Chương 53: cá cược
Nguyễn Văn Thanh
07/06/2016
Cũng lúc đó nhóm người Thiên, diễm và hoa ngược lại cực kỳ tiêu dao.
Thiên không biết lái xe ô tô, ngay cả cái xe máy hắn lái còn súy chút là húc đổ nhà mai. Nếu hắn leo lên cái xe này, khó nói trước sẽ lật luôn dãy phố lên hay không
Tất nhiên việc chở sẽ là cô chủ nhỏ, trương ngọc diễm rồi, thấy cô lái xe Thiên cũng tò mò ngồi bên cạnh học hỏi cách lái, hoàn toàn bỏ qua sự kháng nghị của hoa vừa bị cướp chỗ
Khác hẳn với bộ mặt hung thần ác sát vừa rồi, bây giờ hắn chỉnh lại cái áo rộng thùng thình không biết diễm kiếm đâu ra cho hắn mặc
Chải lại cái mái tóc xiên xẹo, miệng cười nói ngây thơ, lại vui tính...cho nên nhanh chóng đã khiến 2 cô gái cười nắc nẻ, quên sạch chuyện mình vừa suýt chút bị cưỡng hiếp.
Đáng thương cho hoa, tài sản duy nhất là căn nhà đã bị đập thành cái miếu, xong lại còn bị trưng dụng thành nhà giam chó, sau đó lại bị công an vây quanh không ngừng khoan khoan đục đục. Vậy mà bây giờ cô vẫn ở đây bị tên khốn đó chọc cho cười 1 cách ngây thơ, hồn nhiên không hề biết gì
"Diễm nè,..em là 1 giám đốc công ty hà.." Thiên hỏi
"Dạ..nhưng đó là trước kia thôi, cha em đã cấm em làm rồi.."
"Sao lại cấm..công ty đó là của ổng sao.."
"Không công ty là của em...nhưng nếu ông muốn em nghỉ thì quá dễ...với chức vụ của ông ta...em không có 1 chút khả năng phản kháng"
"Gê,...ông ta gê gớm vậy sao.."
"Dạ.."
"Dì nói với cha,..em con gái mà cứ suốt ngày đi..không chịu ở nhà...cái gì cũng không biết làm, con gái mà vậy thì hỏng...thế là em bị cha cấm..."
"Em tự tay lập 1 công ty thì sợ hư hỏng...còn con trai bà ta cầm dao chém người thì không hỏng...cha em...có vẻ...hơi ngu đó"
Diễm chua sót cúi đầu
"Anh nói em nè...
"Dạ..
"Nếu anh làm vệ sĩ cho em...em có dám về lại công ty không..."
"Vệ sĩ...vệ..uhmm..." diễm nghe được câu này của hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút lạ lạ, có chút e thẹn lại thấy hứng trí.
Mặc dù bảo cô cãi lại cha...cô vẫn không dám...cha là 1 bóng ma trong lòng cô không bao giờ khiến cô ngừng sợ hãi
Nhưng mà cô lại thích có tên vệ sĩ này...
Làm sao đây
Làm thì sợ
Không làm thì hắn sẽ đi mất.
Vậy....làm sao
Bỗng nhiên cô ngước mắt lên nhìn vào hắn, cô muốn xem hắn nói thật hay không nhưng mà vừa ngước lên cô liền chạm vào ánh mắt đó.
1 loại ánh mắt tràn đầy tự tin và ấm áp
Không biết sao, trong lòng cô tĩnh lặng trở lại, 1 loại quyết tâm sắt đá như được ánh mắt đó tiếp cho sức mạnh lập tức nảy mầm
"Dám...em dám...chỉ cần ..anh... giúp em...em sẽ làm" cô đang định nói "anh bên em" thì lại ngại ngùng sửa kịp thành giúp em.
May mắn cái tên ngốc đó trong chuyện thình cảm quả thật ngu như bò, cho nên không hề biết gì hết
"Anh không thể giúp em kinh doanh, cũng không thể giúp em kiếm tiền....nhưng...
Thiên nhìn vào mắt diễm khẳng định nói
"Anh có thể làm 1 chỗ dựa vững .
...chắc cho em...." Thiên nhấn mạnh 2 chữ vững chăc.
1 câu nói rung động nhân tâm.
Diễm không chút nghi ngờ
Trước kia cô không hề biết hắn
Nhưng hắn vừa tỉnh đã cứu 2 chị em cô, bỏ mặc gia cảnh khổng lồ mà dẫm dạp lên các thiên kiêu đại tộc.
1 kẻ bình thường hiền lành, nhưng gặp việc lại dứt khoát, nhanh gọn như hắn. Sẽ không bao giờ là kẻ bất tài nói suông
Đó là cách nhìn nhận con người, kinh nghiệm làm ăn nhiều năm của cô mách bảo.
Tự tin.
2 chữ này, cuối cùng cô đã tìm được....vậy thì còn sợ gì nữa...tiến về phía trước thôi
Bàn chân đạp chân ga cũng vô thức mà nhanh hơn, tựa như lòng cô hiện giờ...tràn đầy hi vọng tân sinh
"Nè,...2 người cứ liếc qua liếc lại...không sợ đụng xe chết người hay sao.." hoa nãy giờ không nói được câu nào khó chịu chọt vô
"Diễm ah...anh thấy có người muốn nghe chửi thì phải...có vẻ như sống bình yên lâu quá nên chán...thích chút máu me.."
"Ha...sợ 2 người sao...nhào zô kiếm ăn.."
"Thôi đi...anh không đánh nhau với con nít.....ahhhh....anh...anh nói lại"
"Nói...
"Anh...nh là không thích đánh...đánh....ahhhh...
"Đánh ai....
"Đánh...trẻ con....ahhhh...cứu mạng....huhu..." Thiên làm bộ khóc lóc thảm thương
Trên xe không khí ngột ngạt bị hắn làm cho cười nói quá trời
......
Nhưng mà lúc này tại 1 nơi khác lại hoàn toàn khác biệt
Quay lại chính ngôi nhà như cái miếu nát của hoa hồi nãy.
Bây giờ ở đây có ít nhất là 20 người thợ công tượng, thợ sắt, thậm chí cả thợ kim hoàn cũng có. Họ thay nhau dùng đủ mọi bện pháp để đục cái cũi này ra.
Nhưng mà họ làm hùng hục suốt 30ph mà vẫn không chút kết quả, khoan cũng gẫy mấy cái, người cũng thay mấy lượt mà vẫn nản lòng bỏ cuộc
1 người thợ sắt vuốt mồ hôi trên trán nói với nhóm cảnh sát
"Các anh...chúng tôi chịu thôi...đây không hiểu là kim loại gì,...khoan sắt cũng không chịu nổi, hàn xì thì không ăn...đến cả khoan kim cương cũng không đục nổi 1 lỗ nhỏ...chúng tôi thật sự hết cách.."
1 người phụ nữ tầm 40 tuổi, mặc quần áo công sở nhào tới
"Bốp" bà ta tát anh thợ 1 cái rõ to
"Vô dụng...cút.."
Anh công an nghiệp vụ tới sợ hãi nói
"Thưa chủ tịch...chúng tôi đã làm hết mọi cách...kể cả máy khoan công nghiệp và máy múc cũng không cách nào đục nổi khối kim loại này...xin chủ tịch...nghĩ cách khác"
"Đinh trần lập đâu rồi..."
"Em đây...sếp...
"Anh có chắc là đám thằng lỗi nhốt ở trong đó không...
"Dạ chắc...sếp long...có 8 chiến sĩ làm chứng.."
Phi long nhìn sang 8 tên sĩ quan, cả đám đều là vẻ mặt khẳng định. Ông ta mới thôi
Nét uy nghiêm và lạnh lùng ban đầu của lão sau khi nhìn từng người, từng người thợ bó tay vô pháp mở ra...ông cũng đã bớt đi sự hung hăng của mình
Tại vì sao...
Nếu đã chắc chắn họ trong đó thì sẽ có 1 vấn đề cực kỳ nghiêm trọng rồi
Không khí
Đúng vậy, là không khí để thở
Nếu 1 căn phòng kín tới như vậy thì không khí đâu mà thở
Quá lắm thì chỉ 1 giờ là hết
Nếu vậy, nãy giờ họ đã mất đi hơn 30 phút, nếu còn chậm chạp...e là.. chậm nữa sẽ....
"Các vị...tôi nghĩ...chúng ta nên bàn bạc 1 chút đi..."
.....
Phòng họp ủy ban huyện
Tại đây ngồi có tất cả 18 người, tức là 9 cặp nam nữ...trương phi long ngồi bàn chủ tọa
"Các vị...tình hình...nguy cấp...có lẽ tôi không cần nói các vị cũng hiểu rồi...theo ý kiến của tôi..."
"Tính mạng quan trọng...trước tiên, chúng ta nên tạm thỏa hiệp"
Lúc này 1 người đàn ông cao lớn vạm vỡ tức tối "hừ...thỏa hiệp...con trai tôi..ngay cả 1 cọng tóc tôi cũng chưa từng chạm..vậy mà nó đánh con tôi...thù này...thỏa hiệp làm sao..."
"Dúng vậy...nhịn nhục 1 lần là nhục suốt đời đó...anh long ah" người vợ cũng hùa theo
Lúc này người đàn ông tai to mặt lớn cũng nói "tôi nói anh long...con tôi sinh ra là để cưng chiều...tôi thà chấp nhận chùi mông cho nó, cũng không chịu tha cho kẻ thù này"
"Đúng vậy anh long....thù này tôi sao có thể bỏ qua được"
"Anh long....anh long..."
"Anh là người trong ngành...sao không bắt thằng mất dậy đó về rồi bắt nó cứu con mình ra...hay là anh không thương con trai.." vợ ông cũng khóc lóc nói theo
Trương phi long lẳng lặng lắng nghe mà không nói 1 câu nào hết.
Ông lấy từ cái cặp ra 1 tờ giấy trắng nhuốm đỏ để trên bàn
"Các vị...có lẽ tôi còn muốn giết thằng đó nhiều hơn các vị nhiều lắm
"Nhưng mà...."
Ông gỡ tờ giấy ra, trong đó lẳng lặng lăn ra 1 ngón tay còn đỏ
Toàn trường liền xì xào bán tán này nọ lung tung
"Đây là ngón tay thằng con trai duy nhất của tôi..."
Im lặng
Im lặng tuyệt đối
"Hiiiiiitttttt ahhhh" tên này to gan...không ngờ lại to gan đến nỗi này...ngay cả ngón tay con trai trương phi long cũng dám chặt"
"Nếu các vị muốn trả thù...chờ sau khi con chúng ta an toàn...tôi có thể cùng các anh....băm....nó ra....được không"
2 chữ cuối của ông tựa như 1 sự năn nỉ xuống nước. Đây là lần đầu tiên trong đời ông phải làm việc như thế này
Nhục
Nhưng vì con trai, ông vẫn phải làm.
.......
Thiên và diễm thoải mái đi nhà hàng ăn cơm
Hồi nãy khi vừa ra ngoài, hắn liền nhắn tin lại cho mai rồi, để cô bớt lo lắng. Nhưng mà hôm nay có lẽ hắn không thể tới gặp cô được
Diễm bây giờ tình trạng cực kỳ phức tạp, hắn cũng không dám rời đi 1 bước, chờ việc ổn đinh, hắn sẽ phân thân đi gặp mai
Trong nhà hàng, 3 người ăn cơm vui vẻ, Thiên không ngừng chọc 2 cô gái cười toe.
Tính tình hoa có vẻ nghich ngợm, hay chọc phá cho nên ăn rồi toàn chửi rủa Thiên xối xả, 2 đứa con nít này cãi nhau đến nỗi nước miếng văng tung tóe.
Quả thật là hoa đã gặp đúng cạ nên cô nói suốt cả buổi, tuy Thiên hay đâm chọc, nhưng hắn luôn là kẻ nhường đúng lúc khiến lòng hư vinh 2 cô bé này được thỏa mãn đến tận mây xanh
Diễm thì lại hiền dịu, nết na hơn, cô lúc nào cũng nhã nhặn, lịch sự, dù có đâm chọc sau lưng Thiên mấy câu nhưng cũng rất nhẹ nhàng, quả thật là mẫu con gái thùy mỵ đáng yêu mà mọi nam nhân đều muốn bảo bọc.
"Anh Thiên nè....anh dẫn tụi em đi ăn nhà hàng...vậy còn tiền..." diễm nhỏ nhẹ che miệng nói
"Em không có tiền sao...đừng nói sếp tương lai của anh lại nghèo vậy nha...vậy thì đời sống nhân viên như anh phải làm sao đây.."
"Haiiii....uổng cho anh đẹp trai, lại mang tấm thân trong trắng, ngọc ngà,...hi sinh làm bảo vệ cho em....nguy hiểm chập chùng, ...chẳng biết ngày nào sẽ hi sinh....."
"Ọe....ọe...." 2 cô gái không nhịn nổi cơn buồn ói
"Anh tự tin quá ah...lát nữa mà không có tiền trả...em sẽ lấy...uhm...tấm thân trong trắng của anh...gán nợ cho họ làm chân rửa chén..."
"Hihi...cô chủ xinh đẹp ah...chỉ sợ cô muốn anh rửa chén cũng không được đâu ah...hehe"
"Yên tâm đi,...1 lát nữa chúng ta sẽ có tiền...1 số tiền rất...nhiều..."
"Xí...cái miệng anh...ai tin,...nhìn cái điệu bộ của anh...em thấy anh chuẩn bị rửa chén đi.." diễm cũng bị Thiên làm hư
Bây giờ cô cũng không hiền nữa rồi, cãi nhau bất phân thắng bại ah
Đáng tiếc cho Thiên, gây chuyện thì hắn luôn là kẻ gây trước, nhưng phần thua....lại luôn luôn thuộc về hắn
"Em dám cá với anh không...."
"Cá gì...."
"Nếu lát nữa anh có nhiều tiền....thì em sẽ phải rửa chén cho anh.."
"Vậy nếu em thắng.." diễm chớp chớp đôi mắt to
"Ngược lại...." Thiên làm như chắc chắn
"Nè...vậy cá với em nữa" hoa cũng ham vui
"Cá gì đây..." 2 đứa chụm đầu vô hỏi hoa
"Em thắng...anh nấu cơm cho em, lấy tăm xỉa răng, lấy nước cho em...dọn rác cho em...sao hả"
Thiên ranh mãnh hỏi
"Rác...hả...rác... má ơi...con còn non lắm...con không muốn xa đọa đâu.."
2 cô gái ngẫm nghĩ mãi không hiểu.
"Có phải mỗi tháng con gái đều hay có rác không ......áaaaaaaahhh....đừng đánh....híc..."Thiên ngây thơ hỏi
Đáng tiếc sự tò mò của hắn mang đến tai họa đó là bị đánh hội đồng
Bị hội phụ nữ đánh hội đồng
1 lỗ tai Thiên bị tiểu hoa xách lên hung dữ hỏi
"Sao đây....dám cá không...."
"Cá...cá....híc...còn nữa ah...nếu không thì ngược lại...ok"
"Ok.."
Thiên đưa ngón út ra móc ngoéo với 2 cô gái.
Chỉ hi vọng rằng lần này hắn chớ có xui mà thua...chứ không e rằng sẽ rất...rất...rất...rất là thảm
Thiên không biết lái xe ô tô, ngay cả cái xe máy hắn lái còn súy chút là húc đổ nhà mai. Nếu hắn leo lên cái xe này, khó nói trước sẽ lật luôn dãy phố lên hay không
Tất nhiên việc chở sẽ là cô chủ nhỏ, trương ngọc diễm rồi, thấy cô lái xe Thiên cũng tò mò ngồi bên cạnh học hỏi cách lái, hoàn toàn bỏ qua sự kháng nghị của hoa vừa bị cướp chỗ
Khác hẳn với bộ mặt hung thần ác sát vừa rồi, bây giờ hắn chỉnh lại cái áo rộng thùng thình không biết diễm kiếm đâu ra cho hắn mặc
Chải lại cái mái tóc xiên xẹo, miệng cười nói ngây thơ, lại vui tính...cho nên nhanh chóng đã khiến 2 cô gái cười nắc nẻ, quên sạch chuyện mình vừa suýt chút bị cưỡng hiếp.
Đáng thương cho hoa, tài sản duy nhất là căn nhà đã bị đập thành cái miếu, xong lại còn bị trưng dụng thành nhà giam chó, sau đó lại bị công an vây quanh không ngừng khoan khoan đục đục. Vậy mà bây giờ cô vẫn ở đây bị tên khốn đó chọc cho cười 1 cách ngây thơ, hồn nhiên không hề biết gì
"Diễm nè,..em là 1 giám đốc công ty hà.." Thiên hỏi
"Dạ..nhưng đó là trước kia thôi, cha em đã cấm em làm rồi.."
"Sao lại cấm..công ty đó là của ổng sao.."
"Không công ty là của em...nhưng nếu ông muốn em nghỉ thì quá dễ...với chức vụ của ông ta...em không có 1 chút khả năng phản kháng"
"Gê,...ông ta gê gớm vậy sao.."
"Dạ.."
"Dì nói với cha,..em con gái mà cứ suốt ngày đi..không chịu ở nhà...cái gì cũng không biết làm, con gái mà vậy thì hỏng...thế là em bị cha cấm..."
"Em tự tay lập 1 công ty thì sợ hư hỏng...còn con trai bà ta cầm dao chém người thì không hỏng...cha em...có vẻ...hơi ngu đó"
Diễm chua sót cúi đầu
"Anh nói em nè...
"Dạ..
"Nếu anh làm vệ sĩ cho em...em có dám về lại công ty không..."
"Vệ sĩ...vệ..uhmm..." diễm nghe được câu này của hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút lạ lạ, có chút e thẹn lại thấy hứng trí.
Mặc dù bảo cô cãi lại cha...cô vẫn không dám...cha là 1 bóng ma trong lòng cô không bao giờ khiến cô ngừng sợ hãi
Nhưng mà cô lại thích có tên vệ sĩ này...
Làm sao đây
Làm thì sợ
Không làm thì hắn sẽ đi mất.
Vậy....làm sao
Bỗng nhiên cô ngước mắt lên nhìn vào hắn, cô muốn xem hắn nói thật hay không nhưng mà vừa ngước lên cô liền chạm vào ánh mắt đó.
1 loại ánh mắt tràn đầy tự tin và ấm áp
Không biết sao, trong lòng cô tĩnh lặng trở lại, 1 loại quyết tâm sắt đá như được ánh mắt đó tiếp cho sức mạnh lập tức nảy mầm
"Dám...em dám...chỉ cần ..anh... giúp em...em sẽ làm" cô đang định nói "anh bên em" thì lại ngại ngùng sửa kịp thành giúp em.
May mắn cái tên ngốc đó trong chuyện thình cảm quả thật ngu như bò, cho nên không hề biết gì hết
"Anh không thể giúp em kinh doanh, cũng không thể giúp em kiếm tiền....nhưng...
Thiên nhìn vào mắt diễm khẳng định nói
"Anh có thể làm 1 chỗ dựa vững .
...chắc cho em...." Thiên nhấn mạnh 2 chữ vững chăc.
1 câu nói rung động nhân tâm.
Diễm không chút nghi ngờ
Trước kia cô không hề biết hắn
Nhưng hắn vừa tỉnh đã cứu 2 chị em cô, bỏ mặc gia cảnh khổng lồ mà dẫm dạp lên các thiên kiêu đại tộc.
1 kẻ bình thường hiền lành, nhưng gặp việc lại dứt khoát, nhanh gọn như hắn. Sẽ không bao giờ là kẻ bất tài nói suông
Đó là cách nhìn nhận con người, kinh nghiệm làm ăn nhiều năm của cô mách bảo.
Tự tin.
2 chữ này, cuối cùng cô đã tìm được....vậy thì còn sợ gì nữa...tiến về phía trước thôi
Bàn chân đạp chân ga cũng vô thức mà nhanh hơn, tựa như lòng cô hiện giờ...tràn đầy hi vọng tân sinh
"Nè,...2 người cứ liếc qua liếc lại...không sợ đụng xe chết người hay sao.." hoa nãy giờ không nói được câu nào khó chịu chọt vô
"Diễm ah...anh thấy có người muốn nghe chửi thì phải...có vẻ như sống bình yên lâu quá nên chán...thích chút máu me.."
"Ha...sợ 2 người sao...nhào zô kiếm ăn.."
"Thôi đi...anh không đánh nhau với con nít.....ahhhh....anh...anh nói lại"
"Nói...
"Anh...nh là không thích đánh...đánh....ahhhh...
"Đánh ai....
"Đánh...trẻ con....ahhhh...cứu mạng....huhu..." Thiên làm bộ khóc lóc thảm thương
Trên xe không khí ngột ngạt bị hắn làm cho cười nói quá trời
......
Nhưng mà lúc này tại 1 nơi khác lại hoàn toàn khác biệt
Quay lại chính ngôi nhà như cái miếu nát của hoa hồi nãy.
Bây giờ ở đây có ít nhất là 20 người thợ công tượng, thợ sắt, thậm chí cả thợ kim hoàn cũng có. Họ thay nhau dùng đủ mọi bện pháp để đục cái cũi này ra.
Nhưng mà họ làm hùng hục suốt 30ph mà vẫn không chút kết quả, khoan cũng gẫy mấy cái, người cũng thay mấy lượt mà vẫn nản lòng bỏ cuộc
1 người thợ sắt vuốt mồ hôi trên trán nói với nhóm cảnh sát
"Các anh...chúng tôi chịu thôi...đây không hiểu là kim loại gì,...khoan sắt cũng không chịu nổi, hàn xì thì không ăn...đến cả khoan kim cương cũng không đục nổi 1 lỗ nhỏ...chúng tôi thật sự hết cách.."
1 người phụ nữ tầm 40 tuổi, mặc quần áo công sở nhào tới
"Bốp" bà ta tát anh thợ 1 cái rõ to
"Vô dụng...cút.."
Anh công an nghiệp vụ tới sợ hãi nói
"Thưa chủ tịch...chúng tôi đã làm hết mọi cách...kể cả máy khoan công nghiệp và máy múc cũng không cách nào đục nổi khối kim loại này...xin chủ tịch...nghĩ cách khác"
"Đinh trần lập đâu rồi..."
"Em đây...sếp...
"Anh có chắc là đám thằng lỗi nhốt ở trong đó không...
"Dạ chắc...sếp long...có 8 chiến sĩ làm chứng.."
Phi long nhìn sang 8 tên sĩ quan, cả đám đều là vẻ mặt khẳng định. Ông ta mới thôi
Nét uy nghiêm và lạnh lùng ban đầu của lão sau khi nhìn từng người, từng người thợ bó tay vô pháp mở ra...ông cũng đã bớt đi sự hung hăng của mình
Tại vì sao...
Nếu đã chắc chắn họ trong đó thì sẽ có 1 vấn đề cực kỳ nghiêm trọng rồi
Không khí
Đúng vậy, là không khí để thở
Nếu 1 căn phòng kín tới như vậy thì không khí đâu mà thở
Quá lắm thì chỉ 1 giờ là hết
Nếu vậy, nãy giờ họ đã mất đi hơn 30 phút, nếu còn chậm chạp...e là.. chậm nữa sẽ....
"Các vị...tôi nghĩ...chúng ta nên bàn bạc 1 chút đi..."
.....
Phòng họp ủy ban huyện
Tại đây ngồi có tất cả 18 người, tức là 9 cặp nam nữ...trương phi long ngồi bàn chủ tọa
"Các vị...tình hình...nguy cấp...có lẽ tôi không cần nói các vị cũng hiểu rồi...theo ý kiến của tôi..."
"Tính mạng quan trọng...trước tiên, chúng ta nên tạm thỏa hiệp"
Lúc này 1 người đàn ông cao lớn vạm vỡ tức tối "hừ...thỏa hiệp...con trai tôi..ngay cả 1 cọng tóc tôi cũng chưa từng chạm..vậy mà nó đánh con tôi...thù này...thỏa hiệp làm sao..."
"Dúng vậy...nhịn nhục 1 lần là nhục suốt đời đó...anh long ah" người vợ cũng hùa theo
Lúc này người đàn ông tai to mặt lớn cũng nói "tôi nói anh long...con tôi sinh ra là để cưng chiều...tôi thà chấp nhận chùi mông cho nó, cũng không chịu tha cho kẻ thù này"
"Đúng vậy anh long....thù này tôi sao có thể bỏ qua được"
"Anh long....anh long..."
"Anh là người trong ngành...sao không bắt thằng mất dậy đó về rồi bắt nó cứu con mình ra...hay là anh không thương con trai.." vợ ông cũng khóc lóc nói theo
Trương phi long lẳng lặng lắng nghe mà không nói 1 câu nào hết.
Ông lấy từ cái cặp ra 1 tờ giấy trắng nhuốm đỏ để trên bàn
"Các vị...có lẽ tôi còn muốn giết thằng đó nhiều hơn các vị nhiều lắm
"Nhưng mà...."
Ông gỡ tờ giấy ra, trong đó lẳng lặng lăn ra 1 ngón tay còn đỏ
Toàn trường liền xì xào bán tán này nọ lung tung
"Đây là ngón tay thằng con trai duy nhất của tôi..."
Im lặng
Im lặng tuyệt đối
"Hiiiiiitttttt ahhhh" tên này to gan...không ngờ lại to gan đến nỗi này...ngay cả ngón tay con trai trương phi long cũng dám chặt"
"Nếu các vị muốn trả thù...chờ sau khi con chúng ta an toàn...tôi có thể cùng các anh....băm....nó ra....được không"
2 chữ cuối của ông tựa như 1 sự năn nỉ xuống nước. Đây là lần đầu tiên trong đời ông phải làm việc như thế này
Nhục
Nhưng vì con trai, ông vẫn phải làm.
.......
Thiên và diễm thoải mái đi nhà hàng ăn cơm
Hồi nãy khi vừa ra ngoài, hắn liền nhắn tin lại cho mai rồi, để cô bớt lo lắng. Nhưng mà hôm nay có lẽ hắn không thể tới gặp cô được
Diễm bây giờ tình trạng cực kỳ phức tạp, hắn cũng không dám rời đi 1 bước, chờ việc ổn đinh, hắn sẽ phân thân đi gặp mai
Trong nhà hàng, 3 người ăn cơm vui vẻ, Thiên không ngừng chọc 2 cô gái cười toe.
Tính tình hoa có vẻ nghich ngợm, hay chọc phá cho nên ăn rồi toàn chửi rủa Thiên xối xả, 2 đứa con nít này cãi nhau đến nỗi nước miếng văng tung tóe.
Quả thật là hoa đã gặp đúng cạ nên cô nói suốt cả buổi, tuy Thiên hay đâm chọc, nhưng hắn luôn là kẻ nhường đúng lúc khiến lòng hư vinh 2 cô bé này được thỏa mãn đến tận mây xanh
Diễm thì lại hiền dịu, nết na hơn, cô lúc nào cũng nhã nhặn, lịch sự, dù có đâm chọc sau lưng Thiên mấy câu nhưng cũng rất nhẹ nhàng, quả thật là mẫu con gái thùy mỵ đáng yêu mà mọi nam nhân đều muốn bảo bọc.
"Anh Thiên nè....anh dẫn tụi em đi ăn nhà hàng...vậy còn tiền..." diễm nhỏ nhẹ che miệng nói
"Em không có tiền sao...đừng nói sếp tương lai của anh lại nghèo vậy nha...vậy thì đời sống nhân viên như anh phải làm sao đây.."
"Haiiii....uổng cho anh đẹp trai, lại mang tấm thân trong trắng, ngọc ngà,...hi sinh làm bảo vệ cho em....nguy hiểm chập chùng, ...chẳng biết ngày nào sẽ hi sinh....."
"Ọe....ọe...." 2 cô gái không nhịn nổi cơn buồn ói
"Anh tự tin quá ah...lát nữa mà không có tiền trả...em sẽ lấy...uhm...tấm thân trong trắng của anh...gán nợ cho họ làm chân rửa chén..."
"Hihi...cô chủ xinh đẹp ah...chỉ sợ cô muốn anh rửa chén cũng không được đâu ah...hehe"
"Yên tâm đi,...1 lát nữa chúng ta sẽ có tiền...1 số tiền rất...nhiều..."
"Xí...cái miệng anh...ai tin,...nhìn cái điệu bộ của anh...em thấy anh chuẩn bị rửa chén đi.." diễm cũng bị Thiên làm hư
Bây giờ cô cũng không hiền nữa rồi, cãi nhau bất phân thắng bại ah
Đáng tiếc cho Thiên, gây chuyện thì hắn luôn là kẻ gây trước, nhưng phần thua....lại luôn luôn thuộc về hắn
"Em dám cá với anh không...."
"Cá gì...."
"Nếu lát nữa anh có nhiều tiền....thì em sẽ phải rửa chén cho anh.."
"Vậy nếu em thắng.." diễm chớp chớp đôi mắt to
"Ngược lại...." Thiên làm như chắc chắn
"Nè...vậy cá với em nữa" hoa cũng ham vui
"Cá gì đây..." 2 đứa chụm đầu vô hỏi hoa
"Em thắng...anh nấu cơm cho em, lấy tăm xỉa răng, lấy nước cho em...dọn rác cho em...sao hả"
Thiên ranh mãnh hỏi
"Rác...hả...rác... má ơi...con còn non lắm...con không muốn xa đọa đâu.."
2 cô gái ngẫm nghĩ mãi không hiểu.
"Có phải mỗi tháng con gái đều hay có rác không ......áaaaaaaahhh....đừng đánh....híc..."Thiên ngây thơ hỏi
Đáng tiếc sự tò mò của hắn mang đến tai họa đó là bị đánh hội đồng
Bị hội phụ nữ đánh hội đồng
1 lỗ tai Thiên bị tiểu hoa xách lên hung dữ hỏi
"Sao đây....dám cá không...."
"Cá...cá....híc...còn nữa ah...nếu không thì ngược lại...ok"
"Ok.."
Thiên đưa ngón út ra móc ngoéo với 2 cô gái.
Chỉ hi vọng rằng lần này hắn chớ có xui mà thua...chứ không e rằng sẽ rất...rất...rất...rất là thảm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.