Chương 531: Chương 532: Cửu thiên trảm - Hủy diệt ma lôi
Nguyễn Văn Thanh
17/07/2018
"Vạn vật quy nguyên", "lấy phồn nhập giản"
8 chữ....chỉ 8 chữ này nhưng lại giống hệt như sét đánh ngang tai...đối với những đại cường giả như họ thì 8 chữ này hoàn toàn chính là búa tạ nện vào đầu.
Thật sự, thì 8 chữ này là 2 loại khái niệm vô cùng xa lạ đối với họ....xa lạ đến nỗi gần như không hiểu nổi.
Nhưng mà đối với võ đạo của họ....thì lại hệt như 1 công thức vô cùng đơn giản để lý giải vô số những bài toán khó.
Khi vũ lực luyện đã đến điên phong( đỉnh) thì việc đột phá lên 1 tầng cao mới là 1 chuyện vô cùng khó khăn, tại lúc đó họ giống như 1 vị tông sư khi nhìn vào mọi vật đều trở nên tầm thường.
Vậy thì lúc đó, trong kho dữ liệu của họ toàn là những thứ cao siêu....vô số những thứ cao siêu. Cái gì cũng đã ở 1 mức độ quá cao. Tầm nhìn của họ cũng vô tình trở nên hạn chế đi.
Tầm mắt hướng ra xa sẽ khó nhìn thấy cái gần ngay bên mình.
Bậc thang mình đặt chân quá cao sẽ không còn tư tưởng nhìn lại.
Xưa nay kẻ nào cũng vậy cả, mắt họ lúc nào cũng chỉ muốn hướng tới thứ cao hơn, xa hơn, ưu việt hơn, mạnh mẽ hơn.
Nhưng như vậy, họ lại bỏ đi rất nhiều thứ....tầm nhìn ngược lại sẽ trở nên hạn hẹp hơm, thiếu thực tế hơn.
2 câu mà Thiên nói, rất vừa vặn đã gõ cho họ 1 búa thật nặng khiến cho tầm nhìn trên cao của họ bị gõ xuống đất....họ bị cảnh tỉnh, ý chí vô thượng tìm về được nguồn gốc.
"Vạn vật quy nguyên" tức là mọi thứ đều sẽ quy về 1 mối. Dù cao hay thấp, dù mạnh hay yếu...tất cả...tất cả chúng đều sẽ quy về 1 mối hay nói cách khác nó là...
"Lấy phồn nhập giản" chính là như vậy. Chính là lấy tất cả quy về 1 mối biến tất cả những thứ phức tạp quy trở về đơn giản.
Chính như Thiên bây giờ, hắn bất động nhưng lại như diễn biến trăm ngàn biến hóa.
Chỉ 1 thế đứng duy nhất nhưng lại khiến đối thủ sợ hãi không tìm ra sơ hở.
Chỉ 1 thế đứng duy nhất nhưng lại có thể tùy ý sản sinh ra trăm ngàn loại phản ứng, trăm ngàn phương diện công thủ khác nhau biến ảo khôn lường đa đoan.
"Ý....đó...đó là võ ý..." 1 vị lão giả bên người Tịnh Lão lắp bắp.
"Không chỉ là võ ý....đó còn là kiếm ý...là vạn loại võ kỹ cơ sở chi ý....lấy phồn nhập giản...là lấy phồn nhập giản....ta hiểu..ta..." nói chưa xong vị lão giả này đã vút 1 cái biến mất tiêu, rất có thể là lão đã ngộ ra được cảnh giới nào đó rồi chạy vội về bế quan mất rồi.
Vị lão giả bên cạnh vốn dĩ đang lắp bắp bất ngờ trước võ ý của Thiên thì bắt đầu bình tâm lại, ngưng thần tĩnh khí bắt đầu trợn lên mắt lớn nhìn Thiên giống như đang ngắm bảo vật, 1 chi tiết nhỏ cũng không tha.
Có thể, đây chính là 1 cơ hội lớn lao vô cùng trong đời lão, mà cũng là 1 lần cơ duyên đáng nhớ nhất trong đời lão.
Tinh Lão không có mấy thông hiểu về võ đạo, nhưng 1 lần giao dung cùng trời đất lão vẫn còn nhớ, bây giờ bất chợt nhìn Thiên như vậy lão có cảm giác như có 1 loại tương đồng khó nói lên lời với lão năm xưa.
Nhìn hắn đứng đó tiếp nhận những tia nắng hay sương sớm bám vào, lão cũng vô tình trở thành 1 thủ hộ giả cho hắn ở đây.
Lại thêm 1 ngày nữa qua đi....lúc này chính là trưa ngày thứ 4, ruốt cuộc Thiên tỉnh lại bởi vì....
"Ùng...ùng....rít...rít..." tiếng sấm chớp khủng bố xé toang bầu trời đen ngòm, tiếng gió rít đáng sợ làm làn da đau rát.
"Độ kiếp....Dịch lão độ kiếp rồi" Tịnh Lão hô lên.
Đúng vậy, là độ kiếp..
Khi cảnh giới của con người hay hung thú đạt đến 1 trình độ có thể hủy diệt cả trời đất....thì lúc đó trời đất sẽ khảo nghiệm hoặc hủy diệt.
Ở đại vũ trụ cũng vậy, ở đây cũng vậy.
Thiên cảnh là cảnh giới thuộc về nhân loại....nhưng khi vượt qua thiên cảnh sẽ không còn là 1 nhân loại bình thường nữa.
Bị tiếng sấm chớp khủng khiếp chấn động, Thiên cũng không hoàn toàn tỉnh lại mà ý cảnh trên thân hắn lại tiếp tục 1 lần nữa biến chuyển.
Hắn động...chân hắn động...kiếm trong tay hắn động.
32 đạo kiếm ý sơ đẳng cùng 1 đầu lang khủng bố như ẩn như hiện bộc phát ra từ trên mỗi 1 động tác của hắn.
"Ùng...ùng..." sấm chớp mang theo những tia phù văn mầu đen thoáng hiện trên bầu trời rồi chợt tắt đi.
Mỗi lần như thế là 1 đạo lôi âm khiến linh hồn nhân loại muốn xé rách, đau đớn không thể tả.
Mỗi lần như thế là kiếm trên tay Thiên lại động 1 lần.
"Keeeeeng..." không nhiều không ít. Chỉ 1 tiếng duy nhất nhưng lại khiến người nghe cũng có cảm giác tay chân bủn rủn.
"Ùng....ùng...."
"Keeeng....keeeng..."
"Ùng....keeeng..." 2 cô bé Axe, Ale và người dân xung quanh đều sợ hãi tản ra 1 chỗ xa xa, những âm thanh này đối với họ thật sự là quá khó chịu.
Ở sân còn lại chỉ 1 mình Tịnh Lão cùng Tiểu Hắc.
"R....í....ttttt.....xào....xào..." những đạo gió rít ẩn chứa những đạo phù văn xanh xanh đen đen quẫy động bầu trời.
"Ầm...ầm..."những gốc cây to chỉ vừa bị luồng gió lớn này thổi qua liền hóa thành phấn mạt, những đồ vật dưới đất bị bay lên rồi gặp làn gió này liền hóa thành tro bụi.
"Hắc cuồng phong"
1 loại cuồng phong đáng sợ vô cùng trong truyền thuyết.
Ở dưới đất kiếm thế trên người Thiên lại biến đổi.
"Keng...c...rít...rít..."
"Khai...sơn....trảm..."
Trên bầu trời Dịch Lão huy động 1 thanh đại kiếm sáng chói hóa thành 1 hư ảnh kiếm văn khổng lồ hàng trăm trượng "rầm" 1 cái rạch phá hư không hủy đi làn "hắc cuồng phong" kia.
Phía dưới, Thiên tức thì bắt kịp được đạo "khai sơn trảm" phù văn trong tay Dịch Lão, tay hắn cũng vận kiếm hoành không hóa thành 1 đạo hư ảnh nhỏ hơn trăm lần rạch phá bầu trời
"Ầm....ầm...ầm..."
"Ùng...ùng....rít...rít...ầm..."
"Keeeng....keeeng...c..rít...c..rít...keng"
Giống hệt như 1 dàn hợp xướng, những đạo âm thanh lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng ngâm vang.
Bất chợt lúc này bầu trời thoáng hiện những tia sáng le lói hiển hiện ra 1 đạo phù văn loằng ngoằng xen kẽ với mầu đen của hắc vân tạo thành 1 cảnh tượng khiến người xem sợ hãi.
"Đoàng....đoàng...đoàng....ầm. Ầm"
1 đạo lôi điện đen thui khủng bố vẽ 1 đường đen ngòm đầy tính hủy diệt trên bầu trời rồi trút xuống.
Ngay lập tức Dịch Lão hét lên.
"Kim thiên trảm"
Sau đó là 1 đạo phù văn vàng rực dẫn đường rồi kéo theo 1 đạo đao khí sắc bén kinh người chẻ dọc từ dưới lên bổ thẳng vào tia hắc lôi.
"Oành....oành..."
"Hộc...." phún ra 1 ngụm máu, Dịch Lão nhanh như chớp lôi ra 1 viên đan dược nuốt vào.
Chẳng biết đó là loại đan dược gì nhưng dược vừa ra hương thơm liền nức mũi, người ở dưới chỉ khẽ hấp 1 cái liền thấy sảng khoái cả cơ thể.
Lôi điện vẫn chưa hề dừng lại, đạo phù văn khủng bố trên bầu trời không những không vơi đi mà ngược lại còn đậm thêm.
"Đoàng..đoàng..."
1 đạo hắc lôi to như cánh tay trút xuống, ngay lập tức Dịch lão lại hét lên.
"Hồng thiên trảm" sau đó, 1 đạo hồng quang ẩn chứa hỏa lực khủng bố vẽ lên 1 vòng tròn trong không trung rồi biến lớn gấp trăm lần va chạm với lôi điện.
"Ầm...ầm...ầm..."
"Thanh thiên trảm" lại 1 đạo lôi kiếp là 1 đạo đao khí mang theo mộc hệ trường hà đại kiếm trảm xuống"
"Ầm..ầm...ầm..."
"Hắc thiên trảm"
"Ầm...ầm..."
"Bạo thiên trảm"
"Ầm...ầm...ầm..."
"Bạch thiên trảm..."
"Ầm..ầm...ầm..."
"Tử thiên trảm"
Kết thúc đạo lôi kiếp thứ 8, bầu trời liền im lặng đi trong chốc lát.
Nhưng cái im lặng này, thật không cách nào khiến người ta yên tâm tại vì đó là 1 sự im lặng trước cơn bão tố.
Trên thân Dịch lão, vết thương đã kéo lên khắp người, quần áo rách rưới như ăn xin, liên tục nuốt vào 2 viên đan dược, Dịch lão vận hết toàn bộ lực lượng vào thanh đại kiếm.
Rốt cuộc đạo lôi kiếp thứ 9 cũng chuẩn bị xong, bầu trời bây giờ giống hệt như 1 cái miệng yêu quái khổng lồ, đạo phù văn như địa ngục kia đã trướng bạo hơn trước gấp 10 lần, từ bầu trời....
1 luồng uy áp khủng bố đè ép xuống, không khí bị nén lại gấp hàng chục lần....
"Xè...xè....rắc...rắc...."
Dịch lão giống như phát điên, phù lực khủng bố từ cơ thể phun trào ra miệng gầm lên.
"Cửu kiếm quy nhất...."Diệt...thế..thần..trảm"
Ngay sau đó bầu trời phá rách 1 đạo khe hở mang theo khí thế hủy thiên diệt địa phóng tới.
"Đoàng.....đoàng....Oanh....oanh....oanh..."
Lúc này trên bầu trời giống như cảnh tượng của ngày diệt thế, Dịch lão và lôi kiếp quện vào nhau phá rách hết tất cả.
Bên dưới, Tịnh Lão đưa cặp mắt lo lắng nhìn trời, còn những người khác thì đại đa số đã ngất xỉu tại chỗ, 2 cô bé Axe, Ale cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng có Tiểu Hắc là vẫn đứng nguyên đó.
Còn Thiên...
Khi đạo lôi kiếp thứ 9 kia phóng tới, cùng lúc đó hắn đã vừa vặn học xong 8 chiêu kiếm trong "cửu thiên trảm" của Dịch lão.
Đồng thời, loại hủy diệt lôi văn có tên "hắc ma lôi" cũng đã được hắn hoàn thiện sao chép khắc ấn vào trong thức hải.
Loại lôi văn này thậm chí còn cao cấp hơn cả "hủy diệt thiên lôi" mà lúc Thiên gặp khi vừa tới đây. Nhưng nhờ có lần lôi kiếp đó Thiên lại có được 1 thứ vô cùng quý giá.
Hủy diệt Lôi chủng - Tiểu Lôi
Nhờ có sinh linh nhỏ này mà phù văn "hủy diệt kiếp ma lôi" đã được 2 chủ tớ họ hợp lực khắc vào trong đầu Tiểu Lôi.
Điều đó là nhờ có thời gian độ kiếp của Dịch lão đủ lâu, thứ 2 là nhờ siêu cường thần hồn cùng năng lực phân tích của Thiên cùng với khả năng kháng lôi cùng với hủy diệt thiên đạo của Tiểu Lôi mà làm được.
Quả thật giống như kỳ tích vậy.
Nhận được đạo "hủy diệt ma lôi" phù văn này, Tiểu Lôi giống như ăn phải đại bổ dược, cả người nó chấn động không ngừng, mạnh mẽ lên không ngừng.
Sau cùng nó phong bế lại ý thức tiến vào trạng thái ngủ say lột xác.
8 chữ....chỉ 8 chữ này nhưng lại giống hệt như sét đánh ngang tai...đối với những đại cường giả như họ thì 8 chữ này hoàn toàn chính là búa tạ nện vào đầu.
Thật sự, thì 8 chữ này là 2 loại khái niệm vô cùng xa lạ đối với họ....xa lạ đến nỗi gần như không hiểu nổi.
Nhưng mà đối với võ đạo của họ....thì lại hệt như 1 công thức vô cùng đơn giản để lý giải vô số những bài toán khó.
Khi vũ lực luyện đã đến điên phong( đỉnh) thì việc đột phá lên 1 tầng cao mới là 1 chuyện vô cùng khó khăn, tại lúc đó họ giống như 1 vị tông sư khi nhìn vào mọi vật đều trở nên tầm thường.
Vậy thì lúc đó, trong kho dữ liệu của họ toàn là những thứ cao siêu....vô số những thứ cao siêu. Cái gì cũng đã ở 1 mức độ quá cao. Tầm nhìn của họ cũng vô tình trở nên hạn chế đi.
Tầm mắt hướng ra xa sẽ khó nhìn thấy cái gần ngay bên mình.
Bậc thang mình đặt chân quá cao sẽ không còn tư tưởng nhìn lại.
Xưa nay kẻ nào cũng vậy cả, mắt họ lúc nào cũng chỉ muốn hướng tới thứ cao hơn, xa hơn, ưu việt hơn, mạnh mẽ hơn.
Nhưng như vậy, họ lại bỏ đi rất nhiều thứ....tầm nhìn ngược lại sẽ trở nên hạn hẹp hơm, thiếu thực tế hơn.
2 câu mà Thiên nói, rất vừa vặn đã gõ cho họ 1 búa thật nặng khiến cho tầm nhìn trên cao của họ bị gõ xuống đất....họ bị cảnh tỉnh, ý chí vô thượng tìm về được nguồn gốc.
"Vạn vật quy nguyên" tức là mọi thứ đều sẽ quy về 1 mối. Dù cao hay thấp, dù mạnh hay yếu...tất cả...tất cả chúng đều sẽ quy về 1 mối hay nói cách khác nó là...
"Lấy phồn nhập giản" chính là như vậy. Chính là lấy tất cả quy về 1 mối biến tất cả những thứ phức tạp quy trở về đơn giản.
Chính như Thiên bây giờ, hắn bất động nhưng lại như diễn biến trăm ngàn biến hóa.
Chỉ 1 thế đứng duy nhất nhưng lại khiến đối thủ sợ hãi không tìm ra sơ hở.
Chỉ 1 thế đứng duy nhất nhưng lại có thể tùy ý sản sinh ra trăm ngàn loại phản ứng, trăm ngàn phương diện công thủ khác nhau biến ảo khôn lường đa đoan.
"Ý....đó...đó là võ ý..." 1 vị lão giả bên người Tịnh Lão lắp bắp.
"Không chỉ là võ ý....đó còn là kiếm ý...là vạn loại võ kỹ cơ sở chi ý....lấy phồn nhập giản...là lấy phồn nhập giản....ta hiểu..ta..." nói chưa xong vị lão giả này đã vút 1 cái biến mất tiêu, rất có thể là lão đã ngộ ra được cảnh giới nào đó rồi chạy vội về bế quan mất rồi.
Vị lão giả bên cạnh vốn dĩ đang lắp bắp bất ngờ trước võ ý của Thiên thì bắt đầu bình tâm lại, ngưng thần tĩnh khí bắt đầu trợn lên mắt lớn nhìn Thiên giống như đang ngắm bảo vật, 1 chi tiết nhỏ cũng không tha.
Có thể, đây chính là 1 cơ hội lớn lao vô cùng trong đời lão, mà cũng là 1 lần cơ duyên đáng nhớ nhất trong đời lão.
Tinh Lão không có mấy thông hiểu về võ đạo, nhưng 1 lần giao dung cùng trời đất lão vẫn còn nhớ, bây giờ bất chợt nhìn Thiên như vậy lão có cảm giác như có 1 loại tương đồng khó nói lên lời với lão năm xưa.
Nhìn hắn đứng đó tiếp nhận những tia nắng hay sương sớm bám vào, lão cũng vô tình trở thành 1 thủ hộ giả cho hắn ở đây.
Lại thêm 1 ngày nữa qua đi....lúc này chính là trưa ngày thứ 4, ruốt cuộc Thiên tỉnh lại bởi vì....
"Ùng...ùng....rít...rít..." tiếng sấm chớp khủng bố xé toang bầu trời đen ngòm, tiếng gió rít đáng sợ làm làn da đau rát.
"Độ kiếp....Dịch lão độ kiếp rồi" Tịnh Lão hô lên.
Đúng vậy, là độ kiếp..
Khi cảnh giới của con người hay hung thú đạt đến 1 trình độ có thể hủy diệt cả trời đất....thì lúc đó trời đất sẽ khảo nghiệm hoặc hủy diệt.
Ở đại vũ trụ cũng vậy, ở đây cũng vậy.
Thiên cảnh là cảnh giới thuộc về nhân loại....nhưng khi vượt qua thiên cảnh sẽ không còn là 1 nhân loại bình thường nữa.
Bị tiếng sấm chớp khủng khiếp chấn động, Thiên cũng không hoàn toàn tỉnh lại mà ý cảnh trên thân hắn lại tiếp tục 1 lần nữa biến chuyển.
Hắn động...chân hắn động...kiếm trong tay hắn động.
32 đạo kiếm ý sơ đẳng cùng 1 đầu lang khủng bố như ẩn như hiện bộc phát ra từ trên mỗi 1 động tác của hắn.
"Ùng...ùng..." sấm chớp mang theo những tia phù văn mầu đen thoáng hiện trên bầu trời rồi chợt tắt đi.
Mỗi lần như thế là 1 đạo lôi âm khiến linh hồn nhân loại muốn xé rách, đau đớn không thể tả.
Mỗi lần như thế là kiếm trên tay Thiên lại động 1 lần.
"Keeeeeng..." không nhiều không ít. Chỉ 1 tiếng duy nhất nhưng lại khiến người nghe cũng có cảm giác tay chân bủn rủn.
"Ùng....ùng...."
"Keeeng....keeeng..."
"Ùng....keeeng..." 2 cô bé Axe, Ale và người dân xung quanh đều sợ hãi tản ra 1 chỗ xa xa, những âm thanh này đối với họ thật sự là quá khó chịu.
Ở sân còn lại chỉ 1 mình Tịnh Lão cùng Tiểu Hắc.
"R....í....ttttt.....xào....xào..." những đạo gió rít ẩn chứa những đạo phù văn xanh xanh đen đen quẫy động bầu trời.
"Ầm...ầm..."những gốc cây to chỉ vừa bị luồng gió lớn này thổi qua liền hóa thành phấn mạt, những đồ vật dưới đất bị bay lên rồi gặp làn gió này liền hóa thành tro bụi.
"Hắc cuồng phong"
1 loại cuồng phong đáng sợ vô cùng trong truyền thuyết.
Ở dưới đất kiếm thế trên người Thiên lại biến đổi.
"Keng...c...rít...rít..."
"Khai...sơn....trảm..."
Trên bầu trời Dịch Lão huy động 1 thanh đại kiếm sáng chói hóa thành 1 hư ảnh kiếm văn khổng lồ hàng trăm trượng "rầm" 1 cái rạch phá hư không hủy đi làn "hắc cuồng phong" kia.
Phía dưới, Thiên tức thì bắt kịp được đạo "khai sơn trảm" phù văn trong tay Dịch Lão, tay hắn cũng vận kiếm hoành không hóa thành 1 đạo hư ảnh nhỏ hơn trăm lần rạch phá bầu trời
"Ầm....ầm...ầm..."
"Ùng...ùng....rít...rít...ầm..."
"Keeeng....keeeng...c..rít...c..rít...keng"
Giống hệt như 1 dàn hợp xướng, những đạo âm thanh lớn lớn nhỏ nhỏ không ngừng ngâm vang.
Bất chợt lúc này bầu trời thoáng hiện những tia sáng le lói hiển hiện ra 1 đạo phù văn loằng ngoằng xen kẽ với mầu đen của hắc vân tạo thành 1 cảnh tượng khiến người xem sợ hãi.
"Đoàng....đoàng...đoàng....ầm. Ầm"
1 đạo lôi điện đen thui khủng bố vẽ 1 đường đen ngòm đầy tính hủy diệt trên bầu trời rồi trút xuống.
Ngay lập tức Dịch Lão hét lên.
"Kim thiên trảm"
Sau đó là 1 đạo phù văn vàng rực dẫn đường rồi kéo theo 1 đạo đao khí sắc bén kinh người chẻ dọc từ dưới lên bổ thẳng vào tia hắc lôi.
"Oành....oành..."
"Hộc...." phún ra 1 ngụm máu, Dịch Lão nhanh như chớp lôi ra 1 viên đan dược nuốt vào.
Chẳng biết đó là loại đan dược gì nhưng dược vừa ra hương thơm liền nức mũi, người ở dưới chỉ khẽ hấp 1 cái liền thấy sảng khoái cả cơ thể.
Lôi điện vẫn chưa hề dừng lại, đạo phù văn khủng bố trên bầu trời không những không vơi đi mà ngược lại còn đậm thêm.
"Đoàng..đoàng..."
1 đạo hắc lôi to như cánh tay trút xuống, ngay lập tức Dịch lão lại hét lên.
"Hồng thiên trảm" sau đó, 1 đạo hồng quang ẩn chứa hỏa lực khủng bố vẽ lên 1 vòng tròn trong không trung rồi biến lớn gấp trăm lần va chạm với lôi điện.
"Ầm...ầm...ầm..."
"Thanh thiên trảm" lại 1 đạo lôi kiếp là 1 đạo đao khí mang theo mộc hệ trường hà đại kiếm trảm xuống"
"Ầm..ầm...ầm..."
"Hắc thiên trảm"
"Ầm...ầm..."
"Bạo thiên trảm"
"Ầm...ầm...ầm..."
"Bạch thiên trảm..."
"Ầm..ầm...ầm..."
"Tử thiên trảm"
Kết thúc đạo lôi kiếp thứ 8, bầu trời liền im lặng đi trong chốc lát.
Nhưng cái im lặng này, thật không cách nào khiến người ta yên tâm tại vì đó là 1 sự im lặng trước cơn bão tố.
Trên thân Dịch lão, vết thương đã kéo lên khắp người, quần áo rách rưới như ăn xin, liên tục nuốt vào 2 viên đan dược, Dịch lão vận hết toàn bộ lực lượng vào thanh đại kiếm.
Rốt cuộc đạo lôi kiếp thứ 9 cũng chuẩn bị xong, bầu trời bây giờ giống hệt như 1 cái miệng yêu quái khổng lồ, đạo phù văn như địa ngục kia đã trướng bạo hơn trước gấp 10 lần, từ bầu trời....
1 luồng uy áp khủng bố đè ép xuống, không khí bị nén lại gấp hàng chục lần....
"Xè...xè....rắc...rắc...."
Dịch lão giống như phát điên, phù lực khủng bố từ cơ thể phun trào ra miệng gầm lên.
"Cửu kiếm quy nhất...."Diệt...thế..thần..trảm"
Ngay sau đó bầu trời phá rách 1 đạo khe hở mang theo khí thế hủy thiên diệt địa phóng tới.
"Đoàng.....đoàng....Oanh....oanh....oanh..."
Lúc này trên bầu trời giống như cảnh tượng của ngày diệt thế, Dịch lão và lôi kiếp quện vào nhau phá rách hết tất cả.
Bên dưới, Tịnh Lão đưa cặp mắt lo lắng nhìn trời, còn những người khác thì đại đa số đã ngất xỉu tại chỗ, 2 cô bé Axe, Ale cũng không ngoại lệ. Chỉ riêng có Tiểu Hắc là vẫn đứng nguyên đó.
Còn Thiên...
Khi đạo lôi kiếp thứ 9 kia phóng tới, cùng lúc đó hắn đã vừa vặn học xong 8 chiêu kiếm trong "cửu thiên trảm" của Dịch lão.
Đồng thời, loại hủy diệt lôi văn có tên "hắc ma lôi" cũng đã được hắn hoàn thiện sao chép khắc ấn vào trong thức hải.
Loại lôi văn này thậm chí còn cao cấp hơn cả "hủy diệt thiên lôi" mà lúc Thiên gặp khi vừa tới đây. Nhưng nhờ có lần lôi kiếp đó Thiên lại có được 1 thứ vô cùng quý giá.
Hủy diệt Lôi chủng - Tiểu Lôi
Nhờ có sinh linh nhỏ này mà phù văn "hủy diệt kiếp ma lôi" đã được 2 chủ tớ họ hợp lực khắc vào trong đầu Tiểu Lôi.
Điều đó là nhờ có thời gian độ kiếp của Dịch lão đủ lâu, thứ 2 là nhờ siêu cường thần hồn cùng năng lực phân tích của Thiên cùng với khả năng kháng lôi cùng với hủy diệt thiên đạo của Tiểu Lôi mà làm được.
Quả thật giống như kỳ tích vậy.
Nhận được đạo "hủy diệt ma lôi" phù văn này, Tiểu Lôi giống như ăn phải đại bổ dược, cả người nó chấn động không ngừng, mạnh mẽ lên không ngừng.
Sau cùng nó phong bế lại ý thức tiến vào trạng thái ngủ say lột xác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.