Giới Giải Trí Trùng Sinh Chi Boss Sủng Cậu
Chương 16
Mạo Nguyệt Dung Hoa
08/12/2022
Không nói tới nhân cách thế nào, thứ thu hút ánh mắt người khác nhất, đầu tiên vẫn là giá trị nhan sắc.
Trước khi Tô Vũ Thần đến, Thích Ngọc chính là thiếu niên thanh tú nhất trong cả đoàn phim, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt khiến những thành viên nữ trong đoàn phim vô cùng yêu thương. Chỉ cần cười một cái lấy lòng tìm cách lôi kéo làm quen, dù hắn ta liên lụy tiến độ cả đoàn làm phim, cũng không ai cảm thấy hắn ta phiền phức cỡ nào.
Nhưng từ sau khi Tô Vũ Thần đến thì không giống vậy nữa.
Tô Vũ Thần thay quần áo và hóa trang xong thì chỉ cần dùng khóe mắt tà mị liếc một cái, người bị cậu nhìn vào người lập tức mất hồn.
Rõ ràng là một dung mạo xinh đẹp bức người nhưng trên mặt lại mang vẻ nghiêm túc thận trọng, trong sóng mắt lưu chuyển mang theo một cỗ quyến rũ từ khi sinh ra đã có, cố tình vẻ mặt cậu lại lạnh như băng không một chút nhân khí.
Cậu không muốn mê hoặc ai, nhưng những người bị cậu liếc nhìn qua đều bất giác bị mê hoặc.
Cô nàng Mâu Đan phụ trách trang điểm tạo hình cho cậu quả thật sắp điên cuồng rồi! Tuyệt quá a a a (gào thét-ing), có thể tự tay mình tạo ra một mỹ nhân cổ trang như vậy, kiếp này thật đáng giá!
“Tô, Tô Vũ Thần.” Mâu Đan quăng hộp trang điểm bảo bối ngày thường không rời tay sang một bên, há miệng run rẩy lấy điện thoại di động ra vẻ mặt hệt như muốn ăn thịt người nhìn Tô Vũ Thần.
“Chuyện, chuyện gì?” Tô Vũ Thần vẻ mặt kinh sợ ngửa người ra sau, đưa tay chắn giữa mình với Mâu Đan đứng trước mặt, “Chị Đan à có chuyện từ từ nói, đừng kích động đừng kích động.”
“Cậu đừng lộn xộn!” Mâu Đan vội vàng nói: “Đúng, giống hệt khi nãy, tựa như không vướng khói lửa nhân gian ấy.”
Mâu Đan vừa nói vừa mở chức năng chụp hình của điện thoại di động ra, tìm đúng góc độ, “Dùng khóe mắt liếc nhìn tôi, đúng, chính là như vậy, trời ạ, để tôi đi chết trước đi.”
Mâu Đan vẻ mặt hoa si ôm thật chặt điện thoại di động vào lòng, “Tôi muốn đăng Uwewe, cho dù là Chử Hoành cũng không thể ngăn cản tôi!”
Mâu Đan dõng dạc nói, mở Uwewe của mình đăng bức hình vừa chụp lên, kèm với dòng chữ —— Làm chuyên gia trang điểm tám năm, ngày hôm nay rốt cục tôi chết cũng không hối tiếc mà!!! @Tô Vũ Thần @Tần Hoán Sâm @Chử Hoành @Đế quốc phong vân truyền.
“Chị Đan, chị làm vậy em sẽ ngại lắm.” Cuối cùng Tô Vũ Thần không thể lạnh lùng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, không nhịn được cũng lấy di động ra đăng nhập Uwewe, cậu thật sự, thật sự có thể xinh đẹp, à không, anh tuấn như vậy sao?
Hai cô bé làm trợ lý bên cạnh Mâu Đan tuy rằng cũng muốn chụp hình, có điều quy tắc của đạo diễn Chử Hoành vẫn còn rành rành ra đó, hai người không dám làm càng. Thế nhưng bây giờ có Mâu Đan dẫn đầu, tất nhiên phải đi theo rồi!
“Chuyện này, chị Đan.” Tìm tòi Uwewe của Mâu Đan, khi đang định forward thì Tô Vũ Thần liền thấy ba chữ sáng lấp lánh —— Tần Hoán Sâm, liền nhẹ giọng nói: “Tần tổng không vui đâu.”
Mâu Đan lườm cậu một cái, “Với chị Đan mà cậu còn giả vờ cái gì chứ, cậu không cần phải nói, chị đều hiểu hết mà.”
“Em…” Tô Vũ Thần muốn giải thích.
Mâu Đan vỗ vỗ cậu, giọng điệu thân thiết nói: “Yên tâm, chị ủng hộ hai người!”
Cái bà chị này, hình tượng ngự tỷ cao lãnh đâu rồi? Tại sao sau khi gặp cậu đều biến thành bát quái như vậy chứ.
“Cô cái giỏ thuốc chết tiệt này, lại làm cái gì vậy? Hả?”
Ngay lúc Tô Vũ Thần đang đoán mò, Chử Hoành khí thế hung hăng vọt vào.
“Trang điểm xong cũng không mau đưa người đến chỗ tôi ngắm một chút.”
Tô Vũ Thần (=o=)!
Chử Hoành cũng không nói nữa, trực tiếp phớt lờ những lời nói từ miệng Mâu Đan, quay sang một phen vỗ mạnh lên vai Tô Vũ Thần.
“Cấm, khụ, mỹ nhân cao lãnh, ngẩng đầu lên một chút, mắt nhìn xuống đất, đứng lên, quay đầu, đúng rồi…”
Tô Vũ Thần đầu xoay xoay nghe theo điều khiển mà hành động, cho nên mới nói, đây là đang có thêm một người tham gia đánh giá tạo hình sao? Còn nữa, lúc đầu có một chữ cấm, là cấm cái gì vậy?
Thật sự đẹp như vậy sao? Lại nói kiếp trước cậu bị người khác chèn ép, chỉ được nhận những vai diễn không đáng nói trong đoàn phim nhỏ, cũng không biết xấu cỡ nào khó coi cỡ nào, cậu thật không biết dáng vẻ mình khi mặc cổ trang hoa lệ ra sao nữa.
Mắt thấy Chử Hoành không nói lời nào bắt đầu cúi đầu bấm bấm di động, Tô Vũ Thần liền đoán được anh ta đang đăng Uwewe.
Lần thứ hai forward, ba chữ Hán có độ tồn tại cực cao đột ngột hiện lên.
Tô Vũ Thần -_-|||
Không phải nói quan hệ giữa đạo diễn Chử Hoành và cái người nào đó rất tốt sao? Làm sao ngay cả anh ta cũng…
“Đạo diễn, anh tag dư một người.” Tô Vũ Thần chỉ vào ba chữ “Tần Hoán Sâm” trên màn hình điện thoại di động nói.
Chử Hoành ngẩng đầu thâm sâu khó lường nhìn Tô Vũ Thần, nhìn mãi đến khi Tô Vũ Thần cảm thấy sợ hãi, mới đáp lại một câu khiến Tô Vũ Thần khó mà hiểu được.
“Người không thể thiếu nhất chính là cậu ta.” Chử Hoành vỗ vỗ vai Tô Vũ Thần, “Mau ra trình làng đi, bọn họ chờ sốt ruột lắm rồi.”
Vì vậy sau khi ra khỏi phòng trang điểm Tô Vũ Thần liền nhận được một loạt ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, các thành viên nữ trong đoàn phim đều chuyển mắt lên người Tô Vũ Thần, dùng loại ánh mắt như sói nhìn thấy thịt mà bắn ra lục quang.
Ngay cả trong ánh mắt Thẩm Trạch Lâm nhìn Tô Vũ Thần cũng mang kinh diễm, cười cười nói: “Tiểu Thần Thần cậu thật đẹp, mau tới đây chụp hình với tôi, tôi cũng phải đăng Uwewe.”
Giọng nói thoáng chút làm nũng thu của nam thần một phát bắn trúng trái tim Tô Vũ Thần, cậu lập tức hí ha hí hửng kề sát vào Trầm Trạch Lâm, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Đặc biệt là lúc nam thần duỗi cánh tay ôm cậu, nụ cười ngây ngô trên mặt Tô Vũ Thần quả thực không thể nào khống chế được, vẻ mặt mười phần hoa si, lập tức từ mỹ nhân cao lãnh biến thành vật nhỏ ngốc manh.
Xét thấy đây cũng là tuyên truyền một cách gián tiếp, Chử Hoành cũng không ngăn cản, thấy bọn họ chụp xong mới bắt đầu gọi người chuẩn bị quay phim.
Vốn dĩ Chử Hoành còn đang lo lắng lúc đối diễn Tô Vũ Thần sẽ không khống chế được tâm trạng sùng bái với nam thần, được rồi, kỳ thực đám người trong đoàn phim bọn họ đã sớm nhìn ra Tô Vũ Thần là fan cuồng của Thẩm nam thần, một minh tinh như vậy thật lòng thật dạ thần tượng một minh tinh khác cũng là chuyện hiếm thấy.
Chử Hoành ý đồ xấu quyết định sẽ chụp lại cảnh tượng “ở chung thân thiết” của Tô Vũ Thần và Thẩm Trạch Lâm, sau đó lặng lẽ làm thành một đoạn phim ngắn đưa cho Tần Hoán Sâm làm quà sinh nhật ba mươi mốt tuổi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chơi như vậy cũng thật vui nha.
Thế nhưng biểu hiện của Tô Vũ Thần đã khiến cho Chử Hoành một phen kinh ngạc! Ai cũng không ngờ Tô Vũ Thần lại biểu hiện tốt như vậy, tuy rằng không thể so với Thẩm Trạch Lâm, nhưng ở độ tuổi của cậu, tuyệt đối được xem như ưu tú. Kì diệu nhất là chuyện Tô Vũ Thần nhập vai cực nhanh, còn có thể phóng điện với ống kính, cái loại cảm giác yêu thương đối với ống kính kia đã gián tiếp bù vào kỹ thuật diễn xuất có chút ngây ngô của cậu.
Vốn dĩ chỉ cần diễn không quá tệ thì hậu kỳ sửa chữa một chút là tốt rồi, nhưng diễn xuất của Tô Vũ Thần trực tiếp khiến Chử Hoành quyết định thêm đất diễn cho cậu!
Tuổi trẻ xinh đẹp, hậu thuẫn lớn mạnh, kỹ năng diễn xuất tiến bộ nhanh, đây tuyệt đối là tiết tấu nổi tiếng mà.
Cho nên mới nói mỗi ngày trôi qua đều không uổng phí, dù cho bạn bị vây ở thung lũng đi chăng nữa.
Chử Hoành hài lòng, Tô Vũ Thần cũng có một loại cảm giác vui sướng lâng lâng, người ta nói tích trữ lâu dài dùng trong một lúc chính là như vậy.
Bên kia Tô Vũ Thần thuận lợi quay xong, mọi người mới nhớ tới Thích Ngọc bị lạnh nhạt thật lâu.
Lúc này nụ cười khiêm tốn trên mặt Thích Ngọc đã sắp không gượng được, hắn ta chỉ thấy tất cả đạo diễn và người có tiếng tăm đều ở xung quanh nịnh hót Tô Vũ Thần. Không phải chỉ là bám theo tổng tài thôi sao? Hắn ta cũng có thể!
Tâm trạng không thể bình tĩnh, tất nhiên biểu hiện trước ống kính cũng vô cùng kém cỏi.
Nội dung cảnh này là Thích Ngọc vào vai vị vương gia vì yêu tha thiết sủng thiếp của hoàng đế mà đến uy hiếp Tô Vũ Thần trong vai thái tử vong quốc, sau đó Tô Vũ Thần lần lượt dùng những lời nói đầy nhã nhặn mắng lại hắn ta, ánh mắt cao cao tại thượng tựa như nhìn một đống rác rưởi, khiến Thích Ngọc trực tiếp bị kích động.
Ánh mắt sung huyết càng ngày càng rõ ràng, ngay khi mọi người cho rằng hắn ta quá nhập vai, hắn lại trực tiếp động thủ bổ nhào về phía Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lúc nhỏ đã từng là côn đồ đối với tình trạng của Thích Ngọc quả thực không thể quen thuộc hơn nên đã sớm phòng bị hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta không đúng liền tung ra một cước. Thích Ngọc đầy kích động đứng lên muốn xông qua, Tô Vũ Thần liền dùng một chưởng đánh bay hắn ta.
Cả đám nhân viên công tác đều nhìn đến ngơ ngác.
“Còn không mau gọi người tới! Thích Ngọc phát điên rồi!” Tô Vũ Thần vừa nói vừa chuẩn bị tư thế lần thứ hai, cậu cũng không ngại đánh thêm mấy lần, người bị đánh cũng không phải là cậu.
Chỉ đạo võ thuật phản ứng đầu tiên bước đến kéo Thích Ngọc lại, không nói lời nào một phát đánh ngất hắn ta.
Sau đó mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, Chu Vũ Hiên mới vừa bị Thích Ngọc đẩy ra ngoài mua cà phê, toàn bộ người trong đoàn phim ai cũng không muốn trông coi Thích Ngọc, ai biết hắn ta có tái phát bệnh điên mà đánh người hay không chứ.
Vẫn là Chử Hoành lập tức cho người gọi 120 đến chở hắn đi, anh ta thật muốn mượn cơ hội này tống khứ toàn bộ những gì liên quan đến Thích Ngọc đi cho khuất mắt.
Những người bị hoảng sợ đến ngơ ngác lúc nãy cũng bước đến vây quanh Tô Vũ Thần hỏi cậu có bị thương không, một vài cô bé trong đó còn nhân cơ hội này mà thiếu chút nữa đã dán lên người Tô Vũ Thần.
Lý Hân Hân ngồi tại chỗ của mình cũng không tham gia vào, cô ta biết Chử Hoành không ưa mình, đến lượt mình diễn sẽ cẩn thận mà diễn, không có chuyện gì thì ở một bên lướt điện thoại.
Bên người mang theo hai trợ lý, Lý Hân Hân yên lặng ở góc độ bọn họ không nhìn thấy dùng điện thoại quay lại, cắt nối chỉnh sửa một chút, vừa hay đã có tư liệu thực tế.
Tần Hoán Sâm đợi một ngày, cứ chốc lát liền liếc mắt nhìn điện thoại di động, nhưng mãi đến giờ tan tầm anh cũng không đợi được Tô Vũ Thần trả lời.
Ngay khi nữ thư ký lại một lần nữa bước vào mang cà phê cho anh, anh liền mất kiên nhẫn phất tay cho cô nghỉ làm, không phải đã tan tầm rồi sao? Nói thẳng ra không phải là được rồi sao, nhưng sao tiểu minh tinh vẫn chưa trả lời anh, đã rõ ràng như vậy mà còn không hiểu ý mình?
Tần Hoán Sâm dứt khoát quay lại trang chủ của tiểu minh tinh, ánh mắt không nhịn được lập tức sáng lên —— anh chỉ mới không nhìn một lúc vậy mà tiểu minh tinh đã đăng một bức ảnh.
Vậy mà vẫn không giật tem được!
Tần Hoán Sâm canh gác Uwewe cả ngày lại càng không vui, quanh người như toát ra oán niệm màu đen dày đặc.
Comment đầu tiên lại là một đoạn video! Trong lòng Tần Hoán Sâm thoải mái hơn một chút.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, một dòng chất lỏng ấm nóng từ mũi Tần Hoán Sâm chậm rãi chảy xuống.
Tiếng nhạc ma mị vẫn tiếp tục phát ra, một tiểu minh tinh nào đó không ngừng liếc mắt đưa tình trong video.
Tần Hoán Sâm yên lặng rút vài tờ khăn giấy lau lau máu mũi chảy xuống của mình, ừm, nhất định là do gần đây thời tiết quá khô nóng, ngày mai phải trang bị thêm máy làm ẩm cho tất cả văn phòng mới được.
Trước khi Tô Vũ Thần đến, Thích Ngọc chính là thiếu niên thanh tú nhất trong cả đoàn phim, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt khiến những thành viên nữ trong đoàn phim vô cùng yêu thương. Chỉ cần cười một cái lấy lòng tìm cách lôi kéo làm quen, dù hắn ta liên lụy tiến độ cả đoàn làm phim, cũng không ai cảm thấy hắn ta phiền phức cỡ nào.
Nhưng từ sau khi Tô Vũ Thần đến thì không giống vậy nữa.
Tô Vũ Thần thay quần áo và hóa trang xong thì chỉ cần dùng khóe mắt tà mị liếc một cái, người bị cậu nhìn vào người lập tức mất hồn.
Rõ ràng là một dung mạo xinh đẹp bức người nhưng trên mặt lại mang vẻ nghiêm túc thận trọng, trong sóng mắt lưu chuyển mang theo một cỗ quyến rũ từ khi sinh ra đã có, cố tình vẻ mặt cậu lại lạnh như băng không một chút nhân khí.
Cậu không muốn mê hoặc ai, nhưng những người bị cậu liếc nhìn qua đều bất giác bị mê hoặc.
Cô nàng Mâu Đan phụ trách trang điểm tạo hình cho cậu quả thật sắp điên cuồng rồi! Tuyệt quá a a a (gào thét-ing), có thể tự tay mình tạo ra một mỹ nhân cổ trang như vậy, kiếp này thật đáng giá!
“Tô, Tô Vũ Thần.” Mâu Đan quăng hộp trang điểm bảo bối ngày thường không rời tay sang một bên, há miệng run rẩy lấy điện thoại di động ra vẻ mặt hệt như muốn ăn thịt người nhìn Tô Vũ Thần.
“Chuyện, chuyện gì?” Tô Vũ Thần vẻ mặt kinh sợ ngửa người ra sau, đưa tay chắn giữa mình với Mâu Đan đứng trước mặt, “Chị Đan à có chuyện từ từ nói, đừng kích động đừng kích động.”
“Cậu đừng lộn xộn!” Mâu Đan vội vàng nói: “Đúng, giống hệt khi nãy, tựa như không vướng khói lửa nhân gian ấy.”
Mâu Đan vừa nói vừa mở chức năng chụp hình của điện thoại di động ra, tìm đúng góc độ, “Dùng khóe mắt liếc nhìn tôi, đúng, chính là như vậy, trời ạ, để tôi đi chết trước đi.”
Mâu Đan vẻ mặt hoa si ôm thật chặt điện thoại di động vào lòng, “Tôi muốn đăng Uwewe, cho dù là Chử Hoành cũng không thể ngăn cản tôi!”
Mâu Đan dõng dạc nói, mở Uwewe của mình đăng bức hình vừa chụp lên, kèm với dòng chữ —— Làm chuyên gia trang điểm tám năm, ngày hôm nay rốt cục tôi chết cũng không hối tiếc mà!!! @Tô Vũ Thần @Tần Hoán Sâm @Chử Hoành @Đế quốc phong vân truyền.
“Chị Đan, chị làm vậy em sẽ ngại lắm.” Cuối cùng Tô Vũ Thần không thể lạnh lùng nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên, không nhịn được cũng lấy di động ra đăng nhập Uwewe, cậu thật sự, thật sự có thể xinh đẹp, à không, anh tuấn như vậy sao?
Hai cô bé làm trợ lý bên cạnh Mâu Đan tuy rằng cũng muốn chụp hình, có điều quy tắc của đạo diễn Chử Hoành vẫn còn rành rành ra đó, hai người không dám làm càng. Thế nhưng bây giờ có Mâu Đan dẫn đầu, tất nhiên phải đi theo rồi!
“Chuyện này, chị Đan.” Tìm tòi Uwewe của Mâu Đan, khi đang định forward thì Tô Vũ Thần liền thấy ba chữ sáng lấp lánh —— Tần Hoán Sâm, liền nhẹ giọng nói: “Tần tổng không vui đâu.”
Mâu Đan lườm cậu một cái, “Với chị Đan mà cậu còn giả vờ cái gì chứ, cậu không cần phải nói, chị đều hiểu hết mà.”
“Em…” Tô Vũ Thần muốn giải thích.
Mâu Đan vỗ vỗ cậu, giọng điệu thân thiết nói: “Yên tâm, chị ủng hộ hai người!”
Cái bà chị này, hình tượng ngự tỷ cao lãnh đâu rồi? Tại sao sau khi gặp cậu đều biến thành bát quái như vậy chứ.
“Cô cái giỏ thuốc chết tiệt này, lại làm cái gì vậy? Hả?”
Ngay lúc Tô Vũ Thần đang đoán mò, Chử Hoành khí thế hung hăng vọt vào.
“Trang điểm xong cũng không mau đưa người đến chỗ tôi ngắm một chút.”
Tô Vũ Thần (=o=)!
Chử Hoành cũng không nói nữa, trực tiếp phớt lờ những lời nói từ miệng Mâu Đan, quay sang một phen vỗ mạnh lên vai Tô Vũ Thần.
“Cấm, khụ, mỹ nhân cao lãnh, ngẩng đầu lên một chút, mắt nhìn xuống đất, đứng lên, quay đầu, đúng rồi…”
Tô Vũ Thần đầu xoay xoay nghe theo điều khiển mà hành động, cho nên mới nói, đây là đang có thêm một người tham gia đánh giá tạo hình sao? Còn nữa, lúc đầu có một chữ cấm, là cấm cái gì vậy?
Thật sự đẹp như vậy sao? Lại nói kiếp trước cậu bị người khác chèn ép, chỉ được nhận những vai diễn không đáng nói trong đoàn phim nhỏ, cũng không biết xấu cỡ nào khó coi cỡ nào, cậu thật không biết dáng vẻ mình khi mặc cổ trang hoa lệ ra sao nữa.
Mắt thấy Chử Hoành không nói lời nào bắt đầu cúi đầu bấm bấm di động, Tô Vũ Thần liền đoán được anh ta đang đăng Uwewe.
Lần thứ hai forward, ba chữ Hán có độ tồn tại cực cao đột ngột hiện lên.
Tô Vũ Thần -_-|||
Không phải nói quan hệ giữa đạo diễn Chử Hoành và cái người nào đó rất tốt sao? Làm sao ngay cả anh ta cũng…
“Đạo diễn, anh tag dư một người.” Tô Vũ Thần chỉ vào ba chữ “Tần Hoán Sâm” trên màn hình điện thoại di động nói.
Chử Hoành ngẩng đầu thâm sâu khó lường nhìn Tô Vũ Thần, nhìn mãi đến khi Tô Vũ Thần cảm thấy sợ hãi, mới đáp lại một câu khiến Tô Vũ Thần khó mà hiểu được.
“Người không thể thiếu nhất chính là cậu ta.” Chử Hoành vỗ vỗ vai Tô Vũ Thần, “Mau ra trình làng đi, bọn họ chờ sốt ruột lắm rồi.”
Vì vậy sau khi ra khỏi phòng trang điểm Tô Vũ Thần liền nhận được một loạt ánh mắt hâm mộ ghen tỵ của mọi người, các thành viên nữ trong đoàn phim đều chuyển mắt lên người Tô Vũ Thần, dùng loại ánh mắt như sói nhìn thấy thịt mà bắn ra lục quang.
Ngay cả trong ánh mắt Thẩm Trạch Lâm nhìn Tô Vũ Thần cũng mang kinh diễm, cười cười nói: “Tiểu Thần Thần cậu thật đẹp, mau tới đây chụp hình với tôi, tôi cũng phải đăng Uwewe.”
Giọng nói thoáng chút làm nũng thu của nam thần một phát bắn trúng trái tim Tô Vũ Thần, cậu lập tức hí ha hí hửng kề sát vào Trầm Trạch Lâm, khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Đặc biệt là lúc nam thần duỗi cánh tay ôm cậu, nụ cười ngây ngô trên mặt Tô Vũ Thần quả thực không thể nào khống chế được, vẻ mặt mười phần hoa si, lập tức từ mỹ nhân cao lãnh biến thành vật nhỏ ngốc manh.
Xét thấy đây cũng là tuyên truyền một cách gián tiếp, Chử Hoành cũng không ngăn cản, thấy bọn họ chụp xong mới bắt đầu gọi người chuẩn bị quay phim.
Vốn dĩ Chử Hoành còn đang lo lắng lúc đối diễn Tô Vũ Thần sẽ không khống chế được tâm trạng sùng bái với nam thần, được rồi, kỳ thực đám người trong đoàn phim bọn họ đã sớm nhìn ra Tô Vũ Thần là fan cuồng của Thẩm nam thần, một minh tinh như vậy thật lòng thật dạ thần tượng một minh tinh khác cũng là chuyện hiếm thấy.
Chử Hoành ý đồ xấu quyết định sẽ chụp lại cảnh tượng “ở chung thân thiết” của Tô Vũ Thần và Thẩm Trạch Lâm, sau đó lặng lẽ làm thành một đoạn phim ngắn đưa cho Tần Hoán Sâm làm quà sinh nhật ba mươi mốt tuổi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy chơi như vậy cũng thật vui nha.
Thế nhưng biểu hiện của Tô Vũ Thần đã khiến cho Chử Hoành một phen kinh ngạc! Ai cũng không ngờ Tô Vũ Thần lại biểu hiện tốt như vậy, tuy rằng không thể so với Thẩm Trạch Lâm, nhưng ở độ tuổi của cậu, tuyệt đối được xem như ưu tú. Kì diệu nhất là chuyện Tô Vũ Thần nhập vai cực nhanh, còn có thể phóng điện với ống kính, cái loại cảm giác yêu thương đối với ống kính kia đã gián tiếp bù vào kỹ thuật diễn xuất có chút ngây ngô của cậu.
Vốn dĩ chỉ cần diễn không quá tệ thì hậu kỳ sửa chữa một chút là tốt rồi, nhưng diễn xuất của Tô Vũ Thần trực tiếp khiến Chử Hoành quyết định thêm đất diễn cho cậu!
Tuổi trẻ xinh đẹp, hậu thuẫn lớn mạnh, kỹ năng diễn xuất tiến bộ nhanh, đây tuyệt đối là tiết tấu nổi tiếng mà.
Cho nên mới nói mỗi ngày trôi qua đều không uổng phí, dù cho bạn bị vây ở thung lũng đi chăng nữa.
Chử Hoành hài lòng, Tô Vũ Thần cũng có một loại cảm giác vui sướng lâng lâng, người ta nói tích trữ lâu dài dùng trong một lúc chính là như vậy.
Bên kia Tô Vũ Thần thuận lợi quay xong, mọi người mới nhớ tới Thích Ngọc bị lạnh nhạt thật lâu.
Lúc này nụ cười khiêm tốn trên mặt Thích Ngọc đã sắp không gượng được, hắn ta chỉ thấy tất cả đạo diễn và người có tiếng tăm đều ở xung quanh nịnh hót Tô Vũ Thần. Không phải chỉ là bám theo tổng tài thôi sao? Hắn ta cũng có thể!
Tâm trạng không thể bình tĩnh, tất nhiên biểu hiện trước ống kính cũng vô cùng kém cỏi.
Nội dung cảnh này là Thích Ngọc vào vai vị vương gia vì yêu tha thiết sủng thiếp của hoàng đế mà đến uy hiếp Tô Vũ Thần trong vai thái tử vong quốc, sau đó Tô Vũ Thần lần lượt dùng những lời nói đầy nhã nhặn mắng lại hắn ta, ánh mắt cao cao tại thượng tựa như nhìn một đống rác rưởi, khiến Thích Ngọc trực tiếp bị kích động.
Ánh mắt sung huyết càng ngày càng rõ ràng, ngay khi mọi người cho rằng hắn ta quá nhập vai, hắn lại trực tiếp động thủ bổ nhào về phía Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần lúc nhỏ đã từng là côn đồ đối với tình trạng của Thích Ngọc quả thực không thể quen thuộc hơn nên đã sớm phòng bị hắn ta, thấy vẻ mặt hắn ta không đúng liền tung ra một cước. Thích Ngọc đầy kích động đứng lên muốn xông qua, Tô Vũ Thần liền dùng một chưởng đánh bay hắn ta.
Cả đám nhân viên công tác đều nhìn đến ngơ ngác.
“Còn không mau gọi người tới! Thích Ngọc phát điên rồi!” Tô Vũ Thần vừa nói vừa chuẩn bị tư thế lần thứ hai, cậu cũng không ngại đánh thêm mấy lần, người bị đánh cũng không phải là cậu.
Chỉ đạo võ thuật phản ứng đầu tiên bước đến kéo Thích Ngọc lại, không nói lời nào một phát đánh ngất hắn ta.
Sau đó mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, Chu Vũ Hiên mới vừa bị Thích Ngọc đẩy ra ngoài mua cà phê, toàn bộ người trong đoàn phim ai cũng không muốn trông coi Thích Ngọc, ai biết hắn ta có tái phát bệnh điên mà đánh người hay không chứ.
Vẫn là Chử Hoành lập tức cho người gọi 120 đến chở hắn đi, anh ta thật muốn mượn cơ hội này tống khứ toàn bộ những gì liên quan đến Thích Ngọc đi cho khuất mắt.
Những người bị hoảng sợ đến ngơ ngác lúc nãy cũng bước đến vây quanh Tô Vũ Thần hỏi cậu có bị thương không, một vài cô bé trong đó còn nhân cơ hội này mà thiếu chút nữa đã dán lên người Tô Vũ Thần.
Lý Hân Hân ngồi tại chỗ của mình cũng không tham gia vào, cô ta biết Chử Hoành không ưa mình, đến lượt mình diễn sẽ cẩn thận mà diễn, không có chuyện gì thì ở một bên lướt điện thoại.
Bên người mang theo hai trợ lý, Lý Hân Hân yên lặng ở góc độ bọn họ không nhìn thấy dùng điện thoại quay lại, cắt nối chỉnh sửa một chút, vừa hay đã có tư liệu thực tế.
Tần Hoán Sâm đợi một ngày, cứ chốc lát liền liếc mắt nhìn điện thoại di động, nhưng mãi đến giờ tan tầm anh cũng không đợi được Tô Vũ Thần trả lời.
Ngay khi nữ thư ký lại một lần nữa bước vào mang cà phê cho anh, anh liền mất kiên nhẫn phất tay cho cô nghỉ làm, không phải đã tan tầm rồi sao? Nói thẳng ra không phải là được rồi sao, nhưng sao tiểu minh tinh vẫn chưa trả lời anh, đã rõ ràng như vậy mà còn không hiểu ý mình?
Tần Hoán Sâm dứt khoát quay lại trang chủ của tiểu minh tinh, ánh mắt không nhịn được lập tức sáng lên —— anh chỉ mới không nhìn một lúc vậy mà tiểu minh tinh đã đăng một bức ảnh.
Vậy mà vẫn không giật tem được!
Tần Hoán Sâm canh gác Uwewe cả ngày lại càng không vui, quanh người như toát ra oán niệm màu đen dày đặc.
Comment đầu tiên lại là một đoạn video! Trong lòng Tần Hoán Sâm thoải mái hơn một chút.
Tiếng nhạc vui vẻ vang lên, một dòng chất lỏng ấm nóng từ mũi Tần Hoán Sâm chậm rãi chảy xuống.
Tiếng nhạc ma mị vẫn tiếp tục phát ra, một tiểu minh tinh nào đó không ngừng liếc mắt đưa tình trong video.
Tần Hoán Sâm yên lặng rút vài tờ khăn giấy lau lau máu mũi chảy xuống của mình, ừm, nhất định là do gần đây thời tiết quá khô nóng, ngày mai phải trang bị thêm máy làm ẩm cho tất cả văn phòng mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.