp sợ, cảm thấy mình vẫn luôn xem thường Triệu Bảo Thương.
Triệu Nhị này, ngày thường nhìn như không có động tĩnh gì, sao đột nhiên lại gây ra chuyện lớn như thế.
Người hầu chạy tới.
Lão Triệu lập tức chỉ vào Triệu Bảo Thương nói: "Con, con đi thư phòng quỳ cho ta."
Triệu Bảo Thương không nghe, trực tiếp đi ra ngoài.
Lão Triệu kêu người bắt Triệu Bảo Thương lại, và tất nhiên không ai có thể bắt được một ảnh hậu thường xuyên đi đóng phim, cuối cùng lão Triệu nhìn không được, tự mình xông lên.
Tay áo Triệu Bảo Thương bị lão Triệu kéo lấy.
Nàng thấy gia gia hai mắt đỏ hoe, gân cổ nổi lên, cuối cùng nới lỏng sức lực, đẩy vài người ra, đi tới thư phòng.
Ngôn Trăn cả đêm không thấy Triệu Bảo Thương, cảm thấy có chút không quen.
Cô rời giường đánh răng, hôm nay bên ngoài khá ồn ào, còn có thể nghe được tiếng khóc của người khác.
Ký túc xá ở cách vách ồn ào càng thêm lợi hại, gào rống giống như bão lũ ập tới.
Cửa ký túc xá đột ngột bị đẩy ra, Khuông Oánh chợt xông vào kêu: "Cô biết gì chưa? Từ Phượng Mai đi bán muối rồi."
Ngôn Trăn thiếu chút nữa cắn đứt bàn chải đánh răng.
Rất nhanh, cô nghĩ tới ngôi sao hôm qua rơi xuống, có một ngôi sao ngăn trở Triệu Bảo Thương rơi xuống, trước đó cô không đoán được người đó là ai, giờ mới biết, thì ra là Từ Phượng Mai.
Từ Phượng Mai cản trở Triệu Bảo Thương sao? Chẳng lẽ tử kiếp của Triệu Bảo Thương, Từ Phượng Mai cũng có tham gia sao?
Ngôn Trăn không nghĩ ra được, hơn nữa người cũng đã chết, có hỏi cũng không hỏi được.
"Hiện tại fan của cô ta đều điên rồi." Khuông Oánh ăn một muỗng cơm lại tiếp tục nói, "Khoảng thời gian trước fan cô ta ồn ào nói là bị Triệu Bảo Thương hại, lúc này mới muốn Triệu Bảo Thương đền mạng. Đúng rồi, Triệu Bảo Thương đâu?"
Nhưng mà Triệu Bảo Thương nói "Quan hệ" đến tột cùng là gì?
Ngôn Trăn cảm thấy mình và Triệu Bảo Thương không có quan hệ bí ẩn gì đáng để người ta suy nghĩ.
Thật lâu trước kia, cô là quốc sư, Triệu Bảo Thương là trưởng công chúa, luan về địa vị, cô là thuộc hạ của trưởng công chúa, về học thức, cô là học sinh của trưởng công chúa.
Bất luận là về phương diện gì, mình đều so ra kém trưởng công chúa.
Ngôn Trăn thở dài, lười ngẫm nghĩ, kéo Triệu Bảo Thương vào phòng tắm, đưa tay lên cổ áo Triệu Bảo Thương, giúp Triệu Bảo Thương mở nút áo.
Triệu Bảo Thương ngây người, tiếp đó giống như bị sấm sét đánh tới mà lui về sau: "Cô sao -- sao có thể mở nút áo của tôi?!"
"Không mở nút áo thì sao mà tắm?"
Mặt Triệu Bảo Thương đỏ ửng: "Vậy cũng phải là tôi giúp cô mở nút áo, cô mạnh động làm gì?" Nàng chỉ bên trong, "Nhanh cởi ra đi, nằm vào trong đó."
Ngôn Trăn nhìn thấy bồn tắm đã chứa đầy nước ấm, nước chảy xôn xao, hơi nóng không ngừng phiêu về phía trước.
Cô kiểm tra độ nóng vừa đủ.
Trực tiếp cởi sạch quần áo sau đó ngồi xuống, sương mù tản ra khắp phòng tắm làm che đi cơ thể trần như nhộng của cô, chỉ để lộ ra xương quai xanh và bả vai.
Triệu Bảo Thương mặt đỏ như quả gấc.
Nàng từng xem qua không ít truyện tranh bách hợp(18+), hơn nữa khoảng thời gian trước trải qua sự việc còn táo bạo hơn, nhưng khi thấy Ngôn Trăn để lộ da thịt, nàng lại không biết làm sao.
Đây là người mình thích, là người mình thương nhớ một năm trời.
Hiện tại, người này trần trụi ngồi ở trước mặt mình, câu dẫn mình.
Triệu Bảo Thương cảm thấy không khí quá nóng, trước mắt có chút choáng váng.
Bên môi ẩm ướt, nàng đưa tay sờ, sờ đến một màu đỏ tươi.
......Mình thế mà lại chảy máu mũi khi nhìn cơ thể tiểu fan???
Hai tay Triệu Bảo Thương phát run, đầu càng thêm choáng, nhanh chóng lui về sau mấy bước, mở cửa, chạy ra ngoài.
Tiếng của Ngôn Trăn ở bên trong vọng ra: "Mau vào tắm đi."
Triệu Bảo Thương che lỗ tai lại để không nghe thấy âm thanh câu người này.
Nàng lấy khăn giấy trên bàn ra bịt mũi, trầm tĩnh ngồi trên ghế, sau một lúc lâu, vẻ mặt nàng âm u, như là bị điều gì đó kích thích đến.
Ngôn Trăn tắm rửa xong, lau khô thân thể mới đi ra.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Triệu Bảo Thương, cười hỏi: " Nghiêm trọng vậy sao? Sao còn chưa tốt lên? Hơn nữa gần đây đều là tôi chọn thực đơn, hẳn sẽ không nóng trong người mới đúng chứ."( Editor: chỗ này chắc bà Trăn nghĩ bà Thương ăn cái gì bị nóng trong người nên mới chảy máu mũi nè! Tui thường bị chảy máu mũi nên má tui cũng hay la tui vụ này á:v)
Triệu Bảo Thương nghe xong câu này càng thêm muốn đánh người.
Nàng xoay đầu lại ủy khuất nhìn Ngôn Trăn, rồi lại quay đầu đi.
Ngôn Trăn an ủi: "Được rồi mau tắm đi, cô xem trên quần áo đều bị dính máu kìa."
Cả người Triệu Bảo Thương cứng đơ, sau đó không để ý tới.
Ngôn Trăn nói: "Chỉ là chảy máu mũi thôi, tôi sẽ không chê cười cô đâu."
Triệu Bảo Thương đứng thẳng người: "Ai chảy máu mũi chứ!! Tôi không có!"
Ngôn Trăn: "......"
Triệu Bảo Thương lập tức chạy vào phòng tắm.
Chạy được một nửa lại đi ra, nhìn Ngôn Trăn một lát, hôn lên mặt cô một cái, hung tợn nói: "Hôm nay không tắm chung, ngày mai bổ sung!"
Sau khi nói xong mới chạy vào phòng tắm.
Ngôn Trăn bật cười.
Triệu Bảo Thương thoạt nhìn y như trẻ con, còn vì chảy máu mũi mà tức giận.
Nhớ năm đó cô cùng trưởng công chúa từng vào chiến trường, cả người và sau lưng đều bị thương đến lộ ra một mảng lớn vết máu.
Ngôn Trăn hoàn toàn không ý thức được tính chất của hai chuyện đổ máu này là bất đồng.
Cô đứng ngây ra một lát, rồi đến bên cửa sổ xem ngôi sao.
Cả biển sao trời lớn như thế, nhưng lại rất ảm đạm, cô phải dùng rất nhiều công phu mới có thể thấy rõ xu thế của các sao.
Ngôn Trăn quan sát thấy ngôi sao của Triệu Bảo Thương sáng đến loá mắt mới yên tâm, tiếp đó lại nhìn đến xung quanh, thấy ngôi sao của mình.
Cô là người của thời không khác xâm nhập vào, ở chung quanh của Triệu Bảo Thương có vẻ không hợp lắm, giống như chỉ cần một trận gió ập đến, ngôi sao của cô lập tức bị thổi đi.
Có lẽ nhiệm vụ của mình chỉ là giúp Triệu Bảo Thương vượt qua tử kiếp.
Ngôn Trăn đóng cửa sổ lại, lên giường nằm vào trong chăn.
Triệu Bảo Thương tắm rửa xong mới đi ra, thấy bộ dáng phát ngốc của Ngôn Trăn, lập tức nhảy lên giường đè lên người Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn bị ép tới kêu ra tiếng.
Triệu Bảo Thương tiếp tục đè nặng xuống, hôn lên môi Ngôn Trăn.
"Mới tắm xong, cô không sợ đổ mồ hôi sao." Ngôn Trăn đẩy người ra.
Triệu Bảo Thương nói: "Chỉ hôn môi có một xíu thôi, sao lại ra mồ hôi?"
Ngôn Trăn sững sờ, vậy là mình nghĩ quá nhiều rồi.
Hôn xong, Triệu Bảo Thương vén áo ngủ của Ngôn Trăn lên, tay mò vào trong, sờ đến đôi gò bồng nhô lên, cùng với nhũ hoa trên đó.
Triệu Bảo Thương nở nụ cười, nàng muốn áp dụng theo nội dung truyện tranh để làm hành động thực tế, động tác ở tay thoáng dùng sức, chuẩn bị vạch áo ngực xuống.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá bị mở ra.
Khuông Oánh từ ngoài đi vào, nói thầm: "Hình như ký túc xá không có ai, nhưng sao lại bật đèn lên." Vừa dứt lời, ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người trên giường.
Khuông Oánh: "...... Ây da! Tôi hình như quên lấy sách, tôi đi lấy đây!"
Cô ấy lập tức chạy đi, ra ngoài còn không quên đóng cửa lại.
Triệu Bảo Thương đen mặt: "Cô ấy thật phiền." Chỉ Khuông Oánh.
Ngôn Trăn nói: "Cô ấy vốn dĩ ở trong ký túc xá này."
Triệu Bảo Thương vùi đầu vào cổ Ngôn Trăn cắn một cái: "Cô dọn đến biệt thự của tôi ở đi."
Ngôn Trăn thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn chân thành cự tuyệt: "Nhưng đi học không thuận tiện, tôi cảm thấy ở ký túc xá cũng tốt."
Triệu Bảo Thương không vui, tiếp tục đè nặng Ngôn Trăn không cho cô lên, hầm hừ mà véo nhũ hoa của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn kêu lên một tiếng, đẩy Triệu Bảo Thương ra: "Cô cầm tinh con chó sao."
Cô thoát ra từ người Triệu Bảo Thương, nói với Khuông Oánh một tiếng đã có thể trở về.
Lúc này Khuông Oánh mới hậu tri hậu giác* hỏi: 【 sao các cô lại ngủ chung vậy? Trước đó trên Weibo hai ngươi hôn nhau chẳng lẽ không phải giả sao? 】
(*)Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận biết đến hiểu rõ xảy ra quá chậm(chậm tiêu).
Ngôn Trăn suy nghĩ, lựa chọn đóng WeChat, không trả lời vấn đề này.
Triệu Bảo Thương đến đối diễn với Ngôn Trăn: "Ngày mai tôi còn phải tiếp tục đóng phim."
Ngôn Trăn hỏi: "Thanh Sơn Viễn sao?"
Triệu Bảo Thương nói: "Bằng không cô tưởng phim gì, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi sẽ trộm đóng phim mới sao?"
"Không phải đâu, tôi chỉ không nghĩ tới lâu như vậy rồi mà Thanh Sơn Viễn còn chưa quay xong."
Triệu Bảo Thương hừ lạnh: "Còn không phải vì cô sao, hiện tại quay xong rồi, chỉ còn phần diễn của cô thôi."
Ngôn Trăn cười: "Tôi biết rồi."
Triệu Bảo Thương lại cường điệu: "Chuyện này là tôi xin Từ Dương."
Ngôn Trăn vội vàng lấy ra hai gói kẹo, lột cho Triệu Bảo Thương một viên, mình một viên.
Miệng Triệu Bảo Thương tràn đầy vị ngọt, mơ hồ nói: "Đừng tưởng rằng cô là ân nhân cứu mạng của tôi thì có thể làm xằng làm bậy, chuyện này cô phải nhớ cho kỹ, sau này phải báo đáp tôi thật tốt."
Ngôn Trăn nói: "Được được."
Triệu Bảo Thương lấy kịch bản ra, lật tới phân đoạn tuyết rơi.
【 Ở nơi tuyết rơi, Ninh An và Thanh Trúc cùng nhau vượt qua đoạn thời gian khó khăn nhất, và cũng chính nơi đó, hai người chia xa nhau.
Kể từ đó, Thanh Trúc không một lần nào rời khỏi núi tuyết, hồi ức cuối cùng của cô ấy, là cảnh tượng tiểu thư thân thương của mình đón gió tuyết rời đi. 】
Hai người đối diễn chốc lát.
Triệu Bảo Thương chợt nói: "Nếu tôi là Ninh An, tôi nhất định sẽ không rời bỏ Thanh Trúc, cô ấy và Thanh Trúc cùng vào sinh ra tử, còn lúc bên nam chính chẳng qua chỉ là vui cười đùa giỡn thôi, tôi thật không hiểu biên kịch đang suy nghĩ cái gì."
Ngôn Trăn nói: "Tuy nữ chính và nam chính thoạt nhìn cảm tình nhạt nhẽo, nhưng nếu sự lựa chọn cuối cùng là nam chính, thì đó là nhân duyên, loại nhân duyên này rất mơ hồ, ai cũng tưởng được."
Triệu Bảo Thương nói: "Dù sao Ninh An này thật đáng ghét, tôi không muốn diễn."
Ngôn Trăn: "......"
"Tôi kêu Từ Dương sửa lại kịch bản."
Ngôn Trăn ngăn cản: "Đừng mà, đều diễn gần xong rồi, hơn nữa có thể kiên trì đóng xong một bộ phim, cô không cảm thấy rất có cảm giác thành tựu sao?"
"Không cảm thấy." Triệu Bảo Thương khẩu thị tâm phi nói.
"Huống hồ gì phân cảnh cuối cùng vẫn rất cao siêu, yêu cầu của người quay phim cùng diễn viên đều rất cao, nếu diễn không tốt, thì sẽ thành trống trơn, phải diễn thật tốt, mới có thể bày ra loại cảm xúc sinh ly tử biệt."
Triệu Bảo Thương đập bàn: "Tôi muốn sinh ly tử biệt làm gì chứ?!" . Truyện Thám Hiểm
Ngôn Trăn ngẩn người: "Cô không cảm thấy như thế mới tương đối có bầu không khí sao?"
Triệu Bảo Thương cầm lấy kịch bản không nói lời nào.
Hai người trầm mặc một lúc lâu, điện thoại Triệu Bảo Thương reo lên, nàng nhấc máy, sau khi nghe xong mới nói với Ngôn Trăn: "Gia gia kêu tôi trở về."
"Đột ngột như vậy sao?" Ngôn Trăn có chút tò mò.
"Chắc là có chuyện gì đó đi." Triệu Bảo Thương cũng cảm thấy không lớn thích hợp, nhanh chóng thu thập đồ vật rồi chuẩn bị trở về.
Trước khi đi, nàng do dự một lát, tính gọi tiểu fan đi cùng.
"Buổi tối nên chú ý an toàn." Ngôn Trăn không biết từ đâu lấy ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho Triệu Bảo Thương, "Bùa hộ mệnh lần trước còn đó không?"
Triệu Bảo Thương lấy ra một chiếc túi, mở túi ra, bên trong lộ ra sáu bảy lá bùa hộ mệnh, còn có một ngọc trụy khắc Hải Đường tiên tử.
Nàng nhanh chóng đem lấy ngọc trụy kia cất vào trong.
Ngôn Trăn cười nói: "Cô vẫn còn giữ, thật sự quá tốt, tôi còn tưởng rằng cô dùng xong chắc chắn sẽ ném đi."
Cô kiểm tra lại mấy lá bùa hộ mệnh, phát hiện không thể dùng được nữa, chuẩn bị lấy lại.
Triệu Bảo Thương nhanh tay đoạt về: "Làm gì thế, nó đều là của tôi!"
Ngôn Trăn nói: "Lần sau tôi lại đưa cho cô, mấy lá bùa này hỏng hết rồi."
"Dù có tổn hại thì cũng là của tôi." Triệu Bảo Thương bỏ đồ vật lại vào túi, dặn dò một câu "Ngoan ngoãn ở đây chờ tôi về tắm rửa." Sau đó, chạy về nhà chính của Triệu gia.
Bên ngoài, bụi bay tán loạn, Triệu Bảo Thương dọc theo đường đi ôm túi bùa hộ mệnh kia, gương mặt nàng hiện ra một nụ cười hiếm thấy.
Sau khi ngồi lên xe, tài xế nhìn nàng từ kính chiếu hậu một cái.
Triệu Bảo Thương nhạy bén nhận ra được, hỏi tài xế: "Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Tài xế do dự một lát: "Nhị tiểu thư, cô trở về sẽ biết."
Sắc mặt Triệu Bảo Thương trầm xuống, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó, cũng không nói nữa.
Sau khi về đến nhà, Triệu Bảo Thương vào trong phòng khách, thấy lão Triệu đang nhìn vào điện thoại.
Người đứng trước lão Triệu là Triệu Đại.
Triệu Đại cười hì hì chào hỏi Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương nội tâm có suy đoán, nhưng nàng không nói thăng ra, mà đi tới trước mặt gia gia, hỏi: "Gia gia ngài gọi con trở về là có chuyện gì?"
Lão Triệu xú mặt, nếp nhăn trên mặt vì phẫn nộ mà trở nên dữ tợn.
Quăng điện thoại xuống trước mặt Triệu Bảo Thương, điện thoại phát ra tiếng vang lớn, từ sàn nhà bắn ngược ra, rơi trúng cẳng chân Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương mày đều không nhíu một cái.
Lão Triệu nói: "Con nhặt điện thoại lên."
Triệu Bảo Thương khom lưng nhặt điện thoại lên, đưa cho lão Triệu.
Lão Triệu nổi giận hỏi: "Đây là cái gì?!"
Triệu Bảo Thương liếc mắt: "Có vấn đề gì không?"
"Ta hỏi con, chuyện này là thế nào, người trong bức ảnh đó là ai?!"
Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh, ảnh chụp có chút âm u, nhưng trước đó nàng đã nhìn thấy một lần, lập tức nhận ra, đây là lúc nàng cùng Ngôn Trăn hôn môi bị chụp lén.
Bức ảnh này không là gì trong mắt Triệu Bảo Thương, phát hiện thì phát hiện đi.
Nhưng ở trong mắt lão Triệu, đây tuyệt đối là bức ảnh chụp trái với luân thường đạo lý.
Chưa nói đến Triệu Bảo Thương là người mệnh số không tốt, nếu không qua được tử kiếp, thì chỉ là đứa con gái hố người, cho dù vượt qua tử kiếp, càng không thể ở bên một cô gái, nàng cần phải gánh vác nhiệm vụ gầy dựng gia tộc, sao có thể đi học người khác nói chuyện yêu đương.
"Ta thấy con đây là đóng phim đến choáng váng." Lão Triệu ngày thường xem đến khai, ở điểm này lại có chút cố chấp.
"Con có thể chơi đùa, có thể cùng ăn cùng ngủ với cô gái đó, nhưng không thể tiến thêm một bước!" Lão Triệu nói, "Nghe nói bức ảnh này là con bày mưu đặt kế phải không? Con đang nghĩ gì vậy?"
Triệu Bảo Thương trấn định nói thẳng: "Con nhất định phải ở bên cô ấy."
Lão Triệu giận sắp nổ tung: "Sao con còn mặt mũi nói ra những lời này!"
"Con là hiếu thuận mới có thể nói chuyện này với ngài." Triệu Bảo Thương nói, " Người cứu con vào một năm trước là Ngôn Trăn, mà không phải Từ Phượng Mai kia, con cùng Ngôn Trăn ở bên nhau, coi như là báo ân."
Lão Triệu trừng lớn mắt: "Con nói cái gì? -- thì ra là Ngôn nha đầu." Lão cảm thán một tiếng, tiếp đó lại nói, "Dù là con bé cũng không được! Hai nữ nhân ở bên nhau còn ra thể thống gì."
Triệu Bảo Thương nghe xong câu này, mặt lập tức trở nên rất khó coi.
"Tại sao chúng con không thể ở bên nhau? Trừ cô ấy ra, ai con cũng đều chướng mắt, đời này không được ở bên cô ấy, con sẽ không vượt tử kiếp!"
Lão Triệu mắng: "Con nói thế là có ý gì!"
"Con dù sao chính là nghĩ như vậy, hơn nữa chuyện nên làm đều đã làm, con phải chịu trách nhiệm với cô ấy!"
Lão Triệu nổi lửa: "Cmn! Con cưỡng bách con gái nhà người ta làm cái gì?!"
Triệu Bảo Thương cũng giận: "Chính là những chuyện như ngài nghĩ, cái gì cũng đều làm!"
Lão Triệu giận đến thở không nổi, sắp bối quá khứ bộ dáng, chạy nhanh rung chuông làm trong nhà đám người hầu lại đây.
Bên cạnh, Triệu Đại đồng dạng khiếp sợ, cảm thấy mình vẫn luôn xem thường Triệu Bảo Thương.
Triệu Nhị này, ngày thường nhìn như không có động tĩnh gì, sao đột nhiên lại gây ra chuyện lớn như thế.
Người hầu chạy tới.
Lão Triệu lập tức chỉ vào Triệu Bảo Thương nói: "Con, con đi thư phòng quỳ cho ta."
Triệu Bảo Thương không nghe, trực tiếp đi ra ngoài.
Lão Triệu kêu người bắt Triệu Bảo Thương lại, và tất nhiên không ai có thể bắt được một ảnh hậu thường xuyên đi đóng phim, cuối cùng lão Triệu nhìn không được, tự mình xông lên.
Tay áo Triệu Bảo Thương bị lão Triệu kéo lấy.
Nàng thấy gia gia hai mắt đỏ hoe, gân cổ nổi lên, cuối cùng nới lỏng sức lực, đẩy vài người ra, đi tới thư phòng.
Ngôn Trăn cả đêm không thấy Triệu Bảo Thương, cảm thấy có chút không quen.
Cô rời giường đánh răng, hôm nay bên ngoài khá ồn ào, còn có thể nghe được tiếng khóc của người khác.
Ký túc xá ở cách vách ồn ào càng thêm lợi hại, gào rống giống như bão lũ ập tới.
Cửa ký túc xá đột ngột bị đẩy ra, Khuông Oánh chợt xông vào kêu: "Cô biết gì chưa? Từ Phượng Mai đi bán muối rồi."
Ngôn Trăn thiếu chút nữa cắn đứt bàn chải đánh răng.
Rất nhanh, cô nghĩ tới ngôi sao hôm qua rơi xuống, có một ngôi sao ngăn trở Triệu Bảo Thương rơi xuống, trước đó cô không đoán được người đó là ai, giờ mới biết, thì ra là Từ Phượng Mai.
Từ Phượng Mai cản trở Triệu Bảo Thương sao? Chẳng lẽ tử kiếp của Triệu Bảo Thương, Từ Phượng Mai cũng có tham gia sao?
Ngôn Trăn không nghĩ ra được, hơn nữa người cũng đã chết, có hỏi cũng không hỏi được.
"Hiện tại fan của cô ta đều điên rồi." Khuông Oánh ăn một muỗng cơm lại tiếp tục nói, "Khoảng thời gian trước fan cô ta ồn ào nói là bị Triệu Bảo Thương hại, lúc này mới muốn Triệu Bảo Thương đền mạng. Đúng rồi, Triệu Bảo Thương đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.