Chương 806: Cấp bách - Luyện khí
Nguyễn Văn Thanh
23/09/2018
Giảng sư đài.
Thiên mơ màng tỉnh dậy.
"Ah...Thiên ca, huynh tỉnh"
Đập vào mắt Thiên đầu tiên là 2 bóng hình xinh đẹp, cái đầu còn gối lên một thứ mềm mại, miệng hít đầy mùi thơm thiếu nữ.
Ây...mới tỉnh dậy đã được ưu ái thế này, ta chỉ hận không thể tiếp tục xỉu thêm mấy ngày nữa.
"Ê...chàng tỉnh rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa, nể mặt chàng hi sinh nhiều vì chúng ta, ta mới cho nàng nằm ở đây thôi, đừng có vọng tưởng"
Hây...ý đồ nhỏ bé còn chưa kịp thực hiện được 3 giây đã bị bóp chết.
Thiên nhắm chặt mắt dúi cái đầu vào lòng Nhan nhi, mũi tranh thủ hít lấy hít để mùi thơm xử nữ trên người nàng, thái độ muốn bao nhiêu tiện là có bấy nhiêu.
Nhan nhi ngoài miệng thì làm dữ, trên mặt e lên xấu hổ nhưng mà miệng lại không thể nhịn được cười ngọt ngào xinh đẹp tố cáo nội tâm đang ăn mật của nàng.
Đám đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được cười tươi một nụ cười hòa ái hiền lành lẫn ngưỡng mộ.
Trên khí chất như vương như hoàng, nghiêm nghị mà bá đạo của họ bây giờ, một nụ cười này chính là một sự phá lệ.
Qua bao nhiêu đời luân hồi, tố chất tâm lý đã đạt đến trình độ dưới trời nhưng trên vạn người.
Nhưng mà ở đây, trước mặt Thiên hắn như cũ vẫn là những học sinh ngây thơ của ngày nào, vẫn hiền ngoan và nghe lời.
Sự cao cao tại thượng khinh thường thế gian của họ có thể đối với tất cả người trên thế giới này nhưng mà trước mặt Thiên, họ vẫn như cũ cúi đầu xuống
Nhìn thấy Thiên dụi đầu trong lòng một cô gái tuyệt đẹp, trông hắn có vẻ thật bình thường nhưng lại không có ai cảm thấy hắn không xứng với Nhan Nhi mỹ nữ dạng này.
Thái độ của hắn tuy có mấy phần trẻ con khác hẳn với khí chất tông sư mà họ đã từng thấy, nhưng mà giờ đây cũng không có ai cảm thấy hắn mất bao nhiêu tôn kính mà còn cảm thấy hắn lại càng gần gũi và thân cận với họ hơn.
Tại vì đây là đời sống của hắn...là phía sau của thần tượng vĩ đại trong lòng họ.
"Thiên ca....bây giờ chàng khỏe chưa, còn đau không?"
"Ổn rồi, bây giờ đỡ rồi...vừa nãy thật quá sức, ta cũng biết đời trước của các ngươi nhất định rất bất phàm nhưng không ngờ lại lại đến mức độ như vậy..."
Thiên đổi giọng nói chuyện, khí chất lập tức thay đổi nhưng mà cái đầu vẫn đê tiện dựa vào ngực Nhan nhi làm như cái ghế dựa mềm mại.
Nhan nhi hơi mắc cỡ nhưng cũng không phản đối hắn.
"Làm sao lại như vậy...sao chàng khờ vậy, có biết là làm ta đau lòng lắm không?"
"Phượng nhi, nàng không cần lo..."thái sơ nghịch chiếu" này ta đã có sự chuẩn bị từ lâu, mọi hậu quả ta đều đã có sự chuẩn bị từ trước..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Cửu Lý Minh Phượng lạnh giọng
"Chuẩn bị từ trước....vậy mà còn hộc máu ngất xỉu suốt 3 canh giờ...vậy nếu lần sau không chuẩn bị trước thì sao....có phải sẽ chết không, chàng có biết mình ngốc thế nào không?"
- Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng nam nhân đại nghĩa, việc đáng làm thì vẫn phải làm, một chút tổn thương đổi lấy...."
Ánh mắt Thiên quét qua mấy vạn đệ tử có ánh mắt trong suốt bên dưới đầy cảm xúc nói.
".....Những sinh linh có ý nghĩa có thể vì ta mà thay đổi số phận, thậm chí còn có thể đồng hành cùng ta, sinh tử cùng ta trên bước đường đi tới đỉnh phong....nàng nói xem...có đáng không?
"Hừ...coi như ta không cãi lại chàng..." Cửu Lý Minh Phượng dịu giọng, khuôn mặt hiện lên nét nhu mì nữ tính, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Nhan nhi mềm lại nhẹ cười híp mắt dụi nhẹ đầu lên mặt hắn, cánh tay rất tự nhiên quàng qua vai hắn ôm hắn chặt hơn
Ánh mắt mấy tên học sinh đều nhất loạt hiện lên sự rung động, nắm tay nhẹ xiết lại, trong bầu không khí này...
Họ đã tự thầm hứa với mình một lời hứa mà chỉ có họ biết.
Mấy vạn cặp mắt nóng bỏng nhìn tới Thiên nhất loạt đều không thể che dấu được kính ý.
Sương nhi, Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết, Trình Tú Anh, Lam Y Nhược... 5 cô gái này ở bên cạnh Thiên đều dịu dàng cười nhìn hắn.
"Đại sư..." lúc này 3 tên thanh niên trông có vẻ bình thường tiến lên.
Thiên biết họ là ai.
"Uhm...những thứ ta yêu cầu, kiếm đủ chưa?"
"Đại sư,...tất cả đều đủ, chỉ có một số tài liệu âm tà hệ thì hơi..."
Thiên tiếp nhận một cái túi trữ vật lớn bằng cái bao bố không nói 2 lời liền thu đi.
"Không cần lo, chí ít bây giờ ta còn đủ tài liệu luyện được một thứ làm chuẩn bị cho bọn chúng"
"Quỷ quật dưới đất Âu gia cũng quá lớn, muốn luyện thành Quỷ Vương Ấn không phải gom tài liệu một 2 ngày là đủ"
Miêu Hoành thanh niên tiến lên hỏi.
"Đại sư, ngài là...là người thu đi quỷ quật của Âu gia sao....vật này, không thể nào"
- Có gì mà không thể
- Quỷ...quỷ quật đó, trong truyền thuyết chính là vật chí tà chí hung...là nơi âm tà khủng bố mà lại thần bí nhất....vật như vậy nếu một ngày hiện thế, tất sẽ sinh linh đồ thán ah
Thiên cười.
- Không sai, quả thật là như vậy. Quỷ quân này sinh ra chỉ dùng để giết người nhưng nói về tà ác...thì còn phải xem nó rơi vào tay ai.
- Đại sư dậy chí phải, thế gian vạn vật đều không phân chánh tà, tất cả cũng chỉ là 1 loại lực lượng quan trọng là sử dụng như thế nào thôi.
- Đại sư, ngài định luyện nó thành cái gì...có thể cho ta biết không?
Thiên nhẹ buông lỏng huyệt cưu vĩ ra, ngay lập tức một luồng khí tức âm u tà dị liền bốc lên.
"Trong này có tất cả hơn 20 triệu lệ quỷ và 500 nhân quỷ...lúc còn sống, chúng bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn luyện thành "quỷ""
- Đến bây giờ, chúng đã trở thành một dạng tồn tại giữa người và ma không sống không chết, có ý thức nhưng lại không có sinh mạng, chỉ có giết chóc thôn phệ và hủy diệt"
- Nếu thả chúng ra...tất sẽ sinh linh đồ thán, nhưng giết chúng đi...ta lại không đành lòng nhưng mà...
- Các ngươi còn nhớ một lần "thái sơ nghịch chiếu" vừa rồi không?
"Đại sư...ý ngài là,...ngài định dùng cách đó để lấy lại ý thức và sinh mạng cho chúng sao"
- Uhm, ta hiện giờ còn chưa đủ thực lực để thực hiện một lần nữa "thái sơ nghịch chiếu", cho nên bắt buộc phải cần thật nhiều tài liệu để tương trợ, đồng thời ta muốn luyện một món quỷ bảo làm thế giới đặc thù cho quỷ vật sinh sống....nhất công đôi việc, quỷ bảo đó sẽ có tên là Quỷ Vương Ấn.
"Đại sư, tấm lòng của ngài bao dung, đại bi đại thiện...làm ta hổ thẹn trong lòng, haiii....xưa nay ta chỉ biết mù quáng luyện khí để trợ giúp chủ nhân nó giết người nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ luyện ra những món bảo khí có thể cứu người....ta..."
- Được rồi...chân tâm không mất, lúc nào sửa đổi cũng không trễ.
"Đại sư, vậy bây giờ...ngài định sắp luyện bảo khí gì"
- Cái này sao, một cái lôi bảo...là chuẩn bị cho mấy tên phản nghịch kia độ lôi kiếp
Thiên vừa nói ánh mắt lại nhìn một đám đệ tử đang huyết khí dâng tràn kia, miệng như cười như không
"Đại sư..." cảm nhận được sự quan tâm của Thiên, mấy vạn đệ tử đều trong lòng ấm áp
Người khác độ nhân kiếp thì không có gì đáng nói nhưng mấy tên này thì khác, chúng vừa mang siêu cấp truyền thừa đời trước mà còn trong thân mang huyết mạch thần thú, nhân kiếp mà chúng độ e rằng sẽ kinh thiên động địa ah.
Bất chợt Thiên nhìn lên trời, chân mày cau lại, bầu không khí cũng vì thế mà biến chuyển
"Uhm...xem ra thời gian của ta không còn nhiều nữa..." Thiên nhẹ thở dài sau đó ánh mắt nhìn sang thanh niên phân thân Bạch Vạn Kiếm.
"Ngươi không cần phải xuất quan đâu...có đám phản nghịch này ở đây, Thiên Kiếm Môn còn chưa tận, có điều...một môn phái thế này giữ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa...đáng giá nhất chỉ có một tòa tự nhiên đại trận....uhm"
Thiên hơi suy ngẫm rồi hỏi.
"Ngươi là muốn giữ hay bỏ..."
Một câu hỏi của hắn không có ai hiểu chỉ có 2 người ngầm hiểu với nhau.
Thanh niên này gần như không chút chần chừ liền trả lời.
"Giữ....đó là cơ nghiệp của tổ tiên, là điểm giữ cân bằng trong toàn bộ hạ thiên vực..."
"Được rồi...không cần nhiều lý do, chỉ cần ngươi muốn giữ....thì ta sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ"
Sau đó Thiên nhìn sang chúng đệ tử.
"Còn đần ra đó làm gì...đi luyện công đi"
Thế là một đám tíu ta tíu tít bỏ đi tìm một góc của riêng mình bắt đầu tu luyện, thoáng chốc cả tòa giảng sư đài chỉ còn lại 6 người.
"Đại sư....ngài định tại đây luyện khí"
- Uhm, có vấn đề sao?
"Dạ...không...không có, vậy đại sư, có thể cho chúng ta...xem có được không?
Xưa nay, quá trình luyện đan luyện khí đều vô cùng bảo mật, người được ở bên quan sát cũng chỉ có thể là chân truyền đệ tử mà thôi
- Uhm...không cần câu nệ như vậy.
Nói xong, tay Thiên xòe ra hiện ra hư ảnh 2 cái tiểu đỉnh, ngón tay điểm nhẹ liền bắn tới ngực 2 người.
Đó chính là món quà mà hắn tặng cho họ báo đáp lại đám tài liệu kia.
Xong việc Thiên liền lấy ra tiểu hỗn độn đỉnh, chuẩn bị luyện khí
Thiên mơ màng tỉnh dậy.
"Ah...Thiên ca, huynh tỉnh"
Đập vào mắt Thiên đầu tiên là 2 bóng hình xinh đẹp, cái đầu còn gối lên một thứ mềm mại, miệng hít đầy mùi thơm thiếu nữ.
Ây...mới tỉnh dậy đã được ưu ái thế này, ta chỉ hận không thể tiếp tục xỉu thêm mấy ngày nữa.
"Ê...chàng tỉnh rồi còn giả vờ giả vịt gì nữa, nể mặt chàng hi sinh nhiều vì chúng ta, ta mới cho nàng nằm ở đây thôi, đừng có vọng tưởng"
Hây...ý đồ nhỏ bé còn chưa kịp thực hiện được 3 giây đã bị bóp chết.
Thiên nhắm chặt mắt dúi cái đầu vào lòng Nhan nhi, mũi tranh thủ hít lấy hít để mùi thơm xử nữ trên người nàng, thái độ muốn bao nhiêu tiện là có bấy nhiêu.
Nhan nhi ngoài miệng thì làm dữ, trên mặt e lên xấu hổ nhưng mà miệng lại không thể nhịn được cười ngọt ngào xinh đẹp tố cáo nội tâm đang ăn mật của nàng.
Đám đệ tử xung quanh nhìn thấy cảnh này đều không nhịn được cười tươi một nụ cười hòa ái hiền lành lẫn ngưỡng mộ.
Trên khí chất như vương như hoàng, nghiêm nghị mà bá đạo của họ bây giờ, một nụ cười này chính là một sự phá lệ.
Qua bao nhiêu đời luân hồi, tố chất tâm lý đã đạt đến trình độ dưới trời nhưng trên vạn người.
Nhưng mà ở đây, trước mặt Thiên hắn như cũ vẫn là những học sinh ngây thơ của ngày nào, vẫn hiền ngoan và nghe lời.
Sự cao cao tại thượng khinh thường thế gian của họ có thể đối với tất cả người trên thế giới này nhưng mà trước mặt Thiên, họ vẫn như cũ cúi đầu xuống
Nhìn thấy Thiên dụi đầu trong lòng một cô gái tuyệt đẹp, trông hắn có vẻ thật bình thường nhưng lại không có ai cảm thấy hắn không xứng với Nhan Nhi mỹ nữ dạng này.
Thái độ của hắn tuy có mấy phần trẻ con khác hẳn với khí chất tông sư mà họ đã từng thấy, nhưng mà giờ đây cũng không có ai cảm thấy hắn mất bao nhiêu tôn kính mà còn cảm thấy hắn lại càng gần gũi và thân cận với họ hơn.
Tại vì đây là đời sống của hắn...là phía sau của thần tượng vĩ đại trong lòng họ.
"Thiên ca....bây giờ chàng khỏe chưa, còn đau không?"
"Ổn rồi, bây giờ đỡ rồi...vừa nãy thật quá sức, ta cũng biết đời trước của các ngươi nhất định rất bất phàm nhưng không ngờ lại lại đến mức độ như vậy..."
Thiên đổi giọng nói chuyện, khí chất lập tức thay đổi nhưng mà cái đầu vẫn đê tiện dựa vào ngực Nhan nhi làm như cái ghế dựa mềm mại.
Nhan nhi hơi mắc cỡ nhưng cũng không phản đối hắn.
"Làm sao lại như vậy...sao chàng khờ vậy, có biết là làm ta đau lòng lắm không?"
"Phượng nhi, nàng không cần lo..."thái sơ nghịch chiếu" này ta đã có sự chuẩn bị từ lâu, mọi hậu quả ta đều đã có sự chuẩn bị từ trước..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Cửu Lý Minh Phượng lạnh giọng
"Chuẩn bị từ trước....vậy mà còn hộc máu ngất xỉu suốt 3 canh giờ...vậy nếu lần sau không chuẩn bị trước thì sao....có phải sẽ chết không, chàng có biết mình ngốc thế nào không?"
- Ta biết nàng lo lắng cho ta, nhưng nam nhân đại nghĩa, việc đáng làm thì vẫn phải làm, một chút tổn thương đổi lấy...."
Ánh mắt Thiên quét qua mấy vạn đệ tử có ánh mắt trong suốt bên dưới đầy cảm xúc nói.
".....Những sinh linh có ý nghĩa có thể vì ta mà thay đổi số phận, thậm chí còn có thể đồng hành cùng ta, sinh tử cùng ta trên bước đường đi tới đỉnh phong....nàng nói xem...có đáng không?
"Hừ...coi như ta không cãi lại chàng..." Cửu Lý Minh Phượng dịu giọng, khuôn mặt hiện lên nét nhu mì nữ tính, xinh đẹp đến kỳ lạ.
Nhan nhi mềm lại nhẹ cười híp mắt dụi nhẹ đầu lên mặt hắn, cánh tay rất tự nhiên quàng qua vai hắn ôm hắn chặt hơn
Ánh mắt mấy tên học sinh đều nhất loạt hiện lên sự rung động, nắm tay nhẹ xiết lại, trong bầu không khí này...
Họ đã tự thầm hứa với mình một lời hứa mà chỉ có họ biết.
Mấy vạn cặp mắt nóng bỏng nhìn tới Thiên nhất loạt đều không thể che dấu được kính ý.
Sương nhi, Thượng Quan Hồng, Thượng Quan Tuyết, Trình Tú Anh, Lam Y Nhược... 5 cô gái này ở bên cạnh Thiên đều dịu dàng cười nhìn hắn.
"Đại sư..." lúc này 3 tên thanh niên trông có vẻ bình thường tiến lên.
Thiên biết họ là ai.
"Uhm...những thứ ta yêu cầu, kiếm đủ chưa?"
"Đại sư,...tất cả đều đủ, chỉ có một số tài liệu âm tà hệ thì hơi..."
Thiên tiếp nhận một cái túi trữ vật lớn bằng cái bao bố không nói 2 lời liền thu đi.
"Không cần lo, chí ít bây giờ ta còn đủ tài liệu luyện được một thứ làm chuẩn bị cho bọn chúng"
"Quỷ quật dưới đất Âu gia cũng quá lớn, muốn luyện thành Quỷ Vương Ấn không phải gom tài liệu một 2 ngày là đủ"
Miêu Hoành thanh niên tiến lên hỏi.
"Đại sư, ngài là...là người thu đi quỷ quật của Âu gia sao....vật này, không thể nào"
- Có gì mà không thể
- Quỷ...quỷ quật đó, trong truyền thuyết chính là vật chí tà chí hung...là nơi âm tà khủng bố mà lại thần bí nhất....vật như vậy nếu một ngày hiện thế, tất sẽ sinh linh đồ thán ah
Thiên cười.
- Không sai, quả thật là như vậy. Quỷ quân này sinh ra chỉ dùng để giết người nhưng nói về tà ác...thì còn phải xem nó rơi vào tay ai.
- Đại sư dậy chí phải, thế gian vạn vật đều không phân chánh tà, tất cả cũng chỉ là 1 loại lực lượng quan trọng là sử dụng như thế nào thôi.
- Đại sư, ngài định luyện nó thành cái gì...có thể cho ta biết không?
Thiên nhẹ buông lỏng huyệt cưu vĩ ra, ngay lập tức một luồng khí tức âm u tà dị liền bốc lên.
"Trong này có tất cả hơn 20 triệu lệ quỷ và 500 nhân quỷ...lúc còn sống, chúng bị người ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn luyện thành "quỷ""
- Đến bây giờ, chúng đã trở thành một dạng tồn tại giữa người và ma không sống không chết, có ý thức nhưng lại không có sinh mạng, chỉ có giết chóc thôn phệ và hủy diệt"
- Nếu thả chúng ra...tất sẽ sinh linh đồ thán, nhưng giết chúng đi...ta lại không đành lòng nhưng mà...
- Các ngươi còn nhớ một lần "thái sơ nghịch chiếu" vừa rồi không?
"Đại sư...ý ngài là,...ngài định dùng cách đó để lấy lại ý thức và sinh mạng cho chúng sao"
- Uhm, ta hiện giờ còn chưa đủ thực lực để thực hiện một lần nữa "thái sơ nghịch chiếu", cho nên bắt buộc phải cần thật nhiều tài liệu để tương trợ, đồng thời ta muốn luyện một món quỷ bảo làm thế giới đặc thù cho quỷ vật sinh sống....nhất công đôi việc, quỷ bảo đó sẽ có tên là Quỷ Vương Ấn.
"Đại sư, tấm lòng của ngài bao dung, đại bi đại thiện...làm ta hổ thẹn trong lòng, haiii....xưa nay ta chỉ biết mù quáng luyện khí để trợ giúp chủ nhân nó giết người nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ luyện ra những món bảo khí có thể cứu người....ta..."
- Được rồi...chân tâm không mất, lúc nào sửa đổi cũng không trễ.
"Đại sư, vậy bây giờ...ngài định sắp luyện bảo khí gì"
- Cái này sao, một cái lôi bảo...là chuẩn bị cho mấy tên phản nghịch kia độ lôi kiếp
Thiên vừa nói ánh mắt lại nhìn một đám đệ tử đang huyết khí dâng tràn kia, miệng như cười như không
"Đại sư..." cảm nhận được sự quan tâm của Thiên, mấy vạn đệ tử đều trong lòng ấm áp
Người khác độ nhân kiếp thì không có gì đáng nói nhưng mấy tên này thì khác, chúng vừa mang siêu cấp truyền thừa đời trước mà còn trong thân mang huyết mạch thần thú, nhân kiếp mà chúng độ e rằng sẽ kinh thiên động địa ah.
Bất chợt Thiên nhìn lên trời, chân mày cau lại, bầu không khí cũng vì thế mà biến chuyển
"Uhm...xem ra thời gian của ta không còn nhiều nữa..." Thiên nhẹ thở dài sau đó ánh mắt nhìn sang thanh niên phân thân Bạch Vạn Kiếm.
"Ngươi không cần phải xuất quan đâu...có đám phản nghịch này ở đây, Thiên Kiếm Môn còn chưa tận, có điều...một môn phái thế này giữ cũng không có bao nhiêu ý nghĩa...đáng giá nhất chỉ có một tòa tự nhiên đại trận....uhm"
Thiên hơi suy ngẫm rồi hỏi.
"Ngươi là muốn giữ hay bỏ..."
Một câu hỏi của hắn không có ai hiểu chỉ có 2 người ngầm hiểu với nhau.
Thanh niên này gần như không chút chần chừ liền trả lời.
"Giữ....đó là cơ nghiệp của tổ tiên, là điểm giữ cân bằng trong toàn bộ hạ thiên vực..."
"Được rồi...không cần nhiều lý do, chỉ cần ngươi muốn giữ....thì ta sẽ tặng ngươi một món quà nhỏ"
Sau đó Thiên nhìn sang chúng đệ tử.
"Còn đần ra đó làm gì...đi luyện công đi"
Thế là một đám tíu ta tíu tít bỏ đi tìm một góc của riêng mình bắt đầu tu luyện, thoáng chốc cả tòa giảng sư đài chỉ còn lại 6 người.
"Đại sư....ngài định tại đây luyện khí"
- Uhm, có vấn đề sao?
"Dạ...không...không có, vậy đại sư, có thể cho chúng ta...xem có được không?
Xưa nay, quá trình luyện đan luyện khí đều vô cùng bảo mật, người được ở bên quan sát cũng chỉ có thể là chân truyền đệ tử mà thôi
- Uhm...không cần câu nệ như vậy.
Nói xong, tay Thiên xòe ra hiện ra hư ảnh 2 cái tiểu đỉnh, ngón tay điểm nhẹ liền bắn tới ngực 2 người.
Đó chính là món quà mà hắn tặng cho họ báo đáp lại đám tài liệu kia.
Xong việc Thiên liền lấy ra tiểu hỗn độn đỉnh, chuẩn bị luyện khí
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.