Chương 634: Chương 635: Một tháng ước chiến
Nguyễn Văn Thanh
17/07/2018
Phân thân này Hắc công đức tuy mang đặc thù lực lượng, đặc thù thuộc tính và đặc trưng thần thông.
Tuy nhiên nó lại có chung máu thịt và linh hồn với bản thể, chung luôn cả Thất Diệu Phù Giới do đó có thể tùy ý trung chuyển lực lượng qua lại
Vô Sắc Lĩnh Vực vô cùng đặc dị, nó không thuộc tính, không ẩn chứa cấm kỵ đặc thù lực lượng, cũng không tồn tại lực bài xích.
Nó giống hệt như một giọt nước, ngươi muốn nó cứng thì nó kết băng, muốn nó lỏng thì để nó bình thường, muốn nó tan ra thì để nó hóa khí, thậm chí ngươi muốn hòa cái gì vào nó thì nó thành thứ đó.
Mỗi loại lĩnh vực mà nó thôn phệ có thể tùy ý hòa vào Vô Sắc Lĩnh Vực hoặc cùng lúc hòa tất cả vào một, cộng dồn uy lực lên cao, hoặc không lại để nó ở trạng thái sơ khai nhất.
Vô hình vô chất
Vô tính vô kỵ
Như có mà như không. Đó chính là Vô Sắc Lĩnh Vực
Trong hắc ám đen ngòm, nó hoàn toàn hòa nhập vào trong tựa như một phần của bóng đêm.
"Vù.. Vù...phịch..." một vị lão giả lao vút từ tầng không đáp xuống, kiếm hệ lĩnh vực khủng bố xé toạc mặt đất thành đá vụn.
"Uhm...."nhìn hoàn cảnh tối om, lão ta ngạc nhiên.
Nhưng cũng ngay lúc đó, vỏ ngoài kiếm vực của lão đã bị vô tận hắc ám vô tình bao phủ.
Với các đại cường giả như Tuyết Lão thì nhìn trong bóng tối chỉ là chuyện vặt, cho nên lão ta không hề làm động tác gì thêm, chỉ cảm thấy hắc ám nơi đây...có vẻ đặc biệt tối hơn bình thường một chút.
"Vù....vù..."lại có 2 thân ảnh nữa đáp xuống sau đó đồng loạt đổ ánh mắt về phía Tuyết Lão.
"Vù....vu...vù...."liên tiếp 6 đạo bóng ảnh lại hạ xuống.
Sau đó lần lượt các đạo bóng ảnh dùng các loại muôn hình vạn trạng tư thế ngự không mà đáp xuống, số lượng lên tới 12 người.
21 vị cường giả này đều ngự không đáp xuống, mà người có năng lực ngự không thì tất nhiên chỉ có thể là thánh cảnh.
"Vù...." một đạo kiếm vực nữa đáp xuống, vị cường giả này dĩ nhiên lại là một người mà Thiên biết. Đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn
Huyền Thương
Tử địch của 2 lão ma đầu lần trước chặn đường tiếp dẫn đoàn người gia nhập Thiên Kiếm Môn.
"Uhm...các vị, thật đúng lúc ah..." giọng ông ta đạo mạo vang lên
Tuy nhiên tại Thiên Kiếm Môn này có vẻ như các vị trưởng lão không có bao nhiêu giao tình với nhau, mỗi người họ khi chào hỏi nhau đều hiện rõ một sự hời hợt giả tạo.
"Kỳ lạ...." Tuyết lão chợt nói một câu khiến mọi người đổ ánh mắt về
"Uhm....không sai, là kiếm lực uy áp, đây nhất định là kiếm nguyên dịch trong truyền thuyết nhưng bất quá....đã bị ai đó lấy đi..."
"Không sai....đây là nơi chôn đại trận pháp, nhưng bây giờ đã không còn, cả Kiếm Nguyên Dịch cũng biến mất....là kẻ nào to gan lớn mật như vậy"
"Rốt cuộc là cuồng đồ nào lớn mật...ngay cả trọng bảo Thiên Kiếm Môn cũng dám cướp, ta nhất định phải tìm ra hắn...cho hắn loạn đao phân thây"
"Buồn cười, cướp trọng bảo Thiên Kiếm Môn ta còn muốn chạy....ta xem hắn chạy được đến đâu.."
"Uhm...khí tức vẫn còn, các ngươi mau dùng Triệu Khứ Kính, truy tầm kẻ này cho ta..."
Rất nhanh, 6 vị trưởng lão lại thần kỳ hòa hợp lại cùng hợp thành một mô hình đại trận gì đó, một lực lượng thiên cơ vô hình liền dần bị họ vén ra.
Bên cạnh họ, những người khác cũng không hề rảnh tay, mỗi người đều thi triển thần thông của mình truy tìm tặc nhân.
............
Độc Mễ Gia
"Oành....keng..." Thiên trút một kiếm cuối cùng ném mạnh một tên công tử 6 sao xuống lôi đài, miệng làm bộ thở một hơi mệt mỏi nhìn xuống.
Ánh mắt hắn rơi vào chỗ Độc Mễ Thiên thái độ xem thường chỉ ngón tay tới
"Chỉ còn ngươi nữa thôi đó....có can đảm lên đây không?"
Độc Mễ Thiên lập tức quẳng tới một ánh mắt hệt như đang xem trò hề nhìn tới Thiên, miệng cong lên một độ cong đầy tính miệt thị
"Chiến với ta...ngươi cũng xứng..." giọng hắn bình tĩnh thản nhiên nhưng lại tràn đầy tính áp đảo lẫn coi rẻ
"Cho ngươi một cơ hội...thuần phục ta....ngươi đủ tư cách này..." so về cuồng ngạo thì dù là đệ nhất thiên tài độc mễ gia Độc Mễ Kim Tiền cũng không bằng được hắn.
Một con người với vẻ bề ngoài ốm đau yếu bệnh nhưng nội hàm lại cường đại khủng bố đến mức độ toàn Thiên Kiếm Môn này cũng không người gánh nổi.
Một tên hàn môn bần dân đệ tử vừa không tiền, không quyền, không chủng tộc, không huyết mạch tầm thường đến cực độ như Thiên khi lọt vào mắt hắn sao....làm sao đủ tư cách.
"Uhm....ý tưởng không tệ, muốn ta thần phục ngươi...hahahahahahaha...." Thiên cười lên một cách mỉa mai
"Tốt....1 tháng sau ta quay lại, lúc đó ta....cho ngươi cơ hội chiến cùng ta, Độc Mễ Thiên...ngươi có thể lại làm con rùa....hahahaha"
Ngay lúc này, từ trên người Độc Mễ Thiên bộc phát ra một tia hơi thở mông lung vô định mà lại ngột ngạt khiếp người, ánh mắt hắn phát ra một tia uy nhiếp chiếu thẳng tới chỗ Thiên.
Đạo tia sáng này vừa ra liền tức thì đột phá mọi giới hạn vật chất chiếu thẳng tới thần hồn sâu xa nhất của Thiên, cũng ngay tại thời điểm này một trận dao động trận pháp bộc phát ra.
"Oanh..." ngay tại trong thức hải của Thiên, tia sáng này vừa tiến vào liền hệt như bông hoa cắm rễ vào đất rồi nở bung ra vô số phù văn kim quang phủ trọn một vùng ngàn mét bán kính thức hải ý đồ chiếm trọn nơi đây luyện hóa.
Nhưng mà ngay lúc này, 2 đại đan điền liền nhói lên lâm vào cực tốc vận hành, một trận huyễn hoặc lực lượng khủng bố lực lượng vừa tràn ra liền muốn bá chiếm toàn bộ không gian thức hải. Nhưng cũng lúc đó nó cũng đang bị 2 đại đan điền không ngừng điên cuồng phân tích tước đoạt.
Và ngay tại thời điểm đó, Độc Mễ Thiên sắc mặt liền tái nhợt đi, tròng mắt lộ ra vẻ khó tin
1000m không gian thức hải, hắn tưởng rằng đó là cực hạn của nhân loại rồi chứ, nhưng mà khi rơi vào thức hải của Thiên....buồn cười..
1000m không gian ở đây lại nhỏ bé đến mức không đáng nói, hệt như 1 viên đá ném đại dương, không đủ để gây ra một gợn sóng.
"Không tệ....tiểu tử, thật sự ngươi làm ta có chút thưởng thức....coi như làm nô bộc của ta, ngươi thật sự đã có tư cách này..." Độc mễ Thiên nói
"Chiến đấu với ta, tốt...1 tháng sau....ta sẽ tự tay thuần hóa ngươi..."
Thiên cười nhẹ nhìn hắn, mắt vẫn tràn đầy tự tin
"Tư cách của ta không chỉ có bấy nhiêu thôi....nhìn hắn đi..." Thiên chỉ ngón tay vào chỗ ngọn núi nhỏ nơi Độc Mễ Thường chết ở đó
"chậm rãi nhìn hắn đi....ngươi sẽ thấy được điều đó....hahahahaha"
Tuy nhiên nó lại có chung máu thịt và linh hồn với bản thể, chung luôn cả Thất Diệu Phù Giới do đó có thể tùy ý trung chuyển lực lượng qua lại
Vô Sắc Lĩnh Vực vô cùng đặc dị, nó không thuộc tính, không ẩn chứa cấm kỵ đặc thù lực lượng, cũng không tồn tại lực bài xích.
Nó giống hệt như một giọt nước, ngươi muốn nó cứng thì nó kết băng, muốn nó lỏng thì để nó bình thường, muốn nó tan ra thì để nó hóa khí, thậm chí ngươi muốn hòa cái gì vào nó thì nó thành thứ đó.
Mỗi loại lĩnh vực mà nó thôn phệ có thể tùy ý hòa vào Vô Sắc Lĩnh Vực hoặc cùng lúc hòa tất cả vào một, cộng dồn uy lực lên cao, hoặc không lại để nó ở trạng thái sơ khai nhất.
Vô hình vô chất
Vô tính vô kỵ
Như có mà như không. Đó chính là Vô Sắc Lĩnh Vực
Trong hắc ám đen ngòm, nó hoàn toàn hòa nhập vào trong tựa như một phần của bóng đêm.
"Vù.. Vù...phịch..." một vị lão giả lao vút từ tầng không đáp xuống, kiếm hệ lĩnh vực khủng bố xé toạc mặt đất thành đá vụn.
"Uhm...."nhìn hoàn cảnh tối om, lão ta ngạc nhiên.
Nhưng cũng ngay lúc đó, vỏ ngoài kiếm vực của lão đã bị vô tận hắc ám vô tình bao phủ.
Với các đại cường giả như Tuyết Lão thì nhìn trong bóng tối chỉ là chuyện vặt, cho nên lão ta không hề làm động tác gì thêm, chỉ cảm thấy hắc ám nơi đây...có vẻ đặc biệt tối hơn bình thường một chút.
"Vù....vù..."lại có 2 thân ảnh nữa đáp xuống sau đó đồng loạt đổ ánh mắt về phía Tuyết Lão.
"Vù....vu...vù...."liên tiếp 6 đạo bóng ảnh lại hạ xuống.
Sau đó lần lượt các đạo bóng ảnh dùng các loại muôn hình vạn trạng tư thế ngự không mà đáp xuống, số lượng lên tới 12 người.
21 vị cường giả này đều ngự không đáp xuống, mà người có năng lực ngự không thì tất nhiên chỉ có thể là thánh cảnh.
"Vù...." một đạo kiếm vực nữa đáp xuống, vị cường giả này dĩ nhiên lại là một người mà Thiên biết. Đại trưởng lão Thiên Kiếm Môn
Huyền Thương
Tử địch của 2 lão ma đầu lần trước chặn đường tiếp dẫn đoàn người gia nhập Thiên Kiếm Môn.
"Uhm...các vị, thật đúng lúc ah..." giọng ông ta đạo mạo vang lên
Tuy nhiên tại Thiên Kiếm Môn này có vẻ như các vị trưởng lão không có bao nhiêu giao tình với nhau, mỗi người họ khi chào hỏi nhau đều hiện rõ một sự hời hợt giả tạo.
"Kỳ lạ...." Tuyết lão chợt nói một câu khiến mọi người đổ ánh mắt về
"Uhm....không sai, là kiếm lực uy áp, đây nhất định là kiếm nguyên dịch trong truyền thuyết nhưng bất quá....đã bị ai đó lấy đi..."
"Không sai....đây là nơi chôn đại trận pháp, nhưng bây giờ đã không còn, cả Kiếm Nguyên Dịch cũng biến mất....là kẻ nào to gan lớn mật như vậy"
"Rốt cuộc là cuồng đồ nào lớn mật...ngay cả trọng bảo Thiên Kiếm Môn cũng dám cướp, ta nhất định phải tìm ra hắn...cho hắn loạn đao phân thây"
"Buồn cười, cướp trọng bảo Thiên Kiếm Môn ta còn muốn chạy....ta xem hắn chạy được đến đâu.."
"Uhm...khí tức vẫn còn, các ngươi mau dùng Triệu Khứ Kính, truy tầm kẻ này cho ta..."
Rất nhanh, 6 vị trưởng lão lại thần kỳ hòa hợp lại cùng hợp thành một mô hình đại trận gì đó, một lực lượng thiên cơ vô hình liền dần bị họ vén ra.
Bên cạnh họ, những người khác cũng không hề rảnh tay, mỗi người đều thi triển thần thông của mình truy tìm tặc nhân.
............
Độc Mễ Gia
"Oành....keng..." Thiên trút một kiếm cuối cùng ném mạnh một tên công tử 6 sao xuống lôi đài, miệng làm bộ thở một hơi mệt mỏi nhìn xuống.
Ánh mắt hắn rơi vào chỗ Độc Mễ Thiên thái độ xem thường chỉ ngón tay tới
"Chỉ còn ngươi nữa thôi đó....có can đảm lên đây không?"
Độc Mễ Thiên lập tức quẳng tới một ánh mắt hệt như đang xem trò hề nhìn tới Thiên, miệng cong lên một độ cong đầy tính miệt thị
"Chiến với ta...ngươi cũng xứng..." giọng hắn bình tĩnh thản nhiên nhưng lại tràn đầy tính áp đảo lẫn coi rẻ
"Cho ngươi một cơ hội...thuần phục ta....ngươi đủ tư cách này..." so về cuồng ngạo thì dù là đệ nhất thiên tài độc mễ gia Độc Mễ Kim Tiền cũng không bằng được hắn.
Một con người với vẻ bề ngoài ốm đau yếu bệnh nhưng nội hàm lại cường đại khủng bố đến mức độ toàn Thiên Kiếm Môn này cũng không người gánh nổi.
Một tên hàn môn bần dân đệ tử vừa không tiền, không quyền, không chủng tộc, không huyết mạch tầm thường đến cực độ như Thiên khi lọt vào mắt hắn sao....làm sao đủ tư cách.
"Uhm....ý tưởng không tệ, muốn ta thần phục ngươi...hahahahahahaha...." Thiên cười lên một cách mỉa mai
"Tốt....1 tháng sau ta quay lại, lúc đó ta....cho ngươi cơ hội chiến cùng ta, Độc Mễ Thiên...ngươi có thể lại làm con rùa....hahahaha"
Ngay lúc này, từ trên người Độc Mễ Thiên bộc phát ra một tia hơi thở mông lung vô định mà lại ngột ngạt khiếp người, ánh mắt hắn phát ra một tia uy nhiếp chiếu thẳng tới chỗ Thiên.
Đạo tia sáng này vừa ra liền tức thì đột phá mọi giới hạn vật chất chiếu thẳng tới thần hồn sâu xa nhất của Thiên, cũng ngay tại thời điểm này một trận dao động trận pháp bộc phát ra.
"Oanh..." ngay tại trong thức hải của Thiên, tia sáng này vừa tiến vào liền hệt như bông hoa cắm rễ vào đất rồi nở bung ra vô số phù văn kim quang phủ trọn một vùng ngàn mét bán kính thức hải ý đồ chiếm trọn nơi đây luyện hóa.
Nhưng mà ngay lúc này, 2 đại đan điền liền nhói lên lâm vào cực tốc vận hành, một trận huyễn hoặc lực lượng khủng bố lực lượng vừa tràn ra liền muốn bá chiếm toàn bộ không gian thức hải. Nhưng cũng lúc đó nó cũng đang bị 2 đại đan điền không ngừng điên cuồng phân tích tước đoạt.
Và ngay tại thời điểm đó, Độc Mễ Thiên sắc mặt liền tái nhợt đi, tròng mắt lộ ra vẻ khó tin
1000m không gian thức hải, hắn tưởng rằng đó là cực hạn của nhân loại rồi chứ, nhưng mà khi rơi vào thức hải của Thiên....buồn cười..
1000m không gian ở đây lại nhỏ bé đến mức không đáng nói, hệt như 1 viên đá ném đại dương, không đủ để gây ra một gợn sóng.
"Không tệ....tiểu tử, thật sự ngươi làm ta có chút thưởng thức....coi như làm nô bộc của ta, ngươi thật sự đã có tư cách này..." Độc mễ Thiên nói
"Chiến đấu với ta, tốt...1 tháng sau....ta sẽ tự tay thuần hóa ngươi..."
Thiên cười nhẹ nhìn hắn, mắt vẫn tràn đầy tự tin
"Tư cách của ta không chỉ có bấy nhiêu thôi....nhìn hắn đi..." Thiên chỉ ngón tay vào chỗ ngọn núi nhỏ nơi Độc Mễ Thường chết ở đó
"chậm rãi nhìn hắn đi....ngươi sẽ thấy được điều đó....hahahahaha"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.