Chương 794: Chiến Lã Mông
Nguyễn Văn Thanh
15/09/2018
"Ầm..ầm..ầm..." 100 đạo áp lực cự đại phủ xuống, uy thế như khai thiên
tích địa, sát phạt chi ý như khai sơn luyện ngục phát tỏa.
100 vị quân tướng này vừa thành, quân áp liền tự thành một "thế", không cần phát động cũng tự sinh uy lực ghê gớm.
"Keeeeeng..."tiếng kiếm ngâm vang vọng kéo theo đó là khí thế nghiêm nghị mạnh mẽ muốn phá nát thương khung.
Tuyết quân dưới trướng Tuyết Đế đứng trước loại quân áp chi thế này trở nên yếu ớt không có lực phản kháng, chỉ thoáng chốc lền bị diệt hàng ngàn quân.
Bước chân của Thiên vẫn không nhanh không chậm bước đi, chờ tới khi quân kính hoành hành sát địch ở đây thì Thiên đã sớm đi mất tiêu.
Hư ảnh bách tướng kính ảnh dần tán đi, Tuyết Đế sau khi thu hồi quân đội của mình ánh mắt nhìn tới hướng Thiên biến mất lóe lên sát khí lẫn hận thù.
"Hừ...nếu như không phải ta có kiêng kỵ không thể dùng toàn lực thì hôm nay...ngươi nhất định phải chết...tiện nhân, chờ ngày đó đi...tự tay ta sẽ thiên đao vạn quả, rửa sạch mối nhục ngày hôm nay"
Một chuyện vốn chẳng có gì to tát, Thiên cũng không hề làm điều gì quá quắt.
Nhưng mà một trận thua này đối với người trời sinh được định sẵn là người đứng trên đỉnh nhân tộc, là "đế" trong vạn người, là "tử" của thiên địa....thì lúc đó, chỉ thuần túy là một câu nói không lễ phép hay một thái độ tùy hứng của người khác cũng đã đủ khiến uy nghiêm Tuyết Đế bị xâm phạm.
Đặc biệt là Thiên, hắn không chỉ không xem Tuyết Đế ra gì mà còn dùng xu thế kinh người 2 lần thảm bại Tuyết Đế, vậy thì khỏi phải nói rồi.
Loại sỉ nhục tới cỡ này, một đời đế tử như Tuyết Đế sao có thể nuốt nổi
.........
"Thiên ca...ta thấy tên Tuyết Đế đó thật là đáng gét, sao chàng không đánh cho hắn một trận nhớ đời ah...đè cái đầu cao ngạo đó của hắn xuống, cho hắn biết chàng lợi hại cỡ nào"
Nhan nhi xinh đẹp dịu dàng quơ nắm tay nói.
"Ờ...nàng bạo lực như vậy từ khi nào vậy, đụng cái là muốn đánh muốn giết ah....coi chừng thành Lý Mạc Sầu"
Lý Mạc Sầu là nhân vật trong truyện Kim Dung tối hôm qua Thiên đã kể cho 2 nàng nghe.
Mấy chuyện tình yêu nước mắt chảy dài này phụ nữ nghe ai nấy đều rất dễ bị nghiền, Thiên lấy truyện này ra để dụ gái quả thật là miễn chê.
"Hứ...Lý Mạc Sầu đó là do bị phụ tình thôi, chàng xem....ta giống như vậy sao, chàng mà dám phụ tình ta sao....ta 1 kiếm đâm xuyên qua chỗ này của chàng" Nhan nhi khả ái chỉ chỉ ngón tay múp rụp về ngực Thiên, giọng nàng ngọt ngào khả ái nói
"Nhan nhi, muội vừa phải thôi nha...Thiên ca cũng không phải vật sở hữu của mình muội ah, đừng quên...ta là lớn đó"
"Phượng tỷ, tỷ không công bằng...không phải tỷ nói nam nhân đều xấu xa sao, sao tỷ còn bênh vực chàng..."
"Ê, còn cãi...tưởng ta hiền phải không?"
....
Thiên trợn mắt ngoác mồm nhìn 2 nàng lấy mình ra làm món đồ đá qua đá lại.
Trong lòng buồn bực, hắn liền chuyển cơn tức giận này sang nơi khác.
"Uhm...đi theo lâu như vậy, các ngươi còn muốn xem chúng ta ân ái nữa sao?"
Giọng Thiên không nặng không nhẹ vang lên khiến 2 nàng đều bất ngờ xấu hổ.
"Thiên ca...huynh là đang nói ai"
"Xí...lời xấu hổ như vậy mà cũng nói ra được"
Nhưng đáp lại sự khó hiểu của 2 nàng đó là một sự giao động từ không gian sau đó là từng đạo...từng đạo thân ảnh hiện ra.
Xuất hiện đầu tiên đó là Tần trưởng lão với sắc diện sắc lạnh, ánh mắt quét đến ẩn chứa một phần tham lam và một chút bén nhọn.
Kế tiếp đó là lần lượt từng đạo thân ảnh, ai nấy đều khí tức mạnh mẽ khí thế không hề che dấu hiện ra.
Điểm đáng chú ý nhất đó là 1 thanh niên phong thần tuấn tú, khí chất cao thượng, sắc diện lãnh ngạo, tuổi dù nhỏ nhất nhưng khí chất lại vượt trội, thực lực lại thần bí thâm sâu khó đoán.
"Nghịch đồ...thì ra ngươi đã sớm nhận ra chúng ta" Tần trưởng lão thái độ khi nói chuyện với Thiên rất là khó chịu.
Càng nhìn thấy tròng mắt mầu đen của Thiên, lão lại càng khó nhịn được sự chán gét.
"Uhm....các ngươi theo dõi ta, khí tức lại chỉ hơi thu liễn không thèm ẩn dấu mà còn muốn ta không nhận ra...khinh thường ta tới như vậy sao"
Thiên giống như đang nói chuyện một mình, trước vị Tần trưởng lão đức cao vọng trọng này hắn vẫn không có lấy một chút thái độ tôn kính.
Tôn kính sao?
Thật sự họ cũng xứng được tôn kính!
Không nói tới việc Thiên đã từng là 1 đại chí tôn, thực lực tu vi viễn siêu, chỉ nói tới cái đức hạnh không ra gì của đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn này thôi đã không xứng cho Thiên phải tôn trọng rồi.
Hèn nhát - nịnh bợ - thiếu chí khí và không biết phân biệt phải trái.
Người trong môn phái lại một lòng chỉ muốn chà đạp, vì thân phận thấp kém của họ, vì những cổ hủ ngu xuẩn suy nghĩ của chúng....và vì, cả những sự phân biệt rõ rệt của chủng tộc, của giai cấp.
Môn phái này, sự bá quyền của các đại tộc đã quá lớn, vì họ...mà trong môn phái này gần như chỉ còn lại quan hệ lợi ích và sự chèn ép từ một phía, một chút tình thân hay sự quan tâm đỡ đầu của thượng tầng cũng không có.
Ngay cả những người tay nắm quyền cao này cũng vậy, hoàn toàn chỉ vì lợi ích toàn môn và bản thân, vì sợ hãi cường quyền mà bỏ qua công bằng, khinh miệt đệ tử, đàn áp bần hàn.
Bọn chúng sao, một chút đáng kính cũng không có.
Một chút tình phụ tử cũng không có, một chút tình sư đồ đáng quý cũng không có...môn phái như thế này, thối nát chỉ là một danh từ chưa diễn rả hết cho chúng.
Đặc biệt là những tên trưởng lão này....chúng có một chút nào đáng để Thiên tôn trọng.
"Hỗn xược...gặp bổn trưởng lão không những không chào hỏi còn dám dùng thái độ nói chuyện như vậy, hừ....môn phái nuôi loại nghịch đồ như ngươi thật là bất hạnh"
Đáng tiếc đáp lại lời lão lại không phải là sự sợ hãi mà là một ánh mắt lơ đễnh đảo qua thanh niên Lã Mông.
"Uhm...thực lực cao tuyệt, khí tức trầm sâu, huyết mạch chạy chồm, thể chất cực mạnh...uhm...bảo thể..."
Thiên lẩm bẩm mấy lời gần như không hiểu, ánh mắt lại lấp lóe sự ngạc nhiên.
Đáp lại ánh mắt soi mói của Thiên, Lã Mông chỉ trả lại bằng một thái độ khinh thường ra mặt, ánh mắt cao ngạo như thần long cao thượng.
Thái độ của hắn cho thấy, chủng tộc của hắn cao quý, hắn đây là đang trực tiếp khinh miệt đối với chủng tộc hèn kém khác, loại cao ngạo này giống như là đến sẵn từ trong huyết mạch và được hoàn cảnh bồi dưỡng.
So với sự cao ngạo vô lối đế vương đến từ đế vị của Tuyết Đế thì sự cao ngạo của Lã Mông lại là một sự tự nhiên đến từ huyết mạch, từ siêu cấp thiên phú và sự tự tin tuyệt đối với bản thân.
Loại cao ngạo này, dù hắn không cố ý tạo ra cũng vô hình tạo thành một loại khí tràng cao thượng khiến người khác không dám khinh thường.
Dưới ánh mắt cao ngạo này, vạn vật phía dưới đều trở nên phàm tục và kém cỏi.
Nhưng mà đáng tiếc cho hắn. Cao ngạo là chuyện bình thường của 1 thiên tài...với người như vậy Thiên tốt tính cũng chẳng rảnh chấp nhặt, nhưng mà Lã Mông này lại phạm vào một sai lầm vô cùng lớn...
Xem thường....
Hắn đây rõ ràng là đang cực độ xem thường, cực độ khinh bỉ chủng tộc của Thiên...
Cái cách mà hắn nhìn Thiên, hệt như là đang nhìn một hèn mọn dơ bẩn côn trùng.
Tình yêu thương nhân loại của Thiên là vô bờ bến, mặc dù hắn không thuộc về Hắc Đồng nhân tộc như họ nói nhưng mà hắn đã thấy được rõ ràng thảm trạng khốn khó của tộc này, đặc biệt là hắn vô cùng gét cái thái độ khinh khi miệt thị và tàn nhẫn vô nhân tính của những chủng tộc thượng đẳng này khi đối với hạ tộc.
Trong vô tình, Thiên đã tự giác đứng về phía kẻ yếu và bắt đầu lo nghĩ cho Hắc Đồng tộc, một loại cảm giác bảo bọc đã mọc lên, Thiên đã mặc định mình là một người bảo vệ cho hạ đẳng tộc, vô tình...hắn gét vô cùng những thái độ miệt thị của kẻ khác.
bị ánh mắt Thiên nhìn lâu, Lã Mông giống như cảm thấy ánh mắt đó càng ngày càng vô lễ hơn, càng thiếu lễ phép hơn, thậm chí càng ngày càng có tính xâm lược hơn.
"Hừ..." hắn nhẹ hừ 1 cái đầy tức giận, một tiếng hừ này mạnh mẽ mà hữu lực, như hồng chung đại lữ gõ vang khiến người khó chịu.
Ngay cả 8 vị môn chủ và Tần trưởng lão không phải người bị tiếng "hừ" này trọng điểm nhắm tới cũng cảm thấy lòng ngực khó chịu, bất giác họ nhìn sang thanh niên trầm tĩnh này liền có thêm một chút ngạc nhiên.
"Thật là kỳ tài..." Tần trưởng lão càng nhìn Lã Mông hắn lại càng thấy ưng ý.
"Ửm..." nhưng mà Lã Mông hắn ngay sau đó liền ngạc nhiên nhìn lại chỗ Thiên.
Một tiếng "hừ" này của hắn không phải một người bình thường có thể kháng cự, nó có thể bỏ qua hết mọi phòng ngự pháp bảo, thậm chí cả phòng ngự thần thông để công phạt vào linh hồn, gần như không gì có thể cản được. Uy lực lại càng mạnh mẽ vô bỉ.
Nhưng mà ở đây, Thiên bất quá chỉ là một luyện thể tầng 2 siêu cấp dế nhũi bị trúng một chiêu toàn bộ hỏa lực mà lại không hề gặp phải trọng kích, thậm chí thương thế một chút cũng không có vẫn bình đạm nhởn nhơ ở đó như không có gì.
Cái này thật là bất bình thường ah.
"Uhm...không ngờ lại ẩn dấu sâu như vậy"
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng trước một người không thiên phú, không địa vị, không chủng tộc, không tu vi như Thiên, Lã Mông hắn vẫn không dậy nổi một chút hơn thua, còn việc phải tức giận sao....
Vì một Hắc Đồng Nhân Tộc hạ đẳng này sao....không đáng.
Đáng tiếc dù là Lã Mông hắn không hơn thua, không tức giận nhưng mà không có nghĩa rằng Thiên sẽ không như vậy tại vì lúc này đây sau lưng Thiên không biết từ khi nào đã hiện ra 100 đạo kính ảnh, bóng kiếm sáng loáng lao tới.
Mục tiêu lại rất vừa vặn nhắm về phía Lã Mông
100 vị quân tướng này vừa thành, quân áp liền tự thành một "thế", không cần phát động cũng tự sinh uy lực ghê gớm.
"Keeeeeng..."tiếng kiếm ngâm vang vọng kéo theo đó là khí thế nghiêm nghị mạnh mẽ muốn phá nát thương khung.
Tuyết quân dưới trướng Tuyết Đế đứng trước loại quân áp chi thế này trở nên yếu ớt không có lực phản kháng, chỉ thoáng chốc lền bị diệt hàng ngàn quân.
Bước chân của Thiên vẫn không nhanh không chậm bước đi, chờ tới khi quân kính hoành hành sát địch ở đây thì Thiên đã sớm đi mất tiêu.
Hư ảnh bách tướng kính ảnh dần tán đi, Tuyết Đế sau khi thu hồi quân đội của mình ánh mắt nhìn tới hướng Thiên biến mất lóe lên sát khí lẫn hận thù.
"Hừ...nếu như không phải ta có kiêng kỵ không thể dùng toàn lực thì hôm nay...ngươi nhất định phải chết...tiện nhân, chờ ngày đó đi...tự tay ta sẽ thiên đao vạn quả, rửa sạch mối nhục ngày hôm nay"
Một chuyện vốn chẳng có gì to tát, Thiên cũng không hề làm điều gì quá quắt.
Nhưng mà một trận thua này đối với người trời sinh được định sẵn là người đứng trên đỉnh nhân tộc, là "đế" trong vạn người, là "tử" của thiên địa....thì lúc đó, chỉ thuần túy là một câu nói không lễ phép hay một thái độ tùy hứng của người khác cũng đã đủ khiến uy nghiêm Tuyết Đế bị xâm phạm.
Đặc biệt là Thiên, hắn không chỉ không xem Tuyết Đế ra gì mà còn dùng xu thế kinh người 2 lần thảm bại Tuyết Đế, vậy thì khỏi phải nói rồi.
Loại sỉ nhục tới cỡ này, một đời đế tử như Tuyết Đế sao có thể nuốt nổi
.........
"Thiên ca...ta thấy tên Tuyết Đế đó thật là đáng gét, sao chàng không đánh cho hắn một trận nhớ đời ah...đè cái đầu cao ngạo đó của hắn xuống, cho hắn biết chàng lợi hại cỡ nào"
Nhan nhi xinh đẹp dịu dàng quơ nắm tay nói.
"Ờ...nàng bạo lực như vậy từ khi nào vậy, đụng cái là muốn đánh muốn giết ah....coi chừng thành Lý Mạc Sầu"
Lý Mạc Sầu là nhân vật trong truyện Kim Dung tối hôm qua Thiên đã kể cho 2 nàng nghe.
Mấy chuyện tình yêu nước mắt chảy dài này phụ nữ nghe ai nấy đều rất dễ bị nghiền, Thiên lấy truyện này ra để dụ gái quả thật là miễn chê.
"Hứ...Lý Mạc Sầu đó là do bị phụ tình thôi, chàng xem....ta giống như vậy sao, chàng mà dám phụ tình ta sao....ta 1 kiếm đâm xuyên qua chỗ này của chàng" Nhan nhi khả ái chỉ chỉ ngón tay múp rụp về ngực Thiên, giọng nàng ngọt ngào khả ái nói
"Nhan nhi, muội vừa phải thôi nha...Thiên ca cũng không phải vật sở hữu của mình muội ah, đừng quên...ta là lớn đó"
"Phượng tỷ, tỷ không công bằng...không phải tỷ nói nam nhân đều xấu xa sao, sao tỷ còn bênh vực chàng..."
"Ê, còn cãi...tưởng ta hiền phải không?"
....
Thiên trợn mắt ngoác mồm nhìn 2 nàng lấy mình ra làm món đồ đá qua đá lại.
Trong lòng buồn bực, hắn liền chuyển cơn tức giận này sang nơi khác.
"Uhm...đi theo lâu như vậy, các ngươi còn muốn xem chúng ta ân ái nữa sao?"
Giọng Thiên không nặng không nhẹ vang lên khiến 2 nàng đều bất ngờ xấu hổ.
"Thiên ca...huynh là đang nói ai"
"Xí...lời xấu hổ như vậy mà cũng nói ra được"
Nhưng đáp lại sự khó hiểu của 2 nàng đó là một sự giao động từ không gian sau đó là từng đạo...từng đạo thân ảnh hiện ra.
Xuất hiện đầu tiên đó là Tần trưởng lão với sắc diện sắc lạnh, ánh mắt quét đến ẩn chứa một phần tham lam và một chút bén nhọn.
Kế tiếp đó là lần lượt từng đạo thân ảnh, ai nấy đều khí tức mạnh mẽ khí thế không hề che dấu hiện ra.
Điểm đáng chú ý nhất đó là 1 thanh niên phong thần tuấn tú, khí chất cao thượng, sắc diện lãnh ngạo, tuổi dù nhỏ nhất nhưng khí chất lại vượt trội, thực lực lại thần bí thâm sâu khó đoán.
"Nghịch đồ...thì ra ngươi đã sớm nhận ra chúng ta" Tần trưởng lão thái độ khi nói chuyện với Thiên rất là khó chịu.
Càng nhìn thấy tròng mắt mầu đen của Thiên, lão lại càng khó nhịn được sự chán gét.
"Uhm....các ngươi theo dõi ta, khí tức lại chỉ hơi thu liễn không thèm ẩn dấu mà còn muốn ta không nhận ra...khinh thường ta tới như vậy sao"
Thiên giống như đang nói chuyện một mình, trước vị Tần trưởng lão đức cao vọng trọng này hắn vẫn không có lấy một chút thái độ tôn kính.
Tôn kính sao?
Thật sự họ cũng xứng được tôn kính!
Không nói tới việc Thiên đã từng là 1 đại chí tôn, thực lực tu vi viễn siêu, chỉ nói tới cái đức hạnh không ra gì của đám trưởng lão Thiên Kiếm Môn này thôi đã không xứng cho Thiên phải tôn trọng rồi.
Hèn nhát - nịnh bợ - thiếu chí khí và không biết phân biệt phải trái.
Người trong môn phái lại một lòng chỉ muốn chà đạp, vì thân phận thấp kém của họ, vì những cổ hủ ngu xuẩn suy nghĩ của chúng....và vì, cả những sự phân biệt rõ rệt của chủng tộc, của giai cấp.
Môn phái này, sự bá quyền của các đại tộc đã quá lớn, vì họ...mà trong môn phái này gần như chỉ còn lại quan hệ lợi ích và sự chèn ép từ một phía, một chút tình thân hay sự quan tâm đỡ đầu của thượng tầng cũng không có.
Ngay cả những người tay nắm quyền cao này cũng vậy, hoàn toàn chỉ vì lợi ích toàn môn và bản thân, vì sợ hãi cường quyền mà bỏ qua công bằng, khinh miệt đệ tử, đàn áp bần hàn.
Bọn chúng sao, một chút đáng kính cũng không có.
Một chút tình phụ tử cũng không có, một chút tình sư đồ đáng quý cũng không có...môn phái như thế này, thối nát chỉ là một danh từ chưa diễn rả hết cho chúng.
Đặc biệt là những tên trưởng lão này....chúng có một chút nào đáng để Thiên tôn trọng.
"Hỗn xược...gặp bổn trưởng lão không những không chào hỏi còn dám dùng thái độ nói chuyện như vậy, hừ....môn phái nuôi loại nghịch đồ như ngươi thật là bất hạnh"
Đáng tiếc đáp lại lời lão lại không phải là sự sợ hãi mà là một ánh mắt lơ đễnh đảo qua thanh niên Lã Mông.
"Uhm...thực lực cao tuyệt, khí tức trầm sâu, huyết mạch chạy chồm, thể chất cực mạnh...uhm...bảo thể..."
Thiên lẩm bẩm mấy lời gần như không hiểu, ánh mắt lại lấp lóe sự ngạc nhiên.
Đáp lại ánh mắt soi mói của Thiên, Lã Mông chỉ trả lại bằng một thái độ khinh thường ra mặt, ánh mắt cao ngạo như thần long cao thượng.
Thái độ của hắn cho thấy, chủng tộc của hắn cao quý, hắn đây là đang trực tiếp khinh miệt đối với chủng tộc hèn kém khác, loại cao ngạo này giống như là đến sẵn từ trong huyết mạch và được hoàn cảnh bồi dưỡng.
So với sự cao ngạo vô lối đế vương đến từ đế vị của Tuyết Đế thì sự cao ngạo của Lã Mông lại là một sự tự nhiên đến từ huyết mạch, từ siêu cấp thiên phú và sự tự tin tuyệt đối với bản thân.
Loại cao ngạo này, dù hắn không cố ý tạo ra cũng vô hình tạo thành một loại khí tràng cao thượng khiến người khác không dám khinh thường.
Dưới ánh mắt cao ngạo này, vạn vật phía dưới đều trở nên phàm tục và kém cỏi.
Nhưng mà đáng tiếc cho hắn. Cao ngạo là chuyện bình thường của 1 thiên tài...với người như vậy Thiên tốt tính cũng chẳng rảnh chấp nhặt, nhưng mà Lã Mông này lại phạm vào một sai lầm vô cùng lớn...
Xem thường....
Hắn đây rõ ràng là đang cực độ xem thường, cực độ khinh bỉ chủng tộc của Thiên...
Cái cách mà hắn nhìn Thiên, hệt như là đang nhìn một hèn mọn dơ bẩn côn trùng.
Tình yêu thương nhân loại của Thiên là vô bờ bến, mặc dù hắn không thuộc về Hắc Đồng nhân tộc như họ nói nhưng mà hắn đã thấy được rõ ràng thảm trạng khốn khó của tộc này, đặc biệt là hắn vô cùng gét cái thái độ khinh khi miệt thị và tàn nhẫn vô nhân tính của những chủng tộc thượng đẳng này khi đối với hạ tộc.
Trong vô tình, Thiên đã tự giác đứng về phía kẻ yếu và bắt đầu lo nghĩ cho Hắc Đồng tộc, một loại cảm giác bảo bọc đã mọc lên, Thiên đã mặc định mình là một người bảo vệ cho hạ đẳng tộc, vô tình...hắn gét vô cùng những thái độ miệt thị của kẻ khác.
bị ánh mắt Thiên nhìn lâu, Lã Mông giống như cảm thấy ánh mắt đó càng ngày càng vô lễ hơn, càng thiếu lễ phép hơn, thậm chí càng ngày càng có tính xâm lược hơn.
"Hừ..." hắn nhẹ hừ 1 cái đầy tức giận, một tiếng hừ này mạnh mẽ mà hữu lực, như hồng chung đại lữ gõ vang khiến người khó chịu.
Ngay cả 8 vị môn chủ và Tần trưởng lão không phải người bị tiếng "hừ" này trọng điểm nhắm tới cũng cảm thấy lòng ngực khó chịu, bất giác họ nhìn sang thanh niên trầm tĩnh này liền có thêm một chút ngạc nhiên.
"Thật là kỳ tài..." Tần trưởng lão càng nhìn Lã Mông hắn lại càng thấy ưng ý.
"Ửm..." nhưng mà Lã Mông hắn ngay sau đó liền ngạc nhiên nhìn lại chỗ Thiên.
Một tiếng "hừ" này của hắn không phải một người bình thường có thể kháng cự, nó có thể bỏ qua hết mọi phòng ngự pháp bảo, thậm chí cả phòng ngự thần thông để công phạt vào linh hồn, gần như không gì có thể cản được. Uy lực lại càng mạnh mẽ vô bỉ.
Nhưng mà ở đây, Thiên bất quá chỉ là một luyện thể tầng 2 siêu cấp dế nhũi bị trúng một chiêu toàn bộ hỏa lực mà lại không hề gặp phải trọng kích, thậm chí thương thế một chút cũng không có vẫn bình đạm nhởn nhơ ở đó như không có gì.
Cái này thật là bất bình thường ah.
"Uhm...không ngờ lại ẩn dấu sâu như vậy"
Bất ngờ thì bất ngờ, nhưng trước một người không thiên phú, không địa vị, không chủng tộc, không tu vi như Thiên, Lã Mông hắn vẫn không dậy nổi một chút hơn thua, còn việc phải tức giận sao....
Vì một Hắc Đồng Nhân Tộc hạ đẳng này sao....không đáng.
Đáng tiếc dù là Lã Mông hắn không hơn thua, không tức giận nhưng mà không có nghĩa rằng Thiên sẽ không như vậy tại vì lúc này đây sau lưng Thiên không biết từ khi nào đã hiện ra 100 đạo kính ảnh, bóng kiếm sáng loáng lao tới.
Mục tiêu lại rất vừa vặn nhắm về phía Lã Mông
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.