Chương 774: Âu Thành thê thảm
Nguyễn Văn Thanh
05/09/2018
"Nghich tặc....hôm nay bổn trưởng lão dù có hi sinh thân già cũng quyết
giết ngươi dưới kiếm, tru sát thứ bại hoại tông môn như ngươi...chết đi
cho ta..."
Quỷ kiếm vung lên, lên quỷ rít gào, lệ khí nhuốm trời xanh, tà lực phủ đại địa, tử vong tràn khắp không gian.
Kiếm này vừa ra, không có bất kỳ vật gì...chỉ có duy nhất 2 chữ "tử vong"
"Tịch..." một kiếm này bị nuốt sạch.
Kiếm thứ 2 nối tiếp chém tới, nhất kiếm....bạt thiên hà - rụng nhật nguyệt - trích tinh không.
"Rắc...." kiếm này vừa ra liền tức thì chém nát đạo kính ảnh hiện ra sau đó kiếm thế như khai sơn liệt địa tiếp tục trảm tới đầu Thiên.
Kiếm này mang theo lực lượng kinh người, nhất kiếm kinh thiên.
Không sai đây chính là 1 nhược điểm nhỏ của Thấu Thiên Kính lúc còn non yếu.
Thời gian chi lực ít ỏi không dủ dùng, nếu như có đủ thời gian chi lực thì thời gian một kiếm Âu Thành này trảm tới đã bị vô hạn chậm lại đủ cho Thấu Thiên Kính bắt được khí tức lực lượng và sao chép thiên mệnh của lão.
Dồn dập trảm tới, dùng tuyệt cường lực lượng bộc phát vào 1 lần quả thật có thể khiến kinh tượng theo không kịp, lúc đó bản thể của Thiên sẽ trống lốc lộ ra.
Đáng tiếc ah, dù hắn chỉ có tu vi luyện thể....nhưng lại không phải con heo vào nồi nước sôi như người ta nghĩ.
Nhìn thấy nhất kiếm này sắp trảm tới, mấy người bên cạnh ai nấy đều hiểu ra rất nhiều chuyện về món bảo vật của Thiên, đồng thời còn vô cùng chờ mong cảnh máu tanh chết chóc đó diễn ra.
Đáng tiếc, Thiên đâu có mềm nhũn như họ nghĩ.
Trước kinh thiên kiếm lực này bổ xuống, mặt đất dưới chân Thiên trở nên mềm nhũn sau đó tan chảy hủ thực đi, không gian bị ép cho vặn vẹo, áp lực như khai sơn.
Nhưng mà ánh mắt Thiên vẫn không nháy 1 cái, tay phải nhẹ vung lên 1 cái, một thân ảnh cao lớn khô gầy liền hiện ra.
"Keng...." cự đại quỷ kiếm hủy thiên diệt địa trảm tới nhưng mà lại chỉ vang lên 1 âm thanh này sau đó tắt ngúm.
Mọi người trợn mắt nhìn lại mới thấy.
Không ngờ trước mặt Thiên bây giờ lại xuất hiện một thân ảnh to lớn như thạch nhân, quỷ khí um tùm hóa thành từng đầu lệ quỷ bám víu lên các cơ bắp rắn chắc lấp lánh.
Nhìn thấy thân ảnh này Âu Thành lập tức co lại tiêu cự, tại vì lão biết rõ nó là gì hơn ai hết.
Nhân quỷ.
Chính là những đời tiền bối Âu gia khi xưa có tu vi địa cảnh được luyện thành quỷ thân, không những có được tấm thân gần như bất diệt mà còn có lực lượng thân thể vô cùng mạnh mẽ.
"Hoàng Thanh Thiên....quỷ nhân của Âu gia, ngươi...tên táng tận thiên lương ngươi không ngờ cả hành động đào mộ trộm thi cũng dám làm....bây giờ còn dám lấy nó ra để đối phó lại tộc nhân Âu gia, ngươi ác ma này...ta giết ngươi...."
Âu Thành hắn vẫn nghĩ rằng Nhân Quỷ này là Nhân Quỷ mà hắn biết, linh hồn bị nô dịch trong 1 góc nhỏ, thân thể như thép tinh, miệng không thể nói chuyện.
Cho nên hắn buông lời liền đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người Thiên.
Kiếm thứ 2 của Âu Thành vô cùng nhanh, nhanh đến độ ma quỷ đều không thấy kịp, tốc độ đến quỷ mị cũng không theo kịp.
Tại vì lão biết thừa nhược điểm của những quỷ nhân này.
Tốc độ chậm.
Kính ảnh lại 1 lần nữa hiện ra sau đó phản kháng lại trong 1 giây liền bị chém tan, đường kiếm sắc bén như quỷ mị kia lại xuyến thẳng không gian kéo 1 đường vòng cung lướt qua thân ảnh khổng lồ nhân quỷ trảm tới chỗ Thiên.
Nhưng mà rất tiếc, lão đánh giá Thiên quá thấp lại càng đánh giá quỷ nhân mới này quá thấp.
"Cheng..." ngay tại thời điểm mà Âu Thành còn tưởng mình sắp lấy được đầu Thiên rồi thì một luồng đại lực đã chặn trước mặt lão.
Sau đó là 1 cự đại nắm đấm vừa to lớn vừa cứng rắn như sắt thép nện tới.
"Binh..." Âu Thành như 1 bao tải rách bị nện văng ra ngoài.
"Dám phạm chủ ta....chết" âm thanh từ miệng cự nhân này ồm ồm khô cứng vang lên sau đó...
Hắn nhấc bàn chân khổng lồ tốc độ nhanh như chớp liền lao tới chỗ Âu Thành. Các bắp cơ trên thân ló ra hư ảnh những lệ quỷ dữ tợn phủ quỷ khí lên thân thể khiến phòng ngự, tốc độ, sức mạnh và cả kiếm lực, quỷ lực của nhân quỷ này tăng vọt lên đáng sợ.
"Ầm..." Âu Thành lại 1 lần nữa bị oanh phi.
"Dám nhục mạ chủ ta....thứ độc ác khống quỷ, sát nhân như ngươi mới là tội ác tày trời....ngay cả tộc nhân của mình cũng lấy ra luyện thi, ngay cả tộc nhân máu huyết liền thân cũng dám nô dịch....ta chém chết loại cẩu vật như ngươi"
"Ầm..."
"Chủ nhân cứu ta khỏi khổ ải, hồi sinh ta linh hồn, phục lại ta nhân thân, cứu rỗi ta khỏi lao ngục của quỷ....ngươi còn dám nhục mạ chủ ta độc ác....cẩu vật, ta giết ngươi...."
"Ầm..."
Âu Thành vừa bị đánh vừa ngơ ngác không nói được gì.
Nhận thức của lão về Nhân Quỷ lúc này đã hoàn toàn bị lật đổ.
Nhân Quỷ này, quá khủng bố...còn khủng bố hơn nhiều so với tiền sử Quỷ Nhân mà Âu gia luyện từ người sống luyện ra.
Lão sai lầm, lão đánh giá đối thủ quá sai lầm cho nên lão phải trả giá
.......
Mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh này lập tức như vỡ lẽ.
"Thì ra nguyên nhân Âu gia bị diệt là do quỷ quật bị tên Hoàng Thanh Thiên này phá vỡ..."
"Thật đáng sợ ah, Âu gia này sống luyện người thành quỷ, chết lại lấy quỷ luyện người, bao nhiêu năm đều che dấu 1 khủng bố quỷ quật ngay dưới chân mình..."
"Ah, thì ra Âu gia này là lấy chính thân thể tộc nhân mình thành pháp bảo hình người Nhân Quỷ trong truyền thuyết đó sao...thật tàn độc ah"
"Âu gia này luyện tà kiếm vốn không phù hợp với danh môn chánh phái ta, nhưng mà thực lực quá mức mạnh mẽ, nghe nói là lão tổ Âu gia cũng rất tiết chế với quỷ kiếm đạo....nhưng mà không ngờ ah, sau lưng chúng lại là tội ác phi nhân tính tới cỡ đó"
"Âu Thành này ah...hắn bị đánh cũng đáng đời...., bị chính trưởng bối tiền xử của mình hành hạ cũng không oan"
........
Ở phía đối diện, Tây Môn Khánh Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng thoáng khiếp sợ nhưng mà ánh mắt hắn vẫn lom lom nhìn tới thân ảnh đầy máu tươi Vũ Đương Không đang khổ chiến với kính tượng của mình.
Thấy máu đối thủ đổ xuống, Tây Môn Khánh Tuyết hắn xung sướng trong lòng vô kể, vết thương đau đớn trên người cũng không cảm thấy đau nữa.
Nhưng mà hắn không hề biết rằng chính bản thân hắn bây giờ cũng đang có 1 kính tượng tàn tạ đang hình thành.
Kính tượng này không hề lạnh nhạt sắc bén mà lại ôn hòa bình thản giống hệt như 1 Tây Môn Khánh Tuyết lúc trước khi bị phế tu vi.
Kính ảnh này vẫn có đầy đủ những vết thương và 1 đan điền bị phá hủy nhưng lại hoàn toàn không còn chút nào sự ngăn cản của ám thương Vũ Đương Không để lại.
Tây Môn Khánh Tuyết cũng không hề nhận ra điều này, ngay cả viên giả đan vừa hình thành và phù lực từ vị trí nhân đan đang tụ tập cũng không hề cảm nhận được.
Ở bên kia, Vũ Đương Không sau khi thất bại thảm hại với băng bạo quyền và băng tuyết công pháp, hắn đã như nhập ma điên cuồng vận dụng lên "cửu thiên diệt thần lôi" công pháp bắt đầu điên cuồng đánh ra, sau đó là "cửu thiên đế phong" công cũng không chút giữ lại.
3 loại công pháp cùng đánh ra, thực lực hắn nâng lên đến tình trạng đáng sợ nhưng mà trước 1 kính ảnh mang theo "băng phách", "phong phách" và "lôi phách".
Vũ Đương Không vẫn bị hành hạ như chó chết.
Máu tươi túa ra như tắm nhưng lại bị băng ý đống kết không được chảy ra.
Tinh thần sụp đổ nhưng lại bị lôi ý kích thích không thể ngất xỉu.
Thân thể rã rời, khớp xương vỡ nát, đan điền khô kiệt nhưng mà hắn vẫn bị phong ý nâng lên giữa không trung bị biến thành bao cát cho kính ảnh luyện quyền, chậm rãi hành hạ.
"Ah....sảng khoái... thật là sảng khoái, Vũ Đương Không....ngươi rốt cuộc cũng có ngày này...quả báo...là quả báo...hahahahaha...."Tây Môn Khánh Tuyết cười lên sặc sụa.
"Hahahahaha....cuối cùng, ngươi vẫn sẽ là người chết trước ta....chỉ là ngươi còn không thống khổ bằng ta....ngươi chết như vậy là quá sướng,..."
"Ngươi thấy mình cao cao tại thượng phải không....ngươi đứng trên đỉnh phải không, ai trong mắt ngươi cũng đều là hạ tiện phải không....vậy ngươi thấy chưa....bây giờ ngươi bị người ta đánh như con chó, ngươi biết nhục chưa....ngươi còn thấy mình cao thượng nữa không, còn thấy mình thiên hạ vô địch nữa không...còn thấy người khác như giun dế nữa không....hahahaahaha....từ ngày hôm nay trở đi, ngươi dù sống hay chết thì cũng vĩnh cửu không thể bỏ được bóng ma trong lòng....ngươi sẽ thống khổ.....hahahahahahaha...."
"Ah....đây là" trong lúc vô tâm Tây Môn Khánh Tuyết hắn lại cười thật lớn, thân thể bất chợt lại không hề còn cảm giác đau đớn truyền tới nữa.
"Đây là....ah, đan điền của ta....phù lực, năng lượng...ta có thể vận chuyển công pháp, ta...thực lực của ta..."
Bất chợt, một ánh mắt bình tĩnh mà ấm áp truyền đến làm hắn giật mình.
Ở phía bên kia, kính ảnh phân thân Vũ Đương Không cũng dừng tay.
"Phịch..." Vũ Đương Không bị ném sang 1 bên như bao tải rách, áp lực giảm đi rốt cuộc cũng giúp hắn từ trong phẫn hận mà ngất xỉu.
Thiên đưa mắt nhìn lại Tây Môn Khánh Tuyết.
"Ta không giết hắn,....hắn là kẻ thù của ngươi, nếu ngươi còn là nam nhi vai cao 7 thước thì hãy chờ...chờ hắn trong thời kỳ toàn thịnh rồi dùng chính bàn chân của mình...đạp đầu hắn xuống đất"
Nghe 1 câu này của Thiên, Tây Môn Khánh Tuyết hắn giống như tắm trong vô tận quang huy, nhịp tim yếu ớt đập mạnh, máu nóng hừng hực dồn lên não bộ, thức tỉnh lại toàn bộ tế bào nhiệt huyết trong thân thể.
Hắn biết, hôm nay hắn nhận được ơn huệ này tất cả đều là nhờ Thiên mà có.
"Phịch...." Tây Môn Khánh Tuyết quỳ gối xuống.
Quỷ kiếm vung lên, lên quỷ rít gào, lệ khí nhuốm trời xanh, tà lực phủ đại địa, tử vong tràn khắp không gian.
Kiếm này vừa ra, không có bất kỳ vật gì...chỉ có duy nhất 2 chữ "tử vong"
"Tịch..." một kiếm này bị nuốt sạch.
Kiếm thứ 2 nối tiếp chém tới, nhất kiếm....bạt thiên hà - rụng nhật nguyệt - trích tinh không.
"Rắc...." kiếm này vừa ra liền tức thì chém nát đạo kính ảnh hiện ra sau đó kiếm thế như khai sơn liệt địa tiếp tục trảm tới đầu Thiên.
Kiếm này mang theo lực lượng kinh người, nhất kiếm kinh thiên.
Không sai đây chính là 1 nhược điểm nhỏ của Thấu Thiên Kính lúc còn non yếu.
Thời gian chi lực ít ỏi không dủ dùng, nếu như có đủ thời gian chi lực thì thời gian một kiếm Âu Thành này trảm tới đã bị vô hạn chậm lại đủ cho Thấu Thiên Kính bắt được khí tức lực lượng và sao chép thiên mệnh của lão.
Dồn dập trảm tới, dùng tuyệt cường lực lượng bộc phát vào 1 lần quả thật có thể khiến kinh tượng theo không kịp, lúc đó bản thể của Thiên sẽ trống lốc lộ ra.
Đáng tiếc ah, dù hắn chỉ có tu vi luyện thể....nhưng lại không phải con heo vào nồi nước sôi như người ta nghĩ.
Nhìn thấy nhất kiếm này sắp trảm tới, mấy người bên cạnh ai nấy đều hiểu ra rất nhiều chuyện về món bảo vật của Thiên, đồng thời còn vô cùng chờ mong cảnh máu tanh chết chóc đó diễn ra.
Đáng tiếc, Thiên đâu có mềm nhũn như họ nghĩ.
Trước kinh thiên kiếm lực này bổ xuống, mặt đất dưới chân Thiên trở nên mềm nhũn sau đó tan chảy hủ thực đi, không gian bị ép cho vặn vẹo, áp lực như khai sơn.
Nhưng mà ánh mắt Thiên vẫn không nháy 1 cái, tay phải nhẹ vung lên 1 cái, một thân ảnh cao lớn khô gầy liền hiện ra.
"Keng...." cự đại quỷ kiếm hủy thiên diệt địa trảm tới nhưng mà lại chỉ vang lên 1 âm thanh này sau đó tắt ngúm.
Mọi người trợn mắt nhìn lại mới thấy.
Không ngờ trước mặt Thiên bây giờ lại xuất hiện một thân ảnh to lớn như thạch nhân, quỷ khí um tùm hóa thành từng đầu lệ quỷ bám víu lên các cơ bắp rắn chắc lấp lánh.
Nhìn thấy thân ảnh này Âu Thành lập tức co lại tiêu cự, tại vì lão biết rõ nó là gì hơn ai hết.
Nhân quỷ.
Chính là những đời tiền bối Âu gia khi xưa có tu vi địa cảnh được luyện thành quỷ thân, không những có được tấm thân gần như bất diệt mà còn có lực lượng thân thể vô cùng mạnh mẽ.
"Hoàng Thanh Thiên....quỷ nhân của Âu gia, ngươi...tên táng tận thiên lương ngươi không ngờ cả hành động đào mộ trộm thi cũng dám làm....bây giờ còn dám lấy nó ra để đối phó lại tộc nhân Âu gia, ngươi ác ma này...ta giết ngươi...."
Âu Thành hắn vẫn nghĩ rằng Nhân Quỷ này là Nhân Quỷ mà hắn biết, linh hồn bị nô dịch trong 1 góc nhỏ, thân thể như thép tinh, miệng không thể nói chuyện.
Cho nên hắn buông lời liền đổi trắng thay đen hắt nước bẩn lên người Thiên.
Kiếm thứ 2 của Âu Thành vô cùng nhanh, nhanh đến độ ma quỷ đều không thấy kịp, tốc độ đến quỷ mị cũng không theo kịp.
Tại vì lão biết thừa nhược điểm của những quỷ nhân này.
Tốc độ chậm.
Kính ảnh lại 1 lần nữa hiện ra sau đó phản kháng lại trong 1 giây liền bị chém tan, đường kiếm sắc bén như quỷ mị kia lại xuyến thẳng không gian kéo 1 đường vòng cung lướt qua thân ảnh khổng lồ nhân quỷ trảm tới chỗ Thiên.
Nhưng mà rất tiếc, lão đánh giá Thiên quá thấp lại càng đánh giá quỷ nhân mới này quá thấp.
"Cheng..." ngay tại thời điểm mà Âu Thành còn tưởng mình sắp lấy được đầu Thiên rồi thì một luồng đại lực đã chặn trước mặt lão.
Sau đó là 1 cự đại nắm đấm vừa to lớn vừa cứng rắn như sắt thép nện tới.
"Binh..." Âu Thành như 1 bao tải rách bị nện văng ra ngoài.
"Dám phạm chủ ta....chết" âm thanh từ miệng cự nhân này ồm ồm khô cứng vang lên sau đó...
Hắn nhấc bàn chân khổng lồ tốc độ nhanh như chớp liền lao tới chỗ Âu Thành. Các bắp cơ trên thân ló ra hư ảnh những lệ quỷ dữ tợn phủ quỷ khí lên thân thể khiến phòng ngự, tốc độ, sức mạnh và cả kiếm lực, quỷ lực của nhân quỷ này tăng vọt lên đáng sợ.
"Ầm..." Âu Thành lại 1 lần nữa bị oanh phi.
"Dám nhục mạ chủ ta....thứ độc ác khống quỷ, sát nhân như ngươi mới là tội ác tày trời....ngay cả tộc nhân của mình cũng lấy ra luyện thi, ngay cả tộc nhân máu huyết liền thân cũng dám nô dịch....ta chém chết loại cẩu vật như ngươi"
"Ầm..."
"Chủ nhân cứu ta khỏi khổ ải, hồi sinh ta linh hồn, phục lại ta nhân thân, cứu rỗi ta khỏi lao ngục của quỷ....ngươi còn dám nhục mạ chủ ta độc ác....cẩu vật, ta giết ngươi...."
"Ầm..."
Âu Thành vừa bị đánh vừa ngơ ngác không nói được gì.
Nhận thức của lão về Nhân Quỷ lúc này đã hoàn toàn bị lật đổ.
Nhân Quỷ này, quá khủng bố...còn khủng bố hơn nhiều so với tiền sử Quỷ Nhân mà Âu gia luyện từ người sống luyện ra.
Lão sai lầm, lão đánh giá đối thủ quá sai lầm cho nên lão phải trả giá
.......
Mọi người bên ngoài nhìn thấy cảnh này lập tức như vỡ lẽ.
"Thì ra nguyên nhân Âu gia bị diệt là do quỷ quật bị tên Hoàng Thanh Thiên này phá vỡ..."
"Thật đáng sợ ah, Âu gia này sống luyện người thành quỷ, chết lại lấy quỷ luyện người, bao nhiêu năm đều che dấu 1 khủng bố quỷ quật ngay dưới chân mình..."
"Ah, thì ra Âu gia này là lấy chính thân thể tộc nhân mình thành pháp bảo hình người Nhân Quỷ trong truyền thuyết đó sao...thật tàn độc ah"
"Âu gia này luyện tà kiếm vốn không phù hợp với danh môn chánh phái ta, nhưng mà thực lực quá mức mạnh mẽ, nghe nói là lão tổ Âu gia cũng rất tiết chế với quỷ kiếm đạo....nhưng mà không ngờ ah, sau lưng chúng lại là tội ác phi nhân tính tới cỡ đó"
"Âu Thành này ah...hắn bị đánh cũng đáng đời...., bị chính trưởng bối tiền xử của mình hành hạ cũng không oan"
........
Ở phía đối diện, Tây Môn Khánh Tuyết nhìn thấy cảnh này cũng thoáng khiếp sợ nhưng mà ánh mắt hắn vẫn lom lom nhìn tới thân ảnh đầy máu tươi Vũ Đương Không đang khổ chiến với kính tượng của mình.
Thấy máu đối thủ đổ xuống, Tây Môn Khánh Tuyết hắn xung sướng trong lòng vô kể, vết thương đau đớn trên người cũng không cảm thấy đau nữa.
Nhưng mà hắn không hề biết rằng chính bản thân hắn bây giờ cũng đang có 1 kính tượng tàn tạ đang hình thành.
Kính tượng này không hề lạnh nhạt sắc bén mà lại ôn hòa bình thản giống hệt như 1 Tây Môn Khánh Tuyết lúc trước khi bị phế tu vi.
Kính ảnh này vẫn có đầy đủ những vết thương và 1 đan điền bị phá hủy nhưng lại hoàn toàn không còn chút nào sự ngăn cản của ám thương Vũ Đương Không để lại.
Tây Môn Khánh Tuyết cũng không hề nhận ra điều này, ngay cả viên giả đan vừa hình thành và phù lực từ vị trí nhân đan đang tụ tập cũng không hề cảm nhận được.
Ở bên kia, Vũ Đương Không sau khi thất bại thảm hại với băng bạo quyền và băng tuyết công pháp, hắn đã như nhập ma điên cuồng vận dụng lên "cửu thiên diệt thần lôi" công pháp bắt đầu điên cuồng đánh ra, sau đó là "cửu thiên đế phong" công cũng không chút giữ lại.
3 loại công pháp cùng đánh ra, thực lực hắn nâng lên đến tình trạng đáng sợ nhưng mà trước 1 kính ảnh mang theo "băng phách", "phong phách" và "lôi phách".
Vũ Đương Không vẫn bị hành hạ như chó chết.
Máu tươi túa ra như tắm nhưng lại bị băng ý đống kết không được chảy ra.
Tinh thần sụp đổ nhưng lại bị lôi ý kích thích không thể ngất xỉu.
Thân thể rã rời, khớp xương vỡ nát, đan điền khô kiệt nhưng mà hắn vẫn bị phong ý nâng lên giữa không trung bị biến thành bao cát cho kính ảnh luyện quyền, chậm rãi hành hạ.
"Ah....sảng khoái... thật là sảng khoái, Vũ Đương Không....ngươi rốt cuộc cũng có ngày này...quả báo...là quả báo...hahahahaha...."Tây Môn Khánh Tuyết cười lên sặc sụa.
"Hahahahaha....cuối cùng, ngươi vẫn sẽ là người chết trước ta....chỉ là ngươi còn không thống khổ bằng ta....ngươi chết như vậy là quá sướng,..."
"Ngươi thấy mình cao cao tại thượng phải không....ngươi đứng trên đỉnh phải không, ai trong mắt ngươi cũng đều là hạ tiện phải không....vậy ngươi thấy chưa....bây giờ ngươi bị người ta đánh như con chó, ngươi biết nhục chưa....ngươi còn thấy mình cao thượng nữa không, còn thấy mình thiên hạ vô địch nữa không...còn thấy người khác như giun dế nữa không....hahahaahaha....từ ngày hôm nay trở đi, ngươi dù sống hay chết thì cũng vĩnh cửu không thể bỏ được bóng ma trong lòng....ngươi sẽ thống khổ.....hahahahahahaha...."
"Ah....đây là" trong lúc vô tâm Tây Môn Khánh Tuyết hắn lại cười thật lớn, thân thể bất chợt lại không hề còn cảm giác đau đớn truyền tới nữa.
"Đây là....ah, đan điền của ta....phù lực, năng lượng...ta có thể vận chuyển công pháp, ta...thực lực của ta..."
Bất chợt, một ánh mắt bình tĩnh mà ấm áp truyền đến làm hắn giật mình.
Ở phía bên kia, kính ảnh phân thân Vũ Đương Không cũng dừng tay.
"Phịch..." Vũ Đương Không bị ném sang 1 bên như bao tải rách, áp lực giảm đi rốt cuộc cũng giúp hắn từ trong phẫn hận mà ngất xỉu.
Thiên đưa mắt nhìn lại Tây Môn Khánh Tuyết.
"Ta không giết hắn,....hắn là kẻ thù của ngươi, nếu ngươi còn là nam nhi vai cao 7 thước thì hãy chờ...chờ hắn trong thời kỳ toàn thịnh rồi dùng chính bàn chân của mình...đạp đầu hắn xuống đất"
Nghe 1 câu này của Thiên, Tây Môn Khánh Tuyết hắn giống như tắm trong vô tận quang huy, nhịp tim yếu ớt đập mạnh, máu nóng hừng hực dồn lên não bộ, thức tỉnh lại toàn bộ tế bào nhiệt huyết trong thân thể.
Hắn biết, hôm nay hắn nhận được ơn huệ này tất cả đều là nhờ Thiên mà có.
"Phịch...." Tây Môn Khánh Tuyết quỳ gối xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.